Chương : 147
Ở ngã tư đường của thành phố B đang treo đầy áp phích của buổi biểu diễn của vương tử dương cầm, một nam nhân ngồi trong chiếc xe màu đen kêu thuộc hạ xé tờ áp phích xuống, cầm trong tay lạnh lùng nhìn chăm chăm không có một tia cảm xúc.
Trong hội trường diễn tấu, một nam nhân mặc lễ phục trắng tao nhã đang thong dong tiêu sái bước đến ngồi xuống bên chiếc đàn dương cầm, âm thanh thứ nhất vang lên sau tiếng vỗ tay vang dội. Có người tán dương nói vương tử dương cầm tài nghệ lại tăng thêm một bậc, bở vì không hẳn là chỉ có kỷ xảo mà còn là nồng nàn tình cảm, có người khác lại nói tính tình của vương tử dương cầm lại ôn nhu hơn một ít, nhưng lại càng tạo thêm cảm giác cao không thể với, làm người ta chỉ dám nhìn chứ không dám tới gần. Sau từng tràn lại từng tràn tiếng vỗ tay ngày càng vang dội, buổi diễn tấu đã hoàn mỹ kết thúc.
Trong hội trường có một người nam nhân vẫn đứng nhìn chăm chú vào nơi người kia vừa ngồi diễn tấu rất lâu rất lâu sau mới đứng lên rời đi. Vừa lên xe thì ở nhà đã có người gọi điện thoại lại báo nói có người nhảy vào nhà, ánh mắt người nam nhân nhất thời nhíu lại tỏa ra tràn ngập nguy hiểm, đưa mắt nhìn thấy một chiếc xe vẫn còn ở trong bãi đỗ lúc này mới lái xe rời đi. Trong nhà quả nhiên là đèn đuốc sáng trưng, không có sự cho phép của mình ai dám to gan đi vào nhà của mình. Xem ra là có người muốn khiêu chiến với uy tín của lão đại như anh rồi, nam nhân lộ ra một tia hưng phấn, quả nhiên sống an ổn quá lâu thật hy vọng có một số việc có chút khiêu chiến.
Mở cửa ra Tá Thỉ và Hổ Tử đều đã có mặt, các anh em khác đang đứng phía sau “Người đâu?”.
Trong thanh âm của Phương Cẩm lộ ra sát khí, Tá Thỉ và Hổ Tử không tự giác rụt cổ lại “Ở phía trên”.
Phương Cẩm nháy mắt đen mặt, đã vào nhà của mình còn dám xâm phạm nơi riêng tư của mình, tên này đúng là muốn chết mà. Phương Cẩm vươn tay về phía Tá Thỉ.
“Anh Cẩm, anh muốn làm gì?”.
Phương Cẩm híp mắt nhìn Tá Thỉ “Súng”.
Tá Thỉ ấp úng “Anh Cẩm, có lẽ không cần dùng tới súng đâu”.
Phương Cẩm đi qua trực tiếp lấy súng của Tá Thỉ, đi từng bước một tiêu sái lên lầu. Nhìn thấy trên giường có người nằm liền trực tiếp mở đèn rồi đi đến bên cạnh giường, chờ khi đến gần giường Phương Cẩm liền ngây ngẩn cả người, súng không tự giác đưa ra xa một chút, đúng là không cần dùng tới súng. Dạ Mặc Nhiễm nghiêng người xoa xoa mắt.
“Cẩm, anh đã về”.
Ngồi dậy duỗi lưng ra “Mệt muốn chết, sau này em sẽ không đi biểu diễn nữa, đúng là muốn lấy mạng người ta mà”
Phương Cẩm chỉ biết đứng bên cạnh giường nhìn cậu không nói lời nào, Dạ Mặc Nhiễm đứng lên, Phương Cẩm liền lập tức đề phòng nhìn cậu, Dạ Mặc Nhiễm cười cười đột nhiên ôm lấy Phương Cẩm, Phương Cẩm toàn thân cứng đờ nhưng cũng không đẩy Dạ Mặc Nhiễm ra, Dạ Mặc Nhiễm tựa đầu lên vai Phương Cẩm cọ a~ cọ.
“Em không có nhà để về anh giữ em lại được không, em không muốn làm việc nữa kiếm tiền thật vất vả, anh nuôi em được không”.
Phương Cẩm nhíu mày vẫn như trước không nói lời nào, Dạ Mặc Nhiễm cười nhẹ “Đầu gỗ”.
Nói xong kề sát lại hôn môi Phương Cẩm, kiếp này hẳn là cậu và anh có thể cùng một chỗ, sống thật lâu thật lâu đi.
Dạ Mặc Nhiễm duỗi lưng mở điện thoại ra, trong điện thoại đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. đóng điện thoại lại cúi xuống nhìn người đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp.
“Cẩm, giường mọt người ngủ không thoải mái chút nào, hôm nay chúng ta đi mua giường đôi đi, lầu hai em muốn trang trí lại một chút, anh kêu đội trang trí lại đây đi em muốn trang trí theo kiểu em thích, như vậy ở mới thoải mái”.(*^ -^*)
Nhìn người bên dưới còn đang tập trung chuẩn bị bữa sáng, Dạ Mặc Nhiễm từ từ đi xuống lầu “Cẩm, anh có nghe thấy em nói gì không?”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm đặt đồ ăn lên bàn, nhìn cậu một cái rồi tự ngồi xuống ăn phần của mình. Dạ Mặc Nhiễm bĩu môi, vẫn là Phương Cẩm trong mạt thế đáng yêu hơn, Phương Cẩm của hiện tại còn không chịu uy cậu ăn ╭(╯^╰)╮
Dạ Mặc Nhiễm nhếch môi, sau đó thu lại ý cười buồn bực ngồi nhìn dao nĩa. Phương Cẩm ăn xong bữa sáng ngẩn đầu nhìn cậu, Dạ Mặc Nhiễm giơ tay của mình lên.
“Tối hôm qua bị thương, cử động nhẹ cũng bị đau”.
Phương Cẩm bất giác nhíu mày lấy qua phần thức ăn của Dạ Mặc Nhiễm, cắt phần trứng cùng thịt xông khối thành từng miếng nhỏ sau đó lại đưa đến trước mặt cậu. Dạ Mặc Nhiễm vẫn lắc đầu
“Nhấc tay không nổi, đau quá” (╥﹏╥)
Phương Cẩm dùng ánh mắt đề phòng nhìn Dạ Mặc Nhiễm, giống như đang tự hỏi xem có phải là cậu đang muốn đùa giỡn anh không, cuối cùng vẫn không đành lòng để cậu bị đói, anh cầm lấy đĩa thức ăn từng miếng từng miếng uy cậu ăn. Dạ Mặc Nhiễm vừa ăn vừa cười.
“Cẩm, em không thể đánh đàn nữa, cho nên em không thể kiếm được tiền, nếu không thể kiếm tiền thì em sẽ bị chết đói, dù sao anh cũng giỏi kiếm tiền như vậy hay là anh dưỡng em đi, em để cho anh bao dưỡng”.
Tay đang cầm đĩa thức ăn của Phương Cẩm cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục trầm mặc uy thức ăn cho cậu. Uy Dạ Mặc Nhiễm ăn sáng xong Phương Cẩm mới đi ra ngoài, trước khi ra ngoài anh quay lại nhìn Dạ Mặc Nhiễm một chút, nhưng cái gì cũng chưa nói tiêu sái rời đi. Giữa trưa thuộc hạ gọi tới nói trong biệt thự không có ai, Phương Cẩm không chút thay đổi, gương mặt lại càng lạnh lẽo hơn khiến người ta nhìn không ra mất mát trong lòng anh. Phương Cẩm vẫn tiếp tục làm việc như bình thường, quả nhiên là cậu chỉ muốn đùa giỡn với anh mà thôi.
Buổi tối Phương Cẩm bỏ qua thật nhiều lời mời ăn tối để về nhà sớm, anh chỉ muốn có thể ở qua nơi cậu từng ở để được cảm nhận thêm hơi thở của cậu nhiều hơn một chút, vừa mở cửa liền thấy Dạ Mặc Nhiễm từ sô pha đứng dậy.
“Cuối cùng anh cũng về, anh muốn để em đói chết sao?”. ╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm sắc mặt hơi thay đổi một chút, cậu vẫn còn chưa chơi đùa đủ sao, vậy để cậu tiếp tục chơi đùa là được rồi. Phương Cẩm xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm, Dạ Mặc Nhiễm đi theo phía sau ôm lấy lưng anh.
“Cẩm, em bán phòng ở của em rồi, họp đồng của em với công ty tháng sau hết hạn, em không muốn tiếp tục ký nữa, còn có anh ngày mai đi với em về nhà ăn cơm, hai người cậu của em muốn gặp anh”.
Phương Cẩm nhíu mày nhưng vẫn không nói gì, anh không biết cậu muốn làm cái gì, nhưng nếu có thể ở cùng với cậu nhiều thêm một chút, cho dù bị cậu đùa giỡn cũng không sao. Dạ Mặc Nhiễm hôn mặt Phương Cẩm.
“Anh mau nấu cơm đi, em đói muốn chết rồi”.
Nói xong cậu xoa xoa bụng đi ra ngoài, động tác trong tay Phương Cẩm nhanh hơn, trong lòng lại dâng lên ảo não, vì sao lúc tan ca lại cùng Hoa Cường tranh giành một dự án làm lãng phí nhiều thời gian như vậy.►_◄
_____tiểu kịch trường_____
Lý Nhã Hi “Oa~~~hỏa cầu, là hỏa cầu, tiểu Võ cậu chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền điện, tiền than, tiểu Võ cậu có thể dẫn tôi theo cùng cậu sống một chỗ được không, tôi có không gian nha, có thể gia nhập dị năng đoàn của các cậu, theo các cậu giết tang thi được không?…”
Phong tiểu công lần theo hương vị tìm được đến chỗ này, vừa nghe Lý Nhã Hi nói liền đen mặt “Nhã Hi cậu đi nhầm phòng rồi, theo tôi về nhà”. Lý Nhã Hi bị Phong tiểu công khiên trên vai nhưng vẫn tiếo tục hô to “Ôi chao ôi chao, cho tôi gia nhập đồi của các cậu đi, trong không gian của tôi còn có tiểu cẩu a~, nè nè nè, Phong Tử Hạo, tôi muốn đi giết tang thi”.
Tá Thỉ và tiểu Võ “Bọn họ là ai vậy???????????”.
___________
Ngẫu Hồ nằm ngoắc ngoải trên giường gần một tuần mà chưa đỡ, hôm nay onl 1 chút không edit nhiều đc, Hồ thặc khổ tâm, cầu hoa…cầu ôm….cầu hôn….*khóc lóc*
Trong hội trường diễn tấu, một nam nhân mặc lễ phục trắng tao nhã đang thong dong tiêu sái bước đến ngồi xuống bên chiếc đàn dương cầm, âm thanh thứ nhất vang lên sau tiếng vỗ tay vang dội. Có người tán dương nói vương tử dương cầm tài nghệ lại tăng thêm một bậc, bở vì không hẳn là chỉ có kỷ xảo mà còn là nồng nàn tình cảm, có người khác lại nói tính tình của vương tử dương cầm lại ôn nhu hơn một ít, nhưng lại càng tạo thêm cảm giác cao không thể với, làm người ta chỉ dám nhìn chứ không dám tới gần. Sau từng tràn lại từng tràn tiếng vỗ tay ngày càng vang dội, buổi diễn tấu đã hoàn mỹ kết thúc.
Trong hội trường có một người nam nhân vẫn đứng nhìn chăm chú vào nơi người kia vừa ngồi diễn tấu rất lâu rất lâu sau mới đứng lên rời đi. Vừa lên xe thì ở nhà đã có người gọi điện thoại lại báo nói có người nhảy vào nhà, ánh mắt người nam nhân nhất thời nhíu lại tỏa ra tràn ngập nguy hiểm, đưa mắt nhìn thấy một chiếc xe vẫn còn ở trong bãi đỗ lúc này mới lái xe rời đi. Trong nhà quả nhiên là đèn đuốc sáng trưng, không có sự cho phép của mình ai dám to gan đi vào nhà của mình. Xem ra là có người muốn khiêu chiến với uy tín của lão đại như anh rồi, nam nhân lộ ra một tia hưng phấn, quả nhiên sống an ổn quá lâu thật hy vọng có một số việc có chút khiêu chiến.
Mở cửa ra Tá Thỉ và Hổ Tử đều đã có mặt, các anh em khác đang đứng phía sau “Người đâu?”.
Trong thanh âm của Phương Cẩm lộ ra sát khí, Tá Thỉ và Hổ Tử không tự giác rụt cổ lại “Ở phía trên”.
Phương Cẩm nháy mắt đen mặt, đã vào nhà của mình còn dám xâm phạm nơi riêng tư của mình, tên này đúng là muốn chết mà. Phương Cẩm vươn tay về phía Tá Thỉ.
“Anh Cẩm, anh muốn làm gì?”.
Phương Cẩm híp mắt nhìn Tá Thỉ “Súng”.
Tá Thỉ ấp úng “Anh Cẩm, có lẽ không cần dùng tới súng đâu”.
Phương Cẩm đi qua trực tiếp lấy súng của Tá Thỉ, đi từng bước một tiêu sái lên lầu. Nhìn thấy trên giường có người nằm liền trực tiếp mở đèn rồi đi đến bên cạnh giường, chờ khi đến gần giường Phương Cẩm liền ngây ngẩn cả người, súng không tự giác đưa ra xa một chút, đúng là không cần dùng tới súng. Dạ Mặc Nhiễm nghiêng người xoa xoa mắt.
“Cẩm, anh đã về”.
Ngồi dậy duỗi lưng ra “Mệt muốn chết, sau này em sẽ không đi biểu diễn nữa, đúng là muốn lấy mạng người ta mà”
Phương Cẩm chỉ biết đứng bên cạnh giường nhìn cậu không nói lời nào, Dạ Mặc Nhiễm đứng lên, Phương Cẩm liền lập tức đề phòng nhìn cậu, Dạ Mặc Nhiễm cười cười đột nhiên ôm lấy Phương Cẩm, Phương Cẩm toàn thân cứng đờ nhưng cũng không đẩy Dạ Mặc Nhiễm ra, Dạ Mặc Nhiễm tựa đầu lên vai Phương Cẩm cọ a~ cọ.
“Em không có nhà để về anh giữ em lại được không, em không muốn làm việc nữa kiếm tiền thật vất vả, anh nuôi em được không”.
Phương Cẩm nhíu mày vẫn như trước không nói lời nào, Dạ Mặc Nhiễm cười nhẹ “Đầu gỗ”.
Nói xong kề sát lại hôn môi Phương Cẩm, kiếp này hẳn là cậu và anh có thể cùng một chỗ, sống thật lâu thật lâu đi.
Dạ Mặc Nhiễm duỗi lưng mở điện thoại ra, trong điện thoại đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. đóng điện thoại lại cúi xuống nhìn người đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp.
“Cẩm, giường mọt người ngủ không thoải mái chút nào, hôm nay chúng ta đi mua giường đôi đi, lầu hai em muốn trang trí lại một chút, anh kêu đội trang trí lại đây đi em muốn trang trí theo kiểu em thích, như vậy ở mới thoải mái”.(*^ -^*)
Nhìn người bên dưới còn đang tập trung chuẩn bị bữa sáng, Dạ Mặc Nhiễm từ từ đi xuống lầu “Cẩm, anh có nghe thấy em nói gì không?”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm đặt đồ ăn lên bàn, nhìn cậu một cái rồi tự ngồi xuống ăn phần của mình. Dạ Mặc Nhiễm bĩu môi, vẫn là Phương Cẩm trong mạt thế đáng yêu hơn, Phương Cẩm của hiện tại còn không chịu uy cậu ăn ╭(╯^╰)╮
Dạ Mặc Nhiễm nhếch môi, sau đó thu lại ý cười buồn bực ngồi nhìn dao nĩa. Phương Cẩm ăn xong bữa sáng ngẩn đầu nhìn cậu, Dạ Mặc Nhiễm giơ tay của mình lên.
“Tối hôm qua bị thương, cử động nhẹ cũng bị đau”.
Phương Cẩm bất giác nhíu mày lấy qua phần thức ăn của Dạ Mặc Nhiễm, cắt phần trứng cùng thịt xông khối thành từng miếng nhỏ sau đó lại đưa đến trước mặt cậu. Dạ Mặc Nhiễm vẫn lắc đầu
“Nhấc tay không nổi, đau quá” (╥﹏╥)
Phương Cẩm dùng ánh mắt đề phòng nhìn Dạ Mặc Nhiễm, giống như đang tự hỏi xem có phải là cậu đang muốn đùa giỡn anh không, cuối cùng vẫn không đành lòng để cậu bị đói, anh cầm lấy đĩa thức ăn từng miếng từng miếng uy cậu ăn. Dạ Mặc Nhiễm vừa ăn vừa cười.
“Cẩm, em không thể đánh đàn nữa, cho nên em không thể kiếm được tiền, nếu không thể kiếm tiền thì em sẽ bị chết đói, dù sao anh cũng giỏi kiếm tiền như vậy hay là anh dưỡng em đi, em để cho anh bao dưỡng”.
Tay đang cầm đĩa thức ăn của Phương Cẩm cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục trầm mặc uy thức ăn cho cậu. Uy Dạ Mặc Nhiễm ăn sáng xong Phương Cẩm mới đi ra ngoài, trước khi ra ngoài anh quay lại nhìn Dạ Mặc Nhiễm một chút, nhưng cái gì cũng chưa nói tiêu sái rời đi. Giữa trưa thuộc hạ gọi tới nói trong biệt thự không có ai, Phương Cẩm không chút thay đổi, gương mặt lại càng lạnh lẽo hơn khiến người ta nhìn không ra mất mát trong lòng anh. Phương Cẩm vẫn tiếp tục làm việc như bình thường, quả nhiên là cậu chỉ muốn đùa giỡn với anh mà thôi.
Buổi tối Phương Cẩm bỏ qua thật nhiều lời mời ăn tối để về nhà sớm, anh chỉ muốn có thể ở qua nơi cậu từng ở để được cảm nhận thêm hơi thở của cậu nhiều hơn một chút, vừa mở cửa liền thấy Dạ Mặc Nhiễm từ sô pha đứng dậy.
“Cuối cùng anh cũng về, anh muốn để em đói chết sao?”. ╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm sắc mặt hơi thay đổi một chút, cậu vẫn còn chưa chơi đùa đủ sao, vậy để cậu tiếp tục chơi đùa là được rồi. Phương Cẩm xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm, Dạ Mặc Nhiễm đi theo phía sau ôm lấy lưng anh.
“Cẩm, em bán phòng ở của em rồi, họp đồng của em với công ty tháng sau hết hạn, em không muốn tiếp tục ký nữa, còn có anh ngày mai đi với em về nhà ăn cơm, hai người cậu của em muốn gặp anh”.
Phương Cẩm nhíu mày nhưng vẫn không nói gì, anh không biết cậu muốn làm cái gì, nhưng nếu có thể ở cùng với cậu nhiều thêm một chút, cho dù bị cậu đùa giỡn cũng không sao. Dạ Mặc Nhiễm hôn mặt Phương Cẩm.
“Anh mau nấu cơm đi, em đói muốn chết rồi”.
Nói xong cậu xoa xoa bụng đi ra ngoài, động tác trong tay Phương Cẩm nhanh hơn, trong lòng lại dâng lên ảo não, vì sao lúc tan ca lại cùng Hoa Cường tranh giành một dự án làm lãng phí nhiều thời gian như vậy.►_◄
_____tiểu kịch trường_____
Lý Nhã Hi “Oa~~~hỏa cầu, là hỏa cầu, tiểu Võ cậu chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền điện, tiền than, tiểu Võ cậu có thể dẫn tôi theo cùng cậu sống một chỗ được không, tôi có không gian nha, có thể gia nhập dị năng đoàn của các cậu, theo các cậu giết tang thi được không?…”
Phong tiểu công lần theo hương vị tìm được đến chỗ này, vừa nghe Lý Nhã Hi nói liền đen mặt “Nhã Hi cậu đi nhầm phòng rồi, theo tôi về nhà”. Lý Nhã Hi bị Phong tiểu công khiên trên vai nhưng vẫn tiếo tục hô to “Ôi chao ôi chao, cho tôi gia nhập đồi của các cậu đi, trong không gian của tôi còn có tiểu cẩu a~, nè nè nè, Phong Tử Hạo, tôi muốn đi giết tang thi”.
Tá Thỉ và tiểu Võ “Bọn họ là ai vậy???????????”.
___________
Ngẫu Hồ nằm ngoắc ngoải trên giường gần một tuần mà chưa đỡ, hôm nay onl 1 chút không edit nhiều đc, Hồ thặc khổ tâm, cầu hoa…cầu ôm….cầu hôn….*khóc lóc*