Chương 29: Lần sau sẽ đưa bạc cho ngươi
Bách Lý Tiêu Minh dù bận vẫn ung dung, dường như mặc kệ Mộ Du trả lời đáp án gì, hắn đều đáp ứng.
Thử là thật, bảo vệ cũng là thật, cài vài quân cờ vào cũng là thật.
Hắn rót cho chính mình chén rượu, thấy Mộ Du ngóng lại đây, không vui mà nói: "Ngươi không thể uống."
Thân là song nhi, tốt xấu gì cậu ta cũng nên cảnh giác chút chứ.
Mộ Du ngoài ý muốn hiểu được ý của hắn, thở nhẹ hỏi: "Ngươi mua rượu này ở chỗ nào vậy?"
Nằm trong dự kiến, cũng nằm ngoài dự kiến.
Bách Lý Tiêu Minh gật gật đầu, đứng lên đi đến bên cửa sổ.
Mộ Du lập tức đi theo.
Chỉ thấy Bách Lý Tiêu Minh chỉ một nơi trên phố.
"Được, ta biết rồi."
Bách Lý Tiêu Minh nhìn về phía Mộ Du, "Có khó không?"
Mộ Du lắc lắc đầu, "Không có gì là khó làm cả, chỉ là muốn ngươi giúp ta một chút."
"Hử?"
"Lát nữa Song Hỉ sẽ dẫn theo một người vào đây, ngươi mang hắn đi. Đương nhiên, ngươi phải đưa bạc cho ta."
Bách Lý Tiêu Minh: "......"
Chắc chắn nửa câu sau mới là trọng điểm đi!
"Cũng được, ta đáp ứng."
Mộ Du gật gật đầu, người còn chưa đến, Bách Lý Tiêu Minh đã sai Mộ Du tìm người dọn dẹp cái bàn, lại lấy trà cụ đến, hai người đối ẩm.
Lúc Song Hỉ đi đến đây, Mộ Du đã no đến mức nhúc nhích cũng không được.
"Tham kiến......"
Bách Lý Tiêu Minh đánh gãy lời hành lễ của Song Hỉ, "Không cần khách khí, chỉ là uống trà bình thường mà thôi."
Song Hỉ gật gật đầu, "Du thiếu gia, chuyện ngài phân phó ta đã làm xong rồi."
"Người kia đâu?"
Song Hỉ nhanh chóng bước ra khỏi cửa để đỡ tên đó vào.
Mộ Du kinh ngạc nói: "Thật ra thì hắn đâu có đen."
Gầy thì gầy thật, nhưng người hắn không có đen, tắm rửa sạch sẽ còn khá xinh đẹp.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Người nọ nhìn thấy Bách Lý Tiêu Minh ở đối diện, bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, lại nhớ tới thân phận của mình, đầu gục xuống.
Bách Lý Tiêu Minh cũng rất kinh ngạc, "Người này là ngươi mua à?"
Lời này hiển nhiên là hỏi Mộ Du, y gật gật đầu, đến gần Bách Lý Tiêu Minh một bước rồi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi biết hắn hả?"
"Ừ, biết chứ." Thấy Mộ Du vẻ mặt tò mò, Bách Lý Tiêu Minh làm động tác kéo khóa miệng, "Về sau có cơ hội sẽ kể cho ngươi nghe."
Mộ Du bĩu môi.
Song Hỉ cùng hạ nhân kia thấy hai người lẩm nhẩm lầm nhầm không biết đang nói cái gì, nhất thời có chút ngũ vị tạp trần.
Người này mang tâm tư của ông cha già, người kia thì đã bị đả kích trầm trọng.
Bách Lý Tiêu Minh nhìn Song Hỉ nói: "Hắn, bổn vương muốn mang đi."
Ngữ khí chân thật đáng tin, làm Song Hỉ thiếu chút nữa đã sợ đến quỳ xuống, cậu ta không khỏi nhìn về phía Mộ Du.
Chỉ thấy Mộ Du thẹn thùng gật đầu, vừa định xòe tay lấy bạc, Bách Lý Tiêu Minh đã cốc đầu y một cái.
Thấp giọng nói: "Chớ có làm nhục người ta."
Mộ Du: "......"
Bách Lý Tiêu Minh thấy y ôm đầu, biểu tình mang theo vài phần ủy khuất, lại nói: "Lần sau sẽ đưa bạc cho ngươi."
Mộ Du cố gắng rặn ra chữ "Được".
Bách Lý Tiêu Minh được Gỗ Dâu đỡ đi rồi, Song Hỉ đi đến bên người Mộ Du, nhịn không được nhắc nhở, "Du thiếu gia, phàm là người có thân phận càng tôn quý thì càng không đáng tin."
Mộ Du nhướng mày, "Yên tâm đi Song Hỉ, trong lòng ta hiểu rõ."
Song Hỉ không cảm thấy vui mừng, ngược lại càng thêm lo lắng.
Lần trước hai người họ ngồi cách nhau nửa thước, hiện giờ chỉ còn lại có nửa cánh tay.
Mộ Du tung tăng đi dạo trên phố, lại đến nơi mà Bách Lý Tiêu Minh đã chỉ.
Không cần Mộ Du nhiều lời, hai nha hoàn trong lúc lơ đãng đã nói cho Mộ Du, các nàng là người Minh Vương đưa.
Mộ Du để bạc lại cho Song Hỉ, lúc này mới dẫn người cùng nhau hồi phủ.
Có Bách Lý Tiêu Minh nhắc nhở, Mộ Du phát hiện, trong phủ trồng thêm không ít mẫu đơn.
Có vết xe đổ lần trước, hoa viên lần này đã đầy người canh chừng.
Tất cả mẫu đơn đều được trồng trong chậu hoa, không có một cây nào có thể được chân chính chôn rễ dưới đất.
Hệ thống đắc ý ra mặt:"Ngươi có biết vì sao bọn hắn không trông luôn dưới đất không?"
Mộ Du phối hợp hỏi lại:" Vì sao vậy?"
Hệ thống:" Bởi vì dược hiệu của phấn cỏ quá mạnh. Không quá nửa năm, căn bản không có biện pháp gieo trồng các loại thực vật khác. Hiện tại ngươi đã biết mình lãng phí bao nhiêu tiền của chưa?"
Mộ Du:......
Thử là thật, bảo vệ cũng là thật, cài vài quân cờ vào cũng là thật.
Hắn rót cho chính mình chén rượu, thấy Mộ Du ngóng lại đây, không vui mà nói: "Ngươi không thể uống."
Thân là song nhi, tốt xấu gì cậu ta cũng nên cảnh giác chút chứ.
Mộ Du ngoài ý muốn hiểu được ý của hắn, thở nhẹ hỏi: "Ngươi mua rượu này ở chỗ nào vậy?"
Nằm trong dự kiến, cũng nằm ngoài dự kiến.
Bách Lý Tiêu Minh gật gật đầu, đứng lên đi đến bên cửa sổ.
Mộ Du lập tức đi theo.
Chỉ thấy Bách Lý Tiêu Minh chỉ một nơi trên phố.
"Được, ta biết rồi."
Bách Lý Tiêu Minh nhìn về phía Mộ Du, "Có khó không?"
Mộ Du lắc lắc đầu, "Không có gì là khó làm cả, chỉ là muốn ngươi giúp ta một chút."
"Hử?"
"Lát nữa Song Hỉ sẽ dẫn theo một người vào đây, ngươi mang hắn đi. Đương nhiên, ngươi phải đưa bạc cho ta."
Bách Lý Tiêu Minh: "......"
Chắc chắn nửa câu sau mới là trọng điểm đi!
"Cũng được, ta đáp ứng."
Mộ Du gật gật đầu, người còn chưa đến, Bách Lý Tiêu Minh đã sai Mộ Du tìm người dọn dẹp cái bàn, lại lấy trà cụ đến, hai người đối ẩm.
Lúc Song Hỉ đi đến đây, Mộ Du đã no đến mức nhúc nhích cũng không được.
"Tham kiến......"
Bách Lý Tiêu Minh đánh gãy lời hành lễ của Song Hỉ, "Không cần khách khí, chỉ là uống trà bình thường mà thôi."
Song Hỉ gật gật đầu, "Du thiếu gia, chuyện ngài phân phó ta đã làm xong rồi."
"Người kia đâu?"
Song Hỉ nhanh chóng bước ra khỏi cửa để đỡ tên đó vào.
Mộ Du kinh ngạc nói: "Thật ra thì hắn đâu có đen."
Gầy thì gầy thật, nhưng người hắn không có đen, tắm rửa sạch sẽ còn khá xinh đẹp.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Người nọ nhìn thấy Bách Lý Tiêu Minh ở đối diện, bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, lại nhớ tới thân phận của mình, đầu gục xuống.
Bách Lý Tiêu Minh cũng rất kinh ngạc, "Người này là ngươi mua à?"
Lời này hiển nhiên là hỏi Mộ Du, y gật gật đầu, đến gần Bách Lý Tiêu Minh một bước rồi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi biết hắn hả?"
"Ừ, biết chứ." Thấy Mộ Du vẻ mặt tò mò, Bách Lý Tiêu Minh làm động tác kéo khóa miệng, "Về sau có cơ hội sẽ kể cho ngươi nghe."
Mộ Du bĩu môi.
Song Hỉ cùng hạ nhân kia thấy hai người lẩm nhẩm lầm nhầm không biết đang nói cái gì, nhất thời có chút ngũ vị tạp trần.
Người này mang tâm tư của ông cha già, người kia thì đã bị đả kích trầm trọng.
Bách Lý Tiêu Minh nhìn Song Hỉ nói: "Hắn, bổn vương muốn mang đi."
Ngữ khí chân thật đáng tin, làm Song Hỉ thiếu chút nữa đã sợ đến quỳ xuống, cậu ta không khỏi nhìn về phía Mộ Du.
Chỉ thấy Mộ Du thẹn thùng gật đầu, vừa định xòe tay lấy bạc, Bách Lý Tiêu Minh đã cốc đầu y một cái.
Thấp giọng nói: "Chớ có làm nhục người ta."
Mộ Du: "......"
Bách Lý Tiêu Minh thấy y ôm đầu, biểu tình mang theo vài phần ủy khuất, lại nói: "Lần sau sẽ đưa bạc cho ngươi."
Mộ Du cố gắng rặn ra chữ "Được".
Bách Lý Tiêu Minh được Gỗ Dâu đỡ đi rồi, Song Hỉ đi đến bên người Mộ Du, nhịn không được nhắc nhở, "Du thiếu gia, phàm là người có thân phận càng tôn quý thì càng không đáng tin."
Mộ Du nhướng mày, "Yên tâm đi Song Hỉ, trong lòng ta hiểu rõ."
Song Hỉ không cảm thấy vui mừng, ngược lại càng thêm lo lắng.
Lần trước hai người họ ngồi cách nhau nửa thước, hiện giờ chỉ còn lại có nửa cánh tay.
Mộ Du tung tăng đi dạo trên phố, lại đến nơi mà Bách Lý Tiêu Minh đã chỉ.
Không cần Mộ Du nhiều lời, hai nha hoàn trong lúc lơ đãng đã nói cho Mộ Du, các nàng là người Minh Vương đưa.
Mộ Du để bạc lại cho Song Hỉ, lúc này mới dẫn người cùng nhau hồi phủ.
Có Bách Lý Tiêu Minh nhắc nhở, Mộ Du phát hiện, trong phủ trồng thêm không ít mẫu đơn.
Có vết xe đổ lần trước, hoa viên lần này đã đầy người canh chừng.
Tất cả mẫu đơn đều được trồng trong chậu hoa, không có một cây nào có thể được chân chính chôn rễ dưới đất.
Hệ thống đắc ý ra mặt:"Ngươi có biết vì sao bọn hắn không trông luôn dưới đất không?"
Mộ Du phối hợp hỏi lại:" Vì sao vậy?"
Hệ thống:" Bởi vì dược hiệu của phấn cỏ quá mạnh. Không quá nửa năm, căn bản không có biện pháp gieo trồng các loại thực vật khác. Hiện tại ngươi đã biết mình lãng phí bao nhiêu tiền của chưa?"
Mộ Du:......