Chương : 11
[Tiểu Ác!!!] Tô Ngọc Tuyết kéo Bao phu nhân và Địch Nương Nương trốn dưới bàn đáy, mắt thấy Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu đã ra khỏi vỏ. [Écccccc, hình như không cần em nữa.]
[...] Hệ thống thật sự muốn dùng móng vuốt thịt của mình một phát đập chết mặt hàng không biết xấu hổ này, [Có Triển Chiêu ở đây, cô có thể bình tĩnh chút không? Ít nhất cũng đừng mất mặt như thế!]
[Cho xin đi, chị đây rất yêu quý sinh mạng của mình được không? Tuy Triển Chiêu thật sự rất lợi hại nhưng đối phương nhiều người, lỡ bị ngộ thương thì sao?] Tô Ngọc Tuyết nói năng hùng hồn, [Chị đây là hợp lý né tránh tổn thất phe mình.]
[Xin chào, hệ thống của bạn hiện không online, có chuyện gấp xin liên hệ đường dây nóng, số đường dây nóng 514514514.] Hệ thống quyết định không thèm nhắc nhở túc chủ ngu ngốc này, pháp thuật mà cô học trong không gian não bộ là có thể sử dụng được.
Đần như thế, tuyệt đối không phải là túc chủ giỏi giang. Haiz, làm sao đây, chẳng lẽ mình sắp lần nữa trở thành một đạo pháp thuật của ông trời sao, tuyệt vọng quá đi!
Xì, lại chạy rồi! Tô Ngọc Tuyết trong lòng mỉa mai hệ thống của mình, sau đó vẫn tiếp tục co đầu rụt cổ dưới gầm bàn đá. Đương nhiên, cô cũng không quên kéo hai người bên cạnh trốn kĩ. Thật ra cô vốn còn lo lắng cho những hạ nhân kia, chẳng qua phát hiện người của Khai Phong Phủ còn có người của Nam Thanh Cung đều là người biết quyền cước, võ công.
Có thể nói, bất kể thế nào, ít nhất họ cũng xem như có năng lực tự bảo vệ mình. Trong lúc cô nghĩ còn phải đợi bao lâu nữa mới chờ được đến lúc Triển Chiêu giải quyết xong đám người kia, liền nghe thấy giọng nói mang theo ý cười, “Tô cô nương, không sao rồi. Cô nương cùng hai vị phu nhân đi ra đi.”
Ủa, giải quyết nhanh lẹ vậy? Tô Ngọc Tuyết rụt rè ló đầu ra nhìn thử, quả nhiên, những đại hán áo đen vừa rồi xông ra đều ngã nhào trên đất. Hạ nhân của Khai Phong Phủ rất bình tĩnh bước lên cởi thắt lưng của chúng xuống, sau đó cột chúng lại với nhau.
Hình như, mình có chút mất mặt thì phải? Chậc chậc, bình tĩnh bình tĩnh, thật ra cũng không mất mặt cho lắm...chăng. Tô Ngọc Tuyết đứng dậy, cố tỏ ra điềm đạm, “Đa tạ Triển đại nhân.”
“Chuyện trong chức trách của Triển Chiêu mà thôi.” Triển Chiêu nhìn gò má ửng hồng của Tô Ngọc Tuyết, không nhịn được quay đầu lại. Hắn sợ mình nhìn tiếp, có thể thật sự sẽ bật cười ra mất. Lúc đó, sợ cô sẽ khó xử. Nghĩ như vậy, Triển Chiêu đi đến trước mặt Bao phu nhân cùng Địch Nương Nương, “Địch Nương Nương, phu nhân, hai người có bị kinh sợ đến không?”
“Không có.” Địch Nương Nương cười, “Thật sự có chút thú vị.” Bà theo Bát Hiền Vương đi qua bao năm sóng gió, đương nhiên đối với rất nhiều chuyện đều cảm thấy không hề sợ hãi. Bà nhìn Tô Ngọc Tuyết một cái, mắt mang ý cười, đứa nhỏ này thật là đáng yêu.
Địch Nương Nương thật ra cũng cảm thấy tò mò, bất kể tiểu cô nương này làm gì, bà đều cảm thấy là một chuyện thú vị cả.
“Ta cũng không sao.” Bao phu nhân cười cười, tâm tư của bà cũng như Triển Chiêu vậy, vì không muốn Tô Ngọc Tuyết khó xử, nên cố gắng nhịn lại ý cười trong lòng. Chỉ là hành động theo bản năng của cô lại khiến cho Bao phu nhân cảm thấy ấm áp, lúc nguy hiểm cô vẫn còn nhớ đến bà đấy. Trốn dưới gầm bàn, dường như cũng không sao cả.
“Xem ra chúng ta hẳn nên quay về Khai Phong Phủ, chuyện dâng hương chỉ đành đổi ngày vậy.” Triển Chiêu hành lễ với Bao phu nhân và Địch Nương Nương, “Không biết sau đó còn xảy ra biến cố nào, hai vị phu nhân vẫn là theo Triển Chiêu về Đông Kinh trước.”
“Cũng được.” Bao phu nhân nhìn Địch Nương Nương bên cạnh, “Nương nương, để hôm khác ta cùng người đến nhé?”
Địch Nương Nương vốn muốn từ chối, bởi bà vì con gái số khổ của mình dâng hương, nếu thiếu một lần, trong lòng bà sẽ bất an. Nhưng lời của Bao phu nhân và Triển Chiêu cũng rất có lý, bà không thể vì ý muốn của mình, mà hại những người xung quanh được. “Được thôi, chúng ta cùng ngồi xe ngựa về thôi. Bao phu nhân, e rằng cần dùng đến xe ngựa của ngươi rồi.”
Hơn nữa...Địch Nương Nương nhìn Tô Ngọc Tuyết một cái, bà không biết tại sao, lại muốn gần gũi hơn với đứa nhỏ này.
“Đương nhiên là được, vừa khéo có thể cùng nương nương trò chuyện rồi.”
“Nếu đã như vậy, chúng ta xuống núi thôi.”
“Vâng.”
Cả đoàn người từ đường cũ đi xuống núi, sự đặc biệt của họ khiến cho người đi đều đều không nhịn được quay đầu nhìn như thể nhìn vật hiếm lạ. Sao đằng sau lại trói cả đám người nhỉ? Bọn họ vốn cho rằng là quý công tử nhà nào đang tìm thú vui, sau đó nhìn thấy người dẫn đầu là Triển đại nhân của Khai Phong Phủ, liền hiểu rõ mọi chuyện.
Xem ra, đây là Khai Phong Phủ đang truy bắt phạm nhân. Thế, đám người đi giữa hẳn là người mạng khổ được cứu về chăng.
Tô Ngọc Tuyết bị người ta dùng ánh mắt thương hại, đồng cảm nhìn mình, cảm thấy cả người đều không thoải mái. Hu hu hu, ánh mắt của họ là sao vậy!
Nhìn theo bóng lưng của Tô Ngọc Tuyết, Địch Nương Nương lại cười. Đứa nhỏ này thật thú vị.
Tô Ngọc Tuyết được bà khen thú vị: Thật tuyệt vọng với cuộc đời!
Đi đến dưới chân núi, phu xe Khai Phong Phủ liền đánh xe ngựa đến. Bao phu nhân cùng Địch Nương Nương lên xe ngựa trước, Triển Chiêu lại cùng Tô Ngọc Tuyết đứng một bên trò chuyện.
Hai người đi đến nơi tương đối xa, không để người trong xe ngựa nghe thấy họ trò chuyện, cũng không biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Tô cô nương, đám người đến tấn công hôm nay, có phải là thủ hạ của Tương Dương Vương không?” Triển Chiêu cảm thấy quá trùng hợp rồi, gần đây Khai Phong Phủ không có chuyện quan trọng, Địch Nương Nương cũng che giấu thân phận. Nếu vấn đề không trên người họ, thế hẳn là trên người Tô Ngọc Tuyết mới phải.
Tô Ngọc Tuyết lắc đầu, “Ta không biết, trước đây ta chỉ là dưỡng nữ của ông ta, luôn sống trong khuê phòng, rất nhiều chuyện không hiểu. Chỉ là...” Cô nhíu mày, “Thủ hạ của ông ta đa phần đều là tử sĩ, dù là nhân sĩ giang hồ cũng có đủ loại thủ đoạn. Đám người này, hình như quá yếu.”
Tuy cô không hiểu nhiều về võ công, nhưng Triển Chiêu vài ba chiêu liền có thể giải quyết được, thật sự không có độ khó nào cả. Vị trong ngõ trước đây, còn vì sau khi việc bị bại lộ liền dùng độc tự tận đấy. Đám người này bị trói trên đất này? Hừm, hình như có chút mất mặt trong đám nhân vật phản diện.
Triển Chiêu trầm ngâm một lúc, “Tô cô nương nói rất có lý, chẳng qua vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Hắn im lặng một lúc, “Nếu cô nương sợ hãi, có thể trốn sau lưng Triển Chiêu.” Dưới gầm bàn, thật sự không phải là chỗ đáng tin cậy.
Đương nhiên, vì thể diện của Tô Ngọc Tuyết, hắn không đem nửa câu sau nói ra.
“Ừ, ta biết rồi!” Tô Ngọc Tuyết còn cho rằng đại ca Triển Chiêu muốn thực hiện chức trách bảo vệ mình nữa, cảm động không thôi. Tuy có chút khác biệt với trong sách, nhưng hắn vẫn là Nam Hiệp Triển Chiêu thích hành hiệp trượng nghĩa!
Nếu như Tô Ngọc Tuyết biết trong lòng Triển Chiêu đang nghĩ gì, chắc sẽ thẹn quá hóa giận mất.
Đối diện với đôi mắt long lanh của Tô Ngọc Tuyết, Triển Chiêu bất giác có chút buồn cười. Tại sao, bỗng cảm thấy cô hơi giống với cún con chưa dứt sữa nhỉ?
Tô Ngọc Tuyết chớp chớp mắt, ủa, sao ánh mắt của Triển đại hiệp có chút là lạ nhỉ?
Trong xe ngựa, Địch Nương Nương cùng Bao phu nhân đưa mắt nhìn nhau cười. Hai người nọ, chẳng lẽ...?
[...] Hệ thống thật sự muốn dùng móng vuốt thịt của mình một phát đập chết mặt hàng không biết xấu hổ này, [Có Triển Chiêu ở đây, cô có thể bình tĩnh chút không? Ít nhất cũng đừng mất mặt như thế!]
[Cho xin đi, chị đây rất yêu quý sinh mạng của mình được không? Tuy Triển Chiêu thật sự rất lợi hại nhưng đối phương nhiều người, lỡ bị ngộ thương thì sao?] Tô Ngọc Tuyết nói năng hùng hồn, [Chị đây là hợp lý né tránh tổn thất phe mình.]
[Xin chào, hệ thống của bạn hiện không online, có chuyện gấp xin liên hệ đường dây nóng, số đường dây nóng 514514514.] Hệ thống quyết định không thèm nhắc nhở túc chủ ngu ngốc này, pháp thuật mà cô học trong không gian não bộ là có thể sử dụng được.
Đần như thế, tuyệt đối không phải là túc chủ giỏi giang. Haiz, làm sao đây, chẳng lẽ mình sắp lần nữa trở thành một đạo pháp thuật của ông trời sao, tuyệt vọng quá đi!
Xì, lại chạy rồi! Tô Ngọc Tuyết trong lòng mỉa mai hệ thống của mình, sau đó vẫn tiếp tục co đầu rụt cổ dưới gầm bàn đá. Đương nhiên, cô cũng không quên kéo hai người bên cạnh trốn kĩ. Thật ra cô vốn còn lo lắng cho những hạ nhân kia, chẳng qua phát hiện người của Khai Phong Phủ còn có người của Nam Thanh Cung đều là người biết quyền cước, võ công.
Có thể nói, bất kể thế nào, ít nhất họ cũng xem như có năng lực tự bảo vệ mình. Trong lúc cô nghĩ còn phải đợi bao lâu nữa mới chờ được đến lúc Triển Chiêu giải quyết xong đám người kia, liền nghe thấy giọng nói mang theo ý cười, “Tô cô nương, không sao rồi. Cô nương cùng hai vị phu nhân đi ra đi.”
Ủa, giải quyết nhanh lẹ vậy? Tô Ngọc Tuyết rụt rè ló đầu ra nhìn thử, quả nhiên, những đại hán áo đen vừa rồi xông ra đều ngã nhào trên đất. Hạ nhân của Khai Phong Phủ rất bình tĩnh bước lên cởi thắt lưng của chúng xuống, sau đó cột chúng lại với nhau.
Hình như, mình có chút mất mặt thì phải? Chậc chậc, bình tĩnh bình tĩnh, thật ra cũng không mất mặt cho lắm...chăng. Tô Ngọc Tuyết đứng dậy, cố tỏ ra điềm đạm, “Đa tạ Triển đại nhân.”
“Chuyện trong chức trách của Triển Chiêu mà thôi.” Triển Chiêu nhìn gò má ửng hồng của Tô Ngọc Tuyết, không nhịn được quay đầu lại. Hắn sợ mình nhìn tiếp, có thể thật sự sẽ bật cười ra mất. Lúc đó, sợ cô sẽ khó xử. Nghĩ như vậy, Triển Chiêu đi đến trước mặt Bao phu nhân cùng Địch Nương Nương, “Địch Nương Nương, phu nhân, hai người có bị kinh sợ đến không?”
“Không có.” Địch Nương Nương cười, “Thật sự có chút thú vị.” Bà theo Bát Hiền Vương đi qua bao năm sóng gió, đương nhiên đối với rất nhiều chuyện đều cảm thấy không hề sợ hãi. Bà nhìn Tô Ngọc Tuyết một cái, mắt mang ý cười, đứa nhỏ này thật là đáng yêu.
Địch Nương Nương thật ra cũng cảm thấy tò mò, bất kể tiểu cô nương này làm gì, bà đều cảm thấy là một chuyện thú vị cả.
“Ta cũng không sao.” Bao phu nhân cười cười, tâm tư của bà cũng như Triển Chiêu vậy, vì không muốn Tô Ngọc Tuyết khó xử, nên cố gắng nhịn lại ý cười trong lòng. Chỉ là hành động theo bản năng của cô lại khiến cho Bao phu nhân cảm thấy ấm áp, lúc nguy hiểm cô vẫn còn nhớ đến bà đấy. Trốn dưới gầm bàn, dường như cũng không sao cả.
“Xem ra chúng ta hẳn nên quay về Khai Phong Phủ, chuyện dâng hương chỉ đành đổi ngày vậy.” Triển Chiêu hành lễ với Bao phu nhân và Địch Nương Nương, “Không biết sau đó còn xảy ra biến cố nào, hai vị phu nhân vẫn là theo Triển Chiêu về Đông Kinh trước.”
“Cũng được.” Bao phu nhân nhìn Địch Nương Nương bên cạnh, “Nương nương, để hôm khác ta cùng người đến nhé?”
Địch Nương Nương vốn muốn từ chối, bởi bà vì con gái số khổ của mình dâng hương, nếu thiếu một lần, trong lòng bà sẽ bất an. Nhưng lời của Bao phu nhân và Triển Chiêu cũng rất có lý, bà không thể vì ý muốn của mình, mà hại những người xung quanh được. “Được thôi, chúng ta cùng ngồi xe ngựa về thôi. Bao phu nhân, e rằng cần dùng đến xe ngựa của ngươi rồi.”
Hơn nữa...Địch Nương Nương nhìn Tô Ngọc Tuyết một cái, bà không biết tại sao, lại muốn gần gũi hơn với đứa nhỏ này.
“Đương nhiên là được, vừa khéo có thể cùng nương nương trò chuyện rồi.”
“Nếu đã như vậy, chúng ta xuống núi thôi.”
“Vâng.”
Cả đoàn người từ đường cũ đi xuống núi, sự đặc biệt của họ khiến cho người đi đều đều không nhịn được quay đầu nhìn như thể nhìn vật hiếm lạ. Sao đằng sau lại trói cả đám người nhỉ? Bọn họ vốn cho rằng là quý công tử nhà nào đang tìm thú vui, sau đó nhìn thấy người dẫn đầu là Triển đại nhân của Khai Phong Phủ, liền hiểu rõ mọi chuyện.
Xem ra, đây là Khai Phong Phủ đang truy bắt phạm nhân. Thế, đám người đi giữa hẳn là người mạng khổ được cứu về chăng.
Tô Ngọc Tuyết bị người ta dùng ánh mắt thương hại, đồng cảm nhìn mình, cảm thấy cả người đều không thoải mái. Hu hu hu, ánh mắt của họ là sao vậy!
Nhìn theo bóng lưng của Tô Ngọc Tuyết, Địch Nương Nương lại cười. Đứa nhỏ này thật thú vị.
Tô Ngọc Tuyết được bà khen thú vị: Thật tuyệt vọng với cuộc đời!
Đi đến dưới chân núi, phu xe Khai Phong Phủ liền đánh xe ngựa đến. Bao phu nhân cùng Địch Nương Nương lên xe ngựa trước, Triển Chiêu lại cùng Tô Ngọc Tuyết đứng một bên trò chuyện.
Hai người đi đến nơi tương đối xa, không để người trong xe ngựa nghe thấy họ trò chuyện, cũng không biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Tô cô nương, đám người đến tấn công hôm nay, có phải là thủ hạ của Tương Dương Vương không?” Triển Chiêu cảm thấy quá trùng hợp rồi, gần đây Khai Phong Phủ không có chuyện quan trọng, Địch Nương Nương cũng che giấu thân phận. Nếu vấn đề không trên người họ, thế hẳn là trên người Tô Ngọc Tuyết mới phải.
Tô Ngọc Tuyết lắc đầu, “Ta không biết, trước đây ta chỉ là dưỡng nữ của ông ta, luôn sống trong khuê phòng, rất nhiều chuyện không hiểu. Chỉ là...” Cô nhíu mày, “Thủ hạ của ông ta đa phần đều là tử sĩ, dù là nhân sĩ giang hồ cũng có đủ loại thủ đoạn. Đám người này, hình như quá yếu.”
Tuy cô không hiểu nhiều về võ công, nhưng Triển Chiêu vài ba chiêu liền có thể giải quyết được, thật sự không có độ khó nào cả. Vị trong ngõ trước đây, còn vì sau khi việc bị bại lộ liền dùng độc tự tận đấy. Đám người này bị trói trên đất này? Hừm, hình như có chút mất mặt trong đám nhân vật phản diện.
Triển Chiêu trầm ngâm một lúc, “Tô cô nương nói rất có lý, chẳng qua vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Hắn im lặng một lúc, “Nếu cô nương sợ hãi, có thể trốn sau lưng Triển Chiêu.” Dưới gầm bàn, thật sự không phải là chỗ đáng tin cậy.
Đương nhiên, vì thể diện của Tô Ngọc Tuyết, hắn không đem nửa câu sau nói ra.
“Ừ, ta biết rồi!” Tô Ngọc Tuyết còn cho rằng đại ca Triển Chiêu muốn thực hiện chức trách bảo vệ mình nữa, cảm động không thôi. Tuy có chút khác biệt với trong sách, nhưng hắn vẫn là Nam Hiệp Triển Chiêu thích hành hiệp trượng nghĩa!
Nếu như Tô Ngọc Tuyết biết trong lòng Triển Chiêu đang nghĩ gì, chắc sẽ thẹn quá hóa giận mất.
Đối diện với đôi mắt long lanh của Tô Ngọc Tuyết, Triển Chiêu bất giác có chút buồn cười. Tại sao, bỗng cảm thấy cô hơi giống với cún con chưa dứt sữa nhỉ?
Tô Ngọc Tuyết chớp chớp mắt, ủa, sao ánh mắt của Triển đại hiệp có chút là lạ nhỉ?
Trong xe ngựa, Địch Nương Nương cùng Bao phu nhân đưa mắt nhìn nhau cười. Hai người nọ, chẳng lẽ...?