Chương 4
Vương gia có hai mẫu ruộng nước khá tốt thuộc loại thượng. Thời gian này đã là cuối tháng năm đầu tháng sáu, qua một tháng nữa là vào mùa thu hoạch.
Trừ hai mẫu ruộng nước này ra Vương gia còn khai khẩn đất hoang ở khe núi, vì không phải đất mặn nên có thể trồng được một ít khoai lang và rau dưa. Mấy ngày này Vương Tiểu Nhị chính là bận rộn làm việc ở đó. Ngoài ra ở sân trước Vương gia cũng có một vườn rau nhỏ.
Toàn bộ thời gian ở nhà đều được Thẩm An Dật dùng để sửa sang đồ đạc. Y thầm tính toán, sau khi ra đồng thăm Tiểu Nhị về sẽ dùng linh tuyền pha loãng với nước rồi lấy nước đó tưới cho mảnh đất trồng rau trước nhà.
Ngoại trừ sáu mươi đồng mà Vương Bảo Nhi cho hôm trước, trong nhà đến một xu tiền cũng không có.
Số tiền này đối với Thẩm An Dật căn bản không cần dùng đến. Ở chỗ y có linh tuyền nên y không quá lo lắng cho cơ thể này, chỉ cần sửa lại lượng thức ăn, bổ sung thêm dinh dưỡng là được.
Nếu Vương Bảo Nhi có hỏi đến, Thẩm An Dật cũng có thể trả lời. Y đã nghĩ ra cách đối phó hết cả rồi.
Chờ thêm mấy ngày nữa sau khi thu hoạch vườn rau xong Thẩm An Dật sẽ mang chúng lên trấn bán lấy tiền mua vài con gà, con vịt về nuôi. Không phải nuôi để bán mà y chỉ muốn nuôi để cải thiện cuộc sống. Gà vịt do chính tay mình nuôi ra ăn cũng ngon hơn.
Dưỡng cho thân thể thật khỏe rồi sau đó lại nghĩ biện pháp làm giàu. Nếu như không khoẻ mạnh, kiếm được nhiều tiền rồi rốt cuộc cũng không thể để dành được cho mình.
Thôn Hà Khê cách trấn Cảnh Dương không xa, đi bộ cũng chỉ mất nửa canh giờ. Bởi vì khoảng cách gần, thôn Hà Khê cũng tính là khá giả, nhà nhà đều ăn no mặc ấm. Hán tử có thể cưới được phu lang giỏi, tiểu ca nhi cũng có thể gả được lang quân tốt.
Chính vì nguyên nhân trên mà Thẩm An Dật mới nghĩ ra được ý này. Đầu tiên cứ gánh rau dưa lên trấn bán kiếm chút tiền lẻ, đây được xem là một biện pháp kiếm tiền khá phổ biến, cũng sẽ không làm cho người ta chú ý.
Ở trong thôn, Quý An Dật vốn được coi là một đứa ngốc. Thường ngày nếu không có chuyện gì xảy ra thì đều có thể chung sống hoà thuận. Nhưng bây giờ đột nhiên Thẩm An Dật kiếm được nhiều tiền, một truyền hai, hai truyền ba,... Mọi tầm mắt đều sẽ chú ý đến chỗ y.
Bất luận là quang minh chính đại hay là thập thò lén lút thì cũng sẽ có người đến thăm dò. Nếu như Thẩm An Dật không xử lý tốt, chuyện này chắc chắn sẽ trở nên rất ồn ào. Thôi thì vẫn là kiên trì một chút, cứ từng bước một mà đi, không cần phải quá đặt nặng việc kiếm tiền. Để cho mọi việc trước hết ổn thoả đã.
Đóng chặt cửa nhà, Thẩm An Dật mang theo ấm nước cùng khăn vải đã được y làm ướt hướng về con đường dẫn đến khe núi mà đi.
Thẩm An Dật nhìn trời đoán giờ không quá chuẩn. Trước kia đều xem thời gian bằng đồng hồ hoặc điện thoại, bây giờ thì phải sử dụng biện pháp thời xưa. Dựa vào ký ức của nguyên chủ, y có thể ước chừng được đại khái. Hẳn bây giờ là tầm chín giờ rưỡi đến mười giờ, cũng chính là đầu giờ Tỵ. Lúc Vương Bảo Nhi rời đi là vào khoảng giờ Thìn, tầm bảy giờ sáng. Dựa vào cái này tính toán một chút, cách nhau trước sau đâu đó khoảng hai giờ.
"Ngươi đang định đi chỗ Tiểu Nhị sao?" Từ xa đã thấy Thẩm An Dật cầm thứ gì đó trong tay. Ý cười trong mắt Vương Bảo Nhi tràn ra, thanh âm cũng ôn hoà hơn hai phần.
"Vương ca nhi." Thẩm An Dật dừng bước chân, cười nói. "Mấy chuyện trong nhà đã làm xong hết rồi nên ta mới định đi xem Tiểu Nhị một chút."
Sau khi đến gần, Vương Bảo Nhi không chút nào che giấu ánh mắt mà đánh giá Thẩm An Dật. Sắc mặt y so với hôm trước khá hơn rất nhiều, trong lòng vui mừng nhưng vẫn cau mày hỏi. "Ta có đi ngang qua nhà Lý đại phu, hắn nói không thấy ngươi qua xem bệnh."
"Vương ca nhi chớ quá lo. Thân thể của chính mình, bản thân ta rõ hơn ai hết. Hiện tại trong nhà không có việc nặng nhọc gì, ta tạm thời nghỉ ngơi, chậm rãi dưỡng khoẻ thì ổn rồi. Năm mươi đồng tiền kia dùng để bốc thuốc cũng không được bao nhiêu, chi bằng mua chút thịt thà cải thiện bữa ăn, người được ăn ngon khí sắc tự nhiên cũng sẽ tốt lên. Dạo này Tiểu Nhị ăn uống rất ngon miệng, chỉ được ăn thịt thôi mà hắn cũng đã ăn rất vui rồi." Dừng một chút, Thẩm An Dật lại nói. "Vương ca nhi, ta vừa nảy ra một ý như thế này. Rau củ trong nhà kể ra cũng nhiều nên ta định gánh chúng lên trấn trên để bán. Kiếm được chút tiền còn có thể mua một ít dầu muối mang về."
Nói đến đây Thẩm An Dật cũng có đôi chút ngại ngùng, y rũ mắt. "Ta và Tiểu Nhị bây giờ cũng được coi như là một gia đình nhỏ. Vương ca nhi gả cho anh cả, cũng đã có gia đình riêng của mình. Tính tình bác cả và bác dâu ra sao ta rõ nhất, Vương ca nhi thường xuyên đến giúp đỡ chúng ta như này... xem ra cũng không được ổn cho lắm."
Vương Bảo Nhi yên lặng nhìn Thẩm An Dật nói, vành mắt đã có chút phiếm hồng. Qua một hồi lâu mới ương ngạnh mà mở miệng. "Ngươi hiểu chuyện được như vậy thì tốt rồi." Vương Bảo Nhi ngừng một chút, ổn định cảm xúc rồi duỗi tay vỗ vỗ vai Thẩm An Dật. "Ngươi nghĩ ra được một ý tưởng rất hay. Ta có thể chiếu cố các ngươi bây giờ, không có nghĩa là ta có thể chiếu cố các ngươi cả đời. Sáng sớm ngày mai ta sẽ lên trấn bán đồ ăn, đến lúc đó sẽ sang gọi ngươi. Những cố gắng của ngươi ta sẽ luôn ghi tạc trong lòng, chút cực khổ ấy đối với ta không tính là gì cả. Tuy Tiểu Nhị nhà ta có hơi ngốc, nhưng nó là một đứa trẻ tốt, rồi cuộc sống sau này dần dần cũng sẽ thoải mái hơn."
"Vâng, ta biết rồi." Thẩm An Dật chủ động kéo tay Vương Bảo Nhi. "Người đang định đi xem Tiểu Nhị sao?"
"Không có. Ta phải xuống dưới ruộng hỗ trợ anh ngươi. Chỉ là thuận đường nên mới ghé xem ngươi thế nào." Vương Bảo Nhi cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa mà nhanh chóng rời đi. Quý An Dật bây giờ đã không còn giống như ngày xưa, so với trước đó trông còn tốt hơn, cũng thông minh hơn. Nhìn bộ dáng nói chuyện của y, nếu có thể vẫn luôn như vậy thì xem ra đây chính là may mắn của Tiểu Nhị.
Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, lời này quả thật nói không sai.
Thẩm An Dật nhìn theo bóng dáng vừa rời khỏi của Vương Bảo Nhi, khoé miệng nhẹ nhàng cười, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Hoá ra là như vậy...
Trong lòng Vương Bảo Nhi quan trọng nhất vẫn là Vương Tiểu Nhị. Tính cách của Vương Bảo Nhi từ nhỏ đến lớn đều không đổi. Không cần nhiều lời, chỉ cần là việc có lợi cho Vương Tiểu Nhị, Vương Bảo Nhi sẽ không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ đồng ý. Trong lòng Thẩm An Dật nhẹ nhõm đi không ít.
Vừa trông thấy Thẩm An Dật, Vương Tiểu Nhị liền nhếch miệng cười toe toét. Đôi con ngươi đen bóng sáng ngời nhìn y, giống hệt như một đứa trẻ vô tư thuần khiết.
"Ngốc Ngốc có khát nước không? Ban nãy trên đường đi gặp được anh trai ngươi nên có dừng lại nói chuyện một chút vì vậy mới đến trễ."
Thẩm An Dật mặc kệ Vương Tiểu Nhị có nghe hiểu hay không, chậm rãi dùng chất giọng ôn hoà mà cùng hắn nói chuyện. Có lẽ nghe nhiều rồi từ từ sẽ hiểu.
Vương Tiểu Nhị buông lỏng tay đang cầm cuốc, bàn tay thô ráp nắm lấy tay Thẩm An Dật rồi nhìn y cười, cả người là một bộ dáng rất vui mừng.
"Lại đây, trước tiên lau mặt đã." Thẩm An Dật đem ấm nước đặt sang một bên, dùng khăn vải lau mặt cho Vương Tiểu Nhị. Gương mặt của người này nếu nhìn kỹ, thật ra rất tuấn tú, nhưng biểu hiện lại có chút khờ khạo. Nếu như hắn là một người bình thường thì tiểu ca nhi ở làng trên xóm dưới đều có thể sẽ nhìn trúng hắn.
"Ngốc Ngốc này, ta vừa mới cùng anh trai của ngươi nói chuyện. Đồ ăn của nhà chúng ta có hơi nhiều, ăn không hết, nên ta định gánh một ít lên trấn bán. Sáng sớm ngày mai hai chúng ta cùng đi, bây giờ việc đồng áng cũng không cần quá vội."
Lau xong mặt rồi thì lại lau đến tay. Thẩm An Dật đem ấm nước đổ ra chén nhỏ. "Uống nước đi. Lát nữa ta về sớm một chút. Buổi sáng chỉ ăn ít cháo, không bao lâu nữa chắc ngươi sẽ lại đói bụng." Thẩm An Dật nhẹ giọng nói thầm, đưa tay sờ bụng của Vương Tiểu Nhị.
Vương Tiểu Nhị đang uống nước đột nhiên bị Thẩm An Dật sờ bụng thì nhanh chóng tránh né, gương mặt mang vẻ mờ mịt quay sang nhìn y.
"Ta quên mất ngươi sợ nhột." Thẩm An Dật xoa đầu hắn. "Uống nước đi. Ta ngồi đây nhìn ngươi làm việc, chờ khi làm xong cả hai chúng ta cùng nhau về nhà."
Vương Tiểu Nhị cười vui đến mức hai mắt cong cong. Hai chữ 'về nhà' này, hắn nghe hiểu.
Trừ hai mẫu ruộng nước này ra Vương gia còn khai khẩn đất hoang ở khe núi, vì không phải đất mặn nên có thể trồng được một ít khoai lang và rau dưa. Mấy ngày này Vương Tiểu Nhị chính là bận rộn làm việc ở đó. Ngoài ra ở sân trước Vương gia cũng có một vườn rau nhỏ.
Toàn bộ thời gian ở nhà đều được Thẩm An Dật dùng để sửa sang đồ đạc. Y thầm tính toán, sau khi ra đồng thăm Tiểu Nhị về sẽ dùng linh tuyền pha loãng với nước rồi lấy nước đó tưới cho mảnh đất trồng rau trước nhà.
Ngoại trừ sáu mươi đồng mà Vương Bảo Nhi cho hôm trước, trong nhà đến một xu tiền cũng không có.
Số tiền này đối với Thẩm An Dật căn bản không cần dùng đến. Ở chỗ y có linh tuyền nên y không quá lo lắng cho cơ thể này, chỉ cần sửa lại lượng thức ăn, bổ sung thêm dinh dưỡng là được.
Nếu Vương Bảo Nhi có hỏi đến, Thẩm An Dật cũng có thể trả lời. Y đã nghĩ ra cách đối phó hết cả rồi.
Chờ thêm mấy ngày nữa sau khi thu hoạch vườn rau xong Thẩm An Dật sẽ mang chúng lên trấn bán lấy tiền mua vài con gà, con vịt về nuôi. Không phải nuôi để bán mà y chỉ muốn nuôi để cải thiện cuộc sống. Gà vịt do chính tay mình nuôi ra ăn cũng ngon hơn.
Dưỡng cho thân thể thật khỏe rồi sau đó lại nghĩ biện pháp làm giàu. Nếu như không khoẻ mạnh, kiếm được nhiều tiền rồi rốt cuộc cũng không thể để dành được cho mình.
Thôn Hà Khê cách trấn Cảnh Dương không xa, đi bộ cũng chỉ mất nửa canh giờ. Bởi vì khoảng cách gần, thôn Hà Khê cũng tính là khá giả, nhà nhà đều ăn no mặc ấm. Hán tử có thể cưới được phu lang giỏi, tiểu ca nhi cũng có thể gả được lang quân tốt.
Chính vì nguyên nhân trên mà Thẩm An Dật mới nghĩ ra được ý này. Đầu tiên cứ gánh rau dưa lên trấn bán kiếm chút tiền lẻ, đây được xem là một biện pháp kiếm tiền khá phổ biến, cũng sẽ không làm cho người ta chú ý.
Ở trong thôn, Quý An Dật vốn được coi là một đứa ngốc. Thường ngày nếu không có chuyện gì xảy ra thì đều có thể chung sống hoà thuận. Nhưng bây giờ đột nhiên Thẩm An Dật kiếm được nhiều tiền, một truyền hai, hai truyền ba,... Mọi tầm mắt đều sẽ chú ý đến chỗ y.
Bất luận là quang minh chính đại hay là thập thò lén lút thì cũng sẽ có người đến thăm dò. Nếu như Thẩm An Dật không xử lý tốt, chuyện này chắc chắn sẽ trở nên rất ồn ào. Thôi thì vẫn là kiên trì một chút, cứ từng bước một mà đi, không cần phải quá đặt nặng việc kiếm tiền. Để cho mọi việc trước hết ổn thoả đã.
Đóng chặt cửa nhà, Thẩm An Dật mang theo ấm nước cùng khăn vải đã được y làm ướt hướng về con đường dẫn đến khe núi mà đi.
Thẩm An Dật nhìn trời đoán giờ không quá chuẩn. Trước kia đều xem thời gian bằng đồng hồ hoặc điện thoại, bây giờ thì phải sử dụng biện pháp thời xưa. Dựa vào ký ức của nguyên chủ, y có thể ước chừng được đại khái. Hẳn bây giờ là tầm chín giờ rưỡi đến mười giờ, cũng chính là đầu giờ Tỵ. Lúc Vương Bảo Nhi rời đi là vào khoảng giờ Thìn, tầm bảy giờ sáng. Dựa vào cái này tính toán một chút, cách nhau trước sau đâu đó khoảng hai giờ.
"Ngươi đang định đi chỗ Tiểu Nhị sao?" Từ xa đã thấy Thẩm An Dật cầm thứ gì đó trong tay. Ý cười trong mắt Vương Bảo Nhi tràn ra, thanh âm cũng ôn hoà hơn hai phần.
"Vương ca nhi." Thẩm An Dật dừng bước chân, cười nói. "Mấy chuyện trong nhà đã làm xong hết rồi nên ta mới định đi xem Tiểu Nhị một chút."
Sau khi đến gần, Vương Bảo Nhi không chút nào che giấu ánh mắt mà đánh giá Thẩm An Dật. Sắc mặt y so với hôm trước khá hơn rất nhiều, trong lòng vui mừng nhưng vẫn cau mày hỏi. "Ta có đi ngang qua nhà Lý đại phu, hắn nói không thấy ngươi qua xem bệnh."
"Vương ca nhi chớ quá lo. Thân thể của chính mình, bản thân ta rõ hơn ai hết. Hiện tại trong nhà không có việc nặng nhọc gì, ta tạm thời nghỉ ngơi, chậm rãi dưỡng khoẻ thì ổn rồi. Năm mươi đồng tiền kia dùng để bốc thuốc cũng không được bao nhiêu, chi bằng mua chút thịt thà cải thiện bữa ăn, người được ăn ngon khí sắc tự nhiên cũng sẽ tốt lên. Dạo này Tiểu Nhị ăn uống rất ngon miệng, chỉ được ăn thịt thôi mà hắn cũng đã ăn rất vui rồi." Dừng một chút, Thẩm An Dật lại nói. "Vương ca nhi, ta vừa nảy ra một ý như thế này. Rau củ trong nhà kể ra cũng nhiều nên ta định gánh chúng lên trấn trên để bán. Kiếm được chút tiền còn có thể mua một ít dầu muối mang về."
Nói đến đây Thẩm An Dật cũng có đôi chút ngại ngùng, y rũ mắt. "Ta và Tiểu Nhị bây giờ cũng được coi như là một gia đình nhỏ. Vương ca nhi gả cho anh cả, cũng đã có gia đình riêng của mình. Tính tình bác cả và bác dâu ra sao ta rõ nhất, Vương ca nhi thường xuyên đến giúp đỡ chúng ta như này... xem ra cũng không được ổn cho lắm."
Vương Bảo Nhi yên lặng nhìn Thẩm An Dật nói, vành mắt đã có chút phiếm hồng. Qua một hồi lâu mới ương ngạnh mà mở miệng. "Ngươi hiểu chuyện được như vậy thì tốt rồi." Vương Bảo Nhi ngừng một chút, ổn định cảm xúc rồi duỗi tay vỗ vỗ vai Thẩm An Dật. "Ngươi nghĩ ra được một ý tưởng rất hay. Ta có thể chiếu cố các ngươi bây giờ, không có nghĩa là ta có thể chiếu cố các ngươi cả đời. Sáng sớm ngày mai ta sẽ lên trấn bán đồ ăn, đến lúc đó sẽ sang gọi ngươi. Những cố gắng của ngươi ta sẽ luôn ghi tạc trong lòng, chút cực khổ ấy đối với ta không tính là gì cả. Tuy Tiểu Nhị nhà ta có hơi ngốc, nhưng nó là một đứa trẻ tốt, rồi cuộc sống sau này dần dần cũng sẽ thoải mái hơn."
"Vâng, ta biết rồi." Thẩm An Dật chủ động kéo tay Vương Bảo Nhi. "Người đang định đi xem Tiểu Nhị sao?"
"Không có. Ta phải xuống dưới ruộng hỗ trợ anh ngươi. Chỉ là thuận đường nên mới ghé xem ngươi thế nào." Vương Bảo Nhi cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa mà nhanh chóng rời đi. Quý An Dật bây giờ đã không còn giống như ngày xưa, so với trước đó trông còn tốt hơn, cũng thông minh hơn. Nhìn bộ dáng nói chuyện của y, nếu có thể vẫn luôn như vậy thì xem ra đây chính là may mắn của Tiểu Nhị.
Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, lời này quả thật nói không sai.
Thẩm An Dật nhìn theo bóng dáng vừa rời khỏi của Vương Bảo Nhi, khoé miệng nhẹ nhàng cười, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Hoá ra là như vậy...
Trong lòng Vương Bảo Nhi quan trọng nhất vẫn là Vương Tiểu Nhị. Tính cách của Vương Bảo Nhi từ nhỏ đến lớn đều không đổi. Không cần nhiều lời, chỉ cần là việc có lợi cho Vương Tiểu Nhị, Vương Bảo Nhi sẽ không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ đồng ý. Trong lòng Thẩm An Dật nhẹ nhõm đi không ít.
Vừa trông thấy Thẩm An Dật, Vương Tiểu Nhị liền nhếch miệng cười toe toét. Đôi con ngươi đen bóng sáng ngời nhìn y, giống hệt như một đứa trẻ vô tư thuần khiết.
"Ngốc Ngốc có khát nước không? Ban nãy trên đường đi gặp được anh trai ngươi nên có dừng lại nói chuyện một chút vì vậy mới đến trễ."
Thẩm An Dật mặc kệ Vương Tiểu Nhị có nghe hiểu hay không, chậm rãi dùng chất giọng ôn hoà mà cùng hắn nói chuyện. Có lẽ nghe nhiều rồi từ từ sẽ hiểu.
Vương Tiểu Nhị buông lỏng tay đang cầm cuốc, bàn tay thô ráp nắm lấy tay Thẩm An Dật rồi nhìn y cười, cả người là một bộ dáng rất vui mừng.
"Lại đây, trước tiên lau mặt đã." Thẩm An Dật đem ấm nước đặt sang một bên, dùng khăn vải lau mặt cho Vương Tiểu Nhị. Gương mặt của người này nếu nhìn kỹ, thật ra rất tuấn tú, nhưng biểu hiện lại có chút khờ khạo. Nếu như hắn là một người bình thường thì tiểu ca nhi ở làng trên xóm dưới đều có thể sẽ nhìn trúng hắn.
"Ngốc Ngốc này, ta vừa mới cùng anh trai của ngươi nói chuyện. Đồ ăn của nhà chúng ta có hơi nhiều, ăn không hết, nên ta định gánh một ít lên trấn bán. Sáng sớm ngày mai hai chúng ta cùng đi, bây giờ việc đồng áng cũng không cần quá vội."
Lau xong mặt rồi thì lại lau đến tay. Thẩm An Dật đem ấm nước đổ ra chén nhỏ. "Uống nước đi. Lát nữa ta về sớm một chút. Buổi sáng chỉ ăn ít cháo, không bao lâu nữa chắc ngươi sẽ lại đói bụng." Thẩm An Dật nhẹ giọng nói thầm, đưa tay sờ bụng của Vương Tiểu Nhị.
Vương Tiểu Nhị đang uống nước đột nhiên bị Thẩm An Dật sờ bụng thì nhanh chóng tránh né, gương mặt mang vẻ mờ mịt quay sang nhìn y.
"Ta quên mất ngươi sợ nhột." Thẩm An Dật xoa đầu hắn. "Uống nước đi. Ta ngồi đây nhìn ngươi làm việc, chờ khi làm xong cả hai chúng ta cùng nhau về nhà."
Vương Tiểu Nhị cười vui đến mức hai mắt cong cong. Hai chữ 'về nhà' này, hắn nghe hiểu.