Chương 6: Người đàn ông hoàn hảo
Nghe cô nhắc nhở thì anh cũng mới chợt nhận ra, cách xưng hô của mình có hơi xa cách. Anh phải nhanh chóng thay đổi cách xưng hô mới được. Không lại khiến cô chán ghét mà không gần gũi với anh nữa thì chết.
Anh cũng nhanh chóng vắn tay áo lên và đeo tạp dề vào để chuẩn bị nấu bữa tối cho cô.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen kết hợp với chiếc tạp dề đen cùng với đôi chân dài miên man. Không thể nào phủ nhận được vẻ đẹp của anh dù là mặc rẻ rách cũng đẹp. Đã thế lại còn giàu có nhiều tiền nữa. Đây đúng là hình mẫu chồng lý tưởng mà mọi cô gái đều mong ước.
Vào phòng cô đã chạy đến tủ quần áo của mình tìm bộ váy nhìn có vẻ đơn thuần của thiếu nữ nhưng không kém phần quyến rũ sexy. Vì hôm nay nhà chỉ còn hai người họ cô muốn mặc thế nào thì mặc. Nghĩ đến đã kích thích rồi. Cô nhanh chóng nhìn chúng cái váy mà bạn thân cô và cô đi mua cùng nhau. Nó là kiểu váy hai dây màu trắng, vải hơi mỏng, dài gần đến đầu gối, bên ngoài được phối thêm một cái áo khoác mỏng. Lúc kín lúc hở kích thích ghê.
Ây da chắc mai phải tìm cô ấy đi mua thêm vài cái nữa. Để còn dùng lâu dài mới được.
Sau khi tìm được váy ưng ý thì cô đi vào nhà tắm xả nước tắm. Khi ngâm mình trong bồn cô có một cảm giác một ngày mệt mỏi đã biến mất bây giờ cô có sức lực tràn đầy, sẵn sàng nhận mọi thử thách.
Khi ngâm mình trong bồn tắm hơn nửa tiếng thì cô cũng bắt đầu đứng dậy. Mặc quần áo và đi xuống lầu.
Nhưng khi vừa đặt chân xuống dưới cầu thang thì một mùi hương thơm của đồ ăn đã đi thẳng vào trong mũi cô. Cảm giác thèm ăn lại ập đến. Cô đi đến bên cạnh bàn và ngồi xuống nhìn những món ăn tuy đơn giản nhưng sao do anh nấu mà nó lại trở nên hấp dẫn như thế này. Đúng là người đàn ông hoàn hảo mà.
Sau khi hoàn thành xong món cuối cùng thì anh bưng ra. Nhìn thấy dáng vẻ ham ăn của cô mà anh không khỏi nhịn cười. Nghĩ thầm trong lòng:" Sao em ấy lại có thể đáng yêu như thế chứ."
- " Anh ơi! Ăn được chưa?"
- " Ăn được rồi."
Nghe anh nói là có thể ăn được rồi. Cô nhanh chóng cầm đũa lên và ăn thử món đầu. Đúng như cô nghĩ nhìn món ăn anh nấu tuy có đơn giản nhưng rất ngon. Một phần chắc là nó do anh nấu, một phần là kiếp trước sau khi chết cô chưa từng nghĩ mình có thể ngồi ăn với anh nữa. Cô thầm hứa với chính bản thân mình kiếp này cô phải bù đắp và khiến tất cả những người hại cô phải trả giá.
Nhìn thấy được miếng đầu tiên mà không gắp nữa. Anh thật sự lo lắng có phải là món ăn của mình không ngon hay là đối diện với mình em ấy không ăn được. Hàng ngàn suy nghĩ khiến anh bối rối không biết phải làm sao.
- " Đồ ăn anh làm không ngon sao? Hay là em hối hận..."
- " Không phải,không phải, anh đừng hiểu lầm. Đồ ăn anh nấu rất ngon. Mà anh bảo hối hận cái gì cơ?"
Tuy ngoài miệng thì giả vờ nói không hiểu anh đang nói mình hối hận cái gì. Nhưng cô cũng biết chứ, ý anh là nói là hối hận khi ăn cơm với anh mà hủy bỏ cuộc hẹn với người cô yêu.
Đấy là lúc trước cô ngu muội thôi. Còn bây giờ thì đừng hòng cô đến gần hắn ta. Nghĩ đến hắn là cô lại có cảm giác kinh tởm không thể nói lên lời.
- " Ừm! Vậy em ăn nhiều vào! Lần sau anh lại nấu cho."
Cô gật đầu nhẹ nhàng như đáp lại anh. Trong lòng anh không khỏi vui sướng vì người con gái mà anh yêu bây giờ cũng đã dần chấp anh. Anh ngồi nhìn cô ăn thì cảm thấy rất vui vẻ. Vì cuối cùng anh cũng cảm thấy công sức mình tập nấu ăn không bị lãng phí.
Cũng vì cô mà anh đã tập nấu ăn. Anh chưa từng dám mơ ước là có ngày mình sẽ được nấu cơm cho cô ăn.
Mọi người muốn biết vì sao á. Là vì chị nhà của chúng ta ham ăn nên anh ấy mới tập nấu ăn cho cô ăn đó.
Tuy là cô đang mải mê với việc ăn uống thật. Nhưng mà vẫn gắp cho anh. Thức ăn đã gắp sắp đầy bát rồi mà vẫn chưa thấy anh động đũa.
- " Sao anh vẫn chưa ăn?
Nghe cô hỏi vậy thì anh cũng nhẹ nhàng cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng.
Nhưng khi ăn thì Sở Nguyệt cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Sau một lúc suy nghĩ thì cô cũng nhớ ra đó là thiếu một ly rượu vang để làm tăng thêm bầu không khí, cũng khiến cô có thêm dũng khí để ăn anh hơn.
Nghĩ vậy cô làm luôn, đứng dậy đi lấy cốc rót cho cô và anh một cốc rượu vang thượng hạng.
- " Nào! Cạn ly. Chúc mừng một năm ngày cưới của chúng ta."
Anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Mới hôm nào cô còn đối xử với anh lạnh lùng mà bây giờ đã ở bên anh vui vẻ nói cười chúc mừng kỉ niệm một năm ngày cưới. Đối với anh như vậy đã đủ lắm rồi. Anh chỉ muốn thời gian lúc này có thể dừng lại mà thôi.
Anh cũng nhanh chóng vắn tay áo lên và đeo tạp dề vào để chuẩn bị nấu bữa tối cho cô.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen kết hợp với chiếc tạp dề đen cùng với đôi chân dài miên man. Không thể nào phủ nhận được vẻ đẹp của anh dù là mặc rẻ rách cũng đẹp. Đã thế lại còn giàu có nhiều tiền nữa. Đây đúng là hình mẫu chồng lý tưởng mà mọi cô gái đều mong ước.
Vào phòng cô đã chạy đến tủ quần áo của mình tìm bộ váy nhìn có vẻ đơn thuần của thiếu nữ nhưng không kém phần quyến rũ sexy. Vì hôm nay nhà chỉ còn hai người họ cô muốn mặc thế nào thì mặc. Nghĩ đến đã kích thích rồi. Cô nhanh chóng nhìn chúng cái váy mà bạn thân cô và cô đi mua cùng nhau. Nó là kiểu váy hai dây màu trắng, vải hơi mỏng, dài gần đến đầu gối, bên ngoài được phối thêm một cái áo khoác mỏng. Lúc kín lúc hở kích thích ghê.
Ây da chắc mai phải tìm cô ấy đi mua thêm vài cái nữa. Để còn dùng lâu dài mới được.
Sau khi tìm được váy ưng ý thì cô đi vào nhà tắm xả nước tắm. Khi ngâm mình trong bồn cô có một cảm giác một ngày mệt mỏi đã biến mất bây giờ cô có sức lực tràn đầy, sẵn sàng nhận mọi thử thách.
Khi ngâm mình trong bồn tắm hơn nửa tiếng thì cô cũng bắt đầu đứng dậy. Mặc quần áo và đi xuống lầu.
Nhưng khi vừa đặt chân xuống dưới cầu thang thì một mùi hương thơm của đồ ăn đã đi thẳng vào trong mũi cô. Cảm giác thèm ăn lại ập đến. Cô đi đến bên cạnh bàn và ngồi xuống nhìn những món ăn tuy đơn giản nhưng sao do anh nấu mà nó lại trở nên hấp dẫn như thế này. Đúng là người đàn ông hoàn hảo mà.
Sau khi hoàn thành xong món cuối cùng thì anh bưng ra. Nhìn thấy dáng vẻ ham ăn của cô mà anh không khỏi nhịn cười. Nghĩ thầm trong lòng:" Sao em ấy lại có thể đáng yêu như thế chứ."
- " Anh ơi! Ăn được chưa?"
- " Ăn được rồi."
Nghe anh nói là có thể ăn được rồi. Cô nhanh chóng cầm đũa lên và ăn thử món đầu. Đúng như cô nghĩ nhìn món ăn anh nấu tuy có đơn giản nhưng rất ngon. Một phần chắc là nó do anh nấu, một phần là kiếp trước sau khi chết cô chưa từng nghĩ mình có thể ngồi ăn với anh nữa. Cô thầm hứa với chính bản thân mình kiếp này cô phải bù đắp và khiến tất cả những người hại cô phải trả giá.
Nhìn thấy được miếng đầu tiên mà không gắp nữa. Anh thật sự lo lắng có phải là món ăn của mình không ngon hay là đối diện với mình em ấy không ăn được. Hàng ngàn suy nghĩ khiến anh bối rối không biết phải làm sao.
- " Đồ ăn anh làm không ngon sao? Hay là em hối hận..."
- " Không phải,không phải, anh đừng hiểu lầm. Đồ ăn anh nấu rất ngon. Mà anh bảo hối hận cái gì cơ?"
Tuy ngoài miệng thì giả vờ nói không hiểu anh đang nói mình hối hận cái gì. Nhưng cô cũng biết chứ, ý anh là nói là hối hận khi ăn cơm với anh mà hủy bỏ cuộc hẹn với người cô yêu.
Đấy là lúc trước cô ngu muội thôi. Còn bây giờ thì đừng hòng cô đến gần hắn ta. Nghĩ đến hắn là cô lại có cảm giác kinh tởm không thể nói lên lời.
- " Ừm! Vậy em ăn nhiều vào! Lần sau anh lại nấu cho."
Cô gật đầu nhẹ nhàng như đáp lại anh. Trong lòng anh không khỏi vui sướng vì người con gái mà anh yêu bây giờ cũng đã dần chấp anh. Anh ngồi nhìn cô ăn thì cảm thấy rất vui vẻ. Vì cuối cùng anh cũng cảm thấy công sức mình tập nấu ăn không bị lãng phí.
Cũng vì cô mà anh đã tập nấu ăn. Anh chưa từng dám mơ ước là có ngày mình sẽ được nấu cơm cho cô ăn.
Mọi người muốn biết vì sao á. Là vì chị nhà của chúng ta ham ăn nên anh ấy mới tập nấu ăn cho cô ăn đó.
Tuy là cô đang mải mê với việc ăn uống thật. Nhưng mà vẫn gắp cho anh. Thức ăn đã gắp sắp đầy bát rồi mà vẫn chưa thấy anh động đũa.
- " Sao anh vẫn chưa ăn?
Nghe cô hỏi vậy thì anh cũng nhẹ nhàng cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng.
Nhưng khi ăn thì Sở Nguyệt cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Sau một lúc suy nghĩ thì cô cũng nhớ ra đó là thiếu một ly rượu vang để làm tăng thêm bầu không khí, cũng khiến cô có thêm dũng khí để ăn anh hơn.
Nghĩ vậy cô làm luôn, đứng dậy đi lấy cốc rót cho cô và anh một cốc rượu vang thượng hạng.
- " Nào! Cạn ly. Chúc mừng một năm ngày cưới của chúng ta."
Anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Mới hôm nào cô còn đối xử với anh lạnh lùng mà bây giờ đã ở bên anh vui vẻ nói cười chúc mừng kỉ niệm một năm ngày cưới. Đối với anh như vậy đã đủ lắm rồi. Anh chỉ muốn thời gian lúc này có thể dừng lại mà thôi.