Chương 47: Chương 47
Câu nói này của Vũ Cơ làm Sở Phi Hoan ngượng ngùng hai má cũng vì thế mà ửng hồngBất chợt Vũ Cơ kéo hắn lại ôm vào lòngSở Phi Hoan đưa tay ôm lấy cô.Sau vài giây chần chừ cuối cùng hắn cũng mở miệng- Vũ Cơ ! Ta....!ta có một thỉnh cầu- Chàng nói đi...nếu làm được ta sẽ thành toàn cho chàng- Ta....ta muốn có một hài tử .Sau câu nói của Sở Phi Hoan làm Vũ Cơ vài phần khó xử.Bản thân cô hiện giờ chưa hề muốn có con ....cộng với việc Lâm Ngữ Khê mang thai con của hắn , cô còn chưa biết mở lời thế nàoSở Phi Hoan nhìn Vũ Cờ trầm mặt cau mày , trong lòng hắn như hàn ngàn mũi dao đâm vào- Nàng quả thật là ko muốn có hài tử ? Nhất là với ta ?- Phi Hoan! Ko phải như chàng nghỉ đâu.Chỉ là .....!việc có con lúc này đối với ta thật ko thích hợp lắm.Ta....- Nàng vẫn còn yêu hắn?(Sở Phi Hoan lúc này lại nhắc đến Dạ Quân Ly sau đó tự bản thân cảm thấy mình thật hổ thẹn )- Cũng đúng thôi! Dạ Quân Ly và ta...!hoàn toàn khác nhau.Có phải nàng yêu hắn hơn ta đúng ko ?- Ta thấy chàng là mệt quá rồi mau về nghỉ ngơi điVũ Cơ cố né tránh câu hỏi của Dạ Quân Ly.Nhưng hắn lại một mực tra hỏi- Ta ko mệt ....!nàng vẫn chưa trả lời ta.Nàng đối với ta từ trước đến nay là trách nhiệm đúng không ?-.........!( Vũ Cơ chỉ im lặng ko nói gì )- Nàng quả thật thẳng thắn, ngay cả nói dối để ta vui nàng cũng không nói ra...!( cười khổ nói đến đây giọng Sở Phi Hoan trở nên nghẹn ngào nước mắt cứ thế tuôn ra)Từ trước đến giờ Vũ Cơ chưa từng thấy Sở Phi Hoan to tiếng với mình.Lần này một người điềm đạm như hắn lại vì chuyện này lại hành sử như thế ắt hẳn là kiềm nén đã lâu.Vũ Cơ nghĩ đến đây đưa tay kéo Sở Phi Hoan lại hôn thật sâu lên môi hắn.Có kẽ từ khi hắn gả cho Vũ Cơ đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.Đưa tay lau đi vệt nước còn đọng ở khoé mắt Sở Phi Hoan , Vũ Cơ ôn tồn nói- Chàng rất muốn có hài tử đúng ko?-.......!Ta.....ta....!( bỗng dưng bị hỏi ngược lại Sở Phi Hoan cảm thấy khó khăn khi mở lời)- Điều ta nói ra ...!chàng nhất định ko được phẫn nộ.Chàng hứa đi- Ta hứa.- Lâm Ngữ Khê tỷ ấy có thai rồi.Là con của chàng-.......Sau khi nghe tin Sở Phi Hoan ko thể tin vào tai mình.Kế tiếp là cảm giác sợ hãi, bản thân được gả cho Vũ Cơ lại đi gian giếu với Lâm Ngữ Khê lại còn sinh cả hài tử .Nhưng thay vì trách phạt , giận dữ Vũ Cơ lại ôn hoà đến đáng sợ, một câu trách mắng cũng ko có vậy mà hắn vừa rồi lại to tiếng với cô.Hắn bắt đầu cảm thấy sợ người con gái trước mặt, yên tĩnh như sông sâu ko ai biết y đang nghĩ gì.Sắc mặt Sở Phi Hoan trở nên trắng bệt tay bắt đầu rung lên không tự chủ được mà vò nhàu nhỉ vạt áo .- Ta ko trách chàng.Đừng sợVũ Cơ đặt tay lên đôi tay đang run rẩy của Sở Phi Hoan vỗ vỗ như trấn an- Việc ta muốn làm bây giờ là kế vị.Ta bây giờ ko thể cho chàng một hài tử nhưng tỷ ấy lại có thể điều đó cũng giúp ta đỡ áy náy hơn.Đứa trẻ cũng đã được 3 tháng tuổi có lẽ sẽ đáng yêu giống chàng- Nàng ko phải là Vũ Cơ mà ta biết.Nhìn Vũ Cơ ngay cả moitj câu trách cũng không có lại Sở Phi Hoan lúc này mới nhận ra rõ rệt.Vũ Cơ mà hắn biết là người con gái rất yêu hắn lại ko màng địa vị , giang sơn chấp nhận vì hắn mà tranh giành với Lâm Khả Như nhưng từ sau khi nghe tin cô thập tử nhất sinh sau khi tỉnh lại đến Sở gia đón hắn về từ lúc đó hắn đã cảm thấy gì đó không đúng , cho đến bây giờ hắn mới nhận raVũ Cơ vài giây kinh ngạc nhưng sau đó cô nhanh chóng lấy lại thần sắc điềm tĩnh , ánh mắt lãnh lẽo nhìn Sở Phi Hoan .- Chàng! Quả là thông minh.Phải, ta ko còn là một Lâm Vũ Cơ nhu nhược , yếu ớt nữa.Từ giờ ta sẽ giành lại những gì mà trước đây ta đã bỏ lỡ.Từ trước đến nay Vũ Cơ trước mặt hắn luôn là người dịu dàng , ân cần nhưng hôm nay ngay lúc này Sở Phi Hoan cảm thấy khí thế của Vũ Cơ hiện tại như bức người, Sở Phi Hoan lúc này cảm thấy sợ hãi cơ thể cũng vì thế bắt đầu run lênVũ Cơ trời sinh là người tinh ý , nhận thấy Sở Phi Hoan run sợ ngồi trước mặt cô đưa tay vuốt nhẹ gò má hắn- Chàng bây giờ đã có hài tử , ít nhất hãy đặt cho nó một cái tên.Mọi chuyện được giải quyêt , gánh nặng trong lòng Vũ Cơ cũng được trút bỏ sau khi khuyên Sở Phi Hoan qua thăm Lâm Ngữ Khê, Vũ Cơ liền lên giường nghỉ ngơi sau một ngày dài.Sở Phi Hoan đẩy nhẹ cửa phòng trên tay bê bát canh gà hầm còn nghi ngút khói chần chừ trước cửa.Lâm Ngữ Khê nhìn thấy hắn liền vội ngội dậy- Chàng là sang thăm ta sao , mau vào đi- Ta...ta nghe cô bệnh cho nên đã nấu một ít canh.Cô mau ăn đi.Sở Phi Hoan ko hề nhắc đến việc đứa bé mà Lâm Ngữ Khê đang mang thai, hắn đặt bát canh xuống rồi trầm mặt ngồi đó.