Chương 20: Chương 20
Mồng hai nữ nhi xuất giá về thăm mẹ đẻ.Tô Thế Vĩ dẫn con cái sang Diệp gia ăn cơm.Mồng ba, Tô Thế Vĩ mời nhà Tô Thế Lương và nhà tiểu muội Tô Ngọc ăn cơm nói chuyện.Cuối giờ sáng, Tô Thế Lương xách qua tặng sang chơi.Tô Thế Lương cưới tam thẩm Lưu Hồng, sinh hai trai một gái.Con trưởng Tô Cảnh Đường 11 tuổi, con thứ Tô Bối 9 tuổi, con út Tô Cảnh Hoa 6 tuổi.Mối quan hệ giữa Tô Cảnh Phong và Tô Cảnh Hoa rất tốt, nhác thấy bóng dáng tam thúc, cu câu rối rít như chim sáo sậu quấn chặt bè lũ thân thiết, kể lể giao lưu cuộc sống gần đây tiện thể khoe khoang Tô Cảnh Hoa tài vũ tiễn.Thành viên hai nhà chào hỏi lẫn nhau, bắt cặp tâm sự đối ẩm.Tô Thế Lương ngồi cạnh Tô Thế Vĩ đẽo gọt gỗ, vừa bào vừa khen: “Nhị ca khổ tận cam lai, cuộc sống hiện giờ khởi sắc hơn rồi!”Tô Thế Vĩ nói: “Huynh vô dụng, ít nhiều nhờ bọn trẻ có trí phấn đấu, đặc biệt là Diệp tử.Con bé im ỉm thế thôi nhưng săn bắt điệu nghệ ra trò.Nếu không có tiền bán con mồi chưa chắc huynh đã có hạt cơm dằn bụng.Vất vả nó gánh vác.”Tô Cảnh Lâm: “Cảnh Lâm nhà huynh chín chắn chính trực, tâm thái trưởng thành biết suy nghĩ, tương lai đáng kỳ vọng.Dạo gần đây cao hơn nhiều rồi cũng ra dáng phong thái trưởng tử đầy trách nhiệm.”Tô Thế Vĩ: “Ba tháng nay ăn no uống đủ, thịt thỏ thêm cơm lại chọn đúng thời điểm trổ giò nên lớn nhanh lắm.Hồi chạy nạn chật vật đói kém, đứa nào đứa nấy xanh xao vàng vọt huynh lo sốt vó.Nhỡ may chúng bị tổn thương nguyên khí, suy dinh dưỡng cản trờ chiều cao.May mắn bình an vô sự.”Tô Cảnh Lâm: “Sao trường học tộc mình vẫn chưa khai giảng nhỉ?”Tô Thế Vĩ: “Khả năng vẫn vướng mắc gì đó.”…..Trong sương phòng, hai chị em dâu Lưu Hồng và Diệp Mai ngồi trên kháng giữ ấm, chia sẻ chuyện nhà.Lưu Hồng hiền từ ngắm bọn trẻ, nói: “Nhị tẩu ơi, tỷ chăm các thành viên trong nhà tốt quá.Sắc mặt ai cũng hồng nhuận tươi tỉnh còn tốt hơn hồi ở Giang Nam mấy phần.”Diệp Mai vui vẻ: “Quanh vùng này nhiều rừng rậm lâm sản phong phú, Lâm nhi chịu khó dẫn Diệp Tử lên núi đào bẫy.Trộm vía thu hoạch khả quan, người phủ thành yêu thích chiếu cố miễn cưỡng đủ thu chi.Kể từ lúc tích đủ lương thực, cha chúng nó cân nhắc đến sự phát triển thân thể nên không cho bán nữa, giữ trong nhà tẩm bổ dần dần.Chúng lớn như thổi ấy.”Lưu Hồng cười: “Nhị bá thật quan tâm săn sóc.”Diệp Mai: “Uh, lắm lúc bị chiều con quá.”Lưu Hồng: “Các cháu đều ngoan ngoãn, chiều đâu sao.”Diệp Mai chuyển đề tài: “Muội rao bán sản phẩm thêu cho hàng nào đấy? Giá cả ra sao?”Lưu Hồng: “Muội có thêu một bức bình phong cỡ đại, thêu suốt từ hồi còn ở Giang Nam mãi gần đây mới hoàn thành.Phu quân rao bán thử trong huyện nhưng ít khách quan tâm.Chàng tranh thủ vào tận phủ thành hỏi thăm người ta.Giá cả tạm ổn, cao hơn nguyên quán nhiều.Muội đoán vùng này tương đối ít thêu nương lành nghề.”Diệp Mai:” Từng đấy nàng dâu họ Tô, tay nghề thêu thùa của muội nhận số hai không ai dám đứng nhất.”Lưu Hồng: “Tỷ cứ khách sáo.Có mấy chị em khéo léo lắm.”Diệp Mai khuyên: “Thêu bình phong toàn cảnh hại mắt tổn hao sức khỏe.Chớ trách tỷ lắm lời, chú thím xây nhà tươm tất rồi, đừng vất vả quá.”Lưu Hồng: “Vâng muội biết ạ.Giờ muội chỉ tranh thủ rảnh rỗi thêu khăn tay túi thơm thôi.”…………….Giờ thân, cô Tô Ngọc xách chút quà tặng gõ cổng thăm hỏi.Hồi trước Tô Ngọc lấy chồng trên trấn.Dượng Lưu Thanh Hồn độc đinh, gia đình sở hữu tiệm tạp hóa duy trì sinh hoạt.Thân thích Lưu thị vắng vẻ, không đông con nhiều cháu, quan hệ xã giao đơn giản.Tô Ngọc gả cho Lưu gia sinh hai con trai.Đại ca nhà mẹ đẻ đỗ đồng sinh chống lưng nên cuộc sống của Tô Ngọc tạm trôi chảy như ý.Khi chạy nạn nhà Tô Ngọc hội họp với Tô gia thị tộc ở khu vực ngoại thành, ước hẹn cùng nhau đồng hành chiếu cố qua lại.Hiện tại vợ chồng nàng đăng ký hộ tịch trong thôn Phúc gia.Hai nhi tử của Ngộc lần lượt là Lưu Tân Dục 9 tuổi và Lưu Tân Diễm 6 tuổi, tính cách lạc quan hoạt bát, duy trì quan hệ hòa đồng thân thiết với các anh chị em họ bên ngoại.Thăm hỏi đôi ba câu đúng lễ nghĩa, ba nam nhân túm tụm trong lán đóng mộc nói chuyện phiếm.Nữ nhân khoác tay nhau vào bếp cơm nước còn bọn trẻ thì quậy banh nóc nhà cười đùa quên thế sự từ lâu rồi.Tính tình Tô Ngọc tinh tế tỉ mỉ, óc quan sát đánh giá cao.Nàng thấy các cháu kháu khỉnh tinh thần dồi dào, dù quần áo cũ nhưng sạch sẽ lành lặn, lòng thầm vui thay nhị ca.Hôm qua sang nhà đại ca thăm cha nương, bà càm ràm than trách nhị ca và tam ca bất hiếu ích kỷ không chịu giúp đỡ huynh đệ lúc khó khăn.Nàng nhớ tới cảnh ấy âm thầm bĩu môi dè bỉu, con trai đại ca là cháu bà thế con trai nhị ca, tam ca không phải cháu bà chắc, hành vi thiên vị lồ lộ.Tô Hủy ngoan ngoãn ngồi thêm củi canh lửa.Nồi sắt sôi bung bục thơm lừng trên kệ bếp.Nấm rừng khô ngâm nở, rửa sạch cắt phần hôi đang hầm lẫn với giò heo xông khói nguyên chiếc trong tầng một.Tầng hai kê xửng tre chưng thỏ khô chặt khúc.Chậu gỗ lớn chứa gà hong gió ngâm nước nóng chờ sơ chế.Thịt heo khô hấp mềm đặt trên thớt gỗ.Trông thấy nương và các thẩm, Tô Hủy đứng dậy thanh giọng chào.Tô Ngọc kinh ngạc hỏi: “Nhị tẩu ơi, món gì thơm thế.Tỷ chuẩn bị thịnh soạn quá.”Diệp Mai đáp: “Ôi dào ơi toàn cây nhà lá vườn, tỷ nào mua gì đâu.Trời lạnh nhà không sẵn thịt tươi chỉ còn chút thịt xông khói, các muội đừng chê đơn sơ giản dị.”Tô Ngọc: “Không đâu ạ.Món thịt xông khói này thơm ngon miễn bàn.Năm ngoái muội được hưởng lây ca tẩu, nếm một lần thương nhớ chưa nguôi, cả nhà ai ai cũng thích.Sớm nay đây này, hai đứa nghịch ngợm nhà muội còn thấp thỏm nhớ thương suốt dọc đường, chỉ mau mau chóng chóng sang cậu hai ăn thịt khô.”Lưu Hồng: “Cứ gì nhà muội, nhà tỷ khác gì đâu.Cha bọn nhỏ nhắm thịt khô nhâm nhi chén rượu lắc lư hạnh phúc.”Tô Ngọc: “Tiểu Hủy ra ngoài sân chơi với các em đi, nhường cô trông lò cho.Cô, tam thẩm và nương con vừa nấu cơm vừa nói chuyện phiếm, con còn nhỏ đừng hóng hớt.”Diệp Mai: “Con đi chơi đi”Bây giờ Tô Hủy mới rửa tay nghỉ ngơi.Mồng năm tết, cha Hổ tử nhiệt tình kéo Tô Thế Vĩ kết nhóm uống rượu đầu xuân.Sáng sớm mồng sáu hạt tuyết bắt đầu rơi lấm tấm, tới tối mật độ dày đặc thành trận đại tuyết.Liên tục lạnh lẽo ẩm ướt hơn tuần mới trời quang mây tạnh.Tô gia, Diệp gia đóng cửa làm ổ trên giường suốt từng đấy ngày.12 tháng giêng, hai nhà vẩy nước xúc tuyết, dọn dẹp bùn đất sạch sẽ từ sân tới cổng.Nghe nói bà con tụ tập thông đường ra tận cổng thôn.Tô Thế Vĩ và Diệp Kiến Quốc khảo sát hai bên suối nhỏ, chọn đoạn thích hợp vừa dủ đào hố ngâm thớ gỗ.Hố to rộng sáu mét, sâu mét rưỡi.Lạch đất hình vòng cung thông dòng dẫn nước suối chảy vào đầy hố sẽ tự động chạy ra.Gỗ nặng trịch chiếm phân nửa không gian.Trời lạnh nước vẫn đóng băng, mọi người chịu khó xúc tuyết phủ đầy chờ nó tự tan chảy.Lễ nguyên tiêu đèn lồng giăng đỏ khắp thôn, nhiệt độ cực thấp thêm tuyết đóng băng trơn trượt, nhà nào đóng cửa đón lễ tại nhà đấy.Buổi tối Diệp Mai nặn bánh trôi, Tô Thế Vĩ đóng khung gỗ, dán hoa đăng.Tô Cảnh Lâm trang trí họa tiết hoa cỏ, chim thú và đề thơ tăng tình cảnh.Các hài tử sung sướng thắp đèn, nối đuôi chạy nhảy chơi đùa giải câu đố.Đóm lửa lung linh nổi bật giữa màn đêm tựa dải sao trời lấp lánh.Ngày mười sáu, Tô gia và Diệp gia thu thập nốt chỗ đá còn thừa hồi xây tường vây tính sửa sang lối đi trong sân.Đầu tiên dùng xẻng sắt đập đất lọc rễ cây, quy hoạch lối đi rộng tầm hai mét.Mặt dưới cùng phải bằng phẳng, nén chặt chẽ.Rải lớp đá vụn mật độ dày nâng độ cao vượt nền đất hai bên hè.Tiếp tục rải lớp bùn trộn kết dính bao phủ toàn bộ bề mặt bên trên.Tô Diệp lăn tảng đá to thay công dụng của xe lu nghiền qua nghiền lại suốt nửa buổi.Xong xuôi đâu đấy lối đi đẹp đẽ chắc chắn thành hình.Hai nhà chung tay góp sức xây đắp mất hai ngày.Mệt mỏi chút nhưng từ giờ chẳng lo trời mưa bùn nhớp nháp bẩn giày tất quần áo nữa..