Chương 7: Thiết Quyền
Chiếc ô tô lướt nhanh trong gió, lách qua từng đường lớn ngõ nhỏ. Mộc Tiêu Hàn nhấn mạnh chân ga, chạy hết tốc lực, cuối cùng cũng cắt đuôi được đám tang thi theo sau.
Mộc Tiêu Hàn nhẹ nhõm thở dài, dừng xe bên đường. Cậu quay đầu nhìn người đàn ông xa lạ đang ngồi sát bên cửa kính mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau với Mao Cầu.
"Ô.. Uông!" Mao Cầu nhe răng gầm lên với người đàn ông, đôi mắt chăm chăm dán ở cổ người đàn ông như chỉ trực chờ lao lên cắn nát nó.
"Ha hả!" Người đàn ông gượng cười hai tiếng rồi càng dính sát hơn vào cửa xe.
Mộc Tiêu Hàn đánh giá người đàn ông. Hắn lớn lên anh tuấn ngời ngời, mái tóc ngắn hỗn độn, vài sợi tóc ướt dán trên vầng trán cao, hai mắt sáng ngời, cần cổ lộ ra cũng có thể thu hút bao ánh nhìn, khuôn mặt nhem nhuốc cũng không giấu được vẻ mệt mỏi. Nếu đặt trước mạt thế nhan sắc này hơn xa không ít minh tinh. Chiếc áo sơ mi màu trắng nay đã dính máu cũng như tro bụi, trông tổng thể bộ dạng của hắn thật chật vặt cũng không khỏi buồn cười. Tuy nhiên Mộc Tiêu Hàn vẫn cảm thấy hiện diện trên người đàn ông này một cảm giác quái dị khó nói.
Mộc Tiêu Hàn nheo nheo đôi mạnh, lạnh lùng trừng người đàn ông.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Mộc Tiêu Hàn, người đàn ông quay ra nhìn Mộc Tiêu Hàn, thấy được khuôn mặt lạnh như băng của cậu, hắn xấu hổ cười gượng, nói với Mộc Tiêu Hàn nói: "Ha! Người anh em, kỹ thuật lái xe không tệ!"
"Đi xuống!" Mộc Tiêu Hàn lãnh khốc nói.
"..."
Người đàn ông sửng sốt, ngay sau đó mới hiểu lời cậu nói, "Ôi, người anh em, đừng vô tình như thế!"
Người đàn ông khóc không ra nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ đại lộ rông lớn cùng cây cối ven đường thì đến một chiếc xe cũng không nhìn thấy. Ở nơi khỉ ho cò gáy này hắn làm sao kiếm được xe cùng vật tư. Chẳng lẽ lại bắt hắn cuốc bộ, hắn làm không được đâu!
Người đàn ông gãi đầu nhìn Mộc Tiêu Hàn cùng chiếc xe của cậu như hạ quyết tâm, lộ ra nụ cười nói: "Người anh em, cho ta đi cùng với. Ta đảm bảo không kéo chân sau của cậu!" Nói xong hắn còn như sợ Mộc Tiêu Hàn không tin, đưa tay lên thề son sắt.
"Không được! Nhanh xuống xe đi." Mộc Tiêu Hàn không chút lưu tình mà cự tuyệt. Mẹ nó chứ! Tên này định ăn vạ cậu đấy à, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.
"Ôi, không." Người đàn ông vẻ mặt đưa đám, cố tỏ ra thực đáng thương.
Ô ô! Hắn dễ dàng sao! Trần Dịch Phong hắn từ nhỏ đến lớn, an phận thủ thường, tuân kỷ thủ pháp, một không trộm, hai không cướp, là một cái thanh niên 3 tốt đủ tiêu chuẩn. Bình thường thích chơi game cũng như luyện chút quyền cước, Từ khi cha mẹ qua đời liền tự mình trải qua cuộc sống hằng ngày. Không phải chỉ là chơi game suốt đêm ngủ muộn chút, ngờ đâu lúc tỉnh dậy toàn thế giới đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tang thi đi lại khắp nơi, con người thì trốn chui trốn lủi.
Nhìn bên ngoài cửa sổ, đạp vào mắt là một nữ nhân xõa tung mái tóc giương nanh múa vuốt hướng tới một người đàn ông gần đó, móng tay dài hung hăng đâm vào cánh tay người đàn ông khiến ông ta kêu lên thảm thiết. Nhưng mà cái đáng sợ nhất còn ở phía sau, nữ nhân mở lớn đôi môi đỏ thắm, lộ ra hàm răng sắc nhọn cắn xuyên qua cổ người đàn ông dùng sức xé rách máu thịt nơi đó, hàm răng nhọn cắt qua động mạch của người đàn ông khiến máu bắn tung tóe. Người đàn ông giãy giụa kêu thảm thiết rồi dần im lặng.
Cạnh tượng ấy phảng phất nhiễm hồng đôi mắt Trần Dịch Phong, hắn trừng lớn đôi mắt gắt gao bắt lấy hết thảy hình anh vừa xảy ra, mô hôi lạnh theo đó chảy ròng ròng. Hắn cho rằng mình còn đang mơ, lùi từng bước lại giường.
Hắn nhủ lòng tự thuyết phục mình. Hắn đang nằm mơ! Hắn đang nằm mơ! Hắn nhất định là đang nằm mơ! Vì cái gì còn không tỉnh lại! Đây chỉ là ác mộng, chỉ cần tỉnh dậy hắn sẽ trở về với thế giới bình thường. Hắn vẫn như cũ trải qua một ngày vô ưu vô lo trong nhà, chơi game, hoặc đi câu lạc bộ luyện quyền.
Thật lâu sau đó, Trần Dịch Phong không thể tiếp tục tự lừa dối chính mình nữa, hắn ý thức được hết thảy trước mắt không phải nằm mơ, mạt thế trong truyền thuyết thật sự đã xảy ra. Thế giới bên ngoài so với trong phim ảnh không khác nhau là bao.
Nhìn cảnh tượng như địa ngục ngoài kia, hắn không khỏi cảm thấy may mắn trong lòng, cha mẹ- người quan trọng nhất với hắn không cần phải trải qua địa ngục này, hắn lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì chỉ còn một mình. Dù sao đi nữa, hắn tự dặn lòng phải sống thật tốt trong mạt thế này.
Sau đó hắn phát hiện sau khi tỉnh lại, sức lực so với trước kia tăng lên gấp nhiều lần, hắn không khỏi nghĩ đây chính là dị năng mà tiểu thuyết mạt thế thường nhắc tới. Sao hắn lại biết á? Làm trạch nam bao năm, tiểu thuyết mạt thế cũng từng đọc qua không ít.
Không chỉ thế, hắn còn vô ý phát hiện chính mình có thể nhảy lên thật cao đại khái khoảng 5m. Thế nên hắn thật kích động, không phải vì tự luyến vì mình có dị năng là có thể trở thành chúa cứu thế, hắn không cao thương như thế. Hắn là cảm thấy có dị năng thì cuộc sống sau này trôi qua sẽ bớt đi chút khổ cực.
Nhưng mà nghĩ thôi thì chưa đủ, hiện thức cần là hành động. Bấy giờ hắn mới phát hiện mình nghĩ quá nhiều. Dị năng giả sức mạnh so với người bình thường mạnh hơn nhưng cũng động nghĩa với việc tiêu hao so với người thường cũng lớn hơn rất nhiều. Vì thế đồ ăn của hắn thực nhanh liền thấy đáy, cơ thể càng nhanh lại thấy đói, để đáp ứng cơ thể hắn không thể không ra ngoài thu thập thật nhiều đồ ăn.
Lần này có lẽ vận khí của hắn không tốt, thế mà gặp phải tang thi tiến hóa đến cấp 1, tốc độ nhanh nhẹn cùng một đám tang thi cấp thấp đi theo. Là một kẻ vừa thức tỉnh dị năng chưa qua rèn luyện nhiều hắn không thể đánh thắng được. Vì vậy chỉ có thể co cẳng bỏ chạy.
Chạy qua phố lớn ngõ nhỏ, sử dụng dị năng nhảy qua từng nóc nhà nhưng rồi hắn nhanh chóng cạn kiệt sức lực do cả ngày không ăn gì. Thế rồi trong một lần nhảy lên không trung, hắn thoát lực bất hạnh rơi xuống đất, may mắn thay lại rơi trúng xe của Mộc Tiêu Hàn.
Nhưng là hiện tại đó không phải điều quan trọng. Quan trọng bây giờ là hắn rất đói, thật nhanh thôi liền có thể chết vì đói, hắn hướng mắt nhìn Mao Cầu, lập tức thấy nó gầm nhẹ. Trần Dịch Phong nuốt nuốt nước bọt, mắt sáng lên.
"Ọt ọt.." Như đáp lại tiếng lòng của hắn, dạ dày lên tiếng kháng nghị.
"..."
Mộc Tiêu Hàn.
Xoa cái bụng đói, lại nuốt một ngụm nước miếng. Hắn tự trách mình ngày thường kém ăn, chỉ thích ăn thịt. Nếu cho hắn cơ hội, hiện tại dù chỉ là rau dưa đặt trước mắt hắn nhất định sẽ nâng niu mà ăn hết, tuyết đối không có nửa lời chê trách. Giờ thì đâu thể chọn ăn ngon, giờ chỉ cần lấp đầy bụng đã tốt lắm rồi.
Trần Dịch Phong lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Mộc Tiêu Hàn, khiến cậu không khỏi sinh ra ảo giác mình là ác nhân dường như. Trần Dịch Phong cũng chẳng quan tâm điều đó, thứ hắn muốn là sự đồng tình của thiếu niên xinh đẹp đấy. Hắn giờ đây, không xe không đồ ăn, hiện tại mà xuống xe ở vùng ngoại thành này, không biết đường thì sao có thể thoát khỏi tang thi.
Hắn đánh giá thiếu niên trước mắt, sắc mặt hồng nhuận, quần áo sạch sẽ, khí chất đạm nhiên, phản phất như hắn không bị ảnh hưởng chút nào giữa thế giới hỗn loạn này. Cậu còn có đồ ăn, hắn lần nữa nuốt nước miếng. Hạ quyết tâm phải tạm thời ôm được cái đùi này. Còn tại sao là tạm thời hả? Hắn khinh bỉ, làm một nam nhân chân chính sao có thể cả đời ôm đùi nam nhân khác được.
Mộc Tiêu Hàn nhăn mày nhìn Trần Dịch Phong, toàn thân nổi da gà. Nghĩ mà xem, một người đàn ông khỏe mạnh dùng đôi mắt long lanh cùng biểu tình đáng thương nhìn ngươi thì dù là bất cứ ai cũng sinh ra ác cảm.
Thật uổng phí hắn lớn lên cơ bắp đầy, như này thật sự là khó coi. Mộc Tiêu Hàn không thể chịu nổi nhận thua, lấy ra một túi bánh quy ném cho hắn.
"Cảm tạ!" Nhận được bánh quy, Trần Dịch Phong vui mừng nói cảm ơn. Đem bánh quy ăn ngấu nghiến.
Thừa dịp nam nhân đang ăn, Mộc Tiêu Hàn lại lần nữa nhìn thoáng qua nam nhân, cậu cảm giác người đàn ông vừa cười ngu ngốc này có chút quen mắt, giống như đã từng gặp qua.
Vừa rồi, tuy rằng người đàn ông này nhìn đồ ăn trong ánh mắt có khát vọng, nhưng không có một tia tham lam. Nếu có, hắn hoàn toàn có thể đoạt, mà không phải tỏ ra đáng thương với Mộc Tiêu Hàn, dù sao thì thoạt nhìn Mộc Tiêu Hàn so với hắn gầy yếu rất nhiều. Cho nên, Mộc Tiêu Hàn mới có thể đem đồ ăn cho hắn. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, người nam nhân này lớn lên thật cao lớn, nhìn xem ước chừng cũng phải 1m9.
Chỉ vài phút, Trần Dịch Phong đã ăn sạch bánh quy, đến vụn cũng không để thừa.
"Này người anh em, cậu có thể mang tôi đi cùng không?" Trần Dịch Phong biết thành phố A tang thi vô số, không thể ở lại lâu, hắn cần mau chống nghĩ cách rời khỏi nơi này. Hiện tại cơ hội ở ngay trước mắt hắn tất nhiên phải nắm chặt.
"Đương nhiên, ta khẳng định sẽ không ăn không ở không của ngươi" Trần Dịch Phong chặn đứng lời từ chối sắp thoát ra khỏi miệng Mộc Tiêu Hàn, vội vàng bổ sung nói.
Mộc Tiêu Hàn nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.
"Ta có thể đánh tang thi, giặt quần áo, nấu cơm.." Trần Dịch Phong cố gắng.
Mộc Tiêu Hàn mặt vô biểu tình, không tỏ ý kiến.
"Đồ ăn tìm được cũng có thể chia ngươi một nửa, à không! Hai phần ba!" Trần Dịch Phong thấy Mộc Tiêu Hàn không có chút nào phản ứng, tức khắc luống cuống, "Ta Trần Dịch Phong nói được thì làm được, quyết không nuốt lời!"
"Từ từ! Ngươi nói ngươi tên gì?" Mộc Tiêu Hàn bỗng ngồi thẳng dậy, mở to hai mắt nhìn Trần Dịch Phong.
"Há.. Ta tên Trần Dịch Phong."
Thì ra là Trần Dịch Phong. Trách không được Mộc Tiêu Hàn cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt. Mạt thế kiếp trước, được người đời gọi "Thiết Quyền" chính là tên Trần Dịch Phong. Nghe đồn, Trần Dịch Phong thực lực phi thường, 1 quyền có thể đập nát đầu tang thi, hơn nữa thân thủ linh hoạt dù chỉ dùng tay trần cũng không có tang thi có thể đụng được đến góc áo của hắn. Hắn so vơi những nguyên tố dị năng giả không hề thua kém, xem như có thể đứng vào hàng cao thủ hạng nhất trong Mạt thế.
Hắn mạnh như thế nhưng lại từ chối lời mời chào của những doanh binh đoàn mạnh, mà lựa chọn gia nhập đội dị năng bình thường. Nghe nói đội trưởng đội dị năng giả đó từng cứu hắn một mạng, hắn ở lại đội ngũ đó chính vì đền ơn. Vì vậy có thể nói Trần Dịch Phong người này là kẻ trọng tình trọng nghĩa.
Kiếp trước, một kẻ không danh không tiếng như Mộc Tiêu Hàn cũng từng có duyên gặp mặt hắn vài lần. Cho dù trải qua mạt thế, người đàn ông này cũng không giống như những người khác- toàn thân chết lặng, trong mắt một mảnh u quang, đến cả nội tâm cũng hoàn toàn vặn vẹo.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều là ở cổng vào căn cứ. Trong mắt Trần Dịch Phong tràn ngập kiên định, dù là ở trước mạt thế cũng khó thể gặp được. Có khi có thể thấy được khuôn mặt xám xịt của hắn cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng, khiến cho không khí xung quanh như thêm phần sức sống tươi sáng. Nụ cười đấy khiến nội tâm mịt mù của Mộc Tiêu Hàn được xua tan đi phần nào.
Nhưng trong lòng Mộc Tiêu Hàn lại sinh ra chút sót thương bởi trong mạt thế có kẻ nào có thể thực sự vô lo vô nghĩ mà tươi cười xán lạn, chỉ là Trần Dịch Phong hắn biết đem đau khổ giấu trong lòng không để lộ ra mà thôi.
Hiện tại trên gương mặt này thiếu đi mấy phần tang thương, nhiều thêm mấy phần rạng ngời tươi sáng.
Cậu không thể ngờ kiếp này mình có thể gặp được hắn ở chỗ này
Nghĩ vậy trong mắt Mộc Tiêu Hàn tăng thêm chút phức tạp.
"Cậu trước đây quen biết tôi sao?" Nhìn thấy sự thay đổi của Mộc Tiêu Hàn, Trần Dịch Phong cẩn thận dò hỏi.
"Không quen!"
Vậy ánh mắt kia của người là có ý gì? Trần Dịch Phong ở trong lòng điên cuồng gào thét, nội tâm bất an, thế nhưng nhìn bản mặt lạnh nhạt của Mộc Tiêu Hàn hắn không dám lại mở miệng hỏi.
Mộc Tiêu Hàn trong lòng suy tính, cảm thấy để hắn theo mình trăm lợi không có một hại. Cậu không thể chỉ một mình một ngựa mà chống trọi mạt thế, người đều là động vật quần cư cũng cần giao lưu. Có lẽ sau này cậu cũng có thể có được đồng đội tin cậy đáng để cậu giao phó sau lưng, cùng nhau sống sót trong mạt thế. Trần Dịch Phong không thể nghi ngờ là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí đồng đội này. Cậu tin tưởng hắn cũng như tin tưởng đôi mắt nhìn người của mình.
Mộc Tiêu Hàn thu hồi suy nghĩ, khóe miệng nhẹ cong lên.
"Ngươi muốn ở lại đúng không?"
"Đúng vậy!" Trần Dịch Phong thụ sủng nhược kinh gật gật đầu.
Mộc Tiêu Hàn càng cười tươi, "Có thể! Nhưng mà ta có điều kiện!" Thấy cậu cười như vậy, Trần Dịch Phong cảm thấy chính mình như bị lừa chịu thiệt rồi.
Mộc Tiêu Hàn nhẹ nhõm thở dài, dừng xe bên đường. Cậu quay đầu nhìn người đàn ông xa lạ đang ngồi sát bên cửa kính mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau với Mao Cầu.
"Ô.. Uông!" Mao Cầu nhe răng gầm lên với người đàn ông, đôi mắt chăm chăm dán ở cổ người đàn ông như chỉ trực chờ lao lên cắn nát nó.
"Ha hả!" Người đàn ông gượng cười hai tiếng rồi càng dính sát hơn vào cửa xe.
Mộc Tiêu Hàn đánh giá người đàn ông. Hắn lớn lên anh tuấn ngời ngời, mái tóc ngắn hỗn độn, vài sợi tóc ướt dán trên vầng trán cao, hai mắt sáng ngời, cần cổ lộ ra cũng có thể thu hút bao ánh nhìn, khuôn mặt nhem nhuốc cũng không giấu được vẻ mệt mỏi. Nếu đặt trước mạt thế nhan sắc này hơn xa không ít minh tinh. Chiếc áo sơ mi màu trắng nay đã dính máu cũng như tro bụi, trông tổng thể bộ dạng của hắn thật chật vặt cũng không khỏi buồn cười. Tuy nhiên Mộc Tiêu Hàn vẫn cảm thấy hiện diện trên người đàn ông này một cảm giác quái dị khó nói.
Mộc Tiêu Hàn nheo nheo đôi mạnh, lạnh lùng trừng người đàn ông.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Mộc Tiêu Hàn, người đàn ông quay ra nhìn Mộc Tiêu Hàn, thấy được khuôn mặt lạnh như băng của cậu, hắn xấu hổ cười gượng, nói với Mộc Tiêu Hàn nói: "Ha! Người anh em, kỹ thuật lái xe không tệ!"
"Đi xuống!" Mộc Tiêu Hàn lãnh khốc nói.
"..."
Người đàn ông sửng sốt, ngay sau đó mới hiểu lời cậu nói, "Ôi, người anh em, đừng vô tình như thế!"
Người đàn ông khóc không ra nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ đại lộ rông lớn cùng cây cối ven đường thì đến một chiếc xe cũng không nhìn thấy. Ở nơi khỉ ho cò gáy này hắn làm sao kiếm được xe cùng vật tư. Chẳng lẽ lại bắt hắn cuốc bộ, hắn làm không được đâu!
Người đàn ông gãi đầu nhìn Mộc Tiêu Hàn cùng chiếc xe của cậu như hạ quyết tâm, lộ ra nụ cười nói: "Người anh em, cho ta đi cùng với. Ta đảm bảo không kéo chân sau của cậu!" Nói xong hắn còn như sợ Mộc Tiêu Hàn không tin, đưa tay lên thề son sắt.
"Không được! Nhanh xuống xe đi." Mộc Tiêu Hàn không chút lưu tình mà cự tuyệt. Mẹ nó chứ! Tên này định ăn vạ cậu đấy à, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.
"Ôi, không." Người đàn ông vẻ mặt đưa đám, cố tỏ ra thực đáng thương.
Ô ô! Hắn dễ dàng sao! Trần Dịch Phong hắn từ nhỏ đến lớn, an phận thủ thường, tuân kỷ thủ pháp, một không trộm, hai không cướp, là một cái thanh niên 3 tốt đủ tiêu chuẩn. Bình thường thích chơi game cũng như luyện chút quyền cước, Từ khi cha mẹ qua đời liền tự mình trải qua cuộc sống hằng ngày. Không phải chỉ là chơi game suốt đêm ngủ muộn chút, ngờ đâu lúc tỉnh dậy toàn thế giới đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tang thi đi lại khắp nơi, con người thì trốn chui trốn lủi.
Nhìn bên ngoài cửa sổ, đạp vào mắt là một nữ nhân xõa tung mái tóc giương nanh múa vuốt hướng tới một người đàn ông gần đó, móng tay dài hung hăng đâm vào cánh tay người đàn ông khiến ông ta kêu lên thảm thiết. Nhưng mà cái đáng sợ nhất còn ở phía sau, nữ nhân mở lớn đôi môi đỏ thắm, lộ ra hàm răng sắc nhọn cắn xuyên qua cổ người đàn ông dùng sức xé rách máu thịt nơi đó, hàm răng nhọn cắt qua động mạch của người đàn ông khiến máu bắn tung tóe. Người đàn ông giãy giụa kêu thảm thiết rồi dần im lặng.
Cạnh tượng ấy phảng phất nhiễm hồng đôi mắt Trần Dịch Phong, hắn trừng lớn đôi mắt gắt gao bắt lấy hết thảy hình anh vừa xảy ra, mô hôi lạnh theo đó chảy ròng ròng. Hắn cho rằng mình còn đang mơ, lùi từng bước lại giường.
Hắn nhủ lòng tự thuyết phục mình. Hắn đang nằm mơ! Hắn đang nằm mơ! Hắn nhất định là đang nằm mơ! Vì cái gì còn không tỉnh lại! Đây chỉ là ác mộng, chỉ cần tỉnh dậy hắn sẽ trở về với thế giới bình thường. Hắn vẫn như cũ trải qua một ngày vô ưu vô lo trong nhà, chơi game, hoặc đi câu lạc bộ luyện quyền.
Thật lâu sau đó, Trần Dịch Phong không thể tiếp tục tự lừa dối chính mình nữa, hắn ý thức được hết thảy trước mắt không phải nằm mơ, mạt thế trong truyền thuyết thật sự đã xảy ra. Thế giới bên ngoài so với trong phim ảnh không khác nhau là bao.
Nhìn cảnh tượng như địa ngục ngoài kia, hắn không khỏi cảm thấy may mắn trong lòng, cha mẹ- người quan trọng nhất với hắn không cần phải trải qua địa ngục này, hắn lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì chỉ còn một mình. Dù sao đi nữa, hắn tự dặn lòng phải sống thật tốt trong mạt thế này.
Sau đó hắn phát hiện sau khi tỉnh lại, sức lực so với trước kia tăng lên gấp nhiều lần, hắn không khỏi nghĩ đây chính là dị năng mà tiểu thuyết mạt thế thường nhắc tới. Sao hắn lại biết á? Làm trạch nam bao năm, tiểu thuyết mạt thế cũng từng đọc qua không ít.
Không chỉ thế, hắn còn vô ý phát hiện chính mình có thể nhảy lên thật cao đại khái khoảng 5m. Thế nên hắn thật kích động, không phải vì tự luyến vì mình có dị năng là có thể trở thành chúa cứu thế, hắn không cao thương như thế. Hắn là cảm thấy có dị năng thì cuộc sống sau này trôi qua sẽ bớt đi chút khổ cực.
Nhưng mà nghĩ thôi thì chưa đủ, hiện thức cần là hành động. Bấy giờ hắn mới phát hiện mình nghĩ quá nhiều. Dị năng giả sức mạnh so với người bình thường mạnh hơn nhưng cũng động nghĩa với việc tiêu hao so với người thường cũng lớn hơn rất nhiều. Vì thế đồ ăn của hắn thực nhanh liền thấy đáy, cơ thể càng nhanh lại thấy đói, để đáp ứng cơ thể hắn không thể không ra ngoài thu thập thật nhiều đồ ăn.
Lần này có lẽ vận khí của hắn không tốt, thế mà gặp phải tang thi tiến hóa đến cấp 1, tốc độ nhanh nhẹn cùng một đám tang thi cấp thấp đi theo. Là một kẻ vừa thức tỉnh dị năng chưa qua rèn luyện nhiều hắn không thể đánh thắng được. Vì vậy chỉ có thể co cẳng bỏ chạy.
Chạy qua phố lớn ngõ nhỏ, sử dụng dị năng nhảy qua từng nóc nhà nhưng rồi hắn nhanh chóng cạn kiệt sức lực do cả ngày không ăn gì. Thế rồi trong một lần nhảy lên không trung, hắn thoát lực bất hạnh rơi xuống đất, may mắn thay lại rơi trúng xe của Mộc Tiêu Hàn.
Nhưng là hiện tại đó không phải điều quan trọng. Quan trọng bây giờ là hắn rất đói, thật nhanh thôi liền có thể chết vì đói, hắn hướng mắt nhìn Mao Cầu, lập tức thấy nó gầm nhẹ. Trần Dịch Phong nuốt nuốt nước bọt, mắt sáng lên.
"Ọt ọt.." Như đáp lại tiếng lòng của hắn, dạ dày lên tiếng kháng nghị.
"..."
Mộc Tiêu Hàn.
Xoa cái bụng đói, lại nuốt một ngụm nước miếng. Hắn tự trách mình ngày thường kém ăn, chỉ thích ăn thịt. Nếu cho hắn cơ hội, hiện tại dù chỉ là rau dưa đặt trước mắt hắn nhất định sẽ nâng niu mà ăn hết, tuyết đối không có nửa lời chê trách. Giờ thì đâu thể chọn ăn ngon, giờ chỉ cần lấp đầy bụng đã tốt lắm rồi.
Trần Dịch Phong lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Mộc Tiêu Hàn, khiến cậu không khỏi sinh ra ảo giác mình là ác nhân dường như. Trần Dịch Phong cũng chẳng quan tâm điều đó, thứ hắn muốn là sự đồng tình của thiếu niên xinh đẹp đấy. Hắn giờ đây, không xe không đồ ăn, hiện tại mà xuống xe ở vùng ngoại thành này, không biết đường thì sao có thể thoát khỏi tang thi.
Hắn đánh giá thiếu niên trước mắt, sắc mặt hồng nhuận, quần áo sạch sẽ, khí chất đạm nhiên, phản phất như hắn không bị ảnh hưởng chút nào giữa thế giới hỗn loạn này. Cậu còn có đồ ăn, hắn lần nữa nuốt nước miếng. Hạ quyết tâm phải tạm thời ôm được cái đùi này. Còn tại sao là tạm thời hả? Hắn khinh bỉ, làm một nam nhân chân chính sao có thể cả đời ôm đùi nam nhân khác được.
Mộc Tiêu Hàn nhăn mày nhìn Trần Dịch Phong, toàn thân nổi da gà. Nghĩ mà xem, một người đàn ông khỏe mạnh dùng đôi mắt long lanh cùng biểu tình đáng thương nhìn ngươi thì dù là bất cứ ai cũng sinh ra ác cảm.
Thật uổng phí hắn lớn lên cơ bắp đầy, như này thật sự là khó coi. Mộc Tiêu Hàn không thể chịu nổi nhận thua, lấy ra một túi bánh quy ném cho hắn.
"Cảm tạ!" Nhận được bánh quy, Trần Dịch Phong vui mừng nói cảm ơn. Đem bánh quy ăn ngấu nghiến.
Thừa dịp nam nhân đang ăn, Mộc Tiêu Hàn lại lần nữa nhìn thoáng qua nam nhân, cậu cảm giác người đàn ông vừa cười ngu ngốc này có chút quen mắt, giống như đã từng gặp qua.
Vừa rồi, tuy rằng người đàn ông này nhìn đồ ăn trong ánh mắt có khát vọng, nhưng không có một tia tham lam. Nếu có, hắn hoàn toàn có thể đoạt, mà không phải tỏ ra đáng thương với Mộc Tiêu Hàn, dù sao thì thoạt nhìn Mộc Tiêu Hàn so với hắn gầy yếu rất nhiều. Cho nên, Mộc Tiêu Hàn mới có thể đem đồ ăn cho hắn. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, người nam nhân này lớn lên thật cao lớn, nhìn xem ước chừng cũng phải 1m9.
Chỉ vài phút, Trần Dịch Phong đã ăn sạch bánh quy, đến vụn cũng không để thừa.
"Này người anh em, cậu có thể mang tôi đi cùng không?" Trần Dịch Phong biết thành phố A tang thi vô số, không thể ở lại lâu, hắn cần mau chống nghĩ cách rời khỏi nơi này. Hiện tại cơ hội ở ngay trước mắt hắn tất nhiên phải nắm chặt.
"Đương nhiên, ta khẳng định sẽ không ăn không ở không của ngươi" Trần Dịch Phong chặn đứng lời từ chối sắp thoát ra khỏi miệng Mộc Tiêu Hàn, vội vàng bổ sung nói.
Mộc Tiêu Hàn nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.
"Ta có thể đánh tang thi, giặt quần áo, nấu cơm.." Trần Dịch Phong cố gắng.
Mộc Tiêu Hàn mặt vô biểu tình, không tỏ ý kiến.
"Đồ ăn tìm được cũng có thể chia ngươi một nửa, à không! Hai phần ba!" Trần Dịch Phong thấy Mộc Tiêu Hàn không có chút nào phản ứng, tức khắc luống cuống, "Ta Trần Dịch Phong nói được thì làm được, quyết không nuốt lời!"
"Từ từ! Ngươi nói ngươi tên gì?" Mộc Tiêu Hàn bỗng ngồi thẳng dậy, mở to hai mắt nhìn Trần Dịch Phong.
"Há.. Ta tên Trần Dịch Phong."
Thì ra là Trần Dịch Phong. Trách không được Mộc Tiêu Hàn cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt. Mạt thế kiếp trước, được người đời gọi "Thiết Quyền" chính là tên Trần Dịch Phong. Nghe đồn, Trần Dịch Phong thực lực phi thường, 1 quyền có thể đập nát đầu tang thi, hơn nữa thân thủ linh hoạt dù chỉ dùng tay trần cũng không có tang thi có thể đụng được đến góc áo của hắn. Hắn so vơi những nguyên tố dị năng giả không hề thua kém, xem như có thể đứng vào hàng cao thủ hạng nhất trong Mạt thế.
Hắn mạnh như thế nhưng lại từ chối lời mời chào của những doanh binh đoàn mạnh, mà lựa chọn gia nhập đội dị năng bình thường. Nghe nói đội trưởng đội dị năng giả đó từng cứu hắn một mạng, hắn ở lại đội ngũ đó chính vì đền ơn. Vì vậy có thể nói Trần Dịch Phong người này là kẻ trọng tình trọng nghĩa.
Kiếp trước, một kẻ không danh không tiếng như Mộc Tiêu Hàn cũng từng có duyên gặp mặt hắn vài lần. Cho dù trải qua mạt thế, người đàn ông này cũng không giống như những người khác- toàn thân chết lặng, trong mắt một mảnh u quang, đến cả nội tâm cũng hoàn toàn vặn vẹo.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều là ở cổng vào căn cứ. Trong mắt Trần Dịch Phong tràn ngập kiên định, dù là ở trước mạt thế cũng khó thể gặp được. Có khi có thể thấy được khuôn mặt xám xịt của hắn cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng, khiến cho không khí xung quanh như thêm phần sức sống tươi sáng. Nụ cười đấy khiến nội tâm mịt mù của Mộc Tiêu Hàn được xua tan đi phần nào.
Nhưng trong lòng Mộc Tiêu Hàn lại sinh ra chút sót thương bởi trong mạt thế có kẻ nào có thể thực sự vô lo vô nghĩ mà tươi cười xán lạn, chỉ là Trần Dịch Phong hắn biết đem đau khổ giấu trong lòng không để lộ ra mà thôi.
Hiện tại trên gương mặt này thiếu đi mấy phần tang thương, nhiều thêm mấy phần rạng ngời tươi sáng.
Cậu không thể ngờ kiếp này mình có thể gặp được hắn ở chỗ này
Nghĩ vậy trong mắt Mộc Tiêu Hàn tăng thêm chút phức tạp.
"Cậu trước đây quen biết tôi sao?" Nhìn thấy sự thay đổi của Mộc Tiêu Hàn, Trần Dịch Phong cẩn thận dò hỏi.
"Không quen!"
Vậy ánh mắt kia của người là có ý gì? Trần Dịch Phong ở trong lòng điên cuồng gào thét, nội tâm bất an, thế nhưng nhìn bản mặt lạnh nhạt của Mộc Tiêu Hàn hắn không dám lại mở miệng hỏi.
Mộc Tiêu Hàn trong lòng suy tính, cảm thấy để hắn theo mình trăm lợi không có một hại. Cậu không thể chỉ một mình một ngựa mà chống trọi mạt thế, người đều là động vật quần cư cũng cần giao lưu. Có lẽ sau này cậu cũng có thể có được đồng đội tin cậy đáng để cậu giao phó sau lưng, cùng nhau sống sót trong mạt thế. Trần Dịch Phong không thể nghi ngờ là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí đồng đội này. Cậu tin tưởng hắn cũng như tin tưởng đôi mắt nhìn người của mình.
Mộc Tiêu Hàn thu hồi suy nghĩ, khóe miệng nhẹ cong lên.
"Ngươi muốn ở lại đúng không?"
"Đúng vậy!" Trần Dịch Phong thụ sủng nhược kinh gật gật đầu.
Mộc Tiêu Hàn càng cười tươi, "Có thể! Nhưng mà ta có điều kiện!" Thấy cậu cười như vậy, Trần Dịch Phong cảm thấy chính mình như bị lừa chịu thiệt rồi.