Chương 22: Ter 22
Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.
Editor: Cá.
*****
Đứng ở sau lưng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cứng người đến thẳng tắp, bàn tay nắm lấy cánh tay của đối phương vô ý dùng sức.
Bởi vì cảm xúc khẩn trương, tin tức tố của cậu muốn phát ra, lại bị miếng dán ngăn cách chống đỡ, sau gáy phi thường nóng.
Vương Nhất Bác bình tĩnh đánh giá dã thú bốn phía, thanh âm thực trầm ổn: "Là bị mùi hương của linh thực hấp dẫn tới."
Tiêu Chiến lo lắng thanh âm trò chuyện quá lớn sẽ kinh động tới dã thú, nên cậu dựa sát vào vai Vương Nhất Bác nói nhỏ: "Hay là thu linh thực lại?"
Sau vai của Vương Nhất Bác bị thổi khí, trong nháy mắt cảm thấy hơi nóng ướt, cảm xúc tê dại theo cánh tay thẳng tới lòng bàn tay, bả vai hắn khẽ nhúc nhích.
"Không, nếu mùi hương biến mất, lực chú ý của đám dã thú này sẽ lập tức chuyển dời sang trên người chúng ta."
Bọn họ mặc quần áo nguỵ trang màu xanh lục có hiệu quả rất tốt, nhưng linh thực đang ở bên cạnh bọn họ.
Hiện tại lực chú ý của đám dã thú đều ở trên người linh thực, nếu linh thực đột nhiên biến mất, dám dã thú kia sẽ đánh hơi được bọn họ.
Vương Nhất Bác rất nhanh đưa ra quyết định: "Mười giây sau, tôi sẽ thả áp lực ra hướng bốn phía, cậu nhân cơ hội thu hồi linh thực, chúng ta nhanh chúng đi đến nơi khác."
Tiêu Chiến khẽ ừ một tiếng, ngón tay vuốt vuốt nhâcn không gian, nhìn chằm chằm linh thực đếm thời gian.
Thực mau, Vương Nhất Bác mở miệng: "Hành động."
Dứt lời, trong nháy mắt hai tay của Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện rất nhiều viên cầu màu đen giống như trân châu, bước chân của hắn khẽ nhúc nhích, hai tay trước sau huy động, vẽ một vòng tròn xung quanh người
Viên cầu trên tay trong quá trình bị ném ra rơi xuống bốn phía
Thoáng chốc, bốn phía bốc lên luồng khói đặc màu trắng, Tiêu Chiến nhanh chóng đem linh thực thu hồi vào nhẫn không gian.
Xung quanh tràn ngập tiếng gào rít cùng tiếng bước chân hỗn loạn, Vương Nhất Bác ngưng thần nghe xong, lấy ra khẩu trang mang lên cho Tiêu Chiến, sau đó tha cậu tiếp tục chạy về hướng nam.
Trong chốc lát, hai người liền đi tới nơi có sương mù dày đặc hơn, dã thú đây đã sớm di chuyển đến chỗ của hai người trước đó nên có lẽ khá an toàn.
Xung quanh là một mảnh trắng xoá, trừ bỏ đối phương cái gì cũng không nhìn thấy.
Loại trạng thái này giằng co không đến nửa phút, bọn họ đi xuyên qua sương mù, tầm nhìn khôi phục.
Chung quanh một mảnh hỗn độn, lá cây cùng cỏ cây thấp bé rụng đầy trên mặt đất, giống như vừa mới có thú triều đi qua.
Tiêu Chiến kéo khẩu trang xuống, mắt nhìn bốn phía, thấy ở phía xa còn có động vật nhỏ chạy đi: "Nếu lấy linh thực ra sẽ hấp dẫn dã thú, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nếu chúng tới thì lại chạy thôi."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, thần sắc hắn bình tĩnh như thường, một chút khẩn trương cũng không có.
Caauj tò mò, là tâm thái ổn hay là bởi vì biểu tình có gì đó bất thường?
"Anh không sợ hãi sao?"
"Không cần sợ, chúng ta mang theo cũng đủ trang bị, tùy thời sẽ có người tiếp ứng, rất an toàn."
"May mà có anh đi cùng, tôi đã nghĩ quá đơn giản."
"Tôi không đi cùng cậu cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ, kế hoạch của cậu rất tinh tế."
Sau khi xem qua kế hoạch hắn liền biết, thiếu niên hoàn toàn có thể làm tốt chuyện này, chỉ là cần rất nhiều tiền mua vật tư.
Hai người tiếp tục hướng nam đi, đi nửa giờ liền sẽ đem linh thực lấy ra ít nhất năm phút, mỗi lần phụ cận dã thú đều sẽ theo mùi hương mà đến.
Ngay từ đầu Tiêu Chiến vô cùng khẩn trương, vài lần qua đi, cậu cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sắc trời dần tối, hai người tìm một chỗ đất trônns cách nguồn nước không xa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vương Nhất Bác lấy ra hai cái lều đơn màu xanh lục, lều trại này đã trải qua đặc thù xử lý, chống ẩm, chống côn trùng.
Lúc Vương Nhất Bác dựng lều trại, Tiêu Chiến muốn hỗ trợ, bị hắn ngăn lại: "Cậu chuẩn bị đồ ăn đi."
Vì thế Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh, trước mặt bày ra hai lớn một nhỏ ba cái hộp tự nấu, một bên chờ cơm chín, một bên nhìn Vương Nhất Bác bận bịu.
Tốc độ của Vương Nhất Bác rất nhanh, hiển nhiên đối với việc dựng lều trại rất có hiểu biết, không đến một lát liền dựng xong, cơm cũng vừa chín tới.
Tiêu Chiến đem hai hộp lớn phân cho Vương Nhất Bác: "Đủ không?"
Cậu đã sớm phát hiện, sức ăn của đối phương so với cậu lớn hơn nhiều, phân lượng này là cậu ấn phân lượng cơm trưa của hắn mà chuẩn bị.
Vương Nhất Bác tiếp nhận: "Đủ.
Hắn đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, tầm mắt đảo qua hộp nhỏ trong tay cậu: "Đồ ăn rất nhiều, cậu có thể ăn nhiều một chút, không cần tiết kiệm."
"Vậy là đủ rồi."
"Cậu thực gầy, không cần ăn kiêng."
"Tôi chỉ ăn như vậy là no rồi, không phải vì giảm béo đâu."
"Vậy là tốt rồi, tôi không hiểu Omega vì sao luôn muốn giảm béo."
"Tôi cũng không hiểu, có thể là để gió thổi qua là bay không cần đi, đỡ tốn sức."
"Thật biết cách nói chuyện."
Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên ý cười, khóe miệng cũng không ý thức cong lên.
Thấy vậy, bàn tay cầm đũa của Tiêu Chiến bỗng chốc dùng sức, khắc chế tầm mắt nhìn về phía hộp cơm, đem đồ ăn cùng cơm trộn với nhau, cậu cảm thấy biểu hiện của Vương Nhất Bác khi cười rất tự nhiên, lại lo lắng bởi vì mình nhìn nên Vương Nhất Bác sẽ ý thức được bản thân hắn đang cười, thế nên cậu nói sang chuyện khác đánh lạc hướng.
"Cơm có hợp khẩu vị không? Anh thích ăn món gì?"
"Đều ăn được."
"Không kén ăn là một thói quen tốt."
Hai người cơm nước xong, Vương Nhất Bác đem đồ ăn thừa chôn xuống dưới đất.
Trong rừng rậm rất nóng, sau khi ăn cơm chiều xong Tiêu Chiến càng cảm thấy bức rức, sắc mặt đã bị nóng đến đỏ ửng, cậu kéo khoá áo khoác xuống, dùng tay quạt quạt tạo gió.
Nhưng vẫn không thoải mái, đặc biệt là sau gáy rất khó chịu, đây là phản ứng bình thường khi mang miếng dán ngăn cách thời gian dài.
Cậu sờ soạng sau gáy, đột nhiên nghĩ đến buổi tối khi đi ngủ Alpha cũng cần gỡ miếng dán ngăn cách xuống thì phải.
Trên thực tế, nếu không phải vì AO có thể hấp dẫn lẫn nhau quá lớn, không sử dụng miếng dán dễ dàng phát sinh quan hệ ngoài ý muốn thì không sử dụng miếng dán mới tốt cho thân thể nhất.
Vương Nhất Bác chú ý tới động tác của cậu: "Cậu gỡ miếng dán xuống đi."
"Anh cũng gỡ xuống?"
"Tôi không có việc gì."
Mặc dù Tiêu Chiến không tin, nhưng cậu cũng biết Vương Nhất Bác băn khoăn cậu sẽ đối tin tức tố của hắn có phản ứng.
"Tôi đi tẩy rửa một chút, xong thì đến lượt anh."
Lúc ở một mình hai người có thể thả lỏng một chút, hơn nữa xác thật cậu rất muốn tẩy rửa, cả một ngày vừa đi vừa chạy trong rừng, trên người dính đầy mồ hôi không thoải mái.
"Rất nguy hiểm."
"Tôi có mang theo vũ khí và thuốc bột, có việc gì liền gọi anh. Chúng ta không có khả năng luôn ở trong tầm mắt của đối phương mà."
"Được."
Nghĩ đến sự khác biệt giữa Alpha và Omega, Vương Nhâtd Bác đã bị cậu thuyết phục.
Tiêu Chiến mở đèn flash trong vòng tay cá nhân, trong tay cầm một lọ thuốc bột phun sương, đi đến bờ sông.
Sông trong rừng dòng nước không chảy siết, nhưng vô cùng trường, mặt nước phản chiếu ảnh ngược hình thành quầng sáng mờ, không nhìn thấy được sâu dưới đáy nước.
Tiêu Chiến phun thuốc bột xung quanh, côn trùng trốn trong bụi cỏ đều tản đi.
Cậu đứng bên bờ sông quan sát một chút, cảm thấy nước sông bình thường mới xắn ống tay áo lên bắt đầu rửa tay rồi rửa mặt, quả thực thoải mái hơn rất nhiều.
Gỡ miếng dán ngăn cách xuống, Tiêu Chiến lấy khăn lông thấm nước rồi vắt khô lau vùng da sau gáy, thoải mái đến hai mắt hơi nheo lại.
Rất nhanh, mùi vị tin tức tố phiêu tán ra không khí, cậu nhăn nhăn cái mũi, khom lưng giặt sạch khăn lông, khi đứng dậy, trong nước có ánh sáng chợt lóe, thân thể cậu cứng đờ, lập tức nhìn qua.
Đó là một đôi mắt, cách cậu không tới hai mét, không đến một giây, đôi mắt kia lại giương lên cao một chút, lộ ra một nửa thân thể của dã thú.
Mỏ nhọn răng nhọn đuôi dài, da xù xì, tuy rằng cùng hiện thực có chút bất đồng, nhưng rõ ràng là một con cá sấu!
"A!" Trừng mắt hét một tiếng, Tiêu Chiến nhảy vội về phía sau, bởi vì cảm xúc của cậu phập phồng nên mùi vị tin tức tố trong không khí càng nồng đậm.
Đuôi cá sấu thật dài giơ lên, đột nhiên đập xuống mặt nước, vang lên tiếng lách cách giống như đạn pháo nổ, nó giương miệng rộng hướng cậu cắn tới.
Hô hấp của Tiêu Chiến cứng lại.
Đột nhiên, thân thể của cá sấu khổng lồ ở không trung đơ ra lấy tư thế vô cùng rối rắm ở trên không trung xoay 180 độ, ầm một tiếng rớt đến mặt nước, hoảng sợ tìm đường lẻn đến bên kia bờ, chạy thật xa.
Cùng lúc đó, trong nước giống như một vườn bách thú, đột nhiên toát ra không ít động vật, chúng nó hoang mang rối loạn rời xa, mặt nước bọt sóng quay cuồng, chớp mắt lại khôi phục yên lặng.
Tiêu Chiến: "......"
Như thế nào tất cả đều giống như là gặp quỷ?
Trong lòng cậu căng thẳng, chẳng lẽ lại có mãnh thú nào ghê gớm hơn đang tới?
Đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậu quay đầu lại nhìn thấy ánh đèn chiếu lại đây.
Vương Nhất Bác chạy nhanh đến bên người Tiêu Chiến.
"Có nơi nào bị thương không?"
"Không, chỉ là bị doạ một chút..."
Nói xong, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác thoạt nhìn rất chật vật, trên vai còn có lá cây không biết tên dính vào, quần áo cũng nhăn nhúm, đôi giày quân đội màu đen dính đầy bùn đất cùng cỏ, còn có dấu chân động vật rất rõ ràng.
Cậu bắt lấy cổ tay hắn: "Anh làm sao vậy? Bị thương?"
Vương Nhất Bác mày nhíu lại: "Không có, tôi nghe được tiếng cậu kêu liền chạy tới, trên đường gặp được rất nhiều động vật cùng dã thú kinh hoảng thất thố chạy về hướng ngược lại nên vô ý đụng phải mấy lần."
Bộ dáng này, không giống như là chỉ đụng phải mấy lần.
"Xảy ra chuyện gì? Cậu nhìn thấy dã thú?"
Bốn phía ngay cả tiếng côn trùng kêu đều không có, trừ bỏ hai người bọn họ, phảng phất như không có bất luận sinh vật nào ở xung quanh, an tĩnh đến dọa người.
Tiêu Chiến lắc đầu, sau khi nhìn thấy Vương Nhất Bác cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, tâm tình dần thả lỏng.
Khi thả lỏng rồi, lực chú ý của cậu liền trở về.
Quá khó ngửi!
Cậu cau mày đem miếng dán ngăn cách dán lên sau gáy sau đó chớp mắt một cái. Như ý thức được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.
Thần sắc của Vương Nhất Bác bất biến, phảng phất như không ngửi được bất luận cái gì.
Cậu nhịn không được hỏi: "Khứa giác của anh có vấn đề hả?"
"Không có."
"Vậy lực nhẫn nại của anh thật mạnh, tôi cảm thấy, những động vật đó đột nhiên có biểu hiện khác thường là do bị mùi vị tin tức tố của tôi ảnh hưởng."
Editor: Cá.
*****
Đứng ở sau lưng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cứng người đến thẳng tắp, bàn tay nắm lấy cánh tay của đối phương vô ý dùng sức.
Bởi vì cảm xúc khẩn trương, tin tức tố của cậu muốn phát ra, lại bị miếng dán ngăn cách chống đỡ, sau gáy phi thường nóng.
Vương Nhất Bác bình tĩnh đánh giá dã thú bốn phía, thanh âm thực trầm ổn: "Là bị mùi hương của linh thực hấp dẫn tới."
Tiêu Chiến lo lắng thanh âm trò chuyện quá lớn sẽ kinh động tới dã thú, nên cậu dựa sát vào vai Vương Nhất Bác nói nhỏ: "Hay là thu linh thực lại?"
Sau vai của Vương Nhất Bác bị thổi khí, trong nháy mắt cảm thấy hơi nóng ướt, cảm xúc tê dại theo cánh tay thẳng tới lòng bàn tay, bả vai hắn khẽ nhúc nhích.
"Không, nếu mùi hương biến mất, lực chú ý của đám dã thú này sẽ lập tức chuyển dời sang trên người chúng ta."
Bọn họ mặc quần áo nguỵ trang màu xanh lục có hiệu quả rất tốt, nhưng linh thực đang ở bên cạnh bọn họ.
Hiện tại lực chú ý của đám dã thú đều ở trên người linh thực, nếu linh thực đột nhiên biến mất, dám dã thú kia sẽ đánh hơi được bọn họ.
Vương Nhất Bác rất nhanh đưa ra quyết định: "Mười giây sau, tôi sẽ thả áp lực ra hướng bốn phía, cậu nhân cơ hội thu hồi linh thực, chúng ta nhanh chúng đi đến nơi khác."
Tiêu Chiến khẽ ừ một tiếng, ngón tay vuốt vuốt nhâcn không gian, nhìn chằm chằm linh thực đếm thời gian.
Thực mau, Vương Nhất Bác mở miệng: "Hành động."
Dứt lời, trong nháy mắt hai tay của Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện rất nhiều viên cầu màu đen giống như trân châu, bước chân của hắn khẽ nhúc nhích, hai tay trước sau huy động, vẽ một vòng tròn xung quanh người
Viên cầu trên tay trong quá trình bị ném ra rơi xuống bốn phía
Thoáng chốc, bốn phía bốc lên luồng khói đặc màu trắng, Tiêu Chiến nhanh chóng đem linh thực thu hồi vào nhẫn không gian.
Xung quanh tràn ngập tiếng gào rít cùng tiếng bước chân hỗn loạn, Vương Nhất Bác ngưng thần nghe xong, lấy ra khẩu trang mang lên cho Tiêu Chiến, sau đó tha cậu tiếp tục chạy về hướng nam.
Trong chốc lát, hai người liền đi tới nơi có sương mù dày đặc hơn, dã thú đây đã sớm di chuyển đến chỗ của hai người trước đó nên có lẽ khá an toàn.
Xung quanh là một mảnh trắng xoá, trừ bỏ đối phương cái gì cũng không nhìn thấy.
Loại trạng thái này giằng co không đến nửa phút, bọn họ đi xuyên qua sương mù, tầm nhìn khôi phục.
Chung quanh một mảnh hỗn độn, lá cây cùng cỏ cây thấp bé rụng đầy trên mặt đất, giống như vừa mới có thú triều đi qua.
Tiêu Chiến kéo khẩu trang xuống, mắt nhìn bốn phía, thấy ở phía xa còn có động vật nhỏ chạy đi: "Nếu lấy linh thực ra sẽ hấp dẫn dã thú, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nếu chúng tới thì lại chạy thôi."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, thần sắc hắn bình tĩnh như thường, một chút khẩn trương cũng không có.
Caauj tò mò, là tâm thái ổn hay là bởi vì biểu tình có gì đó bất thường?
"Anh không sợ hãi sao?"
"Không cần sợ, chúng ta mang theo cũng đủ trang bị, tùy thời sẽ có người tiếp ứng, rất an toàn."
"May mà có anh đi cùng, tôi đã nghĩ quá đơn giản."
"Tôi không đi cùng cậu cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ, kế hoạch của cậu rất tinh tế."
Sau khi xem qua kế hoạch hắn liền biết, thiếu niên hoàn toàn có thể làm tốt chuyện này, chỉ là cần rất nhiều tiền mua vật tư.
Hai người tiếp tục hướng nam đi, đi nửa giờ liền sẽ đem linh thực lấy ra ít nhất năm phút, mỗi lần phụ cận dã thú đều sẽ theo mùi hương mà đến.
Ngay từ đầu Tiêu Chiến vô cùng khẩn trương, vài lần qua đi, cậu cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sắc trời dần tối, hai người tìm một chỗ đất trônns cách nguồn nước không xa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vương Nhất Bác lấy ra hai cái lều đơn màu xanh lục, lều trại này đã trải qua đặc thù xử lý, chống ẩm, chống côn trùng.
Lúc Vương Nhất Bác dựng lều trại, Tiêu Chiến muốn hỗ trợ, bị hắn ngăn lại: "Cậu chuẩn bị đồ ăn đi."
Vì thế Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh, trước mặt bày ra hai lớn một nhỏ ba cái hộp tự nấu, một bên chờ cơm chín, một bên nhìn Vương Nhất Bác bận bịu.
Tốc độ của Vương Nhất Bác rất nhanh, hiển nhiên đối với việc dựng lều trại rất có hiểu biết, không đến một lát liền dựng xong, cơm cũng vừa chín tới.
Tiêu Chiến đem hai hộp lớn phân cho Vương Nhất Bác: "Đủ không?"
Cậu đã sớm phát hiện, sức ăn của đối phương so với cậu lớn hơn nhiều, phân lượng này là cậu ấn phân lượng cơm trưa của hắn mà chuẩn bị.
Vương Nhất Bác tiếp nhận: "Đủ.
Hắn đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, tầm mắt đảo qua hộp nhỏ trong tay cậu: "Đồ ăn rất nhiều, cậu có thể ăn nhiều một chút, không cần tiết kiệm."
"Vậy là đủ rồi."
"Cậu thực gầy, không cần ăn kiêng."
"Tôi chỉ ăn như vậy là no rồi, không phải vì giảm béo đâu."
"Vậy là tốt rồi, tôi không hiểu Omega vì sao luôn muốn giảm béo."
"Tôi cũng không hiểu, có thể là để gió thổi qua là bay không cần đi, đỡ tốn sức."
"Thật biết cách nói chuyện."
Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên ý cười, khóe miệng cũng không ý thức cong lên.
Thấy vậy, bàn tay cầm đũa của Tiêu Chiến bỗng chốc dùng sức, khắc chế tầm mắt nhìn về phía hộp cơm, đem đồ ăn cùng cơm trộn với nhau, cậu cảm thấy biểu hiện của Vương Nhất Bác khi cười rất tự nhiên, lại lo lắng bởi vì mình nhìn nên Vương Nhất Bác sẽ ý thức được bản thân hắn đang cười, thế nên cậu nói sang chuyện khác đánh lạc hướng.
"Cơm có hợp khẩu vị không? Anh thích ăn món gì?"
"Đều ăn được."
"Không kén ăn là một thói quen tốt."
Hai người cơm nước xong, Vương Nhất Bác đem đồ ăn thừa chôn xuống dưới đất.
Trong rừng rậm rất nóng, sau khi ăn cơm chiều xong Tiêu Chiến càng cảm thấy bức rức, sắc mặt đã bị nóng đến đỏ ửng, cậu kéo khoá áo khoác xuống, dùng tay quạt quạt tạo gió.
Nhưng vẫn không thoải mái, đặc biệt là sau gáy rất khó chịu, đây là phản ứng bình thường khi mang miếng dán ngăn cách thời gian dài.
Cậu sờ soạng sau gáy, đột nhiên nghĩ đến buổi tối khi đi ngủ Alpha cũng cần gỡ miếng dán ngăn cách xuống thì phải.
Trên thực tế, nếu không phải vì AO có thể hấp dẫn lẫn nhau quá lớn, không sử dụng miếng dán dễ dàng phát sinh quan hệ ngoài ý muốn thì không sử dụng miếng dán mới tốt cho thân thể nhất.
Vương Nhất Bác chú ý tới động tác của cậu: "Cậu gỡ miếng dán xuống đi."
"Anh cũng gỡ xuống?"
"Tôi không có việc gì."
Mặc dù Tiêu Chiến không tin, nhưng cậu cũng biết Vương Nhất Bác băn khoăn cậu sẽ đối tin tức tố của hắn có phản ứng.
"Tôi đi tẩy rửa một chút, xong thì đến lượt anh."
Lúc ở một mình hai người có thể thả lỏng một chút, hơn nữa xác thật cậu rất muốn tẩy rửa, cả một ngày vừa đi vừa chạy trong rừng, trên người dính đầy mồ hôi không thoải mái.
"Rất nguy hiểm."
"Tôi có mang theo vũ khí và thuốc bột, có việc gì liền gọi anh. Chúng ta không có khả năng luôn ở trong tầm mắt của đối phương mà."
"Được."
Nghĩ đến sự khác biệt giữa Alpha và Omega, Vương Nhâtd Bác đã bị cậu thuyết phục.
Tiêu Chiến mở đèn flash trong vòng tay cá nhân, trong tay cầm một lọ thuốc bột phun sương, đi đến bờ sông.
Sông trong rừng dòng nước không chảy siết, nhưng vô cùng trường, mặt nước phản chiếu ảnh ngược hình thành quầng sáng mờ, không nhìn thấy được sâu dưới đáy nước.
Tiêu Chiến phun thuốc bột xung quanh, côn trùng trốn trong bụi cỏ đều tản đi.
Cậu đứng bên bờ sông quan sát một chút, cảm thấy nước sông bình thường mới xắn ống tay áo lên bắt đầu rửa tay rồi rửa mặt, quả thực thoải mái hơn rất nhiều.
Gỡ miếng dán ngăn cách xuống, Tiêu Chiến lấy khăn lông thấm nước rồi vắt khô lau vùng da sau gáy, thoải mái đến hai mắt hơi nheo lại.
Rất nhanh, mùi vị tin tức tố phiêu tán ra không khí, cậu nhăn nhăn cái mũi, khom lưng giặt sạch khăn lông, khi đứng dậy, trong nước có ánh sáng chợt lóe, thân thể cậu cứng đờ, lập tức nhìn qua.
Đó là một đôi mắt, cách cậu không tới hai mét, không đến một giây, đôi mắt kia lại giương lên cao một chút, lộ ra một nửa thân thể của dã thú.
Mỏ nhọn răng nhọn đuôi dài, da xù xì, tuy rằng cùng hiện thực có chút bất đồng, nhưng rõ ràng là một con cá sấu!
"A!" Trừng mắt hét một tiếng, Tiêu Chiến nhảy vội về phía sau, bởi vì cảm xúc của cậu phập phồng nên mùi vị tin tức tố trong không khí càng nồng đậm.
Đuôi cá sấu thật dài giơ lên, đột nhiên đập xuống mặt nước, vang lên tiếng lách cách giống như đạn pháo nổ, nó giương miệng rộng hướng cậu cắn tới.
Hô hấp của Tiêu Chiến cứng lại.
Đột nhiên, thân thể của cá sấu khổng lồ ở không trung đơ ra lấy tư thế vô cùng rối rắm ở trên không trung xoay 180 độ, ầm một tiếng rớt đến mặt nước, hoảng sợ tìm đường lẻn đến bên kia bờ, chạy thật xa.
Cùng lúc đó, trong nước giống như một vườn bách thú, đột nhiên toát ra không ít động vật, chúng nó hoang mang rối loạn rời xa, mặt nước bọt sóng quay cuồng, chớp mắt lại khôi phục yên lặng.
Tiêu Chiến: "......"
Như thế nào tất cả đều giống như là gặp quỷ?
Trong lòng cậu căng thẳng, chẳng lẽ lại có mãnh thú nào ghê gớm hơn đang tới?
Đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậu quay đầu lại nhìn thấy ánh đèn chiếu lại đây.
Vương Nhất Bác chạy nhanh đến bên người Tiêu Chiến.
"Có nơi nào bị thương không?"
"Không, chỉ là bị doạ một chút..."
Nói xong, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác thoạt nhìn rất chật vật, trên vai còn có lá cây không biết tên dính vào, quần áo cũng nhăn nhúm, đôi giày quân đội màu đen dính đầy bùn đất cùng cỏ, còn có dấu chân động vật rất rõ ràng.
Cậu bắt lấy cổ tay hắn: "Anh làm sao vậy? Bị thương?"
Vương Nhất Bác mày nhíu lại: "Không có, tôi nghe được tiếng cậu kêu liền chạy tới, trên đường gặp được rất nhiều động vật cùng dã thú kinh hoảng thất thố chạy về hướng ngược lại nên vô ý đụng phải mấy lần."
Bộ dáng này, không giống như là chỉ đụng phải mấy lần.
"Xảy ra chuyện gì? Cậu nhìn thấy dã thú?"
Bốn phía ngay cả tiếng côn trùng kêu đều không có, trừ bỏ hai người bọn họ, phảng phất như không có bất luận sinh vật nào ở xung quanh, an tĩnh đến dọa người.
Tiêu Chiến lắc đầu, sau khi nhìn thấy Vương Nhất Bác cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, tâm tình dần thả lỏng.
Khi thả lỏng rồi, lực chú ý của cậu liền trở về.
Quá khó ngửi!
Cậu cau mày đem miếng dán ngăn cách dán lên sau gáy sau đó chớp mắt một cái. Như ý thức được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.
Thần sắc của Vương Nhất Bác bất biến, phảng phất như không ngửi được bất luận cái gì.
Cậu nhịn không được hỏi: "Khứa giác của anh có vấn đề hả?"
"Không có."
"Vậy lực nhẫn nại của anh thật mạnh, tôi cảm thấy, những động vật đó đột nhiên có biểu hiện khác thường là do bị mùi vị tin tức tố của tôi ảnh hưởng."