Chương : 10
Editor: RG
Thì ra là thích.
Trần Dục Sâm vẫn luôn thích Lãm Nguyệt.
Đáp án này rõ ràng và chắc chắn mà xuất hiện trong lòng anh, không cho anh trốn tránh, mà anh, cũng không muốn trốn tránh.
Đáp án này còn mang theo một cỗ hương vị ngọt ngào.
Hai người đã từng đối chọi gay gắt, là ngọt.
Những tin đồn càng gỡ càng rối, là ngọt.
Cô đã từng vì anh mà không do dự ôm đứa trẻ xa lạ trước cửa vào nhà, là ngọt.
Thậm chí, anh bị cô thay tã, nước miếng không kiểm soát được chảy ra, cũng là ngọt.
Dù là anh có vô tình hay cố ý ghi nhớ gì đó, chỉ cần có liên quan tới cô, trong ký ức của anh, mỗi một khoảnh khắc, mỗi phút, mỗi giây bây giờ đều trở thành ngọt ngào.
Một làn sóng tràn ra từ đáy lòng, uyển chuyển nhưng cuộn trào mãnh liệt, khiến tất cả sự bình tĩnh của anh đều sụp đổ.
Thậm chí bắt đầu cảm tạ hệ thống trong đầu, cảm tạ nó để anh té xỉu ngay trước cửa nhà cô, thậm chí còn cảm tạ nó đã khiến anh biến thành con nít không chút năng lực tự khống chế.
Để anh nhận rõ tim mình.
Bé con chậm rãi mỉm cười, từ đuôi lông mày đến khóe mắt, chỗ nào cũng mềm mại ngọt ngào, mỗi tấc đều là ôn nhu, thậm chí đến từng sợi tóc cũng thể hiện sự vui vẻ.
.........
Buổi tối, đột nhiên hệ thống nói với Trần Dục Sâm, di động của anh có tin nhắn.
Trần Dục Sâm đang học tập lấy lại tinh thần, tuy giọng nói hơi thanh lãnh, nhưng sự lạnh lẽo và thờ ơ khiến hệ thống không rét mà run lúc trước đột nhiên biến mất.
Hệ thống sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng, niềm nở đem tin nhắn đến trước mắt anh.
Tuy hệ thống cao cấp hơn một chút, nhưng bản chất vẫn là khí giới, dù không cần quá nhiều năng lượng, nhưng di động cũng thuộc về một trong những loại thức ăn của nó, đã sớm bị nó cắn nuốt, việc bắt một tín hiệu điện từ đối với hệ thống mà nói quả thực quá dễ dàng.
Tin nhắn từ cha Trần.
Không hỏi anh ở đâu, cũng không hỏi anh có cần giúp đỡ hay không, chỉ hỏi anh khi nào thì có thể mang con dâu về.
Đàn ông Trần gia, một khi đã thông suốt, chưa bao giờ cần người đàn ông khác phải dạy làm thế nào để theo đuổi người phụ nữ của mình, cho dù người đó là cha mình cũng không cần.
Trần Dục Sâm nhìn tin nhắn, liền biết là cha Trần đang thăm dò, thăm dò quan hệ giữa anh và Lãm Nguyệt.
"Sẽ không lâu nữa." Tin nhắn gửi đi theo suy nghĩ của anh, nhưng lần này, không có thật thật giả giả, cũng không cần gợi mở những suy diễn giàu trí tưởng tượng, thậm chí còn chưa nói với Lãm Nguyệt, nhưng anh kiên định tin tưởng, anh chắc chắn có thể đem Lãm Nguyệt về nhà.
Bên này cha Trần nheo mắt lại, buông di động, xem ra, ông thật sự sắp có con dâu rồi.
Có cần nói với mẹ Trần một tiếng không nhỉ?
Cha Trần không trả lời, Trần Dục Sâm nhắm mắt lại, khóe miệng nhất thời cong lên.
Anh cười chính mình, cười mình lừa mình dối người, cười mình trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Trước khi anh thông suốt, anh biết để Lãm Nguyệt xin nghỉ giúp anh sẽ phát sinh đủ loại tình huống, thậm chí đến phản ứng của cha mình cũng nằm trong dự đoán của anh, nhưng lại cố tình quên một lỗ hổng vô cùng rõ ràng---- sau này khi anh trở lại phải giải thích anh và Lãm Nguyệt không có quan hệ như thế nào.
Có lẽ từ trong tiềm thức anh đã bài xích vấn đề này, cố tình xem nhẹ khả năng anh và Lãm Nguyệt không ở bên nhau.
Bé con ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngủ, đôi mắt đen nhánh lấp lánh tỏa sáng.
............
Ngày hôm sau, lúc Lãm Nguyệt tỉnh lại, liền phát hiện bé con đang vùi đầu trong lòng mình, hai cái tay nhỏ như lơ đãng cách vạt áo đặt lên ngực cô.
Thỉnh thoảng còn hơi động đậy.
Vứt ý nghĩ ký quái ra sau đầu, Lãm Nguyệt ngồi dậy, mái tóc mềm mại hơi lộn xộn trên lưng, kéo cổ áo đi vào phòng tắm.
Hôm nay bảo bảo dậy rất muộn.
............
Có vẻ bảo bảo đã ngày càng quen thuộc với cô.
Lãm Nguyệt một tay cầm quả táo gặm, đem hạt đã ăn xong ném vào thùng rác, rửa tay sạch sẽ rồi đi về phía bảo bảo đang ngồi trên thảm.
Tấm thảm này là Lãm Nguyệt chọn mua, nghe nói nó rất thích hợp cho trẻ con tập bò và tập đi, thật ra Lãm Nguyệt cảm thấy nó càng thích hợp cho cô và bảo bảo cùng nhau chơi trên đó.
Bé con đang ngồi trên thảm nghịch ngón tay nhìn thấy Lãm Nguyệt đi đến, đôi mắt đen linh động liền lộ ra ý cười, tự mình chống tay lung lay đứng lên.
Bắp chân bé con còn hơi yếu, trên đường đi có chút lung lay, nhưng rất bình tĩnh, thỉnh thoảng mệt mỏi thì dừng lại một chút, an an ổn ổn đi đến cuối cùng rồi một phen nhào vào vòng tay đang chờ đợi của Lãm Nguyệt.
"Hôn!" Bé con ngẩng đầu, tay nhỏ ôm lấy cổ cô, đôi mắt to đen nháy lấp lánh chờ mong, thậm chí đã nghiêng mặt đi, chờ đợi sẵn sàng để được hôn.
Lãm Nguyệt:......
Xem đi, bé con càng ngày càng nhiệt tình.
Quả nhiên, bé con thật sự càng ngày càng quen thuộc với cô rồi.
Lãm Nguyệt rất cao hứng, bé con do mình nuôi lớn thân thiết với mình lẽ nào lại không cao hứng, như bé mong muốn hôn hôn khuôn mặt trắng nõn của bé, cả trán cũng hôn một cái, ra sức khen, "Bảo bảo giỏi quá!"
"Chị yêu em nhất đó!"
Bé con đạp đạp chân, tay nhỏ quơ quơ, ai cùng nhìn ra bé đang nhảy nhót, bé con tiến sát tới, dùng nước miếng rửa mặt cho Lãm Nguyệt, "Ôm! Hôn!"
Lãm Nguyệt bình tĩnh lau nước miếng trên mặt, ôm bé con trong lòng.
Đây không phải lần đầu tiên cô bị nước miếng rửa mặt, rốt cuộc, bảo bảo đã thích cô đến mức như vậy đó!
Không chú ý đến khóe môi đang lấp lánh nước miếng.
Lại làm như vậy vài lần nữa, bé con mới vừa lòng buông tha Lãm Nguyệt.
.........
Ngủ đến chiều, không khí nóng bức cũng dần dịu xuống.
Lãm Nguyệt ôm bé con nằm trên ghế bập bênh, cầm một quyển ngụ ngôn đọc.
"Ngày xưa, có một cậu bé ngày nào cũng lên núi chăn dê. Ngày nọ, cậu cảm thấy buồn chán nên quyết định lừa mọi người trong làng một vố cho vui. Cậu chạy về phía mấy người nông dân đang làm ruộng dưới chân núi lớn tiếng kêu: "Sói! Có sói! Cứu mạng!"........."
Âm thanh nhẹ nhàng như dòng nước chậm rãi chảy róc rách.
Bé con trong lòng Lãm Nguyệt đắm chìm trong giọng nói ấy.
"Bảo bảo, em thấy cậu bé chăn dê làm vậy có đúng không?" Kể chuyện xong, Lãm Nguyệt hỏi bé con.
"Không." Bé con ngoan ngoãn trả lời.
Nằm trong ngực Lãm Nguyệt, hai luồng mềm mại ở ngay dưới đầu, bé động một chút, dường như chúng cũng lay động theo.
"Vì sao nào?" Lãm Nguyệt hôn bé một cái.
"..." Bé con chống tay ngẩng đầu, tròng mắt đen sẫm như trái nho nhìn chằm chằm Lãm Nguyệt, đáy mắt trong suốt như có thể phản chiếu tất cả mọi thứ.
"Không được lừa...... Nguyệt Nguyệt." Có chút mỏi, tay nhỏ đổi chỗ chống đỡ, lơ đãng nâng lên, rơi xuống hai luồng trắng nõn ở trên, bất động thanh sắc đè đè.
Nhìn ánh mắt vô tội của bé con, Lãm Nguyệt lần nữa nén lại cảm giác kỳ quái, tiếp tục hôn, "Gọi chị."
Không hiểu vì sao cô vẫn luôn dạy bé con gọi mình là chị, thế nhưng cuối cùng đến miệng bé lại thành Nguyệt Nguyệt.
Hơn nữa...... Sửa thế nào cũng không thay đổi.
"Nguyệt! Nguyệt!" Bé con đập đập tay, có vẻ không hiểu Lãm Nguyệt đang nói gì, khuôn mặt nhỏ phúng phính thò đến lấy nước miếng rửa mặt Lãm Nguyệt, "Hôn!".
"Tiểu tử thối!" Lãm Nguyệt nhẹ nhàng nhéo mũi bé con, dưới ánh mắt chờ mong của bé rốt cuộc vẫn hôn một cái!
"Hôn hôn ~"
Âm thanh kể chuyện lại lần nữa róc rách vang lên.
.........
Hôm nay, Lãm Nguyệt đột nhiên nhận một cuộc điện thoại.
Là Thái hậu đại nhân gọi tới.
Mẹ Hứa là người phía Nam, giọng nói mềm mại dịu dàng, nghe rất ngọt ngào, thật ra, tính tình Lãm Nguyệt cũng có chút giống bà.
"Nguyệt Nguyệt ~" Giọng mẹ Hứa ngọt ngào, ngưng vài giây rồi hỏi, "Gần đây con vẫn giảm cân sao?"
Lãm Nguyệt bình tĩnh trả lời, "Mẹ, con chưa bao giờ giảm cân."
Bên kia mẹ Trần nhéo eo mẹ Hứa, có chút nóng nảy. Mau nói đi!
Mẹ Hứa cuộn cuộn dây điện thoại hướng mắt về phía mẹ Trần đang trừng mắt, nôn nóng như con gà bị rút mao vậy. Khụ một tiếng, tiếp tục mềm giọng.
"Hôm qua, mẹ lại gặp Trình phu nhân..."
Lãm Nguyệt lúc này đang xem máy tính, nghe vậy dứt khoát đem điện thoại đặt xuống bên cạnh, cắm tai nghe, tiếp tục cạch cạch gõ chữ.
Không phải cô không muốn nghe, mà là Trình phu nhân... Con bà ấy kết hôn sớm, nhanh chóng có một đứa cháu, tuy nghe nói tình cảm vợ chồng không được tốt lắm, nhưng Trình phu nhân vẫn thích khoe khoang đưa bé kia với mọi người.
Mỗi lần mẹ Hứa nhắc đến đề tài này, cô liền biết câu tiếp theo bà muốn nói cái gì.
Quả nhiên, bên kia bắt đầu nói không ngừng nghỉ.
Ước tính thời gian đã đủ, Lãm Nguyệt mới đeo tai nghe. Nghe thấy bên kia đã bắt đầu vào vấn đề chính, "Nguyệt Nguyệt, con cũng lớn như vậy rồi, nếu đã có người con thích thì nhanh đem về nhà để mẹ xem xem."
"Mẹ rất dân chủ, kể cả là người mà chúng ta chưa từng nghĩ tới cũng chỉ cần đối với con tốt là được."
"Người quen... Cũng không cần ngượng ngùng, ta chính là mẹ con."
Sao cô cảm thấy... Lời này, dường như đang cố ám chỉ gì đó.
Nói xong, mẹ Hứa căng thẳng, chờ bên kia trả lời.
Mẹ Trần cũng ghé sát tai tới, hô hấp có chút khẩn trương.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Thì ra là thích.
Trần Dục Sâm vẫn luôn thích Lãm Nguyệt.
Đáp án này rõ ràng và chắc chắn mà xuất hiện trong lòng anh, không cho anh trốn tránh, mà anh, cũng không muốn trốn tránh.
Đáp án này còn mang theo một cỗ hương vị ngọt ngào.
Hai người đã từng đối chọi gay gắt, là ngọt.
Những tin đồn càng gỡ càng rối, là ngọt.
Cô đã từng vì anh mà không do dự ôm đứa trẻ xa lạ trước cửa vào nhà, là ngọt.
Thậm chí, anh bị cô thay tã, nước miếng không kiểm soát được chảy ra, cũng là ngọt.
Dù là anh có vô tình hay cố ý ghi nhớ gì đó, chỉ cần có liên quan tới cô, trong ký ức của anh, mỗi một khoảnh khắc, mỗi phút, mỗi giây bây giờ đều trở thành ngọt ngào.
Một làn sóng tràn ra từ đáy lòng, uyển chuyển nhưng cuộn trào mãnh liệt, khiến tất cả sự bình tĩnh của anh đều sụp đổ.
Thậm chí bắt đầu cảm tạ hệ thống trong đầu, cảm tạ nó để anh té xỉu ngay trước cửa nhà cô, thậm chí còn cảm tạ nó đã khiến anh biến thành con nít không chút năng lực tự khống chế.
Để anh nhận rõ tim mình.
Bé con chậm rãi mỉm cười, từ đuôi lông mày đến khóe mắt, chỗ nào cũng mềm mại ngọt ngào, mỗi tấc đều là ôn nhu, thậm chí đến từng sợi tóc cũng thể hiện sự vui vẻ.
.........
Buổi tối, đột nhiên hệ thống nói với Trần Dục Sâm, di động của anh có tin nhắn.
Trần Dục Sâm đang học tập lấy lại tinh thần, tuy giọng nói hơi thanh lãnh, nhưng sự lạnh lẽo và thờ ơ khiến hệ thống không rét mà run lúc trước đột nhiên biến mất.
Hệ thống sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng, niềm nở đem tin nhắn đến trước mắt anh.
Tuy hệ thống cao cấp hơn một chút, nhưng bản chất vẫn là khí giới, dù không cần quá nhiều năng lượng, nhưng di động cũng thuộc về một trong những loại thức ăn của nó, đã sớm bị nó cắn nuốt, việc bắt một tín hiệu điện từ đối với hệ thống mà nói quả thực quá dễ dàng.
Tin nhắn từ cha Trần.
Không hỏi anh ở đâu, cũng không hỏi anh có cần giúp đỡ hay không, chỉ hỏi anh khi nào thì có thể mang con dâu về.
Đàn ông Trần gia, một khi đã thông suốt, chưa bao giờ cần người đàn ông khác phải dạy làm thế nào để theo đuổi người phụ nữ của mình, cho dù người đó là cha mình cũng không cần.
Trần Dục Sâm nhìn tin nhắn, liền biết là cha Trần đang thăm dò, thăm dò quan hệ giữa anh và Lãm Nguyệt.
"Sẽ không lâu nữa." Tin nhắn gửi đi theo suy nghĩ của anh, nhưng lần này, không có thật thật giả giả, cũng không cần gợi mở những suy diễn giàu trí tưởng tượng, thậm chí còn chưa nói với Lãm Nguyệt, nhưng anh kiên định tin tưởng, anh chắc chắn có thể đem Lãm Nguyệt về nhà.
Bên này cha Trần nheo mắt lại, buông di động, xem ra, ông thật sự sắp có con dâu rồi.
Có cần nói với mẹ Trần một tiếng không nhỉ?
Cha Trần không trả lời, Trần Dục Sâm nhắm mắt lại, khóe miệng nhất thời cong lên.
Anh cười chính mình, cười mình lừa mình dối người, cười mình trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Trước khi anh thông suốt, anh biết để Lãm Nguyệt xin nghỉ giúp anh sẽ phát sinh đủ loại tình huống, thậm chí đến phản ứng của cha mình cũng nằm trong dự đoán của anh, nhưng lại cố tình quên một lỗ hổng vô cùng rõ ràng---- sau này khi anh trở lại phải giải thích anh và Lãm Nguyệt không có quan hệ như thế nào.
Có lẽ từ trong tiềm thức anh đã bài xích vấn đề này, cố tình xem nhẹ khả năng anh và Lãm Nguyệt không ở bên nhau.
Bé con ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngủ, đôi mắt đen nhánh lấp lánh tỏa sáng.
............
Ngày hôm sau, lúc Lãm Nguyệt tỉnh lại, liền phát hiện bé con đang vùi đầu trong lòng mình, hai cái tay nhỏ như lơ đãng cách vạt áo đặt lên ngực cô.
Thỉnh thoảng còn hơi động đậy.
Vứt ý nghĩ ký quái ra sau đầu, Lãm Nguyệt ngồi dậy, mái tóc mềm mại hơi lộn xộn trên lưng, kéo cổ áo đi vào phòng tắm.
Hôm nay bảo bảo dậy rất muộn.
............
Có vẻ bảo bảo đã ngày càng quen thuộc với cô.
Lãm Nguyệt một tay cầm quả táo gặm, đem hạt đã ăn xong ném vào thùng rác, rửa tay sạch sẽ rồi đi về phía bảo bảo đang ngồi trên thảm.
Tấm thảm này là Lãm Nguyệt chọn mua, nghe nói nó rất thích hợp cho trẻ con tập bò và tập đi, thật ra Lãm Nguyệt cảm thấy nó càng thích hợp cho cô và bảo bảo cùng nhau chơi trên đó.
Bé con đang ngồi trên thảm nghịch ngón tay nhìn thấy Lãm Nguyệt đi đến, đôi mắt đen linh động liền lộ ra ý cười, tự mình chống tay lung lay đứng lên.
Bắp chân bé con còn hơi yếu, trên đường đi có chút lung lay, nhưng rất bình tĩnh, thỉnh thoảng mệt mỏi thì dừng lại một chút, an an ổn ổn đi đến cuối cùng rồi một phen nhào vào vòng tay đang chờ đợi của Lãm Nguyệt.
"Hôn!" Bé con ngẩng đầu, tay nhỏ ôm lấy cổ cô, đôi mắt to đen nháy lấp lánh chờ mong, thậm chí đã nghiêng mặt đi, chờ đợi sẵn sàng để được hôn.
Lãm Nguyệt:......
Xem đi, bé con càng ngày càng nhiệt tình.
Quả nhiên, bé con thật sự càng ngày càng quen thuộc với cô rồi.
Lãm Nguyệt rất cao hứng, bé con do mình nuôi lớn thân thiết với mình lẽ nào lại không cao hứng, như bé mong muốn hôn hôn khuôn mặt trắng nõn của bé, cả trán cũng hôn một cái, ra sức khen, "Bảo bảo giỏi quá!"
"Chị yêu em nhất đó!"
Bé con đạp đạp chân, tay nhỏ quơ quơ, ai cùng nhìn ra bé đang nhảy nhót, bé con tiến sát tới, dùng nước miếng rửa mặt cho Lãm Nguyệt, "Ôm! Hôn!"
Lãm Nguyệt bình tĩnh lau nước miếng trên mặt, ôm bé con trong lòng.
Đây không phải lần đầu tiên cô bị nước miếng rửa mặt, rốt cuộc, bảo bảo đã thích cô đến mức như vậy đó!
Không chú ý đến khóe môi đang lấp lánh nước miếng.
Lại làm như vậy vài lần nữa, bé con mới vừa lòng buông tha Lãm Nguyệt.
.........
Ngủ đến chiều, không khí nóng bức cũng dần dịu xuống.
Lãm Nguyệt ôm bé con nằm trên ghế bập bênh, cầm một quyển ngụ ngôn đọc.
"Ngày xưa, có một cậu bé ngày nào cũng lên núi chăn dê. Ngày nọ, cậu cảm thấy buồn chán nên quyết định lừa mọi người trong làng một vố cho vui. Cậu chạy về phía mấy người nông dân đang làm ruộng dưới chân núi lớn tiếng kêu: "Sói! Có sói! Cứu mạng!"........."
Âm thanh nhẹ nhàng như dòng nước chậm rãi chảy róc rách.
Bé con trong lòng Lãm Nguyệt đắm chìm trong giọng nói ấy.
"Bảo bảo, em thấy cậu bé chăn dê làm vậy có đúng không?" Kể chuyện xong, Lãm Nguyệt hỏi bé con.
"Không." Bé con ngoan ngoãn trả lời.
Nằm trong ngực Lãm Nguyệt, hai luồng mềm mại ở ngay dưới đầu, bé động một chút, dường như chúng cũng lay động theo.
"Vì sao nào?" Lãm Nguyệt hôn bé một cái.
"..." Bé con chống tay ngẩng đầu, tròng mắt đen sẫm như trái nho nhìn chằm chằm Lãm Nguyệt, đáy mắt trong suốt như có thể phản chiếu tất cả mọi thứ.
"Không được lừa...... Nguyệt Nguyệt." Có chút mỏi, tay nhỏ đổi chỗ chống đỡ, lơ đãng nâng lên, rơi xuống hai luồng trắng nõn ở trên, bất động thanh sắc đè đè.
Nhìn ánh mắt vô tội của bé con, Lãm Nguyệt lần nữa nén lại cảm giác kỳ quái, tiếp tục hôn, "Gọi chị."
Không hiểu vì sao cô vẫn luôn dạy bé con gọi mình là chị, thế nhưng cuối cùng đến miệng bé lại thành Nguyệt Nguyệt.
Hơn nữa...... Sửa thế nào cũng không thay đổi.
"Nguyệt! Nguyệt!" Bé con đập đập tay, có vẻ không hiểu Lãm Nguyệt đang nói gì, khuôn mặt nhỏ phúng phính thò đến lấy nước miếng rửa mặt Lãm Nguyệt, "Hôn!".
"Tiểu tử thối!" Lãm Nguyệt nhẹ nhàng nhéo mũi bé con, dưới ánh mắt chờ mong của bé rốt cuộc vẫn hôn một cái!
"Hôn hôn ~"
Âm thanh kể chuyện lại lần nữa róc rách vang lên.
.........
Hôm nay, Lãm Nguyệt đột nhiên nhận một cuộc điện thoại.
Là Thái hậu đại nhân gọi tới.
Mẹ Hứa là người phía Nam, giọng nói mềm mại dịu dàng, nghe rất ngọt ngào, thật ra, tính tình Lãm Nguyệt cũng có chút giống bà.
"Nguyệt Nguyệt ~" Giọng mẹ Hứa ngọt ngào, ngưng vài giây rồi hỏi, "Gần đây con vẫn giảm cân sao?"
Lãm Nguyệt bình tĩnh trả lời, "Mẹ, con chưa bao giờ giảm cân."
Bên kia mẹ Trần nhéo eo mẹ Hứa, có chút nóng nảy. Mau nói đi!
Mẹ Hứa cuộn cuộn dây điện thoại hướng mắt về phía mẹ Trần đang trừng mắt, nôn nóng như con gà bị rút mao vậy. Khụ một tiếng, tiếp tục mềm giọng.
"Hôm qua, mẹ lại gặp Trình phu nhân..."
Lãm Nguyệt lúc này đang xem máy tính, nghe vậy dứt khoát đem điện thoại đặt xuống bên cạnh, cắm tai nghe, tiếp tục cạch cạch gõ chữ.
Không phải cô không muốn nghe, mà là Trình phu nhân... Con bà ấy kết hôn sớm, nhanh chóng có một đứa cháu, tuy nghe nói tình cảm vợ chồng không được tốt lắm, nhưng Trình phu nhân vẫn thích khoe khoang đưa bé kia với mọi người.
Mỗi lần mẹ Hứa nhắc đến đề tài này, cô liền biết câu tiếp theo bà muốn nói cái gì.
Quả nhiên, bên kia bắt đầu nói không ngừng nghỉ.
Ước tính thời gian đã đủ, Lãm Nguyệt mới đeo tai nghe. Nghe thấy bên kia đã bắt đầu vào vấn đề chính, "Nguyệt Nguyệt, con cũng lớn như vậy rồi, nếu đã có người con thích thì nhanh đem về nhà để mẹ xem xem."
"Mẹ rất dân chủ, kể cả là người mà chúng ta chưa từng nghĩ tới cũng chỉ cần đối với con tốt là được."
"Người quen... Cũng không cần ngượng ngùng, ta chính là mẹ con."
Sao cô cảm thấy... Lời này, dường như đang cố ám chỉ gì đó.
Nói xong, mẹ Hứa căng thẳng, chờ bên kia trả lời.
Mẹ Trần cũng ghé sát tai tới, hô hấp có chút khẩn trương.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!