Chương 14: Trong mắt không có huynh trưởng, xin lỗi
Mọi người bị Mộ Du lạnh lùng sắc bén dọa sợ, tính cả Mộ Thanh cũng giống nhau, nó "Oa"một tiếng khóc lớn, mẫu thân cũng chưa từng nói với nó như vậy đâu!
Nha hoàn bên người Mộ Thanh là Kim Sắt và Bạc Thêu, là đã từng là nha hoàn bên người của Quản Ngược An, hai người lúc này mới phản ứng, người trước nói: "Du thiếu gia, người không khỏi thật quá đáng!"
Bạc Thêu phụ họa: "Đúng vậy, chủ tử chúng ta cũng chỉ muốn đến thăm ngươi, mà ngươi lại nói chuyện khó nghe với nó như vậy!"
Mộ Du nhướng mày, "Cũng không biết là tối hôm qua cái vũng nước trước cửa là ai đổ ha."
Mộ Thanh ngừng khóc, mặt nghẹn đến đỏ bừng!
Mộ Du nói: "Lại nếu là đến thăm, vì sao nó không gõ cửa?"
Kim Sắt mặt cứng một chút, "Tiểu thiếu gia quá sốt ruột......"
Mộ Du: "Hôm nay tất cả đều là hạ nhân trong phủ, nếu sau này có nam nhân khác, chẳng lẽ tiểu đệ cứ không biết lễ nghi như vậy sao?"
Mộ Du còn chưa đứng dậy, chỉ mặc áo trong, dáng vẻ này, nếu bị người khác nhìn thấy, truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ huỷ hoại toàn bộ thanh danh Mộ gia.
Mộ Thanh cũng ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, nó hướng về phía thủ hạ nói: "Các ngươi đi ra ngoài."
Gã sai vặt từ khi vào phong đến giờ vẫn luôn cúi đầu, lúc này như nghe lệnh đại xá, vội vàng chạy ra ngoài.
Kim Sắt cùng Bạc Thêu tưởng sẽ được lưu lại, bị Mộ Thanh trừng mắt liếc một cái, hai người nhìn nhau, xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng, Bạc Thêu lập tức đi thỉnh Quản Nhược An.
Mộ Du từ trên giường đứng dậy, phảng phất như không nhìn thấy Mộ Thanh ở đó, thong thả ung dung mặc quần áo.
Mộ Thanh: "Cái tiếng kêu hôm qua là ngươi cố ý làm!"
Mộ Du nhìn hắn một cái, làm bộ cái gì cũng không biết, "Ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Chính là......" Mộ Thanh nghẹn không dám nói, sắc mặt cũng trắng đi hai phần.
Mộ Du bừng tỉnh đại ngộ, "Nga, ngươi muốn nghe lại một chút, đúng không?"
Mộ Thanh mặt càng trắng, hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn, hai chân run như cầy sấy.
Mộ Du:" Hệ thống, ngươi xem tiểu đệ của ta tò mò như vậy, khẳng định là rất muốn được thỏa mãn nha."
Hệ thống:" Ngươi xác định sẽ không bị dọa đến khóc?"
Mộ Du:" Khi ta đến gần thì ngươi thu nhỏ âm thanh chút là được."
Hệ thống:......
Mộ Thanh thấy Mộ Du tới gần, vội vàng lui về phía sau, kết quả lùi đến sau lưng đụng bàn, nó hướng về phía sau nhìn nhìn, lại quay đầu, thấy mặt Mộ Du gần trong gang tấc.
"Ô ô...... Ca a......" Thê lương lại khàn khàn, âm cuối kéo đến lão trường.
"A!" Mộ Thanh hét lên một tiếng, mặt so với giấy còn trắng hơn, đẩy Mộ Du một cái, liền chạy vút ra khỏi cửa!
Mộ Du ôm bụng cười không ngừng được, có như vậy mà đã muốn hù dọa y!
Cười chết hắn!
Hệ thống mặt vô biểu tình, nhắc nhở nói:" Đừng cười, mẹ kế ngươi đến rồi."
Mộ Du lập tức dừng lại, nhớ tới hai nha hoàn kia của Mộ Thanh, y nhíu nhíu mày.
Y bước chân ra khỏi phòng, Mộ Thanh đang ôm Quản Nhược An gào khóc, ai da, khóc thật xấu!
Quản Nhược An lòng đau muốn hỏng luôn rồi, nhìn đến Mộ Du, lạnh giọng nói: "Đem Mộ Du giải lại đây cho ta, hôm nay ta phải làm chủ thay nhi tử của ta!"
Thấy hạ nhân hùng dũng lại đây, hệ thống đưa ra chủ ý:" Mau hét đi, hét là mẹ kế khi dễ con trai chồng!"
Mộ Du khóe miệng nhếch lên, y hét cho ai nghe?
Hạ nhân chuẩn bị động thủ, Mộ Du liền cao giọng nói: "Mẫu thân, ngươi có biết nguyên nhân của việc này không?"
"Ta tuy rằng cha không thương nương không yêu, nhưng cũng biết được chút quy củ."
"Tiểu đệ mục vô huynh trưởng, mang theo hạ nhân xông vào phòng ta, một câu thăm hỏi "Ta vào đây" cũng không có! Chẳng lẽ đây là chuyện mà mẫu thân sẽ làm với nhi tử được sủng ái của người!"
"Vẫn là nói, mẫu thân ỷ vào ta không có chỗ dựa liền khắt khe với nhi tử của phu nhân chồng!"
Những lời này, đời trước y không nói. Một là vì thanh danh Mộ phủ, hai là vì không dám nói.
Đời này, y một hai phải nói, tốt nhất là nháo đến mọi người đều biết!
Xem xem mặt mũi Mộ Dương Trác xong đời như thế nào!
Quản Nhược An chỉ vào y nói "Ngươi... ngươi.. ngươi" nửa ngày, nếu Mộ Du nói chuyện này, truyền đi ra ngoài, với tính tình của Mộ Dương Trác chắc chắn hắn sẽ trách tội nàng!
Khóe mắt ả tẫn nứt, tâm hung ác, đẩy Mộ Thanh ra, " Xin lỗi Tứ ca của ngươi nhanh!"
Nha hoàn bên người Mộ Thanh là Kim Sắt và Bạc Thêu, là đã từng là nha hoàn bên người của Quản Ngược An, hai người lúc này mới phản ứng, người trước nói: "Du thiếu gia, người không khỏi thật quá đáng!"
Bạc Thêu phụ họa: "Đúng vậy, chủ tử chúng ta cũng chỉ muốn đến thăm ngươi, mà ngươi lại nói chuyện khó nghe với nó như vậy!"
Mộ Du nhướng mày, "Cũng không biết là tối hôm qua cái vũng nước trước cửa là ai đổ ha."
Mộ Thanh ngừng khóc, mặt nghẹn đến đỏ bừng!
Mộ Du nói: "Lại nếu là đến thăm, vì sao nó không gõ cửa?"
Kim Sắt mặt cứng một chút, "Tiểu thiếu gia quá sốt ruột......"
Mộ Du: "Hôm nay tất cả đều là hạ nhân trong phủ, nếu sau này có nam nhân khác, chẳng lẽ tiểu đệ cứ không biết lễ nghi như vậy sao?"
Mộ Du còn chưa đứng dậy, chỉ mặc áo trong, dáng vẻ này, nếu bị người khác nhìn thấy, truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ huỷ hoại toàn bộ thanh danh Mộ gia.
Mộ Thanh cũng ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, nó hướng về phía thủ hạ nói: "Các ngươi đi ra ngoài."
Gã sai vặt từ khi vào phong đến giờ vẫn luôn cúi đầu, lúc này như nghe lệnh đại xá, vội vàng chạy ra ngoài.
Kim Sắt cùng Bạc Thêu tưởng sẽ được lưu lại, bị Mộ Thanh trừng mắt liếc một cái, hai người nhìn nhau, xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng, Bạc Thêu lập tức đi thỉnh Quản Nhược An.
Mộ Du từ trên giường đứng dậy, phảng phất như không nhìn thấy Mộ Thanh ở đó, thong thả ung dung mặc quần áo.
Mộ Thanh: "Cái tiếng kêu hôm qua là ngươi cố ý làm!"
Mộ Du nhìn hắn một cái, làm bộ cái gì cũng không biết, "Ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Chính là......" Mộ Thanh nghẹn không dám nói, sắc mặt cũng trắng đi hai phần.
Mộ Du bừng tỉnh đại ngộ, "Nga, ngươi muốn nghe lại một chút, đúng không?"
Mộ Thanh mặt càng trắng, hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn, hai chân run như cầy sấy.
Mộ Du:" Hệ thống, ngươi xem tiểu đệ của ta tò mò như vậy, khẳng định là rất muốn được thỏa mãn nha."
Hệ thống:" Ngươi xác định sẽ không bị dọa đến khóc?"
Mộ Du:" Khi ta đến gần thì ngươi thu nhỏ âm thanh chút là được."
Hệ thống:......
Mộ Thanh thấy Mộ Du tới gần, vội vàng lui về phía sau, kết quả lùi đến sau lưng đụng bàn, nó hướng về phía sau nhìn nhìn, lại quay đầu, thấy mặt Mộ Du gần trong gang tấc.
"Ô ô...... Ca a......" Thê lương lại khàn khàn, âm cuối kéo đến lão trường.
"A!" Mộ Thanh hét lên một tiếng, mặt so với giấy còn trắng hơn, đẩy Mộ Du một cái, liền chạy vút ra khỏi cửa!
Mộ Du ôm bụng cười không ngừng được, có như vậy mà đã muốn hù dọa y!
Cười chết hắn!
Hệ thống mặt vô biểu tình, nhắc nhở nói:" Đừng cười, mẹ kế ngươi đến rồi."
Mộ Du lập tức dừng lại, nhớ tới hai nha hoàn kia của Mộ Thanh, y nhíu nhíu mày.
Y bước chân ra khỏi phòng, Mộ Thanh đang ôm Quản Nhược An gào khóc, ai da, khóc thật xấu!
Quản Nhược An lòng đau muốn hỏng luôn rồi, nhìn đến Mộ Du, lạnh giọng nói: "Đem Mộ Du giải lại đây cho ta, hôm nay ta phải làm chủ thay nhi tử của ta!"
Thấy hạ nhân hùng dũng lại đây, hệ thống đưa ra chủ ý:" Mau hét đi, hét là mẹ kế khi dễ con trai chồng!"
Mộ Du khóe miệng nhếch lên, y hét cho ai nghe?
Hạ nhân chuẩn bị động thủ, Mộ Du liền cao giọng nói: "Mẫu thân, ngươi có biết nguyên nhân của việc này không?"
"Ta tuy rằng cha không thương nương không yêu, nhưng cũng biết được chút quy củ."
"Tiểu đệ mục vô huynh trưởng, mang theo hạ nhân xông vào phòng ta, một câu thăm hỏi "Ta vào đây" cũng không có! Chẳng lẽ đây là chuyện mà mẫu thân sẽ làm với nhi tử được sủng ái của người!"
"Vẫn là nói, mẫu thân ỷ vào ta không có chỗ dựa liền khắt khe với nhi tử của phu nhân chồng!"
Những lời này, đời trước y không nói. Một là vì thanh danh Mộ phủ, hai là vì không dám nói.
Đời này, y một hai phải nói, tốt nhất là nháo đến mọi người đều biết!
Xem xem mặt mũi Mộ Dương Trác xong đời như thế nào!
Quản Nhược An chỉ vào y nói "Ngươi... ngươi.. ngươi" nửa ngày, nếu Mộ Du nói chuyện này, truyền đi ra ngoài, với tính tình của Mộ Dương Trác chắc chắn hắn sẽ trách tội nàng!
Khóe mắt ả tẫn nứt, tâm hung ác, đẩy Mộ Thanh ra, " Xin lỗi Tứ ca của ngươi nhanh!"