Chương 2: Trọng Sinh(2)
Editor: Lee Bao & Cơ BắpPhong Thanh Thanh không kiên nhẫn xua xua tay, nơi này rất ấm rất ấm, ấm đến nỗi cô muốn thoải mái thở dài, ấm đến nỗi cô không muốn để ý tới người bên cạnh đang gọi mình kia.“Thanh Thanh, Thanh Thanh, con mau tỉnh lại, bác Trần của con đến đây.” Giọng nói kia tiếp tục gọi, tiếp theo, Phong Thanh Thanh cảm giác có người đẩy cô một cái.Phong Thanh Thanh giận dữ, từ sau khi cô phát đạt, trừ bỏ bị Trần An Chí tìm người đến đánh thì cô không còn bị người nào đẩy như vậy nữa.Cô mở to mắt, tức giận muốn mắng người.Kết quả, đập vào mi mắt cô lại là một người phụ nữ trung niên, một người phụ nữ trung niên lớn lên rất giống mẹ của cô.“Con bé này, còn không mau dậy đi, bác Trần đến đây đấy. Mau dậy đi rửa mặt đi.” Người phụ nữ trung niên thấy Phong Thanh Thanh đã tỉnh, dịu dàng cười nói với Phong Thanh Thanh.Nhưng nụ cười tươi trên mặt bà lại mang theo nhàn nhạt lo lắng.“… Mẹ?” Phong Thanh Thanh mờ mịt hỏi. người phụ nữ này sao lại giống mẹ cô lúc trẻ như vậy?“Con bé này, sao ngủ một giấc dậy đã không nhận ra mẹ rồi? Mau dậy đi rửa mặt đi, đừng để cho bác Trần của con đợi lâu.” Lý Tiểu Lộ bất đắc dĩ cười cười, lại thúc giục nói.Ai ngờ, Phong Thanh Thanh lại bật khóc, dọa cho Lý Tiểu Lộ sợ đến mức vội vàng ngồi ở trên giường, ôm lấy Phong Thanh Thanh.“Thanh Thanh, làm sao vậy? Đừng khóc, đừng khóc, còn không phải là thi không đậu đại học sao? Chúng ta sang năm lại đi thi một lần nữa. Nào, đừng khóc. Con gái lớn như vậy lại khóc thì bác Trần của con sẽ chê cười.” Lý Tiểu Lộ nhẹ nhàng vỗ lưng Phong Thanh Thanh an ủi nói.Phong Thanh Thanh vừa khóc, vừa thở hổn hển, cố hết sức mở miệng nói: “Mẹ, mẹ, con sai rồi. Con sai rồi.”Cô sai rồi, cô không nên kết hôn với Trần An Chí. Nếu không kết hôn với Trần An Chí, cô cũng sẽ không vứt bỏ người nhà, sẽ không từ bỏ bạn bè, sẽ không mất đi công ty, càng sẽ không mất đi tính mạng, cuối cùng làm ba mẹ của mình rơi vào kết cục người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.Cô sai rồi.“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Lý Tiểu Lộ cho rằng Phong Thanh Thanh khóc là bởi vì thi trượt đại học, cho nên tận lực trấn an.Hai tay Phong Thanh Thanh ôm lấy bả vai của Lý Tiểu Lộ không ngừng khóc.“Được rồi, được rồi, sang năm chúng ta lại thi tiếp, sang năm lại thi, đừng khóc nữa, khóc lát nữa hai mắt sưng lên, bác Trần của con thấy được sẽ không tốt.” Lý Tiểu Lộ trêu ghẹo nói.“Trần, gì? Bác Trần?” Phong Thanh Thanh cho rằng mình bị ảo giác nên đẩy ra Lý Tiểu Lộ.Lại thấy Lý Tiểu Lộ cười gật gật đầu, nói: “Không khóc? Mau đi rửa mặt đi.” Dứt lời, bà muốn dùng tay lau mắt cho Phong Thanh Thanh.Nào có thể đoán được Phong Thanh Thanh lại lui về phía sau, rồi sau đó dùng sức véo vào đùi của mình.Đau!Đau!Cô, lại, còn sống!Phong Thanh Thanh cười to đấm mạnh xuống giường.Lý Tiểu Lộ bị dọa sợ hãi, bà ấy chạy nhanh tiến lên ôm lấy Phong Thanh Thanh, vừa vỗ lưng Phong Thanh Thanh, vừa không ngừng nói: “Thanh Thanh, Thanh Thanh, có mẹ ở chỗ này, mẹ ở đây rồi.”Phong Thanh Thanh ôm ngược lại mẹ mình, khóc càng ngày càng to.Tiếng gào khóc của Phong Thanh Thanh đã thu hút sự chú ý của Phong Kiến Thiết, ba của Phong Thanh Thanh.Phong Kiến Thiết đang cùng anh hai của Phong Thanh Thanh là Phong Thụy Thanh ngồi nói chuyện với Hạ Quế Hoa, bỗng nhiên nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc thê lương của Phong Thanh Thanh, lập tức bị dọa đứng ngồi không yên. Phong Kiến Thiết để Phong Thụy Thanh nói chuyện với Hạ Quế Hoa, còn mình thì nhanh chóng chạy đến trước phòng của Phong Thanh Thanh, vừa đến đã thấy con gái và vợ đang ôm nhau.Con gái khóc đến nỗi lạc cả giọng.“Con gái ngoan, con làm sao vậy? Đừng khóc nữa. Sang năm chúng ta lại đi thi một lần nữa.” Phong Kiến Thiết vừa thấy con gái mình khóc đến mức thở hổn hển thì vội vàng an ủi.Phong Thanh Thanh nghe thấy tiếng của ba, quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ nhìn ba của mình.Phong Kiến Thiết thấy con gái ngoan của mình khóc thành như vậy, lập tức đau lòng không thôi, muốn ôm lấy bọn Phong Thanh Thanh, nhưng đôi tay giơ lên lại dừng lại cứng đờ tại chỗ.Phong Thanh Thanh vươn tay giữ chặt lấy tay của Phong Kiến Thiết, áp mặt cô vào trong lòng bàn tay của Phong Kiến Thiết, nhỏ giọng khóc thút thít.Phong Kiến Thiết chân tay luống cuống nhìn vợ của mình nhưng Lý Tiểu Lộ lại lắc đầu với ông.Phong Kiến Thiết đành phải nhẹ nhàng vỗ bả vai Phong Thanh Thanh, miệng không ngừng an ủi nói: “Con gái ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Sang năm chúng ta lại đi thi, sang năm lại thi tiếp.”Ông ấy cũng giống vợ mình đều cho rằng con gái nhà mình không thi đỗ đại học nên lúc này mới khóc lóc thảm thiết như vậy.Bọn họ không biết, Phong Thanh Thanh trước mắt này tuy rằng vẫn là Phong Thanh Thanh con gái của họ, nhưng lại là Phong Thanh Thanh đã trọng sinh.Sau một lát, cuối cùng Phong Thanh Thanh cũng ngừng khóc, cô thật xấu hổ, dù sao cô cũng là người đã hơn 40 tuổi rồi, chỉ nhỏ hơn mấy tuổi so với mẹ cô bây giờ, vậy mà còn thích khóc như vậy.“Được rồi, mau đi rửa mặt, buộc lại tóc đi con. Bác Trần của con còn đang chờ ở phòng khách đấy. Hôm nay bà ấy đến đây hình như là có chuyện quan trọng.” Lý Tiểu Lộ lấy tay lau khô nước mắt cho Phong Thanh Thanh, lúc này mới nói.Trong mắt bà hiện lên một tia lo lắng, chỉ mong không phải như bà nghĩ.“Con gái ngoan, đừng khóc, năm nay có quá nhiều người tham gia thi đại học, tỉ lệ trúng tuyển lại thấp, thi không đỗ cũng không mất mặt, sang năm chúng ta lại thi tiếp. Đừng khóc nữa nhé.” Phong Kiến Thiết dỗ dành nói.Phong Thanh Thanh gật gật đầu.Cho đến khi đôi bàn tay thô ráp của mẹ cô cọ đau trên da thịt cô, cuối cùng cảm giác ấm áp hơi đau cũng làm Phong Thanh Thanh tin tưởng ——cô không chỉ còn sống, hơn nữa không biết vì sao mà cô đã trở lại 18 tuổi, cô trở lại đúng vào ngày cô bị nhà Trần An Chí từ hôn này.Ngày này là một ngày khắc cốt ghi tâm trong đời trước của cô, mỗi khi nhớ tới ngày đó cô đều cảm thấy trái tim đau đớn như bị kim châm. Cho đến sau này khi kết hôn với Trần An Chí, loại thống khổ này mới biến mất.