Chương : 1
"Lưu tổng, đến đây, hai ta lại uống thêm chén nữa!"
Tôi nâng chén rượu, ngửa đầu uống ực một hơi hết.
Tôi không còn nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu chén rồi, cũng không rõ lắm chuyện tôi bịa ra cuộc thi Tửu Đế, lại càng không nhớ được ai mời tôi uống rượu.
Ánh mắt của tôi ngây dại, ngồi im trên ghế, hồi ức về những năm gần đây của tôi với Triệu Nhan Nghiên cứ tràn về, hôm nay, tôi chỉ có thể yên lặng ngồi nhìn, nàng đã trở thành tân nương của kẻ khác.
Tôi với Triệu Nhan Nghiên cùng học phổ thông, hơn nữa lại cùng lớp. Khi đó Triệu Nhan Nghiên là ngôi sao sáng trong trường, về phương diện học tập thì xuất chúng, lại giỏi ca múa, liên tục trong 3 năm đều đoạt danh hiệu Hoa Hậu Giảng Đường.
Tuy nàng với tôi học cùng lớp, nhưng thực tế lại nói chuyện không nhiều, chỉ một vài câu, hơn nữa về quan điểm lại còn bất đồng.
Thời học phổ thông, tính tình của tôi hướng nội, tính cách nhu nhược, thường hay bị các bạn trong lớp khi dễ, do học tập không tốt, cho nên cũng không phải là diện học sinh được Giáo viên quý mến, cho nên tới tận bây giờ tôi vẫn thường hay tự ti.
Không biết từ lúc nào, tôi đã khắc sâu hình bóng của Triệu Nhan Nghiên, chỉ yên lặng quan sát nàng, mỗi cử động, mỗi nụ cười.
Thế nhưng, tôi thủy chung không nói ra, bởi vì, nàng có rất nhiều người theo đuổi, hơn nữa mỗi người trong số họ đều có điều kiện hơn tôi rất nhiều.
Năm thứ 2 tiến hành phân khoa, thì chúng tôi mỗi người một ngả, nàng chọn Khoa Văn, còn tôi vẫn chọn Khoa Tự nhiên, khi đó tôi học khoa Tự nhiên cũng không phải là giỏi, nhưng tôi thường có sự sợ hãi với những hoàn cảnh mới, sở dĩ chọn ở lại, là vì nghĩ nơi đó không lý tưởng.
Sau đó thì tôi với Triệu Nhan Nghiên xa nhau, đã tưởng mình có thể quên nữ hài hàng đêm xuất hiện trong mộng của tôi, thế nhưng tôi sai rồi.
Sự nhớ nhung của tôi đối với Triệu Nhan Nghiên không có giảm đi, mà lại càng gia tăng mãnh liệt, nàng trở thành mục tiêu mà tôi phấn đấu.
Mọi người thường nói, nam hài học tập thường chậm, tôi muốn năm cuối cùng của thời học phổ thông toàn tâm, toàn ý học tập, cho nên đã vớt vát được rất nhiều kiến thức mà tôi đã bỏ qua từ năm 1, năm 2.
Cuối cùng tôi cũng đỗ đại học, không phụ sự mong đợi của mọi người, mà lại đỗ vào trường đại học Thanh Hoa nổi danh toàn quốc.
Mọi người trong nhà đều vui sướng, tôi biết, một phần thành công của tôi là do Triệu Nhan Nghiên, nếu như không phải tôi thường nhớ nhung nàng, nàng đã nói với tôi nàng cũng ghi danh vào Thanh Hoa đại học, thì tôi sẽ không chăm chỉ tới như vậy.
Thời gian báo danh nhập học, tôi gặp lại thân ảnh quen thuộc ngoài ý muốn.
Một năm không gặp, Triệu Nhan Nghiên hấp dẫn lên rất nhiều, tuy rằng bây giờ tôi không còn tự ti như trước đây, thế nhưng nhìn khí chất của Triệu Nhan Nghiên, tôi biết mình không xứng với nàng.
Mỗi sinh viên ở Thanh Hoa đại học ai không phải là người nổi bật khi học phổ thông? Tôi lại không có một chút khí chất kiêu ngạo nào của bọn họ cả.
Nhưng ngoài dự liệu của tôi là, Hoa hậu giảng đường Triệu Nhan Nghiên trong suốt 4 năm học đại học không có một bạn trai nào, tin đó truyền ra cũng là một chuyện xấu.
Trong thời gian học ở phổ thông, tôi biết cuộc sống của Triệu Nhan Nghiên vô cùng tốt, khi đến trường hay tan trường đều có người đưa đón. So với tôi, cha mẹ đều là công nhân thì quả thật khác nhau một trời một vực.
Năm thứ 4 đại học, Tôi không ngừng rút ngắn cự ly tiếp cận nàng, tôi học kinh tế, học chính trị, học triết học, tôi có năng lực tham gia các hoạt động xã hội của Đoàn, đá bóng, bơi lội, thể thao đều là chủ lực của đội, nhiều lần đại diện cho Thanh Hoa đi dự thi toàn quốc.
Có thể nói, năm thứ 4 đại học chính là thời kỳ thay đổi, tự ti nhút nhát trước kia đã hoàn toàn biến mất, trở thành một ngôi sao sáng chói của đại học Thanh Hoa.
Đồng thời, tôi đã theo đuổi rất nhiều nữ sinh viên, nhưng không thể nào quên được Triệu Nhan Nghiên.
Có lẽ tại tính cách của tôi, không dám biểu lộ với Triệu Nhan Nghiên, tôi sợ thất bại, sợ bị cự tuyệt, sợ mất đi phần tình cảm mà tôi cố gắng lưu giữ nhiều năm.
Theo ý nghĩ của tôi, tôi chưa biểu lộ với Triệu Nhan Nghiên, thì tôi vẫn còn một cơ hội. tôi không muốn mất đi cơ hội này, tôi càng phải cố gắng nâng cao mình, càng làm cho mình trở nên siêu việt hơn.
Sau khi tốt nghiệp, tôi may mắn cùng làm với Triệu Nhan Nghiên ở chung một công ty – Công ty Microsoft. Tôi vẫn độc thân, nàng cũng vậy.
Năm tôi 31 tuổi, sự nghiệp đã đạt đến đỉnh, tôi làm đến chức Tổng Giám đốc của công ty Microsoft. Tôi biết, cơ hội của tôi đã đến, tôi đã chuẩn bị đến Giáng sinh năm nay sẽ thổ lộ hết tình cảm của mình với Triệu Nhan Nghiên.
Tục ngữ có câu: Đời người thường không được như ý.
Lễ Giáng Sinh, từ sáng sớm tôi đã đến cửa hàng bán hoa mua 1 bó hoa tươi, Đồng thời đặt một gian phòng ở nhà hàng – Mã Khắc Tây. Tôi đã chuẩn bị mời Triệu Nhan Nghiên tối nay đi ăn cơm, sau đó sẽ tìm 1 thời gian thích hợp thổ lộ với nàng.
Tôi vô cùng cao hứng bước vào phòng làm việc, Tiểu trương, bí thư của tôi đưa tôi 1 tấm thiệp mời, tôi cười, làm Tổng giám đốc thật tốt, cho dù có tiệc mừng gì cũng phải đưa thiệp.
Trên mặt của thiệp in rõ 2 chữ Thiệp Mời, đây cũng là loại hình thường thấy. Tôi làm Tổng giám đốc đã lâu, cho nên các hoạt động xã giao như vậy tiếp xúc thành quen.
Tôi cầm lấy nó mở ra, nhưng khi nhìn thấy thì con mắt tôi trợn ngược, có cảm giác như tôi bị chôn dưới 1 hầm băng. Lúc này tâm hồn của tôi trống rỗng, cái thiệp mời như 1 cái búa, nện mạnh vào ngực của tôi.
Hôn lễ của Triệu Nhan Nghiên? ! Tôi muốn khóc, nhưng lại không khó được. Càng làm cho tôi buồn cười, tân lang chính là Phó Thủ (1) Từ Khánh Vĩ. Hắn với Triệu Nhan Nghiên tổ chức hôn lễ? Trước đây tại sao Tôi lại không biết chút tin tức gì, Tôi cười khổ lắc đầu.
(1): Phó Thủ: Người trợ lý.
Trong hơn một năm nay, tôi chỉ cắm đầu vào sự nghiệp, đời tư tôi rất ít quan tâm, càng buồn cười hơn vị trí của Từ Khánh Vĩ chính là do Tôi đề bạt, hóa ra hắn làm phó quản lý cho Triệu Nhan Nghiên.
Rất lâu sau tôi mới bình tĩnh lại được, mọi việc đã kết thúc rồi
Tôi đã thất bại.
Tôi nâng chén rượu, đưa đi đưa lại trước mặt của Triệu Nhan Nghiên và Từ Khánh Vĩ, miệng nói câu gì Tôi cũng không rõ nữa:
"Tiểu Từ, Nhan Nghiên. Ta chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"
Từ Khánh Vĩ và Triệu nhan nghiên cùng nâng chén rượu, Triệu Nhan Nghiên cười nói rằng:
"Cảm ơn Lưu Tổng!"
Tôi uống một hơi hết chén rượu, đang định quay về, bỗng nhiên trái tim quặn đau, tôi ngã luôn xuống đất.
Từ Khánh Vĩ thấy tôi ngã, vội vàng hét lớn:
"Mau gọi xe cứu thương, Lưu tổng ngất rồi, đầu chảy rất nhiều máu!"
Triệu Nhan Nghiên cũng vội vàng ngồi xuống, liên tục bấm huyệt Nhân Trung (2) cho tôi.
(2) huyệt Nhân Trung: dưới mũi ở môi trên.
Tiếng xe cứu thương gào thét đưa Tôi tới Liễu Y Viện. Tôi biết ý thức của Tôi vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không cử động được.
Một bác sĩ mặc áo trắng bộ dáng rất gấp gáp, nói với 1 người khác:
"Đây là do uống rượu nhiều quá, dẫn tới công năng của trái tim yếu đi, nhanh – Sốc điện ngoài lồng ngực!"
Người hộ sĩ nhanh chóng đặt máy sốc điện lên ngực của tôi.
"Xung điện!" Bác sĩ mặc áo dài trắng quát lên.
Hộ sĩ lại một lần nữa đặt máy sốc điện lên ngực.
Vị bác sĩ này lắc đầu nói với hộ sĩ nói:
"Không được, tiêm cho anh ta một liều thuốc trợ tim, hỏi xem anh ta có di ngôn gì không."
….
Bên ngoài phòng giải phẫu, tất cả công nhân trong công ty đều lo lắng đứng chờ, người hộ sĩ kia chạy ra, nói với mọi người:
"Trong mọi người, có ai tên là Triệu Nhan Nghiên không?"
Triệu Nhan Nghiên đang mặc áo cưới sửng sốt, lập tức chạy đến.
Hộ sĩ nói với nàng:
"Bệnh nhân không xong rồi, anh ta có chuyện muốn nói với cô."
….
Tôi rất khó khăn mới mở được mắt ra, Triệu Nhan Nghiên đang đứng trước mặt Tôi.
"Nhan Nghiên, anh có một câu nói, một câu muốn nói lâu rồi, Nhan Nghiên, Anh – Yêu - Em!"
Nói xong được câu này, Tôi chẳng có gì phải tiếc nuối mà rời xa thế giới này.
Triệu Nhan Nghiên lúc này lệ đã rơi đầy mặt, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve vết thương do giải phẫu trên người tôi, a, sai rồi, đó là khuôn mặt của tôi, thì thào nói:
"Lưu Lỗi, nếu như anh nói với em câu này sớm hơn, thì em nhất định bất chấp mọi thứ để gả cho anh rồi".
Tôi nâng chén rượu, ngửa đầu uống ực một hơi hết.
Tôi không còn nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu chén rồi, cũng không rõ lắm chuyện tôi bịa ra cuộc thi Tửu Đế, lại càng không nhớ được ai mời tôi uống rượu.
Ánh mắt của tôi ngây dại, ngồi im trên ghế, hồi ức về những năm gần đây của tôi với Triệu Nhan Nghiên cứ tràn về, hôm nay, tôi chỉ có thể yên lặng ngồi nhìn, nàng đã trở thành tân nương của kẻ khác.
Tôi với Triệu Nhan Nghiên cùng học phổ thông, hơn nữa lại cùng lớp. Khi đó Triệu Nhan Nghiên là ngôi sao sáng trong trường, về phương diện học tập thì xuất chúng, lại giỏi ca múa, liên tục trong 3 năm đều đoạt danh hiệu Hoa Hậu Giảng Đường.
Tuy nàng với tôi học cùng lớp, nhưng thực tế lại nói chuyện không nhiều, chỉ một vài câu, hơn nữa về quan điểm lại còn bất đồng.
Thời học phổ thông, tính tình của tôi hướng nội, tính cách nhu nhược, thường hay bị các bạn trong lớp khi dễ, do học tập không tốt, cho nên cũng không phải là diện học sinh được Giáo viên quý mến, cho nên tới tận bây giờ tôi vẫn thường hay tự ti.
Không biết từ lúc nào, tôi đã khắc sâu hình bóng của Triệu Nhan Nghiên, chỉ yên lặng quan sát nàng, mỗi cử động, mỗi nụ cười.
Thế nhưng, tôi thủy chung không nói ra, bởi vì, nàng có rất nhiều người theo đuổi, hơn nữa mỗi người trong số họ đều có điều kiện hơn tôi rất nhiều.
Năm thứ 2 tiến hành phân khoa, thì chúng tôi mỗi người một ngả, nàng chọn Khoa Văn, còn tôi vẫn chọn Khoa Tự nhiên, khi đó tôi học khoa Tự nhiên cũng không phải là giỏi, nhưng tôi thường có sự sợ hãi với những hoàn cảnh mới, sở dĩ chọn ở lại, là vì nghĩ nơi đó không lý tưởng.
Sau đó thì tôi với Triệu Nhan Nghiên xa nhau, đã tưởng mình có thể quên nữ hài hàng đêm xuất hiện trong mộng của tôi, thế nhưng tôi sai rồi.
Sự nhớ nhung của tôi đối với Triệu Nhan Nghiên không có giảm đi, mà lại càng gia tăng mãnh liệt, nàng trở thành mục tiêu mà tôi phấn đấu.
Mọi người thường nói, nam hài học tập thường chậm, tôi muốn năm cuối cùng của thời học phổ thông toàn tâm, toàn ý học tập, cho nên đã vớt vát được rất nhiều kiến thức mà tôi đã bỏ qua từ năm 1, năm 2.
Cuối cùng tôi cũng đỗ đại học, không phụ sự mong đợi của mọi người, mà lại đỗ vào trường đại học Thanh Hoa nổi danh toàn quốc.
Mọi người trong nhà đều vui sướng, tôi biết, một phần thành công của tôi là do Triệu Nhan Nghiên, nếu như không phải tôi thường nhớ nhung nàng, nàng đã nói với tôi nàng cũng ghi danh vào Thanh Hoa đại học, thì tôi sẽ không chăm chỉ tới như vậy.
Thời gian báo danh nhập học, tôi gặp lại thân ảnh quen thuộc ngoài ý muốn.
Một năm không gặp, Triệu Nhan Nghiên hấp dẫn lên rất nhiều, tuy rằng bây giờ tôi không còn tự ti như trước đây, thế nhưng nhìn khí chất của Triệu Nhan Nghiên, tôi biết mình không xứng với nàng.
Mỗi sinh viên ở Thanh Hoa đại học ai không phải là người nổi bật khi học phổ thông? Tôi lại không có một chút khí chất kiêu ngạo nào của bọn họ cả.
Nhưng ngoài dự liệu của tôi là, Hoa hậu giảng đường Triệu Nhan Nghiên trong suốt 4 năm học đại học không có một bạn trai nào, tin đó truyền ra cũng là một chuyện xấu.
Trong thời gian học ở phổ thông, tôi biết cuộc sống của Triệu Nhan Nghiên vô cùng tốt, khi đến trường hay tan trường đều có người đưa đón. So với tôi, cha mẹ đều là công nhân thì quả thật khác nhau một trời một vực.
Năm thứ 4 đại học, Tôi không ngừng rút ngắn cự ly tiếp cận nàng, tôi học kinh tế, học chính trị, học triết học, tôi có năng lực tham gia các hoạt động xã hội của Đoàn, đá bóng, bơi lội, thể thao đều là chủ lực của đội, nhiều lần đại diện cho Thanh Hoa đi dự thi toàn quốc.
Có thể nói, năm thứ 4 đại học chính là thời kỳ thay đổi, tự ti nhút nhát trước kia đã hoàn toàn biến mất, trở thành một ngôi sao sáng chói của đại học Thanh Hoa.
Đồng thời, tôi đã theo đuổi rất nhiều nữ sinh viên, nhưng không thể nào quên được Triệu Nhan Nghiên.
Có lẽ tại tính cách của tôi, không dám biểu lộ với Triệu Nhan Nghiên, tôi sợ thất bại, sợ bị cự tuyệt, sợ mất đi phần tình cảm mà tôi cố gắng lưu giữ nhiều năm.
Theo ý nghĩ của tôi, tôi chưa biểu lộ với Triệu Nhan Nghiên, thì tôi vẫn còn một cơ hội. tôi không muốn mất đi cơ hội này, tôi càng phải cố gắng nâng cao mình, càng làm cho mình trở nên siêu việt hơn.
Sau khi tốt nghiệp, tôi may mắn cùng làm với Triệu Nhan Nghiên ở chung một công ty – Công ty Microsoft. Tôi vẫn độc thân, nàng cũng vậy.
Năm tôi 31 tuổi, sự nghiệp đã đạt đến đỉnh, tôi làm đến chức Tổng Giám đốc của công ty Microsoft. Tôi biết, cơ hội của tôi đã đến, tôi đã chuẩn bị đến Giáng sinh năm nay sẽ thổ lộ hết tình cảm của mình với Triệu Nhan Nghiên.
Tục ngữ có câu: Đời người thường không được như ý.
Lễ Giáng Sinh, từ sáng sớm tôi đã đến cửa hàng bán hoa mua 1 bó hoa tươi, Đồng thời đặt một gian phòng ở nhà hàng – Mã Khắc Tây. Tôi đã chuẩn bị mời Triệu Nhan Nghiên tối nay đi ăn cơm, sau đó sẽ tìm 1 thời gian thích hợp thổ lộ với nàng.
Tôi vô cùng cao hứng bước vào phòng làm việc, Tiểu trương, bí thư của tôi đưa tôi 1 tấm thiệp mời, tôi cười, làm Tổng giám đốc thật tốt, cho dù có tiệc mừng gì cũng phải đưa thiệp.
Trên mặt của thiệp in rõ 2 chữ Thiệp Mời, đây cũng là loại hình thường thấy. Tôi làm Tổng giám đốc đã lâu, cho nên các hoạt động xã giao như vậy tiếp xúc thành quen.
Tôi cầm lấy nó mở ra, nhưng khi nhìn thấy thì con mắt tôi trợn ngược, có cảm giác như tôi bị chôn dưới 1 hầm băng. Lúc này tâm hồn của tôi trống rỗng, cái thiệp mời như 1 cái búa, nện mạnh vào ngực của tôi.
Hôn lễ của Triệu Nhan Nghiên? ! Tôi muốn khóc, nhưng lại không khó được. Càng làm cho tôi buồn cười, tân lang chính là Phó Thủ (1) Từ Khánh Vĩ. Hắn với Triệu Nhan Nghiên tổ chức hôn lễ? Trước đây tại sao Tôi lại không biết chút tin tức gì, Tôi cười khổ lắc đầu.
(1): Phó Thủ: Người trợ lý.
Trong hơn một năm nay, tôi chỉ cắm đầu vào sự nghiệp, đời tư tôi rất ít quan tâm, càng buồn cười hơn vị trí của Từ Khánh Vĩ chính là do Tôi đề bạt, hóa ra hắn làm phó quản lý cho Triệu Nhan Nghiên.
Rất lâu sau tôi mới bình tĩnh lại được, mọi việc đã kết thúc rồi
Tôi đã thất bại.
Tôi nâng chén rượu, đưa đi đưa lại trước mặt của Triệu Nhan Nghiên và Từ Khánh Vĩ, miệng nói câu gì Tôi cũng không rõ nữa:
"Tiểu Từ, Nhan Nghiên. Ta chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"
Từ Khánh Vĩ và Triệu nhan nghiên cùng nâng chén rượu, Triệu Nhan Nghiên cười nói rằng:
"Cảm ơn Lưu Tổng!"
Tôi uống một hơi hết chén rượu, đang định quay về, bỗng nhiên trái tim quặn đau, tôi ngã luôn xuống đất.
Từ Khánh Vĩ thấy tôi ngã, vội vàng hét lớn:
"Mau gọi xe cứu thương, Lưu tổng ngất rồi, đầu chảy rất nhiều máu!"
Triệu Nhan Nghiên cũng vội vàng ngồi xuống, liên tục bấm huyệt Nhân Trung (2) cho tôi.
(2) huyệt Nhân Trung: dưới mũi ở môi trên.
Tiếng xe cứu thương gào thét đưa Tôi tới Liễu Y Viện. Tôi biết ý thức của Tôi vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không cử động được.
Một bác sĩ mặc áo trắng bộ dáng rất gấp gáp, nói với 1 người khác:
"Đây là do uống rượu nhiều quá, dẫn tới công năng của trái tim yếu đi, nhanh – Sốc điện ngoài lồng ngực!"
Người hộ sĩ nhanh chóng đặt máy sốc điện lên ngực của tôi.
"Xung điện!" Bác sĩ mặc áo dài trắng quát lên.
Hộ sĩ lại một lần nữa đặt máy sốc điện lên ngực.
Vị bác sĩ này lắc đầu nói với hộ sĩ nói:
"Không được, tiêm cho anh ta một liều thuốc trợ tim, hỏi xem anh ta có di ngôn gì không."
….
Bên ngoài phòng giải phẫu, tất cả công nhân trong công ty đều lo lắng đứng chờ, người hộ sĩ kia chạy ra, nói với mọi người:
"Trong mọi người, có ai tên là Triệu Nhan Nghiên không?"
Triệu Nhan Nghiên đang mặc áo cưới sửng sốt, lập tức chạy đến.
Hộ sĩ nói với nàng:
"Bệnh nhân không xong rồi, anh ta có chuyện muốn nói với cô."
….
Tôi rất khó khăn mới mở được mắt ra, Triệu Nhan Nghiên đang đứng trước mặt Tôi.
"Nhan Nghiên, anh có một câu nói, một câu muốn nói lâu rồi, Nhan Nghiên, Anh – Yêu - Em!"
Nói xong được câu này, Tôi chẳng có gì phải tiếc nuối mà rời xa thế giới này.
Triệu Nhan Nghiên lúc này lệ đã rơi đầy mặt, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve vết thương do giải phẫu trên người tôi, a, sai rồi, đó là khuôn mặt của tôi, thì thào nói:
"Lưu Lỗi, nếu như anh nói với em câu này sớm hơn, thì em nhất định bất chấp mọi thứ để gả cho anh rồi".