Chương 26: Ta thật là bất hiếu
Quản Nhược An kinh ngạc nói: "Du ca nhi, đây chính là di vật của mẫu thân ngươi?"
___________
Thư phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Hệ thống khó hiểu nói:" Vì sao cô ta lại không trực tiếp thừa nhận là đồ của mình 'làm rơi'?"
Mộ Du:" Ngươi cho rằng Mộ Dương Trác nhìn không thấu tiểu tâm tư của cô ta sao? Có Mộc Châu tự thuật, nếu ả thừa nhận là mình có liên quan với trâm ngọc, không phải tương đương với việc thừa nhận cô ta bụng dạ khó lường sao?"
Con người của ả, lấy vật có giá trị để làm gì?
Đương nhiên là để vu oan giá họa!
Liên hệ đơn giản như vậy, cô ta tự nhiên không dám mạo hiểm!
Hơn nữa Mộ Dương Trác đã nói rõ, muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không! Nàng tự nhiên đâm ngang, còn không phải là tát vào mặt Mộ Dương Trác à!
Mộ Du thưởng thức trâm ngọc, vui đùa nói: "Vậy mà đến di vật của mẫu thân ta cũng nhìn không ra, ta thật là bất hiếu."
Có điều Mộ Du không biết chính là, cây trâm này xác thật là đồ vật của Thu Nếu Đồng, hơn nữa còn là do Mộ Dương Trác đích thân tặng cho.
Chỉ là đã lâu lắm rồi, Mộ Dương Trác không nhớ được.
Mà Quản Nhược An muốn dùng cây trâm này vu oan Mộ Du, một là truyền ra việc Mộ Du bất hiếu, giẫm đạp di vật của mẫu thân mình; Hai là đem cây trâm đó, quang minh chính đại đút vào túi của ả.
Chiếc trâm này là cô ta đoạt được trong tay của Mộc Châu.
Lai lịch không rõ, nhưng thắng ở chỗ quý giá, đẹp mắt.
Mộ Du cũng không biết đó là di vật của Thu Nếu Đồng, hệ thống càng không rõ ràng lắm.
Quản Nhược An thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười hoà giải, "Ngươi không biết cũng bình thường. Lúc tỷ tỷ qua đời thì ngươi vẫn là đứa trẻ mới sinh không lâu mà."
Mộ Dương Trác ghét nhất là nghe việc nhân tiện gì đó, không kiên nhẫn nói: "Được rồi, nếu di vật đã tìm được thì ngươi phải bảo quản cho tốt, hồi viện đi."
Quản Nhược An định nói "Ta tạm thời hỗ trợ giữ giúp" lại bị kẹt ở trong cổ họng, nàng chỉ đành cười nhẹ.
Mộ Du hơi hơi mị ánh mắt một chút, tổng lại y cảm thấy hình như đã quên mất cái gì rồi.
"Phụ thân, người trong viện của ta đều do Song Hỉ xử lý. Người hầu hạ mới thì ngày mai ta sẽ cùng Song Hỉ đi chọn lựa ở chỗ mẹ mìn."
Ý trên mặt chữ là, ta nghe theo lời ngươi nói, một điều nhịn chín điều lành, nhưng người trong viện ta do ta làm chủ.
Mộ Dương Trác "Ừ" một tiếng, ý bảo y cút nhanh đi.
Quản Nhược An siết chặt tay áo, trên mặt duy trì khéo léo tươi cười.
Tiện nhân này! Vậy mà tổn thất nhiều người của nàng như vậy!
Còn có cây trâm nữa!
Nàng sẽ không như thiện bãi cam hưu* vậy! [* Thiện bãi cam hưu: trạm từ thiện]
Đến khi nghe Phù Dung nói "Du thiếu gia đi thong thả", Mộ Dương Trác hất tay Quản Nhược An ra rồi cho ả một bạt tai!
Một tiếng "Chát" oan nghiệt vang lên, tuy rằng không lưu lại dấu vết nhưng đánh cũng không nhẹ!
Mặt Quản Nhược An lệch qua một bên, bụm mặt khóc lóc nói: "Lão gia có ý gì vậy?"
Mộ Dương Trác vung tay áo, ngồi trở lại ghế chủ vị.
Ánh mắt cuồn cuộn, giống như sóng gió trên biển, "Muốn làm chuyện gì thì phải xử lý cho sạch sẽ! Nếu đã làm không được thì cũng đừng trêu chọc thị phi!"
Quản Nhược An mím môi, không tiếng động rớt nước mắt, làm người ta nhìn nhịn không được mà đau lòng.
Gương mặt Mộ Dương Trác hòa hoãn lại, ngữ khí mềm nhẹ nói: "Mộ Du hiện giờ đã có tác dụng khác, người đừng tìm hắn gây phiền phức nữa!"
"Lão gia đây là nói cái gì, ta thân là một trưởng bối, chẳng lẽ ta còn so đo với vãn bối sao!"
Mộ Dương Trác nhìn ả một cái, "Tốt nhất là như vậy đi."
Quản Nhược An thấy hắn tiêu khí, tới gần một bước, đè thấp thanh âm hỏi: "Du ca nhi có thể có chỗ lợi gì a?"
Đã không có quyền thế nhà cữu gia, lại không kết bạn thế bá.
Mộ Dương Trác đương nhiên biết ý tứ trong câu hỏi của ả, nói cho nàng cũng không sao, tránh ở trong phủ tự tìm phiền toái.
"Du ca nhi quen biết Minh Vương."
Quản Nhược An mở to hai mắt nhìn, thanh âm không khỏi mang theo sắc nhọn, " Sao Du ca nhi có thể quen biết vị kia chứ!"
Mộ Dương Trác quét một cái liếc mắt sang, "Không nên hỏi thì đừng hỏi."
"......"
Quản Nhược An xoắn chặt khăn, đành phải khom người cáo lui.
___________
Thư phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Hệ thống khó hiểu nói:" Vì sao cô ta lại không trực tiếp thừa nhận là đồ của mình 'làm rơi'?"
Mộ Du:" Ngươi cho rằng Mộ Dương Trác nhìn không thấu tiểu tâm tư của cô ta sao? Có Mộc Châu tự thuật, nếu ả thừa nhận là mình có liên quan với trâm ngọc, không phải tương đương với việc thừa nhận cô ta bụng dạ khó lường sao?"
Con người của ả, lấy vật có giá trị để làm gì?
Đương nhiên là để vu oan giá họa!
Liên hệ đơn giản như vậy, cô ta tự nhiên không dám mạo hiểm!
Hơn nữa Mộ Dương Trác đã nói rõ, muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không! Nàng tự nhiên đâm ngang, còn không phải là tát vào mặt Mộ Dương Trác à!
Mộ Du thưởng thức trâm ngọc, vui đùa nói: "Vậy mà đến di vật của mẫu thân ta cũng nhìn không ra, ta thật là bất hiếu."
Có điều Mộ Du không biết chính là, cây trâm này xác thật là đồ vật của Thu Nếu Đồng, hơn nữa còn là do Mộ Dương Trác đích thân tặng cho.
Chỉ là đã lâu lắm rồi, Mộ Dương Trác không nhớ được.
Mà Quản Nhược An muốn dùng cây trâm này vu oan Mộ Du, một là truyền ra việc Mộ Du bất hiếu, giẫm đạp di vật của mẫu thân mình; Hai là đem cây trâm đó, quang minh chính đại đút vào túi của ả.
Chiếc trâm này là cô ta đoạt được trong tay của Mộc Châu.
Lai lịch không rõ, nhưng thắng ở chỗ quý giá, đẹp mắt.
Mộ Du cũng không biết đó là di vật của Thu Nếu Đồng, hệ thống càng không rõ ràng lắm.
Quản Nhược An thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười hoà giải, "Ngươi không biết cũng bình thường. Lúc tỷ tỷ qua đời thì ngươi vẫn là đứa trẻ mới sinh không lâu mà."
Mộ Dương Trác ghét nhất là nghe việc nhân tiện gì đó, không kiên nhẫn nói: "Được rồi, nếu di vật đã tìm được thì ngươi phải bảo quản cho tốt, hồi viện đi."
Quản Nhược An định nói "Ta tạm thời hỗ trợ giữ giúp" lại bị kẹt ở trong cổ họng, nàng chỉ đành cười nhẹ.
Mộ Du hơi hơi mị ánh mắt một chút, tổng lại y cảm thấy hình như đã quên mất cái gì rồi.
"Phụ thân, người trong viện của ta đều do Song Hỉ xử lý. Người hầu hạ mới thì ngày mai ta sẽ cùng Song Hỉ đi chọn lựa ở chỗ mẹ mìn."
Ý trên mặt chữ là, ta nghe theo lời ngươi nói, một điều nhịn chín điều lành, nhưng người trong viện ta do ta làm chủ.
Mộ Dương Trác "Ừ" một tiếng, ý bảo y cút nhanh đi.
Quản Nhược An siết chặt tay áo, trên mặt duy trì khéo léo tươi cười.
Tiện nhân này! Vậy mà tổn thất nhiều người của nàng như vậy!
Còn có cây trâm nữa!
Nàng sẽ không như thiện bãi cam hưu* vậy! [* Thiện bãi cam hưu: trạm từ thiện]
Đến khi nghe Phù Dung nói "Du thiếu gia đi thong thả", Mộ Dương Trác hất tay Quản Nhược An ra rồi cho ả một bạt tai!
Một tiếng "Chát" oan nghiệt vang lên, tuy rằng không lưu lại dấu vết nhưng đánh cũng không nhẹ!
Mặt Quản Nhược An lệch qua một bên, bụm mặt khóc lóc nói: "Lão gia có ý gì vậy?"
Mộ Dương Trác vung tay áo, ngồi trở lại ghế chủ vị.
Ánh mắt cuồn cuộn, giống như sóng gió trên biển, "Muốn làm chuyện gì thì phải xử lý cho sạch sẽ! Nếu đã làm không được thì cũng đừng trêu chọc thị phi!"
Quản Nhược An mím môi, không tiếng động rớt nước mắt, làm người ta nhìn nhịn không được mà đau lòng.
Gương mặt Mộ Dương Trác hòa hoãn lại, ngữ khí mềm nhẹ nói: "Mộ Du hiện giờ đã có tác dụng khác, người đừng tìm hắn gây phiền phức nữa!"
"Lão gia đây là nói cái gì, ta thân là một trưởng bối, chẳng lẽ ta còn so đo với vãn bối sao!"
Mộ Dương Trác nhìn ả một cái, "Tốt nhất là như vậy đi."
Quản Nhược An thấy hắn tiêu khí, tới gần một bước, đè thấp thanh âm hỏi: "Du ca nhi có thể có chỗ lợi gì a?"
Đã không có quyền thế nhà cữu gia, lại không kết bạn thế bá.
Mộ Dương Trác đương nhiên biết ý tứ trong câu hỏi của ả, nói cho nàng cũng không sao, tránh ở trong phủ tự tìm phiền toái.
"Du ca nhi quen biết Minh Vương."
Quản Nhược An mở to hai mắt nhìn, thanh âm không khỏi mang theo sắc nhọn, " Sao Du ca nhi có thể quen biết vị kia chứ!"
Mộ Dương Trác quét một cái liếc mắt sang, "Không nên hỏi thì đừng hỏi."
"......"
Quản Nhược An xoắn chặt khăn, đành phải khom người cáo lui.