Chương : 56
Rầm rầm, rầm rầm… Mới sáng sớm Tào Nhất Lâm đã bị tiếng đập cửa đánh thức, vừa muốn đứng dậy, liền bị Từ Uy đè lại.
“Em ngủ tiếp đi, anh ra mở cửa.” Từ Uy tiện tay mặc một bộ đồ, nếu như mọi người trên thế giới có thể quên đi sự tồn tại của hai người họ thì hạnh phúc biết bao, thế nhưng lại nghĩ tới một ổ người trong nhà…
Mở cửa, “Tèn tén ten… Ngạc nhiên nha.” Chu Tiểu Hi xách theo một cái túi lớn đồ vật chen vào nhà.
“Làm phiền.” Dương Trác Vân cười theo vào.
“Tôi mang đến đồ tốt, mau gọi Tiểu Tào ra đây, xử lý một chút.” Quách Viễn Bằng một tay cầm rượu, một tay cầm hải sản.
“Tôi đến cho đủ số.” Hồ Đông Dũng đi cuối cùng.
Từ Uy trong lòng thầm liếc mắt khinh thường, đóng cửa lại, “Mấy người sao biết bọn tôi ở đây?”
Bọn họ để hết đồ lên chiếc bàn dài trong phòng ăn, “Chỉ có thể nói chuyện mà tôi không biết quá ít…” Chu Tiểu Hi làm dáng vẻ tiếc hận.
Không thèm nhìn thức ăn trên bàn, “Đến thăm tôi là tốt rồi, còn mang mấy thứ này tới làm chi, vậy hiện tại xem ra…” Các người có thể thức thời mà đi rồi đấy.
“Bọn tôi vừa đến, cả nước miếng còn chưa uống, đã muốn đuổi bọn tôi đi rồi, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ.” Chu Tiểu Hi vẻ mặt bất mãn.
“Đúng đó, không phải Tiểu Tào giật giải sao, bọn tôi tự mang đồ đến ăn mừng một trận đây.” Quách Nguyên Bằng kéo ghế ra ngồi xuống, dáng vẻ vô lại ngồi đợi mỹ thực.
“Các cậu đã có chút thành ý này, ít nhất cũng nên kêu một đầu bếp làm xong hẵng mang tới chứ.” Rõ ràng là đặc biệt tới chiếm tiện nghi của Tiểu Tào nhà hắn mà.
“Tiểu Tào không phải là đầu bếp sao, còn là quán quân giải đấu AC, cả thành phố A này còn có thể tìm được ai có danh tiếng lớn hơn cậu ấy sao.” Chu Tiểu Hi lập tức trả treo.
“Ai tới vậy?” Tào Nhất Lâm đêm hôm qua phải “vất vả” đến khuya luộm thuộm rời giường, giụi mắt đi ra.
Cả một phòng vốn đang cười nói đột nhiên yên tĩnh lại, cứ ngơ ngác nhìn Tào Nhất Lâm chỉ mặc độc một cái áo sơ mi, kỳ thực mọi người đã hiểu lầm rồi, dưới áo sơ mi còn có quần đùi, chẳng qua là vì đang mặc áo sơ mi của Từ Uy, lớn hơn hai số, cho nên vừa vặn che đi, chỉ là thị giác bị sai lệch vậy thôi lại dễ khiến người ta nảy sinh liên tưởng. Đặc biệt là trên cặp đùi thon nhỏ đều đặn có vài vết hồng khả nghi. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu xuyên vào, rọi lên trên người Tào Nhất Lâm, khiến những vết tích đó phiếm ánh vàng.
Rất đẹp, rất mông lung. Đây là đánh giá từ đáy lòng mọi người.
Có điều mỹ cảnh không kéo dài được mấy giây, Từ Uy phản ứng đầu tiên, đẩy người vào lại trong cửa.
“Sao không mặc đồ đã ra ngoài?” Tức giận chất vấn.
“Ơ… Em đang mặc áo sơ mi của anh mà.” Chưa từng nhìn thấy Từ Uy tức giận, Tào Nhất Lâm có chút luống cuống nắm vạt áo nói.
“…Mặc thêm quần đi.” Nhìn bộ dạng ấm ức của cậu, Từ Uy cũng không nỡ nói thêm gì nữa. Thấy Tiểu Tào yên lặng xoay người tìm quần, liền kéo người vào trong lòng, “Phải biết rằng tất thảy của em chỉ có anh mới được nhìn, đến tối mặc lại bộ này cho anh xem nha.” Thấy tai Tiểu Tào đã đỏ hồng cả lên, Từ Uy vốn vẫn còn có thể hơi kiềm chế, lại một lần nữa xúc động, lực ý chí của hắn giống như Iron Man vậy, lúc đối diện với vẻ mặt đỏ tai hồng của Tiểu Tào nhà hắn luôn luôn yếu lòng.
“Ngoài, ngoài kia còn có người…” Tào Nhất Lâm nửa đẩy nửa chống cự nói.
“Không cần để ý tới bọn họ.” Nói rồi thật sự hôn xuống, đặt người lên giường. Sau đó ôm ôm sờ sờ tiến hành…
“Nói nè… Tiểu Tào nhìn đúng là ‘tú sắc khả xan’ a…” Quách Nguyên Bằng nhịn một hồi mới phun ra được một câu như vậy.
“Đợi bọn họ đi ra, cậu lại khen thêm một lần nữa nha.” Dương Trác Vân bình thản nói một câu.
“…Tôi tuỳ tiện nói chút thôi ấy mà.” Nhớ tới cái “nâng mắt” cười như không cười của Từ Uy, Quách Nguyên Bằng liền run rẩy.
Hắn thấy, trên đời này chỉ có phụ nữ và Từ Uy là khó nuôi nhất, hắn không sợ người khác trực tiếp xông tới cho hắn một súng, chỉ sợ Từ Uy sẽ nhuộm đen tinh thần hắn. Vết thương trên người thế nào đều có thể dưỡng tốt, nhưng tinh thần bị hành hạ lại khác.
Nhớ lại lúc còn bé có một lần hắn không cẩn thận làm rơi hỏng cái mô hình máy bay mà Từ Uy rất thích, lúc có người lớn, Từ Uy trước mặt nói không sao. Nhưng từ đó về sau, chỉ cần là thứ hắn thích thì sẽ luôn xảy ra vấn đề, tỷ như món đồ chơi hắn thích, đều sẽ rơi hỏng; con gái hắn thích, vốn đã đồng ý làm gạn gái của hắn, thế nhưng mấy ngày sau đều sẽ bắt đầu mang bữa trưa cho Từ Uy. Hắn đi tìm Từ Uy lý luận, hai người quay qua đánh nhau, cuối cùng là hắn “không cẩn thận” mới bại bởi Từ Uy.
Vì ảnh hưởng từ hoàn cảnh sinh trưởng, những người khác luôn e ngại hắn, cho nên hắn vẫn luôn tùy hứng bá đạo, thế nhưng hắn vĩnh viễn sẽ nhớ, lúc đó hắn bị đánh quỳ rạp trên mặt đất nhìn Từ Uy đứng bên cạnh, trên mặt Từ Uy mặc dù bị trầy da, đồng thời vì đánh nhau mà chật vật không chịu nổi, nhưng cậu ta lại cười nói rằng, “Thứ mình thích đã không còn, rất khó chịu ha.” Từ đó trở đi, hắn không bao giờ dám tuỳ tiện đắc tội Từ Uy nữa, cho dù thực sự không cẩn thận đụng tới cậu ta, hắn cũng sẽ đi xin lỗi trước.
“Bọn họ sao còn chưa ra…” Chu Tiểu Hi nhìn cửa phòng đóng chặt nói.
“Chúng ta xem TV trước đi.” Xem tình trạng này, trong một khoảng thời gian hẳn là không ra được rồi, Dương Trác Vân kiến nghị. “Cách bữa trưa còn lâu lắm, tìm chút niềm vui đi.”
“Nhưng tôi còn chưa ăn sáng nữa, đang đợi Tiểu Tào nấu cơm đây…” Chu Tiểu Hi sờ sờ bụng, bây giờ còn đói a.
“Tôi đi xem tủ lạnh nhà họ có cái gì ăn không.” Dương Trác Vân sờ sờ đầu y, “Có phải tối qua vẽ đến khuya hay không?”
“Hơ, không có a… Tối qua tôi thật ra…” Y sợ nhất là Dương Trác Vân rầy y, Chu Tiểu Hi ở trong đầu cố gắng viết ra một lý do lí do thoái thác.
“Cơm nước xong về ngủ.” Dương Trác Vân trực tiếp hạ “mệnh lệnh”.
“Ừm…” Chuyện lát nữa thì để lát nữa nói đi, Chu Tiểu Hi suy tính trong bụng.
“Đến chỗ tôi.” Dương Trác Vân liền bồi thêm một câu.
“…Ờ.” Xem ra là không trốn được rồi…
“Chỉ có vài cái bánh bông lan, ăn lót bụng đi.” Dương Trác Vân đưa cái đĩa tới trước mặt Chu Tiểu Hi, “Tủ lạnh của bọn họ vậy mà lại trống không, thực ngạc nhiên.” Nói rồi, tự ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hi.
“Chúng ta có phải đã làm phiền họ rồi không?” Vừa thi đấu xong nói không chừng bọn họ muốn cùng trải qua thế giới của hai người, Chu Tiểu Hi vừa ăn vừa nói.
“Dù sao cũng là muốn ăn mừng, nhiều người cùng ăn mừng mới vui chứ.” Quách Nguyên Bằng mặc dù không thích đồ ngọt, có điều Tào Nhất Lâm làm vẫn có thể nếm thử chút… Ừm, cũng không tệ lắm. Trước đây hắn luôn cảm thấy đàn ông thích ăn đồ ngọt quá ẻo lả… Nhưng thế này thì chẳng lạ nhiều người lại thích như vậy.
“Ê ê, mỗi miếng một cái như cậu thì mấy chốc mà hết.” Nói rồi Chu Tiểu Hi bưng đĩa ra xa bàn ăn, trừng Quách Nguyên Bằng, triệt để bảo vệ bữa sáng của mình.
“Tôi nếm thử thôi, keo kiệt vậy làm gì, đợi lát Tiểu Tào đi ra để cậu ấy làm là được mà.” Nói rồi định chén tiếp, nhưng lại bị Dương Trác Vân đánh rớt cái móng heo đang thò tới.
“Nếu cậu muốn ăn, thì đợi Tiểu Tào đi ra nhờ cậu ấy làm tiếp cho.” Dương Trác Vân nói.
“Còn nhiều mà, để tôi ăn mấy miếng thì thế nào chứ.” Quách Nguyên Bằng nhìn Chu Tiểu Hi gắng sức nhét vào trong miệng, cũng không sợ nghẹn, “Cậu từ từ thôi.”
“Hông hao hờ, ừ ừ hẽ hông phòn hữa.” (Không bao giờ, từ từ sẽ không còn nữa) Chu Tiểu Hi lắc đầu, nói không thành tiếng. “Khụ khụ…”
“Tôi đã nói từ từ thôi mà, cậu xem nghẹn rồi kìa.” Quách Nguyên Bằng mặc dù ngoài miệng châm chọc, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào bánh bông lan trong đĩa.
Dương Trác Vân đúng lúc đưa đến một ly nước, cầm lấy cái đĩa trong tay Chu Tiểu Hi, vỗ vỗ lưng y, “Ăn chậm thôi, không ai giành với cậu.”
Nghe thế, Chu Tiểu Hi một tay chỉ Quách Nguyên Bằng: Không phải cậu ta đang giành với tôi sao. Trong ánh mắt truyền đạt đến Dương Trác Vân thông tin này.
“Yên tâm ăn đi, hắn không dám đâu.” Nói rồi ném cho Quách Nguyên Bằng một ánh mắt ôn hoà.
Nếu nói ngoại trừ Từ Uy, Quách Nguyên Bằng vẫn còn người khiến hắn sợ, không, phải nói là người khiến hắn kính nể, Dương Trác Vân tuyệt đối xếp hạng thứ ba. Kinh nghiệm bị giáo huấn từ nhỏ đến lớn hắn tổng kết được là, đối với Dương Trác Vân mà nói tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề, bạn đều có thể tuỳ tiện quyết định, nhưng trên tiền đề là phù hợp với ý nguyện của Chu Tiểu Hi.
Lúc còn bé hắn thấy Chu Tiểu Hi vừa trắng lại nhỏ bộ dạng giống như búp bê, cho rằng rất dễ ăn hiếp, hồi tiểu học mỗi khi đến giờ ăn trưa hắn luôn cướp thịt trong hộp cơm của Chu Tiểu Hi. Quá trình ăn thịt rất vui vẻ, nhưng kết quả ăn thịt rất bi thảm. Cuối cùng hắn phải ăn cơm trắng tròn một học kỳ, nhìn Chu Tiểu Hi vui sướng ăn hai phần thức ăn.
Bởi vì sau đó Dương Trác Vân tìm hắn cá cược, nói là muốn hai người thi chạy bộ, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện, lúc đầu hắn không muốn quan tâm, nhưng ai bảo hắn không chịu nổi bị kích thích, kết quả đương nhiên là hắn thua. Ai bảo hắn trước khi thi đấu không chịu nghe ngóng, người ta là đội trưởng đội điền kinh của trường tiểu học, hằng năm đều đi thi tỉnh mang hạng nhất về đấy.
Từ lúc mới bắt đầu biết bọn họ, chỉ cần là thứ Chu Tiểu Hi mong muốn, hắn tuyệt đối không lấy được, thứ Chu Tiểu Hi thích, hắn tuyệt đối không giành được, nói chung, chỉ cần là thứ Chu Tiểu Hi cảm thấy hứng thú, thì hắn chặt đứt ý niệm trong đầu là được rồi. Đắc tội Dương Trác Vân chỉ cần bị Dương Trác Vân “xử lý” một chút là được, Nhưng nếu đắc tội với Chu Tiểu Hi, thì sẽ bị Chu Tiểu Hi và Dương Trác Vân cùng nhau “thảo luận” giải quyết hắn như thế nào. Cho nên hắn mới xếp Chu Tiểu Hi ở vị trí “kính nể” thứ hai.
Bị Dương Trác Vân trừng như vậy, Quách Nguyên Bằng ở trong lòng thầm cân nhắc, nhanh chóng thôi nhìn trộm đĩa bánh bông lan, dù sao thì Tiểu Tào dễ nói chuyện hơn so với bọn này nhiều, đợi lát nữa năn nỉ cậu ấy một chút là được.
Mấy tiếng sau…
“Tôi nói nè, bọn họ đến giờ này là lâu quá rồi đi…” Quách Nguyên Bằng đã cảm thấy chán xem TV lắm rồi.
“Vậy cậu đi gõ cửa đi.” Chu Tiểu Hi ăn uống no đủ nửa nằm trên sô pha, xem chương trình giải trí cười ha ha.
“Tôi vẫn chưa đói, chương trình giải trí còn không tệ, người này tên là, tên là…” Gọi nửa ngày, cũng không gọi ra được một cái tên.
“Hứa An. Đúng là không có thường thức, cậu không xem TV sao? Gần đây anh ta hot lắm đó.” Chu Tiểu Hi khinh bỉ hắn.
“Tôi, tôi thường chỉ xem thời sự, loại chương trình này đơn thuần là lãng phí thời gian.”
“Có bữa tôi thấy cậu xem Super Model cơ mà, hai mắt thẳng tắp.”
“Đó là tôi đang bồi dưỡng mỹ cảm.”
“Giả đứng đắn!” Nói xong, Chu Tiểu Hi không thèm nhiều lời với hắn nữa.
“Muốn ăn gì, tôi đi nấu cơm.” Tào Nhất Lâm đột nhiên ở phía sau nhỏ giọng nói. Chung quy là có chút ngượng ngùng.
Bốn người đồng loạt quay đầu lại, đều không hề đề cập đến chuyện có khả năng vừa phát sinh ở trong phòng. “Cậu cuối cùng cũng ra, tôi sắp chết đói rồi, tôi muốn ăn cái món cậu làm lần trước…” Quách Nguyên Bằng vừa định gọi món.
“Em xem rồi làm, bọn họ đều không kén ăn đâu. Đúng không?” Từ Uy cười hỏi mọi người.
“Tiểu Tào làm ta đều thích ăn hết.” Chu Tiểu Hi nói.
“Có nguyên liệu gì thì làm cái đó đi.” Dương Trác Vân cũng nói.
“Đúng vậy, tay nghề của đầu bếp lớn, món nào món nấy đều là kinh điển.” Quách Nguyên Bằng nói tiếp.
“Ừ.” Hồ Đông Dũng cuối cùng nói.
–
” Oa, Tiểu Tào, tôi có thể mỗi ngày đều đến nhà cậu ăn không a…” Nhìn thức ăn đầy bàn, Chu Tiểu Hi vẻ mặt hạnh phúc nói.
“Tôi cũng tới.” Hồ Đông Dũng vừa ăn vừa nói.
“Lúc nào rảnh anh tới cũng được, dù sao thì tôi cũng phải nấu cơm. Thêm bộ chén đũa cũng không phải chuyện gì phiền toái.”
“Tốt quá, vậy sau này tôi sẽ cùng Trác Vân ca tới đây quấy rầy.”
“… Phí cơm nước một tháng là một vạn.” Từ Uy thối mặt nói.
“Hơ.” Tào Nhất Lâm cảm thấy có phải là hơi nhiều quá rồi không, chi phí cậu mua thức ăn mỗi ngày tối đa cũng chỉ vài trăm đồng thôi, còn đây là nếu cậu làm một bữa hải sản lớn mới vậy.
“A, nhiều quá đi…” Chu Tiểu Hi bất mãn nói, “Hiện tại kiếm tiền cực khổ lắm.” Tào Nhất Lâm ở bên cạnh cũng gật đầu, đúng là hơi nhiều.
“Mỗi người 1W (10,000).” Từ Uy lại nói.
“A…” Chu Tiểu Hi lại thét một tiếng chói tai. “Cướp của a…” Tào Nhất Lâm lại gật đầu phụ họa, đúng vậy, đúng vậy.
“Được rồi, vẫn là hai vạn đi, đầu bếp quán quân giải đấu AC mỗi tháng thu cậu hai vạn, cậu đúng là có lời quá rồi.” Từ Uy ra vẻ cậu chiếm tiện nghi rất lớn nói.
“…Cứ vậy đi.” Dương Trác Vân sợ nói thêm gì nữa thì Từ Uy sẽ còn tiếp tục nâng giá, vội đồng ý.
“Không phụ trách bữa sáng, bữa trưa và bữa tối tự kêu người tới lấy.”
Phục vụ cũng không được đến nơi, Chu Tiểu Hi nói thầm.
“Đúng rồi, Tiểu Tào, cậu vẫn quyết định không trở về nhà họ Tào sao?” Chu Tiểu Hi đột nhiên nhớ tới sự kiện kia, nếu không sao vẫn còn tiếp tục ở nhà họ Tào phụ trách cơm nước của mọi người chứ.
“Trở về nhà họ Tào?” Tào Nhất Lâm không rõ ý của Chu Tiểu Hi.
“Ăn sườn nhiều một chút, cậu thích nhất mà.” Dương Trác Vân vội gắp một miếng bỏ vào trong chén của y, trước khi tới vậy mà lại quên mất nói với Tiểu Hi chuyện kia.
“À.” Có lẽ là ý thức được Tiểu Tào có thể vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra, Chu Tiểu Hi vội cúi đầu gặm sườn heo.
“Sao tôi lại phải trở về nhà họ Tào?”
“Em ngủ tiếp đi, anh ra mở cửa.” Từ Uy tiện tay mặc một bộ đồ, nếu như mọi người trên thế giới có thể quên đi sự tồn tại của hai người họ thì hạnh phúc biết bao, thế nhưng lại nghĩ tới một ổ người trong nhà…
Mở cửa, “Tèn tén ten… Ngạc nhiên nha.” Chu Tiểu Hi xách theo một cái túi lớn đồ vật chen vào nhà.
“Làm phiền.” Dương Trác Vân cười theo vào.
“Tôi mang đến đồ tốt, mau gọi Tiểu Tào ra đây, xử lý một chút.” Quách Viễn Bằng một tay cầm rượu, một tay cầm hải sản.
“Tôi đến cho đủ số.” Hồ Đông Dũng đi cuối cùng.
Từ Uy trong lòng thầm liếc mắt khinh thường, đóng cửa lại, “Mấy người sao biết bọn tôi ở đây?”
Bọn họ để hết đồ lên chiếc bàn dài trong phòng ăn, “Chỉ có thể nói chuyện mà tôi không biết quá ít…” Chu Tiểu Hi làm dáng vẻ tiếc hận.
Không thèm nhìn thức ăn trên bàn, “Đến thăm tôi là tốt rồi, còn mang mấy thứ này tới làm chi, vậy hiện tại xem ra…” Các người có thể thức thời mà đi rồi đấy.
“Bọn tôi vừa đến, cả nước miếng còn chưa uống, đã muốn đuổi bọn tôi đi rồi, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ.” Chu Tiểu Hi vẻ mặt bất mãn.
“Đúng đó, không phải Tiểu Tào giật giải sao, bọn tôi tự mang đồ đến ăn mừng một trận đây.” Quách Nguyên Bằng kéo ghế ra ngồi xuống, dáng vẻ vô lại ngồi đợi mỹ thực.
“Các cậu đã có chút thành ý này, ít nhất cũng nên kêu một đầu bếp làm xong hẵng mang tới chứ.” Rõ ràng là đặc biệt tới chiếm tiện nghi của Tiểu Tào nhà hắn mà.
“Tiểu Tào không phải là đầu bếp sao, còn là quán quân giải đấu AC, cả thành phố A này còn có thể tìm được ai có danh tiếng lớn hơn cậu ấy sao.” Chu Tiểu Hi lập tức trả treo.
“Ai tới vậy?” Tào Nhất Lâm đêm hôm qua phải “vất vả” đến khuya luộm thuộm rời giường, giụi mắt đi ra.
Cả một phòng vốn đang cười nói đột nhiên yên tĩnh lại, cứ ngơ ngác nhìn Tào Nhất Lâm chỉ mặc độc một cái áo sơ mi, kỳ thực mọi người đã hiểu lầm rồi, dưới áo sơ mi còn có quần đùi, chẳng qua là vì đang mặc áo sơ mi của Từ Uy, lớn hơn hai số, cho nên vừa vặn che đi, chỉ là thị giác bị sai lệch vậy thôi lại dễ khiến người ta nảy sinh liên tưởng. Đặc biệt là trên cặp đùi thon nhỏ đều đặn có vài vết hồng khả nghi. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu xuyên vào, rọi lên trên người Tào Nhất Lâm, khiến những vết tích đó phiếm ánh vàng.
Rất đẹp, rất mông lung. Đây là đánh giá từ đáy lòng mọi người.
Có điều mỹ cảnh không kéo dài được mấy giây, Từ Uy phản ứng đầu tiên, đẩy người vào lại trong cửa.
“Sao không mặc đồ đã ra ngoài?” Tức giận chất vấn.
“Ơ… Em đang mặc áo sơ mi của anh mà.” Chưa từng nhìn thấy Từ Uy tức giận, Tào Nhất Lâm có chút luống cuống nắm vạt áo nói.
“…Mặc thêm quần đi.” Nhìn bộ dạng ấm ức của cậu, Từ Uy cũng không nỡ nói thêm gì nữa. Thấy Tiểu Tào yên lặng xoay người tìm quần, liền kéo người vào trong lòng, “Phải biết rằng tất thảy của em chỉ có anh mới được nhìn, đến tối mặc lại bộ này cho anh xem nha.” Thấy tai Tiểu Tào đã đỏ hồng cả lên, Từ Uy vốn vẫn còn có thể hơi kiềm chế, lại một lần nữa xúc động, lực ý chí của hắn giống như Iron Man vậy, lúc đối diện với vẻ mặt đỏ tai hồng của Tiểu Tào nhà hắn luôn luôn yếu lòng.
“Ngoài, ngoài kia còn có người…” Tào Nhất Lâm nửa đẩy nửa chống cự nói.
“Không cần để ý tới bọn họ.” Nói rồi thật sự hôn xuống, đặt người lên giường. Sau đó ôm ôm sờ sờ tiến hành…
“Nói nè… Tiểu Tào nhìn đúng là ‘tú sắc khả xan’ a…” Quách Nguyên Bằng nhịn một hồi mới phun ra được một câu như vậy.
“Đợi bọn họ đi ra, cậu lại khen thêm một lần nữa nha.” Dương Trác Vân bình thản nói một câu.
“…Tôi tuỳ tiện nói chút thôi ấy mà.” Nhớ tới cái “nâng mắt” cười như không cười của Từ Uy, Quách Nguyên Bằng liền run rẩy.
Hắn thấy, trên đời này chỉ có phụ nữ và Từ Uy là khó nuôi nhất, hắn không sợ người khác trực tiếp xông tới cho hắn một súng, chỉ sợ Từ Uy sẽ nhuộm đen tinh thần hắn. Vết thương trên người thế nào đều có thể dưỡng tốt, nhưng tinh thần bị hành hạ lại khác.
Nhớ lại lúc còn bé có một lần hắn không cẩn thận làm rơi hỏng cái mô hình máy bay mà Từ Uy rất thích, lúc có người lớn, Từ Uy trước mặt nói không sao. Nhưng từ đó về sau, chỉ cần là thứ hắn thích thì sẽ luôn xảy ra vấn đề, tỷ như món đồ chơi hắn thích, đều sẽ rơi hỏng; con gái hắn thích, vốn đã đồng ý làm gạn gái của hắn, thế nhưng mấy ngày sau đều sẽ bắt đầu mang bữa trưa cho Từ Uy. Hắn đi tìm Từ Uy lý luận, hai người quay qua đánh nhau, cuối cùng là hắn “không cẩn thận” mới bại bởi Từ Uy.
Vì ảnh hưởng từ hoàn cảnh sinh trưởng, những người khác luôn e ngại hắn, cho nên hắn vẫn luôn tùy hứng bá đạo, thế nhưng hắn vĩnh viễn sẽ nhớ, lúc đó hắn bị đánh quỳ rạp trên mặt đất nhìn Từ Uy đứng bên cạnh, trên mặt Từ Uy mặc dù bị trầy da, đồng thời vì đánh nhau mà chật vật không chịu nổi, nhưng cậu ta lại cười nói rằng, “Thứ mình thích đã không còn, rất khó chịu ha.” Từ đó trở đi, hắn không bao giờ dám tuỳ tiện đắc tội Từ Uy nữa, cho dù thực sự không cẩn thận đụng tới cậu ta, hắn cũng sẽ đi xin lỗi trước.
“Bọn họ sao còn chưa ra…” Chu Tiểu Hi nhìn cửa phòng đóng chặt nói.
“Chúng ta xem TV trước đi.” Xem tình trạng này, trong một khoảng thời gian hẳn là không ra được rồi, Dương Trác Vân kiến nghị. “Cách bữa trưa còn lâu lắm, tìm chút niềm vui đi.”
“Nhưng tôi còn chưa ăn sáng nữa, đang đợi Tiểu Tào nấu cơm đây…” Chu Tiểu Hi sờ sờ bụng, bây giờ còn đói a.
“Tôi đi xem tủ lạnh nhà họ có cái gì ăn không.” Dương Trác Vân sờ sờ đầu y, “Có phải tối qua vẽ đến khuya hay không?”
“Hơ, không có a… Tối qua tôi thật ra…” Y sợ nhất là Dương Trác Vân rầy y, Chu Tiểu Hi ở trong đầu cố gắng viết ra một lý do lí do thoái thác.
“Cơm nước xong về ngủ.” Dương Trác Vân trực tiếp hạ “mệnh lệnh”.
“Ừm…” Chuyện lát nữa thì để lát nữa nói đi, Chu Tiểu Hi suy tính trong bụng.
“Đến chỗ tôi.” Dương Trác Vân liền bồi thêm một câu.
“…Ờ.” Xem ra là không trốn được rồi…
“Chỉ có vài cái bánh bông lan, ăn lót bụng đi.” Dương Trác Vân đưa cái đĩa tới trước mặt Chu Tiểu Hi, “Tủ lạnh của bọn họ vậy mà lại trống không, thực ngạc nhiên.” Nói rồi, tự ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hi.
“Chúng ta có phải đã làm phiền họ rồi không?” Vừa thi đấu xong nói không chừng bọn họ muốn cùng trải qua thế giới của hai người, Chu Tiểu Hi vừa ăn vừa nói.
“Dù sao cũng là muốn ăn mừng, nhiều người cùng ăn mừng mới vui chứ.” Quách Nguyên Bằng mặc dù không thích đồ ngọt, có điều Tào Nhất Lâm làm vẫn có thể nếm thử chút… Ừm, cũng không tệ lắm. Trước đây hắn luôn cảm thấy đàn ông thích ăn đồ ngọt quá ẻo lả… Nhưng thế này thì chẳng lạ nhiều người lại thích như vậy.
“Ê ê, mỗi miếng một cái như cậu thì mấy chốc mà hết.” Nói rồi Chu Tiểu Hi bưng đĩa ra xa bàn ăn, trừng Quách Nguyên Bằng, triệt để bảo vệ bữa sáng của mình.
“Tôi nếm thử thôi, keo kiệt vậy làm gì, đợi lát Tiểu Tào đi ra để cậu ấy làm là được mà.” Nói rồi định chén tiếp, nhưng lại bị Dương Trác Vân đánh rớt cái móng heo đang thò tới.
“Nếu cậu muốn ăn, thì đợi Tiểu Tào đi ra nhờ cậu ấy làm tiếp cho.” Dương Trác Vân nói.
“Còn nhiều mà, để tôi ăn mấy miếng thì thế nào chứ.” Quách Nguyên Bằng nhìn Chu Tiểu Hi gắng sức nhét vào trong miệng, cũng không sợ nghẹn, “Cậu từ từ thôi.”
“Hông hao hờ, ừ ừ hẽ hông phòn hữa.” (Không bao giờ, từ từ sẽ không còn nữa) Chu Tiểu Hi lắc đầu, nói không thành tiếng. “Khụ khụ…”
“Tôi đã nói từ từ thôi mà, cậu xem nghẹn rồi kìa.” Quách Nguyên Bằng mặc dù ngoài miệng châm chọc, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào bánh bông lan trong đĩa.
Dương Trác Vân đúng lúc đưa đến một ly nước, cầm lấy cái đĩa trong tay Chu Tiểu Hi, vỗ vỗ lưng y, “Ăn chậm thôi, không ai giành với cậu.”
Nghe thế, Chu Tiểu Hi một tay chỉ Quách Nguyên Bằng: Không phải cậu ta đang giành với tôi sao. Trong ánh mắt truyền đạt đến Dương Trác Vân thông tin này.
“Yên tâm ăn đi, hắn không dám đâu.” Nói rồi ném cho Quách Nguyên Bằng một ánh mắt ôn hoà.
Nếu nói ngoại trừ Từ Uy, Quách Nguyên Bằng vẫn còn người khiến hắn sợ, không, phải nói là người khiến hắn kính nể, Dương Trác Vân tuyệt đối xếp hạng thứ ba. Kinh nghiệm bị giáo huấn từ nhỏ đến lớn hắn tổng kết được là, đối với Dương Trác Vân mà nói tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề, bạn đều có thể tuỳ tiện quyết định, nhưng trên tiền đề là phù hợp với ý nguyện của Chu Tiểu Hi.
Lúc còn bé hắn thấy Chu Tiểu Hi vừa trắng lại nhỏ bộ dạng giống như búp bê, cho rằng rất dễ ăn hiếp, hồi tiểu học mỗi khi đến giờ ăn trưa hắn luôn cướp thịt trong hộp cơm của Chu Tiểu Hi. Quá trình ăn thịt rất vui vẻ, nhưng kết quả ăn thịt rất bi thảm. Cuối cùng hắn phải ăn cơm trắng tròn một học kỳ, nhìn Chu Tiểu Hi vui sướng ăn hai phần thức ăn.
Bởi vì sau đó Dương Trác Vân tìm hắn cá cược, nói là muốn hai người thi chạy bộ, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện, lúc đầu hắn không muốn quan tâm, nhưng ai bảo hắn không chịu nổi bị kích thích, kết quả đương nhiên là hắn thua. Ai bảo hắn trước khi thi đấu không chịu nghe ngóng, người ta là đội trưởng đội điền kinh của trường tiểu học, hằng năm đều đi thi tỉnh mang hạng nhất về đấy.
Từ lúc mới bắt đầu biết bọn họ, chỉ cần là thứ Chu Tiểu Hi mong muốn, hắn tuyệt đối không lấy được, thứ Chu Tiểu Hi thích, hắn tuyệt đối không giành được, nói chung, chỉ cần là thứ Chu Tiểu Hi cảm thấy hứng thú, thì hắn chặt đứt ý niệm trong đầu là được rồi. Đắc tội Dương Trác Vân chỉ cần bị Dương Trác Vân “xử lý” một chút là được, Nhưng nếu đắc tội với Chu Tiểu Hi, thì sẽ bị Chu Tiểu Hi và Dương Trác Vân cùng nhau “thảo luận” giải quyết hắn như thế nào. Cho nên hắn mới xếp Chu Tiểu Hi ở vị trí “kính nể” thứ hai.
Bị Dương Trác Vân trừng như vậy, Quách Nguyên Bằng ở trong lòng thầm cân nhắc, nhanh chóng thôi nhìn trộm đĩa bánh bông lan, dù sao thì Tiểu Tào dễ nói chuyện hơn so với bọn này nhiều, đợi lát nữa năn nỉ cậu ấy một chút là được.
Mấy tiếng sau…
“Tôi nói nè, bọn họ đến giờ này là lâu quá rồi đi…” Quách Nguyên Bằng đã cảm thấy chán xem TV lắm rồi.
“Vậy cậu đi gõ cửa đi.” Chu Tiểu Hi ăn uống no đủ nửa nằm trên sô pha, xem chương trình giải trí cười ha ha.
“Tôi vẫn chưa đói, chương trình giải trí còn không tệ, người này tên là, tên là…” Gọi nửa ngày, cũng không gọi ra được một cái tên.
“Hứa An. Đúng là không có thường thức, cậu không xem TV sao? Gần đây anh ta hot lắm đó.” Chu Tiểu Hi khinh bỉ hắn.
“Tôi, tôi thường chỉ xem thời sự, loại chương trình này đơn thuần là lãng phí thời gian.”
“Có bữa tôi thấy cậu xem Super Model cơ mà, hai mắt thẳng tắp.”
“Đó là tôi đang bồi dưỡng mỹ cảm.”
“Giả đứng đắn!” Nói xong, Chu Tiểu Hi không thèm nhiều lời với hắn nữa.
“Muốn ăn gì, tôi đi nấu cơm.” Tào Nhất Lâm đột nhiên ở phía sau nhỏ giọng nói. Chung quy là có chút ngượng ngùng.
Bốn người đồng loạt quay đầu lại, đều không hề đề cập đến chuyện có khả năng vừa phát sinh ở trong phòng. “Cậu cuối cùng cũng ra, tôi sắp chết đói rồi, tôi muốn ăn cái món cậu làm lần trước…” Quách Nguyên Bằng vừa định gọi món.
“Em xem rồi làm, bọn họ đều không kén ăn đâu. Đúng không?” Từ Uy cười hỏi mọi người.
“Tiểu Tào làm ta đều thích ăn hết.” Chu Tiểu Hi nói.
“Có nguyên liệu gì thì làm cái đó đi.” Dương Trác Vân cũng nói.
“Đúng vậy, tay nghề của đầu bếp lớn, món nào món nấy đều là kinh điển.” Quách Nguyên Bằng nói tiếp.
“Ừ.” Hồ Đông Dũng cuối cùng nói.
–
” Oa, Tiểu Tào, tôi có thể mỗi ngày đều đến nhà cậu ăn không a…” Nhìn thức ăn đầy bàn, Chu Tiểu Hi vẻ mặt hạnh phúc nói.
“Tôi cũng tới.” Hồ Đông Dũng vừa ăn vừa nói.
“Lúc nào rảnh anh tới cũng được, dù sao thì tôi cũng phải nấu cơm. Thêm bộ chén đũa cũng không phải chuyện gì phiền toái.”
“Tốt quá, vậy sau này tôi sẽ cùng Trác Vân ca tới đây quấy rầy.”
“… Phí cơm nước một tháng là một vạn.” Từ Uy thối mặt nói.
“Hơ.” Tào Nhất Lâm cảm thấy có phải là hơi nhiều quá rồi không, chi phí cậu mua thức ăn mỗi ngày tối đa cũng chỉ vài trăm đồng thôi, còn đây là nếu cậu làm một bữa hải sản lớn mới vậy.
“A, nhiều quá đi…” Chu Tiểu Hi bất mãn nói, “Hiện tại kiếm tiền cực khổ lắm.” Tào Nhất Lâm ở bên cạnh cũng gật đầu, đúng là hơi nhiều.
“Mỗi người 1W (10,000).” Từ Uy lại nói.
“A…” Chu Tiểu Hi lại thét một tiếng chói tai. “Cướp của a…” Tào Nhất Lâm lại gật đầu phụ họa, đúng vậy, đúng vậy.
“Được rồi, vẫn là hai vạn đi, đầu bếp quán quân giải đấu AC mỗi tháng thu cậu hai vạn, cậu đúng là có lời quá rồi.” Từ Uy ra vẻ cậu chiếm tiện nghi rất lớn nói.
“…Cứ vậy đi.” Dương Trác Vân sợ nói thêm gì nữa thì Từ Uy sẽ còn tiếp tục nâng giá, vội đồng ý.
“Không phụ trách bữa sáng, bữa trưa và bữa tối tự kêu người tới lấy.”
Phục vụ cũng không được đến nơi, Chu Tiểu Hi nói thầm.
“Đúng rồi, Tiểu Tào, cậu vẫn quyết định không trở về nhà họ Tào sao?” Chu Tiểu Hi đột nhiên nhớ tới sự kiện kia, nếu không sao vẫn còn tiếp tục ở nhà họ Tào phụ trách cơm nước của mọi người chứ.
“Trở về nhà họ Tào?” Tào Nhất Lâm không rõ ý của Chu Tiểu Hi.
“Ăn sườn nhiều một chút, cậu thích nhất mà.” Dương Trác Vân vội gắp một miếng bỏ vào trong chén của y, trước khi tới vậy mà lại quên mất nói với Tiểu Hi chuyện kia.
“À.” Có lẽ là ý thức được Tiểu Tào có thể vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra, Chu Tiểu Hi vội cúi đầu gặm sườn heo.
“Sao tôi lại phải trở về nhà họ Tào?”