Chương : 12
Ăn cơm trưa xong, Hạ Việt ôm Thức Yến nghỉ ngơi một hồi, thẳng đến khi trù phòng mời Thức Yến đi có việc.
Tuy trong mắt Hạ Việt, Lạc Việt là một quốc gia cổ đại nhưng thật ra thủ tục Tết nhất ở đây không nhiều, cũng không đạt tới trình độ “Chưa tới tháng 6 đã lo sắm Tết” như ở Trung Quốc. Chỉ là Thức Yến là tân phu lang, theo nghi thức thì cơm tất niên phải do y lo liệu, không chỉ có cỗ bàn của Vân gia mà công việc của mấy người hầu cũng phải do Thức Yến an bài.
Hạ Việt đem Thức Yến gói kỹ lưỡng, mở cửa gọi một người hầu đến bảo hắn mặc thêm áo khoác đứng ngoài trù phòng chờ, sau đó mới chậm chạp thả Thức Yến đi.
Bên trong trù phòng lúc này chắc hẳn đang khí thế ngất trời, người người vội đến vội đi, Thức Yến mặc áo lông vừa nóng vừa bất tiện, Hạ Việt sai người hầu đi theo Thức Yến cũng chỉ để có người đứng ngoài cửa cầm áo cho vợ mình mà thôi.
Thức Yến vốn không thích có người theo hầu mình, nay vừa lúc Hạ Việt đến cào vào chỗ ngứa.
Bên kia, tiểu người hầu bị thiếu gia bắt đi làm mắc áo cho thiếu phu nhân lại rất là vui vẻ, hăm hở trở về phòng mặc áo bông nhân tiện kể cho những người khác nghe rằng thiếu gia có bao nhiêu săn sóc, sợ mình đứng ở cửa trù phòng bị lạnh bèn cho phép mình trở về phòng mặc thêm áo. Mấy người nghe thấy đều rất là cảm khái, thiếu gia thực sự là chu đáo, ngay cả với hạ nhân cũng thật thân thiết.
Đưa Thức Yến đi rồi, Hạ Việt lững thững quay về phòng, vô tình gặp quản gia ở hành lang liền hỏi xem phụ thân đã trở lại chưa. Nghe quản gia nói Vân lão gia hiện tại đang ở chính viện phía Bắc, Hạ Việt chỉ do dự trong chốc lát liền quyết định chạy qua.
Vân lão gia đang ngồi trong chính viện uống rượu một mình, thấy Hạ Việt tiến đến liền cười nói: “Thế nào, mới sáng sớm đã chạy qua đây đòi tiền lì xì rồi, ta sẽ không cho đâu nha.”
Hạ Việt nghe thấy thế cũng bật cười: “Phụ thân, nhìn ta tham tiền tới vậy sao. Cha có ở đây với người không?”
“Y đã đi với tổ phụ và tổ cha rồi.” Vân lão gia ngoắc ngoắc tay, gọi Hạ Việt đến ngồi cạnh mình:”Mấy ngày nay ta không sang thăm ngươi, thân thể thế nào rồi?”
“Người ta đã không còn đau nhức nữa, nhưng Thẩm đại phu bảo ta vẫn còn yếu, phải từ từ điều dưỡng, hại ta ăn dược thiện đến phát ngán.”
Vân lão gia ha ha cười rộ lên, nhìn qua tâm tình rất tốt.
“Đúng là phải từ từ, ta xem khí sắc của ngươi tốt hơn lần trước nhiều, cha ngươi chắc cũng rất vui vẻ.”
Hạ Việt nghe đoạn liền im lặng. Lần đầu tiên hắn tỉnh dậy nhìn thấy Vân phụ thân, y hầu như có thể dùng chữ tiều tụy để hình dung. Sau đó, Thẩm đại phu không chỉ bốc thuốc cho Hạ Việt mà còn kê vài thang cho y. Nghĩ đến sáng nay thấy Vân phụ thân sắc mặt hồng nhuận, trong lòng Hạ Việt cũng thấy vui theo.
“Nhi tử bất hiếu, làm phụ thân và cha phải lo lắng.”
Vân lão gia cười cười, rót cho Hạ Việt một chén rượu: “Ngươi đúng là tiểu tử ngốc, hồi nhỏ chỉ biết oán giận ta luôn ở lò rượu không chơi với ngươi, bây giờ chúng ta lo lắng ngươi mà ngươi cũng không cho? Hơn nữa, đâu phải do ngươi muốn hôn mê ba năm đâu.”
Chuyện lúc nhỏ của “Vân Hạ Việt” chỉ còn sót lại chút ký ức vụn vặt, Hạ Việt không nhớ rõ, nhưng cái này cũng không gây trở ngại hắn hùa theo lời nói của phụ thân nhà mình.
“Phụ thân a, trẻ con không hiểu chuyện nói bậy vài lời, sao người lại nhớ lâu như vậy. Tuy rằng ta không muốn nhưng ba năm nay ta thật sự đã làm ngài và cha phải thương tâm vất vả.”
“Đều đã qua rồi, người một nhà sao lại tính toán nhau. Nay ngươi đã tỉnh dậy, đã bình phục, chúng ta cũng chỉ cần có thế.” Vân lão gia vừa nói vừa đặt li rượu trước mặt Hạ Việt, “Lần trước ngươi cầm của ta hai bình rượu về, lần này bồi phụ thân uống lại hai li được không.”
Hạ Việt cười gật đầu, nâng chén uống một hớp.
Hương vị rượu tràn ngập trong vòm miệng khiến Hạ Việt có chút ngoài ý muốn, hắn cẩn thận ngậm rượu ở đầu lưỡi, tinh tế bình phẩm.
Vân lão gia vốn chỉ là muốn cùng nhi tử uống rượu với nhau, trước đây bởi vì nhi tử không thích rượu nên hắn cũng rất khó mở miệng bảo con ngồi xuống uống một li với mình, Vân lão gia bởi thế nên vẫn luôn thầm tiếc nuối trong lòng.
Hàng năm, cứ đến lúc Vân lão gia đều đưa rượu lên kinh tham gia hội thi, hắn lại thấy những chủ lò rượu khác đưa con trai mình theo, thậm chí bọn họ còn tụ họp lại dưới danh nghĩa phụ thân của những người thừa kế. Mỗi lần như thế, Vân lão gia đều cảm thấy mất mát. Tuy rằng cũng có vài gia đình có con trai không chịu nối nghiệp, nhưng dù sao nhà hắn cũng chỉ có độc nhất một đứa con trai mà thôi, nhà người khác nếu trưởng tử không chịu thừa kế thì tốt xấu còn có lão Nhị lão Tam a.
Tuy Vân lão gia đã buông tha ý tưởng này, hắn cho rằng thay vì miễn cưỡng con thì không bằng cứ để nhi tử làm chuyện nó thích làm đi, không kế thừa lò rượu cũng không sao cả. Thế nhưng thân là một người yêu rượu, hắn vẫn rất hy vọng một ngày nào đó có thể cùng nhi tử uống rượu nói chuyện phiếm với nhau.
Thằng nhóc lang quan nhà mình, khi nó còn bé thì mình không hay ở nhà, nó thân với cha nó hơn thì thôi, lớn lên cũng hơi khác người, nhà được mỗi thằng con mà rốt cục chỉ có mình ông già này ngồi uống rượu.
Cho nên lúc trước Vân lão gia tuy có thấy Hạ Việt đột nhiên hứng thú với rượu cũng chẳng buồn đi hỏi nguyên nhân tại sao, chỉ cần biết nếu nhi tử chịu uống rượu thì lần này bồi hắn một li cũng chả sao cả.
Vân phụ thân thân thể không khỏe, không được uống nhiều, Vân lão gia luôn luôn một mình một cõi cảm thấy rất là tịch mịch. Nay Hạ Việt tự mình đưa tới cửa, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, nghĩ dù cho Hạ Việt hớp hai ba ngụm thôi cũng được, chủ yếu là kéo nó ngồi chung với mình.
Vân lão gia nhìn thấy Hạ Việt bỗng dưng bày ra bộ dạng đang phẩm rượu, đột nhiên cảm thấy nhi tử có chút không bình thường.
Vân Hạ Việt vốn không biết uống rượu. Hắn không chỉ không uống được, mà còn không thể nếm ra được mùi vị của rượu. Điểm ấy Vân lão gia so với ai khác càng thêm rõ ràng.
Hắn không chỉ một lần muốn dạy cho nhi tử cách nhận biết mùi rượu cùng với sự khác nhau giữa các loại rượu, nhưng Vân Hạ Việt dù cho cố gắng thế nào cũng không học được. Đây mới là nguyên do lớn nhất mà Vân lão gia buông tha chuyện để Vân Hạ Việt kế thừa lò rượu của gia tộc.
Lúc này thấy Hạ Việt đang phẩm rượu, Vân lão gia không khỏi kinh ngạc. Hắn không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn, chờ nhi tử nuốt rượu xuống mới mở miệng hỏi Hạ Việt cảm thấy thế nào.
Hạ Việt cũng biết Vân lão gia đã phát hiện ra hắn không đúng, kỳ thực đây cũng chính là mục đích của hắn. Hắn do dự đã mấy ngày nay, Vân Hạ Việt không thích rượu đã khắc sâu ấn tượng trong lòng mọi người, cho dù có viện cớ gì đi nữa thì cũng rất giả tạo, không bằng thẳng thắn trực tiếp nói ra. Về phần nguyên nhân và vân vân, hắn quyết định chơi chiêu vô pháp kiểm nghiệm thật giả.
Nghe thấy Vân lão gia hỏi mình, Hạ Việt cũng không thu liễm, thản nhiên đáp: “Mặc dù vẫn còn hơi chát, thế nhưng mùi vị tổng thể cảm giác rất nhu hòa, vị chua cũng rất ổn…”
Mỗi một câu của Hạ Việt nói ra, ánh mắt của Vân lão gia lại càng sâu thẳm, hắn siết chặt tay, kiềm chế trái tim đang nảy lên kích động.
“Rượu mới cất xong mà được như thế này đã rất tốt, để thêm ít ngày chắc chắn hương vị sẽ đậm đà hơn nhiều.” Hạ Việt nói xong, giương mắt đón nhận đường nhìn của Vân lão gia.
Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, chỉ là ánh mắt của Vân lão gia tuy sắc bén nhưng lại tràn đầy vui sướng. Hạ Việt ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều.
“Ngươi trước đây không uống được rượu.” Vân lão gia nhìn thẳng vào mắt Hạ Việt, bình tĩnh nói. Nếu như không nhìn thấy nắm tay siết chặt của lão nhân, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy hắn chỉ là thuận miệng hỏi, trong lòng thật ra không thèm để ý.
“Đúng vậy, nếu là ba năm trước, ta đúng là không uống được.”
Vân lão gia nghe được ngụ ý trong lời của Hạ Việt: “Ý ngươi là sau khi tỉnh lại liền phát hiện ngươi uống được rượu sao?”
Hạ Việt lắc đầu: “Không phải, ta phát hiện trong lúc còn mê man.”
“Trong lúc mê man?”
Vân lão gia nghe thấy Hạ Việt nói vậy, trái lại dời mắt đi, nhíu mày, phảng phất như đang nghĩ tới điều gì.
Chờ Vân lão gia lần thứ hai nhìn qua ý bảo mau nói cho hắn nghe, Hạ Việt lúc này mới hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể chuyện xưa.
“Ta cảm giác mình đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, ta rất thích uống rượu, cũng sẽ phẩm rượu. Ta còn uống rất nhiều loại rượu, có rượu ngon, cũng có rượu rất tầm thường. Vốn có cho rằng chỉ là mộng nên lúc ta tỉnh lại cũng không để ý mấy, chỉ là ngày đó nhìn thấy rượu mới trong phòng phụ thân, không hiểu sao đột nhiên rất muốn uống.”
Hắn không dám nói cái gì mà linh hồn xuất khiếu chu du thế giới khác vân vân, lời như vậy thật ra nghe khá khả nghi, cuối cùng Hạ Việt quyết định kể với Vân phụ thân là do hắn nằm mơ, cũng không nói nội dung cụ thể, chỉ bảo rằng ở trong mộng mình biết uống rượu.
Lạc Việt có không ít tiểu thuyết thần quái, đa số là giảng thuật kỳ huyễn kinh lịch, trong đó có miêu tả về thế giới trong những giấc mơ, tuy rằng không biết là tác giả có phải chỉ là đơn thuần huyễn tưởng ra không nhưng những câu chuyện này vẫn luôn được lưu truyền trong dân gian.
Hạ Việt nguyên bản cho rằng loại tiểu thuyết này cũng chỉ có khanh quan hoặc bọn nhỏ thích xem, nào ngờ trong thư phòng Vân gia lại có hơn mười bản… Hắn biết sách trong thư phòng đa số đều là của Vân lão gia, sách của Vân phụ thân thì để trong phòng ngủ, cho nên kỳ thực là Vân lão gia cũng thích xem loại tiểu thuyết này đi.
Hạ Việt cuối cùng quyết định không cần phí công tìm cách che dấu, cứ nói thẳng là mình cũng không rõ, ngay từ đầu đoán không được thật giả thì nói chi là tìm ra điểm đáng ngờ, sẽ không có ai đoán ra được rằng Hạ Việt này đã không còn là “Vân Hạ Việt” của lúc xưa nữa.
Hệ thống thần thoại của Lạc Việt chỉ có một, số lượng thần linh không nhiều lắm, con dân ở đây rất kính nể các vị thần, về phần nếu ai có chứng kiến được chuyện kỳ lạ không giải thích được gì đó, mọi người cơ bản đều sẽ cho rằng đấy là thiên ý thần ban cho, không hề nghĩ đến chuyện do yêu ma quỉ quái.
Có điều Hạ Việt không biết là, Vân lão gia coi như là một trong những người vô cùng sùng đạo.
Người làm nghề cất rượu ở Lạc Việt đều thờ phụng tửu thần. Trong mắt họ, tửu thần là cao nhất, tửu thần phù hộ cho việc chưng cất rượu được thuận lợi, rượu không bị hỏng.
Thời đại con người không biết vi sinh vật là cái gì, quá trình rượu sinh ra là vô cùng thần bí, nhưng nếu chỉ có như vậy, Vân lão gia sẽ không đến mức Hạ Việt nói gì đều tin nấy.
Lúc Vân phụ thân mang thai, Vân lão gia từng đưa y đi gặp một vị tướng sĩ nổi danh trong thành. Tướng sĩ nói, hài tử này sau khi lớn lên sẽ gặp phải chuyện lạ. Vốn Vân phụ thân cho rằng tướng sĩ nói là việc Vân Hạ Việt mắc phải quái bệnh mê man ba năm, hiện tại Vân lão gia lại nghĩ rằng ý của tướng sĩ là chỉ giấc mộng của Hạ Việt.
Hạ Việt không biết chuyện đó, hắn nhìn Vân lão gia đang nhíu mày trầm ngâm, trong đầu tỉ mỉ hồi tưởng một chút lí do thoái thác của mình. Ừm, rất là không kín đáo, quả là trăm ngàn chỗ hở, thế nhưng đặt trong bối cảnh của Lạc Việt nên hẳn là không có gì quá đáng ngờ.
Vân lão gia cũng không trầm mặc lâu, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, hắn đều rất cao hứng chuyện con trai của mình nay đã có thể uống được rượu. Hắn thậm chí nghĩ đây là một cái kinh hỉ lớn ngất trời, lúc trước nhi tử ngủ mê man ba năm cũng đáng giá.
Vân lão gia rót cho mình một li rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cười đến là thoải mái: “Tốt quá rồi, giờ có ngươi uống rượu cùng với ta. Cha ngươi cũng không thích rượu lắm, ta toàn phải uống một mình.”
Hạ Việt nhìn Vân lão gia vui vẻ như trẻ con, âm thầm thở phào một hơi, cũng cười đáp lại: “Vâng, từ nay về sau nhi tử sẽ cùng người uống rượu, nếu như phụ thân đồng ý, ta còn muốn cùng phụ thân cất rượu.”
Động tác của Vân lão gia chợt khựng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Việt, ánh mắt phút chốc trở nên sâu thăm thẳm.
“Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
Hạ Việt cười gật đầu: “Ta biết.”
“Có thật không?” Viền mắt của lão nhân đột nhiên có chút đỏ lên.
“Đương nhiên là thật, phụ thân.” Hạ Việt ngồi thẳng người, giọng nói chăm chú, mặt mày cũng lộ ra kiên định, “Trước kia là nhi tử tùy hứng, cũng không có bản lãnh, hại phụ thân phải thương tâm. Sau này ta sẽ vì phụ thân phân ưu, xin người cho ta một cơ hội.”
Vân lão gia nhìn vào mắt Hạ Việt, không nói gì, lão nhân mím chặt môi, Hạ Việt nhận thấy được hắn có chút run rẩy.
“Được! Được! Được chứ!” Một lát sau, Vân lão gia đột nhiên cười ha hả, nói liền một lúc ba chữ được.
Hạ Việt cúi đầu cụp mi, không dám nhìn mặt Vân lão gia, hắn nghe thấy tiếng cười của người kia dần dần lặng xuống, khóe mắt thoáng thấy lão nhân nâng tay áo lên một lúc rồi lại hạ ngay, lúc này mới ngẩng đầu.
Vân lão gia đúng là không muốn bị nhi tử thấy mình khóc, còn chưa kịp làm gì thì Hạ Việt đã cúi đầu để hắn lau nước mắt, trong lòng cũng không khỏi thầm khen một tiếng tri kỉ.
Một lần nữa bày ra khuôn mặt nghiêm túc, Vân lão gia rất nhanh bắt đầu tính toán.
“Ngày mai mùng một lò rượu sẽ làm lễ tế tửu thần, ngươi đi với ta đi. Tế xong ta mang ngươi vào tham quan một vòng.”
Hạ Việt không nghĩ tới nhanh như vậy có thể vào lò rượu, hắn cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, gật đầu trả lời.
Vân lão gia một lần nữa ngửa đầu uống cạn li rượu, suy nghĩ một chút lại nở nụ cười.
“Tháng ba năm sau kinh thành mở hội đánh giá, ngươi cũng phải đi với ta. Lúc này ta muốn nhìn xem còn ai dám ở trước mặt ta khoe con không, ta muốn làm cho mấy tên kia đều phải hâm mộ ghen tị ta!”
“…” Ầy.
Hạ Việt nhìn phụ thân nhà mình càng nói càng hài lòng, cười híp mắt uống hết ngụm này đến ngụm khác, nhất thời không biết phải nói gì.
Tựa hồ phụ thân trước đây bị con trai nhà người ta kích thích không ít a.
Hạ Việt bất đắc dĩ nghĩ thầm, xem ra hắn lần này xuất môn ngoại trừ chú ý đánh giá mấy nhà khác còn phải phụ trách làm phụ thân nở mày nở mặt nha.
Tuy trong mắt Hạ Việt, Lạc Việt là một quốc gia cổ đại nhưng thật ra thủ tục Tết nhất ở đây không nhiều, cũng không đạt tới trình độ “Chưa tới tháng 6 đã lo sắm Tết” như ở Trung Quốc. Chỉ là Thức Yến là tân phu lang, theo nghi thức thì cơm tất niên phải do y lo liệu, không chỉ có cỗ bàn của Vân gia mà công việc của mấy người hầu cũng phải do Thức Yến an bài.
Hạ Việt đem Thức Yến gói kỹ lưỡng, mở cửa gọi một người hầu đến bảo hắn mặc thêm áo khoác đứng ngoài trù phòng chờ, sau đó mới chậm chạp thả Thức Yến đi.
Bên trong trù phòng lúc này chắc hẳn đang khí thế ngất trời, người người vội đến vội đi, Thức Yến mặc áo lông vừa nóng vừa bất tiện, Hạ Việt sai người hầu đi theo Thức Yến cũng chỉ để có người đứng ngoài cửa cầm áo cho vợ mình mà thôi.
Thức Yến vốn không thích có người theo hầu mình, nay vừa lúc Hạ Việt đến cào vào chỗ ngứa.
Bên kia, tiểu người hầu bị thiếu gia bắt đi làm mắc áo cho thiếu phu nhân lại rất là vui vẻ, hăm hở trở về phòng mặc áo bông nhân tiện kể cho những người khác nghe rằng thiếu gia có bao nhiêu săn sóc, sợ mình đứng ở cửa trù phòng bị lạnh bèn cho phép mình trở về phòng mặc thêm áo. Mấy người nghe thấy đều rất là cảm khái, thiếu gia thực sự là chu đáo, ngay cả với hạ nhân cũng thật thân thiết.
Đưa Thức Yến đi rồi, Hạ Việt lững thững quay về phòng, vô tình gặp quản gia ở hành lang liền hỏi xem phụ thân đã trở lại chưa. Nghe quản gia nói Vân lão gia hiện tại đang ở chính viện phía Bắc, Hạ Việt chỉ do dự trong chốc lát liền quyết định chạy qua.
Vân lão gia đang ngồi trong chính viện uống rượu một mình, thấy Hạ Việt tiến đến liền cười nói: “Thế nào, mới sáng sớm đã chạy qua đây đòi tiền lì xì rồi, ta sẽ không cho đâu nha.”
Hạ Việt nghe thấy thế cũng bật cười: “Phụ thân, nhìn ta tham tiền tới vậy sao. Cha có ở đây với người không?”
“Y đã đi với tổ phụ và tổ cha rồi.” Vân lão gia ngoắc ngoắc tay, gọi Hạ Việt đến ngồi cạnh mình:”Mấy ngày nay ta không sang thăm ngươi, thân thể thế nào rồi?”
“Người ta đã không còn đau nhức nữa, nhưng Thẩm đại phu bảo ta vẫn còn yếu, phải từ từ điều dưỡng, hại ta ăn dược thiện đến phát ngán.”
Vân lão gia ha ha cười rộ lên, nhìn qua tâm tình rất tốt.
“Đúng là phải từ từ, ta xem khí sắc của ngươi tốt hơn lần trước nhiều, cha ngươi chắc cũng rất vui vẻ.”
Hạ Việt nghe đoạn liền im lặng. Lần đầu tiên hắn tỉnh dậy nhìn thấy Vân phụ thân, y hầu như có thể dùng chữ tiều tụy để hình dung. Sau đó, Thẩm đại phu không chỉ bốc thuốc cho Hạ Việt mà còn kê vài thang cho y. Nghĩ đến sáng nay thấy Vân phụ thân sắc mặt hồng nhuận, trong lòng Hạ Việt cũng thấy vui theo.
“Nhi tử bất hiếu, làm phụ thân và cha phải lo lắng.”
Vân lão gia cười cười, rót cho Hạ Việt một chén rượu: “Ngươi đúng là tiểu tử ngốc, hồi nhỏ chỉ biết oán giận ta luôn ở lò rượu không chơi với ngươi, bây giờ chúng ta lo lắng ngươi mà ngươi cũng không cho? Hơn nữa, đâu phải do ngươi muốn hôn mê ba năm đâu.”
Chuyện lúc nhỏ của “Vân Hạ Việt” chỉ còn sót lại chút ký ức vụn vặt, Hạ Việt không nhớ rõ, nhưng cái này cũng không gây trở ngại hắn hùa theo lời nói của phụ thân nhà mình.
“Phụ thân a, trẻ con không hiểu chuyện nói bậy vài lời, sao người lại nhớ lâu như vậy. Tuy rằng ta không muốn nhưng ba năm nay ta thật sự đã làm ngài và cha phải thương tâm vất vả.”
“Đều đã qua rồi, người một nhà sao lại tính toán nhau. Nay ngươi đã tỉnh dậy, đã bình phục, chúng ta cũng chỉ cần có thế.” Vân lão gia vừa nói vừa đặt li rượu trước mặt Hạ Việt, “Lần trước ngươi cầm của ta hai bình rượu về, lần này bồi phụ thân uống lại hai li được không.”
Hạ Việt cười gật đầu, nâng chén uống một hớp.
Hương vị rượu tràn ngập trong vòm miệng khiến Hạ Việt có chút ngoài ý muốn, hắn cẩn thận ngậm rượu ở đầu lưỡi, tinh tế bình phẩm.
Vân lão gia vốn chỉ là muốn cùng nhi tử uống rượu với nhau, trước đây bởi vì nhi tử không thích rượu nên hắn cũng rất khó mở miệng bảo con ngồi xuống uống một li với mình, Vân lão gia bởi thế nên vẫn luôn thầm tiếc nuối trong lòng.
Hàng năm, cứ đến lúc Vân lão gia đều đưa rượu lên kinh tham gia hội thi, hắn lại thấy những chủ lò rượu khác đưa con trai mình theo, thậm chí bọn họ còn tụ họp lại dưới danh nghĩa phụ thân của những người thừa kế. Mỗi lần như thế, Vân lão gia đều cảm thấy mất mát. Tuy rằng cũng có vài gia đình có con trai không chịu nối nghiệp, nhưng dù sao nhà hắn cũng chỉ có độc nhất một đứa con trai mà thôi, nhà người khác nếu trưởng tử không chịu thừa kế thì tốt xấu còn có lão Nhị lão Tam a.
Tuy Vân lão gia đã buông tha ý tưởng này, hắn cho rằng thay vì miễn cưỡng con thì không bằng cứ để nhi tử làm chuyện nó thích làm đi, không kế thừa lò rượu cũng không sao cả. Thế nhưng thân là một người yêu rượu, hắn vẫn rất hy vọng một ngày nào đó có thể cùng nhi tử uống rượu nói chuyện phiếm với nhau.
Thằng nhóc lang quan nhà mình, khi nó còn bé thì mình không hay ở nhà, nó thân với cha nó hơn thì thôi, lớn lên cũng hơi khác người, nhà được mỗi thằng con mà rốt cục chỉ có mình ông già này ngồi uống rượu.
Cho nên lúc trước Vân lão gia tuy có thấy Hạ Việt đột nhiên hứng thú với rượu cũng chẳng buồn đi hỏi nguyên nhân tại sao, chỉ cần biết nếu nhi tử chịu uống rượu thì lần này bồi hắn một li cũng chả sao cả.
Vân phụ thân thân thể không khỏe, không được uống nhiều, Vân lão gia luôn luôn một mình một cõi cảm thấy rất là tịch mịch. Nay Hạ Việt tự mình đưa tới cửa, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, nghĩ dù cho Hạ Việt hớp hai ba ngụm thôi cũng được, chủ yếu là kéo nó ngồi chung với mình.
Vân lão gia nhìn thấy Hạ Việt bỗng dưng bày ra bộ dạng đang phẩm rượu, đột nhiên cảm thấy nhi tử có chút không bình thường.
Vân Hạ Việt vốn không biết uống rượu. Hắn không chỉ không uống được, mà còn không thể nếm ra được mùi vị của rượu. Điểm ấy Vân lão gia so với ai khác càng thêm rõ ràng.
Hắn không chỉ một lần muốn dạy cho nhi tử cách nhận biết mùi rượu cùng với sự khác nhau giữa các loại rượu, nhưng Vân Hạ Việt dù cho cố gắng thế nào cũng không học được. Đây mới là nguyên do lớn nhất mà Vân lão gia buông tha chuyện để Vân Hạ Việt kế thừa lò rượu của gia tộc.
Lúc này thấy Hạ Việt đang phẩm rượu, Vân lão gia không khỏi kinh ngạc. Hắn không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn, chờ nhi tử nuốt rượu xuống mới mở miệng hỏi Hạ Việt cảm thấy thế nào.
Hạ Việt cũng biết Vân lão gia đã phát hiện ra hắn không đúng, kỳ thực đây cũng chính là mục đích của hắn. Hắn do dự đã mấy ngày nay, Vân Hạ Việt không thích rượu đã khắc sâu ấn tượng trong lòng mọi người, cho dù có viện cớ gì đi nữa thì cũng rất giả tạo, không bằng thẳng thắn trực tiếp nói ra. Về phần nguyên nhân và vân vân, hắn quyết định chơi chiêu vô pháp kiểm nghiệm thật giả.
Nghe thấy Vân lão gia hỏi mình, Hạ Việt cũng không thu liễm, thản nhiên đáp: “Mặc dù vẫn còn hơi chát, thế nhưng mùi vị tổng thể cảm giác rất nhu hòa, vị chua cũng rất ổn…”
Mỗi một câu của Hạ Việt nói ra, ánh mắt của Vân lão gia lại càng sâu thẳm, hắn siết chặt tay, kiềm chế trái tim đang nảy lên kích động.
“Rượu mới cất xong mà được như thế này đã rất tốt, để thêm ít ngày chắc chắn hương vị sẽ đậm đà hơn nhiều.” Hạ Việt nói xong, giương mắt đón nhận đường nhìn của Vân lão gia.
Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, chỉ là ánh mắt của Vân lão gia tuy sắc bén nhưng lại tràn đầy vui sướng. Hạ Việt ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều.
“Ngươi trước đây không uống được rượu.” Vân lão gia nhìn thẳng vào mắt Hạ Việt, bình tĩnh nói. Nếu như không nhìn thấy nắm tay siết chặt của lão nhân, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy hắn chỉ là thuận miệng hỏi, trong lòng thật ra không thèm để ý.
“Đúng vậy, nếu là ba năm trước, ta đúng là không uống được.”
Vân lão gia nghe được ngụ ý trong lời của Hạ Việt: “Ý ngươi là sau khi tỉnh lại liền phát hiện ngươi uống được rượu sao?”
Hạ Việt lắc đầu: “Không phải, ta phát hiện trong lúc còn mê man.”
“Trong lúc mê man?”
Vân lão gia nghe thấy Hạ Việt nói vậy, trái lại dời mắt đi, nhíu mày, phảng phất như đang nghĩ tới điều gì.
Chờ Vân lão gia lần thứ hai nhìn qua ý bảo mau nói cho hắn nghe, Hạ Việt lúc này mới hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể chuyện xưa.
“Ta cảm giác mình đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, ta rất thích uống rượu, cũng sẽ phẩm rượu. Ta còn uống rất nhiều loại rượu, có rượu ngon, cũng có rượu rất tầm thường. Vốn có cho rằng chỉ là mộng nên lúc ta tỉnh lại cũng không để ý mấy, chỉ là ngày đó nhìn thấy rượu mới trong phòng phụ thân, không hiểu sao đột nhiên rất muốn uống.”
Hắn không dám nói cái gì mà linh hồn xuất khiếu chu du thế giới khác vân vân, lời như vậy thật ra nghe khá khả nghi, cuối cùng Hạ Việt quyết định kể với Vân phụ thân là do hắn nằm mơ, cũng không nói nội dung cụ thể, chỉ bảo rằng ở trong mộng mình biết uống rượu.
Lạc Việt có không ít tiểu thuyết thần quái, đa số là giảng thuật kỳ huyễn kinh lịch, trong đó có miêu tả về thế giới trong những giấc mơ, tuy rằng không biết là tác giả có phải chỉ là đơn thuần huyễn tưởng ra không nhưng những câu chuyện này vẫn luôn được lưu truyền trong dân gian.
Hạ Việt nguyên bản cho rằng loại tiểu thuyết này cũng chỉ có khanh quan hoặc bọn nhỏ thích xem, nào ngờ trong thư phòng Vân gia lại có hơn mười bản… Hắn biết sách trong thư phòng đa số đều là của Vân lão gia, sách của Vân phụ thân thì để trong phòng ngủ, cho nên kỳ thực là Vân lão gia cũng thích xem loại tiểu thuyết này đi.
Hạ Việt cuối cùng quyết định không cần phí công tìm cách che dấu, cứ nói thẳng là mình cũng không rõ, ngay từ đầu đoán không được thật giả thì nói chi là tìm ra điểm đáng ngờ, sẽ không có ai đoán ra được rằng Hạ Việt này đã không còn là “Vân Hạ Việt” của lúc xưa nữa.
Hệ thống thần thoại của Lạc Việt chỉ có một, số lượng thần linh không nhiều lắm, con dân ở đây rất kính nể các vị thần, về phần nếu ai có chứng kiến được chuyện kỳ lạ không giải thích được gì đó, mọi người cơ bản đều sẽ cho rằng đấy là thiên ý thần ban cho, không hề nghĩ đến chuyện do yêu ma quỉ quái.
Có điều Hạ Việt không biết là, Vân lão gia coi như là một trong những người vô cùng sùng đạo.
Người làm nghề cất rượu ở Lạc Việt đều thờ phụng tửu thần. Trong mắt họ, tửu thần là cao nhất, tửu thần phù hộ cho việc chưng cất rượu được thuận lợi, rượu không bị hỏng.
Thời đại con người không biết vi sinh vật là cái gì, quá trình rượu sinh ra là vô cùng thần bí, nhưng nếu chỉ có như vậy, Vân lão gia sẽ không đến mức Hạ Việt nói gì đều tin nấy.
Lúc Vân phụ thân mang thai, Vân lão gia từng đưa y đi gặp một vị tướng sĩ nổi danh trong thành. Tướng sĩ nói, hài tử này sau khi lớn lên sẽ gặp phải chuyện lạ. Vốn Vân phụ thân cho rằng tướng sĩ nói là việc Vân Hạ Việt mắc phải quái bệnh mê man ba năm, hiện tại Vân lão gia lại nghĩ rằng ý của tướng sĩ là chỉ giấc mộng của Hạ Việt.
Hạ Việt không biết chuyện đó, hắn nhìn Vân lão gia đang nhíu mày trầm ngâm, trong đầu tỉ mỉ hồi tưởng một chút lí do thoái thác của mình. Ừm, rất là không kín đáo, quả là trăm ngàn chỗ hở, thế nhưng đặt trong bối cảnh của Lạc Việt nên hẳn là không có gì quá đáng ngờ.
Vân lão gia cũng không trầm mặc lâu, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, hắn đều rất cao hứng chuyện con trai của mình nay đã có thể uống được rượu. Hắn thậm chí nghĩ đây là một cái kinh hỉ lớn ngất trời, lúc trước nhi tử ngủ mê man ba năm cũng đáng giá.
Vân lão gia rót cho mình một li rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cười đến là thoải mái: “Tốt quá rồi, giờ có ngươi uống rượu cùng với ta. Cha ngươi cũng không thích rượu lắm, ta toàn phải uống một mình.”
Hạ Việt nhìn Vân lão gia vui vẻ như trẻ con, âm thầm thở phào một hơi, cũng cười đáp lại: “Vâng, từ nay về sau nhi tử sẽ cùng người uống rượu, nếu như phụ thân đồng ý, ta còn muốn cùng phụ thân cất rượu.”
Động tác của Vân lão gia chợt khựng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Việt, ánh mắt phút chốc trở nên sâu thăm thẳm.
“Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
Hạ Việt cười gật đầu: “Ta biết.”
“Có thật không?” Viền mắt của lão nhân đột nhiên có chút đỏ lên.
“Đương nhiên là thật, phụ thân.” Hạ Việt ngồi thẳng người, giọng nói chăm chú, mặt mày cũng lộ ra kiên định, “Trước kia là nhi tử tùy hứng, cũng không có bản lãnh, hại phụ thân phải thương tâm. Sau này ta sẽ vì phụ thân phân ưu, xin người cho ta một cơ hội.”
Vân lão gia nhìn vào mắt Hạ Việt, không nói gì, lão nhân mím chặt môi, Hạ Việt nhận thấy được hắn có chút run rẩy.
“Được! Được! Được chứ!” Một lát sau, Vân lão gia đột nhiên cười ha hả, nói liền một lúc ba chữ được.
Hạ Việt cúi đầu cụp mi, không dám nhìn mặt Vân lão gia, hắn nghe thấy tiếng cười của người kia dần dần lặng xuống, khóe mắt thoáng thấy lão nhân nâng tay áo lên một lúc rồi lại hạ ngay, lúc này mới ngẩng đầu.
Vân lão gia đúng là không muốn bị nhi tử thấy mình khóc, còn chưa kịp làm gì thì Hạ Việt đã cúi đầu để hắn lau nước mắt, trong lòng cũng không khỏi thầm khen một tiếng tri kỉ.
Một lần nữa bày ra khuôn mặt nghiêm túc, Vân lão gia rất nhanh bắt đầu tính toán.
“Ngày mai mùng một lò rượu sẽ làm lễ tế tửu thần, ngươi đi với ta đi. Tế xong ta mang ngươi vào tham quan một vòng.”
Hạ Việt không nghĩ tới nhanh như vậy có thể vào lò rượu, hắn cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, gật đầu trả lời.
Vân lão gia một lần nữa ngửa đầu uống cạn li rượu, suy nghĩ một chút lại nở nụ cười.
“Tháng ba năm sau kinh thành mở hội đánh giá, ngươi cũng phải đi với ta. Lúc này ta muốn nhìn xem còn ai dám ở trước mặt ta khoe con không, ta muốn làm cho mấy tên kia đều phải hâm mộ ghen tị ta!”
“…” Ầy.
Hạ Việt nhìn phụ thân nhà mình càng nói càng hài lòng, cười híp mắt uống hết ngụm này đến ngụm khác, nhất thời không biết phải nói gì.
Tựa hồ phụ thân trước đây bị con trai nhà người ta kích thích không ít a.
Hạ Việt bất đắc dĩ nghĩ thầm, xem ra hắn lần này xuất môn ngoại trừ chú ý đánh giá mấy nhà khác còn phải phụ trách làm phụ thân nở mày nở mặt nha.