Chương : 17
Đối với bài thi ở trước mắt này, Diệp Tiêu Tiêu càng xem càng kinh hãi. Phần dịch sang tiếng Anh, chỉ với 1 từ mà có thể viết ra rất nhiều loại hình khác nhau, nhưng lại cùng nghĩa, còn phần đọc hiểu câu trả lời không khác gì so với đáp án! Diệp Tiêu Tiêu thật sự không thể tin đây là 1 bài thi do 1 học sinh mới lên trung học phổ thông làm, mà lại làm chỉ trong 10 phút.
Diệp Tiêu Tiêu đem chuyện này nói cho 3 người Lưu Khoa Sinh biết, Triệu Nhan Nghiên vẻ mặt hạnh phúc, Tạ Vĩ vẻ mặt không có biểu tình gì, chỉ có Lưu Khoa Sinh vẻ mặt khinh thường nói:
"Cô Diệp, em xem nên tịch thu bài thi này đi! Mỗi ngày lên lớp, hắn chỉ biết ngủ, mà có thể làm ra bài thi như thế này, thì ai có thể tin tưởng được? Ha ha!"
Diệp Tiêu Tiêu bất mãn nhìn thoáng qua Lưu Khoa Sinh, mặc dù trong lòng Diệp Tiêu Tiêu cũng có chút khó tin Lưu Lỗi lại có thể làm được 1 bài thi như vậy, nhưng sự thật ở ngay trước mắt.
Tịch thu? Tịch thu bài của người chỉ làm trong 10 phút? Chép sách? Đề trong bài thi này là do nàng tự mình ra, trong sách không hề có! Diệp Tiêu Tiêu không do dự lấy ngay bút đỏ, viết lên trên bài thi của Lưu Lỗi 3 số thật to: 100.
Ai!
Diệp Tiêu Tiêu âm thầm thở dài, đánh giá về Lưu Khoa Sinh trong lòng giảm đi mấy phần. Xem ra quyết định chọn cán bộ lớp lúc đầu của mình cũng không đúng đắn mấy, sau này phải tìm cơ hội lựa chọn lại.
Sau khi chấm xong bài thi, Diệp Tiêu Tiêu để cho Lưu Khoa Sinh và Tạ vĩ về trước, bảo Triệu Nhan Nghiên ở lại.
"Em thấy Lưu Lỗi bình thường học tiếng Anh ra sao?"
Diệp Tiêu Tiêu vội vã hỏi, nàng không rõ tại sao 1 học sinh suốt ngày ngủ, mà lại làm bài thi được 100 điểm.
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu:
"Em tới tận tây giờ còn chưa thấy bạn ấy xem sách Anh ngữ, sách của bạn ấy rất mới, để ở trong bàn chưa động tới chút nào."
Triệu Nhan Nghiên mặc dù cũng kì quái, không hiểu tại sao chỉ trong 10 phút đồng hồ mà Lưu Lỗi lại có thể làm bài được 100 điểm, nhưng mà nàng cũng không suy nghĩ nhiều.
Nam hài tử ở cạnh nàng đã mang lại cho nàng rất nhiều niềm vui đặc biệt, giống như lần trước ở tiết số học, lại còn ở lớp máy tính chỉ trong 1 phút đồng hồ có thể đánh được hơn 300 chữ, về phần tại sao, Triệu Nhan Nghiên cũng không cần biết, bây giờ tâm tình của nàng chỉ là tâm tình của 1 tiểu nữ sinh, cho dù như thế nào, Lưu Lỗi cũng là người duy nhất mà nàng yêu.
Diệp Tiêu Tiêu thật ra thì đối với biểu hiện bình thường của Lưu Lỗi thì rõ như lòng bàn tay, lúc này hỏi Triệu Nhan Nghiên chẳng qua là nữa xác định một chút mà thôi.
….
Triệu Nhan Nghiên như trúng giải độc đắc, cao hứng bay đến bên cạnh tôi:
"Lưu Lỗi, cậu được 100 điểm, là người được điểm cao nhất lớp chúng ta!"
Nhìn bộ dáng cao hứng của Triệu Nhan Nghiên, có lẽ so với chuyện nàng được 100 điểm còn cao hứng hơn rất nhiều. Có nữ nhân nào không hy vọng người yêu của mình là người ưu tú nhất đây?
Kết quả này đã nằm trong dự liệu của tôi, nói nhảm, nếu như bài thi này không được 100 điểm, thì quả là hạ thấp trí thông minh của tôi rồi.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không có vẻ mặt hưng phấn như nàng dự đoán, thất vọng nói:
"Tại sao chuyện gì cậu cũng thờ ơ như vậy?"
Một bài thi trắc nghiệm anh ngữ của trung học phổ thông đạt 100 điểm thôi, có gì mà mừng?
Tôi quan tâm không phải điểm của bài thi, mà là chuyện tôi mong đợi, nói:
"Nhan Nghiên của tớ, xin hỏi cậu thưởng cho tớ phần thưởng gì đây?"
Triệu Nhan Nghiên nghe xong mặt lập tức đỏ lên, dùng thanh âm như con muỗi, nói nhỏ vào tai của tôi:
"Tan học rồi hãy nói."
Tôi tỏ vẻ khó hiểu, có chuyện gì mà phải đợi tới giờ tan học!
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu tuyên bố điểm, cả lớp lập tức ồ lên, tới tấp dùng ánh mắt kỳ quái không thể tin nhìn tôi, giống như đang nhìn 1 con quái vật.
Triệu Nhan Nghiên mỉm cười mím môi ngồi ở bên cạnh, giống như nàng là người được 100 điểm.
Nhưng thành tích của Triệu Nhan Nghiên cũng xấp xỉ với tôi, được 98 điểm. Tiếp theo là Lưu Khoa Sinh, và đám người Tạ Vĩ.
Bài thi của Quách Khánh chỉ được có 59 điểm, cho nên hắn bất mãn kêu lên:
"Lão Đại, cậu suốt ngày ngủ mà lại được 100 điểm, trong khi tôi nghe giảng chăm chú, hoàn thành mọi bài tập mà lại được ít điểm như vậy."
Tôi nói một câu chặn luôn lời của Quách Khánh:
"Mơ ngủ thôi !"
Sau khi trả lại bài thi, nó chưa kịp đến tay của tôi, thì đã bị Triệu Nhan Nghiên đoạt mất.
"sao vậy?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Tớ muốn cất giữ!"
Triệu Nhan Nghiên gấp bài thi thật cẩn thận, để vào trong cặp sát.
Bài thi mà Diệp Tiêu Tiêu nói tới không đến được tay của tôi, nhưng mà có đến tôi cũng không thèm nhìn.
Lúc này không bằng tiếp tục kế hoạch của tôi.
Tôi suy tư một chút, hiện tại nươc Z chỉ sử dụng hệ thống DOS. Bằng vào kinh nghiệm của tôi, chỉ trong vài năm tới, thì hệ thống Windown sẽ trở nên thông dụng và vươn ra toàn thế giới.
Đợi đến khi hoàn toàn thông dụng, cũng phải là phiên bản Windown 98. Các cơ quan chính phủ làm việc đều sử dụng UCDOS+W PS(Photoshop) hoặc là CCED tổ hợp.
Nhưng không ai có thể nghĩ chỉ trong vài năm tới, W PS(Photoshop) từng tung hoành nước Z đã trở nên lỗi thời, lạc hậu, lúc này OFFICE đã trở thành phần mềm máy tính tổ hợp thông dụng nhất, bán phổ biến ngoài chợ.
Office, linh quang của tôi chợt lóe!
Nếu như ở thời đại của DOS mà tung ra phần mềm OFFICE thì sẽ ra sao đây? Từ góc độ kỹ thuật mà xem xét, điều này cũng không có vấn đề gì khó khăn, kiếp trước tôi đã nhiều lần tham gia nghiên cứu vào khảo nghiệm phần mềm OFFICE, những chức năng chủ yếu trong đó thì tôi đã nắm giữ.
Nhưng cho dù tôi làm ra, có thể chiếm lĩnh được thị trường hay không đây? Đối với sản phẩm này tôi vô cùng có lòng tin, nhất định sẽ vượt qua trước mắt W PS(Photoshop) và CCED, nhưng làm thế nào để mọi người có thể nhanh chóng tiếp nhận?
Nếu như đổi lại là hệ thống WINDOWN thì tôi tin chắc đại đa số mọi người sẽ không suy nghĩ mà chọn phần mềm MS OFFICE. W PS(Photoshop) hiện nay có thể lũng đoạn là bởi vì phần mềm hệ thống hiện nay chưa phát triển.
Cứ như vậy, thì phần mềm làm việc trên máy tính sau này sẽ là của tôi rồi.
Ai! Tôi thở dài, nếu như có thể cùng giao dịch với chính phủ, để cho chính phủ mua 1 số lượng lớn, thì vấn đề có thể giải quyết.
Nhưng tôi lại xuất thân từ gia đình công nhân, 1 không tiền, hai không thế, muốn giao dịch với chính phủ là chuyện vô cùng khó khăn.
Xem ra chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, nếu như phần mềm của tôi có thể bán với giá cao, chỉ cần trong tay có tiền thì sẽ giải quyết được không ít vấn đề.
Diệp Tiêu Tiêu đem chuyện này nói cho 3 người Lưu Khoa Sinh biết, Triệu Nhan Nghiên vẻ mặt hạnh phúc, Tạ Vĩ vẻ mặt không có biểu tình gì, chỉ có Lưu Khoa Sinh vẻ mặt khinh thường nói:
"Cô Diệp, em xem nên tịch thu bài thi này đi! Mỗi ngày lên lớp, hắn chỉ biết ngủ, mà có thể làm ra bài thi như thế này, thì ai có thể tin tưởng được? Ha ha!"
Diệp Tiêu Tiêu bất mãn nhìn thoáng qua Lưu Khoa Sinh, mặc dù trong lòng Diệp Tiêu Tiêu cũng có chút khó tin Lưu Lỗi lại có thể làm được 1 bài thi như vậy, nhưng sự thật ở ngay trước mắt.
Tịch thu? Tịch thu bài của người chỉ làm trong 10 phút? Chép sách? Đề trong bài thi này là do nàng tự mình ra, trong sách không hề có! Diệp Tiêu Tiêu không do dự lấy ngay bút đỏ, viết lên trên bài thi của Lưu Lỗi 3 số thật to: 100.
Ai!
Diệp Tiêu Tiêu âm thầm thở dài, đánh giá về Lưu Khoa Sinh trong lòng giảm đi mấy phần. Xem ra quyết định chọn cán bộ lớp lúc đầu của mình cũng không đúng đắn mấy, sau này phải tìm cơ hội lựa chọn lại.
Sau khi chấm xong bài thi, Diệp Tiêu Tiêu để cho Lưu Khoa Sinh và Tạ vĩ về trước, bảo Triệu Nhan Nghiên ở lại.
"Em thấy Lưu Lỗi bình thường học tiếng Anh ra sao?"
Diệp Tiêu Tiêu vội vã hỏi, nàng không rõ tại sao 1 học sinh suốt ngày ngủ, mà lại làm bài thi được 100 điểm.
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu:
"Em tới tận tây giờ còn chưa thấy bạn ấy xem sách Anh ngữ, sách của bạn ấy rất mới, để ở trong bàn chưa động tới chút nào."
Triệu Nhan Nghiên mặc dù cũng kì quái, không hiểu tại sao chỉ trong 10 phút đồng hồ mà Lưu Lỗi lại có thể làm bài được 100 điểm, nhưng mà nàng cũng không suy nghĩ nhiều.
Nam hài tử ở cạnh nàng đã mang lại cho nàng rất nhiều niềm vui đặc biệt, giống như lần trước ở tiết số học, lại còn ở lớp máy tính chỉ trong 1 phút đồng hồ có thể đánh được hơn 300 chữ, về phần tại sao, Triệu Nhan Nghiên cũng không cần biết, bây giờ tâm tình của nàng chỉ là tâm tình của 1 tiểu nữ sinh, cho dù như thế nào, Lưu Lỗi cũng là người duy nhất mà nàng yêu.
Diệp Tiêu Tiêu thật ra thì đối với biểu hiện bình thường của Lưu Lỗi thì rõ như lòng bàn tay, lúc này hỏi Triệu Nhan Nghiên chẳng qua là nữa xác định một chút mà thôi.
….
Triệu Nhan Nghiên như trúng giải độc đắc, cao hứng bay đến bên cạnh tôi:
"Lưu Lỗi, cậu được 100 điểm, là người được điểm cao nhất lớp chúng ta!"
Nhìn bộ dáng cao hứng của Triệu Nhan Nghiên, có lẽ so với chuyện nàng được 100 điểm còn cao hứng hơn rất nhiều. Có nữ nhân nào không hy vọng người yêu của mình là người ưu tú nhất đây?
Kết quả này đã nằm trong dự liệu của tôi, nói nhảm, nếu như bài thi này không được 100 điểm, thì quả là hạ thấp trí thông minh của tôi rồi.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không có vẻ mặt hưng phấn như nàng dự đoán, thất vọng nói:
"Tại sao chuyện gì cậu cũng thờ ơ như vậy?"
Một bài thi trắc nghiệm anh ngữ của trung học phổ thông đạt 100 điểm thôi, có gì mà mừng?
Tôi quan tâm không phải điểm của bài thi, mà là chuyện tôi mong đợi, nói:
"Nhan Nghiên của tớ, xin hỏi cậu thưởng cho tớ phần thưởng gì đây?"
Triệu Nhan Nghiên nghe xong mặt lập tức đỏ lên, dùng thanh âm như con muỗi, nói nhỏ vào tai của tôi:
"Tan học rồi hãy nói."
Tôi tỏ vẻ khó hiểu, có chuyện gì mà phải đợi tới giờ tan học!
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu tuyên bố điểm, cả lớp lập tức ồ lên, tới tấp dùng ánh mắt kỳ quái không thể tin nhìn tôi, giống như đang nhìn 1 con quái vật.
Triệu Nhan Nghiên mỉm cười mím môi ngồi ở bên cạnh, giống như nàng là người được 100 điểm.
Nhưng thành tích của Triệu Nhan Nghiên cũng xấp xỉ với tôi, được 98 điểm. Tiếp theo là Lưu Khoa Sinh, và đám người Tạ Vĩ.
Bài thi của Quách Khánh chỉ được có 59 điểm, cho nên hắn bất mãn kêu lên:
"Lão Đại, cậu suốt ngày ngủ mà lại được 100 điểm, trong khi tôi nghe giảng chăm chú, hoàn thành mọi bài tập mà lại được ít điểm như vậy."
Tôi nói một câu chặn luôn lời của Quách Khánh:
"Mơ ngủ thôi !"
Sau khi trả lại bài thi, nó chưa kịp đến tay của tôi, thì đã bị Triệu Nhan Nghiên đoạt mất.
"sao vậy?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Tớ muốn cất giữ!"
Triệu Nhan Nghiên gấp bài thi thật cẩn thận, để vào trong cặp sát.
Bài thi mà Diệp Tiêu Tiêu nói tới không đến được tay của tôi, nhưng mà có đến tôi cũng không thèm nhìn.
Lúc này không bằng tiếp tục kế hoạch của tôi.
Tôi suy tư một chút, hiện tại nươc Z chỉ sử dụng hệ thống DOS. Bằng vào kinh nghiệm của tôi, chỉ trong vài năm tới, thì hệ thống Windown sẽ trở nên thông dụng và vươn ra toàn thế giới.
Đợi đến khi hoàn toàn thông dụng, cũng phải là phiên bản Windown 98. Các cơ quan chính phủ làm việc đều sử dụng UCDOS+W PS(Photoshop) hoặc là CCED tổ hợp.
Nhưng không ai có thể nghĩ chỉ trong vài năm tới, W PS(Photoshop) từng tung hoành nước Z đã trở nên lỗi thời, lạc hậu, lúc này OFFICE đã trở thành phần mềm máy tính tổ hợp thông dụng nhất, bán phổ biến ngoài chợ.
Office, linh quang của tôi chợt lóe!
Nếu như ở thời đại của DOS mà tung ra phần mềm OFFICE thì sẽ ra sao đây? Từ góc độ kỹ thuật mà xem xét, điều này cũng không có vấn đề gì khó khăn, kiếp trước tôi đã nhiều lần tham gia nghiên cứu vào khảo nghiệm phần mềm OFFICE, những chức năng chủ yếu trong đó thì tôi đã nắm giữ.
Nhưng cho dù tôi làm ra, có thể chiếm lĩnh được thị trường hay không đây? Đối với sản phẩm này tôi vô cùng có lòng tin, nhất định sẽ vượt qua trước mắt W PS(Photoshop) và CCED, nhưng làm thế nào để mọi người có thể nhanh chóng tiếp nhận?
Nếu như đổi lại là hệ thống WINDOWN thì tôi tin chắc đại đa số mọi người sẽ không suy nghĩ mà chọn phần mềm MS OFFICE. W PS(Photoshop) hiện nay có thể lũng đoạn là bởi vì phần mềm hệ thống hiện nay chưa phát triển.
Cứ như vậy, thì phần mềm làm việc trên máy tính sau này sẽ là của tôi rồi.
Ai! Tôi thở dài, nếu như có thể cùng giao dịch với chính phủ, để cho chính phủ mua 1 số lượng lớn, thì vấn đề có thể giải quyết.
Nhưng tôi lại xuất thân từ gia đình công nhân, 1 không tiền, hai không thế, muốn giao dịch với chính phủ là chuyện vô cùng khó khăn.
Xem ra chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, nếu như phần mềm của tôi có thể bán với giá cao, chỉ cần trong tay có tiền thì sẽ giải quyết được không ít vấn đề.