Chương : 20
Buổi tối trên bàn cơm rất hài hòa, An Á Phi một bên gắp rau cho đệ đệ, một bên nghe Lục Hàn Tình cùng phụ thân mình nói chuyện phiếm.
Diêu quốc gặp hạn hán là tình hình thực tế, nhưng phần nhiều là do triều đình Diêu quốc muốn nhân cơ hội này để tàng trữ lương thực, chuẩn bị tấn công Đại Yến quốc. Mà quân hậu hiện nay của Đại Yến quốc là đường đệ của hoàng đế đương triều, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình rất tốt.
Cứ như vậy, Lương Nguyệt quốc đương nhiên là không thể không đếm xỉa, thế nhưng, xuất binh đánh giặc là không có khả năng. Cảm tình cá nhân là cảm tình cá nhân, thân là hoàng đế, khẳng định không thể đem tình cảm cá nhân vào chuyện quốc gia đại sự.
Cho nên, cũng chỉ có thể ở phía sau duy trì lương thảo, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Lương Nguyệt quốc ngừng buôn bán lương thực ra bên ngoài.
“Qua vài ngày nữa hoàng lệnh sẽ tới.” Lục Hàn Tình uống xong một ngụm rượu, “Tuy nói hoàng thượng không tính toán xuất binh, còn ngừng bán lương thảo, thế nhưng chuyện này ai cũng không thể nói trước được. Nếu Đại Yến quốc thắng thì tốt rồi, nhưng nếu thua, hoàng thượng nhất định sẽ giận chó đánh mèo.”
Đây mới là mục đích lần này hắn tới nơi này, tình cảm quân hậu Đại Yến quốc cùng với hoàng đế giống như huynh đệ ruột thịt,vì đương kim hoàng đế là một minh quân, lại có lòng nhân từ, nói không chừng đã xuất binh rồi.
Dân chúng trong chuyện này là người vô tội lại không biết gì, chính là ai cũng không thể cam đoan phía dưới có hay không có người sẽ vì muốn đi lấy lòng người mà đi làm việc giết gà dọa khỉ.
Những chuyện này là chuyện chính trị, so với chuyện thùng nhuộm còn sặc sỡ muôn màu hơn, không phải có thể dễ dàng thấy rõ như vậy.
An Á Phi nghe thấy liền nhíu mày, hắn tuy rằng không quá để ý đến chuyện xí nghiệp của gia tộc, nhưng không phải hoàn toàn không biết gì cả, ở phương diện đen tối này, quả nhiên là thực tàn nhẫn.
Tục ngữ nói rất đúng, diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.
Hoàng đế tức giận, có lẽ cũng chỉ là vẻ mặt không tốt, cũng sẽ không lấy dân chúng ra trút giận, chính là lại có một số người, muốn biểu hiện tốt để tranh thượng vị, nhất định sẽ tìm cách để bắt người điều tra để cấp trên xem, để tranh công.
Có thể đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, người ta cũng có thể ấn cho ngươi một cái tội lớn, bỏ mạng có thể không có khả năng, nhưng chịu khổ một chút thì không thể thiếu được.
“Ta còn nói giá cả lương thực tăng cao có thể bán được chút tiền, qua một đoạn thời gian thì sửa sang lại phòng ở một chút.” An Mộc Hữu uống xong một ngụm rượu, thở dài một hơi, “Thật may ta còn chưa đi bán lương thực.”
Lí Á La ở một bên cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, ai biết phía sau có thể liên lụy lớn đến mức nào, quả nhiên khiến cho người ta nghĩ mà sợ.
“An thúc cũng không cần quá khẩn trương, tâm địa huyện lệnh Kì Huyền khá tốt, vãn bối cũng chỉ là đến nói trước, này không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.” Lục Hàn Tình nâng một chén rượu đầy cho hắn.
“Nói như vậy cũng đúng.” An Mộc Hữu lắc đầu, làm quan lại, có người nào tâm địa thật tinh khiết đâu?
Lục Hàn Tình xin lỗi nói: “Tiểu tế mang chuyện này nói ra, nhìn người như vậy, thật áy náy.”
An Mộc Hữu cười nói: “Ngươi áy này cái gì chứ, An thúc nên cảm ơn ngươi mới phải, nếu không phải ngươi nói cho ta nghe, đến lúc đó thật sự có chuyện gì, còn không biết thế nào đâu.”
“Đều là người một nhà, An thúc cần gì phải nói hai chữ cảm ơn.” Lục Hàn Tình cười kính hắn một ly.
Một bên mắt An Á Phi trợn trắng, ni mã ai với ngươi là người một nhà, ngươi họ Lục, chúng ta họ An, có biết chữ hay không hả.
Thời điểm điểm tâm ăn hết một nửa, Lục Hàn Tình lại nhắc tới một chuyện khác, “An thúc, tiểu tế lần này ký thật còn có một chuyện nữa muốn bàn bạc.” Nói xong còn nhìn thoáng qua An Á Phi đang ở bên cạnh gắp măng cho An Á Khả.
An Á Phi không hiểu ra sao nhìn hắn một cái, muốn bàn bạc với phụ thân ta, thì nhìn ta làm gì.
Lục Hàn Tình nhếch khóe miệng với hắn một cái.
An Á Phi nghiêng đầu, tự động không phát hiện.
Trong mắt Lục Hàn Tình nhiễm lên một tầng ý cười.
“Còn khách khí với An thúc làm cái gì, có chuyện gì con cứ nói thẳng.” An Mộc Hữu cười thực hàm hậu.
Lục Hàn Tình nói: “Là như vậy, làn trước a cha đến thị trấn là bởi vì muốn gặp Phi nhi, kết quả bởi vì quân hậu ngoài ý muốn sinh non, nên phải vội vàng trở về. Nên trong lòng cảm thấy thật đáng tiếc, cho nên gửi thư cho ta nói, kêu ta bàn bạc với hai vị thúc thúc, sau khi thu hoạch xong, có thể hay không cho ta mang Phi nhi đi Lạc thành.”
An Mộc Hữu cùng Lí Á La nhìn thoáng qua nhau, An Mộc Hữu cười nói: “Được.”
Lạc thành cùng trấn Bắc Khẩu gần nhất phải đi hết một tháng, hai người mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng dù sao sớm hay muộn cũng phải đến Lục gia, có thể có quan hệ tốt với a cha tương lai, vậy đương nhiên là tốt, hai người làm sao có thể cự tuyệt.
An Á Phi kinh ngạc mở lớn miệng, “Vì sao lại không hỏi ý kiến ta?” Hắn là đương sự vẫn còn ngồi ở đây, làm sao lại bỏ qua hắn.
Hắn không cần đi Lạc thành, xa như vậy, lại không có phi cơ xe lửa ca nô xe buýt, ngồi xe ngựa, thí thít nhất định sẽ bị lỏng lẻo thật không tốt lắm. Huống chi, hắn mới không cần đi Lục gia, loại cảm giác này, giống như vợ tương lai đi gặp cha mẹ chồng, sấm đánh chết người.
An Mộc Hữu cười nhìn thoáng qua đứa con, trong lòng cảm thấy đứa con lớn nhất định là đang thẹn thùng không được tự nhiên, cũng không có chuyện gì, trực tiếp hướng Lục Hàn Tình nói: “Đến lúc đó bận rộn xong rồi, ta sẽ dấn nó lên thị trấn đưa cho ngươi.”
Lí Á La sờ sờ đầu của hắn coi như an ủi.
An Á Phi khóc không ra nước mắt, phụ thân không cần nhìn ta như vậy nha, ta tuy rằng còn chưa mười sáu tuổi, nhưng ta đã có quyền lên tiếng rồi nha, thật sự là rơi lệ đầy mặt.
Chuyện tình đi Lạc Thành, cũng như vậy được định xuống.
Trước khi Lục Hàn Tình đi, An Á Phi ra tiễn, nhìn thoáng qua cửa viện chỉ còn hai người bọn họ, An Á Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ăn buổi tối ta nên hạ độc cho ngươi.” Như vậy người này sẽ không có cơ hội mở miệng.
“Đồ ăn Phi nhi làm ăn ngon như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm cho độc này nọ vào để bị phá đi đúng không.” Theo ánh trăng, Lục Hàn Tình có thể thấy rõ được cặp con ngươi đen của An Á Phi đang có một chút tức giận.
Lời này hiển nhiên là điểm trúng vào huyệt của người nào đó, không phải lần đầu tiên được người này khen trù nghệ của mình tốt, nhưng mỗi lần nghe vẫn cảm thấy thực vui vẻ, An Á Phi ho khan để che dấu, “Đừng tưởng rằng ngươi khen trù nghệ của ta ta sẽ tha cho ngươi.”
Lục Hàn Tình nhếch mi, “Vậy Phi nhi muốn như thế nào.” Hắn đương nhiên hiểu ý của lời này là như thế nào, đơn giản chính là không hỏi ý kiến hắn mà đã nói với phụ thân hắn chuyện đưa hắn đi Lạc thành.
Muốn như thế nào? An Á Phi trừng mắt nhìn, lúc này mới nhớ tới chính mình vì tức giận nho nhỏ kia mà tìm người này chất vấn, còn không nghĩ tới đối phương còn có thể tìm ra điểm quan trọng.
Chẳng lẽ hắn kỳ thật không nghĩ tới Lục Hàn Tình sẽ dễ dàng nói chuyện như vậy?
Quả nhiên người này đã thay đổi thuộc tính.
Trước kia sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Lục Hàn Tình nhìn thấy mê mang trong mắt hắn, đáy lòng mềm mại, cười nói: “Nếu Phi nhi chưa nghĩ ra, vậy thì cứ để qua một bên trước, chờ sau khi nghĩ tốt thì chúng ta lại bàn bạc?”
An Á Phi cũng nghĩ như vậy, liền gật đầu, còn thật vui vẻ nói: “Là do ngươi nói, cũng đừng quên, tạm biệt không tiễn.” Nói xong liền sung sướng tính đóng cửa lại đi vào nhà ngủ, thuận tiện suy nghĩ một chút nên yêu cầu đối phương như thế nào.
Lục Hàn Tình quả thực muốn cười ra tiếng, thật sự là chơi vui, thế nhưng có thể chuyển hướng đề tài như vậy, nhìn hai mắt của đối phương như trăng rằm, thật sự không nhịn được liền kéo người nào đó đang cao hứng hung hăng hôn xuống.
Gì vậy?
An Á Phi trừng lớn ánh mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, sững sờ còn không kịp phản ứng lại. Cho đến khi cảm thấy một đầu lưỡi ẩm ướt đi vào miệng mình, lục này mới tỉnh ngộ lại, ngọa tào, chính mình thế nhưng bị người ta cưỡng hôn? Ni mã nhất định là đang nằm mơ.
An Á Phi phản ứng lại liền đưa một nắm tay qua, giữa bụng của người hôn, đặc biệt mạnh mẽ!
“Gia liều mạng với ngươi.” Nụ hôn đầu tiên của lão tử, thế nhưng lại bị tên hỗn đản này lấy mất. An Á Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Hôm nay gia nhất định cho ngươi xem hoa nhi làm sao lại hồng như vậy.” Cho dù đánh không lại, cũng muốn đánh.
Lục Hàn Tình không đề phòng bị trúng một quyền ngay bụng, hiệu quả thực rõ ràng, khuôn mặt đẹp trai đau đến vặn vẹo một chút, thật đúng là dùng sức. Khi phát hiện quyền thứ hai đánh tới, cũng không kịp xoa xoa bụng đang đau, Lục Hàn Tình liền giơ tay chặn lại nắm tay đang lao tới, “Phi nhi.”
“Phi nhi cái đầu ngươi, lão tử là một đại nam nhân, lại bị ngươi kêu thành ẻo lả như vậy.” Thù mới hận cũ, An Á Phi giơ chân đạp qua.
Lục Hàn Tình bất đắc dĩ nghiêng người tránh thoát cái chân đạp tới, “Phi nhi không nói đạo lý.”
“Ngọa tào, lão tử không nói đạo lý?” An Á Phi quả thực muốn rít gào ra tiếng, nếu không phải sợ động tĩnh quá lớn sẽ khiến cho phụ thân cùng a cha chính mình chú ý, lúc này hắn khẳng định sẽ rống to, ni mã rốt cuộc ai nói không để ý, còn dám vô lại như vậy. “Rõ ràng là lão tử bị ngươi chiếm tiện nghi, ngươi thế nhưng còn nói ta không nói đạo lý?” nụ hôn đầu tiên của lão tử cứ như vậy không còn.
“Phi nhi nói lời thô tục.” Lục Hàn Tình siết chặt chân tay đang đánh loạn.
“Mắng thô tục thì có quan hệ một mao tiền gì với ngươi, không được chuyển đề tài.” An Á Phi tức giận dùng đầu đánh qua, thành công làm cho hai người đều đau đến hít vào một ngụm lãnh khí, ngọa tào, lão tử quả thật ngu muốn chết, thế nhưng lại dùng loại phương thức ngu ngốc đả thương địch tám trăm tổn hại một ngàn này, đau chết ta, ni mã cái trán nhất định sưng lên, cái trán của người này sao lại cứng như vậy.
Hai mắt An Á Phi đẫm lệ mênh mông tiếc nuối, thật sự là bị tên hỗn đản này làm tức mê đầu.
Lục Hàn Tình vừa thấy trong mắt hắn có nước mắt, trong lòng liền áy náy muốn chết, không phải đâu, kìm lòng không được mới hôn một chút mà thôi, như thế nào, như thế nào lại khóc, “Đừng khóc, Phi nhi.” Lục Hàn Tình buông ra tay chân đang siết chặt, giơ tay thương tiếc mà lại nhẹ nhàng xoa trán cho hắn.
An Á Phi còn trầm trong cảm giác bi thương khi mất đi nụ hôn đầu tiên, bởi vậy cũng không chú ý giờ phút này mình bị người ôm vào trong ngực, về phần cái tay đang nhẹ nhàng xoa ở trên trán đương nhiên là cũng không chú ý, bởi vì hắn còn đang tiếc nuối cho nụ hôn đầu của chính mình.
Nụ hôn đầu tiên của lão tử cứ như vậy bị người ta cướp đi, vốn ảo tưởng nụ hôn đầu tiên cùng người mình thích sẽ có một bầu không khí rất lãng mạn, kết quả, tâm An Á Phi như tro tàn.
Trong lòng Lục Hàn Tình nhớ lại chuyện a cha nói với hắn chuyện tình của phụ thân cùng mình hồi còn trẻ, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo gợn sóng, độ cong nơi khóe miệng ngày càng cao.
Nhìn về người ở trong lòng ngực, con ngươi đen u tối giống như bầu trời đêm không sao, đen khiến cho người ta kinh hãi tim đập nhanh.
Diêu quốc gặp hạn hán là tình hình thực tế, nhưng phần nhiều là do triều đình Diêu quốc muốn nhân cơ hội này để tàng trữ lương thực, chuẩn bị tấn công Đại Yến quốc. Mà quân hậu hiện nay của Đại Yến quốc là đường đệ của hoàng đế đương triều, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình rất tốt.
Cứ như vậy, Lương Nguyệt quốc đương nhiên là không thể không đếm xỉa, thế nhưng, xuất binh đánh giặc là không có khả năng. Cảm tình cá nhân là cảm tình cá nhân, thân là hoàng đế, khẳng định không thể đem tình cảm cá nhân vào chuyện quốc gia đại sự.
Cho nên, cũng chỉ có thể ở phía sau duy trì lương thảo, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Lương Nguyệt quốc ngừng buôn bán lương thực ra bên ngoài.
“Qua vài ngày nữa hoàng lệnh sẽ tới.” Lục Hàn Tình uống xong một ngụm rượu, “Tuy nói hoàng thượng không tính toán xuất binh, còn ngừng bán lương thảo, thế nhưng chuyện này ai cũng không thể nói trước được. Nếu Đại Yến quốc thắng thì tốt rồi, nhưng nếu thua, hoàng thượng nhất định sẽ giận chó đánh mèo.”
Đây mới là mục đích lần này hắn tới nơi này, tình cảm quân hậu Đại Yến quốc cùng với hoàng đế giống như huynh đệ ruột thịt,vì đương kim hoàng đế là một minh quân, lại có lòng nhân từ, nói không chừng đã xuất binh rồi.
Dân chúng trong chuyện này là người vô tội lại không biết gì, chính là ai cũng không thể cam đoan phía dưới có hay không có người sẽ vì muốn đi lấy lòng người mà đi làm việc giết gà dọa khỉ.
Những chuyện này là chuyện chính trị, so với chuyện thùng nhuộm còn sặc sỡ muôn màu hơn, không phải có thể dễ dàng thấy rõ như vậy.
An Á Phi nghe thấy liền nhíu mày, hắn tuy rằng không quá để ý đến chuyện xí nghiệp của gia tộc, nhưng không phải hoàn toàn không biết gì cả, ở phương diện đen tối này, quả nhiên là thực tàn nhẫn.
Tục ngữ nói rất đúng, diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.
Hoàng đế tức giận, có lẽ cũng chỉ là vẻ mặt không tốt, cũng sẽ không lấy dân chúng ra trút giận, chính là lại có một số người, muốn biểu hiện tốt để tranh thượng vị, nhất định sẽ tìm cách để bắt người điều tra để cấp trên xem, để tranh công.
Có thể đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, người ta cũng có thể ấn cho ngươi một cái tội lớn, bỏ mạng có thể không có khả năng, nhưng chịu khổ một chút thì không thể thiếu được.
“Ta còn nói giá cả lương thực tăng cao có thể bán được chút tiền, qua một đoạn thời gian thì sửa sang lại phòng ở một chút.” An Mộc Hữu uống xong một ngụm rượu, thở dài một hơi, “Thật may ta còn chưa đi bán lương thực.”
Lí Á La ở một bên cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, ai biết phía sau có thể liên lụy lớn đến mức nào, quả nhiên khiến cho người ta nghĩ mà sợ.
“An thúc cũng không cần quá khẩn trương, tâm địa huyện lệnh Kì Huyền khá tốt, vãn bối cũng chỉ là đến nói trước, này không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.” Lục Hàn Tình nâng một chén rượu đầy cho hắn.
“Nói như vậy cũng đúng.” An Mộc Hữu lắc đầu, làm quan lại, có người nào tâm địa thật tinh khiết đâu?
Lục Hàn Tình xin lỗi nói: “Tiểu tế mang chuyện này nói ra, nhìn người như vậy, thật áy náy.”
An Mộc Hữu cười nói: “Ngươi áy này cái gì chứ, An thúc nên cảm ơn ngươi mới phải, nếu không phải ngươi nói cho ta nghe, đến lúc đó thật sự có chuyện gì, còn không biết thế nào đâu.”
“Đều là người một nhà, An thúc cần gì phải nói hai chữ cảm ơn.” Lục Hàn Tình cười kính hắn một ly.
Một bên mắt An Á Phi trợn trắng, ni mã ai với ngươi là người một nhà, ngươi họ Lục, chúng ta họ An, có biết chữ hay không hả.
Thời điểm điểm tâm ăn hết một nửa, Lục Hàn Tình lại nhắc tới một chuyện khác, “An thúc, tiểu tế lần này ký thật còn có một chuyện nữa muốn bàn bạc.” Nói xong còn nhìn thoáng qua An Á Phi đang ở bên cạnh gắp măng cho An Á Khả.
An Á Phi không hiểu ra sao nhìn hắn một cái, muốn bàn bạc với phụ thân ta, thì nhìn ta làm gì.
Lục Hàn Tình nhếch khóe miệng với hắn một cái.
An Á Phi nghiêng đầu, tự động không phát hiện.
Trong mắt Lục Hàn Tình nhiễm lên một tầng ý cười.
“Còn khách khí với An thúc làm cái gì, có chuyện gì con cứ nói thẳng.” An Mộc Hữu cười thực hàm hậu.
Lục Hàn Tình nói: “Là như vậy, làn trước a cha đến thị trấn là bởi vì muốn gặp Phi nhi, kết quả bởi vì quân hậu ngoài ý muốn sinh non, nên phải vội vàng trở về. Nên trong lòng cảm thấy thật đáng tiếc, cho nên gửi thư cho ta nói, kêu ta bàn bạc với hai vị thúc thúc, sau khi thu hoạch xong, có thể hay không cho ta mang Phi nhi đi Lạc thành.”
An Mộc Hữu cùng Lí Á La nhìn thoáng qua nhau, An Mộc Hữu cười nói: “Được.”
Lạc thành cùng trấn Bắc Khẩu gần nhất phải đi hết một tháng, hai người mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng dù sao sớm hay muộn cũng phải đến Lục gia, có thể có quan hệ tốt với a cha tương lai, vậy đương nhiên là tốt, hai người làm sao có thể cự tuyệt.
An Á Phi kinh ngạc mở lớn miệng, “Vì sao lại không hỏi ý kiến ta?” Hắn là đương sự vẫn còn ngồi ở đây, làm sao lại bỏ qua hắn.
Hắn không cần đi Lạc thành, xa như vậy, lại không có phi cơ xe lửa ca nô xe buýt, ngồi xe ngựa, thí thít nhất định sẽ bị lỏng lẻo thật không tốt lắm. Huống chi, hắn mới không cần đi Lục gia, loại cảm giác này, giống như vợ tương lai đi gặp cha mẹ chồng, sấm đánh chết người.
An Mộc Hữu cười nhìn thoáng qua đứa con, trong lòng cảm thấy đứa con lớn nhất định là đang thẹn thùng không được tự nhiên, cũng không có chuyện gì, trực tiếp hướng Lục Hàn Tình nói: “Đến lúc đó bận rộn xong rồi, ta sẽ dấn nó lên thị trấn đưa cho ngươi.”
Lí Á La sờ sờ đầu của hắn coi như an ủi.
An Á Phi khóc không ra nước mắt, phụ thân không cần nhìn ta như vậy nha, ta tuy rằng còn chưa mười sáu tuổi, nhưng ta đã có quyền lên tiếng rồi nha, thật sự là rơi lệ đầy mặt.
Chuyện tình đi Lạc Thành, cũng như vậy được định xuống.
Trước khi Lục Hàn Tình đi, An Á Phi ra tiễn, nhìn thoáng qua cửa viện chỉ còn hai người bọn họ, An Á Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ăn buổi tối ta nên hạ độc cho ngươi.” Như vậy người này sẽ không có cơ hội mở miệng.
“Đồ ăn Phi nhi làm ăn ngon như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm cho độc này nọ vào để bị phá đi đúng không.” Theo ánh trăng, Lục Hàn Tình có thể thấy rõ được cặp con ngươi đen của An Á Phi đang có một chút tức giận.
Lời này hiển nhiên là điểm trúng vào huyệt của người nào đó, không phải lần đầu tiên được người này khen trù nghệ của mình tốt, nhưng mỗi lần nghe vẫn cảm thấy thực vui vẻ, An Á Phi ho khan để che dấu, “Đừng tưởng rằng ngươi khen trù nghệ của ta ta sẽ tha cho ngươi.”
Lục Hàn Tình nhếch mi, “Vậy Phi nhi muốn như thế nào.” Hắn đương nhiên hiểu ý của lời này là như thế nào, đơn giản chính là không hỏi ý kiến hắn mà đã nói với phụ thân hắn chuyện đưa hắn đi Lạc thành.
Muốn như thế nào? An Á Phi trừng mắt nhìn, lúc này mới nhớ tới chính mình vì tức giận nho nhỏ kia mà tìm người này chất vấn, còn không nghĩ tới đối phương còn có thể tìm ra điểm quan trọng.
Chẳng lẽ hắn kỳ thật không nghĩ tới Lục Hàn Tình sẽ dễ dàng nói chuyện như vậy?
Quả nhiên người này đã thay đổi thuộc tính.
Trước kia sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Lục Hàn Tình nhìn thấy mê mang trong mắt hắn, đáy lòng mềm mại, cười nói: “Nếu Phi nhi chưa nghĩ ra, vậy thì cứ để qua một bên trước, chờ sau khi nghĩ tốt thì chúng ta lại bàn bạc?”
An Á Phi cũng nghĩ như vậy, liền gật đầu, còn thật vui vẻ nói: “Là do ngươi nói, cũng đừng quên, tạm biệt không tiễn.” Nói xong liền sung sướng tính đóng cửa lại đi vào nhà ngủ, thuận tiện suy nghĩ một chút nên yêu cầu đối phương như thế nào.
Lục Hàn Tình quả thực muốn cười ra tiếng, thật sự là chơi vui, thế nhưng có thể chuyển hướng đề tài như vậy, nhìn hai mắt của đối phương như trăng rằm, thật sự không nhịn được liền kéo người nào đó đang cao hứng hung hăng hôn xuống.
Gì vậy?
An Á Phi trừng lớn ánh mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, sững sờ còn không kịp phản ứng lại. Cho đến khi cảm thấy một đầu lưỡi ẩm ướt đi vào miệng mình, lục này mới tỉnh ngộ lại, ngọa tào, chính mình thế nhưng bị người ta cưỡng hôn? Ni mã nhất định là đang nằm mơ.
An Á Phi phản ứng lại liền đưa một nắm tay qua, giữa bụng của người hôn, đặc biệt mạnh mẽ!
“Gia liều mạng với ngươi.” Nụ hôn đầu tiên của lão tử, thế nhưng lại bị tên hỗn đản này lấy mất. An Á Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Hôm nay gia nhất định cho ngươi xem hoa nhi làm sao lại hồng như vậy.” Cho dù đánh không lại, cũng muốn đánh.
Lục Hàn Tình không đề phòng bị trúng một quyền ngay bụng, hiệu quả thực rõ ràng, khuôn mặt đẹp trai đau đến vặn vẹo một chút, thật đúng là dùng sức. Khi phát hiện quyền thứ hai đánh tới, cũng không kịp xoa xoa bụng đang đau, Lục Hàn Tình liền giơ tay chặn lại nắm tay đang lao tới, “Phi nhi.”
“Phi nhi cái đầu ngươi, lão tử là một đại nam nhân, lại bị ngươi kêu thành ẻo lả như vậy.” Thù mới hận cũ, An Á Phi giơ chân đạp qua.
Lục Hàn Tình bất đắc dĩ nghiêng người tránh thoát cái chân đạp tới, “Phi nhi không nói đạo lý.”
“Ngọa tào, lão tử không nói đạo lý?” An Á Phi quả thực muốn rít gào ra tiếng, nếu không phải sợ động tĩnh quá lớn sẽ khiến cho phụ thân cùng a cha chính mình chú ý, lúc này hắn khẳng định sẽ rống to, ni mã rốt cuộc ai nói không để ý, còn dám vô lại như vậy. “Rõ ràng là lão tử bị ngươi chiếm tiện nghi, ngươi thế nhưng còn nói ta không nói đạo lý?” nụ hôn đầu tiên của lão tử cứ như vậy không còn.
“Phi nhi nói lời thô tục.” Lục Hàn Tình siết chặt chân tay đang đánh loạn.
“Mắng thô tục thì có quan hệ một mao tiền gì với ngươi, không được chuyển đề tài.” An Á Phi tức giận dùng đầu đánh qua, thành công làm cho hai người đều đau đến hít vào một ngụm lãnh khí, ngọa tào, lão tử quả thật ngu muốn chết, thế nhưng lại dùng loại phương thức ngu ngốc đả thương địch tám trăm tổn hại một ngàn này, đau chết ta, ni mã cái trán nhất định sưng lên, cái trán của người này sao lại cứng như vậy.
Hai mắt An Á Phi đẫm lệ mênh mông tiếc nuối, thật sự là bị tên hỗn đản này làm tức mê đầu.
Lục Hàn Tình vừa thấy trong mắt hắn có nước mắt, trong lòng liền áy náy muốn chết, không phải đâu, kìm lòng không được mới hôn một chút mà thôi, như thế nào, như thế nào lại khóc, “Đừng khóc, Phi nhi.” Lục Hàn Tình buông ra tay chân đang siết chặt, giơ tay thương tiếc mà lại nhẹ nhàng xoa trán cho hắn.
An Á Phi còn trầm trong cảm giác bi thương khi mất đi nụ hôn đầu tiên, bởi vậy cũng không chú ý giờ phút này mình bị người ôm vào trong ngực, về phần cái tay đang nhẹ nhàng xoa ở trên trán đương nhiên là cũng không chú ý, bởi vì hắn còn đang tiếc nuối cho nụ hôn đầu của chính mình.
Nụ hôn đầu tiên của lão tử cứ như vậy bị người ta cướp đi, vốn ảo tưởng nụ hôn đầu tiên cùng người mình thích sẽ có một bầu không khí rất lãng mạn, kết quả, tâm An Á Phi như tro tàn.
Trong lòng Lục Hàn Tình nhớ lại chuyện a cha nói với hắn chuyện tình của phụ thân cùng mình hồi còn trẻ, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo gợn sóng, độ cong nơi khóe miệng ngày càng cao.
Nhìn về người ở trong lòng ngực, con ngươi đen u tối giống như bầu trời đêm không sao, đen khiến cho người ta kinh hãi tim đập nhanh.