Chương : 4
~~~~Chương 4~~~~
Edit: Blanche
Thôi Thanh Phong trong hai phút bán được năm đồng tiền, thoải mái mà cầm lấy, một lúc quay đầu lại thấy Hứa Chiêu nhìn mình chằm chằm, tò mò hỏi: "Hứa Chiêu, cậu nhìn tớ làm gì?"
Hứa Chiêu hoàn hồn, nói: "Thôi Thanh Phong, tớ có chuyện muốn nhờ cậu."
Vừa nghe Hứa Chiêu có việc hỏi mình, Thôi Thanh Phong nhịn không được nội tâm nhảy nhót, nhiệt tình mà hỏi lại: "Chuyện gì vậy?"
"Cậu lấy kem cây ở chỗ nào vậy?"
"Trên thị trấn, làm sao vậy? Cậu cũng muốn bán kem cây?"
Hứa Chiêu gật đầu.
Thôi Thanh Phong kinh ngạc hỏi: "Cậu thực sự muốn đi bán kem?"
Hứa Chiêu tự hỏi một chút, nói: "Ừm, chính là ý này."
Thôi Thanh Phong giật mình mà nhìn Hứa Chiêu. Mấy năm trước quốc gia toàn lực phát triển nông nghiệp, thực hiện thu hoạch năng suất lương thực, ra lệch cấm để chèn ép thương nhân, những tiểu thương đều bị cấp trên nói là hành vi lừa đảo, bất chính, giao dịch chủ yếu là dân chúng tự lén lút trao đổi, căn bản không ai dám gõ trống khua chiêng việc buôn bán.
Chỉ là hai năm gần đây mới lục tục có người xuống biển kinh thương, tiểu thương nhân mới bắt đầu có thị trường lưu hành.
Mới đầu Thôi Thanh Phong với mọi người đều như nhau, chịu ảnh hưởng của "sĩ nông công thương", đối với thương nhân có chút khinh thường, nhưng tiểu thúc của hắn không cho là vậy, tiểu thúc nói cho hắn biết, nông nghiệp phát triển tới một trình độ nhất định, thương nghiệp giao dich tất nhiên sẽ có cơ mà sinh, đều là yêu cầu của thị trường, tổng thế mà nói đây sẽ là phương tiện phát triển của nhân dân cũng là của chính mình, về sau thương nghiệp hoá sẽ ngày càng phổ cập, mà muốn có được thành tựu, điều kiện hàng đầu chính là chiếm được thị trường tiên cơ, như vậy người khác mới có thể nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa.
Thôi Thanh Phong ban đầu không hiểu nói lời của tiểu thúc, sau này nghe tiểu thúc, buôn bán được ít đồ mỹ phẩm trang điểm thu được tiền lời, trước kia bằng hữu thân thích ghét bỏ hắn học kém, ánh mắt giờ đây thân mật hơn nhiều, vừa rồi hắn cũng nghĩ Hứa Chiêu giống người khác, khinh thường hắn bán kem cây, không ngờ Hứa Chiêu cư nhiên nguyện ý cùng hắn đứng một chiến tuyến, điều này làm cho hắn cảm giác như có tổ chức, thập phần vui vẻ, đồng thời cảm thấy Hứa Chiêu quả nhiên không giống người thường, có tầm nhìn xa giống tiểu thúc!
"Có thể chứ." Thôi Thanh Phong kích động mà nói.
"Cậu không cảm thấy tớ sẽ đoạt sinh ý của cậu sao?" Hứa Chiêu hỏi.
"Sao lại nghĩ thế được! Cho dù không có cậu, cũng sẽ có người khác đi bán kem cây thôi." Thôi Thanh Phong hạ giọng nói, "Hứa Chiêu, tớ cho cậu biết, một cây kem lấy từ xưởng là ba phần tiền, bán ra từ ba lên năm phần tiền, kiếm được nhiều, năm nay là một năm gặt hái tốt đẹp, các ngành nghề đều gặt hái tốt đẹp đó."
"Mỗi ngày cậu bán được bao nhiêu cây kem?" Hứa Chiêu hỏi.
"Khoảng một trăm cây, mỗi ngày kiếm được hai khối tiền, một tháng được sáu chục đồng tiền, so với đi công tác trong trấn còn nhiều hơn." Hứa Chiêu nói.
"Thật vậy chăng?"
"Thật."
"Chúng ta đây cùng nhau kiếm, phân công nhau chào hàng đi." Thôi Thanh Phong thật cao hứng vì Hứa Chiêu khen mình, cũng không có nhận ra ý tứ trong lời nói của Hứa Chiêu, mà lại sốt ruột hỏi: "Cậu khi nào cùng tớ đi nhập hàng?"
Hứa Chiêu nghĩ nghĩ, nói: "Vậy hai ngày nữa đi."
"Vì sao phải đợi hai ngày?"
"Tớ phải gặt lúa mạch." Kỳ thật là không có tiền, toàn thân cao thấp không có một đồng tiền.
"Tớ giúp cậu."
"Không cần, chỉ có bốn phần, trong chốc lát là xong, cậu đi bán kem đi, không sẽ chảy hết, nhanh đi."
"Được rồi."
Thôi Thanh Phong vui vẻ mà đạp xe đi, vừa đi vừa rao hàng: "Bán kem cây đây."
Hứa Chiêu thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Hứa Phàm.
Hứa Phàm đứng ở đầu ruộng, cái miệng nhỏ nhắn mút ngón tay nhìn không rời mắt vào thùng kem cây của Thôi Thanh Phong, nước miếng chảy dọc theo ngón tay, sắp rớt xuống đất, quả thực làm người ta không dám nhìn thẳng.
Hứa Chiêu kéo tay nhỏ bé của Hứa Phàm ra khỏi miệng, dùng quần áo lau lau, hỏi: "Muốn ăn kem?"
Hứa Phàm gật đầu.
"Hai ngày nữa ba ba có tiền sẽ mua cho con, được không nào?"
"Dạ!"
"Vậy con ngồi chơi dưới tàng cây đi."
"Dạ."
"Không được mút tay."
"Dạ."
Hứa Phàm không có nháo muốn ăn, ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây, lần nữa ngồi nhặt lúa rơi, nhặt được một hạt lại bỏ trong túi một hạt.
Hứa Chiêu tiếp tục xoay người cắt lúa, cắt ước chừng hơn hai giờ, rốt cuộc cũng xong, cậu gọi Hứa Phàm, đang chuẩn bị về nhà, Thôi Thanh Phong vội vàng đạp xe lại gần, xin lỗi mà nhìn Hứa Chiêu nói: "Hứa Chiêu, xin lỗi, tớ gặp được cậu hơi kích động, giờ mới nhớ ra, còn không mời cậu ăn kem."
Hứa Chiêu vội vàng cự tuyệt.
Thôi Thanh Phong nói gì cũng muốn cho Hứa Chiêu, Hứa Phàm ăn, hai người xô đây một hồi, cuối cùng Hứa Chiêu đưa một cây kem cho Hứa Phàm ăn, sau đó thúc giục Thôi Thanh Phong về nhà nghỉ ngơi, nay trời nóng quá.
Hứa Phàm được ăn kem, hai mắt long lanh ánh sáng, nhân sinh hơn hai tuổi đều là nhìn Hứa đại oa Hứa nhị oa ăn kem, lần đầu tiên chính mình được ăn kem, ngạc nhiên lại vui sướng, cho Hứa Chiêu cắn một miếng, chính mình luyến tiếc ăn, một ngụm một ngụm nhỏ liếm đền Hứa gia, kem còn dư lại phân nửa, về nhà Hứa đại oa Hứa nhị oa nhìn thấy nhớ thương, thừa dịp Hứa Chiêu đi vệ sinh, Hứa đại oa Hứa nhị oa chặn lại Hứa Phàm.
Hứa đại oa nói: "Tiểu nhóc con, mày làm sao có kem? Trộm nhà ai, nói mau!"
Hứa nhị oa nói: "Tiểu Hứa Phàm, đưa kem cho nhị ca ăn với."
"Không cho, đây là của ba ba, bạn của ba ba cho ta." Hứa Phàm lui về sau hai bước, dùng tay nhỏ bé bảo vệ kem.
Hứa đại oa vươn tay về phía Hứa Phàm: "Không cho nhị ca ăn thì cho đại ca ăn."
Hứa Phàm xoay đi tiểu thân thể, đưa lưng về phía Hứa đại oa: "Đại ca cũng không cho.
Hứa đại oa nhăn mặt: "Có cho đại ca hay không?"
"Không cho."
Hứa đại oa cất cao thanh âm: "Tiểu nhóc con, ta hỏi lại, mày có cho không?"
"Không cho."
Hứa Phàm nắm chặt kem chạy về phía nhà vệ sinh, chỉ là hài tử hơn hai tuổi, vừa gầy vửa nhỏ, làm sao thoát được Hứa đại oa bảy tuổi cùng Hứa nhị oa năm tuổi cao cao mập mập, không được hai bước đã bị Hứa đại oa, Hứa nhị oa bắt lấy, cướp đi kem trong tay.
"Ta, đó là của ta, a a a, của ta!" Hứa Phàm nắm lấy quần áo của Hứa đại oa kêu to: "Của ta!"
"Lăn sang một bên!" Hứa đại oa một tay đẩy ngã Hứa Phàm, nhấc chân đá vào Hứa Phàm.
"Hứa đại oa! Ngươi làm gì thế!" Mới từ nhà xí đi ra, Hứa Chiêu nhìn thấy lớn tiếng trách cứ.
Hứa đại oa hoảng sợ, không đá nữa, nhưng nhìn thấy là Hứa Chiêu, nghĩ tới bộ dáng vô năng yếu đuối thường ngày liền không sợ nữa, kia một chút "doạ" biến mất vô tung.
Hứa nhị oa càng hung hăng trắng trợn lườm mắt Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu không nhìn hai hùng hài tử, hai ba bước đi trước, nhanh chóng bế Hứa Phàm đứng lên, thuận tay lấy lại kem trong tay Hứa đại oa, tốc độ cực nhanh, khiến Hứa đại oa không kịp phản ứng, vừa định chửi ầm lên, nhìn thấy ánh mắt như rắn rết của Hứa Chiêu, lập tức dừng, ngao một tiếng khóc lớn nói tam thúc đoạt kem của nó, sau đó chạy ra sân tìm Hứa Tả Thành.
Hứa nhị oa thấy Hứa đại oa khóc đi rồi, cũng oa một tiếng, khóc chạy theo.
Hứa Phàm cũng khóc.
Hứa Chiêu sốt ruột hỏi: "Hứa Phàm, làm sao vậy?"
Hứa Phàm rơi lệ từng giọt, thổi thổi tay nói: "Đau."
Hứa Chiêu vén ống quần của Hứa Phàm lên, thấy chân Hứa Phàm đã trầy da, còn chảy một ít máu.
Tâm tư Hứa đại oa rất ác độc!
Hứa Chiêu đau lòng một trận, cái gia đình bần cùng này không có thuốc sát trùng, cũng không có gì băng bó, Hứa Chiêu chỉ có thể dùng nước sạch rửa một chút cho Hứa Phàm, hy vọng nhanh chóng đóng vảy, không bị nhiễm trùng.
"Còn đau không?" Hứa Chiêu hỏi.
Hứa Phàm ngồi trên ghế nhà trong nhà tranh ăn kem, nói: "Không đau ạ."
"Kem ăn ngon không?"
"Ăn ngon, ba ba cũng ăn."
"Ba ba ăn rồi, con tự mình ăn đi."
"Ba ba lại ăn một miếng, ăn thật ngon." Hứa Phàm đem kem đưa tới miệng Hứa Chiêu, ánh mắt trong suốt không lẫn tạp chất.
Thật tình không thể chối từ.
Hứa Chiêu lại cắn một miếng, nói thật, cái kem của niên đại này thật không thể ăn, vị đường hoá học quá nồng, sữa, bột, tinh dầu tỉ lệ cũng không đúng, nhưng Hứa Phàm lại ăn đến vui vẻ, nếu dựa theo ý nghĩ của cậu, phải chăng càng nhiều người thích? Hứa Chiêu trong lòng lại có ý tưởng, vừa mới tinh tế tự hỏi, ngoài của truyền đến tiếng hét lớn của Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành.
"Hứa Chiêu!"
"Hứa Chiêu, mày đi ra cho tao!"
"..."
Hứa Phàm bị doạ giật mình, nhanh chóng vùi vào người Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu vươn tay vỗ vỗ lưng Hứa Phàm, nói: "Không có việc gì, đừng sợ, ba ba ở đây."
Hứa Phàm sợ hãi nói: "Đại bá nhị bá đáng sợ lắm."
"Không sợ, ba ba có thể đáng sợ hơn, con ngồi yên ở đây, ba ba đi ra ngoài xem."
"Con cũng ra ngoài."
"Con nghe lời."
"Vậy ba ba nhanh trở về."
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm lên giường, để Hứa Phàm từ từ ăn kem, cậu thì chỉnh lý cảm xúc, nguyên Hứa Chiêu vì đi học chưa lập gia đình đã có con nên chịu rất nhiều uỷ khuất, nhường nhịn rất nhiều, đã đủ.
Hứa Chiêu vẫn cho rằng nguyên Hứa Chiêu không làm sai cái gì, nều nói đến tiền đi học, không nói đến Hứa gia tam huynh đệ một mình Hứa Chiêu thích đọc sách, nhiều năm như vậy, nguyên Hứa Chiêu vì gia đình này trả giá, về phần chưa lập gia đình đã sinh con... Chỉ có thể nói nguyên Hứa Chiêu là người bị hại, có trách phải trách tra nam kia, vì cái gì muốn nguyên Hứa Chiêu mang theo tiểu Hứa Phàm đồng thời chịu khổ?
Hứa Chiêu không muốn chịu đựng nữa! Cậu không muốn tiếp tục nhịn.
Nếu ông trời an bài cậu tới nơi này, nhất định có ý của lão thiên gia, cậu sẽ không kéo dài con đường của nguyên Hứa Chiêu, cậu muốn vì chính mình vẽ ra con đường khác.
Cậu chỉnh lý quần áo một chút, đi đến trước cửa, mở cửa gỗ ra, hơi hơi cúi đầu, ra khỏi nhà tranh thấp bé, thân thể liền đứng thẳng, ánh mắt trong suốt, sắc mặt thong dong, không duyên cơ sinh ra vài phần khí chất làm người khác không dám nhìn thẳng.
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành hùng hổ thấy một màn như vậy, khí thế khó hiểu mà bị áp chế đi một nửa.
Editor"s note: Mình hơi gặp vấn đề một chút về phần tiền bạc trong truyện, cùng một ít xưng hô. Về phần cách xưng hô, các bạn hãy góp ý cho mình nhé, còn phần đơn vị tiền tệ thì các bạn cứ tạm bỏ qua ha, mình cũng không hiểu:((
Edit: Blanche
Thôi Thanh Phong trong hai phút bán được năm đồng tiền, thoải mái mà cầm lấy, một lúc quay đầu lại thấy Hứa Chiêu nhìn mình chằm chằm, tò mò hỏi: "Hứa Chiêu, cậu nhìn tớ làm gì?"
Hứa Chiêu hoàn hồn, nói: "Thôi Thanh Phong, tớ có chuyện muốn nhờ cậu."
Vừa nghe Hứa Chiêu có việc hỏi mình, Thôi Thanh Phong nhịn không được nội tâm nhảy nhót, nhiệt tình mà hỏi lại: "Chuyện gì vậy?"
"Cậu lấy kem cây ở chỗ nào vậy?"
"Trên thị trấn, làm sao vậy? Cậu cũng muốn bán kem cây?"
Hứa Chiêu gật đầu.
Thôi Thanh Phong kinh ngạc hỏi: "Cậu thực sự muốn đi bán kem?"
Hứa Chiêu tự hỏi một chút, nói: "Ừm, chính là ý này."
Thôi Thanh Phong giật mình mà nhìn Hứa Chiêu. Mấy năm trước quốc gia toàn lực phát triển nông nghiệp, thực hiện thu hoạch năng suất lương thực, ra lệch cấm để chèn ép thương nhân, những tiểu thương đều bị cấp trên nói là hành vi lừa đảo, bất chính, giao dịch chủ yếu là dân chúng tự lén lút trao đổi, căn bản không ai dám gõ trống khua chiêng việc buôn bán.
Chỉ là hai năm gần đây mới lục tục có người xuống biển kinh thương, tiểu thương nhân mới bắt đầu có thị trường lưu hành.
Mới đầu Thôi Thanh Phong với mọi người đều như nhau, chịu ảnh hưởng của "sĩ nông công thương", đối với thương nhân có chút khinh thường, nhưng tiểu thúc của hắn không cho là vậy, tiểu thúc nói cho hắn biết, nông nghiệp phát triển tới một trình độ nhất định, thương nghiệp giao dich tất nhiên sẽ có cơ mà sinh, đều là yêu cầu của thị trường, tổng thế mà nói đây sẽ là phương tiện phát triển của nhân dân cũng là của chính mình, về sau thương nghiệp hoá sẽ ngày càng phổ cập, mà muốn có được thành tựu, điều kiện hàng đầu chính là chiếm được thị trường tiên cơ, như vậy người khác mới có thể nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa.
Thôi Thanh Phong ban đầu không hiểu nói lời của tiểu thúc, sau này nghe tiểu thúc, buôn bán được ít đồ mỹ phẩm trang điểm thu được tiền lời, trước kia bằng hữu thân thích ghét bỏ hắn học kém, ánh mắt giờ đây thân mật hơn nhiều, vừa rồi hắn cũng nghĩ Hứa Chiêu giống người khác, khinh thường hắn bán kem cây, không ngờ Hứa Chiêu cư nhiên nguyện ý cùng hắn đứng một chiến tuyến, điều này làm cho hắn cảm giác như có tổ chức, thập phần vui vẻ, đồng thời cảm thấy Hứa Chiêu quả nhiên không giống người thường, có tầm nhìn xa giống tiểu thúc!
"Có thể chứ." Thôi Thanh Phong kích động mà nói.
"Cậu không cảm thấy tớ sẽ đoạt sinh ý của cậu sao?" Hứa Chiêu hỏi.
"Sao lại nghĩ thế được! Cho dù không có cậu, cũng sẽ có người khác đi bán kem cây thôi." Thôi Thanh Phong hạ giọng nói, "Hứa Chiêu, tớ cho cậu biết, một cây kem lấy từ xưởng là ba phần tiền, bán ra từ ba lên năm phần tiền, kiếm được nhiều, năm nay là một năm gặt hái tốt đẹp, các ngành nghề đều gặt hái tốt đẹp đó."
"Mỗi ngày cậu bán được bao nhiêu cây kem?" Hứa Chiêu hỏi.
"Khoảng một trăm cây, mỗi ngày kiếm được hai khối tiền, một tháng được sáu chục đồng tiền, so với đi công tác trong trấn còn nhiều hơn." Hứa Chiêu nói.
"Thật vậy chăng?"
"Thật."
"Chúng ta đây cùng nhau kiếm, phân công nhau chào hàng đi." Thôi Thanh Phong thật cao hứng vì Hứa Chiêu khen mình, cũng không có nhận ra ý tứ trong lời nói của Hứa Chiêu, mà lại sốt ruột hỏi: "Cậu khi nào cùng tớ đi nhập hàng?"
Hứa Chiêu nghĩ nghĩ, nói: "Vậy hai ngày nữa đi."
"Vì sao phải đợi hai ngày?"
"Tớ phải gặt lúa mạch." Kỳ thật là không có tiền, toàn thân cao thấp không có một đồng tiền.
"Tớ giúp cậu."
"Không cần, chỉ có bốn phần, trong chốc lát là xong, cậu đi bán kem đi, không sẽ chảy hết, nhanh đi."
"Được rồi."
Thôi Thanh Phong vui vẻ mà đạp xe đi, vừa đi vừa rao hàng: "Bán kem cây đây."
Hứa Chiêu thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Hứa Phàm.
Hứa Phàm đứng ở đầu ruộng, cái miệng nhỏ nhắn mút ngón tay nhìn không rời mắt vào thùng kem cây của Thôi Thanh Phong, nước miếng chảy dọc theo ngón tay, sắp rớt xuống đất, quả thực làm người ta không dám nhìn thẳng.
Hứa Chiêu kéo tay nhỏ bé của Hứa Phàm ra khỏi miệng, dùng quần áo lau lau, hỏi: "Muốn ăn kem?"
Hứa Phàm gật đầu.
"Hai ngày nữa ba ba có tiền sẽ mua cho con, được không nào?"
"Dạ!"
"Vậy con ngồi chơi dưới tàng cây đi."
"Dạ."
"Không được mút tay."
"Dạ."
Hứa Phàm không có nháo muốn ăn, ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây, lần nữa ngồi nhặt lúa rơi, nhặt được một hạt lại bỏ trong túi một hạt.
Hứa Chiêu tiếp tục xoay người cắt lúa, cắt ước chừng hơn hai giờ, rốt cuộc cũng xong, cậu gọi Hứa Phàm, đang chuẩn bị về nhà, Thôi Thanh Phong vội vàng đạp xe lại gần, xin lỗi mà nhìn Hứa Chiêu nói: "Hứa Chiêu, xin lỗi, tớ gặp được cậu hơi kích động, giờ mới nhớ ra, còn không mời cậu ăn kem."
Hứa Chiêu vội vàng cự tuyệt.
Thôi Thanh Phong nói gì cũng muốn cho Hứa Chiêu, Hứa Phàm ăn, hai người xô đây một hồi, cuối cùng Hứa Chiêu đưa một cây kem cho Hứa Phàm ăn, sau đó thúc giục Thôi Thanh Phong về nhà nghỉ ngơi, nay trời nóng quá.
Hứa Phàm được ăn kem, hai mắt long lanh ánh sáng, nhân sinh hơn hai tuổi đều là nhìn Hứa đại oa Hứa nhị oa ăn kem, lần đầu tiên chính mình được ăn kem, ngạc nhiên lại vui sướng, cho Hứa Chiêu cắn một miếng, chính mình luyến tiếc ăn, một ngụm một ngụm nhỏ liếm đền Hứa gia, kem còn dư lại phân nửa, về nhà Hứa đại oa Hứa nhị oa nhìn thấy nhớ thương, thừa dịp Hứa Chiêu đi vệ sinh, Hứa đại oa Hứa nhị oa chặn lại Hứa Phàm.
Hứa đại oa nói: "Tiểu nhóc con, mày làm sao có kem? Trộm nhà ai, nói mau!"
Hứa nhị oa nói: "Tiểu Hứa Phàm, đưa kem cho nhị ca ăn với."
"Không cho, đây là của ba ba, bạn của ba ba cho ta." Hứa Phàm lui về sau hai bước, dùng tay nhỏ bé bảo vệ kem.
Hứa đại oa vươn tay về phía Hứa Phàm: "Không cho nhị ca ăn thì cho đại ca ăn."
Hứa Phàm xoay đi tiểu thân thể, đưa lưng về phía Hứa đại oa: "Đại ca cũng không cho.
Hứa đại oa nhăn mặt: "Có cho đại ca hay không?"
"Không cho."
Hứa đại oa cất cao thanh âm: "Tiểu nhóc con, ta hỏi lại, mày có cho không?"
"Không cho."
Hứa Phàm nắm chặt kem chạy về phía nhà vệ sinh, chỉ là hài tử hơn hai tuổi, vừa gầy vửa nhỏ, làm sao thoát được Hứa đại oa bảy tuổi cùng Hứa nhị oa năm tuổi cao cao mập mập, không được hai bước đã bị Hứa đại oa, Hứa nhị oa bắt lấy, cướp đi kem trong tay.
"Ta, đó là của ta, a a a, của ta!" Hứa Phàm nắm lấy quần áo của Hứa đại oa kêu to: "Của ta!"
"Lăn sang một bên!" Hứa đại oa một tay đẩy ngã Hứa Phàm, nhấc chân đá vào Hứa Phàm.
"Hứa đại oa! Ngươi làm gì thế!" Mới từ nhà xí đi ra, Hứa Chiêu nhìn thấy lớn tiếng trách cứ.
Hứa đại oa hoảng sợ, không đá nữa, nhưng nhìn thấy là Hứa Chiêu, nghĩ tới bộ dáng vô năng yếu đuối thường ngày liền không sợ nữa, kia một chút "doạ" biến mất vô tung.
Hứa nhị oa càng hung hăng trắng trợn lườm mắt Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu không nhìn hai hùng hài tử, hai ba bước đi trước, nhanh chóng bế Hứa Phàm đứng lên, thuận tay lấy lại kem trong tay Hứa đại oa, tốc độ cực nhanh, khiến Hứa đại oa không kịp phản ứng, vừa định chửi ầm lên, nhìn thấy ánh mắt như rắn rết của Hứa Chiêu, lập tức dừng, ngao một tiếng khóc lớn nói tam thúc đoạt kem của nó, sau đó chạy ra sân tìm Hứa Tả Thành.
Hứa nhị oa thấy Hứa đại oa khóc đi rồi, cũng oa một tiếng, khóc chạy theo.
Hứa Phàm cũng khóc.
Hứa Chiêu sốt ruột hỏi: "Hứa Phàm, làm sao vậy?"
Hứa Phàm rơi lệ từng giọt, thổi thổi tay nói: "Đau."
Hứa Chiêu vén ống quần của Hứa Phàm lên, thấy chân Hứa Phàm đã trầy da, còn chảy một ít máu.
Tâm tư Hứa đại oa rất ác độc!
Hứa Chiêu đau lòng một trận, cái gia đình bần cùng này không có thuốc sát trùng, cũng không có gì băng bó, Hứa Chiêu chỉ có thể dùng nước sạch rửa một chút cho Hứa Phàm, hy vọng nhanh chóng đóng vảy, không bị nhiễm trùng.
"Còn đau không?" Hứa Chiêu hỏi.
Hứa Phàm ngồi trên ghế nhà trong nhà tranh ăn kem, nói: "Không đau ạ."
"Kem ăn ngon không?"
"Ăn ngon, ba ba cũng ăn."
"Ba ba ăn rồi, con tự mình ăn đi."
"Ba ba lại ăn một miếng, ăn thật ngon." Hứa Phàm đem kem đưa tới miệng Hứa Chiêu, ánh mắt trong suốt không lẫn tạp chất.
Thật tình không thể chối từ.
Hứa Chiêu lại cắn một miếng, nói thật, cái kem của niên đại này thật không thể ăn, vị đường hoá học quá nồng, sữa, bột, tinh dầu tỉ lệ cũng không đúng, nhưng Hứa Phàm lại ăn đến vui vẻ, nếu dựa theo ý nghĩ của cậu, phải chăng càng nhiều người thích? Hứa Chiêu trong lòng lại có ý tưởng, vừa mới tinh tế tự hỏi, ngoài của truyền đến tiếng hét lớn của Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành.
"Hứa Chiêu!"
"Hứa Chiêu, mày đi ra cho tao!"
"..."
Hứa Phàm bị doạ giật mình, nhanh chóng vùi vào người Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu vươn tay vỗ vỗ lưng Hứa Phàm, nói: "Không có việc gì, đừng sợ, ba ba ở đây."
Hứa Phàm sợ hãi nói: "Đại bá nhị bá đáng sợ lắm."
"Không sợ, ba ba có thể đáng sợ hơn, con ngồi yên ở đây, ba ba đi ra ngoài xem."
"Con cũng ra ngoài."
"Con nghe lời."
"Vậy ba ba nhanh trở về."
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm lên giường, để Hứa Phàm từ từ ăn kem, cậu thì chỉnh lý cảm xúc, nguyên Hứa Chiêu vì đi học chưa lập gia đình đã có con nên chịu rất nhiều uỷ khuất, nhường nhịn rất nhiều, đã đủ.
Hứa Chiêu vẫn cho rằng nguyên Hứa Chiêu không làm sai cái gì, nều nói đến tiền đi học, không nói đến Hứa gia tam huynh đệ một mình Hứa Chiêu thích đọc sách, nhiều năm như vậy, nguyên Hứa Chiêu vì gia đình này trả giá, về phần chưa lập gia đình đã sinh con... Chỉ có thể nói nguyên Hứa Chiêu là người bị hại, có trách phải trách tra nam kia, vì cái gì muốn nguyên Hứa Chiêu mang theo tiểu Hứa Phàm đồng thời chịu khổ?
Hứa Chiêu không muốn chịu đựng nữa! Cậu không muốn tiếp tục nhịn.
Nếu ông trời an bài cậu tới nơi này, nhất định có ý của lão thiên gia, cậu sẽ không kéo dài con đường của nguyên Hứa Chiêu, cậu muốn vì chính mình vẽ ra con đường khác.
Cậu chỉnh lý quần áo một chút, đi đến trước cửa, mở cửa gỗ ra, hơi hơi cúi đầu, ra khỏi nhà tranh thấp bé, thân thể liền đứng thẳng, ánh mắt trong suốt, sắc mặt thong dong, không duyên cơ sinh ra vài phần khí chất làm người khác không dám nhìn thẳng.
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành hùng hổ thấy một màn như vậy, khí thế khó hiểu mà bị áp chế đi một nửa.
Editor"s note: Mình hơi gặp vấn đề một chút về phần tiền bạc trong truyện, cùng một ít xưng hô. Về phần cách xưng hô, các bạn hãy góp ý cho mình nhé, còn phần đơn vị tiền tệ thì các bạn cứ tạm bỏ qua ha, mình cũng không hiểu:((