Chương : 13
Phó Nhất Hàng cùng Vương Võ Thắng ở gần Dạ Mặc Nhiễm nhất, thấy Lưu Húc vừa ra tay bọn họ liền vội vàng ngăn cản.
Bàn tay Dạ Mặc Nhiễm trắng nõn thon dài tinh xảo như điêu khắc chậm rãi giơ lên, nắm lấy bàn tay đang kéo nhăn áo mình, lạnh lùng mà nhìn Lưu Húc.
Lưu Húc bị nắm đau, khẽ kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra: “Thả ra… buông tay… a… thả… thả ra.”
Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy cũng đã đủ liền vung mạnh tay, Lưu Húc nhất thời bị hất ra xa hai thước.
Ô Đan vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Húc, chỉ thấy cổ tay Lưu Húc hiện lên một vết hằn đỏ in rõ hình năm ngón tay.
“Dạ Mặc Nhiễm, cậu quá đáng rồi đấy!”
Dạ Mặc Nhiễm chỉ lướt mắt nhìn qua cô, Ô Đan thức thời đành ngậm miệng lại.
Cả đám người nhìn mà thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vị thiếu niên trông có vẻ yếu đuối thế mà lại khỏe đến vậy.
Bất quá cũng chỉ là cảm khái một chút rồi thôi, bây giờ việc bọn họ cần quan tâm nhất chính là làm sao để thoát khỏi tình thế nguy hiểm này.
Nhìn xung quang, Dạ Mặc Nhiễm đi đến chỗ xa cánh cửa nhất mà đứng.
Không ai lên tiếng hỏi nguyên nhân, chỉ tự giác đi theo hắn.
Càng trong thời gian hoảng loạn, người bình tĩnh nhất luôn là chỗ dựa cho kẻ khác bám vào.
Ô Đan đỡ Lưu Húc đứng lên, tuy rằng phẫn hận, nhưng ngoại trừ theo chân bọn họ ra thì cũng không có sự lựa chọn nào khác. Tuy nhiên trong lòng họ vẫn muốn sau này sẽ cho hắn đẹp mặt!
Tức thì, Phó Nhất Hàng cũng lập tức hiểu được dụng ý của Dạ Mặc Nhiễm: “Cậu là muốn những tang thi ở xung quanh đều tụ hết đến đây hả? Chờ đến khi bọn kia phá được cửa, thì những tang thi khác cũng đến đông đủ rồi. Như thế thì những trở ngại trên đường chạy trốn cũng sẽ giảm đi.”
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu.
Phó Nhất Hàng nhíu mày, tựa hồ cảm thấy cách này quá mức mạo hiểm: “Thế nhưng cậu có nghĩ tới, nếu như nơi này có rất nhiều tang thi tụ tập, có lẽ chúng ta căn bản sẽ trốn không thoát.”
Tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng tựa hồ trừ như vậy ra thì thực sự không còn cách nào khác.
Cho nên bọn họ trầm mặc trong phút chốc rồi cũng đồng ý với biện pháp mạo hiểm này.
“Chạy chậm thì chết đi là đáng đời!”
Lý Băng Băng đã được hưởng qua miệng lưỡi độc địa của Dạ Mặc Nhiễm, cho nên cô chỉ lặng đi một chút rồi cũng khôi phục lại bình thường ngay.
Còn những người khác có chút không bình tĩnh nổi mà trợn trắng mắt, dù sao Dạ Mặc Nhiễm vốn trông ôn nhuận thanh nhã, vừa rồi nghe hắn độc mồm độc miệng nói, sự tương phản ấy cần có thời gian mới tiếp thu nổi.
Dạ Mặc Nhiễm mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ cái gì, mà chỉ nói tiếp:
“Lúc mới bị nhiễm sẽ sốt cao không lùi, sau vài ngày nội tạng bên trong sẽ suy kiệt dẫn đến tử vong. Sau đó biến thành cái loại tang thi chạy trên đường mà mọi người đã thấy. Tang thi chỉ ăn người sống, nếu như người khác bị cắn phải hoặc bị thương, trong vòng một giờ người kia cũng sẽ biến thành tang thi. Không có chỉ số thông minh, không có cảm giác đau, trừ phi đánh nát đầu bọn chúng, bằng không chúng không chết được. Bây giờ những tang thi xuất hiện phỏng chừng đều là người vừa mới chết không lâu, cho nên hành động có điểm chậm chạp, chỉ biết bước đi chứ không chạy nhanh được.”
Một đám người bị lời nói Dạ Mặc Nhiễm làm cho ngây ngẩn, Phó Nhất Hàng dù sao cũng là đàn ông chững chạc, rất nhanh đã đem những thông tin trong lời nói của Dạ Mặc Nhiễm tiêu hóa hết.
“Nếu như theo lời cậu nói, vụ bệnh tật tại các bệnh viện tăng cao đột xuất vào mấy ngày trước phải chăng đều là kết quả của việc tạo thành tang thi này? Những người đó đều trở thành xác chết biết đi cả sao? Cậu tại sao lại biết?”
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, phỏng chừng chỉ vài phút đồng hồ nữa, mấy cái đinh ốc hàn trên tường sẽ rụng xuống. Dạ Mặc Nhiễm lấy chìa khóa ở trong túi ra.
“Những điều này là do mấy phim về tang thi kinh điển của Mỹ đề ra, anh muốn biết thì tìm biên kịch của bọn họ mà hỏi.”
Một đám người thức thời câm miệng, sợ hỏi thêm cái gì nữa sẽ lại tức trào máu mà chết mất.
Thấy Dạ Mặc Nhiễm cầm chìa khóa xe trong tay, ai cũng đều khẩn trương chờ lúc đám tang thi kia phá được cửa, cơ hội chỉ có một lần, bọn họ ai cũng không muốn chết ở chỗ này.
Giữa bầu không khí chờ đợi nặng nề, từng tiếng đập cửa tựa như thanh âm bước chân của tử thần, từng bước tới gần bọn họ, từng bước đạp lên ***g ngực họ.
Cửa sắt đập xuống nền đất đánh rầm một tiếng, trái tim đang nhảy lên cổ họng của họ trong nháy mắt trầm xuống.
Sự sợ hãi hồi hộp đến độ hít thở không thông. Nếu như không phải bị buộc trong tình thế kề cận cái chết, bản năng cầu sinh đến cực độ đã cứu vớt bọn họ, thì sau những việc kinh hoàng như thế, ai còn có thể vững vàng mà đứng, mà bình tĩnh suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì cho được.
Hành động của tang thi rõ ràng so với lúc Dạ Mặc Nhiễm mới gặp đã nhanh nhẹn lên rất nhiều. Nhìn đàn tang thi đang ồ ạt xông tới, hầu như mỗi con trên người đều có vết máu loang lổ, trên cổ, cánh tay, đùi đều thấy có dấu vết bị cắn xé.
Xem ra những tên này là do bị cắn xé mà biến dị.
Lúc này mới có vài tiếng trôi qua mà tang thi đã lan tràn đến như vậy, chắc chắn bên ngoài sợ rằng…
Vào lúc tang thi gần đụng đến bọn họ, Phó Nhất Hàng hô to một tiếng, cả đám người vội vàng chạy theo sau hắn.
Tang thi không có chỉ số thông minh, chỉ là dựa vào bản năng để đuổi kịp ‘thức ăn’.
Chạy quanh một vòng mới đến được cửa sắt, cũng may chỉ có hai mươi mấy tang thi, chứ nếu chúng đến nhiều hơn nữa mà chắn đầy ngoài cửa, thì bọn họ còn thoát làm sao được nữa.
Theo như Dạ Mặc Nhiễm dự tính, tang thi đều đã tụ tập cùng một chỗ, chạy một mạch tám tầng lầu cũng sẽ khá dễ dàng, ít khả năng sẽ gặp phải tang thi lần nữa.
Đối với người đang chạy chối chết thì tiềm năng sẽ được kích phát ra vô hạn. Bình thường ngay cả khi đi học muộn muốn chạy xuống tầng cũng mất hai phút, mà hiện tại, ba mươi giây cũng chẳng đến.
Bàn tay Dạ Mặc Nhiễm trắng nõn thon dài tinh xảo như điêu khắc chậm rãi giơ lên, nắm lấy bàn tay đang kéo nhăn áo mình, lạnh lùng mà nhìn Lưu Húc.
Lưu Húc bị nắm đau, khẽ kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra: “Thả ra… buông tay… a… thả… thả ra.”
Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy cũng đã đủ liền vung mạnh tay, Lưu Húc nhất thời bị hất ra xa hai thước.
Ô Đan vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Húc, chỉ thấy cổ tay Lưu Húc hiện lên một vết hằn đỏ in rõ hình năm ngón tay.
“Dạ Mặc Nhiễm, cậu quá đáng rồi đấy!”
Dạ Mặc Nhiễm chỉ lướt mắt nhìn qua cô, Ô Đan thức thời đành ngậm miệng lại.
Cả đám người nhìn mà thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vị thiếu niên trông có vẻ yếu đuối thế mà lại khỏe đến vậy.
Bất quá cũng chỉ là cảm khái một chút rồi thôi, bây giờ việc bọn họ cần quan tâm nhất chính là làm sao để thoát khỏi tình thế nguy hiểm này.
Nhìn xung quang, Dạ Mặc Nhiễm đi đến chỗ xa cánh cửa nhất mà đứng.
Không ai lên tiếng hỏi nguyên nhân, chỉ tự giác đi theo hắn.
Càng trong thời gian hoảng loạn, người bình tĩnh nhất luôn là chỗ dựa cho kẻ khác bám vào.
Ô Đan đỡ Lưu Húc đứng lên, tuy rằng phẫn hận, nhưng ngoại trừ theo chân bọn họ ra thì cũng không có sự lựa chọn nào khác. Tuy nhiên trong lòng họ vẫn muốn sau này sẽ cho hắn đẹp mặt!
Tức thì, Phó Nhất Hàng cũng lập tức hiểu được dụng ý của Dạ Mặc Nhiễm: “Cậu là muốn những tang thi ở xung quanh đều tụ hết đến đây hả? Chờ đến khi bọn kia phá được cửa, thì những tang thi khác cũng đến đông đủ rồi. Như thế thì những trở ngại trên đường chạy trốn cũng sẽ giảm đi.”
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu.
Phó Nhất Hàng nhíu mày, tựa hồ cảm thấy cách này quá mức mạo hiểm: “Thế nhưng cậu có nghĩ tới, nếu như nơi này có rất nhiều tang thi tụ tập, có lẽ chúng ta căn bản sẽ trốn không thoát.”
Tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng tựa hồ trừ như vậy ra thì thực sự không còn cách nào khác.
Cho nên bọn họ trầm mặc trong phút chốc rồi cũng đồng ý với biện pháp mạo hiểm này.
“Chạy chậm thì chết đi là đáng đời!”
Lý Băng Băng đã được hưởng qua miệng lưỡi độc địa của Dạ Mặc Nhiễm, cho nên cô chỉ lặng đi một chút rồi cũng khôi phục lại bình thường ngay.
Còn những người khác có chút không bình tĩnh nổi mà trợn trắng mắt, dù sao Dạ Mặc Nhiễm vốn trông ôn nhuận thanh nhã, vừa rồi nghe hắn độc mồm độc miệng nói, sự tương phản ấy cần có thời gian mới tiếp thu nổi.
Dạ Mặc Nhiễm mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ cái gì, mà chỉ nói tiếp:
“Lúc mới bị nhiễm sẽ sốt cao không lùi, sau vài ngày nội tạng bên trong sẽ suy kiệt dẫn đến tử vong. Sau đó biến thành cái loại tang thi chạy trên đường mà mọi người đã thấy. Tang thi chỉ ăn người sống, nếu như người khác bị cắn phải hoặc bị thương, trong vòng một giờ người kia cũng sẽ biến thành tang thi. Không có chỉ số thông minh, không có cảm giác đau, trừ phi đánh nát đầu bọn chúng, bằng không chúng không chết được. Bây giờ những tang thi xuất hiện phỏng chừng đều là người vừa mới chết không lâu, cho nên hành động có điểm chậm chạp, chỉ biết bước đi chứ không chạy nhanh được.”
Một đám người bị lời nói Dạ Mặc Nhiễm làm cho ngây ngẩn, Phó Nhất Hàng dù sao cũng là đàn ông chững chạc, rất nhanh đã đem những thông tin trong lời nói của Dạ Mặc Nhiễm tiêu hóa hết.
“Nếu như theo lời cậu nói, vụ bệnh tật tại các bệnh viện tăng cao đột xuất vào mấy ngày trước phải chăng đều là kết quả của việc tạo thành tang thi này? Những người đó đều trở thành xác chết biết đi cả sao? Cậu tại sao lại biết?”
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, phỏng chừng chỉ vài phút đồng hồ nữa, mấy cái đinh ốc hàn trên tường sẽ rụng xuống. Dạ Mặc Nhiễm lấy chìa khóa ở trong túi ra.
“Những điều này là do mấy phim về tang thi kinh điển của Mỹ đề ra, anh muốn biết thì tìm biên kịch của bọn họ mà hỏi.”
Một đám người thức thời câm miệng, sợ hỏi thêm cái gì nữa sẽ lại tức trào máu mà chết mất.
Thấy Dạ Mặc Nhiễm cầm chìa khóa xe trong tay, ai cũng đều khẩn trương chờ lúc đám tang thi kia phá được cửa, cơ hội chỉ có một lần, bọn họ ai cũng không muốn chết ở chỗ này.
Giữa bầu không khí chờ đợi nặng nề, từng tiếng đập cửa tựa như thanh âm bước chân của tử thần, từng bước tới gần bọn họ, từng bước đạp lên ***g ngực họ.
Cửa sắt đập xuống nền đất đánh rầm một tiếng, trái tim đang nhảy lên cổ họng của họ trong nháy mắt trầm xuống.
Sự sợ hãi hồi hộp đến độ hít thở không thông. Nếu như không phải bị buộc trong tình thế kề cận cái chết, bản năng cầu sinh đến cực độ đã cứu vớt bọn họ, thì sau những việc kinh hoàng như thế, ai còn có thể vững vàng mà đứng, mà bình tĩnh suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì cho được.
Hành động của tang thi rõ ràng so với lúc Dạ Mặc Nhiễm mới gặp đã nhanh nhẹn lên rất nhiều. Nhìn đàn tang thi đang ồ ạt xông tới, hầu như mỗi con trên người đều có vết máu loang lổ, trên cổ, cánh tay, đùi đều thấy có dấu vết bị cắn xé.
Xem ra những tên này là do bị cắn xé mà biến dị.
Lúc này mới có vài tiếng trôi qua mà tang thi đã lan tràn đến như vậy, chắc chắn bên ngoài sợ rằng…
Vào lúc tang thi gần đụng đến bọn họ, Phó Nhất Hàng hô to một tiếng, cả đám người vội vàng chạy theo sau hắn.
Tang thi không có chỉ số thông minh, chỉ là dựa vào bản năng để đuổi kịp ‘thức ăn’.
Chạy quanh một vòng mới đến được cửa sắt, cũng may chỉ có hai mươi mấy tang thi, chứ nếu chúng đến nhiều hơn nữa mà chắn đầy ngoài cửa, thì bọn họ còn thoát làm sao được nữa.
Theo như Dạ Mặc Nhiễm dự tính, tang thi đều đã tụ tập cùng một chỗ, chạy một mạch tám tầng lầu cũng sẽ khá dễ dàng, ít khả năng sẽ gặp phải tang thi lần nữa.
Đối với người đang chạy chối chết thì tiềm năng sẽ được kích phát ra vô hạn. Bình thường ngay cả khi đi học muộn muốn chạy xuống tầng cũng mất hai phút, mà hiện tại, ba mươi giây cũng chẳng đến.