Chương 49: Chương 49
Mùa Đông năm 752 Lâm Vũ Cơ mang theo Sở Phi Hoan cùng Lâm Ngữ Khê tiến ra biên ải .Ngay lúc đó ở hoàng cung Lâm Nhã Nhu đang cười đắc ý trông chờ lần đi này của Vũ Cơ là một đi không trở về, nhàn nhã thưởng thức trà .Từ bên ngoài một cận vệ trung thành chạy vào bẩm báo- Quân của ta đã khởi hành trước mai phục ngăn không cho xe lương thực đến được biên ải rồi ạ.Không biết Tam điện hạ còn gì sai bảo không ạ?Đặt tách trà đang uống dở xuống Lâm Nhã Nhu nói- Hồng Tri ! Ngươi theo ta chinh chiến ngoài xa trường bao năm nay ta có bao giờ đối xử tệ với ngươi không?Hồng Tri lúc này nghe Lâm Nhã Nhu hỏi như thế liền cúi đầu thẳng thừng nói- Tam điện hạ chưa bao giờ đối xử tệ với thần.- Tốt.Lần này Lâm Vũ Cơ xuất binh ta muốn cô ta một đi không trở về.Hồng Tri nghe đến đây liền kinh sợ nhìn Lâm Nhã Nhu- Ý của người muốn Nhị điện hạ ......- Ta muốn ngươi nhân lúc hai bên giao chiến thừa cơ hội đó giết chết Lâm Vũ Cơ cho ta.Nếu thành công quay về, ta sẽ để ngươi cai quản binh quyền dưới trướng ta.- Thần tuân lệnhNgay lúc ấy Dạ Quân Ly đem quân tiến ra biên ải Tây Vực hành quân ngày đêm không nghỉ .Trời mưa rất lớn đường đi cũng vì thế mà khó khăn,Sở Phi Hoan ho khan vài tiếng Vũ Cơ vội lo lắng lấy áo choàng cho hắn- Chàng xem, đường ra trận thời tiết thì thất thường thân thể chàng lại đang bệnh , ta thật không muốn đưa chàng đi cùng .Sở Phi Hoan nhìn Vũ Cơ lo lắng đến giận dỗi trước mặt hắn mỉm cười tựa đầu vào vai cô, sở dĩ lần này hắn nằng nặc đòi đi theo là vì hắn biết chuyến đi này nguy hiểm , hắn không muốn ngồi nhà ngóng tin tức của cô từng ngày.Trước khi đi hắn đã dùng bồ câu đưa thư đưa tin cho Dạ Quân Ly nơi Vũ Cơ hạ trại hy vọng Dạ Quân Ly đến kịp lúc hai bên giao tranh nhau.Sau một tháng khởi hành cuối cùng cũng đã đến đại doanh , Lâm Vũ Cơ không hề nghĩ ngơi vội cùng các tướng quân của đại doanh phía Nam bày binh bố trận.Lâm Ngữ Khê cảm thấy có điều gì đó bất ổn liền nói- Vũ Cơ! Lần này muội ra trận , ta nghĩ bên phía Lâm Nhã Nhu ko để yên đâu.- Điều này ta cũng đã có dự tính … Ta đã cho người áp tải lương thực đi sau nếu như thuận lợi trong vòng nửa tháng sẽ đến được đây.Thời gian trôi qua lương thực chưa đến nơi nhưng Đông Ly quốc đã có động tĩnh cho quân áp sát biên giới- Nhị Điện Hạ biên giới phía Đông đang bị quân của Đông Ly quốc chiếm đóng , bây giờ phải làm sao đây ạ.Lâm Ngữ Khê nóng lòng đập bàn nói- Cái gì ? Không phải nói từ Đông Ly quốc đên được biên giới phía Đông phải mất 6 tháng đi đường sao ? Không thể nào chỉ mới 4 tháng đã đến nơi.Vũ Cơ ngồi im từ nãy đến giờ cuối cùng cũng đứng lên nhìn Phó Quan nói- Phó Quan tướng quân !- Dạ có thần !- Ta lệnh cho ngươi lập tức mang theo 100 vệ binh men theo đường núi bằng mọi cách phải áp tải bằng được lương thực về.Nếu ta đoán ko lầm , lương thực trên đường đến đây đã gặp bất trắc rồi.-Thần tuân mệnhPhó quan lập tức chuận bị khởi hành .Lâm Ngữ Khê vài phần không đồng tình lên tiếng- Vũ Cơ! Tình hình hiện tại quả thật không ổn một chút nào.Muội sao lại để Phó Quan tướng quân rời đi .Vũ Cơ ngồi xuống ghế im lặng hồi lâu mới nói- Đại tỷ! Lần đi này quả thật ta không thể đoán trước kết quả.Đấu với Đông Ly Quốc ta một mình 7 phần có thể đấu lại.Nhưng lần này ra sa trường không chỉ có quân của Đông Ly quốc.- Ý của muội là….- Muốn đến được biên giới phía Đông theo lời tỷ nói bắt buộc Đông Ly quốc phải đi theo đường núi nếu nhanh nhất cũng mất nửa năm.Nhưng trong vòng chưa đến 4 tháng đã đến biên giới phía Đông , tỷ đoán xem bọn chúng đi đường nào?Nghe đến đây Lâm Ngữ Khê chợt nhận ra điều gì đó , không giấu được tức giận nói- Ý muội là nói Lâm Nhã Nhu ?- Đúng! Cô ta vì muốn giết chúng ta mà làm đến bước này.Cấu kết với Đông Ly quốc cho bọn chúng theo đường thuỷ vào sau đó men theo đường bộ đánh đến biên giới phía Đông.Nếu đúng như ta dự đoán lương thực bây giờ đang nằm trong kiểm soát của cô ta.Lâm Ngữ Khê tức giận quát- Đúng là phản tặc mà.Khốn kiếp.- Ta hy vọng , Phó Quan áp tải thành công lương thực trong 3 ngày quay về đây.Lúc ấy có thể thay đổi một chút tình hình nhưng ta e là Quân chủ của Đông Ly quốc sẽ nhanh thôi đánh đến đây.Tình Hình lúc bấy giờ quả thật nguy cấp Lâm Vũ Cơ chỉ biết cầu nguyện cố gắng bình tĩnh để làm yên lòng quân , bởi quân mạnh nhờ tướng nếu cô yếu đuối vào lúc này sẽ bại trận.Phó Quan cuối cùng cũng áp giải lương thực thành công quay về nhưng trên đường về không may bị phục kích.Hồng Tri cho người đẩy đá từ sường núi xuống làm bị thương không ít quân lính đúng lúc ấy cho thuộc hạ trực tiếp cướp lương thực.Trong lúc nguy cấp rất may Dạ Quân Ly theo hướng của Sở Phi Hoan nói trong thư đi theo nên đã kiệp thời ứng cứuPhó quan nhìn thấy Dạ Quân Ly kinh ngạc nói- Phò mã !Dạ Quân Ly vội nói- Mau áp tải lương thực đi nhanh , ta lập tức đuổi theo ngươi.- Phó Quan ta tạ ơn người.Còn nửa….Nhị điện hạ … ngài ấy rất nhớ người.Nói xong Phó quan nhân lúc Dạ Quân ly cản đường lập tức cho người ngựa áp tải lương thực về đại doanh.Vũ Cơ nghe tin Phó Quan trở về mừng rỡ chạy ra ngoài- Phó Quan ngươi vất vả rồi.- Nhị Điện hạn ta bị phục kích trên đường trở về … là , là Phò mã đã ra tay cứu giúp .- Ngươi nói Dạ Quân Ly sao? Sao chàng ấy lại đến đây ?.