Chương : 1
~~~Chương 1~~~
Edit: Blanche
“Ba ba”
“Làm gì?”
“Con đói bụng.”
“Chịu đựng đi.”
“…”
Sáng sớm, gió thổi nhè nhẹ, gió mùa hạ thổi làm lá cây rung động, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn.
Hứa Chiêu mặt không đổi sắc mà trả lời vài câu, sau đó lại tiếp tục ngồi dưới tán cây cổ thụ đầu thôn Nam Loan nhìn về phương xa phát ngốc. Cậu họ Hứa tên Chiêu, ý là mong đợi tiền đó xán lạn vô hạn.
Nhưng, cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, chuẩn bị xin việc bắt đầu cuộc sống xán lạn vô hạn, thì ông trời lại chơi đùa cậu một vố lớn.
Cậu xuống lầu lấy hàng chuyển phát nhanh, lại té ngã một cái, khiến cho cậu cứ thể mà bị ném tới trên người “Hứa Chiêu” của những năm 80, xung quanh không có Internet, không có TV, cơm áo nhà cửa thiếu thốn, lại có thêm một điều không chân thực nhưng thực sự tồn tại.
Cậu có một đứa con hơn hai tuổi.
Không sai, là con trai, hơn hai tuổi.
Không phải là nguyên Hứa Chiêu cùng phụ nữ nào sinh, mà là nguyên Hứa Chiêu tự mình sinh.
Sinh như thế nào? Không phải là nguyên Hứa Chiêu có năng lực không giống người thường tự sinh con, mà là đối phương có năng lực làm Hứa Chiêu sinh con, tóm lại là cậu sinh con trai, đặt tên con là Hứa Phàm. Hừa Phàm là một đứa trẻ rất đáng yêu, mặt mày rất xinh đẹp, cũng không biết một người ba ba khác của nó là ai.
Năm đó Hứa Chiêu tới học trên thị trấn, mơ mơ hồ hồ ngủ cùng một người đàn ông, sau đó trúng thưởng, trở về thôn Nam Loan bí mật đem hài tử sinh ra, vốn là qua hai năm có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, ai biết là hai người chị dâu của nguyên Hứa Chiếu và mẹ của nguyên Hứa Chiêu vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, thế là sự việc Hứa Phàm là nguyên Hứa Chiêu tự minh sinh ra bị bại lộ.
Trong lúc nhất thời, cả thôn đều biết Hứa Chiêu tự sinh hài tử, hơn nữa là chưa lập gia đình đã sinh con, không quản Hứa Chiêu đi tới chỗ nào, sau lưng đều bị người chỉ trỏ, nói cậu ỷ mình lớn lên ưa nhìn mà không chuyên tâm học hành, ở bên ngoài làm loạn, bị làm lớn bụng, nói cậu ở bên người thông đồng không ít nam nhân nữ nhân, nói cậu vì hành vi sai trái nên bị trường đuổi học.
Nguyên Hứa Chiêu gia cảnh bần hàn, vốn là bị hai người anh trai chị dâu bắt nạt, ghét bỏ, nội tâm cực kì mẫn cảm, trong lúc nhất thời luẩn quẩn trong lòng, chạy đến bờ sông muốn tự sát, kết quả khóc thút thít mà lại không có dũng khí tự tử. Nhưng vận mệnh cứ thích chọc ghẹo người, nguyên Hứa Chiêu không cẩn thận bị trượt chân, vẫn là bị rơi vào sông đuối nước chết.
Chết.
Tiếp theo là Hứa Chiêu xuyên qua đến.
Hứa Chiêu đã xuyên tới đây ba ngày, nhưng đối với người và vật nơi này, thực sự vẫn không thích ứng, nhất là độc thân hai mươi hai năm, đột nhiên bên người nhiều ra một đứa trẻ hai tuổi Hứa Phàm, cậu có thể thích ứng được mới là lạ!
“Ba ba.” Hứa Phàm ngồi cạnh Hứa Chiêu, lần thứ hai dùng thanh âm bi bô ( nãi thanh nãi khí) gọi.
“Làm gì?”
“Con đói.”
“Chịu đựng.”
“Ba ba.”
“Con lại muốn làm gì?” Hứa Chiêu đối với hài tử không có kiên nhẫn, hơn nữa lúc này đang tâm phiền ý loạn.
“Bụng con đói.” Hứa Phàm vuốt bụng nhỏ nói.
“Không phải bảo con nhẫn –”
Hứa Chiêu quay đầu, nhìn thấy ánh mắt đen bóng của Hứa Phàm nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt uỷ khuất, bộ dáng nhát gan, cậu đột nhiên nghĩ tới đời trước mình sống tại cô nhi viện, tuy rằng đó là thế kỉ hai mươi mốt, nhưng vẫn sẽ còn cảnh chịu đói, cảm giác đói bụng rất khổ sở, tiểu Hứa Phầm hẳn là cũng khó chịu.
Hứa Chiêu cảm thấy mềm mại, cậu không thể đem phiền não trong lòng đổ lên người một đứa trẻ hai tuổi, rất vô nhân đạo, quá vô sỉ.
“Ba ba.” Hứa Phàm lại gọi.
“Ừ.”
“Ba có đói bụng không?”
Hứa Chiêu nói: “Đói bụng, đi, chúng ta về nhà.”
Hứa Chiêu đứng lên phủi đất trên người, cậu không có kinh nghiệm nuôi con, không biết làm thể nào ở chung, giao lưu với hài tử, lại càng không hiểu được cách chăm sóc hài tử, vỗ vỗ mông dính bụi đất, lại vỗ vỗ tay, lập tức đi vào trong thôn, nghe được Hứa Phàm đằng sau có tiếng la, cậu mới quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thân thể nhỏ nhỏ của Hứa Phàm đang mặc quần áo cũ kĩ đầy mụn vá. “Bịch”, chân ngắn chạy lảo đảo trên dốc đất, cảm giác giây tiếp theo sẽ ngã xuống.
“Bịch” một tiếng, Hứa Phàm ngã sấp xuống thật.
Hứa Chiêu: “…”
Hứa Chiêu kéo Hứa Phàm đứng dậy, cùng nhau về Hứa gia. Nhà họ Hứa trong Nam Loan thôn là dùng rào tre quây lại thành một khoảng sân nhỏ.
Ở giữa sân là một nhà ngói ba gian, gian nhà phía đông là của lão đại Hứa gia Hứa Tả Thành ở, phía tây là của lão nhị Hứa Hữu Thành, ở giữa là gian nhà chính, có bàn lớn, bình thường dùng để tiếp khách, ăn cơm, bên trái nhà ngói là hai gian nhà tranh, một gian là phòng bếp, một gian khác là nhị lão Hứa gia trụ, bên phải nhà ngói là một cái chuồng heo, bên cạnh chuồng heo là một gian nhà tranh thấp bé được dựng sơ sài.
Mà gian nhà tranh thấp bé ấy, chính là nơi hai cha con Hứa Chiêu, Hứa Phàm ở.
Khi hai cha con Hứa Chiêu, Hừa Phàm đi vào sân, trừ Hứa phụ Hứa mẫu đang ở nhà chính ăn cơm, Hứa Chiêu tới đây ba ngày nhưng không gặp hai người anh lớn chị dâu, theo thói quen tự động xoay người về phía nhà bếp, vừa lúc gặp phải anh cả Hứa Tả Thành.
Hứa Tả Thành miệng đầy mỡ, bưng một chén lớn mì sợi từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Hứa Chiêu, sắc mặt liền có chút mất tự nhiên.
“A, Hứa Chiêu cậu về rồi.” Hứa Tả Thành hơi xấu hổ nói.
“Ừ.” Hứa Chiêu đáp.
“Cái kia, ba mẹ hôm nay không ở nhà, cơm là chị hai của ngươi làm, anh hai cậu gọi cậu ra ăn cơm nhưng không thấy, nếu về rồi thì đi ăn đi.”
Hứa Tả Thành nói xong liền ôm bát mì nhanh chóng đi mất, dường như sợ Hứa Chiêu sẽ đoạt mất miếng ăn của hắn.
Hứa Chiêu đi vào phòng bếp, đi tới trước bệ bếp thấp bé, mở vung lên. Cái nồi to như vậy, đáy nồi chỉ còn sót lại một tí nước nóng, ở giữa trôi nổi bốn sợi, a, không đúng, là ba sợi mì, một miếng rau xanh thật dài.
Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm.
Hừa Phàm không thể chờ được là dùng hai tay nhỏ bé bám vào bếp, hai chân nhón nhón run rẩy kiễng lên, cố đem mặt nhìn vào trong nồi, nhưng vì bé quá lùn, cái gì cũng không nhìn được.
“Ba ba, còn mì sợi không ạ?”
“…Có.”
Edit: Blanche
“Ba ba”
“Làm gì?”
“Con đói bụng.”
“Chịu đựng đi.”
“…”
Sáng sớm, gió thổi nhè nhẹ, gió mùa hạ thổi làm lá cây rung động, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn.
Hứa Chiêu mặt không đổi sắc mà trả lời vài câu, sau đó lại tiếp tục ngồi dưới tán cây cổ thụ đầu thôn Nam Loan nhìn về phương xa phát ngốc. Cậu họ Hứa tên Chiêu, ý là mong đợi tiền đó xán lạn vô hạn.
Nhưng, cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, chuẩn bị xin việc bắt đầu cuộc sống xán lạn vô hạn, thì ông trời lại chơi đùa cậu một vố lớn.
Cậu xuống lầu lấy hàng chuyển phát nhanh, lại té ngã một cái, khiến cho cậu cứ thể mà bị ném tới trên người “Hứa Chiêu” của những năm 80, xung quanh không có Internet, không có TV, cơm áo nhà cửa thiếu thốn, lại có thêm một điều không chân thực nhưng thực sự tồn tại.
Cậu có một đứa con hơn hai tuổi.
Không sai, là con trai, hơn hai tuổi.
Không phải là nguyên Hứa Chiêu cùng phụ nữ nào sinh, mà là nguyên Hứa Chiêu tự mình sinh.
Sinh như thế nào? Không phải là nguyên Hứa Chiêu có năng lực không giống người thường tự sinh con, mà là đối phương có năng lực làm Hứa Chiêu sinh con, tóm lại là cậu sinh con trai, đặt tên con là Hứa Phàm. Hừa Phàm là một đứa trẻ rất đáng yêu, mặt mày rất xinh đẹp, cũng không biết một người ba ba khác của nó là ai.
Năm đó Hứa Chiêu tới học trên thị trấn, mơ mơ hồ hồ ngủ cùng một người đàn ông, sau đó trúng thưởng, trở về thôn Nam Loan bí mật đem hài tử sinh ra, vốn là qua hai năm có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, ai biết là hai người chị dâu của nguyên Hứa Chiếu và mẹ của nguyên Hứa Chiêu vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, thế là sự việc Hứa Phàm là nguyên Hứa Chiêu tự minh sinh ra bị bại lộ.
Trong lúc nhất thời, cả thôn đều biết Hứa Chiêu tự sinh hài tử, hơn nữa là chưa lập gia đình đã sinh con, không quản Hứa Chiêu đi tới chỗ nào, sau lưng đều bị người chỉ trỏ, nói cậu ỷ mình lớn lên ưa nhìn mà không chuyên tâm học hành, ở bên ngoài làm loạn, bị làm lớn bụng, nói cậu ở bên người thông đồng không ít nam nhân nữ nhân, nói cậu vì hành vi sai trái nên bị trường đuổi học.
Nguyên Hứa Chiêu gia cảnh bần hàn, vốn là bị hai người anh trai chị dâu bắt nạt, ghét bỏ, nội tâm cực kì mẫn cảm, trong lúc nhất thời luẩn quẩn trong lòng, chạy đến bờ sông muốn tự sát, kết quả khóc thút thít mà lại không có dũng khí tự tử. Nhưng vận mệnh cứ thích chọc ghẹo người, nguyên Hứa Chiêu không cẩn thận bị trượt chân, vẫn là bị rơi vào sông đuối nước chết.
Chết.
Tiếp theo là Hứa Chiêu xuyên qua đến.
Hứa Chiêu đã xuyên tới đây ba ngày, nhưng đối với người và vật nơi này, thực sự vẫn không thích ứng, nhất là độc thân hai mươi hai năm, đột nhiên bên người nhiều ra một đứa trẻ hai tuổi Hứa Phàm, cậu có thể thích ứng được mới là lạ!
“Ba ba.” Hứa Phàm ngồi cạnh Hứa Chiêu, lần thứ hai dùng thanh âm bi bô ( nãi thanh nãi khí) gọi.
“Làm gì?”
“Con đói.”
“Chịu đựng.”
“Ba ba.”
“Con lại muốn làm gì?” Hứa Chiêu đối với hài tử không có kiên nhẫn, hơn nữa lúc này đang tâm phiền ý loạn.
“Bụng con đói.” Hứa Phàm vuốt bụng nhỏ nói.
“Không phải bảo con nhẫn –”
Hứa Chiêu quay đầu, nhìn thấy ánh mắt đen bóng của Hứa Phàm nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt uỷ khuất, bộ dáng nhát gan, cậu đột nhiên nghĩ tới đời trước mình sống tại cô nhi viện, tuy rằng đó là thế kỉ hai mươi mốt, nhưng vẫn sẽ còn cảnh chịu đói, cảm giác đói bụng rất khổ sở, tiểu Hứa Phầm hẳn là cũng khó chịu.
Hứa Chiêu cảm thấy mềm mại, cậu không thể đem phiền não trong lòng đổ lên người một đứa trẻ hai tuổi, rất vô nhân đạo, quá vô sỉ.
“Ba ba.” Hứa Phàm lại gọi.
“Ừ.”
“Ba có đói bụng không?”
Hứa Chiêu nói: “Đói bụng, đi, chúng ta về nhà.”
Hứa Chiêu đứng lên phủi đất trên người, cậu không có kinh nghiệm nuôi con, không biết làm thể nào ở chung, giao lưu với hài tử, lại càng không hiểu được cách chăm sóc hài tử, vỗ vỗ mông dính bụi đất, lại vỗ vỗ tay, lập tức đi vào trong thôn, nghe được Hứa Phàm đằng sau có tiếng la, cậu mới quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thân thể nhỏ nhỏ của Hứa Phàm đang mặc quần áo cũ kĩ đầy mụn vá. “Bịch”, chân ngắn chạy lảo đảo trên dốc đất, cảm giác giây tiếp theo sẽ ngã xuống.
“Bịch” một tiếng, Hứa Phàm ngã sấp xuống thật.
Hứa Chiêu: “…”
Hứa Chiêu kéo Hứa Phàm đứng dậy, cùng nhau về Hứa gia. Nhà họ Hứa trong Nam Loan thôn là dùng rào tre quây lại thành một khoảng sân nhỏ.
Ở giữa sân là một nhà ngói ba gian, gian nhà phía đông là của lão đại Hứa gia Hứa Tả Thành ở, phía tây là của lão nhị Hứa Hữu Thành, ở giữa là gian nhà chính, có bàn lớn, bình thường dùng để tiếp khách, ăn cơm, bên trái nhà ngói là hai gian nhà tranh, một gian là phòng bếp, một gian khác là nhị lão Hứa gia trụ, bên phải nhà ngói là một cái chuồng heo, bên cạnh chuồng heo là một gian nhà tranh thấp bé được dựng sơ sài.
Mà gian nhà tranh thấp bé ấy, chính là nơi hai cha con Hứa Chiêu, Hứa Phàm ở.
Khi hai cha con Hứa Chiêu, Hừa Phàm đi vào sân, trừ Hứa phụ Hứa mẫu đang ở nhà chính ăn cơm, Hứa Chiêu tới đây ba ngày nhưng không gặp hai người anh lớn chị dâu, theo thói quen tự động xoay người về phía nhà bếp, vừa lúc gặp phải anh cả Hứa Tả Thành.
Hứa Tả Thành miệng đầy mỡ, bưng một chén lớn mì sợi từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Hứa Chiêu, sắc mặt liền có chút mất tự nhiên.
“A, Hứa Chiêu cậu về rồi.” Hứa Tả Thành hơi xấu hổ nói.
“Ừ.” Hứa Chiêu đáp.
“Cái kia, ba mẹ hôm nay không ở nhà, cơm là chị hai của ngươi làm, anh hai cậu gọi cậu ra ăn cơm nhưng không thấy, nếu về rồi thì đi ăn đi.”
Hứa Tả Thành nói xong liền ôm bát mì nhanh chóng đi mất, dường như sợ Hứa Chiêu sẽ đoạt mất miếng ăn của hắn.
Hứa Chiêu đi vào phòng bếp, đi tới trước bệ bếp thấp bé, mở vung lên. Cái nồi to như vậy, đáy nồi chỉ còn sót lại một tí nước nóng, ở giữa trôi nổi bốn sợi, a, không đúng, là ba sợi mì, một miếng rau xanh thật dài.
Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm.
Hừa Phàm không thể chờ được là dùng hai tay nhỏ bé bám vào bếp, hai chân nhón nhón run rẩy kiễng lên, cố đem mặt nhìn vào trong nồi, nhưng vì bé quá lùn, cái gì cũng không nhìn được.
“Ba ba, còn mì sợi không ạ?”
“…Có.”