Chương 8: Xác định quan hệ
Lâm Nhi không có quyền buồn, anh có bạn gái cũng là điều đương nhiên, tốt nhất trước mặt hãy cố tỏ ra bình thản, đừng tự rước nhục cho bản thân, anh không thuộc về cô, mãi mãi là như vậy nên đừng có mơ mộng hão huyền.
Buổi tối Trung tâm thương mại đóng cửa rất đúng giờ. Lâm Nhi cùng hai nhóc nhân viên đã dọn dẹp xong xuôi. Cô lững thững đi bộ về nhà. Nhà trọ chỉ cách đây 300m nên đi bộ cũng nhanh. Nhưng tối nay tâm trạng trùng xuống thấy rõ, Lâm Nhi cảm giác con đường dài gấp ba mọi ngày. Mệt mỏi bước chân về trước khu trọ, cô rũ mắt mà đi vật vờ như hồn ma, cũng không để ý bóng người phía trước, là cố ý chắn trước mặt cô.
Cô nhìn ra trang phục quen thuộc vừa nãy, sao con người này bảo đến viện mà giờ lại xuất hiện ở đây. Cách một bước chân, anh nhìn cô thăm dò: "Lâm Nhi, nếu tôi đưa bạn gái đến ăn bánh em làm, em có vui không?" Lâm Nhi không ngẩng lên nhìn anh, chỉ ủ rũ lắc đầu: "Không vui." Anh đưa đưa hai tay giữ lấy cánh tay cô, khuôn mặt nam tính lúc này chỉ cách cô khoảng hai bàn tay vì anh khá cao, cô còn thấy rõ lông mi anh khẽ động, sống mũi thẳng như đoạt mạng khiến cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm. "Nói tôi biết, em cũng nhớ tôi?"
Lâm Nhi bị anh giữ tay, mắt thì ghim chặt từng biểu hiện của cô khiến cô mắc kẹt, không cho cô cơ hội trốn tránh, cô e dè gật gật đầu: "Nhớ, em rất nhớ anh." Chỉ chờ có thế, Mạc Gia ôm ghì lấy bảo bối nhỏ, một tay anh giữ lấy cằm cô đẩy lên. Nụ hôn áp chế đầy tính xâm lược diễn ra trước khu trọ nếu ai chứng kiến chắc chắn đỏ mặt, tía tai mà bỏ đi vội.
Lâm Nhi mụ mị hết đầu óc, người đàn ông này có tính chiếm hữu rất cao, khác hẳn hình tượng nghiêm túc cô vẫn thấy. Sau một hồi anh mới hài lòng buông tha đôi môi ấy: "Không mời anh vào nhà sao, anh chỉ biết em ở khu này, còn ở đâu anh không rõ." Lâm Nhi dẫn anh đi, không quên nhắc anh đi nhẹ, nói khẽ vì giờ cũng đã khuya.
Căn phòng 20m2 của cô trên tầng ba của khu nhà. Sự xuất hiện của anh khiến nó trở lên bé nhỏ lạ thường. Cô ngại ngùng mời anh ngồi ghế trên ghế sô pha, còn mình thi đi lấy nước. Mạc Gia nhìn một vòng căn phòng khiêm tốn nhưng được cô bầy biện rất khéo léo, cũng đầy đủ và ấm cúng, nhiều chỗ trông như mới được sửa lại. Đồ trang trí cũng nữ tính và ngộ nghĩnh đáng yêu như chính cô chủ vậy. Anh hài lòng tựa người thoải mái trên sô pha. "Lâm Nhi phòng em rất đẹp, nhưng cái giường có vẻ hơi nhỏ với cả hai".
Lâm Nhi đỏ mặt, cái con người ngày càng ngày da mặt càng dày. "Mạc Gia, nơi đây cách âm không được tốt, anh vẫn nên về nhà mình đi." Mạc Gia phì cười: "Em nghĩ sẽ phát ra âm thanh gì mà sợ cách âm không tốt." Lâm Nhi biết anh cố tình nên cô cô đành chống chế: "Em sợ anh ngủ ngáy, mai cả khu lại biết em nuôi thợ xẻ gỗ trong nhà."
"Lâm Nhi em lấy nước mà tốn thời gian như học lại từ tiểu học lên cấp ba, có phải em sợ gần anh". Lâm Nhi hết nói nổi, cái tên này hình như cố tình khích bác cô, cô đưa nước cho anh rồi bỏ lại một câu: "Chờ đấy, em đi tắm, anh cứ chuẩn bị tinh thần cho tốt đi, khi cần đừng van xin em." Mạc Gia nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cửa nhà tắm mà miệng đắng, lưỡi khô phải uống vội cốc nước, phòng bật điều hòa mát dịu mà anh thấy nóng lên từng hồi, phải cởi bớt mấy cúc áo sơ mi, cô nói đúng anh phải chuẩn bị tinh thần đối diện với cô, ai là thỏ ai là sói còn chưa ngã ngũ đâu.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Lâm Nhi tắm xong cũng đã là 20 phút sau. Cô đi ra tay vẫn còn cầm khăn lau tóc. Mạc Gia cũng phi vào phòng tắm không quên mượn Lâm Nhi một tấm khăn. Cô sấy tóc xong anh cũng đi ra. Phòng nhỏ nên vừa ra là sẽ đụng người. Lâm Nhi cảm giác ánh mắt nỏng bóng của anh đang ở ngay phía sau. Cô quay người lại đập vào mắt là khuôn ngực trần vẫn còn vương chút nước, cánh tay với những múi cơ nổi căng đầy mạnh mẽ, anh chỉ cuốn khăn quanh eo.
Cô nàng bạo gan hướng ánh mắt đi xuống, phần cơ bụng cũng khiến cô xuýt xoa, không thể ngờ sau lớp quần áo lại che dấu thân hình manly thế này. Hài lòng trước ánh mắt ngưỡng mộ của Lâm Nhi, Mạc Gia càng muốn bộc lộ thú tính. "Lâm Nhi, em nên tiết chế trước anh, tốt nhất là cố giữ im lặng". Lâm Nhi nhìn anh, ánh mắt ướt át đầy mê hoặc, cô thả tự do váy ngủ lụa mỏng manh: "Còn tùy thuộc vào biểu hiện của anh."
Mạc Gia dùng hành động chứng minh, anh bế thốc cô lên hướng cái giường nhỏ, đặt cô xuống rồi đè lên người cô: "Sập giường mai anh sẽ đền". Tiếp sau đó là một màn dây dưa, Lâm Nhi mặc anh phóng túng trên người cô, cô đưa tay lên miệng, ngăn những âm thanh rên rỉ mê người phát ra, anh hướng cổ cô lưu lại những dấu hickey mờ ám, lại gỡ cánh tay đang đưa lên giữ miệng của cô, dùng môi, lưỡi áp chế, không cho cô cơ hội trốn tránh.
Buổi tối Trung tâm thương mại đóng cửa rất đúng giờ. Lâm Nhi cùng hai nhóc nhân viên đã dọn dẹp xong xuôi. Cô lững thững đi bộ về nhà. Nhà trọ chỉ cách đây 300m nên đi bộ cũng nhanh. Nhưng tối nay tâm trạng trùng xuống thấy rõ, Lâm Nhi cảm giác con đường dài gấp ba mọi ngày. Mệt mỏi bước chân về trước khu trọ, cô rũ mắt mà đi vật vờ như hồn ma, cũng không để ý bóng người phía trước, là cố ý chắn trước mặt cô.
Cô nhìn ra trang phục quen thuộc vừa nãy, sao con người này bảo đến viện mà giờ lại xuất hiện ở đây. Cách một bước chân, anh nhìn cô thăm dò: "Lâm Nhi, nếu tôi đưa bạn gái đến ăn bánh em làm, em có vui không?" Lâm Nhi không ngẩng lên nhìn anh, chỉ ủ rũ lắc đầu: "Không vui." Anh đưa đưa hai tay giữ lấy cánh tay cô, khuôn mặt nam tính lúc này chỉ cách cô khoảng hai bàn tay vì anh khá cao, cô còn thấy rõ lông mi anh khẽ động, sống mũi thẳng như đoạt mạng khiến cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm. "Nói tôi biết, em cũng nhớ tôi?"
Lâm Nhi bị anh giữ tay, mắt thì ghim chặt từng biểu hiện của cô khiến cô mắc kẹt, không cho cô cơ hội trốn tránh, cô e dè gật gật đầu: "Nhớ, em rất nhớ anh." Chỉ chờ có thế, Mạc Gia ôm ghì lấy bảo bối nhỏ, một tay anh giữ lấy cằm cô đẩy lên. Nụ hôn áp chế đầy tính xâm lược diễn ra trước khu trọ nếu ai chứng kiến chắc chắn đỏ mặt, tía tai mà bỏ đi vội.
Lâm Nhi mụ mị hết đầu óc, người đàn ông này có tính chiếm hữu rất cao, khác hẳn hình tượng nghiêm túc cô vẫn thấy. Sau một hồi anh mới hài lòng buông tha đôi môi ấy: "Không mời anh vào nhà sao, anh chỉ biết em ở khu này, còn ở đâu anh không rõ." Lâm Nhi dẫn anh đi, không quên nhắc anh đi nhẹ, nói khẽ vì giờ cũng đã khuya.
Căn phòng 20m2 của cô trên tầng ba của khu nhà. Sự xuất hiện của anh khiến nó trở lên bé nhỏ lạ thường. Cô ngại ngùng mời anh ngồi ghế trên ghế sô pha, còn mình thi đi lấy nước. Mạc Gia nhìn một vòng căn phòng khiêm tốn nhưng được cô bầy biện rất khéo léo, cũng đầy đủ và ấm cúng, nhiều chỗ trông như mới được sửa lại. Đồ trang trí cũng nữ tính và ngộ nghĩnh đáng yêu như chính cô chủ vậy. Anh hài lòng tựa người thoải mái trên sô pha. "Lâm Nhi phòng em rất đẹp, nhưng cái giường có vẻ hơi nhỏ với cả hai".
Lâm Nhi đỏ mặt, cái con người ngày càng ngày da mặt càng dày. "Mạc Gia, nơi đây cách âm không được tốt, anh vẫn nên về nhà mình đi." Mạc Gia phì cười: "Em nghĩ sẽ phát ra âm thanh gì mà sợ cách âm không tốt." Lâm Nhi biết anh cố tình nên cô cô đành chống chế: "Em sợ anh ngủ ngáy, mai cả khu lại biết em nuôi thợ xẻ gỗ trong nhà."
"Lâm Nhi em lấy nước mà tốn thời gian như học lại từ tiểu học lên cấp ba, có phải em sợ gần anh". Lâm Nhi hết nói nổi, cái tên này hình như cố tình khích bác cô, cô đưa nước cho anh rồi bỏ lại một câu: "Chờ đấy, em đi tắm, anh cứ chuẩn bị tinh thần cho tốt đi, khi cần đừng van xin em." Mạc Gia nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cửa nhà tắm mà miệng đắng, lưỡi khô phải uống vội cốc nước, phòng bật điều hòa mát dịu mà anh thấy nóng lên từng hồi, phải cởi bớt mấy cúc áo sơ mi, cô nói đúng anh phải chuẩn bị tinh thần đối diện với cô, ai là thỏ ai là sói còn chưa ngã ngũ đâu.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Lâm Nhi tắm xong cũng đã là 20 phút sau. Cô đi ra tay vẫn còn cầm khăn lau tóc. Mạc Gia cũng phi vào phòng tắm không quên mượn Lâm Nhi một tấm khăn. Cô sấy tóc xong anh cũng đi ra. Phòng nhỏ nên vừa ra là sẽ đụng người. Lâm Nhi cảm giác ánh mắt nỏng bóng của anh đang ở ngay phía sau. Cô quay người lại đập vào mắt là khuôn ngực trần vẫn còn vương chút nước, cánh tay với những múi cơ nổi căng đầy mạnh mẽ, anh chỉ cuốn khăn quanh eo.
Cô nàng bạo gan hướng ánh mắt đi xuống, phần cơ bụng cũng khiến cô xuýt xoa, không thể ngờ sau lớp quần áo lại che dấu thân hình manly thế này. Hài lòng trước ánh mắt ngưỡng mộ của Lâm Nhi, Mạc Gia càng muốn bộc lộ thú tính. "Lâm Nhi, em nên tiết chế trước anh, tốt nhất là cố giữ im lặng". Lâm Nhi nhìn anh, ánh mắt ướt át đầy mê hoặc, cô thả tự do váy ngủ lụa mỏng manh: "Còn tùy thuộc vào biểu hiện của anh."
Mạc Gia dùng hành động chứng minh, anh bế thốc cô lên hướng cái giường nhỏ, đặt cô xuống rồi đè lên người cô: "Sập giường mai anh sẽ đền". Tiếp sau đó là một màn dây dưa, Lâm Nhi mặc anh phóng túng trên người cô, cô đưa tay lên miệng, ngăn những âm thanh rên rỉ mê người phát ra, anh hướng cổ cô lưu lại những dấu hickey mờ ám, lại gỡ cánh tay đang đưa lên giữ miệng của cô, dùng môi, lưỡi áp chế, không cho cô cơ hội trốn tránh.