Chương 12: Quỷ ảnh tiểu xiếc
Chờ trở lại trong phủ, nhị bá Mộ Dương Thái gia là đại ca Mộ Chính từ bên ngoài trở về, vừa vặn gặp phải Mộ Du.
Mộ gia tuy rằng phân gia, nhưng vẫn ở trong một phủ.
Mộ Dương Thái có chủ kiến của chính mình, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn làm thân với các ca ca tẩu tẩu, cho nên đối với đám tiểu bối này, quan hệ quả thật không tồi.
Đương nhiên, là ngoại trừ Mộ Du.
" Người đã bao lớn rồi mà còn mua mấy thứ đồ của con nít, cũng không chê là tao hoảng."
Mộ Du vẫn duy trì ngoan ngoãn hiểu chuyện, "Đại ca cũng muốn nếm thử kẹo chăng?"
Nói xong liền không tình nguyện mà nhét đồ vào tay hắn.
Mộ Chính: "......"
Hắn ném cây kẹo xuống đất, lại tức giận giẫm giẫm hai chân lên, "Ai hiếm lạ mấy cái đồ chơi của ngươi!"
Mộ Du vẻ mặt tan nát cõi lòng, nhặt đồ vật đã bị hỏng lên.
Song Hỉ nhíu nhíu mày, đại thiếu gia này cũng không khỏi là hơi quá đáng đi!
Mộ Chính hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào phòng nhị sân.
Mộ Du đi ngang qua hoa viên, cuối cùng cũng hiểu cảnh tượng không một ngọn cỏ mà hệ thống nói là gì.
Trụi lủi một mảnh, đến cả cỏ dại cũng không có.
Mộ Du nghi hoặc:" Ta không phải chỉ rải hoa mẫu đơn sao? Tại sao đến cả hoa khác cũng không có?"
Hệ thống rít gào:" Ai khiên ngươi trực tiếp rải phấn lên! Nó quá nhẹ nên bay đến mặt trên của thảm thực vật khác, sau một trận mưa thì, tất cả đều không có nữa."
Mộ Du không chút áy náy: "Kia thật đúng là quá tuyệt vời!"
Hệ thống rất muốn nhảy ra đánh hắn!
Y đến gần tường ngoài, thừa lúc không ai chú ý, Mộ Du đem con diều đã hỏng, cùng đồ chơi bằng đường đã nát bét, ném ra bên ngoài đường.
Y cũng không phải tiểu hài tử, sao lại có thể thích những đồ vật này!
Y không biết chính là, đồ vừa mới ném ra ngoài không lâu đã bị người khác nhặt đi rồi.
Hệ thống biết là ai, nhưng nhớ tới vụ cỏ phấn, nó quyết định trả thù Mộ Du bằng cách không nói cho hắn biết!
Song Hỉ bên kia dựa theo lệ thường, hướng lão gia và phu nhân hội báo, khi Mộ Dương Trác nghe được Mộ Chính dẫm hỏng đồ của Mộ Du, hắn nhíu nhíu mày.
Song Hỉ thử hỏi một câu, "Lão gia, chuyện này ngài có quản không?"
Quản Nhược An khuôn mặt nhu hòa, nói: "Hài tử chi gian tiểu đánh tiểu nháo mà thôi, nếu là bởi vì chuyện này mà gây sự, ắt Nhị đệ sẽ nói nhà chúng ta keo kiệt."
Mộ Dương Trác gật gật đầu, "Không cần phải xen vào chuyện của nó, nó đi tiệm sách mua sách gì vậy?"
"Không mua, công tử vẫn luôn ở lầu hai đọc sách."
Mộ Dương Trác nhíu nhíu mày, nhìn về phía vợ cả của mình.
"Cho dù nó chẳng làm việc gì, cũng không thể giảm chi phí, đây là quy củ."
Quản Nhược An cúi đầu, theo tiếng nói: "Đúng vậy."
Cái tên tiểu tiện nhân này, khẳng định là cố ý!
Nàng đoán không sai, Mộ Du chính là cố ý không mua, còn ở trước mặt Song Hỉ than vãn không có tiền.
Còn nữa, y đọc sách xong mới lừa được Song Hỉ sang chỗ khác, đi cùng ông chủ nói chuyện phiếm.
Quản Nhược An không vui, Mộ Du rất thoải mái.
- --------------------------------------------------------
Bách Lý Tiêu Minh nói muốn lá trà, đương nhiên phải cho người đưa qua, chỉ là hệ thống muốn moi đồ tốt, lấy nhiều trà đổi nhiều điểm, như vậy là muốn mạng y nha!
Mộ Du:" Ta nói ở trên đường phố tùy tiện mua, khẳng định lá trà chỉ có nhiều không có ít, hệ thống vậy mà còn muốn moi điểm của ta!"
Y không muốn hủy đi khâu đóng gói, trực tiếp gửi cái bình trà qua đâu!
Hệ thống nhe răng trợn mắt:" Không được! Chí ít cũng phải có cái túi đựng chớ!"
Mộ Du:" Ngươi có cho hay không? Nếu ta chết, ngươi cũng không sống được! Vương gia tức sùi bọt mép, đến lúc đó thì máu chảy thành sông!"
Hệ thống nghẹn khuất, cái ký chủ này thật là quá đáng!
Phô trương lãng phí! Tâm nhãn nhi hư!
Mộ Du cũng không nóng nảy, dù sao vẫn còn ba ngày, một ngày xin một chút, tổng lại càng ngày càng nhiều.
Hệ thống:......
- --------------------------------------------------------
Bầu trời dần tối, mặt trời trốn vào phía sau núi.
Cái bóng của ai đó bị kéo dài ra, trông như quái vật khổng lồ.
Mộ Du nằm ở trên giường, nhìn thấy bóng dáng kỳ quái bên ngoài, y trợn trắng mắt, Mộ Thanh đời trước cũng làm trò hù dọa này, để cho mẫu thân nó hết giận!
Hệ thống:" Đệ đệ này của ngươi cũng chỉ mới tám tuổi, nó dọa ngươi như thế mà không sợ chút nào sao?"
Mộ Thanh thì sợ cái quỷcgì, nó ỷ vào chính mình tuổi nhỏ nhất, ở trong phủ dường như là một tiểu bá vương!(( giống con giai bà mợ hai nhà tui ghê))
Mộ Du nảy ra ý xấu, hỏi:" Ngươi có thể phát ra âm thanh khủng bố một chút không?"
Hệ thống cảnh giác:" Ngươi muốn làm sao?"
Mộ Du:" Đương nhiên là hù nhóc đó đi trở về!"
Có thể so đo với đứa con nít tám tuổi, tâm nhãn không phải là nhi hư, mà là đặc biệt hư!
Nhưng hệ thống cũng biết, đứa trẻ tám tuổi ở thời đại này không thể đánh đồng với đứa nhóc tám tuổi ở thời hiện đại. (( ở thời cổ đại nhỏ tuổi đã tâm cơ, thời hiện đại toàn mấy củ cải nhỏ cuteeee))
Mộ gia tuy rằng phân gia, nhưng vẫn ở trong một phủ.
Mộ Dương Thái có chủ kiến của chính mình, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn làm thân với các ca ca tẩu tẩu, cho nên đối với đám tiểu bối này, quan hệ quả thật không tồi.
Đương nhiên, là ngoại trừ Mộ Du.
" Người đã bao lớn rồi mà còn mua mấy thứ đồ của con nít, cũng không chê là tao hoảng."
Mộ Du vẫn duy trì ngoan ngoãn hiểu chuyện, "Đại ca cũng muốn nếm thử kẹo chăng?"
Nói xong liền không tình nguyện mà nhét đồ vào tay hắn.
Mộ Chính: "......"
Hắn ném cây kẹo xuống đất, lại tức giận giẫm giẫm hai chân lên, "Ai hiếm lạ mấy cái đồ chơi của ngươi!"
Mộ Du vẻ mặt tan nát cõi lòng, nhặt đồ vật đã bị hỏng lên.
Song Hỉ nhíu nhíu mày, đại thiếu gia này cũng không khỏi là hơi quá đáng đi!
Mộ Chính hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào phòng nhị sân.
Mộ Du đi ngang qua hoa viên, cuối cùng cũng hiểu cảnh tượng không một ngọn cỏ mà hệ thống nói là gì.
Trụi lủi một mảnh, đến cả cỏ dại cũng không có.
Mộ Du nghi hoặc:" Ta không phải chỉ rải hoa mẫu đơn sao? Tại sao đến cả hoa khác cũng không có?"
Hệ thống rít gào:" Ai khiên ngươi trực tiếp rải phấn lên! Nó quá nhẹ nên bay đến mặt trên của thảm thực vật khác, sau một trận mưa thì, tất cả đều không có nữa."
Mộ Du không chút áy náy: "Kia thật đúng là quá tuyệt vời!"
Hệ thống rất muốn nhảy ra đánh hắn!
Y đến gần tường ngoài, thừa lúc không ai chú ý, Mộ Du đem con diều đã hỏng, cùng đồ chơi bằng đường đã nát bét, ném ra bên ngoài đường.
Y cũng không phải tiểu hài tử, sao lại có thể thích những đồ vật này!
Y không biết chính là, đồ vừa mới ném ra ngoài không lâu đã bị người khác nhặt đi rồi.
Hệ thống biết là ai, nhưng nhớ tới vụ cỏ phấn, nó quyết định trả thù Mộ Du bằng cách không nói cho hắn biết!
Song Hỉ bên kia dựa theo lệ thường, hướng lão gia và phu nhân hội báo, khi Mộ Dương Trác nghe được Mộ Chính dẫm hỏng đồ của Mộ Du, hắn nhíu nhíu mày.
Song Hỉ thử hỏi một câu, "Lão gia, chuyện này ngài có quản không?"
Quản Nhược An khuôn mặt nhu hòa, nói: "Hài tử chi gian tiểu đánh tiểu nháo mà thôi, nếu là bởi vì chuyện này mà gây sự, ắt Nhị đệ sẽ nói nhà chúng ta keo kiệt."
Mộ Dương Trác gật gật đầu, "Không cần phải xen vào chuyện của nó, nó đi tiệm sách mua sách gì vậy?"
"Không mua, công tử vẫn luôn ở lầu hai đọc sách."
Mộ Dương Trác nhíu nhíu mày, nhìn về phía vợ cả của mình.
"Cho dù nó chẳng làm việc gì, cũng không thể giảm chi phí, đây là quy củ."
Quản Nhược An cúi đầu, theo tiếng nói: "Đúng vậy."
Cái tên tiểu tiện nhân này, khẳng định là cố ý!
Nàng đoán không sai, Mộ Du chính là cố ý không mua, còn ở trước mặt Song Hỉ than vãn không có tiền.
Còn nữa, y đọc sách xong mới lừa được Song Hỉ sang chỗ khác, đi cùng ông chủ nói chuyện phiếm.
Quản Nhược An không vui, Mộ Du rất thoải mái.
- --------------------------------------------------------
Bách Lý Tiêu Minh nói muốn lá trà, đương nhiên phải cho người đưa qua, chỉ là hệ thống muốn moi đồ tốt, lấy nhiều trà đổi nhiều điểm, như vậy là muốn mạng y nha!
Mộ Du:" Ta nói ở trên đường phố tùy tiện mua, khẳng định lá trà chỉ có nhiều không có ít, hệ thống vậy mà còn muốn moi điểm của ta!"
Y không muốn hủy đi khâu đóng gói, trực tiếp gửi cái bình trà qua đâu!
Hệ thống nhe răng trợn mắt:" Không được! Chí ít cũng phải có cái túi đựng chớ!"
Mộ Du:" Ngươi có cho hay không? Nếu ta chết, ngươi cũng không sống được! Vương gia tức sùi bọt mép, đến lúc đó thì máu chảy thành sông!"
Hệ thống nghẹn khuất, cái ký chủ này thật là quá đáng!
Phô trương lãng phí! Tâm nhãn nhi hư!
Mộ Du cũng không nóng nảy, dù sao vẫn còn ba ngày, một ngày xin một chút, tổng lại càng ngày càng nhiều.
Hệ thống:......
- --------------------------------------------------------
Bầu trời dần tối, mặt trời trốn vào phía sau núi.
Cái bóng của ai đó bị kéo dài ra, trông như quái vật khổng lồ.
Mộ Du nằm ở trên giường, nhìn thấy bóng dáng kỳ quái bên ngoài, y trợn trắng mắt, Mộ Thanh đời trước cũng làm trò hù dọa này, để cho mẫu thân nó hết giận!
Hệ thống:" Đệ đệ này của ngươi cũng chỉ mới tám tuổi, nó dọa ngươi như thế mà không sợ chút nào sao?"
Mộ Thanh thì sợ cái quỷcgì, nó ỷ vào chính mình tuổi nhỏ nhất, ở trong phủ dường như là một tiểu bá vương!(( giống con giai bà mợ hai nhà tui ghê))
Mộ Du nảy ra ý xấu, hỏi:" Ngươi có thể phát ra âm thanh khủng bố một chút không?"
Hệ thống cảnh giác:" Ngươi muốn làm sao?"
Mộ Du:" Đương nhiên là hù nhóc đó đi trở về!"
Có thể so đo với đứa con nít tám tuổi, tâm nhãn không phải là nhi hư, mà là đặc biệt hư!
Nhưng hệ thống cũng biết, đứa trẻ tám tuổi ở thời đại này không thể đánh đồng với đứa nhóc tám tuổi ở thời hiện đại. (( ở thời cổ đại nhỏ tuổi đã tâm cơ, thời hiện đại toàn mấy củ cải nhỏ cuteeee))