Chương 6: Diệc Yên Rớt Liêm Sỉ Từ Lâu
Tư Đình thực ra vẫn luôn để ý động tĩnh của hắn ta, hắn không tin tưởng nhân phẩm của tên này cho lắm.Nhờ sự cẩn thận này mà Tư Đình đã nhanh nhẹn nghiêng người tránh được một chiêu, xoay người liền đánh trả lại. Để tránh hắn ta gây thương tích cho những người xung quanh, trước hết Tư Đình tấn công vào cánh tay của hắn ta để hắn ném đi cái ghế, sau đó vung nắm đấm vào vị trí bụng hắn ta.- Á! Hự!Tên lưu manh đau đớn ôm bụng ngã nhào ra đất, nước mắt nước mũi giàn giụa. Đúng lúc này Trần Uy đã đưa cảnh sát đến, hắn ta lập tức bị còng tay mang đi, mà bọn họ cũng bị mời đến cục cảnh sát để lấy lời khai.Hành động của Tư Đình và Diệc Yên được coi là phòng vệ chính đáng nên rất nhanh bọn họ đã được thả ra, còn tên lưu manh kia đương nhiên phải chịu sự trừng phạt thích đáng.Ba của Lục Anh cũng là cảnh sát gần khu vực này, nghe con gái gặp chuyện thì vội vàng chạy đến. Ông ấy rất cảm kích nhóm bạn, liên tục nói lời cảm ơn.- Tên lưu manh này trước kia đã làm không ít chuyện xấu nhưng mãi không bị phát giác là do mọi người xung quanh sợ hắn trả thù, không ai dám báo cảnh sát cả. Nhờ các cháu mà hôm nay bọn chú mới bắt được hắn, thêm nữa Tiểu Anh cũng được an toàn, thật sự cảm ơn các cháu.Cả bọn không dám tranh công lao, khách khí vài câu rồi lễ phép chào ông trở về nhà.…Tư Đình và Diệc Yên đêm nay ở cùng nhau. Mỗi cuối tuần rảnh rỗi là ba mẹ hai nhà lại rủ nhau đi du lịch giải khuây, để lại hai đứa nhóc ở nhà tự chăm lo cho nhau.Chuyện hai người ngủ chung một phòng đã diễn ra từ nhỏ đến lớn, chỉ là sau khi dậy thì vị trí đã đổi thành một người trên giường một người trên sofa.Cả hai đã sớm quen, như thường ngày tụ lại ở nhà Diệc Yên, ăn uống tắm rửa xong xuôi.Bởi vì trên người có vết thương nên Diệc Yên không dám ngâm nước, chỉ cẩn thận lau người sạch sẽ, tránh đụng chạm vào vết thương. Đương nhiên trước đó Tư Đình đã giúp cô sát trùng trước rồi, chỉ đợi tắm xong ra bôi thuốc mà thôi.Tư Đình cất thuốc vào ngăn tủ, trách cứ Diệc Yên hôm nay quá lỗ mãng, nếu như hắn không có mặt ở đấy thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Diệc Yên lè lưỡi làm mặt quỷ, bướng bỉnh cho rằng mình làm không sai, nhưng thật ra trong lòng cô cũng rất sợ hãi.Trong lúc vô tình, Tư Đình nhìn thấy trên mặt bàn Diệc Yên có một chiếc áo lót bị cô vứt lung tung, lồ lộ trước mắt. Ở góc độ không ai nhìn thấy vành tai của hắn hơi đỏ ửng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, đồng thời nhắc nhở Diệc Yên.- Em dù gì cũng là con gái lớn rồi, phải biết ý biết tứ chút chứ, ai lại đồ đạc văng bừa bãi nơi bàn học thế kia.Diệc Yên không những không mắc cỡ mà còn lon ton chạy đến cầm áo lót đưa lơ lửng trước mặt hắn trêu đùa.- À, em mới đặt shop thử một cặp áo lót nè, quên khoe với anh nữa! Anh nhìn xem, có đẹp hay không?- Được rồi... em bớt nói những lời vô sỉ như thế này lại đi, thật không ra thể thống gì.Cô vẫn cứ vô tư hồn nhiên như đứa trẻ không chịu lớn, hắn cũng quá quen thuộc với tính cách này rồi nên rất nhanh khôi phục lại bình thường.Tư Đình tự mình nhấc mông lên dọn dẹp đống sách vở bừa bộn của Diệc Yên, mọi vị trí cất đồ hắn đều biết rõ mồn một.