Chương 5
17.
Vì để tác hợp cho Tôn Duyệt với bạn của Cố Thần, nên hầu như ngày nào tôi cũng đợi anh ấy trên sân bóng rổ.
Biết tôi có việc muốn nhờ nên Cố Thần được một phen sai vặt tôi.
Muốn tôi chuẩn bị nào là khăn lau mồ hôi, nào là nước suối lạnh, thậm chí đến quần áo để thay cũng muốn tôi chuẩn bị.
Tôi khóc không thành tiếng, rõ ràng là Tôn Duyệt đang tận hưởng tình yêu ngọt ngào, tại sao người chịu đau khổ lại là tôi.
Khăn lông với quần áo đã được chuẩn bị để trong balo, anh ấy còn muốn tôi mua nước suối lạnh. Hôm nay tôi đổ nước ấm vào bình giữ nhiệt, sau khi Cố Thần chơi xong thì cầm lên uống, tôi còn chưa kịp nói gì thì anh ấy đã uống cạn.
Bạn của anh ấy cười trêu đùa, như thể vừa khám phá ra một châu lục mới: “Êee, sao hôm nay mày dùng bình giữ nhiệt vậy?”
Cố Thần nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi ôm lấy tôi: “Cô nhóc này sợ tao uống nước lạnh sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Tôi: Thiệt ba chấm.
Rõ ràng là tôi cố tình không mua nước suối lạnh cho anh ấy, coi bộ anh ấy là sợ mất mặt nên mới viện cớ thôi.
“Làm tao ghen tị với mày muốn chết.”
“Vậy mày phải biết quý trọng cô bé biết quan tâm người khác này đấy nhá!”
“……”
Sao mấy người này ai cũng đều nói chuyện nghe không lọt tai thế này, lại còn rất hăng hái nữa.
Cộng thêm việc dạo này Cố Thần cứ nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ, nhão nhão dính dính. Làm tôi sởn hết cả da gà, tôi nghĩ nguyên nhân chắc là do chúng tôi đã luyện tập kịch bản với nhau.
“Anh có thể thôi nhìn em chằm chằm như vậy được không?”
Cố Thần lắc đầu: “Không nhìn nhau thì sao chúng ta có thể hiểu được ngầm ý trong mắt đối phương?”
Tôi: ……
Tôi không nói lại anh ấy.
Sau khi luyện tập được một tháng, ngày kỷ niệm thành lập trường cuối cùng cũng đến.
Cố Thần bí ẩn nói với tôi: “Tối nay anh đã kêu gọi rất nhiều người đến cổ vũ cho bọn mình, em phải cố gắng hết sức đấy.”
Đêm hôm đó, Cố Thần đã mời cả bố mẹ tôi, chú Cố và dì Cố đến. Bọn họ vây quanh chúng tôi hết lời khen ngợi, gì mà đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi.
Thành thật mà nói, tôi muón bác bỏ ngay tại chỗ. Nhưng ai bảo hiệu trưởng nhà trường còn có mặt ở đây chớ.
Cố nhị chiếm được món hời lớn như thế, vui vẻ đến nỗi khóe miệng của anh ấy gần như vểnh tới mang tai.
Thôi được rồi, tôi không thể không thừa nhận rằng Cố Thần mặc bộ vest này trông rất đẹp trai.
Mười tám thằng cha Tằng Phàm cũng không có cửa so với anh ấy đâu. Thật kỳ lạ, sao tôi phải so sánh Cố Thần với tên cặn bã đó chớ?
Tôi cũng có thấy một vài người quen, là Tằng Phàm với bố mẹ của anh ta, nom rất kiêu căng.
Tôn Duyệt có nói Hoàng Vi Vi không được chọn làm MC, cậu ta thấy không cam tâm nên đã đăng ký một tiết mục đơn ca.
Cũng đúng thôi, cơ hội tốt để tỏa sáng thế này, cậu ta làm sao có thể bỏ lỡ được? Nói không chừng, bọn họ đến đây để xem Hoàng Vi Vi biểu diễn.
Tối nay Cố Thần đã chuẩn bị cho tôi một niềm vui lớn bất ngờ như thế này, cậu ta muốn thể hiện cũng khó rồi.
Ngay khi tôi và Cố Thần vừa bước ra sân khấu, khán giả vỗ tay như sấm rền.
Thậm chí còn có một vài tấm bảng ánh sáng, có nội dung là: “Tô Uyển đỉnh nhất!”
“Tô Uyển xinh gái, mình yêu cậu!”
“Tô Uyển cố lên!”
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi gây được tiếng vang lớn như một người nổi tiếng, sức mạnh của fans hâm mộ thực sự rất mạnh.
Cũng may ánh đèn trên sân khấu rất sáng nên mọi người không thấy được khuôn mặt đỏ bừng của tôi.
Sau khi bước xuống sân khấu, tôi nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh ấy: “Cảm ơn anh.”
Cố Thần giơ tay gãi nhẹ chóp mũi của tôi: “Xa cách quá rồi, nếu em còn nói cảm ơn nữa, anh sẽ giận đấy.”
Dưới ánh đèn nê-ông, gương mặt điển trai của Cố Thần đột nhiên đi sâu vào tim tôi.
Tim tôi cảm thấy rất ấm áp.
18.
Ngày kỷ niệm thành lập trường kết thúc thành công tốt đẹp, khi kết thúc chương trình, Cố Thần bỗng nắm tay tôi cúi đầu chào khán giả.
“Tô Uyển, Tô Uyển, Tô Uyển!”
Khán giả quá là nhiệt tình, tôi với Cố Thần phải cúi đầu cảm ơn ba lần mới coi như viên mãn.
Chưa kể, lúc này hai chúng tôi còn ôm ba bốn bó hoa tươi trong tay, bó nào không ôm vừa thì đặt chồng chất sân khấu.
Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy Hoàng Vi Vi ở cách đó không xa, hai tay cậu ta gần như vò nát góc áo.
Tằng Phàm thì ôm một bó hoa hồng rực rỡ, thật cmn trần tục.
Nhưng điều bất ngờ hơn là bố mẹ Tằng cũng đang nhìn tôi, bộ dáng cẩn thận đánh giá và có vẻ rất hài lòng.
Ủa dì dẫy?
Tại sao không phải là Hoàng Vi Vi.
Tôi thấy bọn họ chủ động tiến lại gần và nói: “Uyển Uyển, tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé.”
Bọn họ đúng là không biết hai từ “Xấu hổ” viết thế nào, giống như không nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn và ghét bỏ trên mặt tôi.
Cố Thần muốn nói gì đó nhưng tôi đã kéo tay anh ấy lại, tôi mím môi nói: “Chú dì ơi, hình như hai người tìm nhầm người rồi? Nhà tôi không có biệt thự lớn đâu.”
“Không nhầm đâu, ờm thì, trước đây là do thằng nhóc Tằng Phàm không hiểu chuyện, hơn nữa cũng ít kinh nghiệm xã hội, aizz, bọn dì đã hỏi thăm rồi, Hoàng Vi Vi này chính là một con nhỏ khoác lác, mẹ nó làm bảo mẫu cho người ta nên nó cũng nhân tiện phụ đạo cho con của người ta, biệt thự lớn đó căn bản không phải của gia đình nó, nhưng con đúng là một đứa trẻ lương thiện, cũng thật sự có hộ khẩu ở Bắc Kinh.”
Khi mẹ Tằng nói những lời này vừa lo lắng vừa gấp gáp khiến tôi lại cảm thấy buồn cười.
Nói vậy mà cũng nói được.
Hoàng Vi Vi dường như cũng không ngờ rằng gia đình Tằng Phàm sẽ điều tra cậu ta, cậu ta lo sợ đến nỗi bịt tai lại và buột miệng:
“Đừng nói nữa! Không được nói nữa! Bà đang nói bậy!”
Tôn Duyệt cười ra tiếng: “Hoàng Vi Vi, cậu tuyệt vời quá đi, tôi nói mà, tự dưng vào ngày khai giảng lại tổ chức tiệc trà nhỏ trong ký túc xá làm gì, hóa ra là do cậu cố ý làm điều đó để mọi người nghĩ rằng cậu sống trong biệt thự lớn ở Bắc Kinh, thậm chí còn ra vẻ không thích nhà tự xây của Tô Uyển nữa chứ!”
Bố tôi nghe vậy liền không vui: “Uyển Uyển, mặc dù nhà chúng ta là nhà tự xây thiệt, nhưng đó là nhà do tổ tiên để lại, một tấc đất chính là một tấc vàng đó con à.”
Mẹ tôi cũng nói thêm: “Phải đó, con phải biết rằng một tứ hợp viện hiện giờ ở Bắc Kinh được rao bán với giá cao lắm đấy con ạ!”
“……”
Những người xung quanh hít hà một hơi.
Cách nhìn của Tằng Phàm với bố mẹ anh ta dành cho tôi cũng thay đổi nốt.
Đến nỗi Hoàng Vi Vi cũng không thể tin được, cậu ta loạng choạng như thể có thể té ngã bất cứ lúc nào.
“Tô Uyển, sao em không nói cho anh sớm.”
Tằng Phàm sốt ruột đến nỗi nước mắt trực trào, anh ta định đến gần tôi nhưng bị tôi chế nhạo:
“Tằng Phàm, nếu anh muốn đi đường tắt, thì phải xem lại bản thân mình có bao nhiêu trọng lượng.”
Dừng một chút, tôi kinh tởm liếc nhìn bố mẹ Tằng, ý giễu cợt càng lộ rõ:
“Nhất là khi anh muốn thành lập một team như thế này để đi đường tắt.”
Ối, thật là mát mày mát mặt!
Tôi rất là sảng khoái!
19.
Trong vô thức tôi đã bị Cố Thần nắm tay đi về phòng trang điểm.
“Em vào thay quần áo trước đi, anh sẽ ở ngoài này chờ em.”
Sau khi tôi tẩy trang xong, thì bắt gặp Hoàng Vi Vi hốt hoảng bước vào.
“Bây giờ cậu đắc ý lắm đúng không?”
Cậu ta đứng trước mặt tôi với vẻ giận dữ và không cam tâm.
“Tôi đắc ý chuyện gì?”
Trong mắt cậu ta tràn đầy tàn nhẫn: “Ban đầu cậu với Tằng Phàm chia tay, cũng đúng lúc hợp ý cậu phải không, thật ra người cậu muốn tiến đến là Cố Thần……”
Tôi cười nói: “Không chỉ Cố Thần, mà căn tứ hợp của Cố Thần cũng là của tôi đó.”
“Nhưng tôi không giống như người nào đó, đến biệt thự lớn với Cố Thần cũng không có được!”
Tôi hài lòng nhìn sắc mặt của Hoàng Vi Vi trở nên xanh mét, khi tôi mới vừa đi ra ngoài, tôi thấy Cố Thần nhìn tôi với nụ cười xấu xa: “Đúng vậy, cả đời này ngoài em ra anh sẽ không cưới ai khác!”
Chắc là anh ấy đã nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại của tôi và Hoàng Vi Vi rồi.
Xấu hổ quá đi.
Nghĩ kỹ lại thì từ nhỏ đến lớn, Cố Thần ngoài việc hay chọc ghẹo tôi thì bình thường anh ấy đối xử với tôi rất tốt.
Mẹ tôi có nói, hồi nhỏ anh ấy luôn để dành những chiếc bánh ngọt nho nhỏ do trường mẫu giáo phát, lần nào cũng cẩn thận đem nó về nhà cho tôi ăn.
Không vì lý do nào khác, bởi vì tôi rất hảo đồ ngọt.
Khi tôi học lớp 1, còn anh ấy học lớp 3.
Mỗi ngày đi học, anh ấy không chỉ mang theo cặp sách và bình nước riêng của mình, mà còn mang theo cả của tôi nữa.
Tôi muốn lấy lại, nhưng anh ấy nói rằng tôi quá yếu để mang nó. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, hồi nhỏ anh ấy giả làm nam tử hán đại trượng phu, xắn tay áo lên khoe cơ bắp với tôi:
“Xem này, anh trai của em sức lực rất lớn!”
Có vẻ anh ấy đặc biệt bảo vệ tôi và không cho phép người khác nói một lời nào về tôi.
Một lần nọ, có một thằng nhóc đối diện khu nhà của tôi nói rằng tôi rất thích khóc nhè. Cố Thần nghe thấy liền tức giận, sau đó anh ấy đã đánh nhau với con nhà người ta.
Nghĩ đến đây, tôi không tự chủ được cười một cái.
“Em cười cái gì?” Cố Thần khó hiểu.
Tôi nhướng mày, ra vẻ thần bí: “Em sẽ không nói cho anh biết đâu!”
Lúc đầu tôi không để ý, nhưng khi cùng anh ấy bước ra khỏi giảng đường, tôi mới nhận ra có rất nhiều cô gái đang nhìn theo anh ấy.
Có người còn can đảm hơn, tiến lên tặng hoa và quà cho anh ấy, còn xin số WeChat nữa.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, vừa rồi còn nghĩ anh ấy rất tốt, bây giờ lại ghét bỏ anh ấy luôn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cố Thần mỉm cười ôm eo tôi, cảm ơn từng người một: “Xin lỗi, tôi không muốn bạn gái tôi hiểu lầm.”
Anh ấy không nhận hoa và quà, đồng thời cũng từ chối thêm WeChat.
Tôi tách ra khỏi đám đông: “Em không phải là bạn gái anh, đừng có lấy em ra làm lá chắn!”
Cố Thần dở khóc dở cười: “Em không được qua cầu rút ván, anh nói vậy để từ chối bọn họ, sao em lại để bọn họ chê cười anh?”
“Anh không hề thật lòng thích em, dựa vào đâu mà nói em với anh đang ở bên nhau?”
Tôi quay lưng đi, bất thình lình bị anh ấy tóm cổ tay.
Nụ cười trên mặt Cố Thần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc:
“Ai nói anh không thật lòng?”
Cái gì?
Lòng tôi rối bời, bỗng có một ý nghĩ lướt nhanh qua đầu tôi.
Anh ấy bất lực thở dài, dùng ngón trỏ gõ lên trán tôi và nói:
“Thế em nghĩ anh vì sao lại đến đây, sao cung phản xạ của em dài quá vậy hửm? Em cho rằng anh chuyển đến đại học Thanh Hoa là vì cái gì?”
Đầu óc tôi load có hơi chậm, liền ngây ngốc hỏi: “Vì cái gì?”
Đôi mắt đen nhánh của Cố Thần nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ một: “Là vì kẻ ngốc nào đó, anh sợ cô ấy một thân một mình sẽ bị bắt nạt, anh không thể chịu đựng được việc cô ấy ở bên một người không phù hợp, vì vậy anh muốn theo đuổi cô ấy.”
“……”
20.
Hai má tôi nóng bừng, cả người lâng lâng như say rượu:
“Vậy ý anh là……?”
Cố Thần không khỏi ôm trán: “Tô Uyển, anh thích em, chúng ta ở bên nhau đi.”
Tôi chưa kịp trả lời thì anh ấy đã nói tiếp: “Em nghĩ kỹ xem, chúng ta quen nhau từ nhỏ, hơn nữa quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng đâu có mâu thuẫn gì.”
“Mẹ anh hận không thể ôm em về nhà nuôi nấng, ở nhà có bố mẹ làm chỗ dựa nên sẽ không có ai bắt nạt em, ở ngoài thì có anh bảo vệ em, em muốn làm gì thì làm.”
“Chúng ta hiểu ý nhau như vậy, huống hồ…… Anh sẽ nghe lời em.”
Nghe anh ấy giải thích hình như cũng có đạo lý.
Nhất là câu cuối cùng đó, nó đã chạm đến trái tim tôi.
Tôi gật đầu trong vô thức, Cố Thần đột nhiên bế bổng tôi lên:
“Em đồng ý rồi nhé!”
Quay đầu nhìn lại, tôi thấy bố mẹ hai bên đều đang đứng ở cạnh cửa nhìn bọn tôi.
Tằng Phàm với bố mẹ anh ta thì nhìn bọn tôi đỏ con mắt.
Còn Hoàng Vi Vi thì loạng choạng đến té ngã xuống đất.
Tôn Duyệt thì hào hứng vỗ tay không ngừng.
Những người khác thì hoan hô, huýt sáo.
“Đỉnh vậy, trúc mã theo đuổi bạn gái từ Bắc Đại đến Thanh Hoa của chúng ta luôn.”
“Ô ô, anh ấy đẹp trai tới nỗi làm tôi biến thành chanh tinh [1] mất rồi, cưới xong mở cửa một cái liền tới nhà mẹ đẻ.”
[1] Chanh tinh là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người ghen tị với người khác.
“Bông hoa này có nhan giá trị cũng rất cao đó, đúng là trai tài gái sắc mà.”
Cô gái tốt, tôi là một bông hoa ư?
Ôii, mắc cỡ chết mất.
Tôi huých nhẹ vào ngực anh ấy: “Mau bỏ em xuống, có nhiều người đang nhìn mình lắm.”
Cố Thần nhất quyết không chịu, vì vậy tôi chỉ có thể dứt khoát vùi đầu vào ngực của anh ấy như một con đà điểu, để cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Hóa ra, tình yêu đích thực chính là cảm giác thót tim và trong lòng tràn ngập vui sướng.
Này, trúc mã, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn!
Vì để tác hợp cho Tôn Duyệt với bạn của Cố Thần, nên hầu như ngày nào tôi cũng đợi anh ấy trên sân bóng rổ.
Biết tôi có việc muốn nhờ nên Cố Thần được một phen sai vặt tôi.
Muốn tôi chuẩn bị nào là khăn lau mồ hôi, nào là nước suối lạnh, thậm chí đến quần áo để thay cũng muốn tôi chuẩn bị.
Tôi khóc không thành tiếng, rõ ràng là Tôn Duyệt đang tận hưởng tình yêu ngọt ngào, tại sao người chịu đau khổ lại là tôi.
Khăn lông với quần áo đã được chuẩn bị để trong balo, anh ấy còn muốn tôi mua nước suối lạnh. Hôm nay tôi đổ nước ấm vào bình giữ nhiệt, sau khi Cố Thần chơi xong thì cầm lên uống, tôi còn chưa kịp nói gì thì anh ấy đã uống cạn.
Bạn của anh ấy cười trêu đùa, như thể vừa khám phá ra một châu lục mới: “Êee, sao hôm nay mày dùng bình giữ nhiệt vậy?”
Cố Thần nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi ôm lấy tôi: “Cô nhóc này sợ tao uống nước lạnh sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Tôi: Thiệt ba chấm.
Rõ ràng là tôi cố tình không mua nước suối lạnh cho anh ấy, coi bộ anh ấy là sợ mất mặt nên mới viện cớ thôi.
“Làm tao ghen tị với mày muốn chết.”
“Vậy mày phải biết quý trọng cô bé biết quan tâm người khác này đấy nhá!”
“……”
Sao mấy người này ai cũng đều nói chuyện nghe không lọt tai thế này, lại còn rất hăng hái nữa.
Cộng thêm việc dạo này Cố Thần cứ nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ, nhão nhão dính dính. Làm tôi sởn hết cả da gà, tôi nghĩ nguyên nhân chắc là do chúng tôi đã luyện tập kịch bản với nhau.
“Anh có thể thôi nhìn em chằm chằm như vậy được không?”
Cố Thần lắc đầu: “Không nhìn nhau thì sao chúng ta có thể hiểu được ngầm ý trong mắt đối phương?”
Tôi: ……
Tôi không nói lại anh ấy.
Sau khi luyện tập được một tháng, ngày kỷ niệm thành lập trường cuối cùng cũng đến.
Cố Thần bí ẩn nói với tôi: “Tối nay anh đã kêu gọi rất nhiều người đến cổ vũ cho bọn mình, em phải cố gắng hết sức đấy.”
Đêm hôm đó, Cố Thần đã mời cả bố mẹ tôi, chú Cố và dì Cố đến. Bọn họ vây quanh chúng tôi hết lời khen ngợi, gì mà đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi.
Thành thật mà nói, tôi muón bác bỏ ngay tại chỗ. Nhưng ai bảo hiệu trưởng nhà trường còn có mặt ở đây chớ.
Cố nhị chiếm được món hời lớn như thế, vui vẻ đến nỗi khóe miệng của anh ấy gần như vểnh tới mang tai.
Thôi được rồi, tôi không thể không thừa nhận rằng Cố Thần mặc bộ vest này trông rất đẹp trai.
Mười tám thằng cha Tằng Phàm cũng không có cửa so với anh ấy đâu. Thật kỳ lạ, sao tôi phải so sánh Cố Thần với tên cặn bã đó chớ?
Tôi cũng có thấy một vài người quen, là Tằng Phàm với bố mẹ của anh ta, nom rất kiêu căng.
Tôn Duyệt có nói Hoàng Vi Vi không được chọn làm MC, cậu ta thấy không cam tâm nên đã đăng ký một tiết mục đơn ca.
Cũng đúng thôi, cơ hội tốt để tỏa sáng thế này, cậu ta làm sao có thể bỏ lỡ được? Nói không chừng, bọn họ đến đây để xem Hoàng Vi Vi biểu diễn.
Tối nay Cố Thần đã chuẩn bị cho tôi một niềm vui lớn bất ngờ như thế này, cậu ta muốn thể hiện cũng khó rồi.
Ngay khi tôi và Cố Thần vừa bước ra sân khấu, khán giả vỗ tay như sấm rền.
Thậm chí còn có một vài tấm bảng ánh sáng, có nội dung là: “Tô Uyển đỉnh nhất!”
“Tô Uyển xinh gái, mình yêu cậu!”
“Tô Uyển cố lên!”
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi gây được tiếng vang lớn như một người nổi tiếng, sức mạnh của fans hâm mộ thực sự rất mạnh.
Cũng may ánh đèn trên sân khấu rất sáng nên mọi người không thấy được khuôn mặt đỏ bừng của tôi.
Sau khi bước xuống sân khấu, tôi nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh ấy: “Cảm ơn anh.”
Cố Thần giơ tay gãi nhẹ chóp mũi của tôi: “Xa cách quá rồi, nếu em còn nói cảm ơn nữa, anh sẽ giận đấy.”
Dưới ánh đèn nê-ông, gương mặt điển trai của Cố Thần đột nhiên đi sâu vào tim tôi.
Tim tôi cảm thấy rất ấm áp.
18.
Ngày kỷ niệm thành lập trường kết thúc thành công tốt đẹp, khi kết thúc chương trình, Cố Thần bỗng nắm tay tôi cúi đầu chào khán giả.
“Tô Uyển, Tô Uyển, Tô Uyển!”
Khán giả quá là nhiệt tình, tôi với Cố Thần phải cúi đầu cảm ơn ba lần mới coi như viên mãn.
Chưa kể, lúc này hai chúng tôi còn ôm ba bốn bó hoa tươi trong tay, bó nào không ôm vừa thì đặt chồng chất sân khấu.
Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy Hoàng Vi Vi ở cách đó không xa, hai tay cậu ta gần như vò nát góc áo.
Tằng Phàm thì ôm một bó hoa hồng rực rỡ, thật cmn trần tục.
Nhưng điều bất ngờ hơn là bố mẹ Tằng cũng đang nhìn tôi, bộ dáng cẩn thận đánh giá và có vẻ rất hài lòng.
Ủa dì dẫy?
Tại sao không phải là Hoàng Vi Vi.
Tôi thấy bọn họ chủ động tiến lại gần và nói: “Uyển Uyển, tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé.”
Bọn họ đúng là không biết hai từ “Xấu hổ” viết thế nào, giống như không nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn và ghét bỏ trên mặt tôi.
Cố Thần muốn nói gì đó nhưng tôi đã kéo tay anh ấy lại, tôi mím môi nói: “Chú dì ơi, hình như hai người tìm nhầm người rồi? Nhà tôi không có biệt thự lớn đâu.”
“Không nhầm đâu, ờm thì, trước đây là do thằng nhóc Tằng Phàm không hiểu chuyện, hơn nữa cũng ít kinh nghiệm xã hội, aizz, bọn dì đã hỏi thăm rồi, Hoàng Vi Vi này chính là một con nhỏ khoác lác, mẹ nó làm bảo mẫu cho người ta nên nó cũng nhân tiện phụ đạo cho con của người ta, biệt thự lớn đó căn bản không phải của gia đình nó, nhưng con đúng là một đứa trẻ lương thiện, cũng thật sự có hộ khẩu ở Bắc Kinh.”
Khi mẹ Tằng nói những lời này vừa lo lắng vừa gấp gáp khiến tôi lại cảm thấy buồn cười.
Nói vậy mà cũng nói được.
Hoàng Vi Vi dường như cũng không ngờ rằng gia đình Tằng Phàm sẽ điều tra cậu ta, cậu ta lo sợ đến nỗi bịt tai lại và buột miệng:
“Đừng nói nữa! Không được nói nữa! Bà đang nói bậy!”
Tôn Duyệt cười ra tiếng: “Hoàng Vi Vi, cậu tuyệt vời quá đi, tôi nói mà, tự dưng vào ngày khai giảng lại tổ chức tiệc trà nhỏ trong ký túc xá làm gì, hóa ra là do cậu cố ý làm điều đó để mọi người nghĩ rằng cậu sống trong biệt thự lớn ở Bắc Kinh, thậm chí còn ra vẻ không thích nhà tự xây của Tô Uyển nữa chứ!”
Bố tôi nghe vậy liền không vui: “Uyển Uyển, mặc dù nhà chúng ta là nhà tự xây thiệt, nhưng đó là nhà do tổ tiên để lại, một tấc đất chính là một tấc vàng đó con à.”
Mẹ tôi cũng nói thêm: “Phải đó, con phải biết rằng một tứ hợp viện hiện giờ ở Bắc Kinh được rao bán với giá cao lắm đấy con ạ!”
“……”
Những người xung quanh hít hà một hơi.
Cách nhìn của Tằng Phàm với bố mẹ anh ta dành cho tôi cũng thay đổi nốt.
Đến nỗi Hoàng Vi Vi cũng không thể tin được, cậu ta loạng choạng như thể có thể té ngã bất cứ lúc nào.
“Tô Uyển, sao em không nói cho anh sớm.”
Tằng Phàm sốt ruột đến nỗi nước mắt trực trào, anh ta định đến gần tôi nhưng bị tôi chế nhạo:
“Tằng Phàm, nếu anh muốn đi đường tắt, thì phải xem lại bản thân mình có bao nhiêu trọng lượng.”
Dừng một chút, tôi kinh tởm liếc nhìn bố mẹ Tằng, ý giễu cợt càng lộ rõ:
“Nhất là khi anh muốn thành lập một team như thế này để đi đường tắt.”
Ối, thật là mát mày mát mặt!
Tôi rất là sảng khoái!
19.
Trong vô thức tôi đã bị Cố Thần nắm tay đi về phòng trang điểm.
“Em vào thay quần áo trước đi, anh sẽ ở ngoài này chờ em.”
Sau khi tôi tẩy trang xong, thì bắt gặp Hoàng Vi Vi hốt hoảng bước vào.
“Bây giờ cậu đắc ý lắm đúng không?”
Cậu ta đứng trước mặt tôi với vẻ giận dữ và không cam tâm.
“Tôi đắc ý chuyện gì?”
Trong mắt cậu ta tràn đầy tàn nhẫn: “Ban đầu cậu với Tằng Phàm chia tay, cũng đúng lúc hợp ý cậu phải không, thật ra người cậu muốn tiến đến là Cố Thần……”
Tôi cười nói: “Không chỉ Cố Thần, mà căn tứ hợp của Cố Thần cũng là của tôi đó.”
“Nhưng tôi không giống như người nào đó, đến biệt thự lớn với Cố Thần cũng không có được!”
Tôi hài lòng nhìn sắc mặt của Hoàng Vi Vi trở nên xanh mét, khi tôi mới vừa đi ra ngoài, tôi thấy Cố Thần nhìn tôi với nụ cười xấu xa: “Đúng vậy, cả đời này ngoài em ra anh sẽ không cưới ai khác!”
Chắc là anh ấy đã nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại của tôi và Hoàng Vi Vi rồi.
Xấu hổ quá đi.
Nghĩ kỹ lại thì từ nhỏ đến lớn, Cố Thần ngoài việc hay chọc ghẹo tôi thì bình thường anh ấy đối xử với tôi rất tốt.
Mẹ tôi có nói, hồi nhỏ anh ấy luôn để dành những chiếc bánh ngọt nho nhỏ do trường mẫu giáo phát, lần nào cũng cẩn thận đem nó về nhà cho tôi ăn.
Không vì lý do nào khác, bởi vì tôi rất hảo đồ ngọt.
Khi tôi học lớp 1, còn anh ấy học lớp 3.
Mỗi ngày đi học, anh ấy không chỉ mang theo cặp sách và bình nước riêng của mình, mà còn mang theo cả của tôi nữa.
Tôi muốn lấy lại, nhưng anh ấy nói rằng tôi quá yếu để mang nó. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, hồi nhỏ anh ấy giả làm nam tử hán đại trượng phu, xắn tay áo lên khoe cơ bắp với tôi:
“Xem này, anh trai của em sức lực rất lớn!”
Có vẻ anh ấy đặc biệt bảo vệ tôi và không cho phép người khác nói một lời nào về tôi.
Một lần nọ, có một thằng nhóc đối diện khu nhà của tôi nói rằng tôi rất thích khóc nhè. Cố Thần nghe thấy liền tức giận, sau đó anh ấy đã đánh nhau với con nhà người ta.
Nghĩ đến đây, tôi không tự chủ được cười một cái.
“Em cười cái gì?” Cố Thần khó hiểu.
Tôi nhướng mày, ra vẻ thần bí: “Em sẽ không nói cho anh biết đâu!”
Lúc đầu tôi không để ý, nhưng khi cùng anh ấy bước ra khỏi giảng đường, tôi mới nhận ra có rất nhiều cô gái đang nhìn theo anh ấy.
Có người còn can đảm hơn, tiến lên tặng hoa và quà cho anh ấy, còn xin số WeChat nữa.
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, vừa rồi còn nghĩ anh ấy rất tốt, bây giờ lại ghét bỏ anh ấy luôn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cố Thần mỉm cười ôm eo tôi, cảm ơn từng người một: “Xin lỗi, tôi không muốn bạn gái tôi hiểu lầm.”
Anh ấy không nhận hoa và quà, đồng thời cũng từ chối thêm WeChat.
Tôi tách ra khỏi đám đông: “Em không phải là bạn gái anh, đừng có lấy em ra làm lá chắn!”
Cố Thần dở khóc dở cười: “Em không được qua cầu rút ván, anh nói vậy để từ chối bọn họ, sao em lại để bọn họ chê cười anh?”
“Anh không hề thật lòng thích em, dựa vào đâu mà nói em với anh đang ở bên nhau?”
Tôi quay lưng đi, bất thình lình bị anh ấy tóm cổ tay.
Nụ cười trên mặt Cố Thần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc:
“Ai nói anh không thật lòng?”
Cái gì?
Lòng tôi rối bời, bỗng có một ý nghĩ lướt nhanh qua đầu tôi.
Anh ấy bất lực thở dài, dùng ngón trỏ gõ lên trán tôi và nói:
“Thế em nghĩ anh vì sao lại đến đây, sao cung phản xạ của em dài quá vậy hửm? Em cho rằng anh chuyển đến đại học Thanh Hoa là vì cái gì?”
Đầu óc tôi load có hơi chậm, liền ngây ngốc hỏi: “Vì cái gì?”
Đôi mắt đen nhánh của Cố Thần nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ một: “Là vì kẻ ngốc nào đó, anh sợ cô ấy một thân một mình sẽ bị bắt nạt, anh không thể chịu đựng được việc cô ấy ở bên một người không phù hợp, vì vậy anh muốn theo đuổi cô ấy.”
“……”
20.
Hai má tôi nóng bừng, cả người lâng lâng như say rượu:
“Vậy ý anh là……?”
Cố Thần không khỏi ôm trán: “Tô Uyển, anh thích em, chúng ta ở bên nhau đi.”
Tôi chưa kịp trả lời thì anh ấy đã nói tiếp: “Em nghĩ kỹ xem, chúng ta quen nhau từ nhỏ, hơn nữa quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng đâu có mâu thuẫn gì.”
“Mẹ anh hận không thể ôm em về nhà nuôi nấng, ở nhà có bố mẹ làm chỗ dựa nên sẽ không có ai bắt nạt em, ở ngoài thì có anh bảo vệ em, em muốn làm gì thì làm.”
“Chúng ta hiểu ý nhau như vậy, huống hồ…… Anh sẽ nghe lời em.”
Nghe anh ấy giải thích hình như cũng có đạo lý.
Nhất là câu cuối cùng đó, nó đã chạm đến trái tim tôi.
Tôi gật đầu trong vô thức, Cố Thần đột nhiên bế bổng tôi lên:
“Em đồng ý rồi nhé!”
Quay đầu nhìn lại, tôi thấy bố mẹ hai bên đều đang đứng ở cạnh cửa nhìn bọn tôi.
Tằng Phàm với bố mẹ anh ta thì nhìn bọn tôi đỏ con mắt.
Còn Hoàng Vi Vi thì loạng choạng đến té ngã xuống đất.
Tôn Duyệt thì hào hứng vỗ tay không ngừng.
Những người khác thì hoan hô, huýt sáo.
“Đỉnh vậy, trúc mã theo đuổi bạn gái từ Bắc Đại đến Thanh Hoa của chúng ta luôn.”
“Ô ô, anh ấy đẹp trai tới nỗi làm tôi biến thành chanh tinh [1] mất rồi, cưới xong mở cửa một cái liền tới nhà mẹ đẻ.”
[1] Chanh tinh là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người ghen tị với người khác.
“Bông hoa này có nhan giá trị cũng rất cao đó, đúng là trai tài gái sắc mà.”
Cô gái tốt, tôi là một bông hoa ư?
Ôii, mắc cỡ chết mất.
Tôi huých nhẹ vào ngực anh ấy: “Mau bỏ em xuống, có nhiều người đang nhìn mình lắm.”
Cố Thần nhất quyết không chịu, vì vậy tôi chỉ có thể dứt khoát vùi đầu vào ngực của anh ấy như một con đà điểu, để cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Hóa ra, tình yêu đích thực chính là cảm giác thót tim và trong lòng tràn ngập vui sướng.
Này, trúc mã, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn!