Chương 161: Mọi người kinh hãi
Từng tiếng kêu trong trẻo vang lên sau đó khối đá này xuất hiện rất nhiều vết nứt.
“Răng rắc!” “Răng rắc!”
Theo sự tấn công không ngừng của Diệp Tinh, vết nứt trên khối đá này ngày càng nhiều, sau đó rất nhiều đá không ngừng được đưa ra ngoài, một cái động từ nhỏ tới lớn không ngừng được hình thành.
Trong mắt mọi người, tay của Diệp Tinh chính là bảo kiếm chém sắt như chém bùn, dễ dàng chặt đứt đất đá.
“Đây...đây là người ư?”
Mấy người Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng lúc này đang nhìn, mắt dại ra, kinh hãi nhìn cái hang càng ngày càng to.
Núi đá này vừa nhìn là biết vô cùng cứng, nhưng Diệp Tinh lại dễ dàng đánh vỡ, hơn nữa dùng tay để đào!
Bọn họ cảm thấy thế giới mà mình đang sống thay đổi rồi, từ một thế giới bình thường bỗng nhiên biến thành thế giới võ hiệp, thế giới huyền huyễn.
Mà Diệp Tinh chính là cao thủ trong thế giới võ hiệp, thế giới huyền huyễn.
“Tiểu... tiểu Ngư, cậu nhéo tôi một phát, trước mắt là ảo giác gì vậy?” Trương Mộng ngây ngốc nhìn Diệp Tinh, nói chuyện có chút lắp bắp.
Cho dù cô ta biết Diệp Tinh sức lực rất lớn, nhưng dù có mạnh thể nào cũng không thể xảy ra cảnh tượng trước mặt.
Lúc này Lâm Tiểu Ngư cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô cũng không cảm thấy gì.
Từ khi bắt đầu lên đại học, trên người Diệp Tinh xảy ra rất nhiều kỳ tích, cô có thể nhạy cảm phát hiện ra trên người Diệp Tinh có gì thay đổi, có điều, cô cũng có thể biết Diệp Tinh vẫn là Diệp Tinh mà cô thích đó, điều này một chút cũng không thay đổi.
“Chẳng trách chị nói Diệp Tinh một quyền đánh vỡ đá.” Chu Lãnh Huyên nhìn Diệp Tinh, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Trong lòng cô vẫn luôn bình tĩnh dường như lại nổi lên một gợn sóng.
Mãi tới mười mấy phút sau, một cái hang động nhỏ thành hình, ánh đèn chiếu vào, bên trong liền sáng như ban ngày.
“Vào đi, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi.” Diệp Tinh nhìn mọi người, hắn kéo tay Lâm Tiểu Ngư đi vào trước.
Tình hình hiện tại chỉ có thể đi vào trong động, như vậy mới đủ an toàn.
“Anh....anh Diệp, đây là công phu hả? Thiết Trảo Công?” Lý Minh Hằng nhìn Diệp Tinh, có chút lắp bắp nói, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
“Là công phu.” Diệp Tinh gật đầu, không hề phủ nhận.
Hiện tại quả thực có luyện võ, luyện tới một cảnh giới nhất định giống như Bát Cực Quyền của Trần Hải, bình thường một người đối phó với mấy người dễ như trở bàn tay.
Nghe vậy, trên mặt Lý Minh Hằng lập tức lộ ra vẻ khao khát, nói: “Vậy tôi có thể theo anh học không?”
Anh ta vốn cho rằng võ công trên phim truyền hình chỉ là hư cấu mà thôi, không ngờ vậy mà lại có thật, hơn nữa anh ta lại còn tận mắt nhìn thấy.
Không chỉ anh ta, trong mắt Thạch Lỗi bên cạnh cũng lộ ra vẻ mong chờ.
Thật ra trong lòng mỗi người con trai đều ôm một giấc mộng võ hiệp.
Nếu có thể học được, dù phải trả giá thế nào bọn họ cũng đồng ý.
“Tôi không nhận đồ đệ.” Diệp Tinh lắc đầu nói.
Hắn không có thời gian đi dạy dỗ người khác.
Nghe Diệp Tinh nói vậy, trên mặt Lý Minh Hằng và Thạch Lỗi đều lộ ra một tia thất vọng.
Nhưng Lý Minh Hằng nghĩ một lát lại nhìn Diệp Tinh hỏi: “Anh Diệp, còn có người luyện võ lợi hại khác không?”
Diệp Tinh biết võ công, nói không chừng những người khác cũng biết một chút.
Thấy Diệp Tinh còn trẻ như vậy mà đã lợi hại như vậy, người khác cóc thể sẽ còn mạnh hơn.
“Có.” Diệp Tinh gật đầu.
“Vậy bọn họ ở đâu?” Lý Minh Hằng truy hỏi.
Diệp Tinh bình tĩnh nói: “Giống võ thuật truyền thống Trung Hoa, ví dụ như Bát Cực Quyền vân vân đều có người luyện tới một cảnh giới nhất định, muốn tìm bọn họ, phải xem bản thân anh.”
“Tốt quá.” Nghe thấy Diệp Tinh trả lời khẳng định, trong mắt Lý Minh Hằng và Thạch Lỗi lộ ra vẻ vui mừng.
Diệp Tinh không nhận đồ đệ, nhưng nói không chừng người khác sẽ nhận.
Lý Minh Hằng đã quyết tâm, cho dù những người đó rất hiếm thấy, anh ta cũng phải tìm thấy bọn họ.
“Alo, ba.” Mấy nam sinh đang thảo luận, về phần nữ sinh thì việc đầu tiên là liên hệ với người nhà.
Đường xuống núi đã bị lấp, bọn họ phải đợi người khác tới cứu viện.
...
Lúc này Chu Kinh Thiên nhận được điện thoại của Chu Lãnh Huyên, hoàn toàn luống cuống.
“Ba, ba nói Chu Lãnh Huyên bị nhốt trong núi Hỗn Nguyên?” Chu Vũ Huyên nhìn ba mình.
“Ừm, phía núi Hỗn Nguyên đang mưa to, không biết vì nguyên nhân gì mà xảy ra sạt lỏ, thậm chí có các loại dã thú như lợn rừng và sói xuất hiện, bây giờ Lãnh Huyên và những người khác đang bị nhốt trên núi.” Chu Kinh Thiên vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, trên mặt ông lộ ra vẻ lo lắng.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Vũ Huyên cũng lập tức thay đổi, Chu Lãnh Huyên chỉ là một nữ sinh bình thường, sao có thể ứng phó với nguy hiểm như vậy?
“Ba, vậy tình huống của Lãnh Huyên hiện giờ thế nào?” Chu Vũ Huyên lại nhanh chóng hỏi.
“Alo, tôi là Chu Kinh Thiên, núi Hỗn Nguyên...” Chu Kinh Thiên không trả lời câu hỏi của con gái, không biết gọi điện thoại cho ai, nhanh chóng kể lại tình huống một lần.
Cúp điện thoại xong, Chu Kinh Thiên lại nhìn con gái mình, nói: “Bây giờ Lãnh Huyên đang ở trong hang động, Diệp tiên sinh cũng ở đó, mà lợn rừng và sói cũng bị Diệp tiên sinh giải quyết rồi, tạm thời không cần lo lắng.”
“Răng rắc!” “Răng rắc!”
Theo sự tấn công không ngừng của Diệp Tinh, vết nứt trên khối đá này ngày càng nhiều, sau đó rất nhiều đá không ngừng được đưa ra ngoài, một cái động từ nhỏ tới lớn không ngừng được hình thành.
Trong mắt mọi người, tay của Diệp Tinh chính là bảo kiếm chém sắt như chém bùn, dễ dàng chặt đứt đất đá.
“Đây...đây là người ư?”
Mấy người Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng lúc này đang nhìn, mắt dại ra, kinh hãi nhìn cái hang càng ngày càng to.
Núi đá này vừa nhìn là biết vô cùng cứng, nhưng Diệp Tinh lại dễ dàng đánh vỡ, hơn nữa dùng tay để đào!
Bọn họ cảm thấy thế giới mà mình đang sống thay đổi rồi, từ một thế giới bình thường bỗng nhiên biến thành thế giới võ hiệp, thế giới huyền huyễn.
Mà Diệp Tinh chính là cao thủ trong thế giới võ hiệp, thế giới huyền huyễn.
“Tiểu... tiểu Ngư, cậu nhéo tôi một phát, trước mắt là ảo giác gì vậy?” Trương Mộng ngây ngốc nhìn Diệp Tinh, nói chuyện có chút lắp bắp.
Cho dù cô ta biết Diệp Tinh sức lực rất lớn, nhưng dù có mạnh thể nào cũng không thể xảy ra cảnh tượng trước mặt.
Lúc này Lâm Tiểu Ngư cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô cũng không cảm thấy gì.
Từ khi bắt đầu lên đại học, trên người Diệp Tinh xảy ra rất nhiều kỳ tích, cô có thể nhạy cảm phát hiện ra trên người Diệp Tinh có gì thay đổi, có điều, cô cũng có thể biết Diệp Tinh vẫn là Diệp Tinh mà cô thích đó, điều này một chút cũng không thay đổi.
“Chẳng trách chị nói Diệp Tinh một quyền đánh vỡ đá.” Chu Lãnh Huyên nhìn Diệp Tinh, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Trong lòng cô vẫn luôn bình tĩnh dường như lại nổi lên một gợn sóng.
Mãi tới mười mấy phút sau, một cái hang động nhỏ thành hình, ánh đèn chiếu vào, bên trong liền sáng như ban ngày.
“Vào đi, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi.” Diệp Tinh nhìn mọi người, hắn kéo tay Lâm Tiểu Ngư đi vào trước.
Tình hình hiện tại chỉ có thể đi vào trong động, như vậy mới đủ an toàn.
“Anh....anh Diệp, đây là công phu hả? Thiết Trảo Công?” Lý Minh Hằng nhìn Diệp Tinh, có chút lắp bắp nói, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
“Là công phu.” Diệp Tinh gật đầu, không hề phủ nhận.
Hiện tại quả thực có luyện võ, luyện tới một cảnh giới nhất định giống như Bát Cực Quyền của Trần Hải, bình thường một người đối phó với mấy người dễ như trở bàn tay.
Nghe vậy, trên mặt Lý Minh Hằng lập tức lộ ra vẻ khao khát, nói: “Vậy tôi có thể theo anh học không?”
Anh ta vốn cho rằng võ công trên phim truyền hình chỉ là hư cấu mà thôi, không ngờ vậy mà lại có thật, hơn nữa anh ta lại còn tận mắt nhìn thấy.
Không chỉ anh ta, trong mắt Thạch Lỗi bên cạnh cũng lộ ra vẻ mong chờ.
Thật ra trong lòng mỗi người con trai đều ôm một giấc mộng võ hiệp.
Nếu có thể học được, dù phải trả giá thế nào bọn họ cũng đồng ý.
“Tôi không nhận đồ đệ.” Diệp Tinh lắc đầu nói.
Hắn không có thời gian đi dạy dỗ người khác.
Nghe Diệp Tinh nói vậy, trên mặt Lý Minh Hằng và Thạch Lỗi đều lộ ra một tia thất vọng.
Nhưng Lý Minh Hằng nghĩ một lát lại nhìn Diệp Tinh hỏi: “Anh Diệp, còn có người luyện võ lợi hại khác không?”
Diệp Tinh biết võ công, nói không chừng những người khác cũng biết một chút.
Thấy Diệp Tinh còn trẻ như vậy mà đã lợi hại như vậy, người khác cóc thể sẽ còn mạnh hơn.
“Có.” Diệp Tinh gật đầu.
“Vậy bọn họ ở đâu?” Lý Minh Hằng truy hỏi.
Diệp Tinh bình tĩnh nói: “Giống võ thuật truyền thống Trung Hoa, ví dụ như Bát Cực Quyền vân vân đều có người luyện tới một cảnh giới nhất định, muốn tìm bọn họ, phải xem bản thân anh.”
“Tốt quá.” Nghe thấy Diệp Tinh trả lời khẳng định, trong mắt Lý Minh Hằng và Thạch Lỗi lộ ra vẻ vui mừng.
Diệp Tinh không nhận đồ đệ, nhưng nói không chừng người khác sẽ nhận.
Lý Minh Hằng đã quyết tâm, cho dù những người đó rất hiếm thấy, anh ta cũng phải tìm thấy bọn họ.
“Alo, ba.” Mấy nam sinh đang thảo luận, về phần nữ sinh thì việc đầu tiên là liên hệ với người nhà.
Đường xuống núi đã bị lấp, bọn họ phải đợi người khác tới cứu viện.
...
Lúc này Chu Kinh Thiên nhận được điện thoại của Chu Lãnh Huyên, hoàn toàn luống cuống.
“Ba, ba nói Chu Lãnh Huyên bị nhốt trong núi Hỗn Nguyên?” Chu Vũ Huyên nhìn ba mình.
“Ừm, phía núi Hỗn Nguyên đang mưa to, không biết vì nguyên nhân gì mà xảy ra sạt lỏ, thậm chí có các loại dã thú như lợn rừng và sói xuất hiện, bây giờ Lãnh Huyên và những người khác đang bị nhốt trên núi.” Chu Kinh Thiên vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, trên mặt ông lộ ra vẻ lo lắng.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Vũ Huyên cũng lập tức thay đổi, Chu Lãnh Huyên chỉ là một nữ sinh bình thường, sao có thể ứng phó với nguy hiểm như vậy?
“Ba, vậy tình huống của Lãnh Huyên hiện giờ thế nào?” Chu Vũ Huyên lại nhanh chóng hỏi.
“Alo, tôi là Chu Kinh Thiên, núi Hỗn Nguyên...” Chu Kinh Thiên không trả lời câu hỏi của con gái, không biết gọi điện thoại cho ai, nhanh chóng kể lại tình huống một lần.
Cúp điện thoại xong, Chu Kinh Thiên lại nhìn con gái mình, nói: “Bây giờ Lãnh Huyên đang ở trong hang động, Diệp tiên sinh cũng ở đó, mà lợn rừng và sói cũng bị Diệp tiên sinh giải quyết rồi, tạm thời không cần lo lắng.”