Chương : 70
Edit: Ms Halloween
Beta: Sally
Ngày hôm qua Đinh Tử từ trong cung hồi phủ, lợi dụng thân phận nữ quan chỉ trích di nương thứ nữ không biết cấp bậc lễ nghĩa không hiểu tôn trọng, mỗi người đều đã bị nàng đánh, đến tổ mẫu Vương thị cũng bị mắng một trận, tuy nói Đinh Tử hiện tại thân phận khác nhau rất lớn, nhưng đây rốt cuộc cũng là người nhà của nàng, làm như vậy không khỏi làm cho người ta cảm thấy nàng thủ đoạn độc ác, đến thân nhân nàng cũng có thể đối phó như vậy thì hạ nhân không phải tùy thời muốn đánh mắng liền đánh chửi sao?
Đại tiểu thư này muốn nắm mọi việc trong phủ trong lòng bàn tay, không khỏi khiến lòng người bất ổn, sôi nổi áp dụng tâm lý chống lại.
Sáng sớm hôm sau Đinh Tử dậy thật sớm, có lẽ là bởi vì ngày hôm qua đem toàn bộ tra nữ đều đánh chửi, Đinh Trí lại cùng nàng ăn uống một hồi, hàn huyên thật lâu mới trở về.
Đinh Tử hôm nay tâm tình thập phần tốt, ở trong sân múa cánh tay luyện chân một chút, thuận tiện đánh một bộ quyền, đồng thời phát hiện hôm nay hạ nhân vô ý đi ngang qua Tử Trúc viện đặc biệt nhiều, phải biết rằng cửa sau Tử Trúc viện của Đinh Tử là một sân tương đối hẻo lánh, nói những người này đi nhầm đường hoặc là thỉnh thoảng đi ngang qua cũng thập phần gượng ép, lại nói nha hoàn bà tử Thị lang phủ đồng thời đều choáng váng sao? Hầu hạ nhiều năm như vậy đường trong phủ cũng nhớ không rõ, có tức cười hay không?
Đinh Tử chỉ lạnh nhạt híp mắt cười,không để ý tới các nàng, ở trong sân ăn điểm tâm một chút, liền đi Thọ An đường vấn an.
“Tiểu thư, bên ngoài truyền tin, nói là tất cả dựa theo kế hoạch tiến hành thuận lợi.” lúc Hỉ nhi chỉnh lý y phục cho Đinh Tử thuận tiện nói.
“Ừ.” Đinh Tử gật đầu, dù là Lâm Hổ bọn họ không truyền tín (thư tín), Đinh Tử gần đây cũng chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, nhưng nghe đến kế hoạch thuận lợi, hiển nhiên là tửu lâu cùng sòng bạc bắt đầu có doanh thu, này nhưng mới một tháng a, nàng hẳn là càng coi trọng bọn họ mới được.
“Tiểu thư, mấy kẻ tâm địa độc ác kia thật quá đáng, hiện tại trong phủ đều nói tiểu thư khắt khe, khe khắt hạ nhân, thập phần phản đối tiểu thư tiếp nhận việc chưởng quản.” vẻ mặt Linh nhi tức giận bước vào cửa, trong miệng nói “tâm địa độc ác” đương nhiên là các di nương thứ nữ bị đánh trong lòng không thoải mái. Những lời này không phải là từ trong miệng các nàng ta nói ra, chẳng qua là mấy nha hoàn bà tử bên người họ thấy chủ tử bị thương, trong lòng không thoải mái tìm người oán giận mấy câu cũng không gì đáng trách, nhiều lắm Đinh Tử cho là hạ nhân trong phủ lắm mồm mà thôi, còn có thể đánh các nàng?
Nếu lại phát hỏa, càng làm cho người ta cảm thấy nàng tâm tư ác độc, không dung được các di nương thứ muội, thanh danh truyền đi cũng không tốt.
Mà mới một đêm đã truyền ra như thế, hiển nhiên trong đó không thiếu công lao của một vị.
“Không quy cư, loại sự tình này sao có thể nói ra làm cho tiểu thư phiền lòng!” Lâm ma ma giận trừng Linh nhi liếc mắt một cái, mới khuyên nhủ, “Những người đó chẳng qua là nhìn tiểu thư hiện tại thân phận bất đồng nên đố kị mà thôi, chờ nô tỳ kế tiếp phân phó xuống làm cho các nàng câm miệng.”
Đinh Tử trên mặt cũng không tức giận, chỉ là nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Ừ, ma ma đi thăm dò tra xem, đem người truy tìm hai kẻ truyền tin tích cực điển hình đánh phạt mười bạt tai, sau đó hai người kẻ không đúng này mỗi người thưởng một lượng bạc.“
Lâm ma ma cùng Hỉ nhi, Linh nhi đều sửng sốt, tiểu thư đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt như vậy, mặc dù có thể nhất thời đè xuống lời đồn đại này, nhưng một khi làm như thế, lại làm cho người ta cho rằng tiểu thư chính là nhận, nếu bà thực sự làm theo mà không để ý. Như vậy không phải càng đem tiểu thư ép đến không chịu nổi sao, tự tìm chuyện phiền phức như vậy tiểu thư tại sao phải làm?
“Tiểu thư, làm như vậy thực sự được không?” Lâm ma ma trầm mặc một chút, làm hạ nhân trung thành, bà cần vì Đinh Tử suy nghĩ.
Đinh Tử mỉm cười nhìn Lâm ma ma, trong mắt có vui mừng: “Cái gọi là tân quan tiền nhiệm đem tam hỏa (hàm ý như người quan mới chưa có uy ko được Mn kính sợ, nên ra oai phủ đầu, làm lớn chuyện để Mn biết được ai lớn ai nhỏ), hiện ở trong phủ không người nào có thể tiếp quản việc chưởng quản, ta hôm nay dù có muốn khước từ, nhưng đây là do phụ thân nói, lão phu nhân trong lòng dù không muốn bà cũng sẽ đem việc thuận lợi mà giao cho ta. Thế nhưng những người đó không có một ai cam tâm, làm bại hoại thanh danh của ta như vậy chính là bước đầu tiên của các nàng. Ta trầm mặc, người khác đã cho là ta cam chịu. Ta hung hăng xử phạt, càng nghiệm chứng lời đồn không phải sao, làm hay không đều cùng kết quả, kia đơn giản liền náo lớn một chút, ta cũng minh bạch nói cho các nàng biết, ta đánh người thì đã có sao, ta là đích tiểu thư, ta có quyền, ta là chủ tử, ta làm tất cả đều là đúng”
Lâm ma ma biểu hiện trên mặt tuy có buông lỏng, cũng không thập phần thấu hiểu, Đinh Tử mỉm cười nói: “Đương nhiên việc này chỉ là một nhân tố trong đó, bởi vì mục đích của ta chủ yếu nhất chính là vì tân quan tiền nhiệm đem tam hỏa này, náo càng lớn càng tốt, hạ nhân càng không hài lòng càng tốt, ta chính là muốn trong phủ này loạn, đại loạn!”
Lâm ma ma trầm tư một lát, hơi thở dài một cái, Hỉ nhi nhãn tình sáng lên: “Tiểu thư là muốn chân chính đoạt quyền!” Việc chưởng quản này từ Mã di nương đến Bạch di nương rồi đến trong tay Đinh Tử, nhân thủ (tay chân, người làm cho người cấp trên) quản sự trong phủ đã không biết là người của ai nữa, giới tuyến đã mơ hồ, nhưng cũng không phải là người của Đinh Tử. Đã đoạt được quyền chưởng quản thì không có đạo lý để cho địch nhân có khả năng cài gian tế làm hỏng việc của nàng, đây là một bước cờ lâu dài, chỉ là thủy chung đối với thanh danh Đinh Tử không tốt lắm, Lâm ma ma tự nhiên lòng tràn đầy không muốn.
Nhưng mà Đinh Tử đã ra quyết định thì không người nào có thể lay động cùng thay đổi, hơn nữa phương pháp này ai có thể nói không tốt?
Thọ An đường, sáng sớm nay nữ quyến trong phủ đều tới chỗ này, trên mặt của mỗi người đều xanh tím giao nhau, ngày hôm qua Đinh Tử hạ thủ rất nặng, dù có bôi dược tan máu bầm cũng nhất thời nửa khắc không tiêu hết được. Nhìn thấy Đinh Tử đi tới, mấy đạo ánh mắt lạnh lẽo trông lại, thật hận không thể một người liếc mắt một cái là một đao trực tiếp chém Đinh Tử.
Mặt là vũ khí của nữ nhân, ba vị di nương tuổi vốn lớn, bây giờ trên mặt bị thương như vậy, ngày hôm qua lại nghe nói Đinh Bằng sủng Liên Nguyệt, sáng nay được cho biết đã nâng làm thông phòng, ba di nương người nào tâm tình có thể tốt? Mặt mũi nhất thời nửa khắc không thể hạ xuống, ngày hôm qua làm ra việc khiến Đinh Bằng phiền, Liên Nguyệt kia sợ là sẽ được sủng ái rồi! Đều do Đinh Tử tiểu tiện nhân này, nếu không tại nàng ta, các nàng tội gì bị động như thế?
“Tử nhi thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu tối hôm qua ngủ có ngon giấc không, Tử nhi ngày hôm qua quá mức xúc động không khống chế được cảm xúc, trong lòng rất sợ hãi, cũng không biết nên biểu đạt áy náy thế nào, bất quá trong hậu cung đưa tới mấy loại thuốc bổ, Tử nhi thân thể tốt, một chút cũng không có chỗ tiêu thụ, không biết tổ mẫu có bằng lòng hay không vì Thị lang phủ cùng Tử nhi bảo dưỡng thân thể, khỏe mạnh trường thọ” Đinh Tử vừa thấy mặt liền hướng Vương thị xin lỗi, nhưng thật ra làm cho Vương thị vốn không biết nên làm thế nào đối mặt với Đinh Tử sửng sốt, lập tức hài lòng gật đầu, khẽ cười lên.
Ngày hôm qua Vương thị trở lại nằm thật lâu đều ngủ không được, Đoàn ma ma vẫn là người đắc lực nhất của bà, Vương thị liền tìm bà ta nói chuyện.
Đoàn ma ma này nói những lời rất hay: “Lão phu nhân, cái gọi là một bàn tay không vỗ ra tiếng, đánh xương cốt thì còn gân, lão nô cảm thấy đại tiểu thư thật ra cũng không có làm sai. Lão phu nhân vì Thị lang phủ suy nghĩ, thế nhưng rốt cuộc sẽ ảnh hưởng đến chức quan cùng danh dự lão gia, ngài nhất thời tức giận hận đại tiểu thư cũng là điều khó tránh khỏi, nhưng nói cho cùng việc này đại tiểu thư vô tội nhất! Không nói trước đại tiểu thư ở trong cung, hai vị thứ tiểu thư chụp mũ bôi bẩn danh dự là chuyện mất mặt bao nhiêu, chỉ nói việc đại tiểu thư ở trong hậu cung chỉ sợ cũng thực sự là có thể ít nói liền ít nói, đại tiểu thư là một người làm việc thông minh hiểu biết, chính mình vừa mới được Thái hậu để mắt, làm sao có thể kể ủy khuất của mình đâu. Tuy nói chuyện ở Trường Lạc cung là thật, thế nhưng nếu là cùng người ngoài cáo trạng tổ mẫu như vậy, việc này đổi thành ai cũng sẽ nổi lên ý nghĩ đại tiểu thư bất hiếu cùng tính toán. Cách làm như thế sẽ không có lợi cho đại tiểu thư, lão nô nghĩ đại tiểu thư sẽ không thể không thấy được hậu quả này.”
“Lão nô lúc đó cũng ở Thọ An đường, lúc đại tiểu thư mới vừa vào cửa vẻ mặt tươi cười, thế nhưng một chút cũng không đề cập việc trong cung hai vị thứ tiểu thư làm chuyện ngu xuẩn, nếu không phải hai vị thứ tiểu thư cắn chặt không buông, đại tiểu thư cũng sẽ không khống chế được mà đánh chửi như vậy. Lão phu nhân, đại tiểu thư là tôn nữ của ngài, ngài thế nào nàng cũng không dám phản kháng, thế nhưng thánh chỉ lại là thứ cao nhất, thế nào bị ngài tùy tiện nói hai câu liền sửa lại? Đại tiểu thư bây giờ là nữ quan, bàn về phẩm cấp so với chức quan lão gia còn cao hơn, thứ tiểu thư làm như thế, là ai cũng sẽ chịu không nổi. Lão phu nhân không ngẫm lại đại tiểu thư thật là tốt, ở trong Trường Lạc cung đại tiểu thư không tranh không phân biệt liền rõ ràng không tính toán lão phu nhân trách oan, lão phu nhân cần gì phải níu chặt đại tiểu thư phát hỏa mà tính toán a. Việc này phát sinh trên người ai cũng phải tức giận, bất quá a lão nô nhưng thật ra cảm thấy lão gia là sáng suốt nhất, Thị lang phủ chúng ta nếu muốn thịnh vượng nhất định là cần nhờ đại tiểu thư chu toàn, lão phu nhân chúng ta hiện tại chỉ có thể trấn an, cũng không nên cùng đại tiểu thư phát sinh chuyện không tốt a.”
Đoàn ma ma là nha hoàn hồi môn của Vương thị mang tới, có mấy chục năm cảm tình, lúc tuổi còn trẻ cũng là người cơ linh, theo Vương thị từ đó cho tới hôm nay cũng là một người có tâm tư, có khi Vương thị nhất thời nghĩ không ra, Đoàn ma ma cũng có thể nói ra một hai. Đương nhiên Đoàn ma ma này vẫn không đối với Đinh Tử có tia kính ý, bình thường đều đứng ở vị trí tương đối công chính, những lời này không phủ nhận có chút tác dụng hóa giải ý nghĩ mâu thuẫn của Vương thị cùng Đinh Tử, thế nhưng cũng là những câu có lý.
Vương thị lúc đó bị đánh tổn thương lòng tự tôn mà giận đến hồ đồ, bình thường là tham quyền cùng tiền một chút, thế nhưng quan hệ lợi hại vẫn nhìn rõ, nghe Đoàn ma ma nói trong lòng cũng là vừa kinh vừa sợ, ngẫm lại tất cả việc làm từ trong cung đến khi hồi phủ, mỗi việc đều phải xin lỗi Đinh Tử, cho dù là ai cũng có thể tức giận.
Vì thế sáng sớm nay, lúc Vương thị đợi lát nữa Đinh Tử tiến vào Thọ An đường thì trong lòng có chút thấp thỏm, ngày hôm qua náo quá mức không thoải mái, ai biết Đinh Tử có thể hay không bởi vậy ghi hận. Nhưng nhìn Đinh Tử ý cười ấm áp, trong mắt còn mang theo vài phần lấy lòng, hiển nhiên đối với bà tổ mẫu này vẫn là cực coi trọng. Nghĩ đến lúc trước chính mình bất quá thân thể không thoải mái, Đinh Tử liền đi Hộ Quốc hậu phủ cầu nhân sâm ngàn năm, lần này lại đem thuốc bổ thượng đẳng trong cung mang về tặng bà, phần hiếu tâm này bà cũng không hoài nghi, trong lòng đồng thời thở dài một hơi.
“Tử nhi có lòng, tất cả đều vì tổ mẫu suy nghĩ, tổ mẫu rất là cảm động, ngày hôm qua trở về cũng mệt nhọc, ngủ có ngon giấc không?”
Đinh Tử sững sờ, như không ngờ Vương thị không những không trách nàng, trái lại vẻ mặt ôn hòa như vậy, thụ sủng nhược kinh nói: “Ngày hôm qua lo lắng ngủ không được, bất quá thấy tổ mẫu sắc mặt tốt, trong lòng Tử nhi cũng rất cao hứng, hôm nay nhất định có thể ngủ ngon giấc.”
Vương thị cười gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Đinh Tử: “Vừa lúc các ngươi đều ở đây, đem người dẫn tới đi.” Đại nha hoàn Hoa Nhi bên người Vương thị nghe lệnh đi xuống, chỉ chốc lát mang theo một vị thiếu phụ xinh đẹp tiến vào, nhất thời làm cho người ta trước mắt sáng ngời.
Nữ tử kia mặc y sam màu hồng phấn, trên hông mang một dải lụa lưu kim trù, chặt chẽ ôm sát vòng eo nàng, quanh thân có sự quyến rũ phong tình của nữ nhân, trên mặt còn mang theo vài phần thanh tao, lại mang theo mị thái của thiếu nữ biến thành nữ tử. Sắc mặt nàng tiếu hồng, hơi ngượng ngùng cúi đầu, không phải là Liên Nguyệt ngày hôm qua bị Đinh Bằng mang đi thì là ai?
Ở trong phủ chính thê mới có thể mặc y phục màu đỏ, thiếp thất chỉ có thể mặc phấn hồng, mà thông phòng càng là đẳng cấp thấp nhất, địa vị so với nô tài cũng chỉ cao hơn một chút, so với thiếp thất hồng càng thêm nhạt nhẽo. Nhưng màu phấn hồng nhạt mặc ở trên người nàng, lại có vẻ thanh xuân quyến rũ cùng phong tình linh động, thật đúng là mỹ nhân khó gặp, cũng trách không được Đinh Bằng nhìn trúng.
Vương thị cũng hài lòng gật gật đầu, chuyện ngày hôm qua vừa hết, bà đối với ba di nương trong phủ ý kiến càng lớn.
Mã di nương vốn ỷ vào gia thế nhà mẹ đẻ mà chưởng việc phủ, giáo nữ nhi Đinh Tĩnh chính là đứa tính tình ngang ngược, làm cho Vương thị vốn cũng không thích lắm.
Phương di nương vốn cũng là người thành thật, nhưng lại đang ôm cái thai thứ hai, Vương thị Đinh Bằng rất để ý, tính tình này lại càng có chút thô, lúc đó Mã di nương trả lại việc chưởng quản, hay bởi vì chuyện đồ cưới, Vương thị há có thể không biết Phương di nương cũng động tâm tư kia, ngày hôm qua Đinh Ninh Nhi cũng là một trong những người gây sự đầu tiên, Vương thị cuối cùng không chịu nổi cùng nàng ta có quan hệ trực tiếp. Vốn Vương thị đúng là vừa ý Bạch di nương nhất, hiểu được co giãn, cũng không phải kẻ ngốc, thế nhưng chuyện Đinh An ở trong cung rớt tú khăn ảnh hưởng cũng thực sự không nhỏ, nếu không phải nàng ta bịa đặt, Đinh Tĩnh bất quá cùng nam tử tư thông, cũng sẽ không náo đến cuối cùng thành tình hình thứ nữ ác độc dùng kế hãm hại đích nữ, đây chính là lên án càng nghiêm trọng! Ngày hôm qua nếu không phải là Đinh An đề xuất, Vương thị khả năng cũng sẽ không tức giận như vậy, bởi vì trong ba thứ nữ này, bà tín nhiệm nhất là Đinh An.
Náo loạn này, Vương thị đối ba di nương ba thứ tôn nữ này đều hết sức bất mãn, mà Liên Nguyệt thân là thông phòng không nhập tộc không có thanh danh, căn bản không cần cố ý tới gặp người kính trà, thế nhưng Đinh Bằng sáng nay đem người mang đến, liền cho Vương thị coi trọng, Vương thị cũng hiểu được ý tứ Đinh Bằng.
Những năm gần đây trong phủ người rất thưa thớt, Vương thị cũng từ trong trạch đấu (gia đấu) bẩn thỉu mà ra, nếu nói trước đây Mã di nương không làm cái gì trở ngại khiến cho những người khác không mang thai là tuyệt đối không có khả năng, Đinh Bằng đây là cảm thấy trong phủ ít người sinh nhi tử cho hắn. Hai cũng là cho các nàng cảnh tỉnh, ba di nương cũng không phải là tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, không có Đinh Bằng sủng ái thì cái gì cũng không phải, đừng lại náo chuyện gì cho hắn, đến lúc đó bị người mới đoạt địa vị, Đinh Bằng tuyệt đối sẽ không lưu tình.
“Được rồi, kính trà đi.” Vương thị càng nói, Liên Nguyệt bước nhẹ đi lại, mang theo một mảnh xuân phong thơm ngọt, nàng mặt mày phong tình dịu dàng, che không được vui sướng, nhìn Mã di nương hận nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay cắm vào da thịt cũng không quan tâm. Lúc trước ả chính là sợ Liên Nguyệt bị Đinh Bằng nhìn trúng, ảnh hưởng địa vị của ả, cho nên mới lợi dụng chuyện Đinh Tử chuẩn bị đồ cưới mà đem người tặng qua, qua còn có thể hỏi thăm một chút tin tức, ả vốn tưởng rằng làm vậy sẽ ngăn chặn miệng Đinh Bằng, nào có đạo lý cha đoạt người trọng yếu bên người nữ nhi của mình, truyền đi không chừng nói Đinh Bằng háo sắc như thế nào.
Thế nhưng bây giờ còn chưa có phòng ở, ngày hôm qua Đinh Bằng đem Liên Nguyệt mang về, liền phái quản sự bên người đến Lãm Nguyệt viên truyền lời, nói Liên Nguyệt là người của Mã di nương, hắn hiện bên người thiếu người xử lý việc hằng ngày, thấy Liên Nguyệt là một người cơ linh liền muốn. Trên thực tế ai không rõ đây là Đinh Bằng muốn đem Liên Nguyệt thu vào trong phòng, Mã di nương thầm hận Đinh Tử lại đem người đẩy trở về, đem mình đẩy ra, trong lòng càng nghĩ càng không phục, muốn mượn lý do đem Liên Nguyệt đón về, liền vội vã đi viện của Đinh Bằng.
Ai biết mới vừa vào viện liền có người cản trở, Mã di nương giãy giụa tranh cãi ầm ĩ muốn vào, lại đồng thời nghe được phía trong phòng có tiếng rên rỉ nam nữ giao hoan, lập tức ngất xỉu bị người mang trở về. Đinh Bằng lúc đó ở trong phòng, nghe thấy ả té xỉu thế nhưng cũng không nhìn một cái, lúc đó đã quá muộn, thế nhưng sáng sớm hôm sau vì sao một câu cũng không hỏi thăm? Việc này trước kia là tuyệt đối sẽ không phát sinh, hiển nhiên Đinh Bằng đối với ả nhẫn nại đã dần biến mất, Mã di nương bỗng nhiên nghĩ đến tính nghiêm trọng của vấn đề, vì thế không dám lại làm càn. Nhưng bây giờ nhìn Liên Nguyệt vẻ mặt kia, ả chính là tức không chỗ phát, hận không thể trực tiếp xé nát mặt tiện nhân dụ dỗ chủ tử này mới bỏ qua.
Phương di nương ngồi ở một bên cũng xanh mặt, vốn vì mình có thai Đinh Bằng đã đối với mình càng sủng ái, thế nhưng gần đây phát sinh các loại sự tình cũng làm cho Đinh Bằng chán ghét nàng, nàng quả nhiên xúc động, hiện tại chủ yếu nhất là bảo vệ tốt cái thai này, những thứ khác sự đều không quan trọng.
Bạch di nương chỉ tĩnh tĩnh nhìn, cùng thường ngày không khác, dù là thần sắc trong mắt cũng không có nửa điểm khác thường, không thể xoi mói!
Kế tiếp Liên Nguyệt lại vì Đinh Tử kính ly trà, coi như hoàn thành lễ. Bởi vì trong phủ này không có đương gia chủ mẫu, có Vương thị là tổ mẫu cùng trưởng tử trưởng nữ là đủ rồi, ở trường hợp này thiếp căn bản không tư cách tiếp thu người mới kính trà, bởi vì bản thân các nàng đã cùng gia phả vô duyên, hiện tại nếu chết bất đắc kỳ tử, trực tiếp cuốn cái chiếu mang ra liền kết thúc một đời.
“Phụ thân thật là có phúc khí, Nguyệt cô nương là người đẹp lại lanh lợi, đôi tay lại kia càng khéo, tổ mẫu, ta đây tay cũng là ngốc, lúc trước muốn cùng Nguyệt cô nương học thêu nhưng cũng không có học được bản lĩnh, có ít thứ thật đúng là học không được, trời sinh thì có loại hảo thủ nghệ này. Bất quá Nguyệt cô nương hiện tại nếu là người của phụ thân, chính yếu chính là lấy phụ thân làm trọng, những thứ khác không được làm. Nếu làm những việc gì khác, làm cho ta biết ta định chắc là sẽ không tha cho ngươi. Này liền tặng Nguyệt cô nương, chúc ngươi càng ngày càng đẹp.”
Đinh Tử lấy một đôi vòng ngọc thanh thấu xanh biếc, nhưng trong suốt thấy rõ, cùng ánh sáng màu liền biết thứ này không tầm thường.
Liên Nguyệt lập tức quỳ xuống tiếp lễ, Đinh Tử vội vã nâng dậy, Liên Nguyệt trước sau lại cấp Vương thị, Mã – Phương – Bạch ba di nương chào đều thu một chút lễ liền đứng ở một bên không nói.
Kế tiếp Bạch di nương đem sổ sách chỉnh lý tốt cùng chìa khóa các khố phòng làm cho người ta lấy ra: “Hôm qua lão gia lệnh cho tiện thiếp giao việc trong phủ ra, tiện thiếp cũng tự biết mình năng lực có hạn, thực sự không dám lại gánh trọng trách, mong rằng đại tiểu thư tiếp nhận việc chưởng quản sẽ giúp tiện thiếp bỏ xuống khó khăn này.“
Đinh Tử khẽ nhíu mày, nhìn phía Vương thị: “Tổ mẫu, ta đối với việc quản sự thực sự là không thích, ta xem Bạch di nương quản không tệ, ngày hôm qua phụ thân là cực kỳ tức giận mới tức giận nói, Tử nhi cũng không muốn tiếp việc phiền toái này.”
Vương thị ánh mắt lại quét chúng gia quyến phía dưới liếc mắt một cái, nhìn Bạch di nương cúi đầu bộ dáng nhu thuận, trong lòng tối tăm chợt lóe, lại bất đắc dĩ thở dài: “Tử nhi đừng chối từ, ngươi là đích nữ, tương lai lập gia đình cũng phải quản lý việc trong phủ, đỡ phải đến lúc đó luống cuống tay chân làm lỗi, không bằng trước làm quen một chút. Bạch di nương trong khoảng thời gian này luôn luôn làm lỗi xác thực không thích hợp tiếp tục cầm giữ, ngươi nếu sợ làm không tốt, có cái gì, cũng không ngại cùng nàng thảo luận, làm cho nàng theo ngươi giúp đỡ một chút cũng được.”
Đinh Tử khẽ mím môi, vẫn còn có chút không muốn, cuối cùng vẫn gật đầu, Bạch di nương lập tức đưa sổ sách lên cùng chìa khóa các khố phòng, hôm nay lại có người mới chưởng quản cũng thực sự bận rộn, mọi người vì để cho Vương thị được thanh tĩnh nên tất cả đều cáo từ trở về các viện.
“Đại tiểu thư vừa chữa bệnh cho Thái hậu lại vừa nhận việc phủ, thực sự là quý nhân bận rộn, bản lĩnh thật lớn a.” Vừa mới ra khỏi Thọ An đường, Mã di nương liền không nhịn được giả bộ kỳ quái nói.
Đinh Tử cười híp mắt nhìn lại, sắc mặt thanh lệ tuyệt diễm, so với tân hoan (niềm vui mới) của Đinh Bằng – Liên Nguyệt đi phía sau không kém chút nào, ngược lại khí chất đó cho dù Liên Nguyệt học cả đời cũng không được: “Mã di nương quá khách khí, nhưng thật ra ta cũng phải bội phục Mã di nương người a”
Mã di nương nhíu mày nghi hoặc nhìn Đinh Tử, ả có cái gì mà bội phục, lại nghe Đinh Tử nói tiếp thiếu chút nữa tức đến ngất đi: “Mã di nương công phu hầu hạ nam nhân ta thế nhưng vĩnh viễn đều học không được.“
Mã di nương tức giận đến run run miệng, Đinh Tử đây không phải là ám phúng bản lĩnh lớn nhất của ả ta chính là quyến rũ Đinh Bằng sao, thiếp nào mà không bị chính thất chỉ trích như vậy, thế nhưng bây giờ Liên Nguyệt mới là người được Đinh Bằng sủng ái nhất, nếu ả chỉ có một bản lĩnh là quyến rũ Đinh Bằng, lại không giữ được con người của Đinh Bằng, chẳng phải là ngầm mắng ả làm việc gì cũng không nên thân, là một phế vật sao? Đinh Tử tiểu tiện nhân này, miệng thế nào mà lợi hại như vậy, có thể khiến ả tức giận gần chết.
“Đại tiểu thư là một cô nương gia chưa xuất giá, tại sao có thể đem chuyện hầu hạ người nói ở bên miệng, truyền đi còn có thể bị người ta cho rằng đại tiểu thư không cam lòng tịch mịch đâu.” Phương di nương đỡ bụng chậm rãi bước đi thong thả qua đây.
Đinh Tử cảm khái, những người này thực sự là không biết sợ a, ngày hôm qua dấu vết bị đánh còn chưa có tiêu, còn dám tới tìm nàng phiền phức, không biết tốt xấu như vậy nàng cũng không chấp, nhìn Bạch di nương xoay người muốn đi, Đinh Tử lập tức nói: “Bạch di nương dừng chân, ta hôm nay mới tiếp quản việc phủ, sau này chỗ nào không hiểu Bạch di nương cần phải vui lòng chỉ giáo a.“
“Đại tiểu thư nói gì vậy, tiện thiếp cũng là kẻ học vấn nông cạn, chẳng qua là thói quen làm việc nên đối với trong phủ tương đối hiểu biết mà thôi. Đại tiểu thư nếu có chỗ không hiểu cứ việc phái người gọi ta qua đây giải đáp cho người” Bạch di nương dịu ngoan trả lời, rất dễ nói chuyện. Thế nhưng Đinh Tử biết Hoàng Oanh là người của nàng ta, liền thật sâu cảm thấy, Bạch di nương bất luận cái ngôn ngữ gì đều là ngụy trang.
Đến bên người Vương thị nàng ta cũng có thể cắm thủ hạ của mình vào, sợ là lúc trước Mã di nương chưởng việc phủ chín năm, trong đó cũng cắm vào không ít người của Bạch di nương, nhìn như Mã di nương nắm quyền, kì thực lại có Bạch di nương tâm cơ thâm trầm này ở trong bóng tối. Đến cuối cùng, ngươi thực sự là không biết người đại thắng là ai!
Đối với Bạch di nương, Đinh Tử trước nay có mãnh liệt phòng bị, Đinh An mới mười hai tuổi, ở trong cung đã có tâm cơ như vậy, nếu không phải nàng trước đó đã tính đến trong cung hiểm sự không ít, cố ý làm ra đối sách vẹn toàn thì sẽ thật bị Đinh An tính kế. Mà Bạch di nương này so với Đinh An hơn nhiều tuổi như vậy, chẳng phải là khó đối phó hơn?
Đinh Tử mang theo Hỉ nhi Linh nhi như có điều suy nghĩ ly khai, thần sắc lúc trở lại Tử Trúc viện lại càng ngày càng trầm, nhìn thấy Lâm ma ma tiến vào, Đinh Tử lập tức nói: “Lâm ma ma, ngươi bây giờ lập tức đem này lời đồn đại người bị ta phạt nói tối đa, ta muốn náo lớn lên.” Xem trước một chút các phản ứng trong phủ nếu nàng náo lớn thì sẽ thế nào, lại nói, nếu có thể làm cho Bạch di nương rối loạn trận tuyến là tốt nhất, “Mặt khác tìm mẹ mìn đến đây, bên cạnh ta nha hoàn vẫn không đủ, chưởng việc phủ sẽ không thể tiếp tục như vậy.”
“Dạ, lão nô đi làm ngay” Lâm ma ma nghe lệnh lui xuống, Đinh Tử cầm sổ sách bắt đầu từng tờ từng tờ lật xem.
Sổ sách là đoạn thời gian gần đây sau khi Bạch di nương tiếp nhận, sổ sách thu – chi ghi lại rất nhỏ, cũng không có vấn đề lớn, tiếp tùy tiện cầm lấy sổ sách lúc Mã di nương chưởng quản việc phủ, lại mất trật tự không chịu nổi, nhìn làm cho người ta quáng mắt. Loại sổ sách này có chín phần nhất định là có vấn đề, mà phần của Bạch di nương kia, nếu là giả thì có hai loại khả năng, Bạch di nương hoàn toàn làm bản sổ sách giả làm cho người ta nhìn vào thì không xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhưng loại sổ sách giả này nếu cùng thực tế đối lập thì có năm sáu phần cơ hội bị phát hiện.
Một loại khác đó là Bạch di nương công phu làm sổ sách thật quá tốt, làm cho nàng nhất thời không nhìn ra manh mối, lại có một loại đó là sổ sách này là thật, trong lúc Bạch di nương tiếp nhận căn bản không có động tay tới.
Nếu ấn theo tâm cơ Bạch di nương mà nói, loại khả năng cuối cùng thật ra là rất lớn, Đinh Tử tiếp tục liếc nhìn sổ sách, lúc này tiếng ồn ào bên ngoài đột nhiên nổi lên.
Hỉ nhi chạy qua đây nói: “Lâm ma ma dẫn người đánh ba ma ma, hai nha hoàn, bên ngoài lại kéo lại ầm ĩ, nói là xử phạt bất công muốn gặp tiểu thư đòi đạo lý.”
Trong phòng vang lên âm thanh lật sách thanh thúy, Đinh Tử đầu cũng không nâng nói: “Không biết sai ở nơi nào, còn quấy rầy chủ tử thanh tĩnh, trừng phạt thêm gấp đôi, đi truyền lời đi.”
Hỉ nhi cúi xuống đi truyền lời, Linh nhi đứng ở một bên hầu hạ, ánh mắt lại hay nhìn ra bên ngoài, hiển nhiên tâm không ở trong này: “Muốn xem náo nhiệt thì đi xem đi, không cần hầu hạ bên cạnh ta.”
Linh nhi kinh ngạc lại rất nhanh kịp phản ứng, có chút lo lắng nói: “Mặc dù nô tỳ cảm thấy tiểu thư mạnh mẽ như thế là tốt, cũng biết tiểu thư ngài phải làm như vậy tự nhiên có đạo lý của mình, nhưng làm như vậy, lời đồn đại ngươi tàn nhẫn thích đánh chửi hạ nhân cũng có thể truyền ra ngoài phủ.”
“Ừ, không sai” Đinh Tử tiếp tục lật xem sổ sách, Mã di nương này sổ sách nhiều lỗ thủng như vậy, trước đây cũng không ai phát hiện? Cũng không đúng, Bạch di nương nhất định là đã biết, khi nàng ta tiếp nhận thì sổ sách ghi lại liền có thể nhìn, một là rõ ràng Mã di nương trong tay không sạch sẽ, thế nhưng nàng ta không nói một lời cũng không có giải quyết, là không tìm được cơ hội tốt để giải quyết, hay là nàng ta có tính toán khác? Tổng không đến mức Bạch di nương tính được chuyện nàng hôm nay sẽ đón nhận chưởng quản việc bếp núc trong phủ, vì thế mới đem cục diện rối rắm này thẩy cho nàng đi? Sợ rằng không có khả năng này, cho dù Vương thị đối với việc trong phủ có dã tâm, cũng chắc sẽ không cho phép đi. Sổ sách này thật ra Đinh Tử nhìn cũng muốn mơ hồ, nhất thời cũng có chút khó xử, việc sổ sách này cần hạ thủ từ nơi nào.
Linh nhi nghe nói như thế mở to mắt: “Tiểu thư không quan tâm thanh danh như thế, chẳng lẽ không muốn gả cho người ta nữa sao?”
“Lập gia đình? Không muốn, ai cũng không hiểu rõ được ta…” Câu nói kế tiếp Đinh Tử thanh âm rất thấp, có chút thì thào tự nói, nhưng Linh nhi vẫn thoáng nghe rõ ràng một ít, đối với lời này của Đinh Tử nàng lại vạn phần tán thành. Tiểu thư của nàng là tiểu thư tốt nhất trong thiên hạ, thông minh nhất, cơ trí nhất, chuyện gì cũng đều có thể đoán trước còn có thể giải quyết dễ dàng, nàng xác thực không tưởng tượng nổi có nam nhân nào xứng với tiểu thư.
Kỳ thực thiếu gia Vân Hi Văn cũng được, tính tình khiêm tốn nhưng lại không mất khí khái nam tử, đáng tiếc là bà con, hơn nữa tiểu thư cùng Hi Văn thiếu gia cũng không có ý định gì. An vương thế tử nàng cũng đã gặp qua vài lần, đáng tiếc a, An vương thế tử hình như đối với tiểu thư có chút không có hảo tâm a, nhìn thấy tiểu thư mỹ mạo liền muốn nhào tới trước (=)) cười chết ta), còn nghe đồn hắn thủ đoạn độc ác, đối với nữ tử không phải là người tốt để trao gửi, cũng không xứng với tiểu thư. Nhưng thật ra người tên gọi Tiết Vũ kia, khí chất xuất trần, nhìn cũng ôn hòa, còn là con trai trưởng của An quốc hậu, nhìn cũng là người có tài, phối với tiểu thư nhà nàng vừa hợp a.
Đinh Tử trong đầu cũng hiện lên một tia hồi ức, khi nàng biết được quan hệ của phụ hoàng cùng mẫu hậu có chứa nhiều nhân tố tạp nham, nhìn quen tần phi trong cung vì được phụ hoàng sủng ái mà dùng mọi kế hãm hại người của nàng, đối với tình yêu nam nữ nàng đã không ôm bất luận mong đợi gì. Kiếp trước bằng tài mạo cùng năng lực của nàng, danh môn công tử theo đuổi nàng nhiều không kể xiết, thế nhưng nàng rất rõ ràng tuyệt đại đa số bọn họ đều là bởi vì thân phận của nàng mới có thể nhiệt liệt theo đuổi như vậy, nếu như nàng có một ngày không phải là đại công chúa được người người tôn kính, bọn họ đối đãi nàng chẳng qua là một bình hoa đẹp, thích thưởng thức vật chết mà thôi.
Nàng không phủ định một số người khác đích thực có tình, nhưng bọn hắn chẳng lẽ không phải nhất thời ý loạn tình mê sao, loại mê luyến này có thể duy trì bao lâu, một tháng nửa năm, hay là một năm. Lòng của nam nhân không có khả năng chỉ dành cho một nữ nhân, đây là câu nói sau cùng của mẫu hậu trước lúc nàng xuất giá. Mẫu thân của người khác lúc nữ nhi xuất giá thường khóc và giáo dục nữ nhi gả đi phải hảo hảo hiếu kính cha mẹ chồng, đấu tiểu với thiếp thế nào làm cho trượng phu độc sủng. Mẫu thân của nàng từ đầu đến cuối không khóc, bình tĩnh giống như nhìn thấy những công chúa khác xuất giá, thế nhưng những lời này lại làm cho Đinh Tử nghe xong trong lòng đại chấn.
Nàng biết mẫu hậu cũng là quan tâm nàng, câu này nhìn như bất công ngôn luận, lại cho nàng cảnh cáo cùng lo lắng lớn nhất, nếu vì một nam nhân mà trả giá chân tình, như vậy nàng sẽ là một vật chết không có linh hồn. Nàng là đại công chúa tôn quý, dưới bất luận tình huống nào cũng tuyệt đối không thể đánh mất lý trí, ái tình với nàng là thứ nguy hiểm, nàng nguyện ý vĩnh viễn không có tình yêu, chỉ nói lợi ích. Cho nên lúc nàng tuyển trạch hòa thân đều tính đến lợi nhất lớn nhất mà đất nước và triều đình nên có, cũng là có thể phát huy hết sức bản lĩnh vì quốc gia của nàng, đáng tiếc nàng ôm hoài bão mà không có được phát huy đã phải thay đổi thời không nhập vào thân thể này.
Không biết lúc mẫu hậu biết được tin nàng bị ám sát bỏ mình, vẫn có thể bảo trì đoan trang vĩnh viễn của nàng, mẫu hậu… sẽ vì nàng rơi nước mắt sao? Có thể cũng sẽ không đi, một nữ nhân lãnh tĩnh như vậy sẽ vì người khác khóc sao? Mặc dù là nàng – nữ nhi ruột thịt cũng giống như vậy đi…
“Tiểu thư tiểu thư… Người không sao chứ…” Đinh Tử đột nhiên từ trong ký ức tìm về mạch suy nghĩ, liền nhìn thấy Linh nhi vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, “Tiểu thư người làm sao vậy, sắc mặt thế nào đột nhiên không tốt.”
“Ta không sao.” Cúi đầu, Đinh Tử buông sổ sách chăm chú nắm lấy ra, hít sâu một cái làm cho mình yên tĩnh lại.
“Tiểu thư thật ra là vì thiếu gia mới có thể không muốn gả đi.” Linh nhi cho rằng Đinh Tử xúc động thương tâm, viền mắt có chút đỏ lên, thanh âm cũng không khỏi nghẹn ngào, “Tiểu thư, ngươi là tỷ tỷ yêu thương đệ đệ nhất trên đời, tiểu thiếu gia mệnh thật tốt.”
Động tĩnh quái dị của Linh nhi làm cho Đinh Tử ngoài ý muốn ngẩng đầu, liền nhìn thấy tiểu nha đầu này đã bắt đầu “ào ào” chảy nước mắt, thực sự là nhìn vừa bực mình vừa buồn cười: “Trí nhi nếu thật là mệnh tốt, sẽ được sinh ở một gia đình phụ từ mẫu tường song toàn, hắn là đệ đệ của ta, ta đương nhiên phải chiếu cố hắn, vì hắn ta làm cái gì cũng cam nguyện.” Hắn là người thân cận nhất của ta ở trên đời này, cũng là mục tiêu phấn đấu của nàng, nàng tự nhiên tuyệt đối sẽ không làm cho Trí nhi chịu bất cứ ủy khuất nào.
Lúc này thanh âm bên ngoài đã chìm xuống, chỉ chốc lát Lâm ma ma cùng Hỉ nhi liền trở lại Tử Trúc viện, bất quá sắc mặt hai người đều thập phần không tốt, hiển nhiên đó là làm theo Đinh Tử phân phó xuống, thế nhưng hiểu lầm cùng hận ý của những người đó đối với Đinh Tử cũng sâu hơn thôi. Thấy Đinh Tử đang nhìn sổ sách vốn cũng không muốn cho nàng phiền lòng, hai người liền cái gì cũng chưa nói.
Thị lang phủ mặc dù so với danh môn quý phủ đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là việc chuyển quyền chưởng quản này cũng là đem toàn quyền sở hữu chuyển đi, sổ sách mười mấy năm này đều đưa qua đây, đủ hai cái rương lớn, Đinh Tử thẩm duyệt cũng dừng không được, cho dù tới bữa tối nàng cũng bởi vì nhìn sổ sách mà vô tâm với thức ăn. Sổ sách này nàng càng xem, chân mày nhăn càng sâu.
Chín năm trước, ba năm đầu tiên, lúc Vương thị chưởng quản có vài khoản không thích hợp, thô sơ giản lược một chút cho có, trong ba năm này ít nhất thiếu ba ngàn lượng bạc, một lượng bạc đối với rất nhiều gia đình bình dân đều là chi tiêu một tháng còn có dư, một ngàn lượng đủ cho gia đình bình thường sinh sống cả đời, ở Thị lang phủ này nhìn như số lượng nhỏ trên thực tế lại dẫn phát bắt đầu việc làm giả sổ sách, sai sổ sách. Lúc Mã di nương vừa mới tiếp nhận, trong phủ coi như bình thường rõ ràng, nửa năm sau bắt đầu hỗn loạn, đến một tháng cuối cùng cũng tham ít nhất năm trăm mươi mốt lượng, chín năm trôi qua nàng ta tham sáu vạn lượng bạc, hơn nữa chưởng quản lại quản đồ cưới năm đó của nương nàng – Vân Tề Nhu, cửa hàng đồ cưới của Hộ Quốc phủ cùng Thị lang phủ, bất luận địa điểm hay diện tích cùng với tình hình kinh doanh tuyệt đối không cùng một tầng. Nói cách khác nếu Mã di nương ở Thị lang phủ có thể tham ít nhất sáu vạn lượng, như vậy từ đồ cưới của Vân Tề Nhu, ả ta phải đền gấp hai tiền ngân mới tính hợp lý a.
Nàng hiện tại từ trong tay Mã di nương hốt ra hơn ba vạn lượng bạc, tình hình ban đầu thoạt nhìn nàng cũng có chút gấp gáp, lúc trước thu hồi đồ cưới nàng không có lập tức kiểm tra các khoản mà chỉ coi như đạt mục đích. Chủ mẫu mất sớm, các vị thiếu chủ tử tuổi đều rất nhỏ, cửa hàng đồ cưới ban đầu của Vân Tề Nhu, nhất định có tám phần nàng bị phản bội, hôm nay nhìn đống sổ sách này nàng lại thập phần khẳng định, cửa hàng này có một nửa chưởng quầy đã phản bội nàng!
Mở rộng tổ chức tình báo cần trợ lực lớn nhất chính là tiền và người, Mã di nương tham lam này, nàng muốn đòi lại, muốn cho nàng ta bồi thường cả vốn gốc lẫn lãi! Chỉ là từ nơi nào ra tay trước đây?
Một đạo âm thanh xé trời mang theo sợ hãi vang lên ở thị lang phủ, chúng viện nhân chấn kinh sôi nổi chạy đi kiểm tra tình huống.
Lâm ma ma bước nhanh chạy vào nội thất, nhìn Đinh Tử đang ngồi trên bàn trang điểm cột tóc, kinh hoảng nói: “Tiểu thư, ngày hôm qua giao trách nhiệm, người bị đánh thuộc phòng bếp nhỏ – Đậu Hoa sáng nay thắt cổ chuẩn bị tự sát, bị nha hoàn cùng phòng Lưu Thải may mắn phát hiện và cấp cứu, mặc dù không chết được nhưng lại hôn mê bất tỉnh, Đậu Hoa kia là nữ nhi của Hắc ma ma – quản sự ma ma của phòng bếp lớn, bình thường rất được sủng ái, Hắc ma ma sợ là sẽ đến chỗ tiểu thư tranh cãi ầm ĩ.”
Trong phủ, ba quyền lợi trọng yếu nhất tập trung phân biệt là phòng bếp, phòng thu chi, cùng với phân công chức vụ chưởng quản toàn bộ quản sự trong phủ này là ba địa phương. Phòng bếp quản cơm canh, nhu cầu sinh tồn lớn nhất của con người, phòng thu chi quản chính là tiền, cái gọi là có tiền có thể sai khiến quỷ ma, ai có thể không quan tâm tiền? Giống như nàng nếu không phải là vì tiền, nàng tội gì tiếp quản việc bếp núc dơ bẩn của Thị lang phủ này.
Việc quản lý hạ nhân, điều phối công việc, hạ nhân trong phủ có lẽ dám khi dễ chủ tử nào không được sủng nhưng sẽ không có một ai dám đắc tội quản sự trong phủ.
Ba địa phương này nếu có thể một tay nắm giữ, Đinh Tử mới tính là quản lý, hiện tại phòng bếp bên kia nháo sự, vừa lúc cho Đinh Tử một cơ hội! Nàng không vội mà chỉ cười, Lâm ma ma nhìn mà hết hồn.
“Đại tiểu thư a, ngài sao lại nhẫn tâm như thế a, bức nữ nhi của ta đến đường chết như vậy, nàng vẫn còn con nít a, nàng lúc này mới mười ba tuổi a, sau này còn có tiền đồ tốt chờ nàng a, đại tiểu thư thân là đích trưởng nữ có vô biên vinh dự chờ ngài, ngài vì sao hại nữ nhi của ta như vậy a?” Ngoài Tử Trúc viện một tiếng gào bén nhọn đột ngột truyền đến, chắc hẳn chính là mẹ ruột của Đậu Hoa – Hắc ma ma.
Lâm ma ma nghe Hắc ma ma lên án, tức giận hai tay run, bước ra muốn lý luận, lại bị Đinh Tử một phen kéo: “Ma ma trước không vội, trước hết nghe nàng mắng, làm cho người Thị lang phủ thích nhìn náo nhiệt đều tập trung qua đây mới tốt, nếu không sau này mấy nha hoàn bà tử kia còn trách ta không cho các nàng nhìn ít trò hay a.“
“Tiểu thư!” Lâm ma ma cực kì không đồng ý gầm nhẹ! Tiểu thư của bà là thân phận tùy thị dành riêng cho Thái hậu lại hoàn toàn không để ý danh tiếng của mình, lấy điều kiện hiện tại muốn gả cho vương tôn quý tộc gì mà không thể, đang như mặt trời ban trưa mà nàng tại sao không muốn để ý danh tiếng của mình, còn hi vọng thanh danh bị bại hoại a!
Lâm ma ma nào biết đâu rằng, Đinh Tử làm như vậy một là vì làm cho Thị lang phủ loạn để tiếp quyền, hai chính là vì làm cho thanh danh như mặt trời ban trưa của nàng thật nhiều chỗ bẩn. Thái hậu phong thưởng làm tùy thị nữ quan, đây chính là đệ nhất nhân (người đầu tiên) của Đại Tề, chuyện gì thuộc về đệ nhất thường đều là phúc họa đan xen, nàng có vinh dự lọt vào mắt Thái hậu, thế nhưng đồng dạng làm cho người ta đố kỵ phát cuồng, nếu như lúc này nàng bị đồn đại cái gì có hiếu hay giỏi về quản gia, chính là đổ dầu vào lửa, những người đó nhìn càng đỏ mắt (ghen tỵ).
Con người nếu bắt đầu ghen tỵ, căn bản sẽ không nghĩ tới người bị đố kị ưu tú cái gì, chỉ biết hận cho rằng bất công, chỉ biết nghĩ hết biện pháp loại bỏ người họ đố kị. Nàng bại hoại thanh danh chính mình như vậy, chẳng qua là muốn ít phiền phức một chút, cũng tốt cho việc bắt đầu quản lý việc phủ và triệt để thu phục hạ nhân Thị lang phủ. Dù sao hảo danh hay xú danh đối với nàng không có tác dụng gì, nàng không muốn gả, mà nàng bây giờ là người của Thái hậu, nếu là chọn người để gả cũng phải là Thái hậu chọn hoặc đồng ý, vì thế lúc này căn bản không cần nàng bận tâm, đã như vậy nàng vì sao không hài lòng làm chuyện chính mình muốn làm?
Kiếp trước nàng đã làm đại công chúa cả đời tuân thủ lễ pháp, tất cả đều được rồi! Không có ai so với nàng hiểu rõ hơn chính mình! Nàng là người đã từng có gia thế bối phận gì, tư tưởng của nàng sẽ không có ai hiểu!
“Tiểu thư người nói đi a, khắt khe như vậy, khe khắt hạ nhân, truyền đi đối với thanh danh đại tiểu thư cũng không tốt a. Lão nô ở trong phủ làm việc nhiều năm như vậy, mỗi một việc đều là tận tâm tận lực, không dám có nửa điểm hồ đồ. Đại tiểu thư trách đánh Đậu Hoa như vậy, hại nàng xấu hổ và giận dữ muốn tự sát chứng minh sự thuần khiết, phu nhân chết sớm a, lão nô nhớ phu nhân lúc đó là người hiền lành nhất, chưa bao giờ từng đánh chửi qua hạ nhân. Đại tiểu thư người vì sao như vậy, chúng ta chỉ là những nô tài không quyền không thế a!”
Hắc ma ma kia càng nói ý vị chỉ trích càng dày đặc, cuối cùng còn dám mang Vân Tề Nhu đã chết ra, ám chỉ Đinh Tử là người không có nương giáo dục cho nên thủ đoạn mới ác độc như vậy, đây cũng là rủa Vân Tề Nhu đoản mệnh a.
Đinh Tử vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, trong mắt phiếm nhè nhẹ sương lạnh u ám hắc quang, giống như một khối tinh thạch đen hun hút, u lãnh kinh khủng, bất luận Hắc ma ma này là người của ai, hôm nay nàng cũng phải xử lý.
“Đại tiểu thư vì sao không…”
“Phanh!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hắc ma ma đang kêu khóc kinh hoảng há to mồm, lại thấy Đinh Tử giống như một pho huyền băng, luồng khí âm lãnh quanh thân kia, có thể đông lạnh triệt nhân tâm, Hắc ma ma bị dọa mở to mắt, muốn nói nhưng lại nói tiếp không nổi nữa.
“Đây là có chuyện gì, Hắc ma ma thế nào chạy đến trong viện đại tiểu thư náo loạn, Đậu Hoa chẳng qua là nô tỳ, bị đại tiểu thư đánh chửi hai câu liền luẩn quẩn trong lòng, cũng quá không hiểu chuyện, đại tiểu thư là chưởng quản việc trong phủ, làm cái gì đều là đúng. Việc này ta xem Đậu Hoa chính là sai!” Tiếng Mã di nương âm dương quái khí truyền đến, nhìn như thay Đinh Tử nói chuyện, kì thực là những câu chỉ trích Đinh Tử thủ đoạn tàn nhẫn, không xem nô tài là con người. Lời này khiến cho người hầu vây xem toàn bộ cộng minh, đều tức giận bất bình nhìn về phía Đinh Tử.
Đinh Tử mặt mày hàm băng lãnh liệt lợi hại, lại cười mở miệng…
Beta: Sally
Ngày hôm qua Đinh Tử từ trong cung hồi phủ, lợi dụng thân phận nữ quan chỉ trích di nương thứ nữ không biết cấp bậc lễ nghĩa không hiểu tôn trọng, mỗi người đều đã bị nàng đánh, đến tổ mẫu Vương thị cũng bị mắng một trận, tuy nói Đinh Tử hiện tại thân phận khác nhau rất lớn, nhưng đây rốt cuộc cũng là người nhà của nàng, làm như vậy không khỏi làm cho người ta cảm thấy nàng thủ đoạn độc ác, đến thân nhân nàng cũng có thể đối phó như vậy thì hạ nhân không phải tùy thời muốn đánh mắng liền đánh chửi sao?
Đại tiểu thư này muốn nắm mọi việc trong phủ trong lòng bàn tay, không khỏi khiến lòng người bất ổn, sôi nổi áp dụng tâm lý chống lại.
Sáng sớm hôm sau Đinh Tử dậy thật sớm, có lẽ là bởi vì ngày hôm qua đem toàn bộ tra nữ đều đánh chửi, Đinh Trí lại cùng nàng ăn uống một hồi, hàn huyên thật lâu mới trở về.
Đinh Tử hôm nay tâm tình thập phần tốt, ở trong sân múa cánh tay luyện chân một chút, thuận tiện đánh một bộ quyền, đồng thời phát hiện hôm nay hạ nhân vô ý đi ngang qua Tử Trúc viện đặc biệt nhiều, phải biết rằng cửa sau Tử Trúc viện của Đinh Tử là một sân tương đối hẻo lánh, nói những người này đi nhầm đường hoặc là thỉnh thoảng đi ngang qua cũng thập phần gượng ép, lại nói nha hoàn bà tử Thị lang phủ đồng thời đều choáng váng sao? Hầu hạ nhiều năm như vậy đường trong phủ cũng nhớ không rõ, có tức cười hay không?
Đinh Tử chỉ lạnh nhạt híp mắt cười,không để ý tới các nàng, ở trong sân ăn điểm tâm một chút, liền đi Thọ An đường vấn an.
“Tiểu thư, bên ngoài truyền tin, nói là tất cả dựa theo kế hoạch tiến hành thuận lợi.” lúc Hỉ nhi chỉnh lý y phục cho Đinh Tử thuận tiện nói.
“Ừ.” Đinh Tử gật đầu, dù là Lâm Hổ bọn họ không truyền tín (thư tín), Đinh Tử gần đây cũng chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, nhưng nghe đến kế hoạch thuận lợi, hiển nhiên là tửu lâu cùng sòng bạc bắt đầu có doanh thu, này nhưng mới một tháng a, nàng hẳn là càng coi trọng bọn họ mới được.
“Tiểu thư, mấy kẻ tâm địa độc ác kia thật quá đáng, hiện tại trong phủ đều nói tiểu thư khắt khe, khe khắt hạ nhân, thập phần phản đối tiểu thư tiếp nhận việc chưởng quản.” vẻ mặt Linh nhi tức giận bước vào cửa, trong miệng nói “tâm địa độc ác” đương nhiên là các di nương thứ nữ bị đánh trong lòng không thoải mái. Những lời này không phải là từ trong miệng các nàng ta nói ra, chẳng qua là mấy nha hoàn bà tử bên người họ thấy chủ tử bị thương, trong lòng không thoải mái tìm người oán giận mấy câu cũng không gì đáng trách, nhiều lắm Đinh Tử cho là hạ nhân trong phủ lắm mồm mà thôi, còn có thể đánh các nàng?
Nếu lại phát hỏa, càng làm cho người ta cảm thấy nàng tâm tư ác độc, không dung được các di nương thứ muội, thanh danh truyền đi cũng không tốt.
Mà mới một đêm đã truyền ra như thế, hiển nhiên trong đó không thiếu công lao của một vị.
“Không quy cư, loại sự tình này sao có thể nói ra làm cho tiểu thư phiền lòng!” Lâm ma ma giận trừng Linh nhi liếc mắt một cái, mới khuyên nhủ, “Những người đó chẳng qua là nhìn tiểu thư hiện tại thân phận bất đồng nên đố kị mà thôi, chờ nô tỳ kế tiếp phân phó xuống làm cho các nàng câm miệng.”
Đinh Tử trên mặt cũng không tức giận, chỉ là nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Ừ, ma ma đi thăm dò tra xem, đem người truy tìm hai kẻ truyền tin tích cực điển hình đánh phạt mười bạt tai, sau đó hai người kẻ không đúng này mỗi người thưởng một lượng bạc.“
Lâm ma ma cùng Hỉ nhi, Linh nhi đều sửng sốt, tiểu thư đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt như vậy, mặc dù có thể nhất thời đè xuống lời đồn đại này, nhưng một khi làm như thế, lại làm cho người ta cho rằng tiểu thư chính là nhận, nếu bà thực sự làm theo mà không để ý. Như vậy không phải càng đem tiểu thư ép đến không chịu nổi sao, tự tìm chuyện phiền phức như vậy tiểu thư tại sao phải làm?
“Tiểu thư, làm như vậy thực sự được không?” Lâm ma ma trầm mặc một chút, làm hạ nhân trung thành, bà cần vì Đinh Tử suy nghĩ.
Đinh Tử mỉm cười nhìn Lâm ma ma, trong mắt có vui mừng: “Cái gọi là tân quan tiền nhiệm đem tam hỏa (hàm ý như người quan mới chưa có uy ko được Mn kính sợ, nên ra oai phủ đầu, làm lớn chuyện để Mn biết được ai lớn ai nhỏ), hiện ở trong phủ không người nào có thể tiếp quản việc chưởng quản, ta hôm nay dù có muốn khước từ, nhưng đây là do phụ thân nói, lão phu nhân trong lòng dù không muốn bà cũng sẽ đem việc thuận lợi mà giao cho ta. Thế nhưng những người đó không có một ai cam tâm, làm bại hoại thanh danh của ta như vậy chính là bước đầu tiên của các nàng. Ta trầm mặc, người khác đã cho là ta cam chịu. Ta hung hăng xử phạt, càng nghiệm chứng lời đồn không phải sao, làm hay không đều cùng kết quả, kia đơn giản liền náo lớn một chút, ta cũng minh bạch nói cho các nàng biết, ta đánh người thì đã có sao, ta là đích tiểu thư, ta có quyền, ta là chủ tử, ta làm tất cả đều là đúng”
Lâm ma ma biểu hiện trên mặt tuy có buông lỏng, cũng không thập phần thấu hiểu, Đinh Tử mỉm cười nói: “Đương nhiên việc này chỉ là một nhân tố trong đó, bởi vì mục đích của ta chủ yếu nhất chính là vì tân quan tiền nhiệm đem tam hỏa này, náo càng lớn càng tốt, hạ nhân càng không hài lòng càng tốt, ta chính là muốn trong phủ này loạn, đại loạn!”
Lâm ma ma trầm tư một lát, hơi thở dài một cái, Hỉ nhi nhãn tình sáng lên: “Tiểu thư là muốn chân chính đoạt quyền!” Việc chưởng quản này từ Mã di nương đến Bạch di nương rồi đến trong tay Đinh Tử, nhân thủ (tay chân, người làm cho người cấp trên) quản sự trong phủ đã không biết là người của ai nữa, giới tuyến đã mơ hồ, nhưng cũng không phải là người của Đinh Tử. Đã đoạt được quyền chưởng quản thì không có đạo lý để cho địch nhân có khả năng cài gian tế làm hỏng việc của nàng, đây là một bước cờ lâu dài, chỉ là thủy chung đối với thanh danh Đinh Tử không tốt lắm, Lâm ma ma tự nhiên lòng tràn đầy không muốn.
Nhưng mà Đinh Tử đã ra quyết định thì không người nào có thể lay động cùng thay đổi, hơn nữa phương pháp này ai có thể nói không tốt?
Thọ An đường, sáng sớm nay nữ quyến trong phủ đều tới chỗ này, trên mặt của mỗi người đều xanh tím giao nhau, ngày hôm qua Đinh Tử hạ thủ rất nặng, dù có bôi dược tan máu bầm cũng nhất thời nửa khắc không tiêu hết được. Nhìn thấy Đinh Tử đi tới, mấy đạo ánh mắt lạnh lẽo trông lại, thật hận không thể một người liếc mắt một cái là một đao trực tiếp chém Đinh Tử.
Mặt là vũ khí của nữ nhân, ba vị di nương tuổi vốn lớn, bây giờ trên mặt bị thương như vậy, ngày hôm qua lại nghe nói Đinh Bằng sủng Liên Nguyệt, sáng nay được cho biết đã nâng làm thông phòng, ba di nương người nào tâm tình có thể tốt? Mặt mũi nhất thời nửa khắc không thể hạ xuống, ngày hôm qua làm ra việc khiến Đinh Bằng phiền, Liên Nguyệt kia sợ là sẽ được sủng ái rồi! Đều do Đinh Tử tiểu tiện nhân này, nếu không tại nàng ta, các nàng tội gì bị động như thế?
“Tử nhi thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu tối hôm qua ngủ có ngon giấc không, Tử nhi ngày hôm qua quá mức xúc động không khống chế được cảm xúc, trong lòng rất sợ hãi, cũng không biết nên biểu đạt áy náy thế nào, bất quá trong hậu cung đưa tới mấy loại thuốc bổ, Tử nhi thân thể tốt, một chút cũng không có chỗ tiêu thụ, không biết tổ mẫu có bằng lòng hay không vì Thị lang phủ cùng Tử nhi bảo dưỡng thân thể, khỏe mạnh trường thọ” Đinh Tử vừa thấy mặt liền hướng Vương thị xin lỗi, nhưng thật ra làm cho Vương thị vốn không biết nên làm thế nào đối mặt với Đinh Tử sửng sốt, lập tức hài lòng gật đầu, khẽ cười lên.
Ngày hôm qua Vương thị trở lại nằm thật lâu đều ngủ không được, Đoàn ma ma vẫn là người đắc lực nhất của bà, Vương thị liền tìm bà ta nói chuyện.
Đoàn ma ma này nói những lời rất hay: “Lão phu nhân, cái gọi là một bàn tay không vỗ ra tiếng, đánh xương cốt thì còn gân, lão nô cảm thấy đại tiểu thư thật ra cũng không có làm sai. Lão phu nhân vì Thị lang phủ suy nghĩ, thế nhưng rốt cuộc sẽ ảnh hưởng đến chức quan cùng danh dự lão gia, ngài nhất thời tức giận hận đại tiểu thư cũng là điều khó tránh khỏi, nhưng nói cho cùng việc này đại tiểu thư vô tội nhất! Không nói trước đại tiểu thư ở trong cung, hai vị thứ tiểu thư chụp mũ bôi bẩn danh dự là chuyện mất mặt bao nhiêu, chỉ nói việc đại tiểu thư ở trong hậu cung chỉ sợ cũng thực sự là có thể ít nói liền ít nói, đại tiểu thư là một người làm việc thông minh hiểu biết, chính mình vừa mới được Thái hậu để mắt, làm sao có thể kể ủy khuất của mình đâu. Tuy nói chuyện ở Trường Lạc cung là thật, thế nhưng nếu là cùng người ngoài cáo trạng tổ mẫu như vậy, việc này đổi thành ai cũng sẽ nổi lên ý nghĩ đại tiểu thư bất hiếu cùng tính toán. Cách làm như thế sẽ không có lợi cho đại tiểu thư, lão nô nghĩ đại tiểu thư sẽ không thể không thấy được hậu quả này.”
“Lão nô lúc đó cũng ở Thọ An đường, lúc đại tiểu thư mới vừa vào cửa vẻ mặt tươi cười, thế nhưng một chút cũng không đề cập việc trong cung hai vị thứ tiểu thư làm chuyện ngu xuẩn, nếu không phải hai vị thứ tiểu thư cắn chặt không buông, đại tiểu thư cũng sẽ không khống chế được mà đánh chửi như vậy. Lão phu nhân, đại tiểu thư là tôn nữ của ngài, ngài thế nào nàng cũng không dám phản kháng, thế nhưng thánh chỉ lại là thứ cao nhất, thế nào bị ngài tùy tiện nói hai câu liền sửa lại? Đại tiểu thư bây giờ là nữ quan, bàn về phẩm cấp so với chức quan lão gia còn cao hơn, thứ tiểu thư làm như thế, là ai cũng sẽ chịu không nổi. Lão phu nhân không ngẫm lại đại tiểu thư thật là tốt, ở trong Trường Lạc cung đại tiểu thư không tranh không phân biệt liền rõ ràng không tính toán lão phu nhân trách oan, lão phu nhân cần gì phải níu chặt đại tiểu thư phát hỏa mà tính toán a. Việc này phát sinh trên người ai cũng phải tức giận, bất quá a lão nô nhưng thật ra cảm thấy lão gia là sáng suốt nhất, Thị lang phủ chúng ta nếu muốn thịnh vượng nhất định là cần nhờ đại tiểu thư chu toàn, lão phu nhân chúng ta hiện tại chỉ có thể trấn an, cũng không nên cùng đại tiểu thư phát sinh chuyện không tốt a.”
Đoàn ma ma là nha hoàn hồi môn của Vương thị mang tới, có mấy chục năm cảm tình, lúc tuổi còn trẻ cũng là người cơ linh, theo Vương thị từ đó cho tới hôm nay cũng là một người có tâm tư, có khi Vương thị nhất thời nghĩ không ra, Đoàn ma ma cũng có thể nói ra một hai. Đương nhiên Đoàn ma ma này vẫn không đối với Đinh Tử có tia kính ý, bình thường đều đứng ở vị trí tương đối công chính, những lời này không phủ nhận có chút tác dụng hóa giải ý nghĩ mâu thuẫn của Vương thị cùng Đinh Tử, thế nhưng cũng là những câu có lý.
Vương thị lúc đó bị đánh tổn thương lòng tự tôn mà giận đến hồ đồ, bình thường là tham quyền cùng tiền một chút, thế nhưng quan hệ lợi hại vẫn nhìn rõ, nghe Đoàn ma ma nói trong lòng cũng là vừa kinh vừa sợ, ngẫm lại tất cả việc làm từ trong cung đến khi hồi phủ, mỗi việc đều phải xin lỗi Đinh Tử, cho dù là ai cũng có thể tức giận.
Vì thế sáng sớm nay, lúc Vương thị đợi lát nữa Đinh Tử tiến vào Thọ An đường thì trong lòng có chút thấp thỏm, ngày hôm qua náo quá mức không thoải mái, ai biết Đinh Tử có thể hay không bởi vậy ghi hận. Nhưng nhìn Đinh Tử ý cười ấm áp, trong mắt còn mang theo vài phần lấy lòng, hiển nhiên đối với bà tổ mẫu này vẫn là cực coi trọng. Nghĩ đến lúc trước chính mình bất quá thân thể không thoải mái, Đinh Tử liền đi Hộ Quốc hậu phủ cầu nhân sâm ngàn năm, lần này lại đem thuốc bổ thượng đẳng trong cung mang về tặng bà, phần hiếu tâm này bà cũng không hoài nghi, trong lòng đồng thời thở dài một hơi.
“Tử nhi có lòng, tất cả đều vì tổ mẫu suy nghĩ, tổ mẫu rất là cảm động, ngày hôm qua trở về cũng mệt nhọc, ngủ có ngon giấc không?”
Đinh Tử sững sờ, như không ngờ Vương thị không những không trách nàng, trái lại vẻ mặt ôn hòa như vậy, thụ sủng nhược kinh nói: “Ngày hôm qua lo lắng ngủ không được, bất quá thấy tổ mẫu sắc mặt tốt, trong lòng Tử nhi cũng rất cao hứng, hôm nay nhất định có thể ngủ ngon giấc.”
Vương thị cười gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Đinh Tử: “Vừa lúc các ngươi đều ở đây, đem người dẫn tới đi.” Đại nha hoàn Hoa Nhi bên người Vương thị nghe lệnh đi xuống, chỉ chốc lát mang theo một vị thiếu phụ xinh đẹp tiến vào, nhất thời làm cho người ta trước mắt sáng ngời.
Nữ tử kia mặc y sam màu hồng phấn, trên hông mang một dải lụa lưu kim trù, chặt chẽ ôm sát vòng eo nàng, quanh thân có sự quyến rũ phong tình của nữ nhân, trên mặt còn mang theo vài phần thanh tao, lại mang theo mị thái của thiếu nữ biến thành nữ tử. Sắc mặt nàng tiếu hồng, hơi ngượng ngùng cúi đầu, không phải là Liên Nguyệt ngày hôm qua bị Đinh Bằng mang đi thì là ai?
Ở trong phủ chính thê mới có thể mặc y phục màu đỏ, thiếp thất chỉ có thể mặc phấn hồng, mà thông phòng càng là đẳng cấp thấp nhất, địa vị so với nô tài cũng chỉ cao hơn một chút, so với thiếp thất hồng càng thêm nhạt nhẽo. Nhưng màu phấn hồng nhạt mặc ở trên người nàng, lại có vẻ thanh xuân quyến rũ cùng phong tình linh động, thật đúng là mỹ nhân khó gặp, cũng trách không được Đinh Bằng nhìn trúng.
Vương thị cũng hài lòng gật gật đầu, chuyện ngày hôm qua vừa hết, bà đối với ba di nương trong phủ ý kiến càng lớn.
Mã di nương vốn ỷ vào gia thế nhà mẹ đẻ mà chưởng việc phủ, giáo nữ nhi Đinh Tĩnh chính là đứa tính tình ngang ngược, làm cho Vương thị vốn cũng không thích lắm.
Phương di nương vốn cũng là người thành thật, nhưng lại đang ôm cái thai thứ hai, Vương thị Đinh Bằng rất để ý, tính tình này lại càng có chút thô, lúc đó Mã di nương trả lại việc chưởng quản, hay bởi vì chuyện đồ cưới, Vương thị há có thể không biết Phương di nương cũng động tâm tư kia, ngày hôm qua Đinh Ninh Nhi cũng là một trong những người gây sự đầu tiên, Vương thị cuối cùng không chịu nổi cùng nàng ta có quan hệ trực tiếp. Vốn Vương thị đúng là vừa ý Bạch di nương nhất, hiểu được co giãn, cũng không phải kẻ ngốc, thế nhưng chuyện Đinh An ở trong cung rớt tú khăn ảnh hưởng cũng thực sự không nhỏ, nếu không phải nàng ta bịa đặt, Đinh Tĩnh bất quá cùng nam tử tư thông, cũng sẽ không náo đến cuối cùng thành tình hình thứ nữ ác độc dùng kế hãm hại đích nữ, đây chính là lên án càng nghiêm trọng! Ngày hôm qua nếu không phải là Đinh An đề xuất, Vương thị khả năng cũng sẽ không tức giận như vậy, bởi vì trong ba thứ nữ này, bà tín nhiệm nhất là Đinh An.
Náo loạn này, Vương thị đối ba di nương ba thứ tôn nữ này đều hết sức bất mãn, mà Liên Nguyệt thân là thông phòng không nhập tộc không có thanh danh, căn bản không cần cố ý tới gặp người kính trà, thế nhưng Đinh Bằng sáng nay đem người mang đến, liền cho Vương thị coi trọng, Vương thị cũng hiểu được ý tứ Đinh Bằng.
Những năm gần đây trong phủ người rất thưa thớt, Vương thị cũng từ trong trạch đấu (gia đấu) bẩn thỉu mà ra, nếu nói trước đây Mã di nương không làm cái gì trở ngại khiến cho những người khác không mang thai là tuyệt đối không có khả năng, Đinh Bằng đây là cảm thấy trong phủ ít người sinh nhi tử cho hắn. Hai cũng là cho các nàng cảnh tỉnh, ba di nương cũng không phải là tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, không có Đinh Bằng sủng ái thì cái gì cũng không phải, đừng lại náo chuyện gì cho hắn, đến lúc đó bị người mới đoạt địa vị, Đinh Bằng tuyệt đối sẽ không lưu tình.
“Được rồi, kính trà đi.” Vương thị càng nói, Liên Nguyệt bước nhẹ đi lại, mang theo một mảnh xuân phong thơm ngọt, nàng mặt mày phong tình dịu dàng, che không được vui sướng, nhìn Mã di nương hận nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay cắm vào da thịt cũng không quan tâm. Lúc trước ả chính là sợ Liên Nguyệt bị Đinh Bằng nhìn trúng, ảnh hưởng địa vị của ả, cho nên mới lợi dụng chuyện Đinh Tử chuẩn bị đồ cưới mà đem người tặng qua, qua còn có thể hỏi thăm một chút tin tức, ả vốn tưởng rằng làm vậy sẽ ngăn chặn miệng Đinh Bằng, nào có đạo lý cha đoạt người trọng yếu bên người nữ nhi của mình, truyền đi không chừng nói Đinh Bằng háo sắc như thế nào.
Thế nhưng bây giờ còn chưa có phòng ở, ngày hôm qua Đinh Bằng đem Liên Nguyệt mang về, liền phái quản sự bên người đến Lãm Nguyệt viên truyền lời, nói Liên Nguyệt là người của Mã di nương, hắn hiện bên người thiếu người xử lý việc hằng ngày, thấy Liên Nguyệt là một người cơ linh liền muốn. Trên thực tế ai không rõ đây là Đinh Bằng muốn đem Liên Nguyệt thu vào trong phòng, Mã di nương thầm hận Đinh Tử lại đem người đẩy trở về, đem mình đẩy ra, trong lòng càng nghĩ càng không phục, muốn mượn lý do đem Liên Nguyệt đón về, liền vội vã đi viện của Đinh Bằng.
Ai biết mới vừa vào viện liền có người cản trở, Mã di nương giãy giụa tranh cãi ầm ĩ muốn vào, lại đồng thời nghe được phía trong phòng có tiếng rên rỉ nam nữ giao hoan, lập tức ngất xỉu bị người mang trở về. Đinh Bằng lúc đó ở trong phòng, nghe thấy ả té xỉu thế nhưng cũng không nhìn một cái, lúc đó đã quá muộn, thế nhưng sáng sớm hôm sau vì sao một câu cũng không hỏi thăm? Việc này trước kia là tuyệt đối sẽ không phát sinh, hiển nhiên Đinh Bằng đối với ả nhẫn nại đã dần biến mất, Mã di nương bỗng nhiên nghĩ đến tính nghiêm trọng của vấn đề, vì thế không dám lại làm càn. Nhưng bây giờ nhìn Liên Nguyệt vẻ mặt kia, ả chính là tức không chỗ phát, hận không thể trực tiếp xé nát mặt tiện nhân dụ dỗ chủ tử này mới bỏ qua.
Phương di nương ngồi ở một bên cũng xanh mặt, vốn vì mình có thai Đinh Bằng đã đối với mình càng sủng ái, thế nhưng gần đây phát sinh các loại sự tình cũng làm cho Đinh Bằng chán ghét nàng, nàng quả nhiên xúc động, hiện tại chủ yếu nhất là bảo vệ tốt cái thai này, những thứ khác sự đều không quan trọng.
Bạch di nương chỉ tĩnh tĩnh nhìn, cùng thường ngày không khác, dù là thần sắc trong mắt cũng không có nửa điểm khác thường, không thể xoi mói!
Kế tiếp Liên Nguyệt lại vì Đinh Tử kính ly trà, coi như hoàn thành lễ. Bởi vì trong phủ này không có đương gia chủ mẫu, có Vương thị là tổ mẫu cùng trưởng tử trưởng nữ là đủ rồi, ở trường hợp này thiếp căn bản không tư cách tiếp thu người mới kính trà, bởi vì bản thân các nàng đã cùng gia phả vô duyên, hiện tại nếu chết bất đắc kỳ tử, trực tiếp cuốn cái chiếu mang ra liền kết thúc một đời.
“Phụ thân thật là có phúc khí, Nguyệt cô nương là người đẹp lại lanh lợi, đôi tay lại kia càng khéo, tổ mẫu, ta đây tay cũng là ngốc, lúc trước muốn cùng Nguyệt cô nương học thêu nhưng cũng không có học được bản lĩnh, có ít thứ thật đúng là học không được, trời sinh thì có loại hảo thủ nghệ này. Bất quá Nguyệt cô nương hiện tại nếu là người của phụ thân, chính yếu chính là lấy phụ thân làm trọng, những thứ khác không được làm. Nếu làm những việc gì khác, làm cho ta biết ta định chắc là sẽ không tha cho ngươi. Này liền tặng Nguyệt cô nương, chúc ngươi càng ngày càng đẹp.”
Đinh Tử lấy một đôi vòng ngọc thanh thấu xanh biếc, nhưng trong suốt thấy rõ, cùng ánh sáng màu liền biết thứ này không tầm thường.
Liên Nguyệt lập tức quỳ xuống tiếp lễ, Đinh Tử vội vã nâng dậy, Liên Nguyệt trước sau lại cấp Vương thị, Mã – Phương – Bạch ba di nương chào đều thu một chút lễ liền đứng ở một bên không nói.
Kế tiếp Bạch di nương đem sổ sách chỉnh lý tốt cùng chìa khóa các khố phòng làm cho người ta lấy ra: “Hôm qua lão gia lệnh cho tiện thiếp giao việc trong phủ ra, tiện thiếp cũng tự biết mình năng lực có hạn, thực sự không dám lại gánh trọng trách, mong rằng đại tiểu thư tiếp nhận việc chưởng quản sẽ giúp tiện thiếp bỏ xuống khó khăn này.“
Đinh Tử khẽ nhíu mày, nhìn phía Vương thị: “Tổ mẫu, ta đối với việc quản sự thực sự là không thích, ta xem Bạch di nương quản không tệ, ngày hôm qua phụ thân là cực kỳ tức giận mới tức giận nói, Tử nhi cũng không muốn tiếp việc phiền toái này.”
Vương thị ánh mắt lại quét chúng gia quyến phía dưới liếc mắt một cái, nhìn Bạch di nương cúi đầu bộ dáng nhu thuận, trong lòng tối tăm chợt lóe, lại bất đắc dĩ thở dài: “Tử nhi đừng chối từ, ngươi là đích nữ, tương lai lập gia đình cũng phải quản lý việc trong phủ, đỡ phải đến lúc đó luống cuống tay chân làm lỗi, không bằng trước làm quen một chút. Bạch di nương trong khoảng thời gian này luôn luôn làm lỗi xác thực không thích hợp tiếp tục cầm giữ, ngươi nếu sợ làm không tốt, có cái gì, cũng không ngại cùng nàng thảo luận, làm cho nàng theo ngươi giúp đỡ một chút cũng được.”
Đinh Tử khẽ mím môi, vẫn còn có chút không muốn, cuối cùng vẫn gật đầu, Bạch di nương lập tức đưa sổ sách lên cùng chìa khóa các khố phòng, hôm nay lại có người mới chưởng quản cũng thực sự bận rộn, mọi người vì để cho Vương thị được thanh tĩnh nên tất cả đều cáo từ trở về các viện.
“Đại tiểu thư vừa chữa bệnh cho Thái hậu lại vừa nhận việc phủ, thực sự là quý nhân bận rộn, bản lĩnh thật lớn a.” Vừa mới ra khỏi Thọ An đường, Mã di nương liền không nhịn được giả bộ kỳ quái nói.
Đinh Tử cười híp mắt nhìn lại, sắc mặt thanh lệ tuyệt diễm, so với tân hoan (niềm vui mới) của Đinh Bằng – Liên Nguyệt đi phía sau không kém chút nào, ngược lại khí chất đó cho dù Liên Nguyệt học cả đời cũng không được: “Mã di nương quá khách khí, nhưng thật ra ta cũng phải bội phục Mã di nương người a”
Mã di nương nhíu mày nghi hoặc nhìn Đinh Tử, ả có cái gì mà bội phục, lại nghe Đinh Tử nói tiếp thiếu chút nữa tức đến ngất đi: “Mã di nương công phu hầu hạ nam nhân ta thế nhưng vĩnh viễn đều học không được.“
Mã di nương tức giận đến run run miệng, Đinh Tử đây không phải là ám phúng bản lĩnh lớn nhất của ả ta chính là quyến rũ Đinh Bằng sao, thiếp nào mà không bị chính thất chỉ trích như vậy, thế nhưng bây giờ Liên Nguyệt mới là người được Đinh Bằng sủng ái nhất, nếu ả chỉ có một bản lĩnh là quyến rũ Đinh Bằng, lại không giữ được con người của Đinh Bằng, chẳng phải là ngầm mắng ả làm việc gì cũng không nên thân, là một phế vật sao? Đinh Tử tiểu tiện nhân này, miệng thế nào mà lợi hại như vậy, có thể khiến ả tức giận gần chết.
“Đại tiểu thư là một cô nương gia chưa xuất giá, tại sao có thể đem chuyện hầu hạ người nói ở bên miệng, truyền đi còn có thể bị người ta cho rằng đại tiểu thư không cam lòng tịch mịch đâu.” Phương di nương đỡ bụng chậm rãi bước đi thong thả qua đây.
Đinh Tử cảm khái, những người này thực sự là không biết sợ a, ngày hôm qua dấu vết bị đánh còn chưa có tiêu, còn dám tới tìm nàng phiền phức, không biết tốt xấu như vậy nàng cũng không chấp, nhìn Bạch di nương xoay người muốn đi, Đinh Tử lập tức nói: “Bạch di nương dừng chân, ta hôm nay mới tiếp quản việc phủ, sau này chỗ nào không hiểu Bạch di nương cần phải vui lòng chỉ giáo a.“
“Đại tiểu thư nói gì vậy, tiện thiếp cũng là kẻ học vấn nông cạn, chẳng qua là thói quen làm việc nên đối với trong phủ tương đối hiểu biết mà thôi. Đại tiểu thư nếu có chỗ không hiểu cứ việc phái người gọi ta qua đây giải đáp cho người” Bạch di nương dịu ngoan trả lời, rất dễ nói chuyện. Thế nhưng Đinh Tử biết Hoàng Oanh là người của nàng ta, liền thật sâu cảm thấy, Bạch di nương bất luận cái ngôn ngữ gì đều là ngụy trang.
Đến bên người Vương thị nàng ta cũng có thể cắm thủ hạ của mình vào, sợ là lúc trước Mã di nương chưởng việc phủ chín năm, trong đó cũng cắm vào không ít người của Bạch di nương, nhìn như Mã di nương nắm quyền, kì thực lại có Bạch di nương tâm cơ thâm trầm này ở trong bóng tối. Đến cuối cùng, ngươi thực sự là không biết người đại thắng là ai!
Đối với Bạch di nương, Đinh Tử trước nay có mãnh liệt phòng bị, Đinh An mới mười hai tuổi, ở trong cung đã có tâm cơ như vậy, nếu không phải nàng trước đó đã tính đến trong cung hiểm sự không ít, cố ý làm ra đối sách vẹn toàn thì sẽ thật bị Đinh An tính kế. Mà Bạch di nương này so với Đinh An hơn nhiều tuổi như vậy, chẳng phải là khó đối phó hơn?
Đinh Tử mang theo Hỉ nhi Linh nhi như có điều suy nghĩ ly khai, thần sắc lúc trở lại Tử Trúc viện lại càng ngày càng trầm, nhìn thấy Lâm ma ma tiến vào, Đinh Tử lập tức nói: “Lâm ma ma, ngươi bây giờ lập tức đem này lời đồn đại người bị ta phạt nói tối đa, ta muốn náo lớn lên.” Xem trước một chút các phản ứng trong phủ nếu nàng náo lớn thì sẽ thế nào, lại nói, nếu có thể làm cho Bạch di nương rối loạn trận tuyến là tốt nhất, “Mặt khác tìm mẹ mìn đến đây, bên cạnh ta nha hoàn vẫn không đủ, chưởng việc phủ sẽ không thể tiếp tục như vậy.”
“Dạ, lão nô đi làm ngay” Lâm ma ma nghe lệnh lui xuống, Đinh Tử cầm sổ sách bắt đầu từng tờ từng tờ lật xem.
Sổ sách là đoạn thời gian gần đây sau khi Bạch di nương tiếp nhận, sổ sách thu – chi ghi lại rất nhỏ, cũng không có vấn đề lớn, tiếp tùy tiện cầm lấy sổ sách lúc Mã di nương chưởng quản việc phủ, lại mất trật tự không chịu nổi, nhìn làm cho người ta quáng mắt. Loại sổ sách này có chín phần nhất định là có vấn đề, mà phần của Bạch di nương kia, nếu là giả thì có hai loại khả năng, Bạch di nương hoàn toàn làm bản sổ sách giả làm cho người ta nhìn vào thì không xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhưng loại sổ sách giả này nếu cùng thực tế đối lập thì có năm sáu phần cơ hội bị phát hiện.
Một loại khác đó là Bạch di nương công phu làm sổ sách thật quá tốt, làm cho nàng nhất thời không nhìn ra manh mối, lại có một loại đó là sổ sách này là thật, trong lúc Bạch di nương tiếp nhận căn bản không có động tay tới.
Nếu ấn theo tâm cơ Bạch di nương mà nói, loại khả năng cuối cùng thật ra là rất lớn, Đinh Tử tiếp tục liếc nhìn sổ sách, lúc này tiếng ồn ào bên ngoài đột nhiên nổi lên.
Hỉ nhi chạy qua đây nói: “Lâm ma ma dẫn người đánh ba ma ma, hai nha hoàn, bên ngoài lại kéo lại ầm ĩ, nói là xử phạt bất công muốn gặp tiểu thư đòi đạo lý.”
Trong phòng vang lên âm thanh lật sách thanh thúy, Đinh Tử đầu cũng không nâng nói: “Không biết sai ở nơi nào, còn quấy rầy chủ tử thanh tĩnh, trừng phạt thêm gấp đôi, đi truyền lời đi.”
Hỉ nhi cúi xuống đi truyền lời, Linh nhi đứng ở một bên hầu hạ, ánh mắt lại hay nhìn ra bên ngoài, hiển nhiên tâm không ở trong này: “Muốn xem náo nhiệt thì đi xem đi, không cần hầu hạ bên cạnh ta.”
Linh nhi kinh ngạc lại rất nhanh kịp phản ứng, có chút lo lắng nói: “Mặc dù nô tỳ cảm thấy tiểu thư mạnh mẽ như thế là tốt, cũng biết tiểu thư ngài phải làm như vậy tự nhiên có đạo lý của mình, nhưng làm như vậy, lời đồn đại ngươi tàn nhẫn thích đánh chửi hạ nhân cũng có thể truyền ra ngoài phủ.”
“Ừ, không sai” Đinh Tử tiếp tục lật xem sổ sách, Mã di nương này sổ sách nhiều lỗ thủng như vậy, trước đây cũng không ai phát hiện? Cũng không đúng, Bạch di nương nhất định là đã biết, khi nàng ta tiếp nhận thì sổ sách ghi lại liền có thể nhìn, một là rõ ràng Mã di nương trong tay không sạch sẽ, thế nhưng nàng ta không nói một lời cũng không có giải quyết, là không tìm được cơ hội tốt để giải quyết, hay là nàng ta có tính toán khác? Tổng không đến mức Bạch di nương tính được chuyện nàng hôm nay sẽ đón nhận chưởng quản việc bếp núc trong phủ, vì thế mới đem cục diện rối rắm này thẩy cho nàng đi? Sợ rằng không có khả năng này, cho dù Vương thị đối với việc trong phủ có dã tâm, cũng chắc sẽ không cho phép đi. Sổ sách này thật ra Đinh Tử nhìn cũng muốn mơ hồ, nhất thời cũng có chút khó xử, việc sổ sách này cần hạ thủ từ nơi nào.
Linh nhi nghe nói như thế mở to mắt: “Tiểu thư không quan tâm thanh danh như thế, chẳng lẽ không muốn gả cho người ta nữa sao?”
“Lập gia đình? Không muốn, ai cũng không hiểu rõ được ta…” Câu nói kế tiếp Đinh Tử thanh âm rất thấp, có chút thì thào tự nói, nhưng Linh nhi vẫn thoáng nghe rõ ràng một ít, đối với lời này của Đinh Tử nàng lại vạn phần tán thành. Tiểu thư của nàng là tiểu thư tốt nhất trong thiên hạ, thông minh nhất, cơ trí nhất, chuyện gì cũng đều có thể đoán trước còn có thể giải quyết dễ dàng, nàng xác thực không tưởng tượng nổi có nam nhân nào xứng với tiểu thư.
Kỳ thực thiếu gia Vân Hi Văn cũng được, tính tình khiêm tốn nhưng lại không mất khí khái nam tử, đáng tiếc là bà con, hơn nữa tiểu thư cùng Hi Văn thiếu gia cũng không có ý định gì. An vương thế tử nàng cũng đã gặp qua vài lần, đáng tiếc a, An vương thế tử hình như đối với tiểu thư có chút không có hảo tâm a, nhìn thấy tiểu thư mỹ mạo liền muốn nhào tới trước (=)) cười chết ta), còn nghe đồn hắn thủ đoạn độc ác, đối với nữ tử không phải là người tốt để trao gửi, cũng không xứng với tiểu thư. Nhưng thật ra người tên gọi Tiết Vũ kia, khí chất xuất trần, nhìn cũng ôn hòa, còn là con trai trưởng của An quốc hậu, nhìn cũng là người có tài, phối với tiểu thư nhà nàng vừa hợp a.
Đinh Tử trong đầu cũng hiện lên một tia hồi ức, khi nàng biết được quan hệ của phụ hoàng cùng mẫu hậu có chứa nhiều nhân tố tạp nham, nhìn quen tần phi trong cung vì được phụ hoàng sủng ái mà dùng mọi kế hãm hại người của nàng, đối với tình yêu nam nữ nàng đã không ôm bất luận mong đợi gì. Kiếp trước bằng tài mạo cùng năng lực của nàng, danh môn công tử theo đuổi nàng nhiều không kể xiết, thế nhưng nàng rất rõ ràng tuyệt đại đa số bọn họ đều là bởi vì thân phận của nàng mới có thể nhiệt liệt theo đuổi như vậy, nếu như nàng có một ngày không phải là đại công chúa được người người tôn kính, bọn họ đối đãi nàng chẳng qua là một bình hoa đẹp, thích thưởng thức vật chết mà thôi.
Nàng không phủ định một số người khác đích thực có tình, nhưng bọn hắn chẳng lẽ không phải nhất thời ý loạn tình mê sao, loại mê luyến này có thể duy trì bao lâu, một tháng nửa năm, hay là một năm. Lòng của nam nhân không có khả năng chỉ dành cho một nữ nhân, đây là câu nói sau cùng của mẫu hậu trước lúc nàng xuất giá. Mẫu thân của người khác lúc nữ nhi xuất giá thường khóc và giáo dục nữ nhi gả đi phải hảo hảo hiếu kính cha mẹ chồng, đấu tiểu với thiếp thế nào làm cho trượng phu độc sủng. Mẫu thân của nàng từ đầu đến cuối không khóc, bình tĩnh giống như nhìn thấy những công chúa khác xuất giá, thế nhưng những lời này lại làm cho Đinh Tử nghe xong trong lòng đại chấn.
Nàng biết mẫu hậu cũng là quan tâm nàng, câu này nhìn như bất công ngôn luận, lại cho nàng cảnh cáo cùng lo lắng lớn nhất, nếu vì một nam nhân mà trả giá chân tình, như vậy nàng sẽ là một vật chết không có linh hồn. Nàng là đại công chúa tôn quý, dưới bất luận tình huống nào cũng tuyệt đối không thể đánh mất lý trí, ái tình với nàng là thứ nguy hiểm, nàng nguyện ý vĩnh viễn không có tình yêu, chỉ nói lợi ích. Cho nên lúc nàng tuyển trạch hòa thân đều tính đến lợi nhất lớn nhất mà đất nước và triều đình nên có, cũng là có thể phát huy hết sức bản lĩnh vì quốc gia của nàng, đáng tiếc nàng ôm hoài bão mà không có được phát huy đã phải thay đổi thời không nhập vào thân thể này.
Không biết lúc mẫu hậu biết được tin nàng bị ám sát bỏ mình, vẫn có thể bảo trì đoan trang vĩnh viễn của nàng, mẫu hậu… sẽ vì nàng rơi nước mắt sao? Có thể cũng sẽ không đi, một nữ nhân lãnh tĩnh như vậy sẽ vì người khác khóc sao? Mặc dù là nàng – nữ nhi ruột thịt cũng giống như vậy đi…
“Tiểu thư tiểu thư… Người không sao chứ…” Đinh Tử đột nhiên từ trong ký ức tìm về mạch suy nghĩ, liền nhìn thấy Linh nhi vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, “Tiểu thư người làm sao vậy, sắc mặt thế nào đột nhiên không tốt.”
“Ta không sao.” Cúi đầu, Đinh Tử buông sổ sách chăm chú nắm lấy ra, hít sâu một cái làm cho mình yên tĩnh lại.
“Tiểu thư thật ra là vì thiếu gia mới có thể không muốn gả đi.” Linh nhi cho rằng Đinh Tử xúc động thương tâm, viền mắt có chút đỏ lên, thanh âm cũng không khỏi nghẹn ngào, “Tiểu thư, ngươi là tỷ tỷ yêu thương đệ đệ nhất trên đời, tiểu thiếu gia mệnh thật tốt.”
Động tĩnh quái dị của Linh nhi làm cho Đinh Tử ngoài ý muốn ngẩng đầu, liền nhìn thấy tiểu nha đầu này đã bắt đầu “ào ào” chảy nước mắt, thực sự là nhìn vừa bực mình vừa buồn cười: “Trí nhi nếu thật là mệnh tốt, sẽ được sinh ở một gia đình phụ từ mẫu tường song toàn, hắn là đệ đệ của ta, ta đương nhiên phải chiếu cố hắn, vì hắn ta làm cái gì cũng cam nguyện.” Hắn là người thân cận nhất của ta ở trên đời này, cũng là mục tiêu phấn đấu của nàng, nàng tự nhiên tuyệt đối sẽ không làm cho Trí nhi chịu bất cứ ủy khuất nào.
Lúc này thanh âm bên ngoài đã chìm xuống, chỉ chốc lát Lâm ma ma cùng Hỉ nhi liền trở lại Tử Trúc viện, bất quá sắc mặt hai người đều thập phần không tốt, hiển nhiên đó là làm theo Đinh Tử phân phó xuống, thế nhưng hiểu lầm cùng hận ý của những người đó đối với Đinh Tử cũng sâu hơn thôi. Thấy Đinh Tử đang nhìn sổ sách vốn cũng không muốn cho nàng phiền lòng, hai người liền cái gì cũng chưa nói.
Thị lang phủ mặc dù so với danh môn quý phủ đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là việc chuyển quyền chưởng quản này cũng là đem toàn quyền sở hữu chuyển đi, sổ sách mười mấy năm này đều đưa qua đây, đủ hai cái rương lớn, Đinh Tử thẩm duyệt cũng dừng không được, cho dù tới bữa tối nàng cũng bởi vì nhìn sổ sách mà vô tâm với thức ăn. Sổ sách này nàng càng xem, chân mày nhăn càng sâu.
Chín năm trước, ba năm đầu tiên, lúc Vương thị chưởng quản có vài khoản không thích hợp, thô sơ giản lược một chút cho có, trong ba năm này ít nhất thiếu ba ngàn lượng bạc, một lượng bạc đối với rất nhiều gia đình bình dân đều là chi tiêu một tháng còn có dư, một ngàn lượng đủ cho gia đình bình thường sinh sống cả đời, ở Thị lang phủ này nhìn như số lượng nhỏ trên thực tế lại dẫn phát bắt đầu việc làm giả sổ sách, sai sổ sách. Lúc Mã di nương vừa mới tiếp nhận, trong phủ coi như bình thường rõ ràng, nửa năm sau bắt đầu hỗn loạn, đến một tháng cuối cùng cũng tham ít nhất năm trăm mươi mốt lượng, chín năm trôi qua nàng ta tham sáu vạn lượng bạc, hơn nữa chưởng quản lại quản đồ cưới năm đó của nương nàng – Vân Tề Nhu, cửa hàng đồ cưới của Hộ Quốc phủ cùng Thị lang phủ, bất luận địa điểm hay diện tích cùng với tình hình kinh doanh tuyệt đối không cùng một tầng. Nói cách khác nếu Mã di nương ở Thị lang phủ có thể tham ít nhất sáu vạn lượng, như vậy từ đồ cưới của Vân Tề Nhu, ả ta phải đền gấp hai tiền ngân mới tính hợp lý a.
Nàng hiện tại từ trong tay Mã di nương hốt ra hơn ba vạn lượng bạc, tình hình ban đầu thoạt nhìn nàng cũng có chút gấp gáp, lúc trước thu hồi đồ cưới nàng không có lập tức kiểm tra các khoản mà chỉ coi như đạt mục đích. Chủ mẫu mất sớm, các vị thiếu chủ tử tuổi đều rất nhỏ, cửa hàng đồ cưới ban đầu của Vân Tề Nhu, nhất định có tám phần nàng bị phản bội, hôm nay nhìn đống sổ sách này nàng lại thập phần khẳng định, cửa hàng này có một nửa chưởng quầy đã phản bội nàng!
Mở rộng tổ chức tình báo cần trợ lực lớn nhất chính là tiền và người, Mã di nương tham lam này, nàng muốn đòi lại, muốn cho nàng ta bồi thường cả vốn gốc lẫn lãi! Chỉ là từ nơi nào ra tay trước đây?
Một đạo âm thanh xé trời mang theo sợ hãi vang lên ở thị lang phủ, chúng viện nhân chấn kinh sôi nổi chạy đi kiểm tra tình huống.
Lâm ma ma bước nhanh chạy vào nội thất, nhìn Đinh Tử đang ngồi trên bàn trang điểm cột tóc, kinh hoảng nói: “Tiểu thư, ngày hôm qua giao trách nhiệm, người bị đánh thuộc phòng bếp nhỏ – Đậu Hoa sáng nay thắt cổ chuẩn bị tự sát, bị nha hoàn cùng phòng Lưu Thải may mắn phát hiện và cấp cứu, mặc dù không chết được nhưng lại hôn mê bất tỉnh, Đậu Hoa kia là nữ nhi của Hắc ma ma – quản sự ma ma của phòng bếp lớn, bình thường rất được sủng ái, Hắc ma ma sợ là sẽ đến chỗ tiểu thư tranh cãi ầm ĩ.”
Trong phủ, ba quyền lợi trọng yếu nhất tập trung phân biệt là phòng bếp, phòng thu chi, cùng với phân công chức vụ chưởng quản toàn bộ quản sự trong phủ này là ba địa phương. Phòng bếp quản cơm canh, nhu cầu sinh tồn lớn nhất của con người, phòng thu chi quản chính là tiền, cái gọi là có tiền có thể sai khiến quỷ ma, ai có thể không quan tâm tiền? Giống như nàng nếu không phải là vì tiền, nàng tội gì tiếp quản việc bếp núc dơ bẩn của Thị lang phủ này.
Việc quản lý hạ nhân, điều phối công việc, hạ nhân trong phủ có lẽ dám khi dễ chủ tử nào không được sủng nhưng sẽ không có một ai dám đắc tội quản sự trong phủ.
Ba địa phương này nếu có thể một tay nắm giữ, Đinh Tử mới tính là quản lý, hiện tại phòng bếp bên kia nháo sự, vừa lúc cho Đinh Tử một cơ hội! Nàng không vội mà chỉ cười, Lâm ma ma nhìn mà hết hồn.
“Đại tiểu thư a, ngài sao lại nhẫn tâm như thế a, bức nữ nhi của ta đến đường chết như vậy, nàng vẫn còn con nít a, nàng lúc này mới mười ba tuổi a, sau này còn có tiền đồ tốt chờ nàng a, đại tiểu thư thân là đích trưởng nữ có vô biên vinh dự chờ ngài, ngài vì sao hại nữ nhi của ta như vậy a?” Ngoài Tử Trúc viện một tiếng gào bén nhọn đột ngột truyền đến, chắc hẳn chính là mẹ ruột của Đậu Hoa – Hắc ma ma.
Lâm ma ma nghe Hắc ma ma lên án, tức giận hai tay run, bước ra muốn lý luận, lại bị Đinh Tử một phen kéo: “Ma ma trước không vội, trước hết nghe nàng mắng, làm cho người Thị lang phủ thích nhìn náo nhiệt đều tập trung qua đây mới tốt, nếu không sau này mấy nha hoàn bà tử kia còn trách ta không cho các nàng nhìn ít trò hay a.“
“Tiểu thư!” Lâm ma ma cực kì không đồng ý gầm nhẹ! Tiểu thư của bà là thân phận tùy thị dành riêng cho Thái hậu lại hoàn toàn không để ý danh tiếng của mình, lấy điều kiện hiện tại muốn gả cho vương tôn quý tộc gì mà không thể, đang như mặt trời ban trưa mà nàng tại sao không muốn để ý danh tiếng của mình, còn hi vọng thanh danh bị bại hoại a!
Lâm ma ma nào biết đâu rằng, Đinh Tử làm như vậy một là vì làm cho Thị lang phủ loạn để tiếp quyền, hai chính là vì làm cho thanh danh như mặt trời ban trưa của nàng thật nhiều chỗ bẩn. Thái hậu phong thưởng làm tùy thị nữ quan, đây chính là đệ nhất nhân (người đầu tiên) của Đại Tề, chuyện gì thuộc về đệ nhất thường đều là phúc họa đan xen, nàng có vinh dự lọt vào mắt Thái hậu, thế nhưng đồng dạng làm cho người ta đố kỵ phát cuồng, nếu như lúc này nàng bị đồn đại cái gì có hiếu hay giỏi về quản gia, chính là đổ dầu vào lửa, những người đó nhìn càng đỏ mắt (ghen tỵ).
Con người nếu bắt đầu ghen tỵ, căn bản sẽ không nghĩ tới người bị đố kị ưu tú cái gì, chỉ biết hận cho rằng bất công, chỉ biết nghĩ hết biện pháp loại bỏ người họ đố kị. Nàng bại hoại thanh danh chính mình như vậy, chẳng qua là muốn ít phiền phức một chút, cũng tốt cho việc bắt đầu quản lý việc phủ và triệt để thu phục hạ nhân Thị lang phủ. Dù sao hảo danh hay xú danh đối với nàng không có tác dụng gì, nàng không muốn gả, mà nàng bây giờ là người của Thái hậu, nếu là chọn người để gả cũng phải là Thái hậu chọn hoặc đồng ý, vì thế lúc này căn bản không cần nàng bận tâm, đã như vậy nàng vì sao không hài lòng làm chuyện chính mình muốn làm?
Kiếp trước nàng đã làm đại công chúa cả đời tuân thủ lễ pháp, tất cả đều được rồi! Không có ai so với nàng hiểu rõ hơn chính mình! Nàng là người đã từng có gia thế bối phận gì, tư tưởng của nàng sẽ không có ai hiểu!
“Tiểu thư người nói đi a, khắt khe như vậy, khe khắt hạ nhân, truyền đi đối với thanh danh đại tiểu thư cũng không tốt a. Lão nô ở trong phủ làm việc nhiều năm như vậy, mỗi một việc đều là tận tâm tận lực, không dám có nửa điểm hồ đồ. Đại tiểu thư trách đánh Đậu Hoa như vậy, hại nàng xấu hổ và giận dữ muốn tự sát chứng minh sự thuần khiết, phu nhân chết sớm a, lão nô nhớ phu nhân lúc đó là người hiền lành nhất, chưa bao giờ từng đánh chửi qua hạ nhân. Đại tiểu thư người vì sao như vậy, chúng ta chỉ là những nô tài không quyền không thế a!”
Hắc ma ma kia càng nói ý vị chỉ trích càng dày đặc, cuối cùng còn dám mang Vân Tề Nhu đã chết ra, ám chỉ Đinh Tử là người không có nương giáo dục cho nên thủ đoạn mới ác độc như vậy, đây cũng là rủa Vân Tề Nhu đoản mệnh a.
Đinh Tử vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, trong mắt phiếm nhè nhẹ sương lạnh u ám hắc quang, giống như một khối tinh thạch đen hun hút, u lãnh kinh khủng, bất luận Hắc ma ma này là người của ai, hôm nay nàng cũng phải xử lý.
“Đại tiểu thư vì sao không…”
“Phanh!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hắc ma ma đang kêu khóc kinh hoảng há to mồm, lại thấy Đinh Tử giống như một pho huyền băng, luồng khí âm lãnh quanh thân kia, có thể đông lạnh triệt nhân tâm, Hắc ma ma bị dọa mở to mắt, muốn nói nhưng lại nói tiếp không nổi nữa.
“Đây là có chuyện gì, Hắc ma ma thế nào chạy đến trong viện đại tiểu thư náo loạn, Đậu Hoa chẳng qua là nô tỳ, bị đại tiểu thư đánh chửi hai câu liền luẩn quẩn trong lòng, cũng quá không hiểu chuyện, đại tiểu thư là chưởng quản việc trong phủ, làm cái gì đều là đúng. Việc này ta xem Đậu Hoa chính là sai!” Tiếng Mã di nương âm dương quái khí truyền đến, nhìn như thay Đinh Tử nói chuyện, kì thực là những câu chỉ trích Đinh Tử thủ đoạn tàn nhẫn, không xem nô tài là con người. Lời này khiến cho người hầu vây xem toàn bộ cộng minh, đều tức giận bất bình nhìn về phía Đinh Tử.
Đinh Tử mặt mày hàm băng lãnh liệt lợi hại, lại cười mở miệng…