Chương 4: Nhóm người sủng nữ chính trong tiểu thuyết
- Diệu diệu, muội không sao chứ?
- Tiểu thất, muội thấy thế nào? Chân có bị thương không?
Nam tử mở miệng trước mặc một bộ màu xanh lục, tóc đen dài ngang lưng, đằng sau cài một chiếc trâm bạch ngọc.
Hắn diện mạo anh tuấn, đôi mắt của hắn đào hoa như vừa sinh ra đã có, lúc này trong mắt hiện rõ vẻ khẩn trương.
Đây là nhị công tử Khương phủ - Khương Tu Trạch.
Năm nay hai mươi tuổi.
Nam tử mở miệng sau là Tam công tử Khương phủ - Khương Nhan, năm nay vừa mới mười chín, một thân y phục màu đen tôn lên vẻ quyền quý, đôi mắt to cùng với lông mày sắc sảo, nhưng nhìn tướng mạo liền biết không phải người dễ chọc.
Khương Diệu Diệu cười nói:
- Nhị ca, tam ca, muội không sao! May mà Lục Hà phản ứng nhanh.
- Muội di chuyển chân một chút xem có thoải mái không. - Khương Tu Trạch nhíu mày, lời nói mười phần dịu dàng.
Khương Diệu Diệu ra vẻ bất đắc dĩ, theo lời Khương Tu Trạch nói, di chuyển chân một chút.
Chỉ là vừa mới di chuyển một chút, Khương Diệu Diệu kinh hô ra tiếng.
Khương Nhan lập tức ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra chân cho Khương Diệu Diệu.
Nhưng Khương Diệu Diệu lại thè lưỡi.
- Hì hì, nhị ca, tam ca muội đùa các huynh tý thôi, muội không sao!
Khương Nhan đứng dậy, vẻ mặt ôn nhu, nhéo mũi Khương Diệu Diệu.
- Đồ nghịch ngợm.
Khương Tu Trạch nói:
- Lần sau muội không được hấp tấp như vậy nữa, nếu muội bị thương, tổ mẫu chắc chắn sẽ phạt hai chúng ta.
Ngoài miệng tuy rằng trách cứ, nhưng Khương Tu Trạch trên mặt không có ý nào là trách cứ cả.
- Cũng tại muội nhìn thấy Lục tỷ tỷ nên mới cao hứng!
Dứt lời, Khương Diệu Diệu hướng tới cách đó không xa vẫy vẫy tay.
Khương Ấu An thờ ơ.
Vừa rồi một màn kia, đời trước, nàng không biết xem qua bao nhiêu lần.
Khương Tu Trạch cùng Khương Nhan xoay người, khi nhìn thấy Khương Ấu An, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ là không nghĩ tới, ngay sau ngày xuất giá, nàng liền sẽ về Khương gia.
Khương Diệu Diệu chạy chậm đến trước mặt Khương Ấu An, vẻ mặt vui vẻ hỏi:
- Lục tỷ tỷ, tỷ ngày hôm qua xuất giá, hôm nay sao đã về rồi? A, tối hôm qua muội nghe tổ mẫu nói, tỷ ở vương phủ gây chuyện, tỷ.. Tỷ chẳng lẽ bị đuổi về rồi sao?
Lông mày Khương Tu Trạch hạ xuống, biểu tình không mấy biến hóa.
Mà Khương Nhan, trực tiếp nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.
Còn không đợi Khương Ấu An mở miệng, Khương Diệu Diệu liền tiến lên nắm lấy tay nàng.
- Lục tỷ tỷ, không sao đâu, dù sao thế tử Thần Nam Vương cũng không phải loại tốt lành gì, tỷ cứ an tâm ở nhà đi.
Vừa dứt lời, Khương Ấu An liền rút tay ra.
Hành động này của nàng làm Khương Nhan càng trở nên không vui.
- Thất muội cẩn trọng lời nói nha. Có phải tốt lành hay không, không phải chuyện ngươi có thể bàn luận được. - Khương Ấu An lui về phía sau mấy bước, cùng Khương Diệu Diệu giữ khoảng cách.
Lời này làm Khương Nhan sắc mặt bỗng dưng liền đen lại.
- Ngươi có ý gì? Ngươi không biết tiểu thất đang an ủi ngươi sao?
Khương Ấu An không thèm nhìn Khương Nhan.
Khương Diệu Diệu ngược lại có chút kinh ngạc, vội vàng mở miệng nói:
- Tam ca, huynh đừng như vậy, trong lòng Lục tỷ tỷ khẳng định rất khó chịu..
- Trong lòng nó khó chịu, cũng không thể nổi giận với muội được. - Khương Nhan hừ lạnh.
Lúc này, Khương Cẩm Nam chạy đến.
- Khương Ấu An bị đuổi ra khỏi vương phủ, trong lòng không thoải mái, nói chuyện cũng là âm dương quái khí.
Đôi mắt Khương Diệu Diệu hiện ra một tầng khí nước.
- Lục tỷ tỷ, tỷ đừng buồn, tỷ còn có người thân là bọn ta mà..
Khương Ấu An nghe xong, dường như buồn cười nói, châm biếm ra tiếng.
- Tránh ra, thật phiền mà, các ngươi đừng có chắn đường ta.
Khương Diệu Diệu nóng nảy, muốn nắm lấy quần áo của Khương Ấu An.
- Lục tỷ tỷ, lời này của tỷ là đang giận muội sao? Muội.. Muội.. Muội xin lỗi, thực xin lỗi Lục tỷ tỷ, tỷ đừng buồn nữa được không?
Khương Ấu An tránh khỏi Khương Diệu Diệu.
Khương Diệu Diệu thiếu chút nữa ngã, là Khương Cẩm Nam vừa lúc đỡ lấy nàng.
Khương Cẩm Nam cũng có chút không vui.
- Khương Ấu An, muội còn chưa phát tiết đủ sao? Diệu diệu chỉ muốn an ủi ngươi thôi mà!
Khương Tu Trạch hừ lạnh một tiếng, tiến lên nắm lấy tay Khương Diệu Diệu.
- Chúng ta đi, mặc kệ nàng.
Khương Diệu Diệu không thuận theo, nước mắt cũng rớt xuống.
- Lục tỷ tỷ..
- Cút!
Khương Ấu An lạnh lùng nói.
Mặc kệ là Khương Diệu Diệu hay Khương Tu Trạch, tất cả đều sửng sốt.
Khương Nhan phản ứng lại, vốn dĩ hắn định chịu đựng, hắn xem Khương Diệu Diệu là vàng bạc mà nâng niu, vậy mà Khương Ấu An lại kêu muội muội hắn yêu thương nhất cút, thật sự không thể nhịn được nữa, trán hắn gân xanh nổi lên, tiến lên nắm chặt tay Khương Ấu An.
- Khương Ấu An, ngươi bảo ai cút?
- Đừng động vào ta! Cút! Toàn bộ đều cút hết cho ta!
Đối mặt với sự tức giận của Khương Nhan, Khương Ấu An một chút đều không sợ hãi.
Nàng cùng hắn đối mặt nhau, khẩn trườn nói.
- Ngươi.
Khương Nhan giận tím mặt, đột nhiên, cả người hắn bay đi.
Thấy mình chuẩn bị ngã, Khương Nhan tay phải chống ở trên mặt đất, sau đó nhảy, lúc này mới vững vàng rơi xuống đất.
Chỉ là vị trí cánh tay rất đau, đau đến xuyên tim.
- Ai dám bất kính đối với thế tử phi?
Là Từ thị vệ.
Sau khi mở miệng, hắn liền rút thanh đao ở bên lưng ra, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp lanh.
Khương Diệu Diệu trợn tròn mắt.
Khương Cẩm Nam trợn mắt há hốc mồm.
Khương Tu Trạch khẩn trương nhìn Từ thị vệ, ánh mắt run rẩy.
- Chúng ta đi thôi!
Khương Ấu An bình tĩnh, không thèm nhìn sắc mặt mấy người họ thế nào mà trực tiếp cất bước rời đi.
Khương Diệu Diệu mới vừa rồi hồi phủ, nhìn thấy bên cạnh Khương phủ có một chiếc xe ngựa, bên cạnh một nam nhân mặc đồ thị vệ, lúc ấy nàng nhìn thấy, nhưng không để ở trong lòng.
Không nghĩ tới..
- Lục tỷ tỷ, tỷ không có bị đuổi khỏi vương phủ sao? Nói như vậy, thật sự là quá tốt rồi.. - Khương Diệu Diệu lộ ra nụ cười, hướng tới Khương Ấu An nói lớn.
Lục Hà tiến lên, nâng Khương Diệu Diệu, nhịn không được nói thầm:
- Lục tiểu thư đây là làm thế tử phi rồi, liền không nhận Khương gia sao? Không bị đuổi ra ngoài, vậy mà còn tức giận với Thất tiểu thư, làm như đặc biệt lắm..
Khương Ấu An đột nhiên dừng lại.
Nàng xoay người, làn váy của nàng cũng xoay một vòng cung.
Đôi tay nàng để ở trước áo, chậm rãi đi tới.
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.
Mấy đôi mắt đều nhìn chằm chằm Khương Ấu An.
Mỗi bước đi của nàng, đều thong dong, cũng mang theo thái độ thiết tha của một nữ tử.
Nhìn Khương Ấu An ưu nhã như vậy, Khương Cẩm Nam lại cảm giác được.. Tiểu lục tựa hồ thay đổi?
Khương Nhan theo bản năng muốn tiến lên che trước mặt Khương Diệu Diệu, nhưng mới tiến lên hai bước, đã bị Từ thị vệ ngăn cản.
Khương Ấu An đi đến trước mặt Lục Hà, giọng nhẹ nhàng nói.
- Ngươi vừa nói cái gì?
Rõ ràng ngữ khí của Khương Ấu An nhu hòa, nhưng lại khiến Lục Hà cảm nhận được sự lạnh lẽo được toát ra.
Nhưng nàng lại nghĩ tới địa vị của Khương Ấu An ở Khương gia, mà nàng chính là đại nha hoàn được coi trọng nhất của Thất tiểu thư, sự thấp thỏm liền tan không ít.
- Lục tiểu thư, nô tỳ vừa rồi chưa nói gì cả..
Lời còn chưa dứt.
Một tiếng "bốp" vang lên.
Khương Ấu An tát một cái vào mặt Lục Hà, tay không nhanh không chậm lại để dưới áo, bình tĩnh nói.
- Ngươi gọi ta là gì?
- Tiểu thất, muội thấy thế nào? Chân có bị thương không?
Nam tử mở miệng trước mặc một bộ màu xanh lục, tóc đen dài ngang lưng, đằng sau cài một chiếc trâm bạch ngọc.
Hắn diện mạo anh tuấn, đôi mắt của hắn đào hoa như vừa sinh ra đã có, lúc này trong mắt hiện rõ vẻ khẩn trương.
Đây là nhị công tử Khương phủ - Khương Tu Trạch.
Năm nay hai mươi tuổi.
Nam tử mở miệng sau là Tam công tử Khương phủ - Khương Nhan, năm nay vừa mới mười chín, một thân y phục màu đen tôn lên vẻ quyền quý, đôi mắt to cùng với lông mày sắc sảo, nhưng nhìn tướng mạo liền biết không phải người dễ chọc.
Khương Diệu Diệu cười nói:
- Nhị ca, tam ca, muội không sao! May mà Lục Hà phản ứng nhanh.
- Muội di chuyển chân một chút xem có thoải mái không. - Khương Tu Trạch nhíu mày, lời nói mười phần dịu dàng.
Khương Diệu Diệu ra vẻ bất đắc dĩ, theo lời Khương Tu Trạch nói, di chuyển chân một chút.
Chỉ là vừa mới di chuyển một chút, Khương Diệu Diệu kinh hô ra tiếng.
Khương Nhan lập tức ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra chân cho Khương Diệu Diệu.
Nhưng Khương Diệu Diệu lại thè lưỡi.
- Hì hì, nhị ca, tam ca muội đùa các huynh tý thôi, muội không sao!
Khương Nhan đứng dậy, vẻ mặt ôn nhu, nhéo mũi Khương Diệu Diệu.
- Đồ nghịch ngợm.
Khương Tu Trạch nói:
- Lần sau muội không được hấp tấp như vậy nữa, nếu muội bị thương, tổ mẫu chắc chắn sẽ phạt hai chúng ta.
Ngoài miệng tuy rằng trách cứ, nhưng Khương Tu Trạch trên mặt không có ý nào là trách cứ cả.
- Cũng tại muội nhìn thấy Lục tỷ tỷ nên mới cao hứng!
Dứt lời, Khương Diệu Diệu hướng tới cách đó không xa vẫy vẫy tay.
Khương Ấu An thờ ơ.
Vừa rồi một màn kia, đời trước, nàng không biết xem qua bao nhiêu lần.
Khương Tu Trạch cùng Khương Nhan xoay người, khi nhìn thấy Khương Ấu An, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ là không nghĩ tới, ngay sau ngày xuất giá, nàng liền sẽ về Khương gia.
Khương Diệu Diệu chạy chậm đến trước mặt Khương Ấu An, vẻ mặt vui vẻ hỏi:
- Lục tỷ tỷ, tỷ ngày hôm qua xuất giá, hôm nay sao đã về rồi? A, tối hôm qua muội nghe tổ mẫu nói, tỷ ở vương phủ gây chuyện, tỷ.. Tỷ chẳng lẽ bị đuổi về rồi sao?
Lông mày Khương Tu Trạch hạ xuống, biểu tình không mấy biến hóa.
Mà Khương Nhan, trực tiếp nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.
Còn không đợi Khương Ấu An mở miệng, Khương Diệu Diệu liền tiến lên nắm lấy tay nàng.
- Lục tỷ tỷ, không sao đâu, dù sao thế tử Thần Nam Vương cũng không phải loại tốt lành gì, tỷ cứ an tâm ở nhà đi.
Vừa dứt lời, Khương Ấu An liền rút tay ra.
Hành động này của nàng làm Khương Nhan càng trở nên không vui.
- Thất muội cẩn trọng lời nói nha. Có phải tốt lành hay không, không phải chuyện ngươi có thể bàn luận được. - Khương Ấu An lui về phía sau mấy bước, cùng Khương Diệu Diệu giữ khoảng cách.
Lời này làm Khương Nhan sắc mặt bỗng dưng liền đen lại.
- Ngươi có ý gì? Ngươi không biết tiểu thất đang an ủi ngươi sao?
Khương Ấu An không thèm nhìn Khương Nhan.
Khương Diệu Diệu ngược lại có chút kinh ngạc, vội vàng mở miệng nói:
- Tam ca, huynh đừng như vậy, trong lòng Lục tỷ tỷ khẳng định rất khó chịu..
- Trong lòng nó khó chịu, cũng không thể nổi giận với muội được. - Khương Nhan hừ lạnh.
Lúc này, Khương Cẩm Nam chạy đến.
- Khương Ấu An bị đuổi ra khỏi vương phủ, trong lòng không thoải mái, nói chuyện cũng là âm dương quái khí.
Đôi mắt Khương Diệu Diệu hiện ra một tầng khí nước.
- Lục tỷ tỷ, tỷ đừng buồn, tỷ còn có người thân là bọn ta mà..
Khương Ấu An nghe xong, dường như buồn cười nói, châm biếm ra tiếng.
- Tránh ra, thật phiền mà, các ngươi đừng có chắn đường ta.
Khương Diệu Diệu nóng nảy, muốn nắm lấy quần áo của Khương Ấu An.
- Lục tỷ tỷ, lời này của tỷ là đang giận muội sao? Muội.. Muội.. Muội xin lỗi, thực xin lỗi Lục tỷ tỷ, tỷ đừng buồn nữa được không?
Khương Ấu An tránh khỏi Khương Diệu Diệu.
Khương Diệu Diệu thiếu chút nữa ngã, là Khương Cẩm Nam vừa lúc đỡ lấy nàng.
Khương Cẩm Nam cũng có chút không vui.
- Khương Ấu An, muội còn chưa phát tiết đủ sao? Diệu diệu chỉ muốn an ủi ngươi thôi mà!
Khương Tu Trạch hừ lạnh một tiếng, tiến lên nắm lấy tay Khương Diệu Diệu.
- Chúng ta đi, mặc kệ nàng.
Khương Diệu Diệu không thuận theo, nước mắt cũng rớt xuống.
- Lục tỷ tỷ..
- Cút!
Khương Ấu An lạnh lùng nói.
Mặc kệ là Khương Diệu Diệu hay Khương Tu Trạch, tất cả đều sửng sốt.
Khương Nhan phản ứng lại, vốn dĩ hắn định chịu đựng, hắn xem Khương Diệu Diệu là vàng bạc mà nâng niu, vậy mà Khương Ấu An lại kêu muội muội hắn yêu thương nhất cút, thật sự không thể nhịn được nữa, trán hắn gân xanh nổi lên, tiến lên nắm chặt tay Khương Ấu An.
- Khương Ấu An, ngươi bảo ai cút?
- Đừng động vào ta! Cút! Toàn bộ đều cút hết cho ta!
Đối mặt với sự tức giận của Khương Nhan, Khương Ấu An một chút đều không sợ hãi.
Nàng cùng hắn đối mặt nhau, khẩn trườn nói.
- Ngươi.
Khương Nhan giận tím mặt, đột nhiên, cả người hắn bay đi.
Thấy mình chuẩn bị ngã, Khương Nhan tay phải chống ở trên mặt đất, sau đó nhảy, lúc này mới vững vàng rơi xuống đất.
Chỉ là vị trí cánh tay rất đau, đau đến xuyên tim.
- Ai dám bất kính đối với thế tử phi?
Là Từ thị vệ.
Sau khi mở miệng, hắn liền rút thanh đao ở bên lưng ra, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp lanh.
Khương Diệu Diệu trợn tròn mắt.
Khương Cẩm Nam trợn mắt há hốc mồm.
Khương Tu Trạch khẩn trương nhìn Từ thị vệ, ánh mắt run rẩy.
- Chúng ta đi thôi!
Khương Ấu An bình tĩnh, không thèm nhìn sắc mặt mấy người họ thế nào mà trực tiếp cất bước rời đi.
Khương Diệu Diệu mới vừa rồi hồi phủ, nhìn thấy bên cạnh Khương phủ có một chiếc xe ngựa, bên cạnh một nam nhân mặc đồ thị vệ, lúc ấy nàng nhìn thấy, nhưng không để ở trong lòng.
Không nghĩ tới..
- Lục tỷ tỷ, tỷ không có bị đuổi khỏi vương phủ sao? Nói như vậy, thật sự là quá tốt rồi.. - Khương Diệu Diệu lộ ra nụ cười, hướng tới Khương Ấu An nói lớn.
Lục Hà tiến lên, nâng Khương Diệu Diệu, nhịn không được nói thầm:
- Lục tiểu thư đây là làm thế tử phi rồi, liền không nhận Khương gia sao? Không bị đuổi ra ngoài, vậy mà còn tức giận với Thất tiểu thư, làm như đặc biệt lắm..
Khương Ấu An đột nhiên dừng lại.
Nàng xoay người, làn váy của nàng cũng xoay một vòng cung.
Đôi tay nàng để ở trước áo, chậm rãi đi tới.
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.
Mấy đôi mắt đều nhìn chằm chằm Khương Ấu An.
Mỗi bước đi của nàng, đều thong dong, cũng mang theo thái độ thiết tha của một nữ tử.
Nhìn Khương Ấu An ưu nhã như vậy, Khương Cẩm Nam lại cảm giác được.. Tiểu lục tựa hồ thay đổi?
Khương Nhan theo bản năng muốn tiến lên che trước mặt Khương Diệu Diệu, nhưng mới tiến lên hai bước, đã bị Từ thị vệ ngăn cản.
Khương Ấu An đi đến trước mặt Lục Hà, giọng nhẹ nhàng nói.
- Ngươi vừa nói cái gì?
Rõ ràng ngữ khí của Khương Ấu An nhu hòa, nhưng lại khiến Lục Hà cảm nhận được sự lạnh lẽo được toát ra.
Nhưng nàng lại nghĩ tới địa vị của Khương Ấu An ở Khương gia, mà nàng chính là đại nha hoàn được coi trọng nhất của Thất tiểu thư, sự thấp thỏm liền tan không ít.
- Lục tiểu thư, nô tỳ vừa rồi chưa nói gì cả..
Lời còn chưa dứt.
Một tiếng "bốp" vang lên.
Khương Ấu An tát một cái vào mặt Lục Hà, tay không nhanh không chậm lại để dưới áo, bình tĩnh nói.
- Ngươi gọi ta là gì?