Chương : 4
Thích Mậu ra đời vào một ngày của tháng bảy, ngày đó mặt trời rất chói chang, đến buổi chiều mà không khí vẫn còn oi bức, Tô Kha đang nằm trên chiếc chiếu, cái quạt cũ kỹ quay phạch phạch bên cạnh, đang thiu thiu ngủ, bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu đau của mẹ cậu, Tô Kha hoảng sợ, vội nhảy lên chạy ra khỏi phòng, chỉ thấy bà đang đỡ lấy cái bụng to, mặt trắng bệch vì đau, “Nhanh kêu Phúc thẩm...... đến” Tô Mẫn Dung đứt quãng nói.
Tô Kha lập tức chạy ra ngoài, cậu đã từng gặp qua Phúc thẩm, bà cũng đã tới nhà vài lần, là đến để kiểm tra tình hình thân thể của mẹ cậu, có lẽ vẫn nên xuống núi tìm bác sĩ ở thôn thì tốt hơn. Thời điểm Tô Kha đến gọi là lúc Phúc thẩm đang dùng cơm, nhìn thấy Tô Kha vội vã chạy đến, lập tức buông bát, đứng lên nói: “Sắp sinh rồi?”
“Mẹ bảo con gọi bác tới, bà đau lắm.”
Tô Kha mặt trắng bệch gật gật đầu, Phúc thẩm lập tức đi theo Tô Kha về nhà. Khi Tô Kha và Phúc thẩm tới nơi, Tô Mẫn Dung đã đau đến nói không nổi, đệm chăn trên giường chỗ bà nằm đều ướt đẫm, dựa vào kinh nghiệm lúc sinh Tô Kha, bà cố gắng thả lỏng cơ thể, điều hòa nhịp thở.
May mà Phúc thẩm đến kịp lúc, bảo Tô Kha đi nấu nước ấm, còn bà ở trong phòng giúp Tô Mẫn Dung dùng sức, nhưng đã một lúc lâu mà em bé còn chưa chịu ra, Phúc thẩm đột nhiên kích động, hô: “Vị tí thai nhi bị lệch rồi!”
“Tới bệnh viện.....” Tô Mẫn Dung lúc này đã không còn sức lực, chỉ há miệng thở dốc.
Thời tiết tháng bảy vô cùng oi bức, hơi nước nóng ẩm không ngừng bốc lên làm người ta cũng không muốn nói chuyện, Tô Kha nhìn Tô Mẫn Dung được đỡ vào xe, cậu cũng muốn theo nhưng bị chắn ở bên ngoài, “Con nít nên ở nhà, mẹ con sẽ không có chuyện gì.” Đó là một trong số ít bạn bè có tiền của Đại Quảng, Đại Quảng vào nội thành đi làm, lo lắng cho Tô Mẫn Dung nên bảo ông ta tới chiếu cố, xe này cũng là của ông ta.
Ông chắn ở cửa xe không cho Tô Kha vào, Tô Kha đành phải nhìn chiếc ô tô dần dần đi xa, Tô Mẫn Dung đang suy yếu ngồi trong xe, chiếc xe không ngừng xóc nảy, như kéo gần khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Tô Kha trong lòng chua xót, ánh mắt cũng khó chịu, hít mũi một cái, chậm rãi quay trở về.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, mẹ cậu cuối cùng cũng sinh, một đứa bé mập mạp nặng bốn kí. Lúc sinh nó Tô Mẫn Dung dường như mất nửa cái mạng, vừa ra đời liền nó liền trở thành mối quan tâm trọng yếu của mọi người, chỉ có Tô Mẫn Dung có thể ôm dỗ được nó, được các bác sĩ hay bà vú bế nó đều khóc lớn.
Nghe tiếng khóc của Thích Mậu, Tô Mẫn Dung không đành lòng, đành phải lê thân thể còn suy yếu của mình đi tới đem con ôm vào trong ngực, dỗ nó ngủ.
Bởi vì có con trai, cho nên Đại Quảng vô cùng vui mừng, ở trong điện thoại cũng không nhịn được nở nụ cười, từ trong nội thành trở về mua cho Tô Mẫn Dung rất nhiều thuốc bổ, ngay cả Tô Kha cũng được một ít đồ ăn vặt.
Sau khi trở về, quần áo còn chưa kịp thay, Đại Quảng đã sốt ruột muốn ôm con, Tô Mẫn Dung thật cẩn thận giao Thích Mậu cho Đại Quảng, lúc này Thích Mậu đã được Tô Mẫn Dung dỗ ngủ, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, rất đáng yêu. Tô Mẫn Dung trìu mến nhìn nó, nhìn thấy động tác ẵm con của Đại Quảng không đúng cách, bà nhỏ giọng nói ông ta chỉnh lại tư thế bế con, Đại Quảng đối với lời nói của Tô Mẫn Dung như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm nhìn con mình.
Đáy mắt tràn đầy yêu thương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, Tô Mẫn Dung nhìn ông ta đắc ý như vậy không khỏi trợn mắt buồn cười, đột nhiên liếc qua thấy con mình đang cô đơn đứng ở một góc nhìn bọn họ, Tô Mẫn Dung ngẩn ra, há mồm nói: “A Tử mau tới đây, đứng ở đó làm gì?”
Đại Quảng quay qua liếc Tô Kha một cái, im lặng không nói gì, rồi tiếp tục chơi đùa với con mình.
Tô Kha nhìn bọn họ, ngón tay siết chặt bao kẹo, chần chờ tiến lên từng bước, lúc này Thích Mậu nằmtrong lòng Đại Quảng bỗng nhiên khóc lớn, Tô Mẫn Dung vội vàng quay qua nhìn bé con của mình, Thích Mậu khóc đến mặt đều hồng, thân thể còn co lại, làm bà đau lòng muốn chết.
Tô Kha mím môi, ngón tay như muốn đem bao kẹo bóp nát, xoay người trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, Tô kha liền nằm xuống giường nhỏ của mình, phòng Tô Kha rất đơn sơ, trên vách tường có một ít mảng vôi đã bị rơi xuống, có nhiều chỗ dán áp phích, hoặc treo lịch. Trước cửa sổ là bàn học, trên đó có một cái khung ảnh, trong hình là một cậu bé xinh đẹp, nó hình như có chút không vui, lúc chụp ảnh còn mím chặt môi lại, không có chút gì gọi là vui vẻ. Tô Kha nhìn tấm hình này đột nhiên cảm thấy tịch mịch vô cùng, ngực tràn nhập chua xót, cậu đè vị trí trái tim của mình miệng lẩm bẩm nói: “Là ngươi, là ngươi đang khóc phải không?”
Ngày hôm sau, Tô Kha thức dậy liền phải tới kho thóc cho ngựa ăn, đem trâu dê ra nông trường ăn cỏ, sau khi làm xong hết các việc, Tô Kha không có việc gì làm nữa, liền nằm dài trên đồi cỏ, con Đốm Trắng bên cạnh cậu thỉnh thoảng hừ hừ vài tiếng.
.........
Mạt Kình Lộc đi huấn luyện tân binh đã được một năm rồi, cấp trên chỉ thị nói đến cuối năm hắn có thể không cần làm nữa, lấy gia cảnh Mạt Kình Lộc mà nói, sau này không cần phải tiếp tục làm việc này nữa, nhưng anh không muốn làm theo sự sắp xếp của cha mình, liền chủ động xin cấp tới đây.
Mà Lý Diên Phách chơi với Mạt Kình Lộc từ nhỏ đến lớn, thấy Mạt Kình Lộc muốn tới nơi hẻo lánh này, hắn liền đi theo, mặc dù không ít lần oán giận điều kiện kém ở đây nhưng cũng chỉ than phiền ngoài miệng.
Việc huấn luyện tân binh cũng đã được một thời gian ngắn, lúc trước tân binh còn ngây ngô mà phản kháng mệnh lệnh, nay cả đám đứng thằng như thân cây, nề nếp và quy củ.
Nhóm binh lính hôm nay biểu hiện cũng không tệ, Mạt Kình Lộc liền cho bọn họ về sớm, còn anh thì tới nông trại thăm Tô Kha. Trong một năm này, Mạt Kình Lộc thường xuyên tới nông trại, có đôi khi cùng Tô Kha trò chuyện, có đôi khi đưa cậu vào doanh trại chơi, anh cảm thấy cậu bé này rất thú vị, đứa nhỏ này không phá phách như mấy đứa nhóc cùng lứa khác, chỉ lặng lẽ ngồi một mình đợi. Nguyên nhân chính khiến cậu bé trở nên như vậy có lẽ bắt nguồn từ cha dượng cậu bé, sự chính nghĩa và lòng nhiệt huyết của người lính làm cho Mạt Kình Lộc cảm thấy khó chịu với màn diễn xuất trong ngoài hòa hảo của người trong nhà này, cũng làm cho anh cảm thấy đau lòng hơn mỗi khi nhìn cậu bé này.
Những lúc rảnh rỗi, Mạt Kình Lộc sẽ lái xe đến đón cậu tới doanh trại chơi, bạn tốt Lý Diên Phách của anh cũng là một kẻ nhiệt tình, nếu so sánh với anh thì có thể đễ dàng chọc người khác cười hơn. Nhìn nụ cười trên gương mặt cậu bé, vẻ mặt Mạt Kình Lộc cũng sẽ thả lỏng theo.
Hôm nay Mạt Kình Lộc đến nông trại thì tình cờ nghe được Tô Kha đang làu bàu, cậu bé vuốt ve đầu một con ngựa, lỗ mũi nó thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ tán thành, Mạt Kình Lộc liền không nhịn được nở nụ cười.
Kỳ thật là vì Tô Kha trong nhà không có ai nói chuyện cùng nên cậu mới như thế, hiện tại Thích Mậu chào đời rồi, tâm trí của bà đều đặt ở trên người đứa con này, căn bản không rảnh trông nom Tô Kha nữa. Bởi vì vợ mới sinh, cho nên Đại Quảng liền xin nghỉ ở nhà, bình thường nhìn thấy Tô Kha cũng không cho cậu sắc mặt tốt. Tô Kha không thèm nhìn ông ta, thấy ông ta trừng mình liền hung hăng trừng lại.
Cậu một bụng đầy tức giận, lại không tìm thấy người phát, liền tìm động vật mà nói, mỗi lần cho ngựa ăn, cậu đều nói rất nhiều với ngựa, khiến bây giờ ngay cả con ngựa nhỏ xinh đẹp này mỗi lần nghe Tô Kha hung hăng nói tên của Đại Quảng, liền xem ông ta như kẻ thù mà hí hí vài tiếng xả giận.
Hôm nay Tô Kha lại cùng Đốm Trắng nói cả đống chuyện, sau khi nói xong còn căm hận mà hừ một cái, Đốm Trắng cũng bắt trước cậu mà hừ hừ.
Bỗng một tiếng cười trầm thấp vang lên từ chỗ hàng rào, Tô Kha quay đầu lại, liền thấy thân mình cao lớn của Mạt Kình Lộc đang dựa trên hàng rào, cười nói: “Ha ha...... thật không nhìn ra em lại lợi hại như vậy, còn có thể trò chuyện với động vật!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Kha nhất thời đỏ ửng.
Hai tay Mạt Kình Lộc tùy ý vịn vào hàng rào, hai chân thẳng tắp có lực được bọc trong quần quân đội, mặc một cái áo ngắn tay bó sát người, lộ ra hai cánh tay cơ bắp rắn chắc, ngón tay chỉ chỉ hàng rào gỗ, cong khóe miệng nói: “Thấy em buồn, có muốn lên núi chơi không?”
“Có thể?” Tô Kha mở to mắt, cậu cũng định lên núi chơi, ở nhà buồn bực, lại phải chịu đựng Đại Quảng châm biếm, trong lòng cậu vô cùng phiền chán, cho nên bây giờ được mời liền cảm thấy vui vẻ.
“Ừ, lính của anh hôm nay biểu hiện tốt nên tha cho bọn họ về sớm, anh đang rất rảnh.”
Tô Kha nhịn không được hô to: “Vậy thì tốt quá.”
Mạt Kình Lộc nở nụ cười, ôm lấy Tô Kha, đem cậu bế qua hàng rào, đặt ở trên xe, thắt dây an toàn, “Chúng ta xuất phát nào!”
Tô Kha lập tức chạy ra ngoài, cậu đã từng gặp qua Phúc thẩm, bà cũng đã tới nhà vài lần, là đến để kiểm tra tình hình thân thể của mẹ cậu, có lẽ vẫn nên xuống núi tìm bác sĩ ở thôn thì tốt hơn. Thời điểm Tô Kha đến gọi là lúc Phúc thẩm đang dùng cơm, nhìn thấy Tô Kha vội vã chạy đến, lập tức buông bát, đứng lên nói: “Sắp sinh rồi?”
“Mẹ bảo con gọi bác tới, bà đau lắm.”
Tô Kha mặt trắng bệch gật gật đầu, Phúc thẩm lập tức đi theo Tô Kha về nhà. Khi Tô Kha và Phúc thẩm tới nơi, Tô Mẫn Dung đã đau đến nói không nổi, đệm chăn trên giường chỗ bà nằm đều ướt đẫm, dựa vào kinh nghiệm lúc sinh Tô Kha, bà cố gắng thả lỏng cơ thể, điều hòa nhịp thở.
May mà Phúc thẩm đến kịp lúc, bảo Tô Kha đi nấu nước ấm, còn bà ở trong phòng giúp Tô Mẫn Dung dùng sức, nhưng đã một lúc lâu mà em bé còn chưa chịu ra, Phúc thẩm đột nhiên kích động, hô: “Vị tí thai nhi bị lệch rồi!”
“Tới bệnh viện.....” Tô Mẫn Dung lúc này đã không còn sức lực, chỉ há miệng thở dốc.
Thời tiết tháng bảy vô cùng oi bức, hơi nước nóng ẩm không ngừng bốc lên làm người ta cũng không muốn nói chuyện, Tô Kha nhìn Tô Mẫn Dung được đỡ vào xe, cậu cũng muốn theo nhưng bị chắn ở bên ngoài, “Con nít nên ở nhà, mẹ con sẽ không có chuyện gì.” Đó là một trong số ít bạn bè có tiền của Đại Quảng, Đại Quảng vào nội thành đi làm, lo lắng cho Tô Mẫn Dung nên bảo ông ta tới chiếu cố, xe này cũng là của ông ta.
Ông chắn ở cửa xe không cho Tô Kha vào, Tô Kha đành phải nhìn chiếc ô tô dần dần đi xa, Tô Mẫn Dung đang suy yếu ngồi trong xe, chiếc xe không ngừng xóc nảy, như kéo gần khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Tô Kha trong lòng chua xót, ánh mắt cũng khó chịu, hít mũi một cái, chậm rãi quay trở về.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, mẹ cậu cuối cùng cũng sinh, một đứa bé mập mạp nặng bốn kí. Lúc sinh nó Tô Mẫn Dung dường như mất nửa cái mạng, vừa ra đời liền nó liền trở thành mối quan tâm trọng yếu của mọi người, chỉ có Tô Mẫn Dung có thể ôm dỗ được nó, được các bác sĩ hay bà vú bế nó đều khóc lớn.
Nghe tiếng khóc của Thích Mậu, Tô Mẫn Dung không đành lòng, đành phải lê thân thể còn suy yếu của mình đi tới đem con ôm vào trong ngực, dỗ nó ngủ.
Bởi vì có con trai, cho nên Đại Quảng vô cùng vui mừng, ở trong điện thoại cũng không nhịn được nở nụ cười, từ trong nội thành trở về mua cho Tô Mẫn Dung rất nhiều thuốc bổ, ngay cả Tô Kha cũng được một ít đồ ăn vặt.
Sau khi trở về, quần áo còn chưa kịp thay, Đại Quảng đã sốt ruột muốn ôm con, Tô Mẫn Dung thật cẩn thận giao Thích Mậu cho Đại Quảng, lúc này Thích Mậu đã được Tô Mẫn Dung dỗ ngủ, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, rất đáng yêu. Tô Mẫn Dung trìu mến nhìn nó, nhìn thấy động tác ẵm con của Đại Quảng không đúng cách, bà nhỏ giọng nói ông ta chỉnh lại tư thế bế con, Đại Quảng đối với lời nói của Tô Mẫn Dung như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm nhìn con mình.
Đáy mắt tràn đầy yêu thương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, Tô Mẫn Dung nhìn ông ta đắc ý như vậy không khỏi trợn mắt buồn cười, đột nhiên liếc qua thấy con mình đang cô đơn đứng ở một góc nhìn bọn họ, Tô Mẫn Dung ngẩn ra, há mồm nói: “A Tử mau tới đây, đứng ở đó làm gì?”
Đại Quảng quay qua liếc Tô Kha một cái, im lặng không nói gì, rồi tiếp tục chơi đùa với con mình.
Tô Kha nhìn bọn họ, ngón tay siết chặt bao kẹo, chần chờ tiến lên từng bước, lúc này Thích Mậu nằmtrong lòng Đại Quảng bỗng nhiên khóc lớn, Tô Mẫn Dung vội vàng quay qua nhìn bé con của mình, Thích Mậu khóc đến mặt đều hồng, thân thể còn co lại, làm bà đau lòng muốn chết.
Tô Kha mím môi, ngón tay như muốn đem bao kẹo bóp nát, xoay người trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, Tô kha liền nằm xuống giường nhỏ của mình, phòng Tô Kha rất đơn sơ, trên vách tường có một ít mảng vôi đã bị rơi xuống, có nhiều chỗ dán áp phích, hoặc treo lịch. Trước cửa sổ là bàn học, trên đó có một cái khung ảnh, trong hình là một cậu bé xinh đẹp, nó hình như có chút không vui, lúc chụp ảnh còn mím chặt môi lại, không có chút gì gọi là vui vẻ. Tô Kha nhìn tấm hình này đột nhiên cảm thấy tịch mịch vô cùng, ngực tràn nhập chua xót, cậu đè vị trí trái tim của mình miệng lẩm bẩm nói: “Là ngươi, là ngươi đang khóc phải không?”
Ngày hôm sau, Tô Kha thức dậy liền phải tới kho thóc cho ngựa ăn, đem trâu dê ra nông trường ăn cỏ, sau khi làm xong hết các việc, Tô Kha không có việc gì làm nữa, liền nằm dài trên đồi cỏ, con Đốm Trắng bên cạnh cậu thỉnh thoảng hừ hừ vài tiếng.
.........
Mạt Kình Lộc đi huấn luyện tân binh đã được một năm rồi, cấp trên chỉ thị nói đến cuối năm hắn có thể không cần làm nữa, lấy gia cảnh Mạt Kình Lộc mà nói, sau này không cần phải tiếp tục làm việc này nữa, nhưng anh không muốn làm theo sự sắp xếp của cha mình, liền chủ động xin cấp tới đây.
Mà Lý Diên Phách chơi với Mạt Kình Lộc từ nhỏ đến lớn, thấy Mạt Kình Lộc muốn tới nơi hẻo lánh này, hắn liền đi theo, mặc dù không ít lần oán giận điều kiện kém ở đây nhưng cũng chỉ than phiền ngoài miệng.
Việc huấn luyện tân binh cũng đã được một thời gian ngắn, lúc trước tân binh còn ngây ngô mà phản kháng mệnh lệnh, nay cả đám đứng thằng như thân cây, nề nếp và quy củ.
Nhóm binh lính hôm nay biểu hiện cũng không tệ, Mạt Kình Lộc liền cho bọn họ về sớm, còn anh thì tới nông trại thăm Tô Kha. Trong một năm này, Mạt Kình Lộc thường xuyên tới nông trại, có đôi khi cùng Tô Kha trò chuyện, có đôi khi đưa cậu vào doanh trại chơi, anh cảm thấy cậu bé này rất thú vị, đứa nhỏ này không phá phách như mấy đứa nhóc cùng lứa khác, chỉ lặng lẽ ngồi một mình đợi. Nguyên nhân chính khiến cậu bé trở nên như vậy có lẽ bắt nguồn từ cha dượng cậu bé, sự chính nghĩa và lòng nhiệt huyết của người lính làm cho Mạt Kình Lộc cảm thấy khó chịu với màn diễn xuất trong ngoài hòa hảo của người trong nhà này, cũng làm cho anh cảm thấy đau lòng hơn mỗi khi nhìn cậu bé này.
Những lúc rảnh rỗi, Mạt Kình Lộc sẽ lái xe đến đón cậu tới doanh trại chơi, bạn tốt Lý Diên Phách của anh cũng là một kẻ nhiệt tình, nếu so sánh với anh thì có thể đễ dàng chọc người khác cười hơn. Nhìn nụ cười trên gương mặt cậu bé, vẻ mặt Mạt Kình Lộc cũng sẽ thả lỏng theo.
Hôm nay Mạt Kình Lộc đến nông trại thì tình cờ nghe được Tô Kha đang làu bàu, cậu bé vuốt ve đầu một con ngựa, lỗ mũi nó thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ tán thành, Mạt Kình Lộc liền không nhịn được nở nụ cười.
Kỳ thật là vì Tô Kha trong nhà không có ai nói chuyện cùng nên cậu mới như thế, hiện tại Thích Mậu chào đời rồi, tâm trí của bà đều đặt ở trên người đứa con này, căn bản không rảnh trông nom Tô Kha nữa. Bởi vì vợ mới sinh, cho nên Đại Quảng liền xin nghỉ ở nhà, bình thường nhìn thấy Tô Kha cũng không cho cậu sắc mặt tốt. Tô Kha không thèm nhìn ông ta, thấy ông ta trừng mình liền hung hăng trừng lại.
Cậu một bụng đầy tức giận, lại không tìm thấy người phát, liền tìm động vật mà nói, mỗi lần cho ngựa ăn, cậu đều nói rất nhiều với ngựa, khiến bây giờ ngay cả con ngựa nhỏ xinh đẹp này mỗi lần nghe Tô Kha hung hăng nói tên của Đại Quảng, liền xem ông ta như kẻ thù mà hí hí vài tiếng xả giận.
Hôm nay Tô Kha lại cùng Đốm Trắng nói cả đống chuyện, sau khi nói xong còn căm hận mà hừ một cái, Đốm Trắng cũng bắt trước cậu mà hừ hừ.
Bỗng một tiếng cười trầm thấp vang lên từ chỗ hàng rào, Tô Kha quay đầu lại, liền thấy thân mình cao lớn của Mạt Kình Lộc đang dựa trên hàng rào, cười nói: “Ha ha...... thật không nhìn ra em lại lợi hại như vậy, còn có thể trò chuyện với động vật!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Kha nhất thời đỏ ửng.
Hai tay Mạt Kình Lộc tùy ý vịn vào hàng rào, hai chân thẳng tắp có lực được bọc trong quần quân đội, mặc một cái áo ngắn tay bó sát người, lộ ra hai cánh tay cơ bắp rắn chắc, ngón tay chỉ chỉ hàng rào gỗ, cong khóe miệng nói: “Thấy em buồn, có muốn lên núi chơi không?”
“Có thể?” Tô Kha mở to mắt, cậu cũng định lên núi chơi, ở nhà buồn bực, lại phải chịu đựng Đại Quảng châm biếm, trong lòng cậu vô cùng phiền chán, cho nên bây giờ được mời liền cảm thấy vui vẻ.
“Ừ, lính của anh hôm nay biểu hiện tốt nên tha cho bọn họ về sớm, anh đang rất rảnh.”
Tô Kha nhịn không được hô to: “Vậy thì tốt quá.”
Mạt Kình Lộc nở nụ cười, ôm lấy Tô Kha, đem cậu bế qua hàng rào, đặt ở trên xe, thắt dây an toàn, “Chúng ta xuất phát nào!”