Chương 2: Thương lượng
Thần Chết đưa cô tới phòng lạnh ban nãy. Cô nhân viên nhà tang lễ vẫn ngồi bất động thanh sắc. Vũ Thư cùng Thần Chết mỗi người tự giác ngồi xuống hai cái ghế gần chỗ cô ta. Vũ Thư sốt ruột, kiếm chuyện hỏi Thần Chết: "Chúng ta ở đây làm gì vậy?"
Thần Chết khoanh tay trước ngực, mắt quan sát cô gái rồi điềm nhiên nói: "Chờ đợi, rồi cô sẽ biết, không được hỏi nhiều." Vũ Thư không kìm được tò mò: "Vậy có ai xuống địa ngục vì hỏi nhiều chưa?" Thần Chết quay sang nhìn cô ánh nhìn sâu xa tỏ vẻ suy ngẫm: "Chắc sắp có." Vũ Thư giơ tay ra dấu (X) "Anh làm ơn dẹp hộ suy nghĩ đó đi hộ tôi." Thần Chết lại thản nhiên: "Nếu cô bớt hỏi thì tôi sẽ suy nghĩ lại." Vũ Thư ủ rũ, chống tay lên bàn đối diện với cô gái. "Vậy cho tôi hỏi mấy câu nữa thôi." Lần này Thần Chết ra ân huệ: "Cho cô hỏi ba câu, một số câu không thuộc thẩm quyền tôi sẽ không trả lời, hỏi đi."
Vũ Thư chỉ chờ có vậy: "Sao tôi lại chết vậy?" Thần Chết ung dung: "Câu này tôi trả lời được. Cô chết vì bị người ta đè trúng, chết rất thảm." Vũ Thư vội vàng hỏi tiếp không cân suy nghĩ: "Sao lại là đè chết, ai đè tôi?"
Thần Chết cũng đặt tay xuống bàn gõ nhịp, bình thản trả lời: "Hết ba câu hỏi, chính cái người ngồi trước mặt cô đây này, cô ta nhảy lầu tự tử nhưng đè trúng người cô, cô đập đầu xuống đường, chấn thương sọ não, dập nát nội tạng, gẫy xương cột sống và còn.." Vũ Thư hết chịu nổi: "Thôi thôi, đủ thảm hại rồi, ba câu hỏi quá ít, anh làm ơn gia hạn cho tôi thêm mấy câu nữa được không?" Thần Chết lạnh lùng: "Không, nhưng tôi biết cô muốn biết gì."
Vũ Thư lúc này tươi tắn hơn, nhìn Thần Chết với ánh mắt đầy sùng bái: "Quả là lợi hại, anh lên sớm được thăng cấp mới đúng, làm việc tận tình chu đáo." Thần Chết đứng dậy đi xung quanh phòng rồi chỉ vào cô gái "Cô ta cũng sắp chết rồi, cô ta vẫn sẽ tự tử tiếp. Cuộc sống của cô ta cũng không mấy khả quan. Cô ta là Hà Lâm Nhi, 22 tuổi, mồ côi cha mẹ, từ nhỏ đã sống với bà ngoại. Dù điều kiện sống không được tốt nhưng ít nhất cô ta có bà ngoại luôn yêu thương chăm sóc. Hai tháng trước bà ngoại cô ta chết. Cô ta cũng muốn chết theo, cô ta không có tài sản, không có công việc tốt, không có bạn bè. Nói tóm lại, cô ta sắp như cô."
Vũ Thư nhìn cô gái cũng thấy khá đồng cảm dù cô ta gây ra cái chết cho cô nhưng không phải là cô ta cô ý nhằm vào cô. Vũ Thư thở dài: "Cô ấy cũng rất đáng thương." Thần Chết nhìn cô, ánh mắt ánh lên sự áy náy: "Thực ra ta đưa cô tới đây để giúp cô một chuyện." Vũ Thư vui mừng: "Có phải anh đưa tôi lên thiên đường?" Thần Chết cũng thở dài: "Không phải vậy?"
Vũ Thư ôm mặt âu sầu: "Hức, tôi như vậy mà lại xuống địa ngục ư, trời ơi, cái chết sao đáng sợ thế này." Thần Chết lúc này mới giải thích rõ: "Không phải xuống đó, là như thế này, do sai sót của ta, đáng lẽ cô chưa phải chết mà bà cụ đi gần cô lúc ấy mới là người bị Hà Lâm Nhi đè vào."
Vũ Thư nghe được mà sốc óc: "Má ơi, là chính anh hại chết tôi, thế mà nãy giờ tôi đã nghĩ tốt về anh, cho tôi rút lại lời ban nãy, anh có khi còn tập sự dài dài, là anh đã phá nát cuộc đời tôi rồi." Thần Chết nhẹ giọng xoa dịu: "Thông cảm tôi đang tập sự mà, chính vì thế đưa cô vào đây để thỏa thuận, sửa chữa sai lầm, mặt khác mọi sự xảy ra cũng có nguyên nhân, có thể kiếp này của cô cần làm lại vì lý do nào đó tôi cũng không thể lý giải."
Vũ Thư vò đầu bứt tóc: "Nói tôi nghe tại sao anh chết, anh nợ tôi nên đừng có làm trò mà không trả lời tôi." Thần Chết cũng không giấu giếm chuyện cá nhân: "À, là thẩm mĩ hỏng, chết trên bàn phẫu thuật." Vũ Thư nhìn chằm chằm Thần Chết: "Chết vì đẹp ít ra cũng tốt hơn tôi, anh nói xem anh đền bù tôi thế nào đây khi tôi đã là hồn ma." Thần Chết chỉ vào cô gái "Cô có thể sống lại bằng thân xác của cô ta, trong ngày hôm nay chúng ta sẽ đi theo cô ta, chờ cô ta chết, tôi đưa cô ta đi còn cô nhập vào xác cô ta, sống tiếp cuộc đời của cô ta."
Vũ Thư vui mừng nhưng lại thấy có điều không ổn: "Thật ư, tôi có thể sống tiếp sao, nhưng làm thế sao được, tôi không thể cướp đi quyền sống của cô ấy." Thần Chết rất nhanh trả lời thắc mắc của cô: "Cô ta tận số rồi, điều này không phải do ta hay cô định đoạt. Cô sẽ tiếp quản thể xác này, nhưng cô phải nhớ một số điều sau, thứ nhất một số ký ức của cô sẽ mất đi, thứ hai cô không được tìm về cha mẹ, duyên của cô với họ đã hết, nếu họ biết cô còn sống là cô làm hại họ, làm ảnh hưởng tới kiếp luân hồi cho cả cô, cả họ và cho linh hồn Hà Lâm Nhi. Cuối cùng cô hãy sống tốt trong thân phận của Hà Lâm Nhi, từ nay về sau cái tên Vũ Thư sẽ không thuộc về cô nên đừng có nhận mình là Vũ Thư nữa phải quên đi thân phận ấy đi."
Vũ Thư trầm ngâm quan sát cô gái, rồi lại nhìn Thần Chết: "Anh có biết cô ta sẽ chết như nào không, có gì đảm bảo cô ta chết toàn thây, nếu nhảy lầu tự tử nữa chẳng phải tôi sẽ là người gánh chịu, lại què quặt, thậm trí còn sống thực vật rồi bị nhốt vĩnh viễn trong thân xác ấy thì làm sao?" Thần Chết cũng trầm ngâm: "Cái này ngoài tầm kiểm soát của ta, ta không thể điều khiển suy nghĩ của người khác, nhưng khả năng nhảy lầu chắc không xảy ra nữa vì một lần làm liên lụy người khác rồi, cô ta sẽ không chọn cách này đâu".
Vũ Thư lại tò mò: "Gia đình tôi có biết cô ta không?"
"Biết chứ, nhưng cũng không ai trách cô ta được, cô xem cô ta đến cái chết còn xông vào thì còn quan tâm gì mấy câu trách móc, mà ba mẹ cô cũng không làm khó cô ta, cô ta nhận trách nhiệm về bản thân, xin lỗi họ và đứng ra trang điểm xác chết của cô, đúng chuyên môn của cô ta đang làm".
Nhắc tới cha mẹ lòng Vũ Thư cũng trùng xuống: "Ba mẹ tôi cũng là người hiểu đạo lý, chẳng trách bản thân tôi cũng không thể oán thán cô ta được, cầu mong cô ta suy nghĩ cẩn thận đừng làm thương tổn tấm thân này, mà cô gái này cũng thật can đảm, chọn nghề làm nhân viên nhà tang lễ thì cũng kỳ".
Thần Chết lúc này cũng cảm thông với cô gái: "Là bất đắc dĩ thôi, cô ta học hành không tới nơi tới trốn, gia cảnh cũng khó khăn, kiếm đủ miếng cơm manh áo đã là tốt rồi. Trước cô ta đi làm thuê ở tiệm váy cưới, trang điểm cô dâu nhưng vì khuôn mặt ủ dột, u sầu người ta đuổi việc bảo cô ta nên đến nhà tang lễ trang điểm xác chết thì hợp hơn, thế nên cô ta có mặt ở đây".
Sau một hồi thẩm thấu câu chuyện của đối phương Vũ Thư cũng thấy cô gái nhỏ thật đáng thương. Nghĩ tới sau này tiếp quản cơ thể này cuộc sống tới đây của cô chắc hẳn không mấy khả quan, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội để cô được tái sinh, điều kỳ diệu mà cô tin chắc rằng có ước cũng không bao giờ thấy, nên cảm thấy may mắn thay vì than vãn chuyện bất hạnh đổ ụp xuống đầu mình, lời Thần Chết tập sự vẫn quanh quẩn trong đầu cô, sống lại kiếp này chắc cũng có lý do, tạm thời tin anh ta vậy, ít nhất có cái mặt đẹp và kiên nhẫn giải đáp mớ thắc mắc của cô nãy giờ.
Thần Chết khoanh tay trước ngực, mắt quan sát cô gái rồi điềm nhiên nói: "Chờ đợi, rồi cô sẽ biết, không được hỏi nhiều." Vũ Thư không kìm được tò mò: "Vậy có ai xuống địa ngục vì hỏi nhiều chưa?" Thần Chết quay sang nhìn cô ánh nhìn sâu xa tỏ vẻ suy ngẫm: "Chắc sắp có." Vũ Thư giơ tay ra dấu (X) "Anh làm ơn dẹp hộ suy nghĩ đó đi hộ tôi." Thần Chết lại thản nhiên: "Nếu cô bớt hỏi thì tôi sẽ suy nghĩ lại." Vũ Thư ủ rũ, chống tay lên bàn đối diện với cô gái. "Vậy cho tôi hỏi mấy câu nữa thôi." Lần này Thần Chết ra ân huệ: "Cho cô hỏi ba câu, một số câu không thuộc thẩm quyền tôi sẽ không trả lời, hỏi đi."
Vũ Thư chỉ chờ có vậy: "Sao tôi lại chết vậy?" Thần Chết ung dung: "Câu này tôi trả lời được. Cô chết vì bị người ta đè trúng, chết rất thảm." Vũ Thư vội vàng hỏi tiếp không cân suy nghĩ: "Sao lại là đè chết, ai đè tôi?"
Thần Chết cũng đặt tay xuống bàn gõ nhịp, bình thản trả lời: "Hết ba câu hỏi, chính cái người ngồi trước mặt cô đây này, cô ta nhảy lầu tự tử nhưng đè trúng người cô, cô đập đầu xuống đường, chấn thương sọ não, dập nát nội tạng, gẫy xương cột sống và còn.." Vũ Thư hết chịu nổi: "Thôi thôi, đủ thảm hại rồi, ba câu hỏi quá ít, anh làm ơn gia hạn cho tôi thêm mấy câu nữa được không?" Thần Chết lạnh lùng: "Không, nhưng tôi biết cô muốn biết gì."
Vũ Thư lúc này tươi tắn hơn, nhìn Thần Chết với ánh mắt đầy sùng bái: "Quả là lợi hại, anh lên sớm được thăng cấp mới đúng, làm việc tận tình chu đáo." Thần Chết đứng dậy đi xung quanh phòng rồi chỉ vào cô gái "Cô ta cũng sắp chết rồi, cô ta vẫn sẽ tự tử tiếp. Cuộc sống của cô ta cũng không mấy khả quan. Cô ta là Hà Lâm Nhi, 22 tuổi, mồ côi cha mẹ, từ nhỏ đã sống với bà ngoại. Dù điều kiện sống không được tốt nhưng ít nhất cô ta có bà ngoại luôn yêu thương chăm sóc. Hai tháng trước bà ngoại cô ta chết. Cô ta cũng muốn chết theo, cô ta không có tài sản, không có công việc tốt, không có bạn bè. Nói tóm lại, cô ta sắp như cô."
Vũ Thư nhìn cô gái cũng thấy khá đồng cảm dù cô ta gây ra cái chết cho cô nhưng không phải là cô ta cô ý nhằm vào cô. Vũ Thư thở dài: "Cô ấy cũng rất đáng thương." Thần Chết nhìn cô, ánh mắt ánh lên sự áy náy: "Thực ra ta đưa cô tới đây để giúp cô một chuyện." Vũ Thư vui mừng: "Có phải anh đưa tôi lên thiên đường?" Thần Chết cũng thở dài: "Không phải vậy?"
Vũ Thư ôm mặt âu sầu: "Hức, tôi như vậy mà lại xuống địa ngục ư, trời ơi, cái chết sao đáng sợ thế này." Thần Chết lúc này mới giải thích rõ: "Không phải xuống đó, là như thế này, do sai sót của ta, đáng lẽ cô chưa phải chết mà bà cụ đi gần cô lúc ấy mới là người bị Hà Lâm Nhi đè vào."
Vũ Thư nghe được mà sốc óc: "Má ơi, là chính anh hại chết tôi, thế mà nãy giờ tôi đã nghĩ tốt về anh, cho tôi rút lại lời ban nãy, anh có khi còn tập sự dài dài, là anh đã phá nát cuộc đời tôi rồi." Thần Chết nhẹ giọng xoa dịu: "Thông cảm tôi đang tập sự mà, chính vì thế đưa cô vào đây để thỏa thuận, sửa chữa sai lầm, mặt khác mọi sự xảy ra cũng có nguyên nhân, có thể kiếp này của cô cần làm lại vì lý do nào đó tôi cũng không thể lý giải."
Vũ Thư vò đầu bứt tóc: "Nói tôi nghe tại sao anh chết, anh nợ tôi nên đừng có làm trò mà không trả lời tôi." Thần Chết cũng không giấu giếm chuyện cá nhân: "À, là thẩm mĩ hỏng, chết trên bàn phẫu thuật." Vũ Thư nhìn chằm chằm Thần Chết: "Chết vì đẹp ít ra cũng tốt hơn tôi, anh nói xem anh đền bù tôi thế nào đây khi tôi đã là hồn ma." Thần Chết chỉ vào cô gái "Cô có thể sống lại bằng thân xác của cô ta, trong ngày hôm nay chúng ta sẽ đi theo cô ta, chờ cô ta chết, tôi đưa cô ta đi còn cô nhập vào xác cô ta, sống tiếp cuộc đời của cô ta."
Vũ Thư vui mừng nhưng lại thấy có điều không ổn: "Thật ư, tôi có thể sống tiếp sao, nhưng làm thế sao được, tôi không thể cướp đi quyền sống của cô ấy." Thần Chết rất nhanh trả lời thắc mắc của cô: "Cô ta tận số rồi, điều này không phải do ta hay cô định đoạt. Cô sẽ tiếp quản thể xác này, nhưng cô phải nhớ một số điều sau, thứ nhất một số ký ức của cô sẽ mất đi, thứ hai cô không được tìm về cha mẹ, duyên của cô với họ đã hết, nếu họ biết cô còn sống là cô làm hại họ, làm ảnh hưởng tới kiếp luân hồi cho cả cô, cả họ và cho linh hồn Hà Lâm Nhi. Cuối cùng cô hãy sống tốt trong thân phận của Hà Lâm Nhi, từ nay về sau cái tên Vũ Thư sẽ không thuộc về cô nên đừng có nhận mình là Vũ Thư nữa phải quên đi thân phận ấy đi."
Vũ Thư trầm ngâm quan sát cô gái, rồi lại nhìn Thần Chết: "Anh có biết cô ta sẽ chết như nào không, có gì đảm bảo cô ta chết toàn thây, nếu nhảy lầu tự tử nữa chẳng phải tôi sẽ là người gánh chịu, lại què quặt, thậm trí còn sống thực vật rồi bị nhốt vĩnh viễn trong thân xác ấy thì làm sao?" Thần Chết cũng trầm ngâm: "Cái này ngoài tầm kiểm soát của ta, ta không thể điều khiển suy nghĩ của người khác, nhưng khả năng nhảy lầu chắc không xảy ra nữa vì một lần làm liên lụy người khác rồi, cô ta sẽ không chọn cách này đâu".
Vũ Thư lại tò mò: "Gia đình tôi có biết cô ta không?"
"Biết chứ, nhưng cũng không ai trách cô ta được, cô xem cô ta đến cái chết còn xông vào thì còn quan tâm gì mấy câu trách móc, mà ba mẹ cô cũng không làm khó cô ta, cô ta nhận trách nhiệm về bản thân, xin lỗi họ và đứng ra trang điểm xác chết của cô, đúng chuyên môn của cô ta đang làm".
Nhắc tới cha mẹ lòng Vũ Thư cũng trùng xuống: "Ba mẹ tôi cũng là người hiểu đạo lý, chẳng trách bản thân tôi cũng không thể oán thán cô ta được, cầu mong cô ta suy nghĩ cẩn thận đừng làm thương tổn tấm thân này, mà cô gái này cũng thật can đảm, chọn nghề làm nhân viên nhà tang lễ thì cũng kỳ".
Thần Chết lúc này cũng cảm thông với cô gái: "Là bất đắc dĩ thôi, cô ta học hành không tới nơi tới trốn, gia cảnh cũng khó khăn, kiếm đủ miếng cơm manh áo đã là tốt rồi. Trước cô ta đi làm thuê ở tiệm váy cưới, trang điểm cô dâu nhưng vì khuôn mặt ủ dột, u sầu người ta đuổi việc bảo cô ta nên đến nhà tang lễ trang điểm xác chết thì hợp hơn, thế nên cô ta có mặt ở đây".
Sau một hồi thẩm thấu câu chuyện của đối phương Vũ Thư cũng thấy cô gái nhỏ thật đáng thương. Nghĩ tới sau này tiếp quản cơ thể này cuộc sống tới đây của cô chắc hẳn không mấy khả quan, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội để cô được tái sinh, điều kỳ diệu mà cô tin chắc rằng có ước cũng không bao giờ thấy, nên cảm thấy may mắn thay vì than vãn chuyện bất hạnh đổ ụp xuống đầu mình, lời Thần Chết tập sự vẫn quanh quẩn trong đầu cô, sống lại kiếp này chắc cũng có lý do, tạm thời tin anh ta vậy, ít nhất có cái mặt đẹp và kiên nhẫn giải đáp mớ thắc mắc của cô nãy giờ.