Chương 12
“Nghe lời này, ta thật an tâm.” Tôn phu nhân âm thầm thở phào, hòn đá đè nặng trong lòng mấy năm qua cuối cùng cũng bỏ xuống được: “Vậy còn… Nhị tiểu thư?”“Vẫn hảo.” Cười lạnh một cái, chuyện Tư Đồ Tuyết Nhã thông đồng với mấy gã trưởng quầy ăn bớt bạc đã tra ra từ lâu, tạm thời vẫn chưa muốn tính sổ với ả, Tư Đồ Vân Sơ nghĩ nghĩ, lại nói: “Phu nhân muốn gặp nữ nhi, ta có thể giúp.”“…..” Suy nghĩ một lát, Tôn phu nhân lắc đầu từ chối, chỉ cười nói: “Không gặp sẽ tốt hơn.”Khúc mắt trong lòng nàng, Tư Đồ Vân Sơ có thể hiểu, nếu không vì thế, hắn đối với Tư Đồ Tuyết Nhã đã không nhiều lần nhân nhượng.Năm một tuổi, phụ thân nạp thêm hai thiếp thất và ba thông phòng, Tôn phu nhân chính là một trong ba thông phòng năm ấy.Hai năm sau, lần lượt mẫu thân Tư Đồ Tuyết Nhã và Tôn phu nhân – mẫu thân Tư Đồ Nhã Nhi cùng mang thai. Vị thiếp thất còn lại không cam lòng, ba lần bảy lượt đều hướng mẫu thân Tư Đồ Tuyết Nhã gây khó dễ, lại nói, mẫu thân Tư Đồ Tuyết Nhã vốn là thứ nữ nhà quan lại, tính tình hiền lương, nghĩ đến oa nhi trong bụng vẫn bình an cũng không muốn tính toán với thiếp thất kia.Nào ngờ… Lòng dạ nữ nhân đó quá ngoan độc, không chịu thu tay, hạ thuốc vào thức ăn khiến mẫu thân Tư Đồ Tuyết Nhã sinh sớm, dù có thai trước Tôn phu nhân một tháng, lại chỉ sinh cách nhau một canh giờ. Chuyện cũng sẽ không tới mức nào, nếu mẫu thân Tư Đồ Tuyết Nhã không sinh non cộng thêm thể chất khó sinh, vì mất máu quá nhiều mà qua đời, phụ thân hay tin liền nổi giận, tống thiếp thất kia vào đại lao, đồng thời giải tán luôn mấy thông phòng khác.Tôn phu nhân sinh cho tướng quân một nữ nhi, vốn có thể lưu lại, nhưng nàng lại từ chối xin cho mình được dọn tới trang viên, tịnh tâm suốt quãng đời còn lại. Mấy việc tội lỗi thiếp thất kia làm ra, nàng đều biết, lại chọn nhắm mắt làm ngơ hại chết một mạng người, tuy không trực tiếp cũng đã gián tiếp giết người.“Nếu khi đó ta không vì tư kỉ bản thân, nàng đã không chết.” Tôn phu nhân rơi lệ đầy mặt, tay cầm bát cháo hơi run rẩy, vị cháo loãng đắng đến không thể đắng hơn.Tư Đồ Vân Sơ trầm mặc, buông đũa.Có những việc trong quá khứ… Đã không thể vãn hồi.Ở trang viên vui chơi cả ngày, chiều tối Tiểu Hồng mới chịu quay về, khi hai người chuẩn bị hồi phủ mặt trời đã hoàn toàn khuất sau núi.Tôn phu nhân đích thân ra tiễn bọn họ, cười khổ: “Là ta không đúng khiến thiếu gia mất hứng.”“Không việc gì, bên ngoài lạnh, phu nhân mau vào trong nghỉ ngơi sớm đi.” Tư Đồ Vân Sơ cầm tay nàng, vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay, ôn tồn khuyên bảo.“Nhã Nhi và Tuyết Nhã tuổi vẫn còn nhỏ, ta mong ngài sẽ chiếu cố bọn họ.” Tôn phu nhân chủ động nắm ngược tay hắn, ánh mắt khẩn cầu.Tình huống nháy mắt rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, thấy Tư Đồ Vân Sơ im lặng không có ý đáp lại, Đường Văn bình tĩnh đảo mắt, lên tiếng nhắc nhở: “Không còn sớm, nên hồi phủ.”“Ta đi đây, phu nhân bảo trọng.” Tư Đồ Vân Sơ nhoẻn miệng cười, xoay người hướng nam nhân trên lưng Tiểu Hồng, vươn tay, Đường Văn hiểu ý, bàn tay hữu lực bắt lấy thiếu niên kéo lên ngựa, yên vị trong lòng mình, thúc ngựa phóng đi.Tôn phu nhân nhìn hai người, một ngựa dần đi xa, ánh mắt không nén nổi đau thương, lỗi lầm của người lớn, lại bắt đứa nhỏ gánh vác trách nhiệm, nàng thật vô lương tâm.Bình nguyên về đêm tương đối lạnh, bốn bề tĩnh lặng, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng gió thổi mạnh bên tai, cảm giác âm thanh ù ù khiến chính mình không thoải mái, Tư Đồ Vân Sơ nhíu mày, vươn tay bịt chặt lỗ tai.“Chậm lại.” Đường Văn bán cúi đầu, cằm vô tình chạm vào tóc thiếu niên trong lòng, khiến y có chút ngứa.Tuấn mã như nghe hiểu lời người trên lưng, cước bộ dần chậm lại, từ chạy thành thong dong tản bộ đi trên đường.Thanh âm khó chịu bên tai dần dà biến mất, hai tay rốt cuộc thả lỏng, Tư Đồ Vân Sơ tự nhiên tựa vào lòng ngực nam nhân, biếng nhác kêu: “Đường Văn.”“…..” Thình thịch, thình thịch.Tim đập rất nhanh, Tư Đồ Vân Sơ tà mị cười, vô thức cọ cọ: “Ngươi thấy… chúng ta có giống một đôi tình nhân đang hẹn hò không?”Tay cầm dây cương bất chợt đông lại, Đường Văn không nhịn được mà suy nghĩ, lời này là ý gì?Không muốn giải thích, Tư Đồ Vân Sơ thỏa mãn híp mắt, thời gian còn dài, từ từ cho đầu gỗ nghĩ thông vậy.Với tính cách Đường Văn tất nhiên sẽ không hỏi, thấy chủ tử im lặng, y cũng không làm phiền nữa, cục bông này thật làm người ta tò mò.…..Thủy Trúc viện.Dương quang theo kẻ hở trên cửa sổ chen vào phòng, tham lam phủ tới gương mặt như bạch ngọc của thiếu niên trên giường, mi tâm khẽ động, Tư Đồ Vân Sơ buồn bực nheo mắt, lười biếng nhúc nhích.Hành vi bám dính giường của thiếu gia vào mỗi sáng, Đường Văn đã quen, mở cửa bước vào, đặt chậu nước và khăn lau mặt lên bàn, lại thuần phục tới bên giường lôi người nọ dậy: “Nên tỉnh.”