Chương : 26
Hai giờ sau.
Trong phòng Lâm Minh lúc này là một mảnh chiến trường bừa bãi, dấu vết hoan ái của hắn có mặt khắp nơi.
Từ giường ngủ đến bàn trà, từ cửa chính cho đến vách tường... đâu đâu đều có dương tinh âm dịch chưa khô đọng lại, dâm hương thoang thoáng khắp phòng tạo nên một khung cảnh khiến người huyết mạch dâng trào.
Tuy vậy, cuộc vui vẫn chưa kết thúc, từng đợt rên rỉ kiều diễm của nữ nhân vẫn vang lên một cách không ngừng.
Trên giường, hai thân ảnh vẫn đang tích cực vận động những động tác nguyên thủy nhất của nhân loại, âm thanh " bạch bạch " của da thịt chạm nhau cứ đều đều vang lên.
Hai người này không phải ai khác chính là Nạp Lan Yên Nhiên và Lâm Minh, bên cạnh họ vẫn còn nằm lấy Tiểu Y và Thải Nhi đã bị hắn chơi đùa đến thoát lực ngất xỉu.
“ A~!! ” từng đạo mê người thanh âm từ trong miệng Yên Nhiên không ngừng phát ra, lúc này cô đang nằm ở trên người Lâm Minh không ngừng điều động lấy eo mông của mình mà lên xuống uốn éo phục vụ cho cự vật của hắn.
Nằm ở trên giường Lâm Minh một mặt hưởng thụ cười ta, hai bàn tay cũng không nhàn rỗi lúc thì xoa bóp lấy song nhũ thanh xuân sức sống, lúc lại mò xuống phía dưới không ngừng tiểu đậu trên khe suối hồng.
Cho đến một lát sau, ánh mắt Lâm Minh bỗng dưng chớp động hai cái, nụ cười tà trên mặt càng đậm hơn, dùng tay vỗ mạnh một cái vào bờ mông co dãn đàn hồi của Yên Nhiên.
Bốp!
" Ưm...ân....chủ... aaa... chủ nhân... ngài muốn ra sao... aaa...bắn đi... bắn hết vào bên trong em đi.....aaaaaa..... làm em mang thai đi... ư ư ư..."
Yên Nhiên hiểu ý, nét mặt mê ly bắt đầu lớn tiếng dâm khiếu lên, âm thanh dù có khàn đi do rên rỉ quá lâu nhưng vẫn ngọt ngào động lòng người, cùng với đó là đôi mong tròn không ngừng nâng lên hạ xuống tạo nên một trận rung động dữ dội.
" Hừm, ta ra... nhận lấy đi, Nhiên Nô dâm đãng của ta!"
Lâm Minh rùng mình, hai tay đặt trên eo đối phương kéo mạnh xuống, đâm một cú lút cán vào đến tận cùng tử cung, sau đó ào ạt bắn ra dương tinh.
" Aaaaaaaaa "
Yên Nhiên cũng đồng thời đạt đến cao trào, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, toàn thân run rẩy dữ dội, d*m thủy càng là như suối phun ấm nóng bắn lên đầu cự vật.
Sau đó, một cái trợn trắng mắt ngã gục xuống người Lâm Minh, Yên Nhiên cứ như vậy bị hắn chơi đùa đến bất tỉnh nhân sự, trên khóe mắt giăng đầy bi thương nước mắt, nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười thõa mãn vô cùng.
Lâm Minh nhẹ nhàng đặt Yên Nhiên nằm bên cạnh Tiểu Y, sau khi hôn nhẹ một cái vào trân ba người rồi một cái lắc người biến mất.
.....
Đại sảnh trang viên.
Lâm Minh quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế chủ vị, thích ý uống lấy một tách trà thơm.
Trong cảm nhận của hắn, một bóng đen từ trong Tiêu Phủ bỗng nhảy lên trên nóc nhà, bắt đầu di chuyển với vận tốc khá nhanh, cuối cùng đáp xuống sân viên nhà hắn.
Đó là một hắc y nhân mặc đấu bồng đen che khuất toàn thân, chỉ để lộ duy nhất nửa khuôn mặt dưới với chiếc cằm nhỏ xinh thon thả, nhìn thôi là đã biết nữ nhân, hơn nữa còn là mỹ nữ.
" Huân Nhi tiểu thu không biết đêm hôm khuya khoắt lén lút đột nhập vào trang viên của tại hạ là có ý gì!"
Đợi cho đối phương tiến vào đại sảnh, Lâm Minh mới cười nhạt mà hỏi, cho dù chính hắn mới là kẻ uy hiếp đối phương phải đến đây.
" Lâm công tử đúng là quý nhân mau quên, chẳng phải lúc chiều chính ngài hẹn Huân Nhi đến hay sao? Còn nói là muốn diệt Tiêu Gia và cả... Cổ tộc nữa!"
Mũ đấu bồng được vén xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh lệ thoát tục, tinh xảo hoàn mỹ, dường như một vị tiên tử trên chín tầng trời không ăn khói lửa nhân gian.
" Ồ, vậy sao? Huân Nhi tiểu thư thông cảm, dạo này già cả nên có phần lú lẫn rồi, để ngươi chê cười!"
Lâm Minh cười nhạt nói, công phu da mặt này xem ra so với thần công giường chiếu cũng không kém bao nhiêu.
" Cổ tộc không phải dễ bắt nạt!"
Trầm mặc hồi lâu, Huân Nhi mới nói ra được một câu tràn đầy tính uy hiếp ra khỏi miệng, nhưng đổi lại chỉ là nụ cười khinh miệt của Lâm Minh.
" Cổ tộc, một trong Bát Đại Đế tộc, là hậu duệ mang huyết thống của Phần Thiên Đại Đế ba ngàn năm trước, trong tộc Thánh cấp cường giả có hơn hai con số."
" Nhưng như vậy thì sao? "
Lâm Minh lắc đầu: " Ở trước mặt ta so với Tiêu Gia cũng đâu khác gì nhau, chỉ là một con kiến có thể tùy thời bóp chết!"
Những thông tin trên là Lâm Minh lấy được từ Lăng Ảnh, hộ vệ của Huân Nhi.
Từ khi tiến vào thành thì hắn đã cảm nhân được đối phương đang theo dõi mình, do đó trong lúc đi dạo phố thì đã để Merlin bí mật bắt lại đối phương rồi lục xét trí nhớ, từ đó có một cái nhìn sâu hơn về các thế lực trên Đấu Ma đại lục này.
" Làm sao ngươi biết!"
Huân Nhi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn có phần hơi khủng hoảng, lại thêm nhớ đến bên cạnh đối phương còn có hai vị Pháp Đế theo hầu mà tâm như nhũn ra.
Cho dù là tam đại Thần tộc của đại lục thì Đế Cấp cường giả cũng là thuộc hàng lão tổ tông, tùy tiện một người cũng có thể san bằng gia tộc của cô.
Mặc dù Cổ tộc còn có rất nhiều là bài tẩy, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì tất cả cũng chỉ là phù vân.
" Tại sao ngươi lại muốn đối phó Tiêu Gia và Cổ tộc, bọn ta đâu có ân oán gì với ngươi!"
Huân Nhi răng ngà cắn nhẹ môi hồng, trong mắt chứa đầy lửa giận và khó hiểu.
" Nếu ta nói đó là vì... ngươi thì sao, Cổ Huân Nhi!"
Lâm Minh như cười như không nhìn Huân Nhi, hắn bỗng dưng phát hiện mình đối với việc trêu chọc cô gái trước mắt này có hứng thú cực lớn.
" Ta "
Huân Nhi trợn to mắt, sau đó âm thanh tràn đầy không thể tin.
Lâm Minh gật đầu, sau đó không đợi đối phương phản ứng đã phất nhẹ tay một cái, một luồng hấp lực quỷ dị lập tức kéo Huân Nhi bay về phía hắn.
Huân Nhi hoa dung thất sắc, muốn phản kháng lại nhưng bi ai phát hiện tu vi bản thân vô thanh vô tức đã bị chế trụ rồi, bây giờ chỉ còn là một cô gái tay yếu chân mềm!
" A, ngươi làm gì, mau buông ta ra... súc sinh!"
Cảm nhận bản thân rơi vào một cái lồng ngực cường trán, mùi hương nam tính nồng nàn ập vào khoang mũi khiến Huân Nhi xấu hổ hai má đỏ lên, cơ thể uốn éo ra sức giãy dụa, nhưng như vậy chỉ càng khiến Lâm Minh thích thú thêm.
" Làm gì?? Làm ngươi chứ còn làm gì!!"
Lâm Minh cười lên dâm dật, sau đó há miệng rộng lập tức bao trùm đôi môi hồng của Huân Nhi, một tay thì đè ép lên bộ ngực nhỏ, còn một tay thì đưa xuống kiều đồn liên tục xoa nắn lấy.
Huân Nhi hai mắt dại ra, nụ hôn đầu của cô cứ thế là không có rồi!
Nụ hôn cô muốn giành cho Tiêu Viêm ca ca mà mình yêu quý nhất đã...mất rồi!
" Súc si....."
Mở miệng ra định chửi một câu, nhưng Lâm Minh chỉ chờ có vậy lập tức xua lưỡi vào trong, bắt lấy chiếc lưỡi hồng mịn nhỏ nhắn của đối phương mà liên tục chơi đùa.
Huân Nhi không ngừng phản kháng, dùng tay đánh phình phịch lên lưng Lâm Minh, nhưng lực đạo so với phòng ngự của hắn không khác gì mát-xa.
Kể cả đầu lưỡi hắn cũng cứng như thép nguội, Huân Nhi cắn đến ê cả răng mà chẳng có chút xi nhê gì.
Hơn một tiếng sau đó, Lâm Minh mới chịu buông tha cho Huân Nhi.
Huân Nhi lúc này cả người đỏ ửng, sắc mặt mệt mỏi, trên người không có bao nhiêu che lấp, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện hai dòng nước mắt, không khỏi khiến người khác thương tiếc.
Tuy nhiên, Lâm Minh cũng không có đem Huân Nhi ăn đi, một bước cuối cùng đó vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp tiến tới.
Cũng không phải vì hắn bỗng nhiên nhân từ gì, chỉ đơn giản bởi vì thân phận của Huân Nhi rất đặc biệt, cần thận trọng đối đãi.
Mà nói đúng hơn, chính là kiếp trước của Huân Nhi rất đặc biệt, đại đạo hạt giống ký sinh trong linh hồn cô càng là loại bất khả xâm phạm.
Một trong ba ngàn Thần Ma, khắc tinh của Hỗn Độn thiên ma..
Thanh Liên Tiên Tử!
Trong phòng Lâm Minh lúc này là một mảnh chiến trường bừa bãi, dấu vết hoan ái của hắn có mặt khắp nơi.
Từ giường ngủ đến bàn trà, từ cửa chính cho đến vách tường... đâu đâu đều có dương tinh âm dịch chưa khô đọng lại, dâm hương thoang thoáng khắp phòng tạo nên một khung cảnh khiến người huyết mạch dâng trào.
Tuy vậy, cuộc vui vẫn chưa kết thúc, từng đợt rên rỉ kiều diễm của nữ nhân vẫn vang lên một cách không ngừng.
Trên giường, hai thân ảnh vẫn đang tích cực vận động những động tác nguyên thủy nhất của nhân loại, âm thanh " bạch bạch " của da thịt chạm nhau cứ đều đều vang lên.
Hai người này không phải ai khác chính là Nạp Lan Yên Nhiên và Lâm Minh, bên cạnh họ vẫn còn nằm lấy Tiểu Y và Thải Nhi đã bị hắn chơi đùa đến thoát lực ngất xỉu.
“ A~!! ” từng đạo mê người thanh âm từ trong miệng Yên Nhiên không ngừng phát ra, lúc này cô đang nằm ở trên người Lâm Minh không ngừng điều động lấy eo mông của mình mà lên xuống uốn éo phục vụ cho cự vật của hắn.
Nằm ở trên giường Lâm Minh một mặt hưởng thụ cười ta, hai bàn tay cũng không nhàn rỗi lúc thì xoa bóp lấy song nhũ thanh xuân sức sống, lúc lại mò xuống phía dưới không ngừng tiểu đậu trên khe suối hồng.
Cho đến một lát sau, ánh mắt Lâm Minh bỗng dưng chớp động hai cái, nụ cười tà trên mặt càng đậm hơn, dùng tay vỗ mạnh một cái vào bờ mông co dãn đàn hồi của Yên Nhiên.
Bốp!
" Ưm...ân....chủ... aaa... chủ nhân... ngài muốn ra sao... aaa...bắn đi... bắn hết vào bên trong em đi.....aaaaaa..... làm em mang thai đi... ư ư ư..."
Yên Nhiên hiểu ý, nét mặt mê ly bắt đầu lớn tiếng dâm khiếu lên, âm thanh dù có khàn đi do rên rỉ quá lâu nhưng vẫn ngọt ngào động lòng người, cùng với đó là đôi mong tròn không ngừng nâng lên hạ xuống tạo nên một trận rung động dữ dội.
" Hừm, ta ra... nhận lấy đi, Nhiên Nô dâm đãng của ta!"
Lâm Minh rùng mình, hai tay đặt trên eo đối phương kéo mạnh xuống, đâm một cú lút cán vào đến tận cùng tử cung, sau đó ào ạt bắn ra dương tinh.
" Aaaaaaaaa "
Yên Nhiên cũng đồng thời đạt đến cao trào, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, toàn thân run rẩy dữ dội, d*m thủy càng là như suối phun ấm nóng bắn lên đầu cự vật.
Sau đó, một cái trợn trắng mắt ngã gục xuống người Lâm Minh, Yên Nhiên cứ như vậy bị hắn chơi đùa đến bất tỉnh nhân sự, trên khóe mắt giăng đầy bi thương nước mắt, nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười thõa mãn vô cùng.
Lâm Minh nhẹ nhàng đặt Yên Nhiên nằm bên cạnh Tiểu Y, sau khi hôn nhẹ một cái vào trân ba người rồi một cái lắc người biến mất.
.....
Đại sảnh trang viên.
Lâm Minh quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế chủ vị, thích ý uống lấy một tách trà thơm.
Trong cảm nhận của hắn, một bóng đen từ trong Tiêu Phủ bỗng nhảy lên trên nóc nhà, bắt đầu di chuyển với vận tốc khá nhanh, cuối cùng đáp xuống sân viên nhà hắn.
Đó là một hắc y nhân mặc đấu bồng đen che khuất toàn thân, chỉ để lộ duy nhất nửa khuôn mặt dưới với chiếc cằm nhỏ xinh thon thả, nhìn thôi là đã biết nữ nhân, hơn nữa còn là mỹ nữ.
" Huân Nhi tiểu thu không biết đêm hôm khuya khoắt lén lút đột nhập vào trang viên của tại hạ là có ý gì!"
Đợi cho đối phương tiến vào đại sảnh, Lâm Minh mới cười nhạt mà hỏi, cho dù chính hắn mới là kẻ uy hiếp đối phương phải đến đây.
" Lâm công tử đúng là quý nhân mau quên, chẳng phải lúc chiều chính ngài hẹn Huân Nhi đến hay sao? Còn nói là muốn diệt Tiêu Gia và cả... Cổ tộc nữa!"
Mũ đấu bồng được vén xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh lệ thoát tục, tinh xảo hoàn mỹ, dường như một vị tiên tử trên chín tầng trời không ăn khói lửa nhân gian.
" Ồ, vậy sao? Huân Nhi tiểu thư thông cảm, dạo này già cả nên có phần lú lẫn rồi, để ngươi chê cười!"
Lâm Minh cười nhạt nói, công phu da mặt này xem ra so với thần công giường chiếu cũng không kém bao nhiêu.
" Cổ tộc không phải dễ bắt nạt!"
Trầm mặc hồi lâu, Huân Nhi mới nói ra được một câu tràn đầy tính uy hiếp ra khỏi miệng, nhưng đổi lại chỉ là nụ cười khinh miệt của Lâm Minh.
" Cổ tộc, một trong Bát Đại Đế tộc, là hậu duệ mang huyết thống của Phần Thiên Đại Đế ba ngàn năm trước, trong tộc Thánh cấp cường giả có hơn hai con số."
" Nhưng như vậy thì sao? "
Lâm Minh lắc đầu: " Ở trước mặt ta so với Tiêu Gia cũng đâu khác gì nhau, chỉ là một con kiến có thể tùy thời bóp chết!"
Những thông tin trên là Lâm Minh lấy được từ Lăng Ảnh, hộ vệ của Huân Nhi.
Từ khi tiến vào thành thì hắn đã cảm nhân được đối phương đang theo dõi mình, do đó trong lúc đi dạo phố thì đã để Merlin bí mật bắt lại đối phương rồi lục xét trí nhớ, từ đó có một cái nhìn sâu hơn về các thế lực trên Đấu Ma đại lục này.
" Làm sao ngươi biết!"
Huân Nhi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn có phần hơi khủng hoảng, lại thêm nhớ đến bên cạnh đối phương còn có hai vị Pháp Đế theo hầu mà tâm như nhũn ra.
Cho dù là tam đại Thần tộc của đại lục thì Đế Cấp cường giả cũng là thuộc hàng lão tổ tông, tùy tiện một người cũng có thể san bằng gia tộc của cô.
Mặc dù Cổ tộc còn có rất nhiều là bài tẩy, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì tất cả cũng chỉ là phù vân.
" Tại sao ngươi lại muốn đối phó Tiêu Gia và Cổ tộc, bọn ta đâu có ân oán gì với ngươi!"
Huân Nhi răng ngà cắn nhẹ môi hồng, trong mắt chứa đầy lửa giận và khó hiểu.
" Nếu ta nói đó là vì... ngươi thì sao, Cổ Huân Nhi!"
Lâm Minh như cười như không nhìn Huân Nhi, hắn bỗng dưng phát hiện mình đối với việc trêu chọc cô gái trước mắt này có hứng thú cực lớn.
" Ta "
Huân Nhi trợn to mắt, sau đó âm thanh tràn đầy không thể tin.
Lâm Minh gật đầu, sau đó không đợi đối phương phản ứng đã phất nhẹ tay một cái, một luồng hấp lực quỷ dị lập tức kéo Huân Nhi bay về phía hắn.
Huân Nhi hoa dung thất sắc, muốn phản kháng lại nhưng bi ai phát hiện tu vi bản thân vô thanh vô tức đã bị chế trụ rồi, bây giờ chỉ còn là một cô gái tay yếu chân mềm!
" A, ngươi làm gì, mau buông ta ra... súc sinh!"
Cảm nhận bản thân rơi vào một cái lồng ngực cường trán, mùi hương nam tính nồng nàn ập vào khoang mũi khiến Huân Nhi xấu hổ hai má đỏ lên, cơ thể uốn éo ra sức giãy dụa, nhưng như vậy chỉ càng khiến Lâm Minh thích thú thêm.
" Làm gì?? Làm ngươi chứ còn làm gì!!"
Lâm Minh cười lên dâm dật, sau đó há miệng rộng lập tức bao trùm đôi môi hồng của Huân Nhi, một tay thì đè ép lên bộ ngực nhỏ, còn một tay thì đưa xuống kiều đồn liên tục xoa nắn lấy.
Huân Nhi hai mắt dại ra, nụ hôn đầu của cô cứ thế là không có rồi!
Nụ hôn cô muốn giành cho Tiêu Viêm ca ca mà mình yêu quý nhất đã...mất rồi!
" Súc si....."
Mở miệng ra định chửi một câu, nhưng Lâm Minh chỉ chờ có vậy lập tức xua lưỡi vào trong, bắt lấy chiếc lưỡi hồng mịn nhỏ nhắn của đối phương mà liên tục chơi đùa.
Huân Nhi không ngừng phản kháng, dùng tay đánh phình phịch lên lưng Lâm Minh, nhưng lực đạo so với phòng ngự của hắn không khác gì mát-xa.
Kể cả đầu lưỡi hắn cũng cứng như thép nguội, Huân Nhi cắn đến ê cả răng mà chẳng có chút xi nhê gì.
Hơn một tiếng sau đó, Lâm Minh mới chịu buông tha cho Huân Nhi.
Huân Nhi lúc này cả người đỏ ửng, sắc mặt mệt mỏi, trên người không có bao nhiêu che lấp, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện hai dòng nước mắt, không khỏi khiến người khác thương tiếc.
Tuy nhiên, Lâm Minh cũng không có đem Huân Nhi ăn đi, một bước cuối cùng đó vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp tiến tới.
Cũng không phải vì hắn bỗng nhiên nhân từ gì, chỉ đơn giản bởi vì thân phận của Huân Nhi rất đặc biệt, cần thận trọng đối đãi.
Mà nói đúng hơn, chính là kiếp trước của Huân Nhi rất đặc biệt, đại đạo hạt giống ký sinh trong linh hồn cô càng là loại bất khả xâm phạm.
Một trong ba ngàn Thần Ma, khắc tinh của Hỗn Độn thiên ma..
Thanh Liên Tiên Tử!