Chương 169: Giấc mơ 2
Cuộc sống như vậy có thể xem như bình thường, nhưng đối với Diệp Tinh khi đó mà nói, trong lòng đã có thỏa mãn rất lớn, cứ như vậy bình thản vượt qua cả đời, nghĩ lại cũng là không đến mức tồi cho lắm.
Lâm Tiểu Ngư lẳng lặng nghe Diệp Tinh kể lại chuyện xưa trong giấc mơ, nghĩ đến hai người trong mơ cách năm năm mới gặp lại nhau, thậm chí Lâm Tiểu Ngư trong mơ đã trở nên lạnh lùng, giống như Diệp Tinh, biến thành người xa lạ, trong mắt cô liền không tự chủ được tràn ra một tầng nước mắt.
Giấc mơ này ở chỗ Diệp Tinh nói đến rất chân thật, tựa như là thật sự đã từng xảy ra.
"Trong giấc mơ, Diệp Tinh không cách nào thay đổi cái gì, nhưng trong hiện thực anh, anh lại không thể để cho chuyện như vậy phát sinh. Cho nên, anh phải trở nên rất lợi hại mới có thể hảo hảo bảo vệ cho em, mới có thể không để cho tình cảnh trong giấc mơ phát sinh một lầm nữa.” Diệp Tinh nhẹ giọng nói.
Câu chuyện của hắn chỉ nói đến hai năm đó, nhưng hai năm sau, bóng dáng xinh đẹp lạnh như băng sương kia lại giống như hoa đàm lóe lên rồi biến mất, hoàn toàn điêu linh, không cách nào nhìn thấy nữa.
"Diệp Tinh,em cũng phải cố gắng, em cũng không thể để cho những tình cảnh này phát sinh một lần nữa." Lâm Tiểu Ngư cảm thụ được tâm tình của Diệp Tinh, lau nước mắt một chút, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định nói.
"Cho dù có khó khăn gì, chúng ta đều phải cùng nhau vượt qua, tuyệt đối không thể bỏ lại một người nào."
"Được." Diệp Tinh gật gật đầu, nói, "Vô luận có bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt."
Cho dù tận thế đen tối lại đến, hắn cũng phải ở bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, không để cho cô bị thương tổn gì nữa.
......
Xe chạy trên đường, khi đến một chỗ lại bị chặn lại.
"Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư xuống xe, lúc này đã có rất nhiều người xuống xe. Ở phía trước có một cô gái mặc quần áo đơn giản, cô gái này thoạt nhìn chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, cả người thoạt nhìn khô khốc, rất gầy, lúc này trên vẻ mặt lo lắng của cô, nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống.
Rất nhiều tiền rơi trên mặt đất, tại thời điểm này nhiều người đang nhặt nó lên.
"Đây là tiền cứu mạng mẹ em, đây là tiền cứu mạng mẹ em, mọi người đừng cướp của em mà." Cô gái không ngừng nói, hai tay đều có chút run rẩy, khập khiễng đi tới.
Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư liếc nhau một cái, Lâm Tiểu Ngư trực tiếp đi tới, cũng nhặt được tiền.
Nhặt được mấy tờ tiền, Lâm Tiểu Ngư trực tiếp đưa tiền cho cô gái nói.
"Cám ơn chị, cám ơn chị nhiều lắm." Cô gái vội vàng cảm ơn, không ngừng nói, giọng nói nghe có chút khàn khàn.
"Không cần gấp gáp, mọi người đang giúp em nhặt tiền thôi." Lâm Tiểu Ngư cười nói.
"Đúng, em gái, chúng ta có thích tiền như thế nào, cũng sẽ tự mình đi kiếm, không đến mức đi cướp đâu." Một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, mặc quần áo giao hàng cười nói.
"Đúng vậy, tiểu cô nương, của em đây."
Một số người khác nhặt được tiền cũng liên tục đưa tiền.
"Cám ơn, em cám ơn." Cô gái nhận tiền và liên tục cảm ơn.
"Mẹ em bị bệnh nặng, phải dựa vào số tiền này để cứu mạng." Trong miệng cô lặp đi lặp lại nhiều nhất là những lời này.
Chẳng bao lâu, tất cả tiền trên mặt đất đã được nhặt hết, tất cả mọi người đều đã đưa tiền cho cô gái.
"Cô bé, cháu đếm một chút xem có thiếu tiền không?" Có người đề nghị.
Cô gái vội vàng kiểm kê một lần, sắc mặt hơi thay đổi một chút, sau đó cô lại đếm một lần nữa, nhìn mọi người có chút xấu hổ: "Vẫn thiếu một trăm đồng ạ."
Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức đi ra, ngồi xổm trên mặt đất, nhưng rất nhanh lại đứng lên, trong tay cô xuất hiện một trăm đồng.
"Đây, một trăm đồng này ở chỗ này này."
Nhìn thấy một trăm nhân dân tệ này, nước mắt trong mắt cô gái ngay lập tức chảy xuống, cô nhận lấy tiền, không ngừng cảm ơn: "Cảm ơn chị."
"Cháu bé mẹ con ở bệnh viện nào vậy? Mọi người xem xem có thuận đường hay không vậy?" Một ông già lớn tuổi hơn trong đám đông nói.
“Mẹ cháu đang nằm trong bệnh viện phụ thuộc Thượng Hải ạ." Cô gái nhỏ giọng nói.
"Diệp Tinh,chúng ta vừa vặn thuận đường." Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh.
Diệp Tinh gật gật đầu, đi tới trước mặt cô gái, nói: "Để anh chở em đi một đoạn."
Lên xe, Lâm Tiểu Ngư ngồi với cô gái.
Sau đó, Lâm Tiểu Ngư cũng biết một số điều về cô gái. .
Cô gái tên là Tôn Giai Di, vừa vặn mười lăm tuổi, từ nhỏ chân đã bị dị tật, bị cha mẹ bỏ rơi, sống trong cô nhi viện đến mười tuổi, sau đó được mẹ nuôi Dương Quế Bình nhận nuôi nuôi dưỡng đến nay.
Dương Quế Bình chưa kết hôn, dựa vào một ít tay nghề của mình kiếm chút tiền lẻ, cách đây không lâu lại đột nhiên bệnh nặng, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
"Chị Tiểu Ngư, anh Diệp Tinh, cám ơn các anh chị đã giúp em, nếu số tiền này xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì em thật sự không biết làm sao bây giờ mới tốt." Trong mắt Tôn Giai Di mang theo một tia nước mắt nói.
Cô bởi vì thân thể mình khiếm khuyết từ nhỏ, đối với cuộc sống liền tràn ngập bi quan, ở cô nhi viện cũng gian nan mà trưởng thành, trước mắt một mảnh u ám, cô đối với cuộc sống của mình không có gì phải chờ mong.
Lâm Tiểu Ngư lẳng lặng nghe Diệp Tinh kể lại chuyện xưa trong giấc mơ, nghĩ đến hai người trong mơ cách năm năm mới gặp lại nhau, thậm chí Lâm Tiểu Ngư trong mơ đã trở nên lạnh lùng, giống như Diệp Tinh, biến thành người xa lạ, trong mắt cô liền không tự chủ được tràn ra một tầng nước mắt.
Giấc mơ này ở chỗ Diệp Tinh nói đến rất chân thật, tựa như là thật sự đã từng xảy ra.
"Trong giấc mơ, Diệp Tinh không cách nào thay đổi cái gì, nhưng trong hiện thực anh, anh lại không thể để cho chuyện như vậy phát sinh. Cho nên, anh phải trở nên rất lợi hại mới có thể hảo hảo bảo vệ cho em, mới có thể không để cho tình cảnh trong giấc mơ phát sinh một lầm nữa.” Diệp Tinh nhẹ giọng nói.
Câu chuyện của hắn chỉ nói đến hai năm đó, nhưng hai năm sau, bóng dáng xinh đẹp lạnh như băng sương kia lại giống như hoa đàm lóe lên rồi biến mất, hoàn toàn điêu linh, không cách nào nhìn thấy nữa.
"Diệp Tinh,em cũng phải cố gắng, em cũng không thể để cho những tình cảnh này phát sinh một lần nữa." Lâm Tiểu Ngư cảm thụ được tâm tình của Diệp Tinh, lau nước mắt một chút, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định nói.
"Cho dù có khó khăn gì, chúng ta đều phải cùng nhau vượt qua, tuyệt đối không thể bỏ lại một người nào."
"Được." Diệp Tinh gật gật đầu, nói, "Vô luận có bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt."
Cho dù tận thế đen tối lại đến, hắn cũng phải ở bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, không để cho cô bị thương tổn gì nữa.
......
Xe chạy trên đường, khi đến một chỗ lại bị chặn lại.
"Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư xuống xe, lúc này đã có rất nhiều người xuống xe. Ở phía trước có một cô gái mặc quần áo đơn giản, cô gái này thoạt nhìn chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, cả người thoạt nhìn khô khốc, rất gầy, lúc này trên vẻ mặt lo lắng của cô, nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống.
Rất nhiều tiền rơi trên mặt đất, tại thời điểm này nhiều người đang nhặt nó lên.
"Đây là tiền cứu mạng mẹ em, đây là tiền cứu mạng mẹ em, mọi người đừng cướp của em mà." Cô gái không ngừng nói, hai tay đều có chút run rẩy, khập khiễng đi tới.
Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư liếc nhau một cái, Lâm Tiểu Ngư trực tiếp đi tới, cũng nhặt được tiền.
Nhặt được mấy tờ tiền, Lâm Tiểu Ngư trực tiếp đưa tiền cho cô gái nói.
"Cám ơn chị, cám ơn chị nhiều lắm." Cô gái vội vàng cảm ơn, không ngừng nói, giọng nói nghe có chút khàn khàn.
"Không cần gấp gáp, mọi người đang giúp em nhặt tiền thôi." Lâm Tiểu Ngư cười nói.
"Đúng, em gái, chúng ta có thích tiền như thế nào, cũng sẽ tự mình đi kiếm, không đến mức đi cướp đâu." Một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, mặc quần áo giao hàng cười nói.
"Đúng vậy, tiểu cô nương, của em đây."
Một số người khác nhặt được tiền cũng liên tục đưa tiền.
"Cám ơn, em cám ơn." Cô gái nhận tiền và liên tục cảm ơn.
"Mẹ em bị bệnh nặng, phải dựa vào số tiền này để cứu mạng." Trong miệng cô lặp đi lặp lại nhiều nhất là những lời này.
Chẳng bao lâu, tất cả tiền trên mặt đất đã được nhặt hết, tất cả mọi người đều đã đưa tiền cho cô gái.
"Cô bé, cháu đếm một chút xem có thiếu tiền không?" Có người đề nghị.
Cô gái vội vàng kiểm kê một lần, sắc mặt hơi thay đổi một chút, sau đó cô lại đếm một lần nữa, nhìn mọi người có chút xấu hổ: "Vẫn thiếu một trăm đồng ạ."
Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức đi ra, ngồi xổm trên mặt đất, nhưng rất nhanh lại đứng lên, trong tay cô xuất hiện một trăm đồng.
"Đây, một trăm đồng này ở chỗ này này."
Nhìn thấy một trăm nhân dân tệ này, nước mắt trong mắt cô gái ngay lập tức chảy xuống, cô nhận lấy tiền, không ngừng cảm ơn: "Cảm ơn chị."
"Cháu bé mẹ con ở bệnh viện nào vậy? Mọi người xem xem có thuận đường hay không vậy?" Một ông già lớn tuổi hơn trong đám đông nói.
“Mẹ cháu đang nằm trong bệnh viện phụ thuộc Thượng Hải ạ." Cô gái nhỏ giọng nói.
"Diệp Tinh,chúng ta vừa vặn thuận đường." Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh.
Diệp Tinh gật gật đầu, đi tới trước mặt cô gái, nói: "Để anh chở em đi một đoạn."
Lên xe, Lâm Tiểu Ngư ngồi với cô gái.
Sau đó, Lâm Tiểu Ngư cũng biết một số điều về cô gái. .
Cô gái tên là Tôn Giai Di, vừa vặn mười lăm tuổi, từ nhỏ chân đã bị dị tật, bị cha mẹ bỏ rơi, sống trong cô nhi viện đến mười tuổi, sau đó được mẹ nuôi Dương Quế Bình nhận nuôi nuôi dưỡng đến nay.
Dương Quế Bình chưa kết hôn, dựa vào một ít tay nghề của mình kiếm chút tiền lẻ, cách đây không lâu lại đột nhiên bệnh nặng, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
"Chị Tiểu Ngư, anh Diệp Tinh, cám ơn các anh chị đã giúp em, nếu số tiền này xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì em thật sự không biết làm sao bây giờ mới tốt." Trong mắt Tôn Giai Di mang theo một tia nước mắt nói.
Cô bởi vì thân thể mình khiếm khuyết từ nhỏ, đối với cuộc sống liền tràn ngập bi quan, ở cô nhi viện cũng gian nan mà trưởng thành, trước mắt một mảnh u ám, cô đối với cuộc sống của mình không có gì phải chờ mong.