Chương 49: Ter 49
49. THAM GIA YẾN TIỆC.
Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.. Tr?yện hay? Tìm ngay trang chính ~ T ? ? M T ? U ? ? ?﹒V? ~
Editor: Cá.
**********
Tối hôm nay, Vương Nhất Bác không có mơ thấy chuyện khi còn nhỏ, nhưng như cũ không ngủ được, trong mộng hắn nhìn đến thiếu niên dần dần chạy xa, bổ nhào vào người một Alpha không thấy rõ mặt.
Đến buổi sáng, thiếu niên lại như cũ không có tới, hắn đứng ở cửa sổ, nhìn chằm chằm cổng lớn hồi lâu.
Hôm nay Tiêu Chiến dậy rất sớm, chạy bộ tập thể dục quanh sân hai vòng, ăn bữa sáng xong thì đi Tô gia.
Đi vào phòng khách, Lâm Mông đang ngồi ở sô pha liền nhảy dựng lên: " Chiến Chiến!" Miệng kêu còn người phải đi kéo Tiêu Chiến, nhưng Lâm Mông đã bị Tô Duệ ngăn lại.
Tiêu Chiến cười cười: "Tôi đi lấy cầu dịch trước, đợi chút lại nói."
Lâm Mông đôi mắt sáng lấp lánh: "Tôi đi cùng cậu, tôi muốn nhìn thử một chút."
Tiêu Chiến cũng cảm thấy không có gì bí mật: "Vậy thì đi thôi."
Lấy xong cầu dịch, Lâm Mông lôi kéo Tiêu Chiến ngồi vào sô pha, không ngừng nói: " Chiến Chiến thật lợi hại, tin tức tố của cậu khỏi từ khi nào?"
"Khoảng thời gian trước."
"Thật tốt quá, thật tốt nghe, hẳn là nên cho Triệu Kỳ biết đi!"
"Tôi đối cậu ta không có hứng thú."
"Đợi chút chúng ta cùng đi chọn lễ phục nha? Ngày hôm qua còn chưa chọn được, đêm nay Vương phu nhân tổ chức tiệc sinh nhật, phải mặc cho tử tế mới được."
"Tiệc sinh nhật?"
"Đúng rồi, cậu không nhận được thiệp mời sao?"
Đôi mắt to của Lâm Mông mang theo mê mang, Vương tổng thích Tiêu Chiến, vì sao không đưa cho Tiêu Chiến thiệp mời chứ?
Tiêu Chiến nhớ tới, cậu xác thật nghe qua chuyện này, Hồng Cầu Quả bị bại lộ, cũng là có liên quan đến buổi tiệc sinh nhật này.
Bất quá cậu chưa bao giờ nghe Vương Nhất Bác đề cập qua.
Lâm Mông không đề cập tới, cậu cũng đã quên.
"Tôi không có thiệp mời."
"Vương tổng cư nhiên không cho cậu thiệp mời? Mẹ tôi nói, thật nhiều nhà thế gia có Omega chưa lập gia đình đều được mời, Vương phu nhân kỳ thật là muốn mượn tiệc sinh nhật để......"
Lâm Mông nói một nữa lại nhìn Tiêu Chiến, thấy cậu nhíu mày, nên không có nói tiếp.
"Tiệc gặp mặt?"
"Cậu đừng nóng giận, đều là do Vương phu nhân mời, có lẽ cùng Vương tổng không có quan hệ. Nếu không buổi tối cậu đi cùng tôi?"
Tô Duệ nghe vậy ôm lấy bờ vai của Lâm Mông, buồn cười nói: "Nào có Omega đi dự tiệc còn mang theo bạn? Hơn nữa em là bạn nhảy của tôi."
Lâm Mông bắt lấy tay Tô Duệ chuẩn bị vứt, lại nghĩ ra được chủ ý gì đó nên lại bắt lấy, cười rộ lên: "Em đi cùng cha mẹ, anh mang Chiến Chiến đi cùng."
Tiêu Chiến nhanh chóng từ chối: "Không được."
Lâm Mông cảm thấy chủ ý này rất tốt: "Vì cái gì không được? Như vậy là tốt nhất."
Tiêu Duệ xoa đầu Lâm Mông: "Em không ăn dấm sao?"
Lâm Mông nhăn cái mũi: " Chiến Chiến thích chính là Vương tổng, em mới không thèm ăn dấm."
Nói xong cậu ta nhìn về phía Tiêu Chiến:" Chiến Chiến, cậu cũng sẽ không nghĩ như vậy đâu phải không? Mà cũng không ảnh hưởng gì, khi tới nơi tôi cùng A Duệ lại gặp nhau mà. Cậu nghĩ lại đi, nhiều Omega độc thân như vậy, Triệu Kỳ cũng đi đó, cậu có thể yên tâm sao?"
Tiêu Chiến: "......"
Cậu xác thật không có yên tâm.
Vương Nhất Bác vừa mới hết kỳ mẫn cảm không lâu, vạn nhất có người chơi xấu, chưa chắc sẽ không trúng chiêu.
Nếu là trước công chúng bị người phát hiện lý do khó nói, cậu cũng không dám tưởng hắn sẽ có biểu tình gì.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Vậy làm phiền hai người."
Lâm Mông cười rộ lên: "Không phiền, không phiền. Đi, chúng ta đi mua lễ phục."
Cứ như vậy, Tiêu Chiến bị Lâm Mông kéo lên xe, vốn dĩ cậu còn đang suy nghĩ hôm nay có nên tiếp tục đưa hoa hay không, vừa lúc không cần rối rắm.
Buổi sáng không đưa, buổi tối gặp.
Lâm Mông thích mua sắm, chọn lựa lễ phục cho mình hứng thú đã cao, chọn lễ phục cho Tiêu Chiến hứng thú càng cao hơn nữa.
Tiêu Chiến chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình mua quần áo cũng mệt mỏi như vậy, đến giữa trưa, Lâm Mông còn hứng thú bừng bừng xem đến xem đi, còn cậu đã nằm liệt trên sô pha, tỏ vẻ muốn nghỉ một lát.
Không thử nữa, chỉ cho ý kiến.
Lâm Mông nhìn gương sửa sang lại nơ cổ: " Khi còn nhỏ ta thích nhất mua quần áo cho mấy đứa bé, đáng tiếc lại không có em. Ánh mắt tôi đặc biệt tốt nha, cậu ngồi đó đi, tôi khẳng định sẽ chọn cho cậu một bộ thích hợp nhất, làm cậu kinh diễm nhất buổi tiệc!"
Tiẻu Chiến khóe miệng giật giật: "Không cần khoa trương, không mất lễ là được."
Lâm Mông không tán thành: "Như vậy sao được, cậu đã quên mục đích của Vương phu nhân rồi sao? Phải chọn một bộ thiệt đẹp."
Tiêu Chiến không nỡ đả kích tính tích cực của Lâm Mông, nên thuận ý cậu ta: "Cảm ơn, lễ phục của tôi liền nhờ cả vào cậu. Nhưng nói trước, tôi chỉ thuê chứ không mua đâu."
Quần áo trên trăm vạn, cậu thật sự mua không nổi.
Lâm Mông thuận miệng nói: "Tôi tặng cho cậu mà."
Nói xong, Lâm Mông có chút ngây người, khẩn trương mà nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thân thiết cảm nhận được chênh lệch giàu nghèo, quả quyết cự tuyệt: "Không được, tiền bạc tổn thương tình cảm."
Lâm Mông thấy cậu không có nghĩ nhiều, thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, cậu yên tâm, tôi mua cậu thuê, nhưng tiền thuê tôi trả."
"Quá tuyệt vời." Tiêu Chiến đôi mắt tỏa sáng, vỗ vỗ tay.
Phải biết rằng, tiền thuê cũng không rẻ đâu!
Lâm Mông mắt to cong thành trăng non, phi thường vui vẻ, càng có tinh thần chọn quần áo hơn nữa.
Trước khi chuyển trường tới Đế Đô, Lâm Mông ở vùng ngoại ô cùng ông bà nội, từng có mấy người bạn, đáng tiếc bởi vì gia cảnh chênh lệch quá lớn, luôn là có mâu thuẫn.
Cậu ta tặng cho bạn bè quần áo đắt tiền, bị nhận là đang khoe của, tặng bạn bè đồ vật mà người đó thích nhưng không mua được, bị cho là khinh người.
Một lần lại một lần thương tâm, cuối cùng nghe bà nội nói, bạn bè là thể lấy lòng, cũng không thể bắt buộc.
Lâm Mông thực thích tính cách của Tiêu Chiến, cậu ấy sẽ không bởi vì tiền mà hiểu lầm mình, thật là quá tuyệt vời!
Cuối cùng, Lâm Mông chọn được lễ phục cho hai người trước thời gian dùng bữa trưa. Tiêu Chiến cho cậu ta ánh mắt tán dương, Tô Duệ chủ động xách túi to túi nhỏ, ba người cùng đi ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, vì Lâm Mông mời nên Tiêu Chiến cùng cậu ta đi Lâm gia, hai người cùng nhau xem phim điện ảnh, sau đó lại bị kéo đi tham quan phòng linh thực của Lâm gia.
Phòng linh thực được xây bằng thuỷ tinh trong suốt, diện tích phi thường lớn, có mười mấy loại linh thực cấp B, linh thực cấp thấp càng nhiều, quả thực là thiên đường của linh thực sư.
Ở giữa còn bày một trường kỷ gỗ lim, hai bên đặt ghế dựa hình bán cầu, bên trên đặt đệm mềm mại.
Tiêu Chiến bị Lâm Mông tha đến chỗ ghế dựa, hai người ngồi đối diện nhau, trên đầu là mái che được linh linh hệ dây leo che phủ, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá chiếu xuống nên mắt sẽ không bị thái dương làm chói, thân thể lại tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp.
Mũi chân của Tiêu Chiến dùng lực, ghế dựa lắc lư, nơi này thật sự làm người ta yêu thích.
Cậu cùng Lâm Mông nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời cùng mùi bương của linh thực một lát, sau khi tỉnh lại trò chuyện những vấn đề có liên quan về linh thực.
Từ nhỏ Lâm Mông đã tiếp xúc với linh thực, hiểu không ít kiến thức chuyện nghiệp, Tiêu Chiến cảm thấy rất hứng thú, hai người trò chuyện với nhau thật vui, mải cho tới 5 giờ, bị Lâm phu nhân kêu đi trang điểm mới ngưng lại
Mày Tiêu Chiến nhảy dựng: "Có thể không trang điểm được không?"
Lâm Mông nhe răng: "Đương nhiên không được!"
Buổi tối 8 giờ, nhà chính Vương gia ánh đèn sáng như ban ngày, những con đường hướng về nhà chính Vương gia cũng sáng sủa không kém, cách một đoạn đều sẽ có bảo an đứng trực.
Đến cổng lớn, khách mời xuống xe, tài xế đem xe tới bãi đỗ xe, bên trong đỗ đều là siêu xe, phảng phất giống như một triển lãm.
Toi Duệ đưa thiệp mời, sau khi nhân viên kiểm tra nhân viên xem qua, nhìn về phía Tiêu Chiến: "Hai vị đi cùng nhau sao?"
"Đúng vậy."
"Mời vào."
Đoạn đường từ cửa chính vào đến đại sảnh đều được trải thảm lông mềm mại, Tiêu Chiến bước lên có cảm giác lòng bàn chân hơi lún xuống.
Đi phía trước bọn họ là một nam nhân trung niên, nghe được âm thanh của Tô Duệ, cố ý đứng ở cách đó không xa, chờ Tô Duệ tiến vào, cùng nhau chào hỏi.
Giọng nói của ông mang theo một tia lấy lòng: " Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi."
Vuốt đuôi ngựa không đúng cách nha, sắc mặt Tô Duệ hơi cứng lại, mang theo điểm xấu hổ, theo bản năng nhìn về phía sau xem Lâm Mông đã đến hay chưa, có vô tình nghe thấy những lời không nên nghe hay không. Sau đó nói với nam nhân trung niên kia: "Bên kia có người gọi thúc kìa"
Phía trước cách đó không xa, một người thiếu niên hướng nam nhân trung niên phất tay, hiển nhiên đối với việc cha mình chậm tốc độ cảm thấy bất mãn.
Nam nhân trung niên đi rồi, Tiêu Chiến bước sang bên cạnh hai bước, kéo ra khoảng cách cùng Tô Duệ.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Mông cũng vào tới, cậu ta đi đến đứng vào chỗ trống ở giữa Tiêu Chiến cùng Tô Duệ, kéo cánh tay của Tô Duệ một cái, hai người nhìn nhau cười.
" Chiến Chiến, cậu muốn trực tiếp đi tìm Vương tổng sao? Muốn ôm một chút hay không, tuyên thệ chủ quyền!" Đôi mắt của Lâm Mông to tròn, tựa hồ rất mong chờ cảnh tượng kia.
"Đầu tiên, Vương tổng không phải là của tôi, hơn nữa nếu làm như vậy, khả năng sẽ bị Vương phu nhân đuổi ra ngoài mất."
"Không thể nào, cậu tốt như vậy, Vương phu nhân khẳng định sẽ rất thích."
Nhưng Tiêu Chiến không có tin tưởng, cậu biết rõ, bậc cha mẹ trong những gia đình hào môn đều rất chú trọng môn đăng hộ đối.
Bất quá cậu cũng không để ý, cậu muốn cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau, cùng người khác không có bất luận quan hệ gì, cậu sẽ tôn trọng Vương phu nhân, nhưng sẽ không bởi vì thái độ của Vương phu nhân mà lùi bước.
Khi đại sảnh, Tô Duệ hỏi: "Cậu muốn cùng chúng tôi cùng đi chúc mừng không?"
Tiêu Chiến có chút chần chờ, cậu không có thu được thiệp mời, tùy tiện đến chúc Vương phu nhân sinh nhật vui vẻ không quá thích hợp, nhưng nếu không đi, lại rất không lễ phép.
Tiêu Chiến đem suy xét của mình nói ra, nghĩ nghĩ: "Tôi không đi, lúc hai người đi, tôi tìm một chỗ đợi."
Lâm Mông chớp chớp mắt: "Vạn nhất lưu lại ấn tượng không tốt thì làm sao bây giờ? Hay là làm cách này đi."
Ba người cùng nhau đi vào đại sảnh, hương thơm thoải mái tươi mát ập vào mặt, khách nhân từng người trò chuyện, thập phần náo nhiệt.
Tô gia cùng Vương gia đều là đỉnh cấp hào môn thế gia, Tô Duệ đi vào liền chịu nhiều sự chú ý, mà cậu ta một Alpha mang theo hai Omega xinh đẹp, càng là hấp dẫn rất nhiều ánh mắt hơn nữa.
Tham gia tiệc sinh nhật đều là những người không phú thì quý, cho dù không thân cũng đều nhận thức, khoảng cách càng gần, mọi người sôi nổi cùng Tô Duệ khách khí mà chào hỏi.
Tầm mắt đảo qua Tiêu Chiến cùng Lâm Mông, đều ngầm hiểu không có nhiều lời.
Không ít Alpha nhìn Tô Duệ với vẻ mặt hâm mộ, Tô gia không có Omega, này hai người, khẳng định không phải là anh trai hoặc em trai của Tô Duệ.
Hai Omega đều rất đẹp, một người tinh xảo một người đáng yêu, cư nhiên đều bị Tô thiếu bắt lấy!
Hết chap 49.
Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.. Tr?yện hay? Tìm ngay trang chính ~ T ? ? M T ? U ? ? ?﹒V? ~
Editor: Cá.
**********
Tối hôm nay, Vương Nhất Bác không có mơ thấy chuyện khi còn nhỏ, nhưng như cũ không ngủ được, trong mộng hắn nhìn đến thiếu niên dần dần chạy xa, bổ nhào vào người một Alpha không thấy rõ mặt.
Đến buổi sáng, thiếu niên lại như cũ không có tới, hắn đứng ở cửa sổ, nhìn chằm chằm cổng lớn hồi lâu.
Hôm nay Tiêu Chiến dậy rất sớm, chạy bộ tập thể dục quanh sân hai vòng, ăn bữa sáng xong thì đi Tô gia.
Đi vào phòng khách, Lâm Mông đang ngồi ở sô pha liền nhảy dựng lên: " Chiến Chiến!" Miệng kêu còn người phải đi kéo Tiêu Chiến, nhưng Lâm Mông đã bị Tô Duệ ngăn lại.
Tiêu Chiến cười cười: "Tôi đi lấy cầu dịch trước, đợi chút lại nói."
Lâm Mông đôi mắt sáng lấp lánh: "Tôi đi cùng cậu, tôi muốn nhìn thử một chút."
Tiêu Chiến cũng cảm thấy không có gì bí mật: "Vậy thì đi thôi."
Lấy xong cầu dịch, Lâm Mông lôi kéo Tiêu Chiến ngồi vào sô pha, không ngừng nói: " Chiến Chiến thật lợi hại, tin tức tố của cậu khỏi từ khi nào?"
"Khoảng thời gian trước."
"Thật tốt quá, thật tốt nghe, hẳn là nên cho Triệu Kỳ biết đi!"
"Tôi đối cậu ta không có hứng thú."
"Đợi chút chúng ta cùng đi chọn lễ phục nha? Ngày hôm qua còn chưa chọn được, đêm nay Vương phu nhân tổ chức tiệc sinh nhật, phải mặc cho tử tế mới được."
"Tiệc sinh nhật?"
"Đúng rồi, cậu không nhận được thiệp mời sao?"
Đôi mắt to của Lâm Mông mang theo mê mang, Vương tổng thích Tiêu Chiến, vì sao không đưa cho Tiêu Chiến thiệp mời chứ?
Tiêu Chiến nhớ tới, cậu xác thật nghe qua chuyện này, Hồng Cầu Quả bị bại lộ, cũng là có liên quan đến buổi tiệc sinh nhật này.
Bất quá cậu chưa bao giờ nghe Vương Nhất Bác đề cập qua.
Lâm Mông không đề cập tới, cậu cũng đã quên.
"Tôi không có thiệp mời."
"Vương tổng cư nhiên không cho cậu thiệp mời? Mẹ tôi nói, thật nhiều nhà thế gia có Omega chưa lập gia đình đều được mời, Vương phu nhân kỳ thật là muốn mượn tiệc sinh nhật để......"
Lâm Mông nói một nữa lại nhìn Tiêu Chiến, thấy cậu nhíu mày, nên không có nói tiếp.
"Tiệc gặp mặt?"
"Cậu đừng nóng giận, đều là do Vương phu nhân mời, có lẽ cùng Vương tổng không có quan hệ. Nếu không buổi tối cậu đi cùng tôi?"
Tô Duệ nghe vậy ôm lấy bờ vai của Lâm Mông, buồn cười nói: "Nào có Omega đi dự tiệc còn mang theo bạn? Hơn nữa em là bạn nhảy của tôi."
Lâm Mông bắt lấy tay Tô Duệ chuẩn bị vứt, lại nghĩ ra được chủ ý gì đó nên lại bắt lấy, cười rộ lên: "Em đi cùng cha mẹ, anh mang Chiến Chiến đi cùng."
Tiêu Chiến nhanh chóng từ chối: "Không được."
Lâm Mông cảm thấy chủ ý này rất tốt: "Vì cái gì không được? Như vậy là tốt nhất."
Tiêu Duệ xoa đầu Lâm Mông: "Em không ăn dấm sao?"
Lâm Mông nhăn cái mũi: " Chiến Chiến thích chính là Vương tổng, em mới không thèm ăn dấm."
Nói xong cậu ta nhìn về phía Tiêu Chiến:" Chiến Chiến, cậu cũng sẽ không nghĩ như vậy đâu phải không? Mà cũng không ảnh hưởng gì, khi tới nơi tôi cùng A Duệ lại gặp nhau mà. Cậu nghĩ lại đi, nhiều Omega độc thân như vậy, Triệu Kỳ cũng đi đó, cậu có thể yên tâm sao?"
Tiêu Chiến: "......"
Cậu xác thật không có yên tâm.
Vương Nhất Bác vừa mới hết kỳ mẫn cảm không lâu, vạn nhất có người chơi xấu, chưa chắc sẽ không trúng chiêu.
Nếu là trước công chúng bị người phát hiện lý do khó nói, cậu cũng không dám tưởng hắn sẽ có biểu tình gì.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Vậy làm phiền hai người."
Lâm Mông cười rộ lên: "Không phiền, không phiền. Đi, chúng ta đi mua lễ phục."
Cứ như vậy, Tiêu Chiến bị Lâm Mông kéo lên xe, vốn dĩ cậu còn đang suy nghĩ hôm nay có nên tiếp tục đưa hoa hay không, vừa lúc không cần rối rắm.
Buổi sáng không đưa, buổi tối gặp.
Lâm Mông thích mua sắm, chọn lựa lễ phục cho mình hứng thú đã cao, chọn lễ phục cho Tiêu Chiến hứng thú càng cao hơn nữa.
Tiêu Chiến chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình mua quần áo cũng mệt mỏi như vậy, đến giữa trưa, Lâm Mông còn hứng thú bừng bừng xem đến xem đi, còn cậu đã nằm liệt trên sô pha, tỏ vẻ muốn nghỉ một lát.
Không thử nữa, chỉ cho ý kiến.
Lâm Mông nhìn gương sửa sang lại nơ cổ: " Khi còn nhỏ ta thích nhất mua quần áo cho mấy đứa bé, đáng tiếc lại không có em. Ánh mắt tôi đặc biệt tốt nha, cậu ngồi đó đi, tôi khẳng định sẽ chọn cho cậu một bộ thích hợp nhất, làm cậu kinh diễm nhất buổi tiệc!"
Tiẻu Chiến khóe miệng giật giật: "Không cần khoa trương, không mất lễ là được."
Lâm Mông không tán thành: "Như vậy sao được, cậu đã quên mục đích của Vương phu nhân rồi sao? Phải chọn một bộ thiệt đẹp."
Tiêu Chiến không nỡ đả kích tính tích cực của Lâm Mông, nên thuận ý cậu ta: "Cảm ơn, lễ phục của tôi liền nhờ cả vào cậu. Nhưng nói trước, tôi chỉ thuê chứ không mua đâu."
Quần áo trên trăm vạn, cậu thật sự mua không nổi.
Lâm Mông thuận miệng nói: "Tôi tặng cho cậu mà."
Nói xong, Lâm Mông có chút ngây người, khẩn trương mà nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thân thiết cảm nhận được chênh lệch giàu nghèo, quả quyết cự tuyệt: "Không được, tiền bạc tổn thương tình cảm."
Lâm Mông thấy cậu không có nghĩ nhiều, thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, cậu yên tâm, tôi mua cậu thuê, nhưng tiền thuê tôi trả."
"Quá tuyệt vời." Tiêu Chiến đôi mắt tỏa sáng, vỗ vỗ tay.
Phải biết rằng, tiền thuê cũng không rẻ đâu!
Lâm Mông mắt to cong thành trăng non, phi thường vui vẻ, càng có tinh thần chọn quần áo hơn nữa.
Trước khi chuyển trường tới Đế Đô, Lâm Mông ở vùng ngoại ô cùng ông bà nội, từng có mấy người bạn, đáng tiếc bởi vì gia cảnh chênh lệch quá lớn, luôn là có mâu thuẫn.
Cậu ta tặng cho bạn bè quần áo đắt tiền, bị nhận là đang khoe của, tặng bạn bè đồ vật mà người đó thích nhưng không mua được, bị cho là khinh người.
Một lần lại một lần thương tâm, cuối cùng nghe bà nội nói, bạn bè là thể lấy lòng, cũng không thể bắt buộc.
Lâm Mông thực thích tính cách của Tiêu Chiến, cậu ấy sẽ không bởi vì tiền mà hiểu lầm mình, thật là quá tuyệt vời!
Cuối cùng, Lâm Mông chọn được lễ phục cho hai người trước thời gian dùng bữa trưa. Tiêu Chiến cho cậu ta ánh mắt tán dương, Tô Duệ chủ động xách túi to túi nhỏ, ba người cùng đi ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, vì Lâm Mông mời nên Tiêu Chiến cùng cậu ta đi Lâm gia, hai người cùng nhau xem phim điện ảnh, sau đó lại bị kéo đi tham quan phòng linh thực của Lâm gia.
Phòng linh thực được xây bằng thuỷ tinh trong suốt, diện tích phi thường lớn, có mười mấy loại linh thực cấp B, linh thực cấp thấp càng nhiều, quả thực là thiên đường của linh thực sư.
Ở giữa còn bày một trường kỷ gỗ lim, hai bên đặt ghế dựa hình bán cầu, bên trên đặt đệm mềm mại.
Tiêu Chiến bị Lâm Mông tha đến chỗ ghế dựa, hai người ngồi đối diện nhau, trên đầu là mái che được linh linh hệ dây leo che phủ, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá chiếu xuống nên mắt sẽ không bị thái dương làm chói, thân thể lại tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp.
Mũi chân của Tiêu Chiến dùng lực, ghế dựa lắc lư, nơi này thật sự làm người ta yêu thích.
Cậu cùng Lâm Mông nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời cùng mùi bương của linh thực một lát, sau khi tỉnh lại trò chuyện những vấn đề có liên quan về linh thực.
Từ nhỏ Lâm Mông đã tiếp xúc với linh thực, hiểu không ít kiến thức chuyện nghiệp, Tiêu Chiến cảm thấy rất hứng thú, hai người trò chuyện với nhau thật vui, mải cho tới 5 giờ, bị Lâm phu nhân kêu đi trang điểm mới ngưng lại
Mày Tiêu Chiến nhảy dựng: "Có thể không trang điểm được không?"
Lâm Mông nhe răng: "Đương nhiên không được!"
Buổi tối 8 giờ, nhà chính Vương gia ánh đèn sáng như ban ngày, những con đường hướng về nhà chính Vương gia cũng sáng sủa không kém, cách một đoạn đều sẽ có bảo an đứng trực.
Đến cổng lớn, khách mời xuống xe, tài xế đem xe tới bãi đỗ xe, bên trong đỗ đều là siêu xe, phảng phất giống như một triển lãm.
Toi Duệ đưa thiệp mời, sau khi nhân viên kiểm tra nhân viên xem qua, nhìn về phía Tiêu Chiến: "Hai vị đi cùng nhau sao?"
"Đúng vậy."
"Mời vào."
Đoạn đường từ cửa chính vào đến đại sảnh đều được trải thảm lông mềm mại, Tiêu Chiến bước lên có cảm giác lòng bàn chân hơi lún xuống.
Đi phía trước bọn họ là một nam nhân trung niên, nghe được âm thanh của Tô Duệ, cố ý đứng ở cách đó không xa, chờ Tô Duệ tiến vào, cùng nhau chào hỏi.
Giọng nói của ông mang theo một tia lấy lòng: " Hai người thoạt nhìn rất xứng đôi."
Vuốt đuôi ngựa không đúng cách nha, sắc mặt Tô Duệ hơi cứng lại, mang theo điểm xấu hổ, theo bản năng nhìn về phía sau xem Lâm Mông đã đến hay chưa, có vô tình nghe thấy những lời không nên nghe hay không. Sau đó nói với nam nhân trung niên kia: "Bên kia có người gọi thúc kìa"
Phía trước cách đó không xa, một người thiếu niên hướng nam nhân trung niên phất tay, hiển nhiên đối với việc cha mình chậm tốc độ cảm thấy bất mãn.
Nam nhân trung niên đi rồi, Tiêu Chiến bước sang bên cạnh hai bước, kéo ra khoảng cách cùng Tô Duệ.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Mông cũng vào tới, cậu ta đi đến đứng vào chỗ trống ở giữa Tiêu Chiến cùng Tô Duệ, kéo cánh tay của Tô Duệ một cái, hai người nhìn nhau cười.
" Chiến Chiến, cậu muốn trực tiếp đi tìm Vương tổng sao? Muốn ôm một chút hay không, tuyên thệ chủ quyền!" Đôi mắt của Lâm Mông to tròn, tựa hồ rất mong chờ cảnh tượng kia.
"Đầu tiên, Vương tổng không phải là của tôi, hơn nữa nếu làm như vậy, khả năng sẽ bị Vương phu nhân đuổi ra ngoài mất."
"Không thể nào, cậu tốt như vậy, Vương phu nhân khẳng định sẽ rất thích."
Nhưng Tiêu Chiến không có tin tưởng, cậu biết rõ, bậc cha mẹ trong những gia đình hào môn đều rất chú trọng môn đăng hộ đối.
Bất quá cậu cũng không để ý, cậu muốn cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau, cùng người khác không có bất luận quan hệ gì, cậu sẽ tôn trọng Vương phu nhân, nhưng sẽ không bởi vì thái độ của Vương phu nhân mà lùi bước.
Khi đại sảnh, Tô Duệ hỏi: "Cậu muốn cùng chúng tôi cùng đi chúc mừng không?"
Tiêu Chiến có chút chần chờ, cậu không có thu được thiệp mời, tùy tiện đến chúc Vương phu nhân sinh nhật vui vẻ không quá thích hợp, nhưng nếu không đi, lại rất không lễ phép.
Tiêu Chiến đem suy xét của mình nói ra, nghĩ nghĩ: "Tôi không đi, lúc hai người đi, tôi tìm một chỗ đợi."
Lâm Mông chớp chớp mắt: "Vạn nhất lưu lại ấn tượng không tốt thì làm sao bây giờ? Hay là làm cách này đi."
Ba người cùng nhau đi vào đại sảnh, hương thơm thoải mái tươi mát ập vào mặt, khách nhân từng người trò chuyện, thập phần náo nhiệt.
Tô gia cùng Vương gia đều là đỉnh cấp hào môn thế gia, Tô Duệ đi vào liền chịu nhiều sự chú ý, mà cậu ta một Alpha mang theo hai Omega xinh đẹp, càng là hấp dẫn rất nhiều ánh mắt hơn nữa.
Tham gia tiệc sinh nhật đều là những người không phú thì quý, cho dù không thân cũng đều nhận thức, khoảng cách càng gần, mọi người sôi nổi cùng Tô Duệ khách khí mà chào hỏi.
Tầm mắt đảo qua Tiêu Chiến cùng Lâm Mông, đều ngầm hiểu không có nhiều lời.
Không ít Alpha nhìn Tô Duệ với vẻ mặt hâm mộ, Tô gia không có Omega, này hai người, khẳng định không phải là anh trai hoặc em trai của Tô Duệ.
Hai Omega đều rất đẹp, một người tinh xảo một người đáng yêu, cư nhiên đều bị Tô thiếu bắt lấy!
Hết chap 49.