Chương : 12
Đồ ăn buổi sáng cũng thực đơn giản, An Á Phi ăn xong liền không có việc gì, thập phần hoài niệm những ngày ở nhà chăm sóc lương thực.
An Á Phi kêu Đông Viễn tới, hai người liền bắt đầu đi dạo trong Lục phủ.
“Đây là hoa viên?” An Á Phi nhìn màu sắc rực rỡ trước mắt, thật hiếm có cảm giác đi dạo chơi ngắm hoa, nhưng mà mùi hoa này có phải quá nồng hay không?
Đông Viễn nói: “Đúng vậy, đây là thiếu gia sai người làm.”
An Á Phi có chút kinh ngạc, sau đó trong lòng lại cảm thấy chút buồn cười, “thiếu gia nhà ngươi thế nhưng lại là người luyến tiếc hoa.”
Đông Viễn kéo kéo khóe miệng, vì sao khi hắn nghe lời này, cũng không có cảm giác đang khen thiếu gia nhà mình?
“An công tử, phía trước là vườn trái cây, bên cạnh là vườn rau.” Đông Viễn đi ở bên cạnh, làm tròn trách nhiệm làm người dẫn đường.
“Thế nhưng vườn trái cây cùng vườn rau cũng có?” An Á Phi khiếp sợ, Lục phủ rốt cục rộng bao nhiêu.
“Đúng vậy, thời điểm thiếu gia rảnh rỗi, sẽ để ý vườn trái cây cùng vườn rau một chút, bình thường đều là hạ nhân trong phủ chăm sóc.” Đông Viễn cẩn thận kể lại.
“thiếu gia nhà ngươi bình thường thật đúng là nhàn rỗi.” An Á Phi bĩu môi, khó trách suốt ngày chạy tới nhà hắn.
“Có sâu không?” Nghe thấy có vườn trái cây cùng vườn rau, An Á Phi muốn đi tới, nhưng lại sợ những động vật nhuyễn thể.
Đông Viễn hiển nhiên biết hắn sợ những thứ này, khẽ cười nói, “An công tử xin yên tâm, vườn trái cây cùng vườn rau đều dọn dẹp rất là sạch sẽ.”
Ánh mắt An Á Phi sáng lên, ý tứ chính là không có sâu? “Vậy còn không mau đi.” Rất là có hứng trí đi tới.
Vườn trái cây kỳ thật không lớn, cẩn thận đếm cũng chỉ có hai mươi cây ăn quả, thế nhưng loại nào cũng có.
Cây đào, cây mận, cây lê, cây táo, thế nhưng còn có cây xoài.
Nhìn thấy những quả lớn này nặng trĩu xuống, ánh mắt An Á Phi đều mê mị.
Những cây này cũng tới thời gian thu hoạch rồi, vậy sẽ là cảnh vật như thế nào đây.
“An công tử, cầm lấy.” Đông Viễn đưa cho hắn một quả đào, thế nhưng mà đã rửa qua.
An Á Phi tiếp nhận, cũng nói cảm ơn, hiếu kỳ nói: “Ngươi khi nào thì hái được, lại còn rửa sạch?” Động tác sao có thể nhanh như vậy.
“Vừa mới hái.” Đông Viễn cười thực khiêm tốn.
An Á Phi lé mắt nhìn hắn, cùng một đức hạnh với thiếu gia nhà hắn.
Đi theo con đường rải đá xuyên qua vườn trái cây, là đến vườn rau.
Rau xanh một màu xanh mướt rất là vừa ý, bên trên thậm chí còn có bọt nước chưa khô, hiển nhiên vừa có người đến đây tưới nước.
Nhìn một vườn rau này, An Á Phi lắc đầu, chỉ có thiếu ớt.
Dưa chuột, rau chân vịt, lạc, rau cải, cà, hành lá, gừng, tỏi, nhưng lại không có cây ớt, thật sự là một nét bút hỏng.
“An công tử vì sao lại lắc đầu?” Đông Viễn thực nghi hoặc, các loại rau trong vườn rau này ngoài trừ những loại chỉ mọc theo mùa, còn những loại khác đều có.
An Á Phi đang tiếc nói: “Biết cây ớt không.”
Đông Viễn thành thật lắc đầu, “Không biết.”
“Qủa nhiên, đi thôi, đi trở về.” An Á Phi nhìn thoáng qua vườn rau, nghĩ trong chốc lát có thể đem ớt khô hắn đã phơi nắng ở nhà lấy ra xem có thể làm mầm trồng xuống nơi đây được không.
“An công tử, cây ớt nhìn như thế nào?” Đông Viễn tò mò hỏi.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” An Á Phi úp úp mở mở, dù sao nói với ngươi cũng không hiểu được.
Thực vật chưa nhìn thấy, chỉ nghe người khác nói, làm sao có thể tưởng tượng được.
“Đi dạo ở nơi nào?” Lục Hàn Tình đứng ở hành lang cười nhìn An Á Phi từ xa tới gần.
“Hoa viên vườn rau vườn trái cây.” An Á Phi đi đến bên người hắn, hỏi: “Ngươi bận xong rồi?”
Lục Hàn Tình gật đầu cười nói: “Ngươi thật ra đã đi dạo hết.” Lục phủ này muốn đi dạo hết cũng phải hết ba ngày.
An Á Phi bất đắc dĩ thở dài, “Không đi dạo hết, làm sao có thể tiêu hết thời gian nhàm chán được?” Cho nên, nhanh cho ta trở về đi.
Lục Hàn Tình cong khóe miệng, nói tránh đi: “Buổi chiều mang ngươi đi ra ngoài một chút?”
“Không đi, bên ngoài quá nóng.” An Á Phi lắc đầu, mặt trời lớn như vậy còn đi ra ngoài, cũng không sợ bị phơi nắng chết.
“Đi tiền thính đi, ta cho người làm nước ô mai ướp lạnh cùng dưa hấu ướp lạnh cho ngươi.” Lục Hàn Tình sủng nịnh vò đâu hắn.
An Á Phi đưa móng vuốt chụp qua, “Trước kia đã muốn nói, ngươi không biết đầu nam nhân cùng thắt lưng nữ nhân là không thể chạm vào sao?” Làm sao lại luôn đem móng vuốt duỗi tới trên đầu chính mình, cũng không phải đùa chó.
Nữ nhân? Tâm tư Lục Hàn Tình hơi đổi. “giữa trưa có món gì muốn ăn không, ta cho đầu bếp đi làm.”
“Không có.” Nghĩ đến món thịt xào ngọt ê răng kia, An Á Phi cảm thấy dạy dày chính mình lại đau.
Đầy mắt Lục Hàn Tình mang theo ý cười.
Ở tiền thính, Tây Nam mang theo hai gã sai vặt bê lên nước ô mai ướp lạnh cùng dưa hấu đã bổ tốt đặt trên bàn.
“Thiếu gia, An công tử.” Hai gã sai vặt khom người lui ra.
« A, thật sự là ướp lạnh. » An Á Phi bị cảm giác mát lạnh từ miệng đến dạ dày làm cho híp lại đôi mắt.
Đáy mắt Lục Hàn Tình mang theo một mạt ôn nhu không ai phát hiện, đưa cho hắn một miếng dưa hấu, « Ăn miếng dưa hấu đi. »
« Cảm ơn. » Toàn thân đều lạnh thật là sảng khoái, An Á Phi hiếu kì nói : « Nhà ngươi có hầm băng ? »
« Ừ, ở phía dưới hoa viên. » Lục Hàn Tình lấy ra một cái khăn gấm, lau miệng cho hắn.
An Á Phi không nói gì nhìn hắn, ngươi này rốt cuộc thích hoa như vậy sao, ngay cả hầm băng cũng là xây dưới hoa viên.
« Đừng ăn nhiều, giữa trưa còn phải ăn cơm. » Lục Hàn Tình lấy đi miếng dứa hấu thứ ba trên tay hắn.
An Á Phi vừa nghe, động tác nhanh chóng bưng nước ô mai trên bàn một hơi uống sạch.
Lúc này lão tử đã uống no rồi, đến lúc ăn bữa trưa sẽ không bị những món ăn kì quái kia làm hư dạ dày.
Lục Hàn Tình dở khóc dở cười, « Thứ này lại không thể kháng đói, ngươi uống nhiều như vậy làm gì. »
Cho dù không kháng đói, ít nhất hương vị tốt.
Trong lòng An Á Phi thực buồn bực, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể tự mình đi phòng bếp làm đồ ăn, không tất yếu chịu đựng những đồ ăn kỳ quái mà ngự trù kia làm ra.
Nhưng là, ngạn ngữ có câu, nếu muốn bắt lấy tâm của một nam nhân, phải nắm bắt được cái dạ dày của nam nhân kia.
Hiện tại hắn không muốn nắm tâm của nam nhân này, cho nên, khẳng định không thể nắm lấy dạ dày của nam nhân này. Lỡ như nắm được vứt không xong phải làm sao bây giờ ?
Thật sự là rất khó xử.
Đồ ăn giữa trưa quả thực làm cho người ta không nuốt nổi.
An Á Phi rất thống khổ nhìn mấy món kỳ lạ ở trên bàn, cảm thấy dạ dày run rẩy một trận, quả thực là sông lấp biển dời.
Lục Hàn Tình cảm thấy màu sắc không thay đổi gắp một đĩa rau xanh bỏ vào trong bát, mặt ăn không chút thay đổi.
Thật sự là làm cho người ta rất là sùng bái.
Đồ ăn như vậy thế nhưng có thể ăn giống như là đang ăn tổ yến, An Á Phi cảm thấy được, nhận thức của hắn về Lục Hàn Tình lại tăng thêm một bậc.
An Á Phi buồn bực ăn một chén cơm tẻ, liền lấy cớ cáo từ Lục Hàn Tình đi ngủ trưa.
Khi An Á Phi rời khỏi đại sảnh, Lục Hàn Tình lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, vẻ mặt rất là khó coi.
Đông Viễn không nói gì nhìn hành động của thiếu gia nhà mình, cho dù thật sự muốn An công tử lưu lại, cũng không cần phải ngược đãi dạ dày của chính mình như vậy.
Trong lòng Tây Nam yên lặng đồng tình với thiếu gia nhà mình, thật sự là dụng tâm lương khổ.
An Á Phi lén lút nhìn nhìn bốn phía, phát hiện không có người, lúc này mới rẽ về hướn phòng bếp đi tới.
Một chén cơm đó khẳng định là không ăn no.
Tại trù phòng, cũng không có một người đầu bếp nào.
Trong lòng An Á Phi hoan hô một tiếng, đoán rằng những người đó chắc là đi ngủ trưa.
Trên thợt được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Vạch nồi hấp ra nhìn một cái, còn không ít cơm tẻ, động tĩnh xào rau quá lớn, khẳng định là không được.
Nhìn thoáng qua giỏ rau cùng đồ ăn, An Á Phi quyết định làm cơm rang, hương vị rất nhanh đã hoàn hảo.
Trứng gà đánh đều, hành lá để vào một bên lát dùng, gừng thái nhỏ cũng để một bên lát dùng.
Nhìn thoáng qua lò bếp còn có chút lửa, An Á Phi liền cho thêm chút rơm rạ vào.
Nồi bát đều được rửa, giúp hắn giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Đợi cho nồi đã nóng, An Á Phi rất nhanh cho mở heo vào làm nóng, sau đó cho trứng gà vào, đợi cho trứng gà chín được tám chín phần liền khuấy đều lên, cho cơm vào rồi trộn đều lên, rắc muối vào, cho một chút để tăng mùi vị, đây là một loại gia vị không thể thay thế ở hiện đại. Lại cho thêm một chút hạt tiêu vào, cuối cùng lại cho thêm gừng băm nhỏ rồi đảo đều một chút, thấy không sai biệt lắm, thì cho thêm hành thái vào.
Một mùi hương liền bay vào lỗ mũi.
An Á Phi vừa xới cho chính mình một chén, còn chưa có cho vào miệng, bát trên tay liền không thấy.
Ngọa tào, gặp quỷ ?
An Á Phi cảm thấy có chút kinh khủng.
« Phi nhi đây là rang cơm gì, ăn ngon lắm. » Lục Hàn Tình ăm một ngụm cơm trong bát, hai mắt híp lại, hương vị thật là tốt.
« Ngươi là cường đạo sao ? » Hắn đang nghĩ, rõ ràng là trời sáng sao lại có quỷ.
Nhìn thấy bát cơm vốn là của chính mình lại bay vào miệng người khác, An Á Phi đột nhiên cảm thấy tay thật ngứa ngáy, thật sự là rất cho nam nhân này một quyền.
Hung hăng trừng mắt người đang ăn rất là mỹ mãn, An Á Phi xoay người cầm một chén khác múc cho mình một chén cơm tràn đầy, ngồi ở một bên bắt đầu ăn.
Đông Viễn cùng Tây Nam đứng ở bên ngoài phòng bếp, rất là khó xử.
Nên đi vào hay là không đây ? thật là thơm, bọn họ giữa trưa cũng không có ăn cơm thật tốt, cơm khó ăn như vậy, làm sao mà nuốt trôi.
An Á Phi ăn một chén, liền no, nhìn thấy còn một ít cơm rang, quyết định mặc kệ, « Ta muốn đi ngủ, ngươi ăn chết đi. » Trước khi đi, An Á Phi trừng mắt nhìn vẻ mặt nam nhân đắc ý, trong lòng oán thầm, thật đúng là ngây thơ.
« An công tử đi thong thả.” Đông Viễn cùng Tây Nam nhìn theo An Á Phi đã đi xa, nháy mắt vọt vào nhà bếp.
Đợi ăn xong cơm trong nồi chưa thấy qua, lúc này mới thở dài: “Thiếu gia, ngươi thật là nhìn xa, đồ ăn An công tử làm còn ngon hơn so với đầu bếp béo làm nữa.”
Lục Hàn Tình không vừa lòng nhìn hai thủ hạ của mình, đó là Phi nhi rang, đó là người hai kẻ không có nhãn lực như các ngươi có thể gặp sao.
Đông Viễn nhìn tầm mắt lạnh lùng của thiếu gia nhà mình cười gượng một tiếng, lôi kéo Tây Nam vẫn còn chưa thỏa mãn nhanh chóng rời khỏi nhà bếp.
Thiếu gia thật sự là rất dọa người.
Tây Nam oán hận, “Thiếu gia thật là keo kiệt.” Bọn họ bởi vì hắn nên mới không có cơm ăn, làm sao có thể ngay cả chút cơm cũng trừng bọn họ.
Trong lòng Đông Viễn rất là đồng ý.
Đầu bếp béo đi vào phòng bếp, nhìn thấy mấy hạt cơm linh tinh trong nồi, thật sự là so với chính mình làm còn tốt hơn sao?
Lục Hàn Tình đi tới vỗ vỗ vai hắn, “Làm thật không sai, buổi tối tiếp tục cố gắng.” Sau đó vừa lòng rời đi.
Đầu bếp béo khóc không ra nước mắt, khen ngợi như vậy hắn tuyệt đối không muốn.
An Á Phi kêu Đông Viễn tới, hai người liền bắt đầu đi dạo trong Lục phủ.
“Đây là hoa viên?” An Á Phi nhìn màu sắc rực rỡ trước mắt, thật hiếm có cảm giác đi dạo chơi ngắm hoa, nhưng mà mùi hoa này có phải quá nồng hay không?
Đông Viễn nói: “Đúng vậy, đây là thiếu gia sai người làm.”
An Á Phi có chút kinh ngạc, sau đó trong lòng lại cảm thấy chút buồn cười, “thiếu gia nhà ngươi thế nhưng lại là người luyến tiếc hoa.”
Đông Viễn kéo kéo khóe miệng, vì sao khi hắn nghe lời này, cũng không có cảm giác đang khen thiếu gia nhà mình?
“An công tử, phía trước là vườn trái cây, bên cạnh là vườn rau.” Đông Viễn đi ở bên cạnh, làm tròn trách nhiệm làm người dẫn đường.
“Thế nhưng vườn trái cây cùng vườn rau cũng có?” An Á Phi khiếp sợ, Lục phủ rốt cục rộng bao nhiêu.
“Đúng vậy, thời điểm thiếu gia rảnh rỗi, sẽ để ý vườn trái cây cùng vườn rau một chút, bình thường đều là hạ nhân trong phủ chăm sóc.” Đông Viễn cẩn thận kể lại.
“thiếu gia nhà ngươi bình thường thật đúng là nhàn rỗi.” An Á Phi bĩu môi, khó trách suốt ngày chạy tới nhà hắn.
“Có sâu không?” Nghe thấy có vườn trái cây cùng vườn rau, An Á Phi muốn đi tới, nhưng lại sợ những động vật nhuyễn thể.
Đông Viễn hiển nhiên biết hắn sợ những thứ này, khẽ cười nói, “An công tử xin yên tâm, vườn trái cây cùng vườn rau đều dọn dẹp rất là sạch sẽ.”
Ánh mắt An Á Phi sáng lên, ý tứ chính là không có sâu? “Vậy còn không mau đi.” Rất là có hứng trí đi tới.
Vườn trái cây kỳ thật không lớn, cẩn thận đếm cũng chỉ có hai mươi cây ăn quả, thế nhưng loại nào cũng có.
Cây đào, cây mận, cây lê, cây táo, thế nhưng còn có cây xoài.
Nhìn thấy những quả lớn này nặng trĩu xuống, ánh mắt An Á Phi đều mê mị.
Những cây này cũng tới thời gian thu hoạch rồi, vậy sẽ là cảnh vật như thế nào đây.
“An công tử, cầm lấy.” Đông Viễn đưa cho hắn một quả đào, thế nhưng mà đã rửa qua.
An Á Phi tiếp nhận, cũng nói cảm ơn, hiếu kỳ nói: “Ngươi khi nào thì hái được, lại còn rửa sạch?” Động tác sao có thể nhanh như vậy.
“Vừa mới hái.” Đông Viễn cười thực khiêm tốn.
An Á Phi lé mắt nhìn hắn, cùng một đức hạnh với thiếu gia nhà hắn.
Đi theo con đường rải đá xuyên qua vườn trái cây, là đến vườn rau.
Rau xanh một màu xanh mướt rất là vừa ý, bên trên thậm chí còn có bọt nước chưa khô, hiển nhiên vừa có người đến đây tưới nước.
Nhìn một vườn rau này, An Á Phi lắc đầu, chỉ có thiếu ớt.
Dưa chuột, rau chân vịt, lạc, rau cải, cà, hành lá, gừng, tỏi, nhưng lại không có cây ớt, thật sự là một nét bút hỏng.
“An công tử vì sao lại lắc đầu?” Đông Viễn thực nghi hoặc, các loại rau trong vườn rau này ngoài trừ những loại chỉ mọc theo mùa, còn những loại khác đều có.
An Á Phi đang tiếc nói: “Biết cây ớt không.”
Đông Viễn thành thật lắc đầu, “Không biết.”
“Qủa nhiên, đi thôi, đi trở về.” An Á Phi nhìn thoáng qua vườn rau, nghĩ trong chốc lát có thể đem ớt khô hắn đã phơi nắng ở nhà lấy ra xem có thể làm mầm trồng xuống nơi đây được không.
“An công tử, cây ớt nhìn như thế nào?” Đông Viễn tò mò hỏi.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” An Á Phi úp úp mở mở, dù sao nói với ngươi cũng không hiểu được.
Thực vật chưa nhìn thấy, chỉ nghe người khác nói, làm sao có thể tưởng tượng được.
“Đi dạo ở nơi nào?” Lục Hàn Tình đứng ở hành lang cười nhìn An Á Phi từ xa tới gần.
“Hoa viên vườn rau vườn trái cây.” An Á Phi đi đến bên người hắn, hỏi: “Ngươi bận xong rồi?”
Lục Hàn Tình gật đầu cười nói: “Ngươi thật ra đã đi dạo hết.” Lục phủ này muốn đi dạo hết cũng phải hết ba ngày.
An Á Phi bất đắc dĩ thở dài, “Không đi dạo hết, làm sao có thể tiêu hết thời gian nhàm chán được?” Cho nên, nhanh cho ta trở về đi.
Lục Hàn Tình cong khóe miệng, nói tránh đi: “Buổi chiều mang ngươi đi ra ngoài một chút?”
“Không đi, bên ngoài quá nóng.” An Á Phi lắc đầu, mặt trời lớn như vậy còn đi ra ngoài, cũng không sợ bị phơi nắng chết.
“Đi tiền thính đi, ta cho người làm nước ô mai ướp lạnh cùng dưa hấu ướp lạnh cho ngươi.” Lục Hàn Tình sủng nịnh vò đâu hắn.
An Á Phi đưa móng vuốt chụp qua, “Trước kia đã muốn nói, ngươi không biết đầu nam nhân cùng thắt lưng nữ nhân là không thể chạm vào sao?” Làm sao lại luôn đem móng vuốt duỗi tới trên đầu chính mình, cũng không phải đùa chó.
Nữ nhân? Tâm tư Lục Hàn Tình hơi đổi. “giữa trưa có món gì muốn ăn không, ta cho đầu bếp đi làm.”
“Không có.” Nghĩ đến món thịt xào ngọt ê răng kia, An Á Phi cảm thấy dạy dày chính mình lại đau.
Đầy mắt Lục Hàn Tình mang theo ý cười.
Ở tiền thính, Tây Nam mang theo hai gã sai vặt bê lên nước ô mai ướp lạnh cùng dưa hấu đã bổ tốt đặt trên bàn.
“Thiếu gia, An công tử.” Hai gã sai vặt khom người lui ra.
« A, thật sự là ướp lạnh. » An Á Phi bị cảm giác mát lạnh từ miệng đến dạ dày làm cho híp lại đôi mắt.
Đáy mắt Lục Hàn Tình mang theo một mạt ôn nhu không ai phát hiện, đưa cho hắn một miếng dưa hấu, « Ăn miếng dưa hấu đi. »
« Cảm ơn. » Toàn thân đều lạnh thật là sảng khoái, An Á Phi hiếu kì nói : « Nhà ngươi có hầm băng ? »
« Ừ, ở phía dưới hoa viên. » Lục Hàn Tình lấy ra một cái khăn gấm, lau miệng cho hắn.
An Á Phi không nói gì nhìn hắn, ngươi này rốt cuộc thích hoa như vậy sao, ngay cả hầm băng cũng là xây dưới hoa viên.
« Đừng ăn nhiều, giữa trưa còn phải ăn cơm. » Lục Hàn Tình lấy đi miếng dứa hấu thứ ba trên tay hắn.
An Á Phi vừa nghe, động tác nhanh chóng bưng nước ô mai trên bàn một hơi uống sạch.
Lúc này lão tử đã uống no rồi, đến lúc ăn bữa trưa sẽ không bị những món ăn kì quái kia làm hư dạ dày.
Lục Hàn Tình dở khóc dở cười, « Thứ này lại không thể kháng đói, ngươi uống nhiều như vậy làm gì. »
Cho dù không kháng đói, ít nhất hương vị tốt.
Trong lòng An Á Phi thực buồn bực, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể tự mình đi phòng bếp làm đồ ăn, không tất yếu chịu đựng những đồ ăn kỳ quái mà ngự trù kia làm ra.
Nhưng là, ngạn ngữ có câu, nếu muốn bắt lấy tâm của một nam nhân, phải nắm bắt được cái dạ dày của nam nhân kia.
Hiện tại hắn không muốn nắm tâm của nam nhân này, cho nên, khẳng định không thể nắm lấy dạ dày của nam nhân này. Lỡ như nắm được vứt không xong phải làm sao bây giờ ?
Thật sự là rất khó xử.
Đồ ăn giữa trưa quả thực làm cho người ta không nuốt nổi.
An Á Phi rất thống khổ nhìn mấy món kỳ lạ ở trên bàn, cảm thấy dạ dày run rẩy một trận, quả thực là sông lấp biển dời.
Lục Hàn Tình cảm thấy màu sắc không thay đổi gắp một đĩa rau xanh bỏ vào trong bát, mặt ăn không chút thay đổi.
Thật sự là làm cho người ta rất là sùng bái.
Đồ ăn như vậy thế nhưng có thể ăn giống như là đang ăn tổ yến, An Á Phi cảm thấy được, nhận thức của hắn về Lục Hàn Tình lại tăng thêm một bậc.
An Á Phi buồn bực ăn một chén cơm tẻ, liền lấy cớ cáo từ Lục Hàn Tình đi ngủ trưa.
Khi An Á Phi rời khỏi đại sảnh, Lục Hàn Tình lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, vẻ mặt rất là khó coi.
Đông Viễn không nói gì nhìn hành động của thiếu gia nhà mình, cho dù thật sự muốn An công tử lưu lại, cũng không cần phải ngược đãi dạ dày của chính mình như vậy.
Trong lòng Tây Nam yên lặng đồng tình với thiếu gia nhà mình, thật sự là dụng tâm lương khổ.
An Á Phi lén lút nhìn nhìn bốn phía, phát hiện không có người, lúc này mới rẽ về hướn phòng bếp đi tới.
Một chén cơm đó khẳng định là không ăn no.
Tại trù phòng, cũng không có một người đầu bếp nào.
Trong lòng An Á Phi hoan hô một tiếng, đoán rằng những người đó chắc là đi ngủ trưa.
Trên thợt được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Vạch nồi hấp ra nhìn một cái, còn không ít cơm tẻ, động tĩnh xào rau quá lớn, khẳng định là không được.
Nhìn thoáng qua giỏ rau cùng đồ ăn, An Á Phi quyết định làm cơm rang, hương vị rất nhanh đã hoàn hảo.
Trứng gà đánh đều, hành lá để vào một bên lát dùng, gừng thái nhỏ cũng để một bên lát dùng.
Nhìn thoáng qua lò bếp còn có chút lửa, An Á Phi liền cho thêm chút rơm rạ vào.
Nồi bát đều được rửa, giúp hắn giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Đợi cho nồi đã nóng, An Á Phi rất nhanh cho mở heo vào làm nóng, sau đó cho trứng gà vào, đợi cho trứng gà chín được tám chín phần liền khuấy đều lên, cho cơm vào rồi trộn đều lên, rắc muối vào, cho một chút để tăng mùi vị, đây là một loại gia vị không thể thay thế ở hiện đại. Lại cho thêm một chút hạt tiêu vào, cuối cùng lại cho thêm gừng băm nhỏ rồi đảo đều một chút, thấy không sai biệt lắm, thì cho thêm hành thái vào.
Một mùi hương liền bay vào lỗ mũi.
An Á Phi vừa xới cho chính mình một chén, còn chưa có cho vào miệng, bát trên tay liền không thấy.
Ngọa tào, gặp quỷ ?
An Á Phi cảm thấy có chút kinh khủng.
« Phi nhi đây là rang cơm gì, ăn ngon lắm. » Lục Hàn Tình ăm một ngụm cơm trong bát, hai mắt híp lại, hương vị thật là tốt.
« Ngươi là cường đạo sao ? » Hắn đang nghĩ, rõ ràng là trời sáng sao lại có quỷ.
Nhìn thấy bát cơm vốn là của chính mình lại bay vào miệng người khác, An Á Phi đột nhiên cảm thấy tay thật ngứa ngáy, thật sự là rất cho nam nhân này một quyền.
Hung hăng trừng mắt người đang ăn rất là mỹ mãn, An Á Phi xoay người cầm một chén khác múc cho mình một chén cơm tràn đầy, ngồi ở một bên bắt đầu ăn.
Đông Viễn cùng Tây Nam đứng ở bên ngoài phòng bếp, rất là khó xử.
Nên đi vào hay là không đây ? thật là thơm, bọn họ giữa trưa cũng không có ăn cơm thật tốt, cơm khó ăn như vậy, làm sao mà nuốt trôi.
An Á Phi ăn một chén, liền no, nhìn thấy còn một ít cơm rang, quyết định mặc kệ, « Ta muốn đi ngủ, ngươi ăn chết đi. » Trước khi đi, An Á Phi trừng mắt nhìn vẻ mặt nam nhân đắc ý, trong lòng oán thầm, thật đúng là ngây thơ.
« An công tử đi thong thả.” Đông Viễn cùng Tây Nam nhìn theo An Á Phi đã đi xa, nháy mắt vọt vào nhà bếp.
Đợi ăn xong cơm trong nồi chưa thấy qua, lúc này mới thở dài: “Thiếu gia, ngươi thật là nhìn xa, đồ ăn An công tử làm còn ngon hơn so với đầu bếp béo làm nữa.”
Lục Hàn Tình không vừa lòng nhìn hai thủ hạ của mình, đó là Phi nhi rang, đó là người hai kẻ không có nhãn lực như các ngươi có thể gặp sao.
Đông Viễn nhìn tầm mắt lạnh lùng của thiếu gia nhà mình cười gượng một tiếng, lôi kéo Tây Nam vẫn còn chưa thỏa mãn nhanh chóng rời khỏi nhà bếp.
Thiếu gia thật sự là rất dọa người.
Tây Nam oán hận, “Thiếu gia thật là keo kiệt.” Bọn họ bởi vì hắn nên mới không có cơm ăn, làm sao có thể ngay cả chút cơm cũng trừng bọn họ.
Trong lòng Đông Viễn rất là đồng ý.
Đầu bếp béo đi vào phòng bếp, nhìn thấy mấy hạt cơm linh tinh trong nồi, thật sự là so với chính mình làm còn tốt hơn sao?
Lục Hàn Tình đi tới vỗ vỗ vai hắn, “Làm thật không sai, buổi tối tiếp tục cố gắng.” Sau đó vừa lòng rời đi.
Đầu bếp béo khóc không ra nước mắt, khen ngợi như vậy hắn tuyệt đối không muốn.