Chương : 5
Loại việc nhỏ lấy măng này hiển nhiên không cần An Á Phi ra tay, võ lâm cao thủ Lục Hàn Tình ở bên cạnh đã làm thay, tốc độ quả thực vượt qua hỏa tiễn.
Theo lời nói của An Á Phi thì phải nói là, chỉ thấy bùn đất tung bay, một đám măng giống như mưa đá từ trên trời rơi xuống trên mặt đất, phát ra bịch một tiếng.
“Ôi.” Một tiếng hô đau, An Á Phi xoa xoa cánh tay chính mình, “Ngươi xác định đây là đang hỗ trợ?”
Lục Hàn Tình mang vẻ mặt xin lỗi, giơ tay ra nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay hắn, “Vốn định biểu hiện ở trước mặt Phi nhi một phen, lại không nghĩ càng giúp lại càng rối.”
Khóe miệng An Á Phi run rẩy, kỳ thật thời điểm nói chuyện với ngươi, trên mặt không cần mang theo ý cười, ta nhất định sẽ cảm thấy lời ngươi nói là thật.
Vì cớ gì, nam nhân này lại cố ý làm như vậy. Chẳng lẽ sinh ra hoài nghi gì với hắn?
Ngọa tào, điều này sao có thể, hắn còn không muốn bị cho là yêu quái bị đem đi thiêu sống. Còn sống mới là đạo lý đúng đắn.
Vì thế, “Không có việc gì, Tình ca ca làm tốt lắm.” Đặc biệt khẩu thị tâm phi miệng nói không đúng tâm. Thật muốn ói.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình hoài niệm cầm tay An Á Phi, ngữ khí mềm mại lại tình ý kéo dài: “Phi nhi gọi ta là Tình ca ca.”
An Á Phi yên lặng rơi lệ, lão tử tuyệt không muốn gọi.
“Phi nhi buổi tối là muốn tự mình nấu cơm sao?” nhìn thấy măng và rau xanh trong rổ, Lục Hàn Tình nhớ tới những món ăn hôm trước, hương vị thật sự là không tồi, so với đầu bếp béo nhà hắn làm còn tốt hơn nhiều.
An Á Phi gật đầu, liếc mặt nhìn người trên mặt mang theo ý cười, hừ, đồ ăn của buổi tối hôm trước đó là sai lầm, đêm này nhất định sẽ làm cho ngươi ăn một hồi không dám đến lần thứ hai.
Nghĩ như vậy, tâm tình An Á Phi nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, trong đầu cũng không rối rắm chuyện người nọ có phải hay không hoài nghi chính mình, chỉ cần người ta một ngày không mở miệng chất vấn, hắn liền an toàn.
Hiện tại quan trọng nhất là phải làm như thế nào để người không cần chạy tới bên cạnh hắn, hai ngày mới bắt đầu tỉnh lại cũng không gặp người này tới chơi.
Trong nhà bếp, Lí Á La đang ở trước bếp nhóm lửa, An Á Phi đang ở bên bàn dái thái rau.
Bởi vì điều kiện trong nhà có hạn, rau xào cũng thực bình thường, cũng chỉ có một món mặn, là măng xào thịt khô. Còn lại đều là đồ ăn nông gia bình thường.
Thịt khô rất ít, bởi vậy thực trân quý, An Á Phi bắt đầu làm đồ ăn.
Dây khoai lang giòn mềm, rất nhiều người ghét bỏ, nhưng ở nông thôn, đây cũng là một món đồ ăn rất tốt, cho một chút dầu, một chút muối, thêm chút ớt, vị của món ăn này rất thích hợp ăn với cơm.
Nhìn đồ ăn trong nồi, tay An Á Phi run lên, dự định cho thêm muối vào mới tốt.
Ni mã, lại là bản năng quấy phá.
Đây là một loại bi ai của đầu bếp ở trong trù phòng nhiều năm, thật sự là bi ai. Yên lặng ở trong lòng khen chính mình. An Á Phi tiếp tục kế hoạch phá hư bàn đồ ăn.
Chính là, đối với đối với người chính quy ở tại trù phòng mà nói, có chút đồ vật này nọ, thật là đã xâm nhập vào cốt tủy. Một mâm đồ ăn, nên cho cái gia vị gì, cho nhiều hay ít như thế nào mới ngon, cho dù không cần nhìn, vẫn có thể tùy tay làm ra.
Nhà An Á Phi là mở khách sạn, hơn nữa sản nghiệp trải rộng hết thành phố Z.
Đối với người từ nhỏ đã ở trong nhà bếp mà nói, loại tùy tay có thể làm ra một bàn đồ ăn ngon là có khả năng, thật là đơn giản giống như ăn cơm uống nước.
An Á Phi rối rắm khi nhìn thấy một bàn đồ ăn nông gia đủ sắc đủ vị, lo lắng có nên cho thêm muối vào bên trong hay không. Chính là, múc ra khỏi nồi rồi còn thả muối, thực dễ dàng bị phát hiện, đến lúc đó phải giải thích làm sao khi rau xào mà ngay cả muối cũng không có tan.
Trên bàn cơm, Lục Hàn Tình một thân áo lục cùng An Á Phi ngồi cạnh nhau, trên vẻ mặt có sự ôn nhu lại sủng nịnh, « Phi nhi, đồ ăn này ăn ngon lắm. » Một miếng măng có độ dày vừa phải rơi vào trong bát hắn.
Nhìn thấy măng trong bát, An Á Phi rất không muốn ăn, nhưng lại không ngăn cản được đôi mắt sáng quắc nhiệt tình bên cạnh, cùng với hai vị phụ thân đang ngồi một bên mỉm cười khi nhìn thấy một màn này.
An Á Phi nuốt lệ yên lặng ăn luôn, chính ngươi ăn thì tốt rồi, ta có tay có thể tự mình gắp.
Bầu trời đêm tối đen như mực, lộ ra một ánh trăng rằm, chung quanh nhấp nháy mấy ánh sao nhỏ, thời tiết tháng sáu không nóng lắm, thậm chí ban đêm còn có chút lạnh.
Trong thôn thỉnh thoảng truyền tới tiếng chó sủa, trong bụi cỏ cũng có thể nghe được tiếng ếch cùng tiếu côn trùng kêu, bức tranh cảnh đêm nông thôn được hiện lên.
« Hàn Tình, mấy ngày nay nếu bận rộn, cũng đừng tới đây, đừng chậm trễ chính sự của ngươi. »
Ở cửa viện, An Mộc Hữu nhìn nhi tế tương lai nói.
« Không có việc gì đâu An thúc, mấy ngày nay cũng không bận rộn lắm, huống chi Phi nhi lại mất trí nhớ, ta nếu không bớt thời gian tới, ta sợ đến lúc đó Phi nhi sẽ sinh ra cảm giác xa lạ. » Hai mắt Lục Hàn Tình thâm tình chân thành nhìn An Á Phi bị ép đến tiễn người.
« Ngươi đứa nhỏ này. » Nghe hắn nói như vậy, An Mộc Hữu cũng không nói gì. Hiện giờ tiểu Phi mất trí nhớ, nếu không liên lạc một chút tình cảm, làm cho hai người quen thuộc nhau, về sau lập gia đình ở chung cũng thật không tốt. Khi tưởng tượng đến chuyện này, cũng không tiếp tục khuyên nữa.
« Yên tâm đi An Thúc, ta sẽ tự mình sắp xếp tốt, sẽ không chậm trễ chính sự. » Vẻ mặt Lục Hàn Tình mỉm cười, thoạt nhìn đặc biết có sức thuyết phục.
« Được, các ngươi nói chuyện chốc lát đi. » An Mộc Hữu cười nhìn hai người liếc mắt một cái, liền quay đầu đi vào sân.
Hai người ở cửa yên lặng đứng đối diện nhau.
« Đi nhanh đi. » An Á Phi phất tay, xoay người muốn đi vào nhà.
« Phi nhi. » Phía sau liền vang lên âm thanh như bị người vứt bỏ, làm cho người nào đó thành công dừng lại.
Không cần dùng loại thanh âm này kêu ta, « Ngươi, cũng không thể đổi xưng hô với ta sao ? ví dụ như tiểu Phi ? A Phi ? » chỉ cần không cần kêu lão tử Phi nhi, mỗi lần nghe đều cảm thấy hai tai như đang bị tra tấn.
« Không cần. » Lục Hàn Tình lập tức cự tuyệt, « Phi nhi chỉ có ta mới có thể kêu. »
An Á Phi không nói gì, đây là ý nghĩ gì, đại ca ngươi không cảm thấy tâm lý ngươi có chút lệch lạc sao ?
« Tất cả mọi người đều gọi ngươi tiểu Phi. » Lục Hàn Tình bất mãn chỉ ra.
Lúc này nên kêu thuận theo ý dân, làm sao lại muốn trở thành đặc thù vậy. « Tiểu Phi nghe có vẻ đáng yêu. »
« Phi nhi kêu có vẻ thân thiết. » Lục Hàn Tình thâm tình nói.
An Á Phi yên lặng quay đầu, thân thiết cái lông, hai đại nam nhân có cái gì mà thân thiết. « Đi nhanh đi, ta phải đi về ngủ. »
Lục Hàn Tình thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền không tiếp tục nữa, nói : « Vậy Phi nhi nghỉ ngơi đi, ta đi trước. » Nói xong liền cúi người hôn lên trán An Á Phi, sau đó lưu loát xoay người, lên ngựa phóng nhanh đi, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
An Á Phi ngay cả cơ hội né tránh cũng không có.
Nhìn thấy bóng đen biến mất, An Á Phi đứng ở cửa như hóa thạch, hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
Ngọa tào, lão tử vừa rồi bị một nam nhân hôn, tuy rẳng chỉ là hôn trán.
An Á Phi tức giận nghĩ sau này lão tử nấu ăn sẽ bỏ thêm độc vào độc chết ngươi, ngọa tào. Tiện nghi không phải dễ chiếm như vậy.
Sáng sớm, ngoài phòng liền vang lên thanh âm đồm độp, mới vừa tỉnh ngủ An Á Phi không tỉnh tảo còn nghi hoặc. Trong nhà mặc dù có rất nhiều gia cụ, nhưng là, cũng không cần sáng sớm đã bắt đầu đi.
« Khả Khả, bên ngoài đang làm gì. » Tiểu Khả Khả vừa đi chân trần vừa tiêu sái vào nhà, trên tay còn cầm một cây côn nhỏ.
« A Cha nói sợ vài ngày nữa sẽ mưa, phụ thân lấy rơm rạ chuẩn bị sửa nóc nhà. » Thanh âm tiểu tử kia trong trẻo, câu nói rõ ràng, An Á Phi sờ sờ đầu của hắn, thấy tiểu tử này thật thông mình.
Nhìn thấy nóc nhà bị ánh sáng xuyên qua, sớm nên sửa chữa, cái loại buổi tối ngủ vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy sao này, vài lần đều làm cho hắn nghĩ không phải là đang ngủ trong phòng, mà là đang ngủ ở ngoài trời.
« Ăn cơm sáng chưa ? » An Á Phi vừa mặc quần áo vừa hỏi.
« Đã ăn qua, a cha làm bánh bột ngô, của ca ca còn để trong nồi. » Tiểu tử kia ở một góc sáng sủa lấy ra một cây gỗ, giơ lên trước mắt ca ca chính mình, có chút lấy lòng nói : « Ca ca, cái này cho Khả Khả chơi được không. »
An Á Phi thấy đồ chơi kia có chút cổ xưa, bảo tồn rất là tốt, thế nhưng không bị sâu cắn hư. « Cầm chơi đi. »
Anh mắt An Á Khả kinh ngạc trừng lớn, lại hỏi thêm một lần nữa, « Ca ca thật sự cho ta chơi ? »
« Mau đem đi đi. » An Á Phi không hiểu đó chỉ là một khối gỗ mà thôi, có cái gì phải kinh ngạc như vậy.
« Cám ơn ca ca, Khả Khả nhất định sẽ không phá hư. » An Á Khả cười đến không thấy đôi mắt, kiên định cam đoan nói.
« Ừ, đi chơi đi. » An Á Phi lắc đầu hướng nhà bếp đi đến.
« A cha, cần giúp đỡ không?”
Trong viện, Lí Á La một thân bố ý có nhiều mảnh vá đang cột một đống củi khô, bên cạnh còn có ít cỏ khô.
“Tiểu Phi.” Lí Á La cười lắc đầu, “Không cần, nhanh đi ăn sáng đi, đều ở trong nồi ấy, nơi này có a cha là được rồi.”
An Á Phi gật đầu, xoay người vào nhà đem điểm tâm giải quyết, sau đó quay về phòng từ trong rương lấy ra vài bộ quần áo cũ, từ trong đó lấy ra một bộ màu xanh thay xong liền đi ra ngoài. “A cha, ta đến giúp đỡ.” Vừa nói vừa kéo tay áo, vừa nhìn thấy chính là tư thế muốn hỗ trợ.
Bởi vì nguyên nhân sợ những loại động vật nhuyễn thể ở ngoài đồng mà không thể giúp đỡ, nhưng những chuyện củi lửa trong nhà thì vẫn có thể giúp được.
“Được.” Vừa thấy tư thế của đứa con, Lí Á La cũng không cự tuyệt, chỉ vào đống rơm rạ một bên nói: “Ngươi trước đem những thứ này chuyển đến trong viện, phụ thân ngươi đang ở trong đó chuẩn bị bùn đấy.”
“Được.” Lời còn chưa dứt, An Á Phi liền ôm một bó rơm đi và hậu viện.
Trong hậu viện trên một khối đất trống, có một đống lớn bùn ướt, bên trong còn có hỗn tạp một ít cỏ khô, cùng đá vụn.
An Á Phi có chút tò mò, không phải sửa chữa nóc nhà sao, đây là để làm chi? “Phụ thân, đây là để làm chi.”
An Mộc Hữu đánh trần, làn da ngăm đen thoạt nhìn đặc biệt khỏe mạnh, vừa nhìn chính là kết quả của hàng năm phơi nắng, “Hòa bùn, một lát nữa sẽ sửa nóc nhà chung với những rơm rạ này.”
Biết đứa con mất trí nhớ, An Mộc Hữu đối với đứa con không biết những thứ thông thường này cũng không thể trách.
Sửa chữa nóc nhà? Lấy bùn đất cùng cỏ khô? Không sợ đến lúc trời mưa sẽ bị trũng xuống chứ? Nếu như nóc nhà bằng rơm không thì hắn đã có thấy qua, trước kia ở nhà bà ngoại cũng ở phòng như vậy, chính là, trộn cùng bùn đất? có thể được sao?
An Á Phi rất hoài nghi nhìn thoáng qua đám hỗn hợp kia, “Phụ thân, vì sao lại không dùng ngói.”
Thế giới này cũng có ngói, chính là thoạt nhìn so với ngói ở hiện đại mỏng hơn một ít. Nhưng là tốt hơn so với hỗn hợp này đi.
An Mộc Hữu đang ra sức quấy bùn động tác dừng một chút, thờ dài một hơi, “Tiền dư trong nhà đều dùng khi ông nội cùng a gia sinh bệnh và hạ táng rồi, ngói đen rất quý.”
Điều này hắn biết, mới tỉnh hai ngày liền nghe chính miệng a cha nhà mình nói, “Không phải còn có tiền bán da hô ly sao?” Tuy rằng da lông của bạch hồ mới là đáng quý nhất, nhưng da của hỏa hồ ly chỉ rẻ hơn so với da bạch hồ một chút mà thôi, cho dù da hồ ly kia không lớn, bán lấy tiền cũng có thể đủ đem ba gian nóc nhà chủ ốc đổi thành ngói đen.
An Mộc Hữu cười nói: “Ngươi đứa nhỏ này, lại quên mất chuyện sang năm ngươi phải thành hôn sao, tiền kia là a cha cùng phụ thân ngươi chuẩn bị làm đồ cưới cho ngươi, sao có thể lấy ra dùng.”
Vẻ mặt An Á Phi giống như là tự mình phun ra một đống máu, không cần nhắc nhở hắn chuyện này, loại chuyện hai nam nhân lập gia đình này, không lấy ra bàn bạc mới tốt.
Thật phiền.
Theo lời nói của An Á Phi thì phải nói là, chỉ thấy bùn đất tung bay, một đám măng giống như mưa đá từ trên trời rơi xuống trên mặt đất, phát ra bịch một tiếng.
“Ôi.” Một tiếng hô đau, An Á Phi xoa xoa cánh tay chính mình, “Ngươi xác định đây là đang hỗ trợ?”
Lục Hàn Tình mang vẻ mặt xin lỗi, giơ tay ra nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay hắn, “Vốn định biểu hiện ở trước mặt Phi nhi một phen, lại không nghĩ càng giúp lại càng rối.”
Khóe miệng An Á Phi run rẩy, kỳ thật thời điểm nói chuyện với ngươi, trên mặt không cần mang theo ý cười, ta nhất định sẽ cảm thấy lời ngươi nói là thật.
Vì cớ gì, nam nhân này lại cố ý làm như vậy. Chẳng lẽ sinh ra hoài nghi gì với hắn?
Ngọa tào, điều này sao có thể, hắn còn không muốn bị cho là yêu quái bị đem đi thiêu sống. Còn sống mới là đạo lý đúng đắn.
Vì thế, “Không có việc gì, Tình ca ca làm tốt lắm.” Đặc biệt khẩu thị tâm phi miệng nói không đúng tâm. Thật muốn ói.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình hoài niệm cầm tay An Á Phi, ngữ khí mềm mại lại tình ý kéo dài: “Phi nhi gọi ta là Tình ca ca.”
An Á Phi yên lặng rơi lệ, lão tử tuyệt không muốn gọi.
“Phi nhi buổi tối là muốn tự mình nấu cơm sao?” nhìn thấy măng và rau xanh trong rổ, Lục Hàn Tình nhớ tới những món ăn hôm trước, hương vị thật sự là không tồi, so với đầu bếp béo nhà hắn làm còn tốt hơn nhiều.
An Á Phi gật đầu, liếc mặt nhìn người trên mặt mang theo ý cười, hừ, đồ ăn của buổi tối hôm trước đó là sai lầm, đêm này nhất định sẽ làm cho ngươi ăn một hồi không dám đến lần thứ hai.
Nghĩ như vậy, tâm tình An Á Phi nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, trong đầu cũng không rối rắm chuyện người nọ có phải hay không hoài nghi chính mình, chỉ cần người ta một ngày không mở miệng chất vấn, hắn liền an toàn.
Hiện tại quan trọng nhất là phải làm như thế nào để người không cần chạy tới bên cạnh hắn, hai ngày mới bắt đầu tỉnh lại cũng không gặp người này tới chơi.
Trong nhà bếp, Lí Á La đang ở trước bếp nhóm lửa, An Á Phi đang ở bên bàn dái thái rau.
Bởi vì điều kiện trong nhà có hạn, rau xào cũng thực bình thường, cũng chỉ có một món mặn, là măng xào thịt khô. Còn lại đều là đồ ăn nông gia bình thường.
Thịt khô rất ít, bởi vậy thực trân quý, An Á Phi bắt đầu làm đồ ăn.
Dây khoai lang giòn mềm, rất nhiều người ghét bỏ, nhưng ở nông thôn, đây cũng là một món đồ ăn rất tốt, cho một chút dầu, một chút muối, thêm chút ớt, vị của món ăn này rất thích hợp ăn với cơm.
Nhìn đồ ăn trong nồi, tay An Á Phi run lên, dự định cho thêm muối vào mới tốt.
Ni mã, lại là bản năng quấy phá.
Đây là một loại bi ai của đầu bếp ở trong trù phòng nhiều năm, thật sự là bi ai. Yên lặng ở trong lòng khen chính mình. An Á Phi tiếp tục kế hoạch phá hư bàn đồ ăn.
Chính là, đối với đối với người chính quy ở tại trù phòng mà nói, có chút đồ vật này nọ, thật là đã xâm nhập vào cốt tủy. Một mâm đồ ăn, nên cho cái gia vị gì, cho nhiều hay ít như thế nào mới ngon, cho dù không cần nhìn, vẫn có thể tùy tay làm ra.
Nhà An Á Phi là mở khách sạn, hơn nữa sản nghiệp trải rộng hết thành phố Z.
Đối với người từ nhỏ đã ở trong nhà bếp mà nói, loại tùy tay có thể làm ra một bàn đồ ăn ngon là có khả năng, thật là đơn giản giống như ăn cơm uống nước.
An Á Phi rối rắm khi nhìn thấy một bàn đồ ăn nông gia đủ sắc đủ vị, lo lắng có nên cho thêm muối vào bên trong hay không. Chính là, múc ra khỏi nồi rồi còn thả muối, thực dễ dàng bị phát hiện, đến lúc đó phải giải thích làm sao khi rau xào mà ngay cả muối cũng không có tan.
Trên bàn cơm, Lục Hàn Tình một thân áo lục cùng An Á Phi ngồi cạnh nhau, trên vẻ mặt có sự ôn nhu lại sủng nịnh, « Phi nhi, đồ ăn này ăn ngon lắm. » Một miếng măng có độ dày vừa phải rơi vào trong bát hắn.
Nhìn thấy măng trong bát, An Á Phi rất không muốn ăn, nhưng lại không ngăn cản được đôi mắt sáng quắc nhiệt tình bên cạnh, cùng với hai vị phụ thân đang ngồi một bên mỉm cười khi nhìn thấy một màn này.
An Á Phi nuốt lệ yên lặng ăn luôn, chính ngươi ăn thì tốt rồi, ta có tay có thể tự mình gắp.
Bầu trời đêm tối đen như mực, lộ ra một ánh trăng rằm, chung quanh nhấp nháy mấy ánh sao nhỏ, thời tiết tháng sáu không nóng lắm, thậm chí ban đêm còn có chút lạnh.
Trong thôn thỉnh thoảng truyền tới tiếng chó sủa, trong bụi cỏ cũng có thể nghe được tiếng ếch cùng tiếu côn trùng kêu, bức tranh cảnh đêm nông thôn được hiện lên.
« Hàn Tình, mấy ngày nay nếu bận rộn, cũng đừng tới đây, đừng chậm trễ chính sự của ngươi. »
Ở cửa viện, An Mộc Hữu nhìn nhi tế tương lai nói.
« Không có việc gì đâu An thúc, mấy ngày nay cũng không bận rộn lắm, huống chi Phi nhi lại mất trí nhớ, ta nếu không bớt thời gian tới, ta sợ đến lúc đó Phi nhi sẽ sinh ra cảm giác xa lạ. » Hai mắt Lục Hàn Tình thâm tình chân thành nhìn An Á Phi bị ép đến tiễn người.
« Ngươi đứa nhỏ này. » Nghe hắn nói như vậy, An Mộc Hữu cũng không nói gì. Hiện giờ tiểu Phi mất trí nhớ, nếu không liên lạc một chút tình cảm, làm cho hai người quen thuộc nhau, về sau lập gia đình ở chung cũng thật không tốt. Khi tưởng tượng đến chuyện này, cũng không tiếp tục khuyên nữa.
« Yên tâm đi An Thúc, ta sẽ tự mình sắp xếp tốt, sẽ không chậm trễ chính sự. » Vẻ mặt Lục Hàn Tình mỉm cười, thoạt nhìn đặc biết có sức thuyết phục.
« Được, các ngươi nói chuyện chốc lát đi. » An Mộc Hữu cười nhìn hai người liếc mắt một cái, liền quay đầu đi vào sân.
Hai người ở cửa yên lặng đứng đối diện nhau.
« Đi nhanh đi. » An Á Phi phất tay, xoay người muốn đi vào nhà.
« Phi nhi. » Phía sau liền vang lên âm thanh như bị người vứt bỏ, làm cho người nào đó thành công dừng lại.
Không cần dùng loại thanh âm này kêu ta, « Ngươi, cũng không thể đổi xưng hô với ta sao ? ví dụ như tiểu Phi ? A Phi ? » chỉ cần không cần kêu lão tử Phi nhi, mỗi lần nghe đều cảm thấy hai tai như đang bị tra tấn.
« Không cần. » Lục Hàn Tình lập tức cự tuyệt, « Phi nhi chỉ có ta mới có thể kêu. »
An Á Phi không nói gì, đây là ý nghĩ gì, đại ca ngươi không cảm thấy tâm lý ngươi có chút lệch lạc sao ?
« Tất cả mọi người đều gọi ngươi tiểu Phi. » Lục Hàn Tình bất mãn chỉ ra.
Lúc này nên kêu thuận theo ý dân, làm sao lại muốn trở thành đặc thù vậy. « Tiểu Phi nghe có vẻ đáng yêu. »
« Phi nhi kêu có vẻ thân thiết. » Lục Hàn Tình thâm tình nói.
An Á Phi yên lặng quay đầu, thân thiết cái lông, hai đại nam nhân có cái gì mà thân thiết. « Đi nhanh đi, ta phải đi về ngủ. »
Lục Hàn Tình thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền không tiếp tục nữa, nói : « Vậy Phi nhi nghỉ ngơi đi, ta đi trước. » Nói xong liền cúi người hôn lên trán An Á Phi, sau đó lưu loát xoay người, lên ngựa phóng nhanh đi, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
An Á Phi ngay cả cơ hội né tránh cũng không có.
Nhìn thấy bóng đen biến mất, An Á Phi đứng ở cửa như hóa thạch, hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
Ngọa tào, lão tử vừa rồi bị một nam nhân hôn, tuy rẳng chỉ là hôn trán.
An Á Phi tức giận nghĩ sau này lão tử nấu ăn sẽ bỏ thêm độc vào độc chết ngươi, ngọa tào. Tiện nghi không phải dễ chiếm như vậy.
Sáng sớm, ngoài phòng liền vang lên thanh âm đồm độp, mới vừa tỉnh ngủ An Á Phi không tỉnh tảo còn nghi hoặc. Trong nhà mặc dù có rất nhiều gia cụ, nhưng là, cũng không cần sáng sớm đã bắt đầu đi.
« Khả Khả, bên ngoài đang làm gì. » Tiểu Khả Khả vừa đi chân trần vừa tiêu sái vào nhà, trên tay còn cầm một cây côn nhỏ.
« A Cha nói sợ vài ngày nữa sẽ mưa, phụ thân lấy rơm rạ chuẩn bị sửa nóc nhà. » Thanh âm tiểu tử kia trong trẻo, câu nói rõ ràng, An Á Phi sờ sờ đầu của hắn, thấy tiểu tử này thật thông mình.
Nhìn thấy nóc nhà bị ánh sáng xuyên qua, sớm nên sửa chữa, cái loại buổi tối ngủ vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy sao này, vài lần đều làm cho hắn nghĩ không phải là đang ngủ trong phòng, mà là đang ngủ ở ngoài trời.
« Ăn cơm sáng chưa ? » An Á Phi vừa mặc quần áo vừa hỏi.
« Đã ăn qua, a cha làm bánh bột ngô, của ca ca còn để trong nồi. » Tiểu tử kia ở một góc sáng sủa lấy ra một cây gỗ, giơ lên trước mắt ca ca chính mình, có chút lấy lòng nói : « Ca ca, cái này cho Khả Khả chơi được không. »
An Á Phi thấy đồ chơi kia có chút cổ xưa, bảo tồn rất là tốt, thế nhưng không bị sâu cắn hư. « Cầm chơi đi. »
Anh mắt An Á Khả kinh ngạc trừng lớn, lại hỏi thêm một lần nữa, « Ca ca thật sự cho ta chơi ? »
« Mau đem đi đi. » An Á Phi không hiểu đó chỉ là một khối gỗ mà thôi, có cái gì phải kinh ngạc như vậy.
« Cám ơn ca ca, Khả Khả nhất định sẽ không phá hư. » An Á Khả cười đến không thấy đôi mắt, kiên định cam đoan nói.
« Ừ, đi chơi đi. » An Á Phi lắc đầu hướng nhà bếp đi đến.
« A cha, cần giúp đỡ không?”
Trong viện, Lí Á La một thân bố ý có nhiều mảnh vá đang cột một đống củi khô, bên cạnh còn có ít cỏ khô.
“Tiểu Phi.” Lí Á La cười lắc đầu, “Không cần, nhanh đi ăn sáng đi, đều ở trong nồi ấy, nơi này có a cha là được rồi.”
An Á Phi gật đầu, xoay người vào nhà đem điểm tâm giải quyết, sau đó quay về phòng từ trong rương lấy ra vài bộ quần áo cũ, từ trong đó lấy ra một bộ màu xanh thay xong liền đi ra ngoài. “A cha, ta đến giúp đỡ.” Vừa nói vừa kéo tay áo, vừa nhìn thấy chính là tư thế muốn hỗ trợ.
Bởi vì nguyên nhân sợ những loại động vật nhuyễn thể ở ngoài đồng mà không thể giúp đỡ, nhưng những chuyện củi lửa trong nhà thì vẫn có thể giúp được.
“Được.” Vừa thấy tư thế của đứa con, Lí Á La cũng không cự tuyệt, chỉ vào đống rơm rạ một bên nói: “Ngươi trước đem những thứ này chuyển đến trong viện, phụ thân ngươi đang ở trong đó chuẩn bị bùn đấy.”
“Được.” Lời còn chưa dứt, An Á Phi liền ôm một bó rơm đi và hậu viện.
Trong hậu viện trên một khối đất trống, có một đống lớn bùn ướt, bên trong còn có hỗn tạp một ít cỏ khô, cùng đá vụn.
An Á Phi có chút tò mò, không phải sửa chữa nóc nhà sao, đây là để làm chi? “Phụ thân, đây là để làm chi.”
An Mộc Hữu đánh trần, làn da ngăm đen thoạt nhìn đặc biệt khỏe mạnh, vừa nhìn chính là kết quả của hàng năm phơi nắng, “Hòa bùn, một lát nữa sẽ sửa nóc nhà chung với những rơm rạ này.”
Biết đứa con mất trí nhớ, An Mộc Hữu đối với đứa con không biết những thứ thông thường này cũng không thể trách.
Sửa chữa nóc nhà? Lấy bùn đất cùng cỏ khô? Không sợ đến lúc trời mưa sẽ bị trũng xuống chứ? Nếu như nóc nhà bằng rơm không thì hắn đã có thấy qua, trước kia ở nhà bà ngoại cũng ở phòng như vậy, chính là, trộn cùng bùn đất? có thể được sao?
An Á Phi rất hoài nghi nhìn thoáng qua đám hỗn hợp kia, “Phụ thân, vì sao lại không dùng ngói.”
Thế giới này cũng có ngói, chính là thoạt nhìn so với ngói ở hiện đại mỏng hơn một ít. Nhưng là tốt hơn so với hỗn hợp này đi.
An Mộc Hữu đang ra sức quấy bùn động tác dừng một chút, thờ dài một hơi, “Tiền dư trong nhà đều dùng khi ông nội cùng a gia sinh bệnh và hạ táng rồi, ngói đen rất quý.”
Điều này hắn biết, mới tỉnh hai ngày liền nghe chính miệng a cha nhà mình nói, “Không phải còn có tiền bán da hô ly sao?” Tuy rằng da lông của bạch hồ mới là đáng quý nhất, nhưng da của hỏa hồ ly chỉ rẻ hơn so với da bạch hồ một chút mà thôi, cho dù da hồ ly kia không lớn, bán lấy tiền cũng có thể đủ đem ba gian nóc nhà chủ ốc đổi thành ngói đen.
An Mộc Hữu cười nói: “Ngươi đứa nhỏ này, lại quên mất chuyện sang năm ngươi phải thành hôn sao, tiền kia là a cha cùng phụ thân ngươi chuẩn bị làm đồ cưới cho ngươi, sao có thể lấy ra dùng.”
Vẻ mặt An Á Phi giống như là tự mình phun ra một đống máu, không cần nhắc nhở hắn chuyện này, loại chuyện hai nam nhân lập gia đình này, không lấy ra bàn bạc mới tốt.
Thật phiền.