Chương : 20
" Ây, thật là chán mà! Chỉ có vậy mà đã bị chơi hỏng rồi!"
Ngồi trên giường, Lâm Minh thở dài ngao ngán nhìn khuôn mặt thất thần của Tiêu Chiến.
Đã hơn mười canh giờ trôi qua bên trong căn phòng này, Diệp Vấn đã bị hắn chơi đến toàn thân tê liệt, dù có ma pháp phục hồi nhưng vẫn chỉ có thể nằm im trên giường mà thơ gấp lấy, khắp nơi trên thân thể tràn đầy vết hằn cùng bạch dịch, đã biệt là khe hồng vẫn đang mở rộng không thể khép, liên tục chảy ra ái dịch, chứng minh đã bị Lâm Minh chà đạp đến mức nào.
" Chủ... nhân.... ân... ân... nữa đi... nữa đi..."
Hai mắt Diệp Vấn trắng bệch vô thần, trong miệng như mê như sảng liên tục lặp lại những dâm ngôn uế ngữ đã được Lâm Minh dạy, trông không khác gì so với một con búp bê tình dục.
" Mà thôi, bên ngoài chắc cũng đã được nửa giờ rồi! Cũng là lúc nên đi ra gặp mặt " hắn " rồi!
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Tiêu Chiến đầy nghiền ngẫm.
" Thê tử của ngươi rất tốt chơi a, để cảm ơn, vậy thì hãy để ta giúp ngươi lần này đi! Hắc hắc!"
Sau đó, hắn mặc lại y phục, trên tay hiện lên một ma pháp trận thay đổi tâm trí nữa, từng bước từng bước một đến gần.
Trong tâm thức Tiêu Chiến lúc này, chỉ còn lại một khoảng không gian tối đen cùng đôi mắt bạc và nụ cười ma mị....
Két!!
Một tiếng cửa mở ra, ánh mắt của ba người bên ngoài lập tức bị thu hút đến, sau đó là thân ảnh của Tiêu Viêm lấy một tốc độ cao nhất lao vào.
Nhưng chỉ vừa đến mép thềm thì đã lập tức ngưng lại, bởi vì bên trong có ba thân ảnh đang vừa cười vừa nói bước ra.
" Mẫu thân, ngươi... có thể đi lại rồi sao? Tốt quá, thật tốt quá!"
Nhìn thấy thân ảnh của Diệp Vấn sắc mặt hồng hào khỏe mạnh đi đến, Tiêu Viêm một cái chấn động trong lòng, hơi nghi hoặc vì sao căn bệnh đến cả sư phụ cũng bó tay mà lại được chữa khỏi dễ dàng như vậy.
Nhưng sau đó, hắn rất nhanh nở nụ cười niềm nở đón tiếp đối phương, biểu hiện hệt như một người con có hiếu đang lo lắng cho mẫu thân củ mình.
Ừ, mà hắn cũng quả là " có hiếu " thật, chăm sóc cho mẫu thân mình rất tốt a!
" Viêm Nhi, hồ nháo như vậy còn ra thể thống gì? Không thấy còn có ân nhân ở đây sau?"
Nếu là lúc trước, Diệp Vấn tuyệt đối sẽ đến một cái ôm yêu thương dành cho Tiêu Viêm, tuy nhiên sau hơn mười giờ bị Lâm Minh điều giáo đã khiến cô ta bản năng sinh ra cảm giác chán ghét với tất cả đàn ông trên đời này, đối với đứa con trước mắt này càng là như vậy!
Dù sao, chính bởi vì nó mà cô mới không thể dâng trọn danh tiếtnhaan thê của mình cho chủ nhân, đây là tội ác không thể tha thứ!
Chỉ có biến hắn thành một nón xanh công, đem nữ nhân của hắn trở thành món đồ chơi cho chủ nhân mới có thể phần nào chuộc lại tội lỗi này!
Và chính tay cô, mẹ hắn - sẽ giúp hắn làm điều đó!
Không ai phát hiện ra rằng, một vòng hắc quang đen kịt ma mị đang lan tỏa trong ánh mắt của cả Diệp Vấn lẫn Tiêu Chiến.
" Mẫu thân..."
Tiêu Viêm đầy mặt là nghi hoặc, mẫu thân đây là như thế nào?
Chẳng phải hai hôm trước vẫn còn nằm ở dưới thân hắn rên rỉ hay sao? Tại sao bây giờ lại có vẻ lạnh lùng đến vậy?
Hơn nữa, còn cái khí chất cao lạnh cự người ngoài ngàn dặm kia cùng thái độ thân mật cực kỳ với tên Lâm Minh kia nữa, đây rốt cuộc là có chuyện gì??
" Nhi tử, còn không mau đến cảm tạ Lâm công tử. Đây chính là đại ân nhân của gia đình chúng ta!"
Tiêu Chiến đầy mặt ôn hòa nhìn Tiêu Viêm, nhưng sâu tròng lòng thì lại tràn đầy hận thù băng lãnh gào thét
[ Nghịch tử, là tại ngươi... tất cả là tại ngươi... là vì ngươi dám cưỡng hiếp Vấn Nhi khiến nàng không thể dâng ra danh tiết toàn vẹn mà cảm tạ ân nhân, khiến nàng giờ chỉ có thể trở thành nô lệ tình dục dâm đãng thấp hèn... tại ngươi.. là tại ngươi... Ta chắc chắn sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp trăm lần!].
Một tầng bóng đêm bao phủ lấy nội tâm Tiêu Chiến, chỉ nghĩ đến việc làm sao trả thù con trai mình thôi mà đã khiến nội tâm ông ta sung sướng đến phát rồ, trên môi cũng không kiềm chế được mà cong nhẹ lên một cách dữ tợn.
Lâm Minh hào hứng nhìn lấy biểu cảm của cả ba, cảm giác khống chế kẻ khác trong tay mình này quả thật rất tốt, không trách Hỗn Độn Thiên Ma năm xưa lại say mê trong thế giới con người đến vậy, kể cả việc tu luyện đại đạo cũng không màng.
Nếu không phải Cơ Hiên Viên chủ động gây chuyện thì có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp tục hưởng thụ " nhân sinh " đắc ý của mình!
" Cảm... ơn!"
Khó nhọc nói ra từng chữ, trong lòng Tiêu Viêm bất giác dâng lên ngọn lửa khuất nhục lớn lao, cứ như bản thân đang bị đối phương dẫm đạp lên tôn nghiêm bản thân vậy.
Nhưng ba năm phế vật cũng đã rèn luyện cho hắn khả năng chịu nhục rất tốt, vẫn có thể cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
" Ồ, Tiêu công tử không cần khách sáo, chỉ là tiện tay thôi! Hơn nữa gia chủ và phu nhân đây cũng đã " cảm tạ " rồi, ta rất hài lòng!!"
Lâm Minh cười cợt nói, đặc biệt đến hai chữ " cảm tạ " thì dùng một âm điệu rất chi là... dâm dật, mà ở đây cũng chỉ có mỗi Tiêu Y mới hiểu được.
Ánh mắt của Tiêu Y nhìn Diệp Vấn bất giác cũng có chút thân cận hơn, trên người đối phương cô ngửi được " hương vị " của chủ nhân mình, người chủ nhân mà cô đã thề sẽ vĩnh viễn dâng hiến cả linh hồn, tình yêu và thể xác.
" Cảm tạ?"
Tiêu Viêm nhíu mày, mặc dù cảm thấy có gì đó trong giọng nói của đối phương nhưng lại nghĩ không ra, đành lý giải đó là lợi ích mà phụ thân trả cho đối phương vậy.
" Thôi, mọi chuyện cũng đã xong rồi! Tại hạ cũng nên cáo từ, còn về lời mời của Tiêu gia chủ về ngày lễ thành nhân sắp tới, đến khi đó ta chắc chắn sẽ có mặt!"
" Được Lâm công tử đến tham gia chính là vinh dự của Tiêu Gia chúng tôi!"
Tiêu Chiến đầy mặt vui mừng nói rằng, trong tâm đang cân nhắc một kế hoạch gì đó mà chỉ có ông ta mới biết rõ.
" Công tử về sớm vậy sao? Sao không ở lại để tiệ...để nhân gia có thể tận tình " cảm tạ " ngài!"
Diệp Vấn có chút lưu luyến không thôi nói, thái độ hệt như một tình nhân đang nũng nịu với người yêu của mình.
Tiêu Chiến đối với việc này mắt điếc tai ngơ, mặt không đổi sắc.
Còn Tiêu Viêm, hiện rõ nét ghen ghét ra trong ánh mắt, lập tức chen thân vào giữa hai người.
Đôi mày liễu của Diệp Vấn nhíu lại đầy khó chịu, trong lòng cũng bắt đầu lập ra một kế hoạch gì đó mà chỉ cô ta mới biết.
Lâm Minh khẽ cười, không chút để tâm hành động của đối phương.
" Ân, không được rồi. Hai tiểu tức phụ của ta còn đang đợi ta về dùng bữa đây, nếu phu nhân có hảo ý thì mời hôm nào sang nhà ta chơi cùng hai nàng ấy nói chuyện, chúng ta sẽ thật tốt " chiêu đãi " ngươi!"
" Cứ quyết định vậy đi!".
Diệp Vấn che miệng cười duyên, ánh mắt hơi híp lại đầy nhu tình.
" Tiểu Y, chúng ta về thôi. Nãy giờ vất vả ngươi rồi, đợi khi về nhà ta sẽ thưởng cho!"
Lâm Minh phất tay, bí hiểm nhìn thoáng qua chiếc giới chỉ bạc trên tay Tiêu Viêm một cái.
Tiểu Y nghe vậy đầy mặt đà hồng vui vẻ " Vâng " một tiếng lập tức theo sau.
Khi đi ngang qua Huân Nhi từ đầu đến giờ vẫn im lặng, khi chất như một đóa thanh liên tiên tử trong sáng tinh khiết, nhịp chân Lâm Minh bỗng nhiên hơi chậm lại, bờ môi khẽ nhấp nháy vài cái.
Thần sắc Huân Nhi theo đó lập tức thay đổi, tràn đầy khủng hoảng và khiếp sợ, sau đó cắn nhẹ môi hồng khẽ gật đầu.
Động tác của cả hai đều rất nhanh và bí mật, Tiêu Viêm chỉ lo tập trung quấn quýt vào mẫu thân mình hoàn toàn không chú ý tới.
" Lâm công tử đi cẩn thận "
Tiêu Chiến và Diệp Vấn tràn đầy ân cần tiễn đưa.
Không ai biết được, bên trong chiếc váy ấy, trên cặp chân dài miên mãn mịn màng, một dòng tinh dịch bạch sắc đang chậm rãi chảy xuống.
Ô nhiễm tất cả.....!!!
Ps: tính viết 2c mà tự nhiên tụt hứng! Cảm ơn bạn 0988901994 và thành viên mới là Lãng Tử Vô Tình đã donate ủng hộ tác, chào mừng các bạn đã đến với truyện của mình!!
Ngồi trên giường, Lâm Minh thở dài ngao ngán nhìn khuôn mặt thất thần của Tiêu Chiến.
Đã hơn mười canh giờ trôi qua bên trong căn phòng này, Diệp Vấn đã bị hắn chơi đến toàn thân tê liệt, dù có ma pháp phục hồi nhưng vẫn chỉ có thể nằm im trên giường mà thơ gấp lấy, khắp nơi trên thân thể tràn đầy vết hằn cùng bạch dịch, đã biệt là khe hồng vẫn đang mở rộng không thể khép, liên tục chảy ra ái dịch, chứng minh đã bị Lâm Minh chà đạp đến mức nào.
" Chủ... nhân.... ân... ân... nữa đi... nữa đi..."
Hai mắt Diệp Vấn trắng bệch vô thần, trong miệng như mê như sảng liên tục lặp lại những dâm ngôn uế ngữ đã được Lâm Minh dạy, trông không khác gì so với một con búp bê tình dục.
" Mà thôi, bên ngoài chắc cũng đã được nửa giờ rồi! Cũng là lúc nên đi ra gặp mặt " hắn " rồi!
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Tiêu Chiến đầy nghiền ngẫm.
" Thê tử của ngươi rất tốt chơi a, để cảm ơn, vậy thì hãy để ta giúp ngươi lần này đi! Hắc hắc!"
Sau đó, hắn mặc lại y phục, trên tay hiện lên một ma pháp trận thay đổi tâm trí nữa, từng bước từng bước một đến gần.
Trong tâm thức Tiêu Chiến lúc này, chỉ còn lại một khoảng không gian tối đen cùng đôi mắt bạc và nụ cười ma mị....
Két!!
Một tiếng cửa mở ra, ánh mắt của ba người bên ngoài lập tức bị thu hút đến, sau đó là thân ảnh của Tiêu Viêm lấy một tốc độ cao nhất lao vào.
Nhưng chỉ vừa đến mép thềm thì đã lập tức ngưng lại, bởi vì bên trong có ba thân ảnh đang vừa cười vừa nói bước ra.
" Mẫu thân, ngươi... có thể đi lại rồi sao? Tốt quá, thật tốt quá!"
Nhìn thấy thân ảnh của Diệp Vấn sắc mặt hồng hào khỏe mạnh đi đến, Tiêu Viêm một cái chấn động trong lòng, hơi nghi hoặc vì sao căn bệnh đến cả sư phụ cũng bó tay mà lại được chữa khỏi dễ dàng như vậy.
Nhưng sau đó, hắn rất nhanh nở nụ cười niềm nở đón tiếp đối phương, biểu hiện hệt như một người con có hiếu đang lo lắng cho mẫu thân củ mình.
Ừ, mà hắn cũng quả là " có hiếu " thật, chăm sóc cho mẫu thân mình rất tốt a!
" Viêm Nhi, hồ nháo như vậy còn ra thể thống gì? Không thấy còn có ân nhân ở đây sau?"
Nếu là lúc trước, Diệp Vấn tuyệt đối sẽ đến một cái ôm yêu thương dành cho Tiêu Viêm, tuy nhiên sau hơn mười giờ bị Lâm Minh điều giáo đã khiến cô ta bản năng sinh ra cảm giác chán ghét với tất cả đàn ông trên đời này, đối với đứa con trước mắt này càng là như vậy!
Dù sao, chính bởi vì nó mà cô mới không thể dâng trọn danh tiếtnhaan thê của mình cho chủ nhân, đây là tội ác không thể tha thứ!
Chỉ có biến hắn thành một nón xanh công, đem nữ nhân của hắn trở thành món đồ chơi cho chủ nhân mới có thể phần nào chuộc lại tội lỗi này!
Và chính tay cô, mẹ hắn - sẽ giúp hắn làm điều đó!
Không ai phát hiện ra rằng, một vòng hắc quang đen kịt ma mị đang lan tỏa trong ánh mắt của cả Diệp Vấn lẫn Tiêu Chiến.
" Mẫu thân..."
Tiêu Viêm đầy mặt là nghi hoặc, mẫu thân đây là như thế nào?
Chẳng phải hai hôm trước vẫn còn nằm ở dưới thân hắn rên rỉ hay sao? Tại sao bây giờ lại có vẻ lạnh lùng đến vậy?
Hơn nữa, còn cái khí chất cao lạnh cự người ngoài ngàn dặm kia cùng thái độ thân mật cực kỳ với tên Lâm Minh kia nữa, đây rốt cuộc là có chuyện gì??
" Nhi tử, còn không mau đến cảm tạ Lâm công tử. Đây chính là đại ân nhân của gia đình chúng ta!"
Tiêu Chiến đầy mặt ôn hòa nhìn Tiêu Viêm, nhưng sâu tròng lòng thì lại tràn đầy hận thù băng lãnh gào thét
[ Nghịch tử, là tại ngươi... tất cả là tại ngươi... là vì ngươi dám cưỡng hiếp Vấn Nhi khiến nàng không thể dâng ra danh tiết toàn vẹn mà cảm tạ ân nhân, khiến nàng giờ chỉ có thể trở thành nô lệ tình dục dâm đãng thấp hèn... tại ngươi.. là tại ngươi... Ta chắc chắn sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp trăm lần!].
Một tầng bóng đêm bao phủ lấy nội tâm Tiêu Chiến, chỉ nghĩ đến việc làm sao trả thù con trai mình thôi mà đã khiến nội tâm ông ta sung sướng đến phát rồ, trên môi cũng không kiềm chế được mà cong nhẹ lên một cách dữ tợn.
Lâm Minh hào hứng nhìn lấy biểu cảm của cả ba, cảm giác khống chế kẻ khác trong tay mình này quả thật rất tốt, không trách Hỗn Độn Thiên Ma năm xưa lại say mê trong thế giới con người đến vậy, kể cả việc tu luyện đại đạo cũng không màng.
Nếu không phải Cơ Hiên Viên chủ động gây chuyện thì có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp tục hưởng thụ " nhân sinh " đắc ý của mình!
" Cảm... ơn!"
Khó nhọc nói ra từng chữ, trong lòng Tiêu Viêm bất giác dâng lên ngọn lửa khuất nhục lớn lao, cứ như bản thân đang bị đối phương dẫm đạp lên tôn nghiêm bản thân vậy.
Nhưng ba năm phế vật cũng đã rèn luyện cho hắn khả năng chịu nhục rất tốt, vẫn có thể cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
" Ồ, Tiêu công tử không cần khách sáo, chỉ là tiện tay thôi! Hơn nữa gia chủ và phu nhân đây cũng đã " cảm tạ " rồi, ta rất hài lòng!!"
Lâm Minh cười cợt nói, đặc biệt đến hai chữ " cảm tạ " thì dùng một âm điệu rất chi là... dâm dật, mà ở đây cũng chỉ có mỗi Tiêu Y mới hiểu được.
Ánh mắt của Tiêu Y nhìn Diệp Vấn bất giác cũng có chút thân cận hơn, trên người đối phương cô ngửi được " hương vị " của chủ nhân mình, người chủ nhân mà cô đã thề sẽ vĩnh viễn dâng hiến cả linh hồn, tình yêu và thể xác.
" Cảm tạ?"
Tiêu Viêm nhíu mày, mặc dù cảm thấy có gì đó trong giọng nói của đối phương nhưng lại nghĩ không ra, đành lý giải đó là lợi ích mà phụ thân trả cho đối phương vậy.
" Thôi, mọi chuyện cũng đã xong rồi! Tại hạ cũng nên cáo từ, còn về lời mời của Tiêu gia chủ về ngày lễ thành nhân sắp tới, đến khi đó ta chắc chắn sẽ có mặt!"
" Được Lâm công tử đến tham gia chính là vinh dự của Tiêu Gia chúng tôi!"
Tiêu Chiến đầy mặt vui mừng nói rằng, trong tâm đang cân nhắc một kế hoạch gì đó mà chỉ có ông ta mới biết rõ.
" Công tử về sớm vậy sao? Sao không ở lại để tiệ...để nhân gia có thể tận tình " cảm tạ " ngài!"
Diệp Vấn có chút lưu luyến không thôi nói, thái độ hệt như một tình nhân đang nũng nịu với người yêu của mình.
Tiêu Chiến đối với việc này mắt điếc tai ngơ, mặt không đổi sắc.
Còn Tiêu Viêm, hiện rõ nét ghen ghét ra trong ánh mắt, lập tức chen thân vào giữa hai người.
Đôi mày liễu của Diệp Vấn nhíu lại đầy khó chịu, trong lòng cũng bắt đầu lập ra một kế hoạch gì đó mà chỉ cô ta mới biết.
Lâm Minh khẽ cười, không chút để tâm hành động của đối phương.
" Ân, không được rồi. Hai tiểu tức phụ của ta còn đang đợi ta về dùng bữa đây, nếu phu nhân có hảo ý thì mời hôm nào sang nhà ta chơi cùng hai nàng ấy nói chuyện, chúng ta sẽ thật tốt " chiêu đãi " ngươi!"
" Cứ quyết định vậy đi!".
Diệp Vấn che miệng cười duyên, ánh mắt hơi híp lại đầy nhu tình.
" Tiểu Y, chúng ta về thôi. Nãy giờ vất vả ngươi rồi, đợi khi về nhà ta sẽ thưởng cho!"
Lâm Minh phất tay, bí hiểm nhìn thoáng qua chiếc giới chỉ bạc trên tay Tiêu Viêm một cái.
Tiểu Y nghe vậy đầy mặt đà hồng vui vẻ " Vâng " một tiếng lập tức theo sau.
Khi đi ngang qua Huân Nhi từ đầu đến giờ vẫn im lặng, khi chất như một đóa thanh liên tiên tử trong sáng tinh khiết, nhịp chân Lâm Minh bỗng nhiên hơi chậm lại, bờ môi khẽ nhấp nháy vài cái.
Thần sắc Huân Nhi theo đó lập tức thay đổi, tràn đầy khủng hoảng và khiếp sợ, sau đó cắn nhẹ môi hồng khẽ gật đầu.
Động tác của cả hai đều rất nhanh và bí mật, Tiêu Viêm chỉ lo tập trung quấn quýt vào mẫu thân mình hoàn toàn không chú ý tới.
" Lâm công tử đi cẩn thận "
Tiêu Chiến và Diệp Vấn tràn đầy ân cần tiễn đưa.
Không ai biết được, bên trong chiếc váy ấy, trên cặp chân dài miên mãn mịn màng, một dòng tinh dịch bạch sắc đang chậm rãi chảy xuống.
Ô nhiễm tất cả.....!!!
Ps: tính viết 2c mà tự nhiên tụt hứng! Cảm ơn bạn 0988901994 và thành viên mới là Lãng Tử Vô Tình đã donate ủng hộ tác, chào mừng các bạn đã đến với truyện của mình!!