Chương 5: 5: Buổi Biểu Diễn Bắt Đầu
Cha Thịnh Ninh là bộ đội xuất ngũ từng chiến đấu trong cuộc chiến kháng Mỹ viện Triều, mẹ vừa sinh ra liền chạy theo người đàn ông khác.Sau đó cha cô lại cưới một quả phụ từ nơi khác đến còn dẫn theo một đứa con riêng.Từ nhỏ Thịnh Ninh cùng mẹ kế và con riêng của mẹ kế quan hệ không tốt, cả ngày không phải cãi nhau thì là sinh sự.Mãi đến sau này cô mới hiểu được, mẹ kế đối với cô tuy ngoài miệng luôn khắc nghiệt nhưng vì có thể để cô tham gia quân đội, không tiếc bán con gái ruột, thật sự trả giá quá nhiều.Kiếp trước khi cô hiểu được thì mọi chuyện đã quá muộn.Em gái gả đến nhà trưởng trấn không đến thời gian ba năm liền uống thuốc sâu tự tử, mẹ kế không chịu nổi đả kích bệnh không dậy nổi cũng đi theo con gái.Cuối cùng vào lúc cô ngồi tù, cha đến thăm cô một lần, ánh mắt của cha khi đó cho đến chết cô cũng không quên.Quá khứ có quá nhiều chuyện xảy ra, hồi tưởng ở trong đầu Thịnh Ninh giống như một bộ phim điện ảnh không ngừng trình chiếu.Mỗi một lời nói, mỗi một hành động đều làm cô vô cùng oán hận bản thân, đôi tay đặt trên đầu gối gắt gao nắm chặt, cơ hồ muốn đem ngón tay cắm sâu vào da thịt.“Thịnh Ninh, cô có khẩn trương không?” Trương Hồng Mai khuôn mặt đỏ bừng đến gần Thịnh Ninh nói: “Mình hồi hộp muốn chết, tay không biết để chỗ nào.”Thịnh Ninh lắc đầu, “Mình không khẩn trương.” Kiếp trước lúc này cô cũng như Trương Hồng Mai vậy, nhưng sau khi trải qua vô số buổi biểu diễn, cô đã sớm thành thói quen.Cô im lặng ngồi một bên đợi lên sân khấu, trên người toát lên khí chất trầm ổn.Trương Hồng Mai mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Thịnh Ninh, cậu giống như đã thay đổi.” Trở nên khác xa so với Thịnh Ninh trước kia .Thịnh Ninh hoảng hốt, chân tay luống cuống vội vàng nói: “Hồng Mai, cậu có trách mình không ? mình trước kia hay bắt nạt cậu, là mình không tốt, xin lỗi cậu.”Trương Hồng Mai ngày thường ở đoàn văn công đều bị mọi người bắt nạt, nay lại có người xin lỗi cô, ngược lại làm cô hoảng loạn không thôi, vội vàng lắc đầu: “Không đâu, mình không có trách cậu, kỳ thật mình biết tâm cậu không xấu.” Bị tất cả mọi người bắt nạt nhưng chỉ có Thịnh Ninh cùng cô nói xin lỗi.Thịnh Ninh nội tâm chua xót, nhìn lại trước kia cô đúng là bị mỡ heo che mắt, ngay cả Trương Hồng Mai ở trong đoàn văn công thật thà không được coi trọng đều hiểu rõ mọi chuyện hơn cô.Nhớ lại kiếp trước, Trương Hồng Mai hình như gả cho đồng hương của cô ấy cũng tham gia quân ngũ.Trước kia Thịnh Ninh mắt cao hơn đầu, tự nhiên chướng mắt những người này, cẩn thận nhớ lại hồi lâu, cũng không nhớ ra chồng Trương Hồng Mai tương lai nhìn như thế nào.“Sắp tới lượt rồi, sắp tới lượt rồi……” nhân viên hậu cần phụ trách sắp xếp tiết mục biểu diễn thúc giục.Thịnh Ninh vội vàng đứng lên, sửa sang lại trang phục trên người một chút, liền đi theo bảy thành viên đoàn văn công cùng nhau đứng chờ ở sau màn sân khấu.Màn lớn dày nặng che hết phía trước sân khấu, trong lòng Thịnh Ninh nhảy nhót, lặng lẽ xốc lên một góc màn sân khấu nhìn về phía trước.Chỉ là khi cô vừa ló đầu ra, bỗng nhiên cảm nhận được vô số tầm mắt sắc bén, sợ tới mức cô vội vàng buông màn sân khấu, bình ổn lại trái tim đang đập thình thịch.Hôm nay những người ngồi ở đây chính là toàn bộ chiến sĩ ưu tú nhất quân khu, không ít người xuất thân là lính trinh sát.Những ánh mắt vừa rồi giống như ra đa trinh sát, sao có thể không phát hiện ra cô.Có điều mọi người không có ác ý, đơn giản chỉ là tò mò.Dưới khán đài Từ Khải Cương căn bản không có hứng thú xem biểu diễn, nếu không phải sư trưởng ra mệnh lệnh anh nhất định phải tới, anh tình nguyện mang theo binh lính tham gia huấn luyện dã ngoại cũng tuyệt đối sẽ không tới đây.Anh ngồi dưới khán đài đã mơ màng sắp ngủ, đột nhiên vừa lúc ngẩng đầu lên liền thấy rõ một cái đầu nho nhỏ lộ ra từ sau rèm sân khấu.Khuôn mặt Từ Khải Cương lãnh ngạnh không tự chủ được xuất hiện một tia mềm mại.Thật là đáng yêu!Thẩm Kiến Quốc ngồi ở hàng ghế phía sau cũng nhìn thấy Thịnh Ninh, trên khuôn mặt ôn tồn lễ độ hiện lên ý cười...