Chương 52
Sau mấy ngày trôi qua, cái thời tiết lạnh lẽo này cũng không thể khiến cô khá hơnNinh Viên Viên quấn chặt cơ thể trong chăn, ngồi trên chiếc sofa mềm mà thưởng thức trà nóng, Quất Quất dựa đầu lên bả vai cô híp mắtTần Mặc vừa vặn xuống lầu bắt gặp cảnh tượng này, hắn chỉ khẽ cười một tiếng Một người một chó cùng xem tivi, nhìn như thế nào cũng cảm thấy buồn cười Hắn từ phía sau đi tới, đặt tay lên thành ghế, cúi người đến gần cô:"Viên Viên"Giọng nói như có sự mê hoặc, lại có chút khàn khàn, pha một chút ý cười. Ninh Viên Viên ngước mặt lên, đôi mắt chạm đến yết hầu của người đàn ôngCô chút ngẩn ngơTần Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, ngữ điệu tùy tiện nói:"Đang làm gì vậy?"Rõ ràng hắn biết cô đang làm gì, chỉ là muốn ấu trĩ một chútNinh Viên Viên chớp mắt một cái, chậm rãi kéo khoảng cách giữa hai người, mắt nhìn tách trà ấm áp trên tay, giọng điệu bình tĩnh có chút mềm mại hoàn toàn không để ý câu hỏi vô vị của hắn:"Xem ti vi"Hắn vờ như không để ý khi cô né tránh, ngón tay quấn quanh một lọn tóc mềm mại kia:"Hôm nay chính là noel"Cô đương nhiên biếtVà cũng biết ý tứ trong lời nói của hắn, cô giả bộ như không hiểu, trầm ngâm một lát:"Ừm?"Tần Mặc đương nhiên biết người trước giả vờ không hiểu ý hắn, hắn biết đứa nhỏ này rất lười, đặc biệt là trong những thời tiết lạnh lẽo như vậy"Vào một ngày tốt như thế không mãi nằm ở nhà được, nào thay đồ rồi đi cùng tôi ra ngoài"Ninh Viên Viên lười phản ứng, trầm mặt 5 giây, cuối cùng cô chậm rãi nằm dài trên sofa, lấy chăn che kín ngườiTần Mặc:"....."Hành động này thay cho lời nóiHắn tức giận đến bật cườiĐi đến gần cô, muốn kéo cái chăn kia ra, nhưng càng kéo, người bên trong càng giữ chặt lạiTần Mặc càng có chút buồn bực"Thời điểm thích hợp như vậy chính là lúc để đi ra ngoài"Ninh Viên Viên đột rống lên:"Không muốn!"Hắn mím chặt môi, tựa hồ có có chút buồn bựcHắn rõ ràng đã lên kế hoạch hết cho ngày hôm nay, thậm chí muốn cùng cô trải qua đêm giáng sinh tuyệt vờiNhưng cái con người không hiểu phong tình kia, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ của hắnNinh Viên Viên nằm trong chăn cũng ấm ức không kém gì Tần Mặc, sao hắn không đi tìm nữ chính của hắn?Tại sao nhất phải muốn cùng cô ra ngoài hứng gió?Đối với Ninh Viên Viên đi chơi giáng sinh chính là ra ngoài hứng gióMãi trôi qua mấy phút sau, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, Ninh Viên Viên lén lút kéo chăn raNinh Viên Viên giật nảy mình, hồn như lìa khỏi xácTrước mặt cô là một tên yêu nghiệt cười vô cùng xấu xa, vẻ mặt dửng dưng gian xảoBiết bản thân bị dính bẫy, Ninh Viên Viên trong lòng thầm kêu không xong. Cho rằng tên cẩu đàn ông này chính là người sắt, không biết lạnh không biết nóng, lúc nào cũng có thể chống chọi được nhiều thời tiết như vậyTần Mặc ngồi cạnh sofa, chống cằm nhìn côHắn dùng ngón tay véo nhẹ lên mũi cô, vẻ mặt như có như không lộ ra ý cười xảo quyệt, đôi mắt đào hoa cong cong có thần, giờ phút này như lộ ra tình ýHoàn toàn thành công kích thích kẻ yêu cái đẹp"Hôm nay đều là ngày đặc biệt, phải tranh thủ cùng trải qua"Ninh Viên Viên thầm chửi thề trong lòngCô thầm nghĩ, lời này như thế nào đều giống như có ý tứNgười đàn ông vô cùng kiên nhẫn nhìn dáng vẻ trì nệ của của cô, lại nói một cách ngã ngớn:"Tốt, không muốn đứng dậy? Tôi liền giúp em thay đồ"Vừa dứt lời, một tay kia của Tần Mặc đã nắm lấy cổ áo lên của cô, lại kéo xuống. Ninh Viên Viên bị dọa cho kinh hãiSau lớp vải len lộ ra một bả vai trắng tuyết, nhìn như nào cũng cảm thấy mềm mại nhẵn mịnĐáy mắt hắn liền hơi nhút nhíchVốn dĩ chỉ là muốn hù doạ cô một chút, nhưng hiện tại có chút muốn động tay động chânNinh Viên Viên vội vàng kéo áo lên, nhanh chóng nhảy xuống sofa, chạy như khỉ lên phòngTần Mặc:"......"Hắn có chút cười không nổiNinh Viên Viên sửa soạn cực kỳ nhanh, chưa được 10 phút đã nhanh chóng đi bên cạnh Tần MặcHắn nhìn bộ trang bị trên người cô, thấp thấp giọng cười một tiếngNinh Viên Viên cảm thấy bản thân hiện tại không chỗ nào không ổn, cô quấn mình trong 4,5 lớp áo, đội một chiếc mũ len trắng, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu beVừa đáng yêu vừa buồn cườiTần Mặc âm thầm nhếch khóe môi, lái xe dẫn cô đi đến trung tâm thành phốNinh Viên Viên ngồi trong xe giống như đoá hoa khô héo, mặt mày âm thầm rơi lệĐến lúc tới nơi, đôi mắt cô sáng rực như đèn pha ô tô Tần Mặc đưa cô đến một giáo đường lớn, trung tâm chính là một cây thông khủng lồ được trang trí tinh xảoNgười qua lại cũng khá đông, cô ngó nhìn xung quanhThần sắc khô héo cũng trở nên thật cao hứngTần Mặc đút tay vào túi áo khoác, ánh đèn chiếu vào sườn mặt, liễm nhiễm vài phần ôn nhu lười biếng, phác họa lên gương mặt kinh diễm động lòng ngườiNinh Viên Viên vô tình bắt gặp được ánh mắt ôn hoà của hắn, không phải tây trang trên người, làm hắn giảm đi vài phần lạnh lùng xa cáchCô chợt mỉm cười, ngọt ngào xông thẳng vào não, trái tim trong nháy mắt đập loạn xạ, hạt mầm len lỏi quấn chặt vào ngũ tạng. Hệ thần kinh kích thích đại nãoGiờ phút này Tần Mặc cảm thấy dường như bản thân đã phó thác hết thảy cho côLòng tự tin hiện giờ liền bị nụ cười này dẫm nátChỉ còn lại sự hèn mọn dâng trào, hắn hiện tại không dám can đảm nhìn đến, sự sợ hãi tột độSinh ra tâm lý mất mátNinh Viên Viên không để ý vẻ mặt hắn, chậm rãi kéo ống tay áo Tần Mặc, kiếm một vị trí thích hợp, cô khẽ gật gù:"Mặc Mặc, cùng chụp một bức ảnh nhé?"Tần Mặc chậm chạp nâng mắt, lời đến đầu môi biến thành "ừm" thật nhẹ, Ninh Viên Viên hưng phấn giơ điện thoại lên, lick vào phần cameraMàn hình tựa như chiếc gương, thu hình ảnh của cả hai vào trong một khungTần Mặc nâng mắt nhìn camera, hơi nở nụ cười, không gương gạo, không cứng đơ, thoạt nhìn vô cùng tự nhiênNgón tay cô khẽ run lên, hô hấp chậm lạiTích một tiếngLiền chụp lại được một tấm ảnhNinh Viên Viên ngượng ngùng cùng Tần Mặc kéo dãn khoảng cách, chậm rãi xem ảnh vừa chụp đượcCả hai đều có giá trị nhan sắc cao, lại vô cùng ăn ảnhTrong hình, cả hai giờ giống như một cặp đôi bình thường, đều nở nụ cười tươi rói, xán lạn tựa như cây thông noelNinh Viên Viên nhìn đến ngẩn ngơNgón tay Tần Mặc khẽ chạm đến gương mặt cô, ngón tay lạnh như băng, tiếp xúc với da thịt ấm áp lại có chút tương phảnNinh Viên Viên thoáng giật mình, lại nhìn Tần Mặc hỏi:"Sao thế?"Tần Mặc nhàn nhã, hơi hất cằm:"Nhìn ngẩn ngơ cái gì vậy? Gửi tấm đó qua cho tôi"Cô dùng lưỡi liếm răng, vén mái tóc xinh đẹp ra sau vành tai, lại nhanh chóng gửi ảnh qua, cười đến yêu diễm động lòng người:"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không có hứng thú chứ"Tần Mặc nhận được ảnh, khẽ cười một tiếng:"Ảnh có mặt tôi, xem đi xem lại vẫn là có chút hời cho em"Hắn làm bộ thở dài:"Người đẹp như tôi đây, chắc chắn sẽ khiến em cảm thấy thật tự hào khi chụp cùng?"Ninh Viên Viên:"......''Ninh Viên Viên sống đến tận giờ này, chưa từng thấy ai mặt dày lại còn tự luyến như Tần MặcCô trề môi, trên môi chậm rãi thu ý cười:"Đừng cho bản thân mình là nhân dân tệ, gặp người người liền thích?"Tần Mặc mí mắt khẽ giật Vốn dĩ ban đầu chỉ là trêu chọc một chút, lại chưa hẳn đến mức chọc giận cô. Có cần phải nặng lời như vậy?Tần Mặc không hiểu sao cảm thấy cực kỳ là ủy khuất, lời ban nãy nói ra đều có chút hối hậnXét thấy Ninh Viên Viên không để ý, liền cùng cô đi dạo xung quanh. Ánh đèn sáng cả thành phố, làm cho bầu không khí lạnh lẽo ấm áp đi vài phầnDòng người tấp nập vui nhộn Trái tim Ninh Viên Viên khẽ đập thình thịch, phiền muộn trong lòng tiêu tán, nụ cười ấm áp nhu hoà nở trên môi, sáng rực cả khuôn mặtTần Mặc nhấp môi, tựa như trong được phủ một lớp mật đường, ngọt đến ê răngĐôi mắt kia quá mức xinh đẹp, hắn thấy được trong mắt cô có những vụn ánh sáng lấp lánh, tựa như thủy tinh trong veoKhoảnh khắc ngắn ngủi này được Tần Mặc chụp được, một khung cảnh lãng mạn trong dịp giáng sinhCô gái nhỏ giống hệt như thiên sứ, hạ trần xuống thế gian, chậm rãi đưa cho hắn một viên kẹo, ăn một lần liền nghiện, thậm chí còn muốn thêm nữaNinh Viên Viên chợt xoay đầu, chỉ nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình không xa, đôi mắt đào hoa chứa đầy nhu tình, một tay đút túi, đôi mắt kia gắt gao khóa chặt chặt trên người côÁnh đèn phác họa từng chi tiết trên gương mặt nam nhân, hàng mi tinh tế cụp xuống, ý cười cất giấu sâu trong đáy mắt, đôi đồng tử hổ phách như viên ngọc quý, hấp dẫn ánh mắt rất nhiều ngườiNhư thế nào cũng cảm thấy bàn bàn nhập hoạ**Bàn bàn nhập họa: đẹp như tranh vẽNói đơn giản hơn chính một tên yêu nghiệt đang sống sờ sờNinh Viên Viên:"....."Cô bình tĩnh quay đầu, ánh mắt lặng lẽ dời điTrong đầu mặc định tự nhủ: Nhìn nhiều sẽ bị mê hoặc, nhìn nhiều sẽ bị mê hoặc,...Nào ngờ hai giây sau, cô đã hứng trọn một đống tuyết lạnh"......"Lòng cô ẩn ẩn lạnh lẽo, trừng mắt về phía tên đầu sỏ kiaHắn nở nụ cười đẹp đến động lòng người, dáng vẻ ung dung phủi tay, mặt mày xán lạn vẫy với côNinh Viên Viên căng da đầu, trừng lớn mắt. Lập tức ngồi xuống gom một đóng tuyết, nhắm kĩ ném về người đối diệnTần Mặc nhanh chóng né đượcTay nhanh hơn não, liên tục ném đến người cô. Ninh Viên Viên ăn khổ không ít Hoàn toàn chính là không có cơ hội trả đũa, cô lập tức bùng phát, mặt mày đen như đít nồi, hét lên:"Sao anh không nhường em!"Động tác ném tuyết trên tay hắn khựng lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô:"Không phải chúng ta đang thi đấu à?"Ninh Viên Viên:"....."Thi đấu cái cmn!Lúc này cô không biết nên miêu tả tâm trạng bản thân như thế nào. Chỉ cảm thấy tên đàn ông chó má kia chính là xứng đáng bị độc thânTần Mặc không biết vì Ninh Viên Viên lại đột nhiên nổi giận, không nói tiếng nào liền bỏ đi. Hắn ném cục tuyết trên tay ra, phủi phủi bàn tay rồi nhanh đuổi theo Ninh Viên Viên tức giận đến mặt mũi ửng đỏ, bàn tay nhỏ nắm tuyết cũng trở nên đỏ đến đáng sợTần Mặc lúc đã sóng vai bên cạnh cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới, quần áo lộn xộn, tóc tai bù xù, cái trán kia bị hắn ném đến đỏHàng lông mày nhíu chặt, cánh môi xinh đẹp mím chặt một đườngHắn hơi cụp mắt, sờ sờ cái mũiLúc này đoán rằng cô hẳn đang tức giậnTần Mặc nhìn bàn tay nhỏ của cô run rẩy, đỏ đến đáng sợKhông hiểu sao cảm thấy đau lòngNhẹ nhàng cầm lấy tay cô, bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, Ninh Viên Viên ngước mắt lên nhìn người đàn ông kiaMặt mày hắn ủ rũ, sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của côNinh Viên Viên cũng không bài xích hành động này của hắn, buồn bực tiêu tan không ít "Ơ, đây không không phải là Tần tổng sao?"Ninh Viên Viên cùng Tần Mặc hướng mắt về phía giọng nói kiaChỉ thấy trước mặt là một chàng trai tuấn tú nho nhã xinh đẹp, khoé môi cười lên ôn nhu dịu dàng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác măng tô màu nâuCô hơi híp mắt, cảm thấy người này hình như đã gặp ở đâu đó mà không nhớ rõNhạc Đan hướng Tần Mặc cung kính, không quên cô gái nhỏ bên cạnh hắn:"Xin chào, lại gặp mặt rồi"Cô hơi ngớ ra'Lại'?Cô quen biết sao?Nhạc Đan hơi liếm môi, nhìn biểu tình trên gương mặt cô, cười khổ một tiếng:"Tôi chính là người trong thang máy ở nhà Tây hôm đó nè"Ninh Viên Viên chớp đôi mắt, đôi mắt chợt sáng lên:"A"Nhạc Đan híp mắt cười cười, khẽ gật đầuTần Mặc đứng bên cạnh, đột nhiên không hiểu vì sao bị cho ra rìaMôi mím chặt, ánh mắt nhìn Nhạc Đan thêm chút thù địch. Có lẽ như phát hiện ra ánh mắt của ông chủ Tần, Nhạc Đan lại có chút dè dặtAnh hơi cứng ngắc mỉm cười:"Ông củ đang vợ mình đi chơi noel sao?"Có lẽ là lời nói lịch sự giảm bớt sự thù địch của Tần MặcCó lẽ Nhạc Đan không biết, loại người như Tần Mặc chính là một tên ghi thù:"Ừm, trời lạnh rồi_cũng nên sa thải bớt nhân viên thôi"Ninh Viên Viên:"....."Nhạc Đan:"....."Không khí hai bên đột trở nên lạnh lẽoNinh Viên Viên khẽ ho một tiếng, dùng tay véo nhẹ lên eo hắn, cô ngại ngùng cười:"Hắn nói đùa đấy"Nhạc Đan vẻ mặt cứng ngắt, lúng túng phụ hoạ theo:"Vậy...vậy sao, ông chủ thật hài hước"Tần Mặc lúc này có chút không kiên nhẫn, nắm lấy cánh tay cô, vẻ mặt đương nhiên nói:"Không còn sớm nữa, không phải em nói là đối sao, đi ăn thôi"Ninh Viên Viên mờ mịt nhìn hắn, lại không biết hắn đột nhiên dở chứng gìChỉ thấy được sắc mặt hắn có chút khó coi, hình là không vui, cô nghiêng đầu nhìn Nhạc Đan. Hướng anh cười một tiếng:"Xin lỗi, chúng tôi còn phải đi ăn, hẹn anh lần sau"Người đàn ông kế bên hừ lạnh một tiếngNhạc Đan chỉ hơi tiếc nuối, đành phải gật đầu:"Hai người đi chơi vui vẻ"Anh rũ mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái trước, thanh tú e lệ, kinh diễm thoát tục, cười lên thực động lòng người:"Còn nữa"Ninh Viên Viên:"Hả?"Nhạc Đan khẽ cười:"Giáng sinh vui vẻ"Cô hơi ngẩn người, nhìn ánh mắt dịu dàng kia, không hiểu sao có mờ mịt, đành gật đầu lễ phép:"Giáng sinh vui vẻ"Nhạc Đan nhìn hai bóng kia xa, ánh mắt dõi theo thân ảnh nhỏ giữa dòng ngườiTần Mặc nắm lấy tay, khuôn mặt lạnh đến rợn ngườiĐều là đàn ông với nhau, hắn biết ánh mắt kia là có ý, từng đợt gió lạnh thẩm thấu vào xương tủy, ánh mắt tựa như lưỡi daoTơ tưởng đến người của hắn?Thế mà dám dùng ánh mắt dơ bẩn kia nhìn cô?Ninh Viên Viên chọn đại một quán ăn bình dân, phong cách trang trí hiện đại sạch sẽ, không gian thoải phù hợp để thư giãn. Khách không quá đông, Ninh Viên Viên chọn chỗ ngồi kế bên cửa sổ để ngắm nhìn phong cảnhCô chọn một bát mì Udon nóng, cô hướng mắt nhìn Tần Mặc:"Anh muốn ăn gì?"Tần Mặc hơi ngước mắt lên:"Giống như em đi""Được"Suốt một quá trình, Tần Mặc vẫn luôn yên lặng cho đến bây giờ, Ninh Viên Viên cảm thấy có chút không quenCô không hiểu sao hắn đột nhiên không vuiCô có chút dè dặt hỏi:"Anh sao vậy?"Tần Mặc nghe giọng nói cô, hơi nghiêng đầu, dựa vào thành ghế:"Hửm?"Ninh Viên Viên gãi mặt:"Thấy anh đột nhiên không vui"Tần Mặc bẻ ngón tay, bên tai không còn đeo chiếc bông tai màu đỏ kia nữa, làn da dưới ánh đèn càng thêm trắng, sắc môi hồng hào phá lệ càng thêm mị hoặc, mái tóc đen nhánh rũ xuống hàng xương lông mày, càng tăng thêm vẻ đẹp động lòng người"Thấy được sao?"Cô đương nhiên là đâu có bị mù...Tần Mặc không thấy cô trả lời cũng không nóng giận, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt côĐột nhiên vươn tay véo một cái lên mặt côNinh Viên Viên trợn mắtTần Mặc chậm rãi rút tay lại, hai tay xoa nhau, chậc một tiếng:"Lại thêm thịt nữa rồi?"Ninh Viên Viên:"?"Hắn thở dài một hơi, giọng điệu ngán ngẫm:"Dáng dáng vẻ này của em, càng ngày càng béo lại còn lười, ngoại hình đã không đẹp, sao cứ trêu chọc người khác vậy?"Ninh Viên Viên:"....."Cô chắc chắn Tần Mặc chính là không phải con người"Cái gì mà không đẹp?"Mẹ nó, cô nhớ trước kia cô chính là cành hoa đẹp nhất trong thôn đó, được không!Tần Mặc nhìn dáng vẻ oai oán của cô, buồn bực cũng không giảm, tuy giận dỗi, những hắn vẫn gắp thức ăn cho cô___Văn phòng chìm trong tĩnh mịch, Ninh Cảnh Thiên đặt tập văn kiện lên bàn, mệt mỏi dựa vào ghế, xoa bóp ấn đường căng chặtHắn lặng yên híp mắt, sườn mặt tinh xảo mạ thêm một lớp ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đang nghiền chặt đột nhiên mở ra. Hắn cầm lấy di độngHắn suýt nữa quên mất, hôm nay là giáng sinhNhanh chóng gọi cho cháu gái nhỏ, đầu dây bên kia đang trong trạng thái im lặng. Ninh Cảnh Thiên nuốt nước bọt, yết hầu lăn lộnChuông reng đến gần nửa phút thì đầu bên kia mới bắt máy"Chú" Giọng nói mềm mại của cô gái vang lênNinh Cảnh Thiên hít sâu:"Viên Viên"Nhận ra đầu giây bên kia có chút ồn ào, đôi mắt phượng tà mị khẽ rũ xuống:"Đang ở ngoài?"Ninh Viên Viên liếc nhìn Tần Mặc, bộ dạng ăn uống bình thản, giống như không quan tâm. Cô chợt thoáng yên tâm:"Dạ, chú nhỏ có việc gì không ạ?"Người đàn ông thở ra, cười khẽ một tiếng:"Vốn dĩ muốn giảng sinh năm nay muốn dẫn cháu ra ngoài chơi, nhưng mà công việc bận đến nỗi chú nhỏ quên mất"Giọng điệu hắn nghe ra có vài phần áy náy, Ninh Viên Viên không để bụng nói:"Không sao đâu ạ, chú nhỏ trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian dắt cháo đi chơi"Ninh Cảnh Thiên:"Xin lỗi cháu nhiều, sau này chú nhỏ liền bù cho cháu một buổi khác, được chứ?"Vốn dĩ Ninh Viên Viên cũng không quan tâm chú nhỏ có dẫn mình đi chơi hay không, cô biết hắn rất bận, lại không nhàn rỗi như cái tên trước mặt cô. Ninh Viên Viên dịu dàng nói:"Sao cũng được, chú nhỏ nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quên ăn uống đầy đủ nhé"Trái tim Ninh Cảnh Thiên ấm áp, tựa như được sưởi ấm. Đối với hắn, đứa nhỏ này chính là áo bông nhỏ, vừa đáng yêu lại ngoan ngoãnNgười đàn ông vuốt ve khung ảnh trên bàn làm việc, trong khung hình là một thiếu niên tuấn tú trẻ tuổi, ôm một bé gái xinh xắn như búp bê trên đùi, cả hai trong ảnh đều mỉm cười rạng rỡ, có nét tương tự nhau, đặc biệt là đôi mắt phượng xinh đẹp kiaTâm tình hắn tốt lên, nam nhân ôn nhuận như ngọc, khẽ cười một tiếng:"Được, giáng sinh vui vẻ"Ninh Viên Viên ngẩn ra:"Giáng sinh vui vẻ"Cuộc gọi kết thúc, Ninh Viên Viên lập tức nhận được tin nhắn. Ninh Cảnh Thiên đã chuẩn 50 vạn cho côĐôi mắt cô lấp lánh, vui vẻ nhìn chằm chằm vào di độngTần Mặc ngồi phía đối diện, liếc nhìn cô một cái:"Cái dáng vẻ hiện giờ của em, nhìn trông thực ngu"Ninh Viên Viên:"....."Sau khi cuộc gọi kết thúcNinh Cảnh Thiên đặt điện thoại lên bàn, cánh cửa chợt mở ra, bóng người phụ nữ bước vào. Ngọt ngào tươi cười với hắn:"Giờ này anh còn chưa muốn nghỉ ngơi sao?"Hắn nâng tay chống cằm, ánh mắt mang theo vài phần quyến rũ nhìn Tô Tình:"Lại đây"Tô Tình giống như bị trúng bùa, ngoan ngoãn tiến tới, tiếng giày cao gót 'lộp cộp' chạm lên sàn, cô đứng trước mặt hắn, bầu không khí mờ ảo tăng thêm phần ái muộiNinh Cảnh Thiên vươn tay, kéo người phụ nữ đặt trên bàn làm việc, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng đường gân ẩn hiện, bàn tay to lớn chạm đến gò má cô gáiLại từ từ di chuyển đến vành taiTô Tình nghiêng đầu, khuôn mặt yêu kiều càng trở nên mê người, ánh mắt mông lung như chứa một tầng hơi nước, cô cầm lấy bàn tay đang xoa bóp vành tai mình, nhẹ nhàng cọ cọNgười đàn ông cười khẽ một tiếng, lại giống như con thú ẩn núp, ánh mắt màu vàng nhạt phủ lên gương mặt ôn hoà dịu dàng kia, đôi mắt phượng phiếm đỏ, càng trở nên mê hoặc động lòng ngườiTrái tim Tô Tình run rẩy, đối với người đàn ông trước mặt càng giống như ham muốnVươn tay, câu lấy cổ hắnĐôi môi ngọt ngào chạm đến cánh môi lạnh lẽo của hắn đàn ông, Tô Tình rũ mắt, bạo dạng mút lấyNinh Cảnh Thiên giống như bị lửa đốt, cơ thể chợt nóng lên hừng hực. Tay giữ chặt eo cô, càng cố gắng thận trọngThanh âm mê hoặc vang trong văn phòng làm việc, bóng lưng nam nhân cao lớn phủ lấy cơ thể nhỏ bé của người phụ nữBàn tay hắn nâng đùi Tô Tình, nhẹ nhàng vuốt veTô Tình nấc lên một tiếng, cả cơ run rẩy nằm trên bàn, Ninh Cảnh Thiên cúi người, cúc sơ mi mở toang ra, để lộ thân hình đẹp mắtHốc mắt người đàn ông phiếm hồng, khoé môi khẽ nhếch lên, hoàn toàn không còn là dáng ôn nhu quân tử như ngày thườngBộ dạng hiện tại chính là một tên nam nhân tuấn tú đã hoàn toàn nhiễm sắc dụcTô Tình nuốt nước bọt, ánh mắt đê mê, giọng nói như thì thào, khẽ gọi tên hắn:"Thiên..."Ninh Cảnh Thiên khẽ cười, thanh âm phá lệ mê hoặc, bàn tay hư hỏng thăm dò từng ngóc ngách trên cơ thể cô gái. Tô Tình bị một trận kích thích không trên, chỉ có thể nức nở rên rỉ dưới thân hắnLại nói:"Tình Tình ngoan, dáng vẻ này của em thực sự rất xinh đẹp"Tô Tình không biết có nghe thấy hay không, trong đầu cô hiện tại vô cùng trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ được gì____Ăn uống no nê, Ninh Viên Viên bắt đầu cảm thấy lười biếng, không muốn di chuyểnTần Mặc đột nhiên kéo cô lên, bỏ qua ánh mắt mờ mịt của côLên xe, Ninh Viên Viên ngờ nghệch thắt dây an toàn, không nhịn được hỏi:"Chúng ta đi đâu vậy?"Tần Mặc khởi động xe, ánh mắt tập trung về phía trước, điệu bộ dửng dưng:"Chút nữa em sẽ biết"Ninh Viên Viên cảm thấy hắn không muốn nói, lập không truy hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn ngắm nghía xung quanhChiếc xe dừng trước một khu công viên trò chơi lớn, nhân viên lập tức chạy đón tiếp Tần MặcNhưng cái đó không còn quan trọng nữa, giờ lúc này cô chính là bị khung cảnh phía trước mê hoặcTần Mặc ôn nhu mỉm cười, chậm rãi nắm lấy bàn tay cô, Ninh Viên Viên đặt tất cả mọi sự chú ý ở trong cái viên trò chơi này. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu:"Đi thôi"Ninh Viên Viên theo lực kéo của hắn, tò mò hỏi:"Đi đâu vậy?"Chưa kịp đợi hắn trả lời, thì trước mặt cô chính là một cái vòng quay siêu to khổng lồ, Tần Mặc:"Đẹp không?"Ninh Viên Viên thành thật gật đầuNgười đàn ông trước mặt càng thêm ôn nhu, cười lên đặc biệt trông mỹ lệ kinh diễm, ánh mắt như có như không chứa tình ýTần Mặc đã mua vé, trên chiếc đu quay còn có nhiều cặp đôi khác nữa. Giờ phút này, Ninh Viên Viên cảm thấy rất không bình thường, ánh mắt cô lặng lẽ nhìn Tần MặcĐột nhiên cô có một loại suy nghĩ không mấy chân thực, không phải cô tự mình đa tình, nhưng biểu hiện của Tần Mặc đối với thực sự rất dịu dàng, đến cái mức khiến người khác như bị mê hoặc, tâm trí cũng trở nên nao nao lạ thườngTình yêu là gì? Ninh Viên Viên chưa từng trải nghiệm, nhưng sống được nửa đời người như cô, chẳng lẽ không nhìn ra được sự khác của Tần Mặc đối với cô?Chỉ là, cô khó có thể chấp nhậnNinh Viên Viên siết chặt tay, cơ thể cứng ngắc, bước chân như khó khăn di chuyểnNếu như Tần Mặc thực sự thích cô thì sẽ như thế nào?Ninh Viên Viên thực không dám nghĩ tớiTần Mặc kéo cô cào trong, đến khi đu quay di động, suy nghĩ cô bị tất cả cảnh vật bên ngoài hấp dẫnÁo đèn ở công viên trò chơi sáng lên, tạo thành một ánh sáng ấm áp giữa trời đông giá rét. Đu quay dần dần lên cao, cảnh vật bên như được thu nhỏ rơi vào tầm mắtNinh Viên Viên không biết miêu tả cảm xúc bản thân mình như thế nàoĐây là lần đầu tiên cô được đến công viên trò chơi, lần đầu tiên ngồi trên đu quayCảm xúc hưng phấn, có chút lạ lẫmCô hướng mắt người người ngồi đối diện mìnhTầm mắt Tần Mặc hướng về cảnh vật bên ngoài, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt quá đỗi ôn nhu, ánh sáng phía người hắt lên gương tạo, tạo ra một cảnh sắc mỹ lệTần Mặc khoanh tay, chân vắt chéoHàng mi dài rũ xuốngGiống như là đang... Thất thần?Ninh Viên Viên đột nhiên có cái nhìn mới mẻ về Tần Mặc, gạt bỏ cái suy nghĩ kia, cô đột cảm thấy Tần Mặc chính là đứa trẻ to xác đáng yêuCô dùng ngón tay điểm lên ấn đường hắn, Tần Mặc chợt ngẩn ra, kinh ngạc nhìn côCô gái nhỏ ngọt ngào mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền khả ái đáng yêu, nét mặt ngốc nghếch ngây ngôNinh Viên Viên:"Mặc Mặc đang thất thần"Người đàn ông ẩn nhẫn kiềm lại cảm xúc trong nháy mắt, ngón tay hơi siết chặt, thấp giọng "Ừ" một tiếng thật nhẹQuả nhiênHắn đột nhiên ngẩn đầu, nhìn chằm chằm cô hai giây, con ngươi tựa như có tinh quang, thần sắc lẳng lặng:"Viên Viên"Hắn nhẹ giọng gọi tên côNinh Viên Viên:"Hửm?"Tần Mắc liếm môi, hướng mắt nhìn cảnh vật:"Tôi đang thích một cô gái"Ninh Viên Viên trợn mắtThích một cô gái?Ừm, quả nhiên cô tự mình đa tình. Ninh Viên Viên không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm"Không phải như thế rất tốt sao?"Dáng vẻ cô giống như đang mừng thay cho hắnÁnh mắt người đàn ông đột tối lại, sắc mặt cũng trở nên ảm đạmNinh Viên Viên đang hiểu lầmNinh Viên Viên vỗ vai hắn, bày ra dáng vẻ như người từng trải:"Anh cũng không còn trẻ nữa, sớm hay muộn cũng có người trong lòng, phải nên biết tranh thủ cơ hội"Tần Mặc mím chặt môi, không phản bác