Chương 1: Lãnh Vân Hy, tôi hận em!
Reng reng reng
- Chuyện gì?
- Thiên Hàn... em...
- Nếu không có chuyện thì tôi cúp!
- Em có chuyện!
- Nói nhanh đi, tôi rất bận!
- Em có thai rồi!
Hàng chân mày của người đàn ông nhíu lại khi nghe người bên kia đầu dây thông báo. Anh nghiến răng vẻ mặt tức giận hít sâu một hơi nặng nề nhả ra từng chữ:
- Phá đi! Tôi còn có việc bận!
Dứt lời đầu dây bên kia dập máy để lại một cô gái nhỏ ngồi thẫn thờ, Lãnh Vân Hy chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra rằng người đàn ông mình yêu lại có thể máu lạnh như thế. Nghĩ rồi cô cười khổ, nụ cười hòa cùng dòng nước mắt mặn chát. Khẽ đưa tay xoa bụng cô nói:
- Bé con, không sao đâu! Đừng sợ! Mẹ sẽ để con bình an chào đời!
Tối hôm đó Lãnh Vân Hy vẫn như thường ngày ngồi trước bàn ăn chờ đợi người chồng tuyệt tình, tàn nhẫn. Nhìn những món ăn trên bàn khiến cô cảm thấy rất buồn nôn nhưng cô vẫn cố gắng gượng để chờ đợi.
Khoảng 30 phút sau đó cánh cửa biệt thự mở ra, người đàn ông cầm trên tay chiếc áo khoác ngoài đi tới. Anh thảy chiếc áo khoác lên ghế rồi ngồi xuống bàn ăn, mặc kệ người vợ của mình cầm đũa bắt đầu dùng bữa. Lãnh Vân Hy thấy thế cũng không nói gì, suốt 3 năm qua cô đã quen với thái độ lạnh nhạt ấy. Cầm đũa lên dùng bữa, Lãnh Vân Hy không cách nào nuốt trôi thức ăn xuống được. Cô vừa đưa thức ăn vào miệng cảm giác nhợn ói đã làm cô phải ngay lập tức bịt chặt miệng lại.
Thấy cảnh ấy Phó Thiên Hàn tỏ thái độ khó chịu, anh đập mạnh đôi đũa xuống bàn làm Lãnh Vân Hy giật mình rồi lớn tiếng quát:
- Cô như thế ai dám ăn nữa hả? Không muốn cho tôi ăn cơm thì cứ nói!
- Em... em xin lỗi! Em không cố ý! Do em bị nghén nên...
- Thế thì phá đi! Tôi nhớ lúc sáng mình đã nói rồi thì phải. Cô muốn tự phá hay để tôi đích thân đưa đi?
Lãnh Vân Hy nghe người chồng chung sống với mình suốt 3 năm nói ra câu tuyệt tình như vậy thì lòng đau như cắt. Cô biết anh căm hận cô nhưng... sao anh lại có thể nhẫn tâm nói ra hai từ đó? Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy nghẹn ngào:
- Thiên Hàn, sao anh có thể nhẫn tâm nói ra những từ ấy? Nó là con của anh kia mà! Dù anh có căm hận em cũng không nên căm hận con chứ, nó không có lỗi.
Nghe người phụ nữ chất vấn Phó Thiên Hàn liền nở ra một nụ cười trào phúng, anh nhếch mày mỉa mai:
- Thật sự là con tôi sao? Cô lấy gì đảm bảo? Loại đàn bà lẳng lơ như cô ai biết cô đã lên giường với bao nhiêu thằng rồi.
Lãnh Vân Hy nghe những lời mà người chồng mình vẫn luôn yêu thương thốt ra thì không sao tin được. Hai hàng nước mắt cô chảy dài, nấc lên từng cơn:
- Anh... anh nói gì? Sao anh có thể...
- Tôi nói không đúng à?
Đến lúc này cuối cùng Lãnh Vân Hy cũng đã hiểu, không quan trọng đứa bé có phải con của Phó Thiên Hàn hay không. Chỉ đơn giản vì nó là con cô nên anh không thích! Hít vào một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh Lãnh Vân Hy nói:
- Phó Thiên Hàn, em sẽ không bỏ đứa bé đâu! Mặc kệ anh có nhận nó hay không em cũng sẽ không bỏ.
- Tùy cô!
Nói rồi anh đứng dậy xoay lưng bỏ đi để lại bóng lưng lạnh lùng cho người phụ nữ với hai hàng nước mắt. Lãnh Vân Hy cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, cô đứng dậy thu dọn chén đĩa trên bàn rồi cũng lên phòng mình nghỉ.
Ngồi trong căn phòng trước đây anh và cô đã từng ngủ Lãnh Vân Hy chợt thấy lòng mình đau nhói. Cô nhìn tấm ảnh cưới được treo ngay ngắn trên đầu giường trong lòng lại càng khó chịu. Rõ ràng trong bức ảnh đó cả hai đều cười rất tươi, có thể thấy rõ họ đều rất hạnh phúc. Thế nhưng... thế nhưng vì lý di gì mà cả hai lại xảy ra đến nông nỗi ấy? Nói thật Lãnh Vân Hy cũng không biết! Mà cô... cũng không còn muốn biết nữa! Suốt 3 năm qua cô đã cố gắng quá nhiều có lẽ cũng đã thấm mệt.
Gác lại những suy nghĩ trong đầu mình Lãnh Vân Hy nhẹ nhàng nằm xuống, chiếc giường rộng lớn đối lập hoàn toàn với thân hình nhỏ bé. Nhìn cô trên chiếc giường ấy thật cô đơn biết bao! Bao trùm căn phòng là một màn đêm lạnh lẽo, không chút ánh sáng, cũng không một chút hơi ấm nào. Liệu cô gái nhỏ ấy có chịu nổi?
Bên trong thư phòng đối diện với căn phòng ấy chính là nơi Phó Thiên Hàn đang ở. Anh ngồi trên chiếc ghế, tay cầm khung ảnh của hai người. Bỗng trên môi Phó Thiên Hàn nở một nụ cười khổ, anh thẳng tay đập nát khung hình rồi xé rách bức ảnh. Trong cơn điên loạn anh không còn kiềm chế được bản thân và cảm xúc của mình nữa. Thế nhưng... thế nhưng sau khi tự tay xé tấm ảnh ấy rồi anh lại hối hận.
Cầm tấm ảnh đã rách trên tay Phó Thiên Hàn mím môi rồi đứng dậy đấm mạnh vào tường mấy cái. Cú đấm mạnh đến mức tay Phó Thiên Hàn chảy máu thế nhưng... anh lại không thấy đau. Phải chăng nổi đau trong lòng quá lớn nên không cách nào cảm nhận nổi đau da thịt nữa.
Phó Thiên Hàn mở hộc tủ lấy ra một khung ảnh khác, bên trên là hình ảnh Lãnh Vân Hy với nụ cười rất tươi. Nhìn vào tấm hình lại lần nữa Phó Thiên Hàn cười khổ, anh vừa vuốt ve khuôn mặt cô gái vừa hỏi:
- Sao em lại đối xử như vậy với tôi? Sao lại biến tôi thành bộ dạng này? Tôi có chỗ nào không tốt? Em còn muốn dày vò tôi đến khi nào nữa? Lãnh Vân Hy, tôi hận em! Cơ mà tôi phát hiện bản thân không có cách nào hận được!
- Chuyện gì?
- Thiên Hàn... em...
- Nếu không có chuyện thì tôi cúp!
- Em có chuyện!
- Nói nhanh đi, tôi rất bận!
- Em có thai rồi!
Hàng chân mày của người đàn ông nhíu lại khi nghe người bên kia đầu dây thông báo. Anh nghiến răng vẻ mặt tức giận hít sâu một hơi nặng nề nhả ra từng chữ:
- Phá đi! Tôi còn có việc bận!
Dứt lời đầu dây bên kia dập máy để lại một cô gái nhỏ ngồi thẫn thờ, Lãnh Vân Hy chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra rằng người đàn ông mình yêu lại có thể máu lạnh như thế. Nghĩ rồi cô cười khổ, nụ cười hòa cùng dòng nước mắt mặn chát. Khẽ đưa tay xoa bụng cô nói:
- Bé con, không sao đâu! Đừng sợ! Mẹ sẽ để con bình an chào đời!
Tối hôm đó Lãnh Vân Hy vẫn như thường ngày ngồi trước bàn ăn chờ đợi người chồng tuyệt tình, tàn nhẫn. Nhìn những món ăn trên bàn khiến cô cảm thấy rất buồn nôn nhưng cô vẫn cố gắng gượng để chờ đợi.
Khoảng 30 phút sau đó cánh cửa biệt thự mở ra, người đàn ông cầm trên tay chiếc áo khoác ngoài đi tới. Anh thảy chiếc áo khoác lên ghế rồi ngồi xuống bàn ăn, mặc kệ người vợ của mình cầm đũa bắt đầu dùng bữa. Lãnh Vân Hy thấy thế cũng không nói gì, suốt 3 năm qua cô đã quen với thái độ lạnh nhạt ấy. Cầm đũa lên dùng bữa, Lãnh Vân Hy không cách nào nuốt trôi thức ăn xuống được. Cô vừa đưa thức ăn vào miệng cảm giác nhợn ói đã làm cô phải ngay lập tức bịt chặt miệng lại.
Thấy cảnh ấy Phó Thiên Hàn tỏ thái độ khó chịu, anh đập mạnh đôi đũa xuống bàn làm Lãnh Vân Hy giật mình rồi lớn tiếng quát:
- Cô như thế ai dám ăn nữa hả? Không muốn cho tôi ăn cơm thì cứ nói!
- Em... em xin lỗi! Em không cố ý! Do em bị nghén nên...
- Thế thì phá đi! Tôi nhớ lúc sáng mình đã nói rồi thì phải. Cô muốn tự phá hay để tôi đích thân đưa đi?
Lãnh Vân Hy nghe người chồng chung sống với mình suốt 3 năm nói ra câu tuyệt tình như vậy thì lòng đau như cắt. Cô biết anh căm hận cô nhưng... sao anh lại có thể nhẫn tâm nói ra hai từ đó? Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy nghẹn ngào:
- Thiên Hàn, sao anh có thể nhẫn tâm nói ra những từ ấy? Nó là con của anh kia mà! Dù anh có căm hận em cũng không nên căm hận con chứ, nó không có lỗi.
Nghe người phụ nữ chất vấn Phó Thiên Hàn liền nở ra một nụ cười trào phúng, anh nhếch mày mỉa mai:
- Thật sự là con tôi sao? Cô lấy gì đảm bảo? Loại đàn bà lẳng lơ như cô ai biết cô đã lên giường với bao nhiêu thằng rồi.
Lãnh Vân Hy nghe những lời mà người chồng mình vẫn luôn yêu thương thốt ra thì không sao tin được. Hai hàng nước mắt cô chảy dài, nấc lên từng cơn:
- Anh... anh nói gì? Sao anh có thể...
- Tôi nói không đúng à?
Đến lúc này cuối cùng Lãnh Vân Hy cũng đã hiểu, không quan trọng đứa bé có phải con của Phó Thiên Hàn hay không. Chỉ đơn giản vì nó là con cô nên anh không thích! Hít vào một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh Lãnh Vân Hy nói:
- Phó Thiên Hàn, em sẽ không bỏ đứa bé đâu! Mặc kệ anh có nhận nó hay không em cũng sẽ không bỏ.
- Tùy cô!
Nói rồi anh đứng dậy xoay lưng bỏ đi để lại bóng lưng lạnh lùng cho người phụ nữ với hai hàng nước mắt. Lãnh Vân Hy cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, cô đứng dậy thu dọn chén đĩa trên bàn rồi cũng lên phòng mình nghỉ.
Ngồi trong căn phòng trước đây anh và cô đã từng ngủ Lãnh Vân Hy chợt thấy lòng mình đau nhói. Cô nhìn tấm ảnh cưới được treo ngay ngắn trên đầu giường trong lòng lại càng khó chịu. Rõ ràng trong bức ảnh đó cả hai đều cười rất tươi, có thể thấy rõ họ đều rất hạnh phúc. Thế nhưng... thế nhưng vì lý di gì mà cả hai lại xảy ra đến nông nỗi ấy? Nói thật Lãnh Vân Hy cũng không biết! Mà cô... cũng không còn muốn biết nữa! Suốt 3 năm qua cô đã cố gắng quá nhiều có lẽ cũng đã thấm mệt.
Gác lại những suy nghĩ trong đầu mình Lãnh Vân Hy nhẹ nhàng nằm xuống, chiếc giường rộng lớn đối lập hoàn toàn với thân hình nhỏ bé. Nhìn cô trên chiếc giường ấy thật cô đơn biết bao! Bao trùm căn phòng là một màn đêm lạnh lẽo, không chút ánh sáng, cũng không một chút hơi ấm nào. Liệu cô gái nhỏ ấy có chịu nổi?
Bên trong thư phòng đối diện với căn phòng ấy chính là nơi Phó Thiên Hàn đang ở. Anh ngồi trên chiếc ghế, tay cầm khung ảnh của hai người. Bỗng trên môi Phó Thiên Hàn nở một nụ cười khổ, anh thẳng tay đập nát khung hình rồi xé rách bức ảnh. Trong cơn điên loạn anh không còn kiềm chế được bản thân và cảm xúc của mình nữa. Thế nhưng... thế nhưng sau khi tự tay xé tấm ảnh ấy rồi anh lại hối hận.
Cầm tấm ảnh đã rách trên tay Phó Thiên Hàn mím môi rồi đứng dậy đấm mạnh vào tường mấy cái. Cú đấm mạnh đến mức tay Phó Thiên Hàn chảy máu thế nhưng... anh lại không thấy đau. Phải chăng nổi đau trong lòng quá lớn nên không cách nào cảm nhận nổi đau da thịt nữa.
Phó Thiên Hàn mở hộc tủ lấy ra một khung ảnh khác, bên trên là hình ảnh Lãnh Vân Hy với nụ cười rất tươi. Nhìn vào tấm hình lại lần nữa Phó Thiên Hàn cười khổ, anh vừa vuốt ve khuôn mặt cô gái vừa hỏi:
- Sao em lại đối xử như vậy với tôi? Sao lại biến tôi thành bộ dạng này? Tôi có chỗ nào không tốt? Em còn muốn dày vò tôi đến khi nào nữa? Lãnh Vân Hy, tôi hận em! Cơ mà tôi phát hiện bản thân không có cách nào hận được!