Chương 157: Núi Hỗn Nguyên
Hạ Lâm trợn mắt nhìn anh ta, nói: “Chín người chúng ta không phải ăn hả? Buổi tối ngủ ở đâu? Rất nhiều thứ tới lúc dùng lại phải tìm phiền lắm.”
Bọn họ vì lần dã ngoại này mà tìm kiếm rất nhiều tư liệu, chuẩn bị đầy đủ!
“Nam sinh các anh phụ trách lái xe là được rồi, những thứ khác cứ giáo cho chúng tôi.” Chu San cũng đi tới cười hì hì nói.
Rất nhanh tất cả đồ đã được chuyển lên xe.
“Ba chiếc xe, chín người, mọi người xem bố trí một chút đi.” Trương Mộng cười nói.
Sau đó, Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, Tiền Giai Giai một tổ; Thạch Lỗi, Hạ Lâm, Chu Lãnh Huyên một tổ; Lý Minh Hằng, Chu San, Trương Mộng một tổ.
Sau khi sắp xếp xong, xe nhanh chóng đi về phía núi Hỗn Nguyên.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng xe cũng đã tới đích.
Núi Hỗn Nguyên to lớn đồ sộ đứng sừng sững ở đó, phía trên có mấy bậc thang đá, thậm chí trên vách núi cao dốc cũng có bậc thang đá, còn có cả dây xích, trông cao chót vót.
Khắp cả ngọn núi Hỗn Nguyên trừ những con đường du lịch ngắm cảnh ra, phần lớn đều bị những cây cổ thụ che phủ, giữa những bậc thềm đá và rừng rậm cong dùng một vài thứ gì đó để ngăn cách, đề phòng mọi người tiến sâu vào trong núi Hỗn Nguyên.
Điểm du lịch này có chứa hương vị nguyên thủy nhưng cũng sẽ có nguy hiểm.
“Được rồi, vị trí này không tệ, chúng ta nghỉ một lát.” Rất nhanh mọi người đã chọn được một chỗ, sau đó chuyển hết đồ đạc xuống.
Mặc dù nơi này là vùng núi, nhưng lại có một dòng suối nhỏ đang chảy.
Sau đó, mọi người bắt đầu bận rộn, trải một tấm thảm lớn ra, sau đó đặt đồ ăn xuống.
Ăn đồ ăn, ngắm cảnh núi đồi, một trận gió lạnh thổi qua, mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Chẳng trách nhiều người thích dã ngoại như vậy, thoải mái quá.” Trương Mộng nằm trên tấm thảm lớn màu trắng, lăn một vòng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, vô cùng ấm áp, thoải mái đến mức cô không muốn động đậy.
“Thời tiết hiện giờ vô cùng thích hợp để dã ngoại, mùa đông hoặc mùa Mộng Mộng thử tới đây xem xem.” Hạ Lâm cười nói.
Rất nhanh đã bày xong đồ ăn, mọi người đang muốn bắt đầu, bỗng nhiên Chu San ngăn lại, nói: “Đừng động đậy, tôi chụp một tấm ảnh.”
“Đúng, tôi cũng chụp một tấm.”
Mấy người đều lấy điện thoại ra chụp, chụp lại tình huống hiện tại.
Diệp Tinh đứng ở nơi này, nhìn đỉnh núi cao to.
Lúc này, đoán chừng bọn họ đang ở một nơi cách chân núi một trăm mét, không cao lắm.
“Chít chít!”
Đang nhìn, bỗng nhiên một âm thanh vang lên.
“Tiểu Hắc?” Diệp Tinh ngây ra.
Trùng tầm bảo hắn mang theo bỗng nhiên xuất hiện dị động.
“Lẽ nào trong núi này có bảo vật?”
Diệp Tinh suy nghĩ, trong lòng động một cái, một con bọ cánh cứng rất nhỏ nhanh chóng bò trên mặt đất, lấy tốc độ cực nhanh lao về một nơi xa.
Có điều Diệp Tinh không đi theo, nơi tiểu Hắc đi là sâu trong rừng rậm, hiện giờ hắn không thể rời đi.
Trùng tầm bảo có thể phát hiện bảo vật, cũng có thể nhận thấy được nguy hiểm một cách nhạy bén, gặp phải nguy hiểm sẽ nhanh chóng rút lui, vậy nên Diệp Tinh không lo lắng lắm.
Đợi sau khi ở đây kết thúc hắn lại tới tra xét thật kĩ một lần.
“Diệp Tinh, anh đang nhìn gì thế? Mau tới đây ăn đi.” Lâm Tiểu Ngư cười gọi.
“Tới liền.” Diệp Tinh đi qua.
Sau khi ăn xong, bọn họ tới con suối nhỏ đó.
“Woa, trong suối còn có tôm nhỏ nè.” Bỗng nhiên, Trương Mộng kinh ngạc nói.
Lập tức những người khác cũng nhìn thật kĩ.
“Ở đây cũng có.”
“Những con tôm này nhỏ quá.”
“Chúng ta bắt vài con về nuôi đi.”
...
Rõ ràng mấy cô gái rất có hứng thú với tôm.
Có điều những con tôm trong suối đều vô cùng nhỏ, tất nhiên, bọn họ cũng không phải là vì ăn chúng nó, chỉ là cảm thấy chơi rất vui mà thôi.
Cuộc sống thoải mái luôn trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã tới bốn giờ chiều, lúc này mặt trời đã xuống núi rồi.
“Trước giờ chưa từng cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy, chắc nơi đây là cuộc sống mà tôi hướng tới.” Trương Mộng nhìn mặt trời lặn, không nhịn được cảm thán nói.
“Phải rồi, Tiểu Ngư, Lãnh Huyên,... cuộc sống lí tưởng của các cậu là gì?” Trương Mộng bỗng nhiên hỏi mọi người.
“Của tôi rất đơn giản, mỗi ngày trôi qua một cách vui vẻ là được rồi.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.
Hiện giờ mỗi ngày cô đều tràn ngập sự mong đợi, trôi qua rất vui vẻ.
Bên cạnh, Diệp Tinh nhìn nụ cười trên mặt cô gái, trên mặt mình cũng hiện lên một nụ cười.
Vô cùng may mắn, hiện tại hắn có cơ hội để bù đắp lại.
“Lãnh Huyên, cậu thì sao.” Trương Mộng tò mò hỏi.
Cả kí túc chỉ có Lãnh Huyên vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng, không vui không buồn, dường như không gì có thể khiến cho tâm tình nổi lên gợn sóng.
Cô ta thật sự không biết Chu Lãnh Huyên muốn trải qua một cuộc sống như thế nào.
“Tôi không biết.” Chu Lãnh Huyên nhìn ánh nắng chiều phía xa, suy nghĩ mấy giây rồi lắc đầu nói: “Cuộc sống hiện giờ rất tốt, có thể sẽ luôn trôi qua như vậy.”
Tính cách cô ta hướng nội, muốn khá nhiều thứ, nhưng muốn lại không phải thứ bản thân mình muốn, cô cũng không biết bản thân rốt cuộc đang chạy theo thứ gì.
“Tôi nghĩ sau khi tốt nghiệp xong sẽ sinh một đứa bé đáng yêu, làm một người nội trợ.” Chu Lãnh Huyên nói xong, Chu San cười nói.
“San San, lí tưởng này không tồi, đáng để tham khảo đó.”
“Đợi đứa bé sinh ra, tôi muốn làm mẹ nuôi.”
...
Bọn họ vì lần dã ngoại này mà tìm kiếm rất nhiều tư liệu, chuẩn bị đầy đủ!
“Nam sinh các anh phụ trách lái xe là được rồi, những thứ khác cứ giáo cho chúng tôi.” Chu San cũng đi tới cười hì hì nói.
Rất nhanh tất cả đồ đã được chuyển lên xe.
“Ba chiếc xe, chín người, mọi người xem bố trí một chút đi.” Trương Mộng cười nói.
Sau đó, Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, Tiền Giai Giai một tổ; Thạch Lỗi, Hạ Lâm, Chu Lãnh Huyên một tổ; Lý Minh Hằng, Chu San, Trương Mộng một tổ.
Sau khi sắp xếp xong, xe nhanh chóng đi về phía núi Hỗn Nguyên.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng xe cũng đã tới đích.
Núi Hỗn Nguyên to lớn đồ sộ đứng sừng sững ở đó, phía trên có mấy bậc thang đá, thậm chí trên vách núi cao dốc cũng có bậc thang đá, còn có cả dây xích, trông cao chót vót.
Khắp cả ngọn núi Hỗn Nguyên trừ những con đường du lịch ngắm cảnh ra, phần lớn đều bị những cây cổ thụ che phủ, giữa những bậc thềm đá và rừng rậm cong dùng một vài thứ gì đó để ngăn cách, đề phòng mọi người tiến sâu vào trong núi Hỗn Nguyên.
Điểm du lịch này có chứa hương vị nguyên thủy nhưng cũng sẽ có nguy hiểm.
“Được rồi, vị trí này không tệ, chúng ta nghỉ một lát.” Rất nhanh mọi người đã chọn được một chỗ, sau đó chuyển hết đồ đạc xuống.
Mặc dù nơi này là vùng núi, nhưng lại có một dòng suối nhỏ đang chảy.
Sau đó, mọi người bắt đầu bận rộn, trải một tấm thảm lớn ra, sau đó đặt đồ ăn xuống.
Ăn đồ ăn, ngắm cảnh núi đồi, một trận gió lạnh thổi qua, mọi người cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Chẳng trách nhiều người thích dã ngoại như vậy, thoải mái quá.” Trương Mộng nằm trên tấm thảm lớn màu trắng, lăn một vòng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, vô cùng ấm áp, thoải mái đến mức cô không muốn động đậy.
“Thời tiết hiện giờ vô cùng thích hợp để dã ngoại, mùa đông hoặc mùa Mộng Mộng thử tới đây xem xem.” Hạ Lâm cười nói.
Rất nhanh đã bày xong đồ ăn, mọi người đang muốn bắt đầu, bỗng nhiên Chu San ngăn lại, nói: “Đừng động đậy, tôi chụp một tấm ảnh.”
“Đúng, tôi cũng chụp một tấm.”
Mấy người đều lấy điện thoại ra chụp, chụp lại tình huống hiện tại.
Diệp Tinh đứng ở nơi này, nhìn đỉnh núi cao to.
Lúc này, đoán chừng bọn họ đang ở một nơi cách chân núi một trăm mét, không cao lắm.
“Chít chít!”
Đang nhìn, bỗng nhiên một âm thanh vang lên.
“Tiểu Hắc?” Diệp Tinh ngây ra.
Trùng tầm bảo hắn mang theo bỗng nhiên xuất hiện dị động.
“Lẽ nào trong núi này có bảo vật?”
Diệp Tinh suy nghĩ, trong lòng động một cái, một con bọ cánh cứng rất nhỏ nhanh chóng bò trên mặt đất, lấy tốc độ cực nhanh lao về một nơi xa.
Có điều Diệp Tinh không đi theo, nơi tiểu Hắc đi là sâu trong rừng rậm, hiện giờ hắn không thể rời đi.
Trùng tầm bảo có thể phát hiện bảo vật, cũng có thể nhận thấy được nguy hiểm một cách nhạy bén, gặp phải nguy hiểm sẽ nhanh chóng rút lui, vậy nên Diệp Tinh không lo lắng lắm.
Đợi sau khi ở đây kết thúc hắn lại tới tra xét thật kĩ một lần.
“Diệp Tinh, anh đang nhìn gì thế? Mau tới đây ăn đi.” Lâm Tiểu Ngư cười gọi.
“Tới liền.” Diệp Tinh đi qua.
Sau khi ăn xong, bọn họ tới con suối nhỏ đó.
“Woa, trong suối còn có tôm nhỏ nè.” Bỗng nhiên, Trương Mộng kinh ngạc nói.
Lập tức những người khác cũng nhìn thật kĩ.
“Ở đây cũng có.”
“Những con tôm này nhỏ quá.”
“Chúng ta bắt vài con về nuôi đi.”
...
Rõ ràng mấy cô gái rất có hứng thú với tôm.
Có điều những con tôm trong suối đều vô cùng nhỏ, tất nhiên, bọn họ cũng không phải là vì ăn chúng nó, chỉ là cảm thấy chơi rất vui mà thôi.
Cuộc sống thoải mái luôn trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã tới bốn giờ chiều, lúc này mặt trời đã xuống núi rồi.
“Trước giờ chưa từng cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy, chắc nơi đây là cuộc sống mà tôi hướng tới.” Trương Mộng nhìn mặt trời lặn, không nhịn được cảm thán nói.
“Phải rồi, Tiểu Ngư, Lãnh Huyên,... cuộc sống lí tưởng của các cậu là gì?” Trương Mộng bỗng nhiên hỏi mọi người.
“Của tôi rất đơn giản, mỗi ngày trôi qua một cách vui vẻ là được rồi.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.
Hiện giờ mỗi ngày cô đều tràn ngập sự mong đợi, trôi qua rất vui vẻ.
Bên cạnh, Diệp Tinh nhìn nụ cười trên mặt cô gái, trên mặt mình cũng hiện lên một nụ cười.
Vô cùng may mắn, hiện tại hắn có cơ hội để bù đắp lại.
“Lãnh Huyên, cậu thì sao.” Trương Mộng tò mò hỏi.
Cả kí túc chỉ có Lãnh Huyên vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng, không vui không buồn, dường như không gì có thể khiến cho tâm tình nổi lên gợn sóng.
Cô ta thật sự không biết Chu Lãnh Huyên muốn trải qua một cuộc sống như thế nào.
“Tôi không biết.” Chu Lãnh Huyên nhìn ánh nắng chiều phía xa, suy nghĩ mấy giây rồi lắc đầu nói: “Cuộc sống hiện giờ rất tốt, có thể sẽ luôn trôi qua như vậy.”
Tính cách cô ta hướng nội, muốn khá nhiều thứ, nhưng muốn lại không phải thứ bản thân mình muốn, cô cũng không biết bản thân rốt cuộc đang chạy theo thứ gì.
“Tôi nghĩ sau khi tốt nghiệp xong sẽ sinh một đứa bé đáng yêu, làm một người nội trợ.” Chu Lãnh Huyên nói xong, Chu San cười nói.
“San San, lí tưởng này không tồi, đáng để tham khảo đó.”
“Đợi đứa bé sinh ra, tôi muốn làm mẹ nuôi.”
...