Chương : 134
Chỉ mới vài phút, một đống tang thi hung hăng lúc trước bây giờ đã biến thành một đống thi hài, gió thổi làm huyết tinh cùng mùi tanh hôi từ thịt thối bốc lên, Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nở nụ cười với Phương Cẩm đang đứng ở gần cậu.
“Cẩm, anh yêu em sủng em đều được, nhưng không được xem thường em”.
“Anh chưa từng xem thường em”.
Dạ Mặc Nhiễm bất mãn nhìn Phương Cẩm “Anh có, anh có nếu không…nếu không…”.
Dạ Mặc Nhiễm nghĩ tới nghĩ lui, hình như thật sự Phương Cẩm không có xem thường cậu, giống như là cậu đang tự cho là Phương Cẩm xem thường cậu thôi, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy Phương Cẩm là xem thường cậu (-”-)
Được rồi, được rồi là lòng tự trọng của nam nhân trỗi dậy, cậu chỉ muốn Phương Cẩm cảm thấy cậu lợi hại, đặc biệt lợi hại ╭(╯^╰)╮
Nếu hỏi cậu vì sao lại có suy nghĩ này thì nhất định phải quay về một tháng trước đây lúc cậu cùng Kỳ Văn Đào và Thư Vĩ uống rượu, đương nhiên là cậu không uống, bọn họ nói về tang thi, nói về tương lai, lại ôn lại những chuyện đã qua. Nếu không phải bọn họ nhắc, tự cậu căn bản cũng không thể phát hiện trước kia mỗi lần đánh nhau với Phương Cẩm cậu hình như chưa từng bị thương. Trước đây cậu cũng không đặc biệt lưu ý chuyện của Phương Cẩm, cậu chỉ học bài, đánh đàn, viết chữ, vẽ tranh, cậu sao có thời gian dư thừa đi nghe ngóng chuyện này chuyện nọ. Nhưng Thư Vĩ và Kỳ Văn Đào không giống cậu, cho nên có rất nhiều chuyện bọn họ biết rõ hơn cậu.
Giống như chuyện Phương Cẩm ly gián hai đối thủ sau đó hạ gục bọn họ. Hay là chuyện Phương Cẩm lúc mười bốn tuổi được làm đường chủ, đó là căn cứ đầu tiên của anh. Hoặc là chuyện năm Phương Cẩm hai mươi tuổi đã loại bỏ lão đại tiền nhiệm lên lãnh đạo bang. Còn có chuyện năm Phương Cẩm hai mươi hai tuổi thành lập công ty lợi dụng nó để chuyển dần việc làm ăn ra ngoài sáng, trở thành phú hào trong giới thượng lưu. Còn có, còn có chuyện năm Phương Cẩm hai mươi lăm tuổi ở hắc bạch lưỡng đạo có chổ đứng nhất dịnh, không ai là không nể ba phần mặt mũi.
Một người như vậy sao có thể là người ở không, sao có thể là người bị một công tử nhà giàu không thường xuyên rèn luyện đánh bại hết lần này tới lần khác. Dạ Mặc Nhiễm lần đầu tiên nghe được cậu chuyện từng bước trưởng thành của Phương Cẩm, lại nhớ tới mỗi lần sau khi đánh nhau Phương Cẩm người đầy thương tích rời đi, cậu cảm thấy thì ra cho tới bây giờ thì ra đều là anh làm cho cậu xem, thì ra cho tới bây giờ đều là đùa giỡn với cậu.
Dạ Mặc Nhiễm lại không khỏi suy nghĩ, nếu như anh từ nhỏ đã thích cậu thì nếu cậu là người tìm tới anh khiêu khích, sau đó anh sẽ xuống tay nương tình với cậu thì cậu còn có thể hiểu. Nhưng mà anh lại là người luôn thích tìm cậu để khiêu khích, sau đó khi đánh nhau lại không nỡ xuống tay với cậu, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra a~ ლ(¯ロ¯ლ)
Nghĩ đến những chuyện đó trong đầu cậu đầy gút mắc, cậu đột nhiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình giảm tới số âm, dù nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra ~(‾▿‾~)
Cho nên nửa tháng nay cậu hờn dỗi trong lòng đến nghẹn rồi, cậu muốn chứng minh cậu không hề thua kém anh. Dạ Mặc Nhiễm kiêu ngạo ngẩng đầu “Em lợi hại hơn anh”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm gật gật đầu “Ừ, em xuống đi”.
Cậu chạy về phía anh, không cẩn thận nhất thời trượt chân ngã xuống, Phương Cẩm che chở cho cậu, đem chính mình làm đệm lưng cho cậu. Dạ Mặc Nhiễm rơi xuống đất liền vào không gian, đợi vài giây mới từ trong không gian đi ra, rơi ngay vào lòng Phương Cẩm. Cậu lập tức ngồi dậy tránh việc vì mình quá nặng mà làm Phương Cẩm bị thương, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Phương Cẩm.
“Anh bị ngu ngốc sao? Em đã nói là em có không gian, cũng may cái này là xe, lỡ như là nhà lầu em thì không sao anh lại ngã chết thì em phải làm sao đây?”.╭ (╰_╯)╮
Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm đứng dậy, Dạ Mặc Nhiễm liền kiểm tra Phương Cẩm xem anh có bị thương ở đâu không, xác định anh không sao mới ném anh qua một bên. Phương Cẩm hung hăng trừng Dạ Mặc Nhiễm sau đó đạp vào cửa xe.
“Ra ngoài”.
Người trong xe vội đi ra, nhìn thấy bên ngoài rải rác thi thể khắp nơi sắc mặt lập tức thay đổi, Phương Cẩm liền gào thét.
“Đứng ngốc ra đó làm cái rắm gì, mau lăn qua đó tìm dị năng thạch”. Giận chó đánh mèo, cái này là trắng trợn giận chó đánh mèo. ~(‾▿‾~)
Dạ Mặc Nhiễm tắm xong nằm lên giường, hiện tại cậu sử dụng dị năng cũng không tiêu hao nhiều năng lượng lắm, dường như thân thể đã gần thích ứng với năng lượng hiện tại rồi. Dạ Mặc Nhiễm dạo một vòng trong không gian, mấy thứ cần giữ tươi thì để lại trong không gian, mấy thứ có thể để trong thời gian dài thì mang ra ngoài.
Lúc đám người tiểu Võ và Lan Dương ở ngoài về thì thấy trong phòng khách để đầy thức ăn, quần áo, còn có một ít đồ dùng. tiểu Võ chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối.
“Thu hoạch hôm nay của các cậu không khỏi quá khoa trương đi, trời ơi, có nhiều đồ như vậy bộ muốn mở siêu thị sao?”.
Tá Thỉ cầm đồ ướp lạnh từ phòng bếp đi ra “Có cái còn khoa trương hơn nữa, có muốn xem không?”.
Lan Dương chỉ chỉ đồ trong phòng khách “Còn khoa trương hơn cả cái này? Cậu nói có khoa trương quá không?”.
Phan Thần không khách khí mở bịch khoai tây chiên ra ôm vào trong ngực thoải mái ăn.
“Các cậu thật lợi hại, bọn tôi hôm nay ra ngoài làm nhiệm vụ gặp phải người của dị năng đoàn, bọn họ đến sớm hơn nên đồ bị bọn họ cướp đi hết, chúng tôi chỉ có thể tay không trở về, *rống to* đói chết tôi rồi” (╥﹏╥)
Tá Thỉ đem số dị năng thạch đã rửa sạch để lên bàn, ánh mắt của mấy người nhìn thẳng vào đóng dị năng thạch đó đếm a đếm.
“Không cần đếm, tổng cộng có bảy mươi ba viên là thành quả của ngày hôm nay”.
Tiểu Võ nuốt nước miếng “Tôi hôm nay bỏ qua trò hay sao?”.
Tá Thỉ cười nhún vai “Không phải chỉ một mình cậu bỏ lỡ, tôi cũng bỏ lỡ, Nhiễm thiếu gia một mình đánh nhau với hơn một trăm tên tang thi, anh Cẩm nhốt bọn tôi trong xe không cho ra ngoài, hại tôi không được mở rộng tầm mắt, thật tiếc nuối a~”.╮(╯_╰)╭
Mặt tiểu Võ nhất thời biếc sắc, nga một tiếng liền quay trở về phòng, Tá Thỉ kinh ngạc kéo tiểu Võ lại “Có chuyện gì? Sao đột nhiên cậu lại như vậy?”.
Tiểu Võ lắc đầu “Sau khi tang thi bùng nổ không lâu, có lần chúng tôi từng bị hơn một trăm tên tang thi vậy lấy, lúc đó Mặc Nhiễm vì cứu chúng tôi mà xém chết, anh nói chuyện này làm tôi nhớ đến hình ảnh hấp hối lần đó của Mặc Nhiễm, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, tôi có chút mệt rồi về phòng nghỉ trước đây”.
Tá Thỉ cầm dị năng thạch cũng lâm vào trầm mặc.
–ooo–
Trí nhớ con cá vàng: 8 chương beta, cá vàng cố lên cố lên *nắm đấm quyết tâm*
“Cẩm, anh yêu em sủng em đều được, nhưng không được xem thường em”.
“Anh chưa từng xem thường em”.
Dạ Mặc Nhiễm bất mãn nhìn Phương Cẩm “Anh có, anh có nếu không…nếu không…”.
Dạ Mặc Nhiễm nghĩ tới nghĩ lui, hình như thật sự Phương Cẩm không có xem thường cậu, giống như là cậu đang tự cho là Phương Cẩm xem thường cậu thôi, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy Phương Cẩm là xem thường cậu (-”-)
Được rồi, được rồi là lòng tự trọng của nam nhân trỗi dậy, cậu chỉ muốn Phương Cẩm cảm thấy cậu lợi hại, đặc biệt lợi hại ╭(╯^╰)╮
Nếu hỏi cậu vì sao lại có suy nghĩ này thì nhất định phải quay về một tháng trước đây lúc cậu cùng Kỳ Văn Đào và Thư Vĩ uống rượu, đương nhiên là cậu không uống, bọn họ nói về tang thi, nói về tương lai, lại ôn lại những chuyện đã qua. Nếu không phải bọn họ nhắc, tự cậu căn bản cũng không thể phát hiện trước kia mỗi lần đánh nhau với Phương Cẩm cậu hình như chưa từng bị thương. Trước đây cậu cũng không đặc biệt lưu ý chuyện của Phương Cẩm, cậu chỉ học bài, đánh đàn, viết chữ, vẽ tranh, cậu sao có thời gian dư thừa đi nghe ngóng chuyện này chuyện nọ. Nhưng Thư Vĩ và Kỳ Văn Đào không giống cậu, cho nên có rất nhiều chuyện bọn họ biết rõ hơn cậu.
Giống như chuyện Phương Cẩm ly gián hai đối thủ sau đó hạ gục bọn họ. Hay là chuyện Phương Cẩm lúc mười bốn tuổi được làm đường chủ, đó là căn cứ đầu tiên của anh. Hoặc là chuyện năm Phương Cẩm hai mươi tuổi đã loại bỏ lão đại tiền nhiệm lên lãnh đạo bang. Còn có chuyện năm Phương Cẩm hai mươi hai tuổi thành lập công ty lợi dụng nó để chuyển dần việc làm ăn ra ngoài sáng, trở thành phú hào trong giới thượng lưu. Còn có, còn có chuyện năm Phương Cẩm hai mươi lăm tuổi ở hắc bạch lưỡng đạo có chổ đứng nhất dịnh, không ai là không nể ba phần mặt mũi.
Một người như vậy sao có thể là người ở không, sao có thể là người bị một công tử nhà giàu không thường xuyên rèn luyện đánh bại hết lần này tới lần khác. Dạ Mặc Nhiễm lần đầu tiên nghe được cậu chuyện từng bước trưởng thành của Phương Cẩm, lại nhớ tới mỗi lần sau khi đánh nhau Phương Cẩm người đầy thương tích rời đi, cậu cảm thấy thì ra cho tới bây giờ thì ra đều là anh làm cho cậu xem, thì ra cho tới bây giờ đều là đùa giỡn với cậu.
Dạ Mặc Nhiễm lại không khỏi suy nghĩ, nếu như anh từ nhỏ đã thích cậu thì nếu cậu là người tìm tới anh khiêu khích, sau đó anh sẽ xuống tay nương tình với cậu thì cậu còn có thể hiểu. Nhưng mà anh lại là người luôn thích tìm cậu để khiêu khích, sau đó khi đánh nhau lại không nỡ xuống tay với cậu, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra a~ ლ(¯ロ¯ლ)
Nghĩ đến những chuyện đó trong đầu cậu đầy gút mắc, cậu đột nhiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình giảm tới số âm, dù nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra ~(‾▿‾~)
Cho nên nửa tháng nay cậu hờn dỗi trong lòng đến nghẹn rồi, cậu muốn chứng minh cậu không hề thua kém anh. Dạ Mặc Nhiễm kiêu ngạo ngẩng đầu “Em lợi hại hơn anh”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm gật gật đầu “Ừ, em xuống đi”.
Cậu chạy về phía anh, không cẩn thận nhất thời trượt chân ngã xuống, Phương Cẩm che chở cho cậu, đem chính mình làm đệm lưng cho cậu. Dạ Mặc Nhiễm rơi xuống đất liền vào không gian, đợi vài giây mới từ trong không gian đi ra, rơi ngay vào lòng Phương Cẩm. Cậu lập tức ngồi dậy tránh việc vì mình quá nặng mà làm Phương Cẩm bị thương, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Phương Cẩm.
“Anh bị ngu ngốc sao? Em đã nói là em có không gian, cũng may cái này là xe, lỡ như là nhà lầu em thì không sao anh lại ngã chết thì em phải làm sao đây?”.╭ (╰_╯)╮
Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm đứng dậy, Dạ Mặc Nhiễm liền kiểm tra Phương Cẩm xem anh có bị thương ở đâu không, xác định anh không sao mới ném anh qua một bên. Phương Cẩm hung hăng trừng Dạ Mặc Nhiễm sau đó đạp vào cửa xe.
“Ra ngoài”.
Người trong xe vội đi ra, nhìn thấy bên ngoài rải rác thi thể khắp nơi sắc mặt lập tức thay đổi, Phương Cẩm liền gào thét.
“Đứng ngốc ra đó làm cái rắm gì, mau lăn qua đó tìm dị năng thạch”. Giận chó đánh mèo, cái này là trắng trợn giận chó đánh mèo. ~(‾▿‾~)
Dạ Mặc Nhiễm tắm xong nằm lên giường, hiện tại cậu sử dụng dị năng cũng không tiêu hao nhiều năng lượng lắm, dường như thân thể đã gần thích ứng với năng lượng hiện tại rồi. Dạ Mặc Nhiễm dạo một vòng trong không gian, mấy thứ cần giữ tươi thì để lại trong không gian, mấy thứ có thể để trong thời gian dài thì mang ra ngoài.
Lúc đám người tiểu Võ và Lan Dương ở ngoài về thì thấy trong phòng khách để đầy thức ăn, quần áo, còn có một ít đồ dùng. tiểu Võ chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối.
“Thu hoạch hôm nay của các cậu không khỏi quá khoa trương đi, trời ơi, có nhiều đồ như vậy bộ muốn mở siêu thị sao?”.
Tá Thỉ cầm đồ ướp lạnh từ phòng bếp đi ra “Có cái còn khoa trương hơn nữa, có muốn xem không?”.
Lan Dương chỉ chỉ đồ trong phòng khách “Còn khoa trương hơn cả cái này? Cậu nói có khoa trương quá không?”.
Phan Thần không khách khí mở bịch khoai tây chiên ra ôm vào trong ngực thoải mái ăn.
“Các cậu thật lợi hại, bọn tôi hôm nay ra ngoài làm nhiệm vụ gặp phải người của dị năng đoàn, bọn họ đến sớm hơn nên đồ bị bọn họ cướp đi hết, chúng tôi chỉ có thể tay không trở về, *rống to* đói chết tôi rồi” (╥﹏╥)
Tá Thỉ đem số dị năng thạch đã rửa sạch để lên bàn, ánh mắt của mấy người nhìn thẳng vào đóng dị năng thạch đó đếm a đếm.
“Không cần đếm, tổng cộng có bảy mươi ba viên là thành quả của ngày hôm nay”.
Tiểu Võ nuốt nước miếng “Tôi hôm nay bỏ qua trò hay sao?”.
Tá Thỉ cười nhún vai “Không phải chỉ một mình cậu bỏ lỡ, tôi cũng bỏ lỡ, Nhiễm thiếu gia một mình đánh nhau với hơn một trăm tên tang thi, anh Cẩm nhốt bọn tôi trong xe không cho ra ngoài, hại tôi không được mở rộng tầm mắt, thật tiếc nuối a~”.╮(╯_╰)╭
Mặt tiểu Võ nhất thời biếc sắc, nga một tiếng liền quay trở về phòng, Tá Thỉ kinh ngạc kéo tiểu Võ lại “Có chuyện gì? Sao đột nhiên cậu lại như vậy?”.
Tiểu Võ lắc đầu “Sau khi tang thi bùng nổ không lâu, có lần chúng tôi từng bị hơn một trăm tên tang thi vậy lấy, lúc đó Mặc Nhiễm vì cứu chúng tôi mà xém chết, anh nói chuyện này làm tôi nhớ đến hình ảnh hấp hối lần đó của Mặc Nhiễm, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, tôi có chút mệt rồi về phòng nghỉ trước đây”.
Tá Thỉ cầm dị năng thạch cũng lâm vào trầm mặc.
–ooo–
Trí nhớ con cá vàng: 8 chương beta, cá vàng cố lên cố lên *nắm đấm quyết tâm*