Chương 45: Tiếng động kỳ quái
Đoàn người đi hướng đình viện, Thái Tử nói chuyện cùng Mộ Dương Trác, nữ quyến theo sau, Mộ Đồng ở phía trước dẫn đường.
Bách Lý Tiêu Minh không chút để ý đi cạnh người Mộ Du bên cạnh, khiến Mộ Đồng có vẻ giống tên sai vặt.
Mộ Du bắt gặp ánh mắt ghi thù của Mộ Đồng, y cười hỏi: "Tam ca, trên mặt đệ có dính cái gì sao?"
Mộ Đồng nghiến răng, "Tứ đệ nói chuyện thật tức cười, sao có thể dính gì cứ, là ta sợ trời tối, ngươi lại không phải là người cẩn thận, nếu té ngã sẽ gặp họa đó."
Hệ thống nhịn không được nói: "Hắn rõ ràng là đang phá hư hình tượng của ngươi trong lòng Bách Lý Tiêu Minh đó!"
Mộ Du:" Không sao cả, qua đêm nay, hắn sẽ thấy hình tượng của ta càng thay đổi."
Hệ thống:......
Tốt xấu gì thì cũng là do ta lo lắng cho chung thân đại sự của ngươi thôi, tuy rằng bây giờ Minh Vương đối tốt với ngươi, nhưng một ngày nào đó, hắn cũng có thể bị tên tiểu yêu tinh từ đâu chui ra thông đồng dắt đi luôn còn chưa biết chừng!
Tấm lòng cha già của hệ thống bị thao nát, đầu tiên là cấp tốc nhồi cho ký chủ một đống bộ tiểu thuyết ngọt sủng, muốn gợi lên tư tưởng" Một đời một kiếp một đôi người "cho Mộ Du hướng tới, nó lại không nghĩ tới tâm thì không gợi được, ngược lại còn làm ý trả thù Mộ gia, càng thêm mãnh liệt.
Hệ thống thở dài một hơi, chỉ chờ đợi ký chủ có thể có cái hảo quy túc.
Bách Lý Tiêu Minh thấy Mộ Du bị khi dễ còn không nói lời nào, cau mày, "Mộ công tử, ngươi dẫn đường cho tốt đi."
Lời nói bình đạm, nhưng Mộ Du lại nghe ra vẻ uy hiếp.
Mặt Mộ Đồng trắng bệch, khép miệng, dẫn đầu đi trước.
Tiến vào đình viện, nếu muốn đếnnhà thuỷ tạ ngắm phong cảnh, cần phải đi ngang một hoa viên.
Trong viện trồng đầy hoa cỏ, đứng từ xa đã ngửi thấy hương hoa.
Mộ Du ở trong đầu hỏi hệ thống:" Tình hình Mộ Hân bên kia thế nào rồi?"
Hệ thống cười hắc hắc:" Yên tâm đi, hai vật kia là bảo bối trân quý của ta đó, hiệu quả tuyệt đối không lừa ngươi."
Mộ Du:......
Mộ Du: Ngươi có thể không b* ổi như vậy được không?
Hệ thống:" Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu."
Môi Mộ Du gật gật, thật muốn tét cho nó một cái, xem nó có nói sai hay không.
Bách Lý Tiêu Minh nhìn Mộ Du, nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy: "Ngươi làm gì vậy?"
Mộ Du vô tội chớp chớp mắt, "Hả? Ngươi đang nói gì? Ta nghe không hiểu."
Hệ thống:"!! Ngươi dám ăn cắp lời thoại của ta!"
Mộ Du:" A."
Hệ thống:!
Bách Lý Tiêu Minh nhăn mày, vừa định hỏi, đột nhiên truyền đến một đoạn âm thanh ái* muội.
Ánh mắt hắn dừng trên người Mộ Du, như đang suy tư điều gì.
Mộ Đồng đi tuốt đằng trước, càng đi sâu vào trong, âm thanh ái * muội càng lớn, nam nhân gầm nhẹ, nữ nhân kiều* ngâm, nghe đến làm người mặt đỏ tai hồng.
Mí mắt Mộ Đồng giật liên tục, đặc biệt cảm tấy tiếng kêu này có hơi quen.
Tai hắn đỏ lên, khuôn mặt bị ánh đèn chiếu thẳng vào có hơi trắng, dùng cả người mình ngăn lại: " Bây giờ không tiện đi thêm nữa."
Mộ Du làm bộ không nghe, " Có gì không tiện đâu chứ?"
Mộ Đồng cắn chặt răng, lộ ra một nụ cười cứng ngắt.
"Đúng vậy, có gì không tiện đâu? Đều đến nơi rồi, vậy mà còn không thể ngắm cảnh đêm sao?" Lâm phu nhân dẫn đại nữ nhi Lâm Tĩnh cùng tiểu nữ nhi Lâm Thư từ bên ngoài tiến vào.
"Tham kiến Thái Tử điện hạ, Minh Vương."
"Bình thân." Thái Tử mở miệng, người Lâm gia lần lượt đứng lên.
Lâm phu nhân cười cười nhìn thoáng qua Quản Nhược An, "Không nghĩ đến hôm nay lại trùng hợp như vậy."
Quản Nhược An cách khá xa, không nghe thấy động tĩnh bên trong, che giấu chán ghét trong lòng, cười nói: "Đúng là trùng hợp thật."
Bách Lý Tiêu Minh nhìn thoáng qua Mộ Du, lại quay đầu đối diện với Thái Tử.
Thái Tử lập tức hiểu ý hắn, "Nếu mọi người đều là tới ngắm cảnh, không bằng đi vào trước, đứng ở cửa mãi cũng chẳng có việc gì làm."
Lâm phu nhân khiêu khích mà nhìn thoáng qua Quản Nhược An, "Thái Tử điện hạ anh minh, nếu đã như thế, mẹ con ta liền không khách khí."
Thái Tử tùy ý làm động tác mời, Lâm phu nhân lãnh hai tỷ muội đi vào bên trong.
Vừa lúc lúc này bên trong không có âm thanh nữa, mà người Lâm gia đã đến trước mặt Mộ Đồng, Lâm Thư ỷ vào việc người phía sau không thất cô ta, ngạo mạn nói: "Mộ công tử, xin tránh ra cho."
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi, ngày mai sẽ thay đổi mà
Tại máy tính của tui bị hư rồi, bình chọn cũng không có, dùng tay gõ chữ trên di động thì chậm, hôm nay bạn tôi kết hôn, không kịp gõ chữ, ngày mai sẽ làm. Các vị tiểu khả ái, thật là xin lỗi, ngày mai sẽ bù lại nha!
Bách Lý Tiêu Minh không chút để ý đi cạnh người Mộ Du bên cạnh, khiến Mộ Đồng có vẻ giống tên sai vặt.
Mộ Du bắt gặp ánh mắt ghi thù của Mộ Đồng, y cười hỏi: "Tam ca, trên mặt đệ có dính cái gì sao?"
Mộ Đồng nghiến răng, "Tứ đệ nói chuyện thật tức cười, sao có thể dính gì cứ, là ta sợ trời tối, ngươi lại không phải là người cẩn thận, nếu té ngã sẽ gặp họa đó."
Hệ thống nhịn không được nói: "Hắn rõ ràng là đang phá hư hình tượng của ngươi trong lòng Bách Lý Tiêu Minh đó!"
Mộ Du:" Không sao cả, qua đêm nay, hắn sẽ thấy hình tượng của ta càng thay đổi."
Hệ thống:......
Tốt xấu gì thì cũng là do ta lo lắng cho chung thân đại sự của ngươi thôi, tuy rằng bây giờ Minh Vương đối tốt với ngươi, nhưng một ngày nào đó, hắn cũng có thể bị tên tiểu yêu tinh từ đâu chui ra thông đồng dắt đi luôn còn chưa biết chừng!
Tấm lòng cha già của hệ thống bị thao nát, đầu tiên là cấp tốc nhồi cho ký chủ một đống bộ tiểu thuyết ngọt sủng, muốn gợi lên tư tưởng" Một đời một kiếp một đôi người "cho Mộ Du hướng tới, nó lại không nghĩ tới tâm thì không gợi được, ngược lại còn làm ý trả thù Mộ gia, càng thêm mãnh liệt.
Hệ thống thở dài một hơi, chỉ chờ đợi ký chủ có thể có cái hảo quy túc.
Bách Lý Tiêu Minh thấy Mộ Du bị khi dễ còn không nói lời nào, cau mày, "Mộ công tử, ngươi dẫn đường cho tốt đi."
Lời nói bình đạm, nhưng Mộ Du lại nghe ra vẻ uy hiếp.
Mặt Mộ Đồng trắng bệch, khép miệng, dẫn đầu đi trước.
Tiến vào đình viện, nếu muốn đếnnhà thuỷ tạ ngắm phong cảnh, cần phải đi ngang một hoa viên.
Trong viện trồng đầy hoa cỏ, đứng từ xa đã ngửi thấy hương hoa.
Mộ Du ở trong đầu hỏi hệ thống:" Tình hình Mộ Hân bên kia thế nào rồi?"
Hệ thống cười hắc hắc:" Yên tâm đi, hai vật kia là bảo bối trân quý của ta đó, hiệu quả tuyệt đối không lừa ngươi."
Mộ Du:......
Mộ Du: Ngươi có thể không b* ổi như vậy được không?
Hệ thống:" Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu."
Môi Mộ Du gật gật, thật muốn tét cho nó một cái, xem nó có nói sai hay không.
Bách Lý Tiêu Minh nhìn Mộ Du, nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy: "Ngươi làm gì vậy?"
Mộ Du vô tội chớp chớp mắt, "Hả? Ngươi đang nói gì? Ta nghe không hiểu."
Hệ thống:"!! Ngươi dám ăn cắp lời thoại của ta!"
Mộ Du:" A."
Hệ thống:!
Bách Lý Tiêu Minh nhăn mày, vừa định hỏi, đột nhiên truyền đến một đoạn âm thanh ái* muội.
Ánh mắt hắn dừng trên người Mộ Du, như đang suy tư điều gì.
Mộ Đồng đi tuốt đằng trước, càng đi sâu vào trong, âm thanh ái * muội càng lớn, nam nhân gầm nhẹ, nữ nhân kiều* ngâm, nghe đến làm người mặt đỏ tai hồng.
Mí mắt Mộ Đồng giật liên tục, đặc biệt cảm tấy tiếng kêu này có hơi quen.
Tai hắn đỏ lên, khuôn mặt bị ánh đèn chiếu thẳng vào có hơi trắng, dùng cả người mình ngăn lại: " Bây giờ không tiện đi thêm nữa."
Mộ Du làm bộ không nghe, " Có gì không tiện đâu chứ?"
Mộ Đồng cắn chặt răng, lộ ra một nụ cười cứng ngắt.
"Đúng vậy, có gì không tiện đâu? Đều đến nơi rồi, vậy mà còn không thể ngắm cảnh đêm sao?" Lâm phu nhân dẫn đại nữ nhi Lâm Tĩnh cùng tiểu nữ nhi Lâm Thư từ bên ngoài tiến vào.
"Tham kiến Thái Tử điện hạ, Minh Vương."
"Bình thân." Thái Tử mở miệng, người Lâm gia lần lượt đứng lên.
Lâm phu nhân cười cười nhìn thoáng qua Quản Nhược An, "Không nghĩ đến hôm nay lại trùng hợp như vậy."
Quản Nhược An cách khá xa, không nghe thấy động tĩnh bên trong, che giấu chán ghét trong lòng, cười nói: "Đúng là trùng hợp thật."
Bách Lý Tiêu Minh nhìn thoáng qua Mộ Du, lại quay đầu đối diện với Thái Tử.
Thái Tử lập tức hiểu ý hắn, "Nếu mọi người đều là tới ngắm cảnh, không bằng đi vào trước, đứng ở cửa mãi cũng chẳng có việc gì làm."
Lâm phu nhân khiêu khích mà nhìn thoáng qua Quản Nhược An, "Thái Tử điện hạ anh minh, nếu đã như thế, mẹ con ta liền không khách khí."
Thái Tử tùy ý làm động tác mời, Lâm phu nhân lãnh hai tỷ muội đi vào bên trong.
Vừa lúc lúc này bên trong không có âm thanh nữa, mà người Lâm gia đã đến trước mặt Mộ Đồng, Lâm Thư ỷ vào việc người phía sau không thất cô ta, ngạo mạn nói: "Mộ công tử, xin tránh ra cho."
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi, ngày mai sẽ thay đổi mà
Tại máy tính của tui bị hư rồi, bình chọn cũng không có, dùng tay gõ chữ trên di động thì chậm, hôm nay bạn tôi kết hôn, không kịp gõ chữ, ngày mai sẽ làm. Các vị tiểu khả ái, thật là xin lỗi, ngày mai sẽ bù lại nha!