Chương : 4
Tôi theo chỉ thị của Diệp Tiêu Tiêu, đứng trong đội ngũ của ban 12. Dưới sự yêu cầu rất mạnh liệt cho của, cha mẹ tôi với rời trường học, nhìn những tiểu hài tử khác lưu luyến từ biệt cha mẹ, tôi càng nghĩ càng buồn cười.
"Ông, người trở về đi, cháu ở đây là được rồi."
Một âm thanh vang lên bên tai, làm cho lòng hắn vô cùng xúc động.
Tôi quay đầu lại nhìn, đó chính là người tôi kiếp trước ngày nhớ đêm mong – Triệu Nhan Nghiên.
Nàng vẫn giống như kiếp trước tôi nhìn thấy, mặc một chiếc váy trắng liền thân, trông vô cùng tươi mát trong ngày hè oi bức.
Đi bên cạnh Triệu Nhan Nghiên là 1 lão giả hiền lành, nhưng mà tại sao tôi lại thấy lão trông quen mắt? Không đợi tôi nghĩ thêm, lão giả kia đã nói với Triệu Nhan Nghiên:
"Nhan nghiên, đây là ngày đầu tiên cháu lên phổ thông, ông rất lo lắng cho cháu."
Triệu Nhan Nghiên lắc lắc tay lão giả làm nũng:
"Ông, những người khác cũng không có trưởng bối đi kèm nữa, nếu người còn ở chỗ này cháu sẽ bị chê cười đó."
Ai, thanh âm hờn dỗi của Triệu Nhan Nghiên không khỏi làm tôi rung động tâm hồn, tôi đã là người hơn 30 tuổi, vậy mà lại bị 1 tiểu cô nương mười mấy tuổi làm điên đảo.
Ông của Triệu Nhan Nghiên cũng giống tôi, không cách nào chống lại ngữ điệu mị hoặc điên đảo chúng sinh của nàng, lắc lắc đầu vài cái, rồi nói với thanh niên phía sau:
"Trương thư ký, lát nữa tôi phải trở về chủ trì một hội nghĩ, buổi tối tan học, anh đón Nhan nghiên nhé."
Trương thư ký gật đầu vâng dạ, theo lão giả rời trường.
Đến thời gian đã định, mọi người lúc này đã tập trung đông đủ, Diệp Tiêu Tiêu đi tới, bảo chúng tôi dựa theo chiều cao mà xếp hàng, nam sinh đứng 1 hàng, nữ sinh đứng 1 hàng.
Tất cả những chuyện này đều giống như kiếp trước, bởi dáng người tôi tương đối cao, cho nên bị an bài xuống cuối hàng của nam sinh, đứng trước tôi là một nam sinh tên là Quách Khách, sau này trở thành bạn bè tốt thời phổ thông với tôi.
Quách Khách cũng giống cuộc đời của tôi kiếp trước, tính cách hướng nội, thường hay mơ mộng 1 ngày nào đó trở thành tiêu điểm, Vì vậy tôi với hắn rất nhanh chóng trở thành hảo bằng hữu.
Tôi với người bạn này từng sau giờ học thảo luận xem nữ sinh nào xinh đẹp, thảo luận những chuyện sau lưng của minh tinh, cảm khái nói: không biết kiếp này có được làm hảo bằng hữu với hắn hay không.
Sau khi đội ngũ tập trung xong, Diệp Tiêu Tiêu dắt chúng tôi tới 1 gian phòng ở lầu 2, đối với nó tôi không có ấn tượng nhiều lắm, bởi vì khi Giáo học lâu được xây dựng trước chúng tôi 2 năm, lần phân khoa văn, khoa Lý cũng qua đi rất nhanh.
Lúc này, Diệp Tiêu Tiêu đang an bài chỗ ngồi của nam sinh với nữ sinh trong lớp.
Mọi người bên cạnh tôi đều đang tính toán vị trí của mình, đương nhiên bọn họ chú ý nhất là được ngồi cùng bàn với nữ sinh nào.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, thần nhãn của bọn liếc đi liếc lại xem mình ngồi ở chỗ nào, bạn cùng bàn lý tưởng nhất với bọn họ đương nhiên là Triệu Nhan Nghiên.
Tuy rằng những người này chưa từng nói ra miệng, nhưng tôi dám chắc, ai cũng tính toán để được ngồi với nữ sinh mặc áo trắng kia.
Tôi cố ý vỗ lên vai Quách Khách nói:
"Không biết mỹ nữ kia có thể trở thành bạn ngồi cùng bàn với mình không?"
Tôi vừa mới nói xong, tất cả nam sinh trong lớp đều liếc mắt nhìn tôi. Trong lòng bọn họ, đã coi tôi là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Trong lòng tôi thì cười nhạt, nhìn cái gì, tôi chẳng phải là đem lời nói trong lòng của mấy người nói ra ư?
Rất nhanh đã đến thời gian của chúng tôi, tôi nhìn ra được, bọn họ rất lo lắng nhìn về phía nữ sinh. Chỉ có tôi nhàn nhã đứng đó, ký ức kiếp trước của tôi cho tôi rõ, tôi với Triệu Nhan Nghiên sẽ trở thành bạn ngồi cùng bàn.
Khi tôi với Triệu Nhan Nghiên cùng nhau đi vào phòng học, thì tất cả thần nhãn đố kị của bọn nam sinh nhìn tôi chằm chằm, chúng muốn làm cho tôi sợ hãi. Kỳ quái, kiếp trước của tôi có cảm giác này không? Không biết là kiếp trước tôi trổ mỗ chậm, hay bọn chúng phát dục sớm
Tôi với Triệu Nhan Nghiên tương đối cao, cho nên bị xếp ở bàn thứ 3, nhưng lại đếm từ dưới lên, bên cạnh cửa sổ, đúng y như kiếp trước.
Khi chúng tôi ngồi vào bàn, Triệu Nhan Nghiên vươn bàn tôiy nhỏ bé của mình ra, nói:
"Xin chào, tớ là Triệu Nhan Nghiên!"
Tôi nhớ rõ, kiếp trước tôi vô cùng khó khăn, mất nửa ngày mới chìa được bàn tay ra, làm cho 2 bên đều xấu hổ.
Hôm nay, tôi sẽ không thể nào biểu hiện như vậy nữa, nói đùa, tôi từng bắt tay với bao nhiêu người mà còn sợ? Hơn nữa, đây chính là cơ hội để làm quen, thì tại sao phải bỏ qua cơ chứ.
Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:
"Lưu lỗi, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn!"
Sau đó tôi buông tôi nàng ra, nhưng lại không quên lắc lắc một cái. Mặt của Triệu Nhan Nghiên lập tức đỏ lên, tôi lại làm như mình chưa hề làm động tác đó.
Nhưng trong lòng lại cười hắc hắc không ngừng, không nghĩ ra, nha đầu này lại xấu hổ tới như vậy.
Đợi khi tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, Diệp Tiêu Tiêu bắt đầu thao thao bất tuyệt bài giảng của mình.
Đại khái là trung học phổ thông với trung học cơ sở không giống nhau, tri thức cần phải học rộng lớn hơn, khó khăn hơn, mọi người cần phải cùng nhau cố gắng.
Tuy rằng thanh âm của nàng đặc biệt êm tai, nhưng tôi lại cảm giác vô vị, bởi tôi dùng tâm lý của 1 người đàn ông hơn 30 tuổi, lại ngồi chỗ này nghe… tiểu hài tử nói chuyện, đúng là có chút không được tự nhiên.
Tôi nhìn chăm chú vào thân ảnh của Diệp Tiêu Tiêu, kiếp trước hình như tôi rất ghét nàng, ánh mắt tập trung vào bộ ngực vượt cỡ của nàng.
Hóa ra đây đúng là phát hiện mới, bộ ngực của nàng sao lại to đến vậy chứ, tôi thật muốn nhìn ngực nàng xem một chút, xem bên trong là thật hay giả?
Mẹ nó, chuyện này làm tôi giật mình, tôi bị làm sao vậy? Tôi khi nào trở nên háo sắc như vậy.
Chẳng lẽ kiếp trước kiêng khem nhiều quá, kiếp này bạo phát? Giống như lời nói của 1 vĩ nhân, không trầm mặc thì đến lúc bạo phát, nếu cứ trầm mặc mãi sẽ chết? Vậy thì tôi đang làm cái gì đây? Tôi chẳng phải đã từng trầm mặc trước khi chết sao, giờ sống lại nên bạo phát ư?
Nhìn kỹ lại, Diệp Tiêu Tiêu lão sư cũng đúng là 1 cực phẩm mỹ nữ, Cao khoảng 1 thước 7, thân hình thon dài, quần Jean bó sát người, càng làm nổi bật những đườn cong lồi lõm trên cơ thể.
Cho dù dung mạo hay vóc người đều có thể so sánh với Triệu Nhan Nghiên, nghe nàng giảng bài đúng là 1 loại hưởng thụ, trước đây tại sao không nghĩ như vậy chứ.
Tiếp theo là phần tự giới thiệu của mọi người, tôi cảm thấy mọi người rất câu nệ, chỉ đơn giản giới thiệu danh tính và trường tốt nghiệp hồi trung học cơ sở.
Chỉ có một người tên là Tạ Vĩ và 1 người là Lưu Khoa Sinh là đứng ra giới thiệu rất chi tiết, đến cả chức vụ mình đã từng làm hồi trước, lúc này tôi đã nhìn thấy trong mắt Diệp Tiêu Tiêu có sự tán dương.
Cái tên Lưu Khoa Sinh này sẽ là lớp trưởng, có mâu thuẫn rất lớn với tôi.
Bây giờ xem ra chẳng phải tính toán làm gì, lúc đó hắn là 1 trong những người theo đuổi Triệu Nhan Nghiên, mà Triệu Nhan Nghiên lại là bí thư đoàn.
Người này thường mượn cớ công việc, yêu cầu tôi đổi chỗ với hắn, lúc đầu tôi còn tưởng là thật, sau này mới biết động cơ này của hắn không được trong sáng, Triệu Nhan Nghiên cũng là người thầm mến của tôi, đương nhiên tôi sẽ không cho hắn cơ hội, rốt cuộc thì cũng tạo thành mâu thuẫn với hắn.
Để cho hắn nói bậy trước mặt Diệp Tiêu Tiêu, làm cho cừu hận giữa tôi và nàng tăng lên không ít.
Mà người tên là Tạ Vĩ kia, cũng sẽ là một trong những cán bộ lớp. Nếu như tôi nhớ không lầm, hắn là 1 trong những Ủy viên học tập, thế nhưng đến năm thứ 2 bầu lại, hắn bị rớt, nguyên nhân là do học tập sa sút.
Phần tự giới thiệu của Triệu Nhan Nghiên rất đặc sắc, tiểu nha đầu này tỏ ra thuần khiết, trong sáng, làm cho mấy Trư Ca trong lớp nhìn chằm chằm, nước miếng rớt ra liên tục.
Lúc lên bục giảng giới thiệu, tôi bình thản vô cùng, tuy rằng nói tôi không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bộ dáng trầm tĩnh, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để cho Diệp Tiêu Tiêu quan tâm.
"Ông, người trở về đi, cháu ở đây là được rồi."
Một âm thanh vang lên bên tai, làm cho lòng hắn vô cùng xúc động.
Tôi quay đầu lại nhìn, đó chính là người tôi kiếp trước ngày nhớ đêm mong – Triệu Nhan Nghiên.
Nàng vẫn giống như kiếp trước tôi nhìn thấy, mặc một chiếc váy trắng liền thân, trông vô cùng tươi mát trong ngày hè oi bức.
Đi bên cạnh Triệu Nhan Nghiên là 1 lão giả hiền lành, nhưng mà tại sao tôi lại thấy lão trông quen mắt? Không đợi tôi nghĩ thêm, lão giả kia đã nói với Triệu Nhan Nghiên:
"Nhan nghiên, đây là ngày đầu tiên cháu lên phổ thông, ông rất lo lắng cho cháu."
Triệu Nhan Nghiên lắc lắc tay lão giả làm nũng:
"Ông, những người khác cũng không có trưởng bối đi kèm nữa, nếu người còn ở chỗ này cháu sẽ bị chê cười đó."
Ai, thanh âm hờn dỗi của Triệu Nhan Nghiên không khỏi làm tôi rung động tâm hồn, tôi đã là người hơn 30 tuổi, vậy mà lại bị 1 tiểu cô nương mười mấy tuổi làm điên đảo.
Ông của Triệu Nhan Nghiên cũng giống tôi, không cách nào chống lại ngữ điệu mị hoặc điên đảo chúng sinh của nàng, lắc lắc đầu vài cái, rồi nói với thanh niên phía sau:
"Trương thư ký, lát nữa tôi phải trở về chủ trì một hội nghĩ, buổi tối tan học, anh đón Nhan nghiên nhé."
Trương thư ký gật đầu vâng dạ, theo lão giả rời trường.
Đến thời gian đã định, mọi người lúc này đã tập trung đông đủ, Diệp Tiêu Tiêu đi tới, bảo chúng tôi dựa theo chiều cao mà xếp hàng, nam sinh đứng 1 hàng, nữ sinh đứng 1 hàng.
Tất cả những chuyện này đều giống như kiếp trước, bởi dáng người tôi tương đối cao, cho nên bị an bài xuống cuối hàng của nam sinh, đứng trước tôi là một nam sinh tên là Quách Khách, sau này trở thành bạn bè tốt thời phổ thông với tôi.
Quách Khách cũng giống cuộc đời của tôi kiếp trước, tính cách hướng nội, thường hay mơ mộng 1 ngày nào đó trở thành tiêu điểm, Vì vậy tôi với hắn rất nhanh chóng trở thành hảo bằng hữu.
Tôi với người bạn này từng sau giờ học thảo luận xem nữ sinh nào xinh đẹp, thảo luận những chuyện sau lưng của minh tinh, cảm khái nói: không biết kiếp này có được làm hảo bằng hữu với hắn hay không.
Sau khi đội ngũ tập trung xong, Diệp Tiêu Tiêu dắt chúng tôi tới 1 gian phòng ở lầu 2, đối với nó tôi không có ấn tượng nhiều lắm, bởi vì khi Giáo học lâu được xây dựng trước chúng tôi 2 năm, lần phân khoa văn, khoa Lý cũng qua đi rất nhanh.
Lúc này, Diệp Tiêu Tiêu đang an bài chỗ ngồi của nam sinh với nữ sinh trong lớp.
Mọi người bên cạnh tôi đều đang tính toán vị trí của mình, đương nhiên bọn họ chú ý nhất là được ngồi cùng bàn với nữ sinh nào.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, thần nhãn của bọn liếc đi liếc lại xem mình ngồi ở chỗ nào, bạn cùng bàn lý tưởng nhất với bọn họ đương nhiên là Triệu Nhan Nghiên.
Tuy rằng những người này chưa từng nói ra miệng, nhưng tôi dám chắc, ai cũng tính toán để được ngồi với nữ sinh mặc áo trắng kia.
Tôi cố ý vỗ lên vai Quách Khách nói:
"Không biết mỹ nữ kia có thể trở thành bạn ngồi cùng bàn với mình không?"
Tôi vừa mới nói xong, tất cả nam sinh trong lớp đều liếc mắt nhìn tôi. Trong lòng bọn họ, đã coi tôi là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Trong lòng tôi thì cười nhạt, nhìn cái gì, tôi chẳng phải là đem lời nói trong lòng của mấy người nói ra ư?
Rất nhanh đã đến thời gian của chúng tôi, tôi nhìn ra được, bọn họ rất lo lắng nhìn về phía nữ sinh. Chỉ có tôi nhàn nhã đứng đó, ký ức kiếp trước của tôi cho tôi rõ, tôi với Triệu Nhan Nghiên sẽ trở thành bạn ngồi cùng bàn.
Khi tôi với Triệu Nhan Nghiên cùng nhau đi vào phòng học, thì tất cả thần nhãn đố kị của bọn nam sinh nhìn tôi chằm chằm, chúng muốn làm cho tôi sợ hãi. Kỳ quái, kiếp trước của tôi có cảm giác này không? Không biết là kiếp trước tôi trổ mỗ chậm, hay bọn chúng phát dục sớm
Tôi với Triệu Nhan Nghiên tương đối cao, cho nên bị xếp ở bàn thứ 3, nhưng lại đếm từ dưới lên, bên cạnh cửa sổ, đúng y như kiếp trước.
Khi chúng tôi ngồi vào bàn, Triệu Nhan Nghiên vươn bàn tôiy nhỏ bé của mình ra, nói:
"Xin chào, tớ là Triệu Nhan Nghiên!"
Tôi nhớ rõ, kiếp trước tôi vô cùng khó khăn, mất nửa ngày mới chìa được bàn tay ra, làm cho 2 bên đều xấu hổ.
Hôm nay, tôi sẽ không thể nào biểu hiện như vậy nữa, nói đùa, tôi từng bắt tay với bao nhiêu người mà còn sợ? Hơn nữa, đây chính là cơ hội để làm quen, thì tại sao phải bỏ qua cơ chứ.
Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:
"Lưu lỗi, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn!"
Sau đó tôi buông tôi nàng ra, nhưng lại không quên lắc lắc một cái. Mặt của Triệu Nhan Nghiên lập tức đỏ lên, tôi lại làm như mình chưa hề làm động tác đó.
Nhưng trong lòng lại cười hắc hắc không ngừng, không nghĩ ra, nha đầu này lại xấu hổ tới như vậy.
Đợi khi tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, Diệp Tiêu Tiêu bắt đầu thao thao bất tuyệt bài giảng của mình.
Đại khái là trung học phổ thông với trung học cơ sở không giống nhau, tri thức cần phải học rộng lớn hơn, khó khăn hơn, mọi người cần phải cùng nhau cố gắng.
Tuy rằng thanh âm của nàng đặc biệt êm tai, nhưng tôi lại cảm giác vô vị, bởi tôi dùng tâm lý của 1 người đàn ông hơn 30 tuổi, lại ngồi chỗ này nghe… tiểu hài tử nói chuyện, đúng là có chút không được tự nhiên.
Tôi nhìn chăm chú vào thân ảnh của Diệp Tiêu Tiêu, kiếp trước hình như tôi rất ghét nàng, ánh mắt tập trung vào bộ ngực vượt cỡ của nàng.
Hóa ra đây đúng là phát hiện mới, bộ ngực của nàng sao lại to đến vậy chứ, tôi thật muốn nhìn ngực nàng xem một chút, xem bên trong là thật hay giả?
Mẹ nó, chuyện này làm tôi giật mình, tôi bị làm sao vậy? Tôi khi nào trở nên háo sắc như vậy.
Chẳng lẽ kiếp trước kiêng khem nhiều quá, kiếp này bạo phát? Giống như lời nói của 1 vĩ nhân, không trầm mặc thì đến lúc bạo phát, nếu cứ trầm mặc mãi sẽ chết? Vậy thì tôi đang làm cái gì đây? Tôi chẳng phải đã từng trầm mặc trước khi chết sao, giờ sống lại nên bạo phát ư?
Nhìn kỹ lại, Diệp Tiêu Tiêu lão sư cũng đúng là 1 cực phẩm mỹ nữ, Cao khoảng 1 thước 7, thân hình thon dài, quần Jean bó sát người, càng làm nổi bật những đườn cong lồi lõm trên cơ thể.
Cho dù dung mạo hay vóc người đều có thể so sánh với Triệu Nhan Nghiên, nghe nàng giảng bài đúng là 1 loại hưởng thụ, trước đây tại sao không nghĩ như vậy chứ.
Tiếp theo là phần tự giới thiệu của mọi người, tôi cảm thấy mọi người rất câu nệ, chỉ đơn giản giới thiệu danh tính và trường tốt nghiệp hồi trung học cơ sở.
Chỉ có một người tên là Tạ Vĩ và 1 người là Lưu Khoa Sinh là đứng ra giới thiệu rất chi tiết, đến cả chức vụ mình đã từng làm hồi trước, lúc này tôi đã nhìn thấy trong mắt Diệp Tiêu Tiêu có sự tán dương.
Cái tên Lưu Khoa Sinh này sẽ là lớp trưởng, có mâu thuẫn rất lớn với tôi.
Bây giờ xem ra chẳng phải tính toán làm gì, lúc đó hắn là 1 trong những người theo đuổi Triệu Nhan Nghiên, mà Triệu Nhan Nghiên lại là bí thư đoàn.
Người này thường mượn cớ công việc, yêu cầu tôi đổi chỗ với hắn, lúc đầu tôi còn tưởng là thật, sau này mới biết động cơ này của hắn không được trong sáng, Triệu Nhan Nghiên cũng là người thầm mến của tôi, đương nhiên tôi sẽ không cho hắn cơ hội, rốt cuộc thì cũng tạo thành mâu thuẫn với hắn.
Để cho hắn nói bậy trước mặt Diệp Tiêu Tiêu, làm cho cừu hận giữa tôi và nàng tăng lên không ít.
Mà người tên là Tạ Vĩ kia, cũng sẽ là một trong những cán bộ lớp. Nếu như tôi nhớ không lầm, hắn là 1 trong những Ủy viên học tập, thế nhưng đến năm thứ 2 bầu lại, hắn bị rớt, nguyên nhân là do học tập sa sút.
Phần tự giới thiệu của Triệu Nhan Nghiên rất đặc sắc, tiểu nha đầu này tỏ ra thuần khiết, trong sáng, làm cho mấy Trư Ca trong lớp nhìn chằm chằm, nước miếng rớt ra liên tục.
Lúc lên bục giảng giới thiệu, tôi bình thản vô cùng, tuy rằng nói tôi không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bộ dáng trầm tĩnh, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để cho Diệp Tiêu Tiêu quan tâm.