Chương 8: Giải Thích
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công văn ghi rõ ràng ba chữ 'Thuế Tử Duyệt', chữ viết thanh tú xinh đẹp nhìn vào dễ dàng liên tưởng đến gương mặt nhu hòa của nàng. Tô Quân Nhụy rất thích nét chữ của Thuế Tử Duyệt. Tuy nhiên, hôm nay nhìn vào nét chữ trên công văn, cô chỉ thấy từng chữ từng chữ như từng con dao đâm thẳng vào ngực. Trái tim cô rỉ máu đau đớn.
Đây là lần thứ hai Tô Quân Nhụy nhận được công văn hòa ly. Đời trước cô đã vui sướng cực độ khi nhận được công văn nhưng hôm nay một tia hân hoan cô cũng không có. Chỉ có đau buồn luyến tiếc đọng lại. Cô không tin vào mắt mình nên quay sang hỏi Tô Quân Trạch: "Ca ca, đây là chuyện gì? Duyệt Duyệt... tại sao Duyệt Duyệt đột nhiên gửi công văn hòa ly cho muội?"
Tô Quân Trạch nhè nhẹ thở dài nhìn Tô Quân Nhụy: "Đây không phải là kết quả muội hằng mong muốn hay sao?" Anh ta luôn kịch liệt phản đối việc thôi vợ của Tô Quân Nhụy. Vì chuyện đó nên gần đây anh ta không muốn nói chuyện với Tô Quân Nhụy. Trước giờ, Tô Quân Trạch luôn yêu thương đứa em gái duy nhất này nên dù có giận cách mấy cũng không bỏ được.
Tô gia luôn vừa ý người con dâu như Thuế Tử Duyệt. Tuy ban đầu hôn sự của nàng và Tô Quân Nhụy bị xem là trò cười trong thiên hạ nhưng tính cách của Thuế Tử Duyệt dịu dàng làm việc thỏa đáng. Hơn nữa, quan hệ giữa phủ Bình An Vương và Thuế Thừa Tướng còn rất tốt, Thuế Tử Dật cũng là bạn tốt của Tô Quân Trạch. Mặc dù, việc cưới Thuế Tử Duyệt vào nhà là chuyện ngoài ý muốn của Tô gia nhưng mọi người cũng mau chóng tán thành.
Với tính cách lông bông của Tô Quân Nhụy, sớm muộn gì cô cũng sẽ rước về một người dâu cho Tô gia. Nếu Tô gia phải lựa chọn một cô con dâu vào nhà thì Thuế Tử Duyệt luôn là một cái tên sáng giá. Điều Tô Quân Trạch không ngờ chính là Tô Quân Nhụy - đứa em gái ngu ngốc - sẽ vì một cô gái phóng đãng như Mộ Dung Lam mà quậy một trận kinh hồn.
Tô Quân Trạch thầm thở dài. Mặc dù giận nhưng anh ta không có lý do trách cứ Tô Quân Nhụy. Vì khi họ đồng ý cho hai nàng thành thân, Tô Quân Nhụy đã không đồng ý. Tô Quân Nhụy vốn không thích Thuế Tử Duyệt. Hiện giờ chuyện đến nước này, Tô gia cũng có một phần trách nhiệm. Tô Quân Nhụy luôn bài xích Thuế Tử Duyệt rất dữ dội. Việc thôi vợ cũng đã làm đến ầm ĩ. Dù mọi người trong kinh thành không nói nhưng ai cũng lén xầm xì to nhỏ. Do ngại mặt mũi Thuế Thừa Tướng và Bình An Vương nên họ mới không dám công khai bàn tán. Tuy nhiên, Tô Quân Trạch có thực sự hiểu rõ tâm tư của em gái? Anh ta nói: "Qua mấy ngày nữa Thuế Tử Dật sẽ đón Duyệt Duyệt về phủ Thừa Tướng, muội yên tâm."
Làm sao yên tâm?
Tô Quân Nhụy cầm công văn hòa ly trong tay, lòng ngổn ngang xao động. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô thấy mấy ngày nay hai nàng bên nhau rất vui vẻ. Nhìn cử chỉ thái độ của Thuế Tử Duyệt, chứng tỏ nàng vẫn còn rất thích cô, vì sao đang êm đẹp nàng lại viết công văn hòa ly? "Ca!" Tô Quân Nhụy nôn nóng nói: "Muội không hiểu, muội không hiểu vì sao Duyệt Duyệt đột nhiên muốn hòa ly?! Không được, muội phải đi hỏi Duyệt Duyệt."
"Không được đi!" Tô Quân Nhụy chưa bước ra khỏi phòng khách, một giọng nói phẫn nộ đã ngăn cô lại. Tô Quân Nhụy theo bản năng dừng bước quay lại nhìn. Tô Cẩn Du đang đứng đằng sau nén giận nói: "Nghiệp chướng! Bây giờ ngươi đã được như ý nguyện!"
Tô Quân Nhụy uất ức: "Cha!"
Tô Cẩn Du giận dữ quát: "Ngươi câm miệng cho ta! Tô Cẩn Du ta không sinh ra một đứa con gái bội tình bạc nghĩa như ngươi!" Nhìn một cách khách quan, lời mắng của Tô Cẩn Du rất bất công cho Tô Quân Nhụy vì cô vốn không muốn cưới Thuế Tử Duyệt. Ban đầu do Tô gia ép buộc Tô Quân Nhụy cưới nên bốn chữ 'bội tình bạc nghĩa' dùng trong trường hợp này thật không thỏa đáng, có phần oan ức cho Tô Quân Nhụy. Nếu là đời trước chắc cô sẽ làm dữ một trận nhưng bây giờ cô không có tâm trạng hơn thua.
Tô Quân Nhụy rất lo lắng nên không để tâm lời cha cô mắng. Cô chỉ nói: "Cha, bây giờ con muốn đi tìm Duyệt Duyệt nói rõ. Chờ sau khi tìm được nàng, con sẽ về nghe cha dạy dỗ."
"Ta đã nói không được đi!" Tô Cẩn Du giận nói: "Cầm lấy công văn, sau này ngươi không được phép đến gần Duyệt Duyệt!"
"Cha?" Tô Quân Nhụy vội la lên. Cô không hiểu, đời trước khi cô có được công văn hòa ly, Tô Cẩn Du luôn hy vọng cô đừng nhận nó thậm chí còn khuyên cô đi gặp Duyệt Duyệt nhưng lúc đó cô không muốn đi. Sao bây giờ mọi thứ lại đảo ngược?
"Cha! Tại sao cha không cho con đi gặp Duyệt Duyệt, con muốn nói rõ ràng với nàng. Tại sao nàng lại gửi công văn cho con?" Tô Quân Nhụy nôn nóng như ngồi trên đống lửa. Cô nhớ đến vẻ mặt hiền lành dịu dàng của Thuế Tử Duyệt lại nhìn đến bản công văn trên tay. Trái tim cô như bị từng cơn đau đớn nhấn chìm.
Chẳng lẽ...Thuế Tử Duyệt không còn yêu mình? Chẳng lẽ...Thuế Tử Duyệt đã bị mình tổn thương quá nhiều nên không muốn bên cạnh mình nữa? Nhưng khoảng thời gian này, hai nàng đã ở chung rất vui vẻ. Hơn nữa, đời trước đến cuối cùng Thuế Tử Duyệt vẫn thích mình. Tại sao hôm nay lại ra nông nổi như vầy? Tô Quân Nhụy không rõ lý do chỉ cần nghĩ đến Thuế Tử Duyệt không thích mình nữa, cả người cô liền bực bội muốn chết.
Tô Cẩn Du mắng: "Ngươi nói thử tại sao? Đây chẳng phải là chuyện ngươi muốn? Ngươi còn chưa nhận ra hay sao? Duyệt Duyệt muốn thành toàn cho ngươi đó! Đồ nghiệp chướng nhà ngươi! Ngươi đã được như ý còn đi tìm Duyệt Duyệt làm gì? Tính tổn thương con bé lần nữa hay sao?"
Triệu Uyển Uyển cũng bước tới nói: "Đúng vậy, Nhụy Nhụy à, nếu Duyệt Duyệt đã không muốn gặp con, con cũng đừng đến tìm con bé."
Tô Quân Nhụy vốn không phải là kiểu người mềm mại nhu hòa, nếu không đời trước cô cũng không quậy đến long trời lở đất. Đời này cô có thể nhẫn nại đến giờ này là vì đời trước đã trải qua nhiều việc tang thương khiến cô thấy áy náy nên càng muốn quý trọng tình cảm gia đình. Bây giờ cô đang rất gấp, lòng như lửa đốt còn phải nghe lời trách mắng của người nhà. Họ còn ngăn cản cô gặp Thuế Tử Duyệt. Cô không thể không phát hỏa. Cơn giận bạo phát. Cô xé nát bản công văn thành trăm mảnh.
"Hòa ly cái quỷ gì!" Tô Quân Nhụy xé nát công văn vẫn chưa hả giận. Cô quăng nó xuống đất vừa giẫm nát vừa mắng: "Công văn hòa ly chết tiệt! Ai nói muốn hòa ly? Ai nói muốn hòa ly?! Con không đồng ý!"
Nhất cử nhất động của Tô Quân Nhụy khiến ba người kia hốt hoảng.
Chẳng lẽ hòa ly không tốt? Lúc trước Tô Quân Nhụy vì Mộ Dung Lam bất chấp việc mang tiếng bội tình bạc nghĩa cũng phải quậy tưng bừng bát nháo khăng khăng đòi thôi vợ. Nay, Thuế Tử Duyệt đã chủ động ký bản công văn hòa ly. Tô Quân Nhụy đã được như ý nguyện, sao đột nhiên đổi ý!?
Trong nhất thời, đầu óc ba người đều mê mang. Tô Quân Nhụy bạo phát lửa giận, cô giẫm nát công văn, giấy rơi đầy trên đất sau đó vung tay nói: "Không được! Con phải tìm Duyệt Duyệt. Con phải hỏi nàng tại sao phải hòa ly! Ba người đừng cản con!" Tô Quân Nhụy nói xong đã chạy ngay ra cửa, không ai cản được. Hành vi của cô quá thất thường khiến ba người kia phản ứng không kịp. Đợi khi cả ba bình tĩnh lại thì bóng người đã mất tiêu.
Tô Quân Nhụy chạy như bay về tiểu viện của Thuế Tử Duyệt. Cô có nhiều thứ không rõ không hiểu còn rất nóng giận. Chạy đến nơi, cô thấy Thuế Tử Dật đang đứng trước cửa tiểu viện. Anh ta thấy cô đến khuôn mặt bỗng chốc lạnh như băng.
Đối với Thuế Tử Dật, Tô Quân Nhụy thấy rất thân thiết vì họ đã từng sinh tử có nhau. Hơn nữa, anh ta còn là anh trai của Thuế Tử Duyệt nên lúc này Tô Quân Nhụy không dám làm ngơ anh ta. Cô dừng bước.
"Tử Dật ca." Cô chào hỏi Thuế Tử Dật.
Thuế Tử Dật lạnh lùng đáp: "Không dám nhận, sau này tôi không còn là anh vợ của cô nữa."
Tô Quân Nhụy lập tức nhảy dựng nói: "Chuyện hòa ly, muội rất muốn nói rõ ràng với Duyệt Duyệt. Những lời Quân Nhụy đã nói với Tử Dật ca hôm đó đều xuất phát từ tấm lòng. Sau này muội sẽ không phụ bạc Duyệt Duyệt thêm lần nào nữa. Muội nghĩ chắc đã có hiểu lầm nên mới có sự việc hôm nay. Muội hy vọng Tử Dật ca cho phép muội được vào trò chuyện với Duyệt Duyệt."
Thuế Tử Dật mặt lạnh nói: "Lời nói của Quận chúa đại nhân thứ cho tại hạ không thể tin."
Tô Quân Nhụy lại một lần oán trách ông trời. Nếu đã cho cô sống lại, sao không cho sớm hơn một chút, một hai phải sống lại vào lúc thế cục hỗn độn như vầy. Dù ông muốn cô biết rõ sự khốn nạn của bản thân cô trước kia nhưng nhất định phải dùng đến cách này?
Tô Quân Nhụy kiên nhẫn nói: "Tử Dật ca, hôm nay muội không cầu mong gì hơn, chỉ mong huynh cho muội được gặp Duyệt Duyệt. Sau ngày hôm nay, nếu Duyệt Duyệt còn khăng khăng muốn hòa ly, muội sẽ chấp nhận."
Thuế Tử Dật khoanh tay lạnh lùng nhìn Tô Quân Nhụy, cuối cùng nhìn đi nơi khác xem như đồng ý. Tô Quân Nhụy thầm thở phào, nói một tiếng cám ơn rồi vọt vào sân.
Thuế Tử Duyệt đang ở trong sân. Nàng mặc một bộ váy trắng đang ngồi trên xích đu đưa lưng về phía Tô Quân Nhụy. Trong sân chỉ có mình nàng. Một sáng mùa xuân ngập ánh nắng rực rỡ thế nhưng cả người Thuế Tử Duyệt lại toát ra nét cô đơn tịch mịch vô cùng lạnh lẽo, nhìn thôi đã thấy xót xa.
Trên đường đến đây, Tô Quân Nhụy rất nóng giận. Khi cô gặp Thuế Tử Dật ngoài cửa, cơn giận đã bớt đi vài phần. Đến khi bắt gặp dáng vẻ của Thuế Tử Duyệt thì mọi phẫn nộ đều tan biến.
Công văn ghi rõ ràng ba chữ 'Thuế Tử Duyệt', chữ viết thanh tú xinh đẹp nhìn vào dễ dàng liên tưởng đến gương mặt nhu hòa của nàng. Tô Quân Nhụy rất thích nét chữ của Thuế Tử Duyệt. Tuy nhiên, hôm nay nhìn vào nét chữ trên công văn, cô chỉ thấy từng chữ từng chữ như từng con dao đâm thẳng vào ngực. Trái tim cô rỉ máu đau đớn.
Đây là lần thứ hai Tô Quân Nhụy nhận được công văn hòa ly. Đời trước cô đã vui sướng cực độ khi nhận được công văn nhưng hôm nay một tia hân hoan cô cũng không có. Chỉ có đau buồn luyến tiếc đọng lại. Cô không tin vào mắt mình nên quay sang hỏi Tô Quân Trạch: "Ca ca, đây là chuyện gì? Duyệt Duyệt... tại sao Duyệt Duyệt đột nhiên gửi công văn hòa ly cho muội?"
Tô Quân Trạch nhè nhẹ thở dài nhìn Tô Quân Nhụy: "Đây không phải là kết quả muội hằng mong muốn hay sao?" Anh ta luôn kịch liệt phản đối việc thôi vợ của Tô Quân Nhụy. Vì chuyện đó nên gần đây anh ta không muốn nói chuyện với Tô Quân Nhụy. Trước giờ, Tô Quân Trạch luôn yêu thương đứa em gái duy nhất này nên dù có giận cách mấy cũng không bỏ được.
Tô gia luôn vừa ý người con dâu như Thuế Tử Duyệt. Tuy ban đầu hôn sự của nàng và Tô Quân Nhụy bị xem là trò cười trong thiên hạ nhưng tính cách của Thuế Tử Duyệt dịu dàng làm việc thỏa đáng. Hơn nữa, quan hệ giữa phủ Bình An Vương và Thuế Thừa Tướng còn rất tốt, Thuế Tử Dật cũng là bạn tốt của Tô Quân Trạch. Mặc dù, việc cưới Thuế Tử Duyệt vào nhà là chuyện ngoài ý muốn của Tô gia nhưng mọi người cũng mau chóng tán thành.
Với tính cách lông bông của Tô Quân Nhụy, sớm muộn gì cô cũng sẽ rước về một người dâu cho Tô gia. Nếu Tô gia phải lựa chọn một cô con dâu vào nhà thì Thuế Tử Duyệt luôn là một cái tên sáng giá. Điều Tô Quân Trạch không ngờ chính là Tô Quân Nhụy - đứa em gái ngu ngốc - sẽ vì một cô gái phóng đãng như Mộ Dung Lam mà quậy một trận kinh hồn.
Tô Quân Trạch thầm thở dài. Mặc dù giận nhưng anh ta không có lý do trách cứ Tô Quân Nhụy. Vì khi họ đồng ý cho hai nàng thành thân, Tô Quân Nhụy đã không đồng ý. Tô Quân Nhụy vốn không thích Thuế Tử Duyệt. Hiện giờ chuyện đến nước này, Tô gia cũng có một phần trách nhiệm. Tô Quân Nhụy luôn bài xích Thuế Tử Duyệt rất dữ dội. Việc thôi vợ cũng đã làm đến ầm ĩ. Dù mọi người trong kinh thành không nói nhưng ai cũng lén xầm xì to nhỏ. Do ngại mặt mũi Thuế Thừa Tướng và Bình An Vương nên họ mới không dám công khai bàn tán. Tuy nhiên, Tô Quân Trạch có thực sự hiểu rõ tâm tư của em gái? Anh ta nói: "Qua mấy ngày nữa Thuế Tử Dật sẽ đón Duyệt Duyệt về phủ Thừa Tướng, muội yên tâm."
Làm sao yên tâm?
Tô Quân Nhụy cầm công văn hòa ly trong tay, lòng ngổn ngang xao động. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô thấy mấy ngày nay hai nàng bên nhau rất vui vẻ. Nhìn cử chỉ thái độ của Thuế Tử Duyệt, chứng tỏ nàng vẫn còn rất thích cô, vì sao đang êm đẹp nàng lại viết công văn hòa ly? "Ca!" Tô Quân Nhụy nôn nóng nói: "Muội không hiểu, muội không hiểu vì sao Duyệt Duyệt đột nhiên muốn hòa ly?! Không được, muội phải đi hỏi Duyệt Duyệt."
"Không được đi!" Tô Quân Nhụy chưa bước ra khỏi phòng khách, một giọng nói phẫn nộ đã ngăn cô lại. Tô Quân Nhụy theo bản năng dừng bước quay lại nhìn. Tô Cẩn Du đang đứng đằng sau nén giận nói: "Nghiệp chướng! Bây giờ ngươi đã được như ý nguyện!"
Tô Quân Nhụy uất ức: "Cha!"
Tô Cẩn Du giận dữ quát: "Ngươi câm miệng cho ta! Tô Cẩn Du ta không sinh ra một đứa con gái bội tình bạc nghĩa như ngươi!" Nhìn một cách khách quan, lời mắng của Tô Cẩn Du rất bất công cho Tô Quân Nhụy vì cô vốn không muốn cưới Thuế Tử Duyệt. Ban đầu do Tô gia ép buộc Tô Quân Nhụy cưới nên bốn chữ 'bội tình bạc nghĩa' dùng trong trường hợp này thật không thỏa đáng, có phần oan ức cho Tô Quân Nhụy. Nếu là đời trước chắc cô sẽ làm dữ một trận nhưng bây giờ cô không có tâm trạng hơn thua.
Tô Quân Nhụy rất lo lắng nên không để tâm lời cha cô mắng. Cô chỉ nói: "Cha, bây giờ con muốn đi tìm Duyệt Duyệt nói rõ. Chờ sau khi tìm được nàng, con sẽ về nghe cha dạy dỗ."
"Ta đã nói không được đi!" Tô Cẩn Du giận nói: "Cầm lấy công văn, sau này ngươi không được phép đến gần Duyệt Duyệt!"
"Cha?" Tô Quân Nhụy vội la lên. Cô không hiểu, đời trước khi cô có được công văn hòa ly, Tô Cẩn Du luôn hy vọng cô đừng nhận nó thậm chí còn khuyên cô đi gặp Duyệt Duyệt nhưng lúc đó cô không muốn đi. Sao bây giờ mọi thứ lại đảo ngược?
"Cha! Tại sao cha không cho con đi gặp Duyệt Duyệt, con muốn nói rõ ràng với nàng. Tại sao nàng lại gửi công văn cho con?" Tô Quân Nhụy nôn nóng như ngồi trên đống lửa. Cô nhớ đến vẻ mặt hiền lành dịu dàng của Thuế Tử Duyệt lại nhìn đến bản công văn trên tay. Trái tim cô như bị từng cơn đau đớn nhấn chìm.
Chẳng lẽ...Thuế Tử Duyệt không còn yêu mình? Chẳng lẽ...Thuế Tử Duyệt đã bị mình tổn thương quá nhiều nên không muốn bên cạnh mình nữa? Nhưng khoảng thời gian này, hai nàng đã ở chung rất vui vẻ. Hơn nữa, đời trước đến cuối cùng Thuế Tử Duyệt vẫn thích mình. Tại sao hôm nay lại ra nông nổi như vầy? Tô Quân Nhụy không rõ lý do chỉ cần nghĩ đến Thuế Tử Duyệt không thích mình nữa, cả người cô liền bực bội muốn chết.
Tô Cẩn Du mắng: "Ngươi nói thử tại sao? Đây chẳng phải là chuyện ngươi muốn? Ngươi còn chưa nhận ra hay sao? Duyệt Duyệt muốn thành toàn cho ngươi đó! Đồ nghiệp chướng nhà ngươi! Ngươi đã được như ý còn đi tìm Duyệt Duyệt làm gì? Tính tổn thương con bé lần nữa hay sao?"
Triệu Uyển Uyển cũng bước tới nói: "Đúng vậy, Nhụy Nhụy à, nếu Duyệt Duyệt đã không muốn gặp con, con cũng đừng đến tìm con bé."
Tô Quân Nhụy vốn không phải là kiểu người mềm mại nhu hòa, nếu không đời trước cô cũng không quậy đến long trời lở đất. Đời này cô có thể nhẫn nại đến giờ này là vì đời trước đã trải qua nhiều việc tang thương khiến cô thấy áy náy nên càng muốn quý trọng tình cảm gia đình. Bây giờ cô đang rất gấp, lòng như lửa đốt còn phải nghe lời trách mắng của người nhà. Họ còn ngăn cản cô gặp Thuế Tử Duyệt. Cô không thể không phát hỏa. Cơn giận bạo phát. Cô xé nát bản công văn thành trăm mảnh.
"Hòa ly cái quỷ gì!" Tô Quân Nhụy xé nát công văn vẫn chưa hả giận. Cô quăng nó xuống đất vừa giẫm nát vừa mắng: "Công văn hòa ly chết tiệt! Ai nói muốn hòa ly? Ai nói muốn hòa ly?! Con không đồng ý!"
Nhất cử nhất động của Tô Quân Nhụy khiến ba người kia hốt hoảng.
Chẳng lẽ hòa ly không tốt? Lúc trước Tô Quân Nhụy vì Mộ Dung Lam bất chấp việc mang tiếng bội tình bạc nghĩa cũng phải quậy tưng bừng bát nháo khăng khăng đòi thôi vợ. Nay, Thuế Tử Duyệt đã chủ động ký bản công văn hòa ly. Tô Quân Nhụy đã được như ý nguyện, sao đột nhiên đổi ý!?
Trong nhất thời, đầu óc ba người đều mê mang. Tô Quân Nhụy bạo phát lửa giận, cô giẫm nát công văn, giấy rơi đầy trên đất sau đó vung tay nói: "Không được! Con phải tìm Duyệt Duyệt. Con phải hỏi nàng tại sao phải hòa ly! Ba người đừng cản con!" Tô Quân Nhụy nói xong đã chạy ngay ra cửa, không ai cản được. Hành vi của cô quá thất thường khiến ba người kia phản ứng không kịp. Đợi khi cả ba bình tĩnh lại thì bóng người đã mất tiêu.
Tô Quân Nhụy chạy như bay về tiểu viện của Thuế Tử Duyệt. Cô có nhiều thứ không rõ không hiểu còn rất nóng giận. Chạy đến nơi, cô thấy Thuế Tử Dật đang đứng trước cửa tiểu viện. Anh ta thấy cô đến khuôn mặt bỗng chốc lạnh như băng.
Đối với Thuế Tử Dật, Tô Quân Nhụy thấy rất thân thiết vì họ đã từng sinh tử có nhau. Hơn nữa, anh ta còn là anh trai của Thuế Tử Duyệt nên lúc này Tô Quân Nhụy không dám làm ngơ anh ta. Cô dừng bước.
"Tử Dật ca." Cô chào hỏi Thuế Tử Dật.
Thuế Tử Dật lạnh lùng đáp: "Không dám nhận, sau này tôi không còn là anh vợ của cô nữa."
Tô Quân Nhụy lập tức nhảy dựng nói: "Chuyện hòa ly, muội rất muốn nói rõ ràng với Duyệt Duyệt. Những lời Quân Nhụy đã nói với Tử Dật ca hôm đó đều xuất phát từ tấm lòng. Sau này muội sẽ không phụ bạc Duyệt Duyệt thêm lần nào nữa. Muội nghĩ chắc đã có hiểu lầm nên mới có sự việc hôm nay. Muội hy vọng Tử Dật ca cho phép muội được vào trò chuyện với Duyệt Duyệt."
Thuế Tử Dật mặt lạnh nói: "Lời nói của Quận chúa đại nhân thứ cho tại hạ không thể tin."
Tô Quân Nhụy lại một lần oán trách ông trời. Nếu đã cho cô sống lại, sao không cho sớm hơn một chút, một hai phải sống lại vào lúc thế cục hỗn độn như vầy. Dù ông muốn cô biết rõ sự khốn nạn của bản thân cô trước kia nhưng nhất định phải dùng đến cách này?
Tô Quân Nhụy kiên nhẫn nói: "Tử Dật ca, hôm nay muội không cầu mong gì hơn, chỉ mong huynh cho muội được gặp Duyệt Duyệt. Sau ngày hôm nay, nếu Duyệt Duyệt còn khăng khăng muốn hòa ly, muội sẽ chấp nhận."
Thuế Tử Dật khoanh tay lạnh lùng nhìn Tô Quân Nhụy, cuối cùng nhìn đi nơi khác xem như đồng ý. Tô Quân Nhụy thầm thở phào, nói một tiếng cám ơn rồi vọt vào sân.
Thuế Tử Duyệt đang ở trong sân. Nàng mặc một bộ váy trắng đang ngồi trên xích đu đưa lưng về phía Tô Quân Nhụy. Trong sân chỉ có mình nàng. Một sáng mùa xuân ngập ánh nắng rực rỡ thế nhưng cả người Thuế Tử Duyệt lại toát ra nét cô đơn tịch mịch vô cùng lạnh lẽo, nhìn thôi đã thấy xót xa.
Trên đường đến đây, Tô Quân Nhụy rất nóng giận. Khi cô gặp Thuế Tử Dật ngoài cửa, cơn giận đã bớt đi vài phần. Đến khi bắt gặp dáng vẻ của Thuế Tử Duyệt thì mọi phẫn nộ đều tan biến.