Chương : 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Thư Vệ có chút thấp thỏm nhìn gần mười món ăn trên bàn, như vậy…….. Thật sự có thể sao?
Quay ngược trở lại một giờ trước.
Hắn không phải coi thường trứng, chỉ là….. “Cậu cũng không thể toàn bộ làm bằng trứng đi?”
Tào Nhất Lâm nhe răng cười, không nói gì, lại lục tìm trong tủ lạnh lần nữa, thứ có thể sử dụng thật sự hữu hạn, không còn cách nào khác, “Quản gia tiên sinh, phiền anh sang hàng xóm mượn một ít cà chua, hành và tỏi được không?
Cái gì? “Cậu, cậu muốn tôi mượn cái gì?” Lý Thư Vệ khó khăn duy trì nụ cười trên khuôn mặt.
“Cà chua, hành và tỏi.” Tào Nhất Lâm tưởng hắn không nhớ, kéo dài tốc độ nói lại một lần nữa.
“……” Thì ra không phải hắn nghe nhầm.
“Tôi đi trước chuẩn bị cái khác, phân công nhau làm đi.” Nói xong Tào Nhất Lâm tự mình đến bàn bếp xem xét chút gia vị, đều rất đầy đủ.
Thấy đối phương bận rộn hẳn lên, Lý Thư Vệ hai tay kéo kéo nút thắt cravat, không phải chỉ là mượn đồ thôi sao, hắn có thể làm được.
Mười lăm phút sau, Lý Thư Vệ tao nhã đem một rổ cà chua, hành và tỏi trở về, đặt trên bàn bếp.
Tào Nhất Lâm nói câu “Cảm ơn”, nhận lấy chuyển qua bắt đầu rửa cà chua, “A, tỏi này phiền anh bóc một chút.” Nói xong đưa tỏi nhét vào tay Lý Thư Vệ.
Hắn giằng co nhìn tỏi trong tay, để, hắn, bóc, tỏi! Cậu ta là cố ý sao? Cậu ta nhất định là cố ý! Cậu ta tuyệt đối là cố ý! Cậu ta khẳng định là cố ý……
Được rồi, coi như là vì cơm tối……
Bóc xong tép tỏi cuối cùng, Lý Thư Vệ đặt chén nhỏ bên cạnh Tào Nhất Lâm.
“Cảm ơn.” Tào Nhất Lâm nói, rồi bắt đầu làm cơm tối ngay.
Lý Thư Vệ nghe rồi bỏ tay xuống, ghét bỏ quay mặt sang một bên, toàn là mùi tỏi, hắn muốn đi rửa.
Hắn chà chà chà chà rồi lại chà, đặt lên mũi ngửi, rồi cau mày bỏ xuống nước rửa tiếp.
Hắn chà chà chà chà tiếp tục chà, ngửi lại, vẫn còn một ít, lại tiếp tục…….
“Ừm, cuối cùng cũng hết……..” Đến tận khi Lý Thư Vệ vừa lòng lúc này mới ngừng cái việc “ngược tay” này lại, xoay người lập tức ngẩn cả ra.
Hắn vừa rồi rửa tay chỉ dùng nửa giờ thôi phải không? Lý Thư Vệ nghi ngờ tự hỏi. Nếu không thì hai món ăn trên bàn như thế nào xuất hiện vậy.
Ngay lúc hắn còn đang sững sờ, thêm một nồi đồ ăn nữa được đặt lên bàn.
Hắn lại lần nữa giật giật khóe miệng, tốc độ này…….
Nửa giờ sau, cả gian bếp đều tràn ngập một mùi trứng.
Lý Thư Vệ đứng một bên lần thứ n kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, thơm quá…. Giống như cả nông trường trứng đang bay tới bay lui xung quanh hắn vậy.
Đột nhiên một tiếng thắng xe vang lên, đánh tỉnh Lý Thư Vệ khỏi thế giới trứng, có người đến!
“Tôi, tôi ra ngoài trước……” Lại nhìn thoáng qua “bàn tiệc trứng” trên bàn, hắn là một quản gia ưu tú, cố sức rút chân đi ra đại sảnh.
Lý Thư Vệ vừa mở cửa, lão nhị mặt liệt Từ Chất của Từ gia diện vô biểu tình tiêu sái tiến vào.
Họ tên: Từ Chất
Giới tính: Nam
Tính hướng: Không rõ (bố đẻ của cặp song sinh, có điều là do sau khi say rượu phát sinh vụ ấy ấy với một người phụ nữ nào đó, sinh ra cặp song sinh, nhưng lại vì băng huyết không ngừng mà mất, sau đó chưa từng gần gũi người phụ nữ nào)
Nghề nghiệp: Giám đốc Phòng tài vụ Từ thị
Châm ngôn sống: Nói ít làm nhiều
Số điểm manh: ★★★★★ (có một khuôn mặt liệt và tâm hồn menshow)
“Trong nhà có đầu bếp mới?” Từ Chất ngắn gọn hỏi.
“Vâng.” Lý Thư Vệ ngắn gọn đáp.
“Cơm tối cậu ta làm?”
“Vâng.”
“Xong chưa?”
“Xong ngay đây ạ, ngài có thể về phòng chỉnh lý trước.”
“Ừm.”
Đi chưa tới hai bước, lại quay đầu hỏi, “Về rồi?”
“A, đúng vậy, thiếu gia Từ Trình Từ Mặc đều đã về.” Hắn thiếu chút nữa không hiểu được thiếu gia Từ Chất muốn hỏi cái gì, nói chuyện sao lại càng ngày càng tiết kiệm vậy….
Lý Thư Vệ xoay người vừa muốn đóng cửa, đã bị một bàn tay chặn lại. Hắn giương mắt nhìn một cái, “Thiếu gia Từ Trạch.”
Họ tên: Từ Trạch
Giới tính: Nam
Tính hướng: Trên danh nghĩa là chỉ yêu thiên hạ mỹ nữ (có điều…… hắc hắc)
Nghề nghiệp: Giám đốc Phòng quan hệ xã hội Từ thị
Châm ngôn sống: Nếu có thể ôm cả hoa viên, vậy tại sao lại phải treo cổ trên một đóa hoa
Số điểm manh: ★★★★★ (dùng nụ cười như mộc xuân phong, khiến bạn bị hãm sâu vào ái tình đường mật — tại sao cũng là năm sao? Nguyên nhân là — rau xanh củ cải gì cũng đều yêu được)
“Tiểu Vệ, đã nói nhiều lần phải gọi tôi là Từ Trạch hoặc Trạch cơ mà. Đúng rồi, anh hai nói đầu bếp kia đã tới rồi hả?” Từ Trạch dõi mắt về phía phòng ăn cười hỏi.
“Đang ở trong bếp.” Lý Thư Vệ trên mặt lộ ra vệt đỏ ửng khả nghi.
“Ừ, tôi lên lầu thay quần áo trước, lát gặp.” Không hổ là “máy phát điện di động”, không lúc nào là không phát tán từ trường cường đại, hấp dẫn tất cả những người quanh mình, bất luận nam nữ.
Lý Thư Vệ toàn thân như đang bay đầy bong bóng phấn hồng, ngọt ngào dào dạt, thiếu gia Từ Trạch thật sự là thời khắc nào cũng ôn nhu như vậy.
“…..Quản gia tiên sinh, quản gia tiên sinh……..” Tào Nhất Lâm từ phòng bếp đi ra liền thấy Lý Thư Vệ mang bộ dáng hai tay nắm trước ngực vẻ mặt say mê, gọi mấy tiếng đều không có phản ứng, cậu đành phải dùng ngón trỏ tay trái không phải cầm xẻng nấu ăn chọt chọt Lý Thư Vệ.
Nháy mắt bong bóng phấn hồng “bụp bụp bụp”, toàn bộ vỡ nát, đứng trước mặt hắn đâu còn là thiếu gia Từ Trạch, mà là Tào Nhất Lâm mặc tạp dề, cầm xẻng nấu ăn, cau mày.
“Chuyện gì?” Khẩu khí không tốt nói.
“Có thể ăn cơm rồi.” Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Tào Nhất Lâm vẫn cảm nhận được cảm xúc mất hứng của quản gia tiên sinh, nếu nói về sáu năm sống trong Tào gia, thứ cậu học được nhiều nhất có lẽ chính là khả năng phát giác cực nhanh cảm xúc căm hận của người khác.
A, đúng rồi, cơm tối….. “Các chủ nhân còn chưa về hết, cậu mang thức ăn lên trước đi, tôi tìm người bưng đến phòng ăn là xong.”
“Ừ.”
Mười phút kế tiếp, người Từ gia ngoại trừ mấy vị lão nhân đang đi chơi khắp nơi, những người trẻ tuổi trong đó nhỏ nhất là cặp song sinh, tất cả đều ngồi vây quanh bàn ăn.
Từ Uy xem như lớn nhất trong đám đồng lứa này, ngồi ở vị trí đầu, giống mọi người tò mò nhìn một bàn đồ ăn được đậy nắp, đến tận khi người hầu mang món cuối cùng đặt xuống, hắn gật đầu với Lý Thư Vệ.
Lý Thư Vệ hít sâu một hơi, mở từng món ra, gọi tên món ăn, “Món thứ nhất là trứng xào cà chua.”
Mọi người rất tế nhị nhướn mày.
“Món thứ hai là trứng bạt ti.”
Cặp song sinh giật mình thêm cả tò mò khẽ mở chiếc miệng nhỏ nhắn.
“Món thứ ba là trứng muối hổ.” (chú thích: Trứng muối hổ là đầu tirn luộc chín trứng, bỏ vào chảo chiên một chút, sau đó kho tàu)
Từ Trạch tự nhiên khẽ giương môi, giật một cái.
“Món thứ tư là trứng xào đậu nhự.”
Ngay cả Từ Chất mặt luôn bị đơ cũng nhịn không được nhếch mép.
…..
“Thứ tám là trứng sốt, món cuối cùng là canh cà chua rong biển.” Lí Thư Vệ nói đến cảm thấy mất hết sức lực.
Khi hắn giới thiệu xong các món ăn, trên bàn cơm tràn ngập khí áp nặng nề.
Từ Uy bật cười khách khí hỏi, “Trong nhà mua nhiều trứng lắm sao?”
Lí Thư Vệ có chút khẩn trương lắc đầu.
“Hay là sắp hư rồi?”
Lí Thư Vệ tiếp tục lắc đầu.
“Vậy vì sao…..”
“Ăn ngon quá…….” Từ Vân dùng đũa xiên vào một miếng trứng muối hổ, hạnh phúc ăn trong miệng nói.
Họ tên: Từ Vân
Giới tính: Nữ
Tính hướng: Chủ lưu (phụ nữ thích đàn ông xem như chủ lưu)
Nghề nghiệp: sinh viên (còn là một sinh viên vừa trạch vừa hủ)
Châm ngôn sống: Nhìn mỹ thụ khắp thiên hạ, ngắm mỹ công tẫn nhân gian
Số điểm manh: ★★★★★ (cảm giác tồn tại yếu là đặc tính của cô, hủ nữ cũng rất là manh)
Giây tiếp theo tất cả mọi người đều thuận theo trực giác của khứu giác, tự gắp lấy món ăn mà mình cảm thấy hứng thú thưởng thức.
Năm phút sau…..
Mặt bàn bị quét sạch sành sanh, mọi người thỏa mãn sờ bụng, đã lâu không ăn no…. “Ợ”, đáy lòng tất cả đồng thời hiện lên một câu, chuyện hạnh phúc nhất trên đời không gì bằng một người đang đói mà được cho ăn no.
Từ Uy xem như tương đối bảo trì hình tượng dùng khăn ăn lau khóe miệng, “Mời Cao tiên sinh vào đây đi.”
“Dạ?” Lý Thư Vệ vẻ mặt nghi hoặc, hai giây sau mới phản ứng lại, nho nhỏ nói, “Đó là Tào tiên sinh.”
“À, mời Tào tiên sinh vào.” Từ Uy mặt không đổi sắc tâm không động vẻ mặt bình tĩnh sửa lại.
Họ tên: Từ Uy
Giới tính: Nam
Tính hướng: Thích đàn ông
Nghề nghiệp: Tổng giám đốc Từ thị
Châm ngôn sống: Kiếm nhiều tiền không bằng ăn nhiều cơm
Số điểm manh: ★★★★★ (dưới vẻ bề ngoài ôn nhu là một tâm hồn phúc hắc, khuyết điểm lớn nhất là không nhớ được họ người ta)
Lúc Lý Thư Vệ đi gọi Tào Nhất Lâm, cậu mới vừa quét dọn xong phòng bếp.
“Tào tiên sinh, Từ tiên sinh mời cậu qua phòng ăn.”
Tào Nhất Lâm rửa sạch tay, chùi chùi lên tạp dề, “A, đến ngay đây.”
Ngoại trừ Từ Uy và cặp song sinh từng gặp qua cậu, ba người còn lại khi trông thấy người làm ra những món ăn Trung Quốc mỹ vị như vậy thế mà lại là người tướng mạo không thua người mẫu trước mắt này, rất là giật mình.
Từ Vân: Hảo một cực phẩm nội trợ mỹ thụ
Từ Trạch: Vậy mà lại là đàn ông
Từ Chất: Quả nhiên người không thể nhìn bề ngoài
–
–
Trứng xào cà chua
Trứng bạt ti (bạt ti nghĩa là kéo sợi)
Trứng muối hổ
Trứng xào đậu nhự (đậu nhự là chao)
Trứng sốt
Canh cà chua rong biển
Gì chứ Sài Gòn đang nóng như này mà cả bàn cơm toàn mấy màu vàng đỏ chắc chết luôn ==|||
Lý Thư Vệ có chút thấp thỏm nhìn gần mười món ăn trên bàn, như vậy…….. Thật sự có thể sao?
Quay ngược trở lại một giờ trước.
Hắn không phải coi thường trứng, chỉ là….. “Cậu cũng không thể toàn bộ làm bằng trứng đi?”
Tào Nhất Lâm nhe răng cười, không nói gì, lại lục tìm trong tủ lạnh lần nữa, thứ có thể sử dụng thật sự hữu hạn, không còn cách nào khác, “Quản gia tiên sinh, phiền anh sang hàng xóm mượn một ít cà chua, hành và tỏi được không?
Cái gì? “Cậu, cậu muốn tôi mượn cái gì?” Lý Thư Vệ khó khăn duy trì nụ cười trên khuôn mặt.
“Cà chua, hành và tỏi.” Tào Nhất Lâm tưởng hắn không nhớ, kéo dài tốc độ nói lại một lần nữa.
“……” Thì ra không phải hắn nghe nhầm.
“Tôi đi trước chuẩn bị cái khác, phân công nhau làm đi.” Nói xong Tào Nhất Lâm tự mình đến bàn bếp xem xét chút gia vị, đều rất đầy đủ.
Thấy đối phương bận rộn hẳn lên, Lý Thư Vệ hai tay kéo kéo nút thắt cravat, không phải chỉ là mượn đồ thôi sao, hắn có thể làm được.
Mười lăm phút sau, Lý Thư Vệ tao nhã đem một rổ cà chua, hành và tỏi trở về, đặt trên bàn bếp.
Tào Nhất Lâm nói câu “Cảm ơn”, nhận lấy chuyển qua bắt đầu rửa cà chua, “A, tỏi này phiền anh bóc một chút.” Nói xong đưa tỏi nhét vào tay Lý Thư Vệ.
Hắn giằng co nhìn tỏi trong tay, để, hắn, bóc, tỏi! Cậu ta là cố ý sao? Cậu ta nhất định là cố ý! Cậu ta tuyệt đối là cố ý! Cậu ta khẳng định là cố ý……
Được rồi, coi như là vì cơm tối……
Bóc xong tép tỏi cuối cùng, Lý Thư Vệ đặt chén nhỏ bên cạnh Tào Nhất Lâm.
“Cảm ơn.” Tào Nhất Lâm nói, rồi bắt đầu làm cơm tối ngay.
Lý Thư Vệ nghe rồi bỏ tay xuống, ghét bỏ quay mặt sang một bên, toàn là mùi tỏi, hắn muốn đi rửa.
Hắn chà chà chà chà rồi lại chà, đặt lên mũi ngửi, rồi cau mày bỏ xuống nước rửa tiếp.
Hắn chà chà chà chà tiếp tục chà, ngửi lại, vẫn còn một ít, lại tiếp tục…….
“Ừm, cuối cùng cũng hết……..” Đến tận khi Lý Thư Vệ vừa lòng lúc này mới ngừng cái việc “ngược tay” này lại, xoay người lập tức ngẩn cả ra.
Hắn vừa rồi rửa tay chỉ dùng nửa giờ thôi phải không? Lý Thư Vệ nghi ngờ tự hỏi. Nếu không thì hai món ăn trên bàn như thế nào xuất hiện vậy.
Ngay lúc hắn còn đang sững sờ, thêm một nồi đồ ăn nữa được đặt lên bàn.
Hắn lại lần nữa giật giật khóe miệng, tốc độ này…….
Nửa giờ sau, cả gian bếp đều tràn ngập một mùi trứng.
Lý Thư Vệ đứng một bên lần thứ n kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, thơm quá…. Giống như cả nông trường trứng đang bay tới bay lui xung quanh hắn vậy.
Đột nhiên một tiếng thắng xe vang lên, đánh tỉnh Lý Thư Vệ khỏi thế giới trứng, có người đến!
“Tôi, tôi ra ngoài trước……” Lại nhìn thoáng qua “bàn tiệc trứng” trên bàn, hắn là một quản gia ưu tú, cố sức rút chân đi ra đại sảnh.
Lý Thư Vệ vừa mở cửa, lão nhị mặt liệt Từ Chất của Từ gia diện vô biểu tình tiêu sái tiến vào.
Họ tên: Từ Chất
Giới tính: Nam
Tính hướng: Không rõ (bố đẻ của cặp song sinh, có điều là do sau khi say rượu phát sinh vụ ấy ấy với một người phụ nữ nào đó, sinh ra cặp song sinh, nhưng lại vì băng huyết không ngừng mà mất, sau đó chưa từng gần gũi người phụ nữ nào)
Nghề nghiệp: Giám đốc Phòng tài vụ Từ thị
Châm ngôn sống: Nói ít làm nhiều
Số điểm manh: ★★★★★ (có một khuôn mặt liệt và tâm hồn menshow)
“Trong nhà có đầu bếp mới?” Từ Chất ngắn gọn hỏi.
“Vâng.” Lý Thư Vệ ngắn gọn đáp.
“Cơm tối cậu ta làm?”
“Vâng.”
“Xong chưa?”
“Xong ngay đây ạ, ngài có thể về phòng chỉnh lý trước.”
“Ừm.”
Đi chưa tới hai bước, lại quay đầu hỏi, “Về rồi?”
“A, đúng vậy, thiếu gia Từ Trình Từ Mặc đều đã về.” Hắn thiếu chút nữa không hiểu được thiếu gia Từ Chất muốn hỏi cái gì, nói chuyện sao lại càng ngày càng tiết kiệm vậy….
Lý Thư Vệ xoay người vừa muốn đóng cửa, đã bị một bàn tay chặn lại. Hắn giương mắt nhìn một cái, “Thiếu gia Từ Trạch.”
Họ tên: Từ Trạch
Giới tính: Nam
Tính hướng: Trên danh nghĩa là chỉ yêu thiên hạ mỹ nữ (có điều…… hắc hắc)
Nghề nghiệp: Giám đốc Phòng quan hệ xã hội Từ thị
Châm ngôn sống: Nếu có thể ôm cả hoa viên, vậy tại sao lại phải treo cổ trên một đóa hoa
Số điểm manh: ★★★★★ (dùng nụ cười như mộc xuân phong, khiến bạn bị hãm sâu vào ái tình đường mật — tại sao cũng là năm sao? Nguyên nhân là — rau xanh củ cải gì cũng đều yêu được)
“Tiểu Vệ, đã nói nhiều lần phải gọi tôi là Từ Trạch hoặc Trạch cơ mà. Đúng rồi, anh hai nói đầu bếp kia đã tới rồi hả?” Từ Trạch dõi mắt về phía phòng ăn cười hỏi.
“Đang ở trong bếp.” Lý Thư Vệ trên mặt lộ ra vệt đỏ ửng khả nghi.
“Ừ, tôi lên lầu thay quần áo trước, lát gặp.” Không hổ là “máy phát điện di động”, không lúc nào là không phát tán từ trường cường đại, hấp dẫn tất cả những người quanh mình, bất luận nam nữ.
Lý Thư Vệ toàn thân như đang bay đầy bong bóng phấn hồng, ngọt ngào dào dạt, thiếu gia Từ Trạch thật sự là thời khắc nào cũng ôn nhu như vậy.
“…..Quản gia tiên sinh, quản gia tiên sinh……..” Tào Nhất Lâm từ phòng bếp đi ra liền thấy Lý Thư Vệ mang bộ dáng hai tay nắm trước ngực vẻ mặt say mê, gọi mấy tiếng đều không có phản ứng, cậu đành phải dùng ngón trỏ tay trái không phải cầm xẻng nấu ăn chọt chọt Lý Thư Vệ.
Nháy mắt bong bóng phấn hồng “bụp bụp bụp”, toàn bộ vỡ nát, đứng trước mặt hắn đâu còn là thiếu gia Từ Trạch, mà là Tào Nhất Lâm mặc tạp dề, cầm xẻng nấu ăn, cau mày.
“Chuyện gì?” Khẩu khí không tốt nói.
“Có thể ăn cơm rồi.” Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Tào Nhất Lâm vẫn cảm nhận được cảm xúc mất hứng của quản gia tiên sinh, nếu nói về sáu năm sống trong Tào gia, thứ cậu học được nhiều nhất có lẽ chính là khả năng phát giác cực nhanh cảm xúc căm hận của người khác.
A, đúng rồi, cơm tối….. “Các chủ nhân còn chưa về hết, cậu mang thức ăn lên trước đi, tôi tìm người bưng đến phòng ăn là xong.”
“Ừ.”
Mười phút kế tiếp, người Từ gia ngoại trừ mấy vị lão nhân đang đi chơi khắp nơi, những người trẻ tuổi trong đó nhỏ nhất là cặp song sinh, tất cả đều ngồi vây quanh bàn ăn.
Từ Uy xem như lớn nhất trong đám đồng lứa này, ngồi ở vị trí đầu, giống mọi người tò mò nhìn một bàn đồ ăn được đậy nắp, đến tận khi người hầu mang món cuối cùng đặt xuống, hắn gật đầu với Lý Thư Vệ.
Lý Thư Vệ hít sâu một hơi, mở từng món ra, gọi tên món ăn, “Món thứ nhất là trứng xào cà chua.”
Mọi người rất tế nhị nhướn mày.
“Món thứ hai là trứng bạt ti.”
Cặp song sinh giật mình thêm cả tò mò khẽ mở chiếc miệng nhỏ nhắn.
“Món thứ ba là trứng muối hổ.” (chú thích: Trứng muối hổ là đầu tirn luộc chín trứng, bỏ vào chảo chiên một chút, sau đó kho tàu)
Từ Trạch tự nhiên khẽ giương môi, giật một cái.
“Món thứ tư là trứng xào đậu nhự.”
Ngay cả Từ Chất mặt luôn bị đơ cũng nhịn không được nhếch mép.
…..
“Thứ tám là trứng sốt, món cuối cùng là canh cà chua rong biển.” Lí Thư Vệ nói đến cảm thấy mất hết sức lực.
Khi hắn giới thiệu xong các món ăn, trên bàn cơm tràn ngập khí áp nặng nề.
Từ Uy bật cười khách khí hỏi, “Trong nhà mua nhiều trứng lắm sao?”
Lí Thư Vệ có chút khẩn trương lắc đầu.
“Hay là sắp hư rồi?”
Lí Thư Vệ tiếp tục lắc đầu.
“Vậy vì sao…..”
“Ăn ngon quá…….” Từ Vân dùng đũa xiên vào một miếng trứng muối hổ, hạnh phúc ăn trong miệng nói.
Họ tên: Từ Vân
Giới tính: Nữ
Tính hướng: Chủ lưu (phụ nữ thích đàn ông xem như chủ lưu)
Nghề nghiệp: sinh viên (còn là một sinh viên vừa trạch vừa hủ)
Châm ngôn sống: Nhìn mỹ thụ khắp thiên hạ, ngắm mỹ công tẫn nhân gian
Số điểm manh: ★★★★★ (cảm giác tồn tại yếu là đặc tính của cô, hủ nữ cũng rất là manh)
Giây tiếp theo tất cả mọi người đều thuận theo trực giác của khứu giác, tự gắp lấy món ăn mà mình cảm thấy hứng thú thưởng thức.
Năm phút sau…..
Mặt bàn bị quét sạch sành sanh, mọi người thỏa mãn sờ bụng, đã lâu không ăn no…. “Ợ”, đáy lòng tất cả đồng thời hiện lên một câu, chuyện hạnh phúc nhất trên đời không gì bằng một người đang đói mà được cho ăn no.
Từ Uy xem như tương đối bảo trì hình tượng dùng khăn ăn lau khóe miệng, “Mời Cao tiên sinh vào đây đi.”
“Dạ?” Lý Thư Vệ vẻ mặt nghi hoặc, hai giây sau mới phản ứng lại, nho nhỏ nói, “Đó là Tào tiên sinh.”
“À, mời Tào tiên sinh vào.” Từ Uy mặt không đổi sắc tâm không động vẻ mặt bình tĩnh sửa lại.
Họ tên: Từ Uy
Giới tính: Nam
Tính hướng: Thích đàn ông
Nghề nghiệp: Tổng giám đốc Từ thị
Châm ngôn sống: Kiếm nhiều tiền không bằng ăn nhiều cơm
Số điểm manh: ★★★★★ (dưới vẻ bề ngoài ôn nhu là một tâm hồn phúc hắc, khuyết điểm lớn nhất là không nhớ được họ người ta)
Lúc Lý Thư Vệ đi gọi Tào Nhất Lâm, cậu mới vừa quét dọn xong phòng bếp.
“Tào tiên sinh, Từ tiên sinh mời cậu qua phòng ăn.”
Tào Nhất Lâm rửa sạch tay, chùi chùi lên tạp dề, “A, đến ngay đây.”
Ngoại trừ Từ Uy và cặp song sinh từng gặp qua cậu, ba người còn lại khi trông thấy người làm ra những món ăn Trung Quốc mỹ vị như vậy thế mà lại là người tướng mạo không thua người mẫu trước mắt này, rất là giật mình.
Từ Vân: Hảo một cực phẩm nội trợ mỹ thụ
Từ Trạch: Vậy mà lại là đàn ông
Từ Chất: Quả nhiên người không thể nhìn bề ngoài
–
–
Trứng xào cà chua
Trứng bạt ti (bạt ti nghĩa là kéo sợi)
Trứng muối hổ
Trứng xào đậu nhự (đậu nhự là chao)
Trứng sốt
Canh cà chua rong biển
Gì chứ Sài Gòn đang nóng như này mà cả bàn cơm toàn mấy màu vàng đỏ chắc chết luôn ==|||