Chương : 9
Hạ Việt hãy còn xoắn xuýt mãi.
Hắn đã quen với việc tự giải quyết chuyện một mình, bởi vì ở đời trước, ngay từ khi còn nhỏ hắn đã phát hiện ra dị năng của bản thân. Bí mật này Hạ Việt tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai, chỉ có thể phiền não một mình, vô pháp cùng người thương lượng. Cái thói quen này cứ thế lớn dần lên, sau đó, hắn chẳng bao giờ tìm người nói qua bất cứ chuyện gì nữa, ngay cả nêu lên suy nghĩ của mình cũng không.
Hắn thích nói chuyện với mọi người, cũng chịu khó lắng nghe, người khác tìm hắn thương lượng hắn cũng thập phần hoan nghênh, chỉ là, hắn sẽ không bao giờ nói ra chuyện của mình cho ai biết.
Nói trắng ra, Hạ Việt y như cái hũ nút.
Nhưng Hạ Việt biết rõ, những nỗi băn khoăn trong lòng mình không liên quan đến Thức Yến. Hạ Việt dù sao cũng chưa yêu đương bao giờ, hắn chỉ cảm thấy Thức Yến rất tốt, tình cảm của y dành cho hắn lại đơn thuần, không dính dáng gì đến Vân gia cả.
Chỉ là, hắn không thể nào tiếp thu được việc bản thân mình có thể xấu xa đến mức khi vừa phát hiện thiên phú của Thức Yến thì đã phản xạ có điều kiện bắt đầu tính toán trong lòng.
Khoảng thời gian này, ngực Hạ Việt lúc nào cũng thấp thỏm không yên, hắn tuy muốn biểu hiện bình thường một chút nhưng cũng không kìm được có chút né tránh Thức Yến. Hắn thật sự không dám đối diện với ánh mắt của y, mỗi lần như thế, hắn lại sợ hãi, sợ hãi y sẽ phát giác hắn đang bất thường, sợ hãi y sẽ khổ sở.
Hạ Việt chợt nhớ đến việc Thức Yến luôn ôm tư tưởng tiêu cực đối với mối quan hệ này, nếu y cảm giác được hắn lãnh đạm chắc chắn sẽ rất đau khổ. Vì vậy, Hạ Việt luôn cẩn thận quan sát tâm tình của Thức Yến.
Thức Yến thoạt nhìn không có gì không ổn, chỉ là Hạ Việt vẫn rất lo lắng, dù sao Thức Yến trên mặt không thể hiện thần sắc, hắn cũng không xác định được. Cho dù Thức Yến có phát giác ra hắn không ổn, trong lòng khổ sở đi chăng nữa, hắn làm sao mà biết được đây?
Hạ Việt đã không còn dị năng đọc được cảm xúc của người khác, chỉ có thể phán đoán qua thần tình và cử chỉ, thế nhưng đấy cũng chỉ là quan sát mà thôi, nếu người kia không biểu hiện ra mặt, hắn cũng không còn cách nào khác.
Vì thế, Hạ Việt càng thêm xoắn xuýt, hắn không đành lòng để Thức Yến buồn, chỉ có thể nhịn xuống, tận lực bảo trì thái độ ban đầu, thậm chí đối xử với Thức Yến còn chu đáo hơn trước.
Thức Yến ngược lại không phải là không có chút cảm giác nào. Y phát hiện dạo này Hạ Việt không nhìn thẳng vào mắt y nữa, lúc trước, hắn luôn mỉm cười nhìn y, nói chuyện với y. Nếu nói Thức Yến không suy nghĩ nhiều, đó đều là nói dối, chẳng qua ngay sau đó Hạ Việt nhanh chóng khôi phục thái độ, vẫn mỉm cười với y rất dịu dàng, thế nên sau đó y cũng không muốn đoán già đoán non chuyện này nữa.
Y chỉ cần biết, Hạ Việt thật tâm đối xử tốt với mình, thế là đủ.
Thức Yến chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Việt sẽ yêu y, y cũng chẳng dám trông mong gì. Trượng phu tốt với y, thương yêu y như người trong nhà, đây đã là may mắn nhất đời của y. Y không dám, cũng sẽ không khát vọng. Nếu Hạ Việt có chuyện nhưng không muốn nói, y cũng sẽ không chạy đi hỏi.
Có thể nói, bởi vì Thức Yến chưa từng nghĩ rằng Hạ Việt sẽ thích mình, y thậm chí còn cho rằng Hạ Việt đối xử với ai cũng ân cần như vậy, đối với mình không mặn không nhạt mới là bình thường. Cho nên cho dù thái độ của Hạ Việt có thay đổi, thật ra cũng không ảnh hưởng gì đến Thức Yến mấy, y chẳng qua chỉ có một chút mất mát nhưng cũng không tới nỗi đau khổ muốn chết.
Hơn nữa, Hạ Việt biết y có hứng thú với rượu liền mua thêm vài loại đem về cho y thử, Thức Yến rất cảm kích Hạ Việt săn sóc và bao dung, dù sao y cũng chưa từng nghe qua trượng phu nào chịu để cho phu lang nhà mình suốt ngày chè chén đâu. Hạ Việt nguyện ý để y uống rượu, theo ý của Thức Yến, đấy chính là yêu thương, cũng chính là tín nhiệm mình.
Lần này Thức Yến đã có kinh nghiệm, đại khái tự biết tửu lượng của mình tới đâu, nào dám uống say, cũng không uống ban ngày. Chờ đến chạng vạng tối, sau khi đã làm xong công việc, y mới chui về phòng, bắt đầu tập đun rượu.
Hạ Việt không có uống với Thức Yến, dạo gần đây hắn kỳ thực cũng không rảnh để mà xoắn xuýt nữa.
Đã gần cuối năm, dân chúng khắp phố nhộn nhịp sửa soạn cho lễ mừng năm mới. Thời gian này cũng ít ai ăn hàng, Hỉ Cửu Túy dự định đến 28 sẽ ngừng bán, Hạ Việt cũng tranh thủ kiểm kê sổ sách.
Ngày ấy, cuốn sổ con hắn bảo Phương quản sự đưa cho chính là bản ghi chép chi tiết về Hỉ Cửu Túy trong ba năm, bao gồm cả chuyện trong quán bỏ món nào thêm món nào, món nào cũ món nào mới đều đầy đủ hết. Hạ Việt mở sổ ra chậm rãi nhìn từ trên xuống dưới, trong đầu dần nảy ra vài ý tưởng.
Hắn đã nói chuyện với Thẩm đại phu, mấy ngày nay cũng không cần phải ăn thức ăn lỏng nữa mà có thể cơm nước bình thường, trên người cũng ít khi đau nhức, thuốc tắm đã giảm thành một lần một ngày, có thể xuất môn một chuyến rồi a. Thẩm đại phu chỉ cho hắn ra ngoài trong vòng một nén nhang, trước khi đi còn chẩn mạch cho hắn, lại nhét một viên thuốc bắt uống ngay tại chỗ, còn dặn hắn mang theo lò sưởi (1), phải mặc áo dày, không được đi bộ lâu rồi mới chịu thả hắn đi.
Hạ Việt bọc kỹ áo khoác, sai hạ nhân đến Hỉ Cửu Túy thông báo cho Phương quản sự và Thành chưởng quỹ một tiếng, lại đi sang tiểu viện phía Bắc dặn dò Thức Yến cùng Vân phụ thân đang chuẩn bị Tất niên hành trình của mình, trấn an bọn họ xong rồi mới rời đi, bước lên xe ngựa.
Lần đầu tiên ngồi xe ngựa kỳ thật cũng không xóc nảy như trong tưởng tượng của Hạ Việt, người đánh xe có kỹ thuật tốt, một đường đi tương đối bình ổn, lúc xe đột ngột dừng lại hắn còn giật mình.
Thẩm đại phu và Vân phụ thân đều dặn hắn ngồi trên xe thì không được vén rèm lên nếu không gió lạnh sẽ thổi vào, vì vậy, Hạ Việt nhàm chán ngồi trong xe bị tiết tấu lắc lư của xe làm cho ngủ gật. Khi hắn đánh ngáp lần thứ tư thì xe rốt cục ngừng hẳn.
Lúc Hạ Việt bước xuống liền bị gió lạnh thổi đến rùng mình, hắn nắm chặt lò sưởi, thở hắt ra, im lặng nhìn hơi thở của mình biến thành sương trắng rồi mới dần dần tiêu tán.
Xe ngựa dừng ở cổng sau của Hỉ Cửu Túy, Phương quản sự đã đứng trước cửa chờ sẵn, thấy Hạ Việt xuống xe bèn nhanh chóng tiến lên đón.
“Mau vào, bên ngoài lạnh lắm.”
Hạ Việt theo Phương quản sự chui vào hậu viện của Hỉ Cửu Túy.
Hỉ Cửu Túy gần cuối năm quạnh quẽ y như Hạ Việt nghĩ, thỉnh thoảng mới có khách nhân tới mua rượu về nhà, trong quán lác đác vài người ngồi lại dùng cơm. Thành chưởng quỹ ngồi sau quầy rảnh rỗi đến cơ hồ sắp nổi mốc, hắn vừa nghe thấy tiểu nhị báo Thiếu đương gia đến đây liền giật bắn mình, vội vàng nhét tiểu nhị vào trong quầy, nhanh chóng chạy ra hậu viện.
Lò sửa trong hậu viện bập bùng cháy, không khí rất ấm áp, bình thường Phương quản sự hay ngồi ở đây trông quán hoặc xử lý sự vụ. Lúc Thành chưởng quỹ đi vào, Hạ Việt và Phương quản sự đang ngồi bên bàn nói chuyện với nhau.
“Nhanh đóng cửa lại!” Cảm giác lạnh gió thổi vào, Phương quản sự rụt cổ quay đầu lại trừng mắt liếc Thành chưởng quỹ một cái.
Hạ Việt cười chào hỏi: “Xin chào Thành chưởng quỹ.”
Thành chưởng quỹ cười đáp lại, tới gần quan sát sắc mặt của Hạ Việt.
“Hôm nay trời lạnh quá chừng, sao ngươi chưa khỏe mà đã chạy tới đây rồi a.”
Hạ Việt cười khổ: “Thành chưởng quỹ, ta cũng có phải là con ma ốm cả ngày chỉ biết rúc trong nhà đâu.”
Thành chưởng quỹ nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Khỏi bệnh chưa?”
“Mặc dù đại phu cũng nói là ta chưa khỏe hẳn nhưng đi ra ngoài một chuyến thì hoàn toàn không có vấn đề.”
Thành chưởng quỹ gật gật, lại nhìn ngoại bào màu xanh đậm Hạ Việt đang mặc trên người, hắn quay đầu tìm kiếm trong phòng, quả nhiên thấy một tấm áo choàng màu đen treo gần đó liền yên tâm, lúc này mới cùng bọn họ nói chính sự.
“Thiếu đương gia định đổi món ăn sao?”
Hạ Việt gật đầu: “Ừ, ta muốn đưa vào những món ăn có thể kết hợp với rượu.”
“…Kết hợp?”
“Hỉ Cửu Túy tuy rằng bán đồ ăn, nhưng dù sao cũng là một tửu quán. So với thức ăn, chúng ta vốn càng hi vọng có thể bán được nhiều rượu hơn, chí ít, cũng muốn để mọi người biết đến mùi vị của rượu nhà họ Vân. Nếu chúng ta chỉ kinh doanh như một tiệm cơm bình thường, nếu vậy thì còn gì mà đặc sắc nữa. Thứ hai, nếu kết hợp được rượu với thức ăn thì sẽ trợ giúp cho sinh ý của chúng ta. Mấy năm nay, trong thành cũng mở rất nhiều tiệm cơm ngon, nếu luận về mỹ vị, chúng ta hẳn là không so nổi.”
Vân Hạ Việt mê man năm thứ hai, khu phía Tây của Dận thành khai trương một quán ăn tên là Độc Nhạc Lâu, đại trù tay nghề rất tốt, Độc Nhạc Lâu nhanh chóng kêu gọi được không ít khách hàng, hiện tại nó đã trở thành tửu lâu lớn nhất của Dận thành, vô cùng nổi bật. Hỉ Cửu Túy nếu muốn dùng món ăn để phân thắng bại, quả thực có vẻ không khả quan lắm.
Chính Phương quản sự đã nói cho Hạ Việt biết về sự xuất hiện của Độc Nhạc Lâu, bản thân hắn cũng nóng lòng khi thấy độc nhạc lâu rất có uy hiếp đối với Hỉ Cửu Túy bèn kể cho Hạ Việt nghe. Không ngờ mấy ngày sau, hắn tựa hồ đã nghĩ ra đối sách, Phương quản sự ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Việt, chờ nghe diệu kế.
“Theo ý của ta, hãy để Hỉ Cửu Túy trở về với đúng tên gọi của nó, lấy rượu do Vân gia cất làm trung tâm. Rượu là chủ yếu, thức ăn chỉ dùng để nhắm rượu thôi là được.”
“Nhắm rượu? Chỉ làm đồ nhắm rượu thôi sao? Như thế thì làm sao mà no, còn khách nhân tới muốn ăn cơm nữa chứ?” Thành chưởng quỹ không giải thích được.
“Không, ý ta không phải là bán đồ ăn vặt để nhắm rượu, mà là để mấy món ăn Hỉ Cửu Tuy bán cho dùng kèm với rượu.” Hạ Việt cười nói, “Rượu ngon có thể làm thức ăn trở nên càng mỹ vị, người ta sẽ cảm thấy khẩu vị tốt hơn. Nếu họ muốn ăn, chúng ta sẽ làm cho họ ăn, kết hợp loại rượu thích hợp với món ăn đó. Khách nhân chọn món, chúng ta đề cử rượu, cứ thế phối hợp với nhau.”
Thành chưởng quỹ nghe thế cảm thấy rất mới mẻ, hắn hào hứng nói: “Nghe được đấy, chỉ là rượu nào phối với món nào làm sao mà quyết định? Hơn nữa lúc đề cử thì phải làm sao, bảo tiểu nhị học thuộc rồi mời khách à?”
Hạ Việt cười lắc đầu: “Đương nhiên là phải học thuộc chứ, không chỉ có tiểu nhị, ta hi vọng Thành chưởng quỹ cũng có thể ghi nhớ, bất quá nếu làm như thế thì có cảm giác như chúng ta đang nài ép khách hàng, thế thì không ổn. Chúng ta cứ ghi vào thực đơn là được.”
“Thực đơn?”
Thành chưởng quỹ và Phương quản sự đưa mắt nhìn nhau, chả hiểu Hạ Việt đang nói cái gì.
Ở Lạc Việt, đa số quầy hàng đều treo một tấm bảng gỗ lên tường, mấy nhà trọ rất hay dùng, gọi là sạn bài. Trên bảng ghi tên rượu và thức ăn, có vài khách nhân thỉnh thoảng nhìn một chút, cũng có người trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, không nhìn quầy hàng mà bảo tiểu nhị giới thiệu hoặc là gọi luôn mấy món chiêu bài. Chỉ là cái thực đơn Hạ Việt nói này, tựa hồ cũng không giống với sạn bài lắm.
“Viết tên gọi của rượu và thức ăn lên một cuốn sổ, ghi rõ phân lượng và giá tiền bên cạnh. Nhớ viết tên rượu ở trên tên món ăn ở dưới. Khách nhân ngồi xuống thì đưa thực đơn cho họ, tiểu nhị khỏi phải đọc tên món ăn lên, khách nhân cũng có thể chậm rãi xem xét, không cần cứ nhìn chằm chằm vào quầy hàng.”
Hạ Việt nói xong, miệng có chút khô, hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Đương nhiên, sạn bài thì vẫn phải treo, nhưng phải sửa bố cục lại, ghi tên rượu và món ăn xa nhau một chút cho khách dễ xem.”
Thực đơn mà Hạ Việt nói chính là kiểu thực đơn nhà hàng của xã hội hiện đại, tuy rằng không có hình ảnh, có hơi đáng tiếc, nhưng hiện giờ chỉ cần chữ thôi cũng đủ. Nếu chủ quán muốn gợi ý cũng như làm nổi bật món ăn nào đó với khách hàng, thực đơn chính là phương thức biểu hiện tốt nhất.
Hỉ Cửu Túy muốn tạo ra sự đặc sắc của riêng mình thì không thể nào kinh doanh theo cách của quán rượu nhỏ thông thường được, đã là quán của Vân gia, tự nhiên phải dùng rượu của Vân gia, những món ăn khác là để làm nền cho rượu.
Hạ Việt muốn chế tác thực đơn, ngoại trừ tiện lợi ra, nó cũng sẽ làm Hỉ Cửu Túy thêm độc đáo.
Hắn phác thảo sơ một bản thực đơn, đưa cho Phương quản sự và Thành chưởng quỹ nhìn.
“Đây cũng chỉ là hình dạng đại khái của nó thôi, nhị vị xem xem chúng ta phải hoàn thiện nó như thế nào. Về phần thức ăn và rượu phối hợp, chúng ta tranh thủ năm mới nghỉ bán rồi cùng nhau ngẫm nghĩ, thử sửa sang lại. Đương nhiên, phối hợp chỉ là đề cử, khách không muốn cũng không sao cả.”
Phương quản sự nhìn kỹ phác thảo thực đơn, bên trên có ghi tên các loại rượu, mỗi trang một loại, tên rượu viết rất lớn, phi thường bắt mắt, còn có ghi chú về hương vị, hai bên trái phải liệt kê tên các loại thức ăn dùng kèm, nhìn như vậy, rượu tựa như không phải là làm nền cho cơm nữa mà là diễn viên chính.
Dùng bữa thuận tiện uống rượu, uống rượu thuận tiện dùng bữa, đối với bọn hắn mà nói là khác biệt rất lớn.
Trong lòng hắn không khỏi có chút bội phục, chậm rãi lật xem thực đơn, không chỉ có tiện lợi mà còn tao nhã lịch sự, hẳn là hấp dẫn mấy văn sĩ hoặc là các khanh quan nhã nhặn.
Thành chưởng quỹ cũng hiểu được, tuy rằng tựa hồ có chút bỏ mặc mấy khách nhân phổ thông, thế nhưng nơi này là Vân gia tửu quán, đương nhiên phải bán rượu của Vân gia, tới tửu quán mà đòi ăn cơm a, muốn ăn cơm vậy qua độc nhạc lâu cho rồi.
“Như vầy đi, lúc nghỉ Tết chúng ta hẹn nhau ở đây thử rượu với đồ ăn được không?”Phương quản sự có chút nóng lòng, hắn muốn khi nào Hỉ Cửu Túy mở cửa lại thì dùng cái thực đơn này luôn.
Thành chưởng quỹ cũng gật đầu, “Vậy Vương đầu bếp cũng phải tới rồi.”
Việc này Hạ Việt giao cho quản sự và chưởng quỹ quyết định, hắn không nói gì, kỳ thực trong lòng còn có những ý nghĩ khác, chẳng qua hắn cảm thấy còn chưa đến lúc, cần phải suy xét thêm, hi vọng sau này sẽ bắt được thời cơ thích hợp. Nói quá nhiều hiệu quả sẽ không tốt, nhất định phải để cho Phương quản sự và Thành chưởng quỹ tiếp thu cái đã.
Ba người lại thảo luận xem thực đơn nên chế tác thế nào, còn phải sử dụng giấy mềm một chút. Phương quản sự đề nghị làm kiểu gấp lại, viết tên món ở chính giữa, lại vẽ thêm một bức tranh tao nhã lịch sự. Vì vậy, thực đơn giao cho Phương quản sự phụ trách, sạn bài treo ở quầy hàng thì sau khi rượu và món ăn được quyết định chính thức sẽ do Thành chưởng quỹ lo.
Hạ Việt lại hỏi tên mấy món ăn của Hỉ Cửu Túy, nhất nhất nhớ kỹ, chọn lựa vài loại rượu tạm thời phối hợp, bao giờ ăn thử thì sẽ chỉnh sửa sau.
Trong phòng ấm áp, cũng không mở cửa sổ, ba người hồn nhiên quên hết cả giờ giấc, mãi đến khi người đánh xe gõ cửa hỏi Hạ Việt có muốn về nhà ăn tối không, bọn họ mới giật mình, ra là đã đến giờ cơm.
Hạ Việt tuy rằng không cần uống cháo thuốc nữa, Thẩm đại phu lại an bài cho hắn mỗi bữa một phần dược thiện, hắn tự nhiên không thể ăn ở ngoài.
Phương quản sự thu thập đồ trên bàn, giục Hạ Việt nhanh đi về.
“A, đúng rồi Phương quản sự, ngươi có biết bình làm bằng vật liệu gì thì cách nhiệt tốt không?”
Hạ Việt mặc áo choàng vào, làm như lơ đãng hỏi.
“Cách nhiệt?” Phương quản sự cúi đầu suy nghĩ, “Ta không rõ lắm, bất quá chất liệu làm tường của phòng thành thân cách nhiệt cũng rất tốt đấy, đốt than một canh giờ, cả đêm cũng không bị lạnh.”
“Phòng thành thân?” Hạ Việt nhớ tới phòng ngủ của mình, quyết định quay về xem thử, thuận tiện tra cứu sách vở một chút.
Phương quản sự hiếu kỳ: “Sao tự dưng thiếu gia lại hỏi cái này?”
Hạ Việt cười cười không trả lời, Phương quản sự thấy thế cũng không hỏi nữa, mở cửa ra, cùng Thành chưởng quỹ tiễn Hạ Việt ra khỏi hậu viện, nhìn hắn bước lên xe ngựa rời đi.
————————————————
(1) Lò sưởi: Thực chất nó là cái này, dạng cầm tay, nhỏ nhỏ thôi cầm cho ấm.
Hắn đã quen với việc tự giải quyết chuyện một mình, bởi vì ở đời trước, ngay từ khi còn nhỏ hắn đã phát hiện ra dị năng của bản thân. Bí mật này Hạ Việt tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai, chỉ có thể phiền não một mình, vô pháp cùng người thương lượng. Cái thói quen này cứ thế lớn dần lên, sau đó, hắn chẳng bao giờ tìm người nói qua bất cứ chuyện gì nữa, ngay cả nêu lên suy nghĩ của mình cũng không.
Hắn thích nói chuyện với mọi người, cũng chịu khó lắng nghe, người khác tìm hắn thương lượng hắn cũng thập phần hoan nghênh, chỉ là, hắn sẽ không bao giờ nói ra chuyện của mình cho ai biết.
Nói trắng ra, Hạ Việt y như cái hũ nút.
Nhưng Hạ Việt biết rõ, những nỗi băn khoăn trong lòng mình không liên quan đến Thức Yến. Hạ Việt dù sao cũng chưa yêu đương bao giờ, hắn chỉ cảm thấy Thức Yến rất tốt, tình cảm của y dành cho hắn lại đơn thuần, không dính dáng gì đến Vân gia cả.
Chỉ là, hắn không thể nào tiếp thu được việc bản thân mình có thể xấu xa đến mức khi vừa phát hiện thiên phú của Thức Yến thì đã phản xạ có điều kiện bắt đầu tính toán trong lòng.
Khoảng thời gian này, ngực Hạ Việt lúc nào cũng thấp thỏm không yên, hắn tuy muốn biểu hiện bình thường một chút nhưng cũng không kìm được có chút né tránh Thức Yến. Hắn thật sự không dám đối diện với ánh mắt của y, mỗi lần như thế, hắn lại sợ hãi, sợ hãi y sẽ phát giác hắn đang bất thường, sợ hãi y sẽ khổ sở.
Hạ Việt chợt nhớ đến việc Thức Yến luôn ôm tư tưởng tiêu cực đối với mối quan hệ này, nếu y cảm giác được hắn lãnh đạm chắc chắn sẽ rất đau khổ. Vì vậy, Hạ Việt luôn cẩn thận quan sát tâm tình của Thức Yến.
Thức Yến thoạt nhìn không có gì không ổn, chỉ là Hạ Việt vẫn rất lo lắng, dù sao Thức Yến trên mặt không thể hiện thần sắc, hắn cũng không xác định được. Cho dù Thức Yến có phát giác ra hắn không ổn, trong lòng khổ sở đi chăng nữa, hắn làm sao mà biết được đây?
Hạ Việt đã không còn dị năng đọc được cảm xúc của người khác, chỉ có thể phán đoán qua thần tình và cử chỉ, thế nhưng đấy cũng chỉ là quan sát mà thôi, nếu người kia không biểu hiện ra mặt, hắn cũng không còn cách nào khác.
Vì thế, Hạ Việt càng thêm xoắn xuýt, hắn không đành lòng để Thức Yến buồn, chỉ có thể nhịn xuống, tận lực bảo trì thái độ ban đầu, thậm chí đối xử với Thức Yến còn chu đáo hơn trước.
Thức Yến ngược lại không phải là không có chút cảm giác nào. Y phát hiện dạo này Hạ Việt không nhìn thẳng vào mắt y nữa, lúc trước, hắn luôn mỉm cười nhìn y, nói chuyện với y. Nếu nói Thức Yến không suy nghĩ nhiều, đó đều là nói dối, chẳng qua ngay sau đó Hạ Việt nhanh chóng khôi phục thái độ, vẫn mỉm cười với y rất dịu dàng, thế nên sau đó y cũng không muốn đoán già đoán non chuyện này nữa.
Y chỉ cần biết, Hạ Việt thật tâm đối xử tốt với mình, thế là đủ.
Thức Yến chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Việt sẽ yêu y, y cũng chẳng dám trông mong gì. Trượng phu tốt với y, thương yêu y như người trong nhà, đây đã là may mắn nhất đời của y. Y không dám, cũng sẽ không khát vọng. Nếu Hạ Việt có chuyện nhưng không muốn nói, y cũng sẽ không chạy đi hỏi.
Có thể nói, bởi vì Thức Yến chưa từng nghĩ rằng Hạ Việt sẽ thích mình, y thậm chí còn cho rằng Hạ Việt đối xử với ai cũng ân cần như vậy, đối với mình không mặn không nhạt mới là bình thường. Cho nên cho dù thái độ của Hạ Việt có thay đổi, thật ra cũng không ảnh hưởng gì đến Thức Yến mấy, y chẳng qua chỉ có một chút mất mát nhưng cũng không tới nỗi đau khổ muốn chết.
Hơn nữa, Hạ Việt biết y có hứng thú với rượu liền mua thêm vài loại đem về cho y thử, Thức Yến rất cảm kích Hạ Việt săn sóc và bao dung, dù sao y cũng chưa từng nghe qua trượng phu nào chịu để cho phu lang nhà mình suốt ngày chè chén đâu. Hạ Việt nguyện ý để y uống rượu, theo ý của Thức Yến, đấy chính là yêu thương, cũng chính là tín nhiệm mình.
Lần này Thức Yến đã có kinh nghiệm, đại khái tự biết tửu lượng của mình tới đâu, nào dám uống say, cũng không uống ban ngày. Chờ đến chạng vạng tối, sau khi đã làm xong công việc, y mới chui về phòng, bắt đầu tập đun rượu.
Hạ Việt không có uống với Thức Yến, dạo gần đây hắn kỳ thực cũng không rảnh để mà xoắn xuýt nữa.
Đã gần cuối năm, dân chúng khắp phố nhộn nhịp sửa soạn cho lễ mừng năm mới. Thời gian này cũng ít ai ăn hàng, Hỉ Cửu Túy dự định đến 28 sẽ ngừng bán, Hạ Việt cũng tranh thủ kiểm kê sổ sách.
Ngày ấy, cuốn sổ con hắn bảo Phương quản sự đưa cho chính là bản ghi chép chi tiết về Hỉ Cửu Túy trong ba năm, bao gồm cả chuyện trong quán bỏ món nào thêm món nào, món nào cũ món nào mới đều đầy đủ hết. Hạ Việt mở sổ ra chậm rãi nhìn từ trên xuống dưới, trong đầu dần nảy ra vài ý tưởng.
Hắn đã nói chuyện với Thẩm đại phu, mấy ngày nay cũng không cần phải ăn thức ăn lỏng nữa mà có thể cơm nước bình thường, trên người cũng ít khi đau nhức, thuốc tắm đã giảm thành một lần một ngày, có thể xuất môn một chuyến rồi a. Thẩm đại phu chỉ cho hắn ra ngoài trong vòng một nén nhang, trước khi đi còn chẩn mạch cho hắn, lại nhét một viên thuốc bắt uống ngay tại chỗ, còn dặn hắn mang theo lò sưởi (1), phải mặc áo dày, không được đi bộ lâu rồi mới chịu thả hắn đi.
Hạ Việt bọc kỹ áo khoác, sai hạ nhân đến Hỉ Cửu Túy thông báo cho Phương quản sự và Thành chưởng quỹ một tiếng, lại đi sang tiểu viện phía Bắc dặn dò Thức Yến cùng Vân phụ thân đang chuẩn bị Tất niên hành trình của mình, trấn an bọn họ xong rồi mới rời đi, bước lên xe ngựa.
Lần đầu tiên ngồi xe ngựa kỳ thật cũng không xóc nảy như trong tưởng tượng của Hạ Việt, người đánh xe có kỹ thuật tốt, một đường đi tương đối bình ổn, lúc xe đột ngột dừng lại hắn còn giật mình.
Thẩm đại phu và Vân phụ thân đều dặn hắn ngồi trên xe thì không được vén rèm lên nếu không gió lạnh sẽ thổi vào, vì vậy, Hạ Việt nhàm chán ngồi trong xe bị tiết tấu lắc lư của xe làm cho ngủ gật. Khi hắn đánh ngáp lần thứ tư thì xe rốt cục ngừng hẳn.
Lúc Hạ Việt bước xuống liền bị gió lạnh thổi đến rùng mình, hắn nắm chặt lò sưởi, thở hắt ra, im lặng nhìn hơi thở của mình biến thành sương trắng rồi mới dần dần tiêu tán.
Xe ngựa dừng ở cổng sau của Hỉ Cửu Túy, Phương quản sự đã đứng trước cửa chờ sẵn, thấy Hạ Việt xuống xe bèn nhanh chóng tiến lên đón.
“Mau vào, bên ngoài lạnh lắm.”
Hạ Việt theo Phương quản sự chui vào hậu viện của Hỉ Cửu Túy.
Hỉ Cửu Túy gần cuối năm quạnh quẽ y như Hạ Việt nghĩ, thỉnh thoảng mới có khách nhân tới mua rượu về nhà, trong quán lác đác vài người ngồi lại dùng cơm. Thành chưởng quỹ ngồi sau quầy rảnh rỗi đến cơ hồ sắp nổi mốc, hắn vừa nghe thấy tiểu nhị báo Thiếu đương gia đến đây liền giật bắn mình, vội vàng nhét tiểu nhị vào trong quầy, nhanh chóng chạy ra hậu viện.
Lò sửa trong hậu viện bập bùng cháy, không khí rất ấm áp, bình thường Phương quản sự hay ngồi ở đây trông quán hoặc xử lý sự vụ. Lúc Thành chưởng quỹ đi vào, Hạ Việt và Phương quản sự đang ngồi bên bàn nói chuyện với nhau.
“Nhanh đóng cửa lại!” Cảm giác lạnh gió thổi vào, Phương quản sự rụt cổ quay đầu lại trừng mắt liếc Thành chưởng quỹ một cái.
Hạ Việt cười chào hỏi: “Xin chào Thành chưởng quỹ.”
Thành chưởng quỹ cười đáp lại, tới gần quan sát sắc mặt của Hạ Việt.
“Hôm nay trời lạnh quá chừng, sao ngươi chưa khỏe mà đã chạy tới đây rồi a.”
Hạ Việt cười khổ: “Thành chưởng quỹ, ta cũng có phải là con ma ốm cả ngày chỉ biết rúc trong nhà đâu.”
Thành chưởng quỹ nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Khỏi bệnh chưa?”
“Mặc dù đại phu cũng nói là ta chưa khỏe hẳn nhưng đi ra ngoài một chuyến thì hoàn toàn không có vấn đề.”
Thành chưởng quỹ gật gật, lại nhìn ngoại bào màu xanh đậm Hạ Việt đang mặc trên người, hắn quay đầu tìm kiếm trong phòng, quả nhiên thấy một tấm áo choàng màu đen treo gần đó liền yên tâm, lúc này mới cùng bọn họ nói chính sự.
“Thiếu đương gia định đổi món ăn sao?”
Hạ Việt gật đầu: “Ừ, ta muốn đưa vào những món ăn có thể kết hợp với rượu.”
“…Kết hợp?”
“Hỉ Cửu Túy tuy rằng bán đồ ăn, nhưng dù sao cũng là một tửu quán. So với thức ăn, chúng ta vốn càng hi vọng có thể bán được nhiều rượu hơn, chí ít, cũng muốn để mọi người biết đến mùi vị của rượu nhà họ Vân. Nếu chúng ta chỉ kinh doanh như một tiệm cơm bình thường, nếu vậy thì còn gì mà đặc sắc nữa. Thứ hai, nếu kết hợp được rượu với thức ăn thì sẽ trợ giúp cho sinh ý của chúng ta. Mấy năm nay, trong thành cũng mở rất nhiều tiệm cơm ngon, nếu luận về mỹ vị, chúng ta hẳn là không so nổi.”
Vân Hạ Việt mê man năm thứ hai, khu phía Tây của Dận thành khai trương một quán ăn tên là Độc Nhạc Lâu, đại trù tay nghề rất tốt, Độc Nhạc Lâu nhanh chóng kêu gọi được không ít khách hàng, hiện tại nó đã trở thành tửu lâu lớn nhất của Dận thành, vô cùng nổi bật. Hỉ Cửu Túy nếu muốn dùng món ăn để phân thắng bại, quả thực có vẻ không khả quan lắm.
Chính Phương quản sự đã nói cho Hạ Việt biết về sự xuất hiện của Độc Nhạc Lâu, bản thân hắn cũng nóng lòng khi thấy độc nhạc lâu rất có uy hiếp đối với Hỉ Cửu Túy bèn kể cho Hạ Việt nghe. Không ngờ mấy ngày sau, hắn tựa hồ đã nghĩ ra đối sách, Phương quản sự ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Việt, chờ nghe diệu kế.
“Theo ý của ta, hãy để Hỉ Cửu Túy trở về với đúng tên gọi của nó, lấy rượu do Vân gia cất làm trung tâm. Rượu là chủ yếu, thức ăn chỉ dùng để nhắm rượu thôi là được.”
“Nhắm rượu? Chỉ làm đồ nhắm rượu thôi sao? Như thế thì làm sao mà no, còn khách nhân tới muốn ăn cơm nữa chứ?” Thành chưởng quỹ không giải thích được.
“Không, ý ta không phải là bán đồ ăn vặt để nhắm rượu, mà là để mấy món ăn Hỉ Cửu Tuy bán cho dùng kèm với rượu.” Hạ Việt cười nói, “Rượu ngon có thể làm thức ăn trở nên càng mỹ vị, người ta sẽ cảm thấy khẩu vị tốt hơn. Nếu họ muốn ăn, chúng ta sẽ làm cho họ ăn, kết hợp loại rượu thích hợp với món ăn đó. Khách nhân chọn món, chúng ta đề cử rượu, cứ thế phối hợp với nhau.”
Thành chưởng quỹ nghe thế cảm thấy rất mới mẻ, hắn hào hứng nói: “Nghe được đấy, chỉ là rượu nào phối với món nào làm sao mà quyết định? Hơn nữa lúc đề cử thì phải làm sao, bảo tiểu nhị học thuộc rồi mời khách à?”
Hạ Việt cười lắc đầu: “Đương nhiên là phải học thuộc chứ, không chỉ có tiểu nhị, ta hi vọng Thành chưởng quỹ cũng có thể ghi nhớ, bất quá nếu làm như thế thì có cảm giác như chúng ta đang nài ép khách hàng, thế thì không ổn. Chúng ta cứ ghi vào thực đơn là được.”
“Thực đơn?”
Thành chưởng quỹ và Phương quản sự đưa mắt nhìn nhau, chả hiểu Hạ Việt đang nói cái gì.
Ở Lạc Việt, đa số quầy hàng đều treo một tấm bảng gỗ lên tường, mấy nhà trọ rất hay dùng, gọi là sạn bài. Trên bảng ghi tên rượu và thức ăn, có vài khách nhân thỉnh thoảng nhìn một chút, cũng có người trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, không nhìn quầy hàng mà bảo tiểu nhị giới thiệu hoặc là gọi luôn mấy món chiêu bài. Chỉ là cái thực đơn Hạ Việt nói này, tựa hồ cũng không giống với sạn bài lắm.
“Viết tên gọi của rượu và thức ăn lên một cuốn sổ, ghi rõ phân lượng và giá tiền bên cạnh. Nhớ viết tên rượu ở trên tên món ăn ở dưới. Khách nhân ngồi xuống thì đưa thực đơn cho họ, tiểu nhị khỏi phải đọc tên món ăn lên, khách nhân cũng có thể chậm rãi xem xét, không cần cứ nhìn chằm chằm vào quầy hàng.”
Hạ Việt nói xong, miệng có chút khô, hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Đương nhiên, sạn bài thì vẫn phải treo, nhưng phải sửa bố cục lại, ghi tên rượu và món ăn xa nhau một chút cho khách dễ xem.”
Thực đơn mà Hạ Việt nói chính là kiểu thực đơn nhà hàng của xã hội hiện đại, tuy rằng không có hình ảnh, có hơi đáng tiếc, nhưng hiện giờ chỉ cần chữ thôi cũng đủ. Nếu chủ quán muốn gợi ý cũng như làm nổi bật món ăn nào đó với khách hàng, thực đơn chính là phương thức biểu hiện tốt nhất.
Hỉ Cửu Túy muốn tạo ra sự đặc sắc của riêng mình thì không thể nào kinh doanh theo cách của quán rượu nhỏ thông thường được, đã là quán của Vân gia, tự nhiên phải dùng rượu của Vân gia, những món ăn khác là để làm nền cho rượu.
Hạ Việt muốn chế tác thực đơn, ngoại trừ tiện lợi ra, nó cũng sẽ làm Hỉ Cửu Túy thêm độc đáo.
Hắn phác thảo sơ một bản thực đơn, đưa cho Phương quản sự và Thành chưởng quỹ nhìn.
“Đây cũng chỉ là hình dạng đại khái của nó thôi, nhị vị xem xem chúng ta phải hoàn thiện nó như thế nào. Về phần thức ăn và rượu phối hợp, chúng ta tranh thủ năm mới nghỉ bán rồi cùng nhau ngẫm nghĩ, thử sửa sang lại. Đương nhiên, phối hợp chỉ là đề cử, khách không muốn cũng không sao cả.”
Phương quản sự nhìn kỹ phác thảo thực đơn, bên trên có ghi tên các loại rượu, mỗi trang một loại, tên rượu viết rất lớn, phi thường bắt mắt, còn có ghi chú về hương vị, hai bên trái phải liệt kê tên các loại thức ăn dùng kèm, nhìn như vậy, rượu tựa như không phải là làm nền cho cơm nữa mà là diễn viên chính.
Dùng bữa thuận tiện uống rượu, uống rượu thuận tiện dùng bữa, đối với bọn hắn mà nói là khác biệt rất lớn.
Trong lòng hắn không khỏi có chút bội phục, chậm rãi lật xem thực đơn, không chỉ có tiện lợi mà còn tao nhã lịch sự, hẳn là hấp dẫn mấy văn sĩ hoặc là các khanh quan nhã nhặn.
Thành chưởng quỹ cũng hiểu được, tuy rằng tựa hồ có chút bỏ mặc mấy khách nhân phổ thông, thế nhưng nơi này là Vân gia tửu quán, đương nhiên phải bán rượu của Vân gia, tới tửu quán mà đòi ăn cơm a, muốn ăn cơm vậy qua độc nhạc lâu cho rồi.
“Như vầy đi, lúc nghỉ Tết chúng ta hẹn nhau ở đây thử rượu với đồ ăn được không?”Phương quản sự có chút nóng lòng, hắn muốn khi nào Hỉ Cửu Túy mở cửa lại thì dùng cái thực đơn này luôn.
Thành chưởng quỹ cũng gật đầu, “Vậy Vương đầu bếp cũng phải tới rồi.”
Việc này Hạ Việt giao cho quản sự và chưởng quỹ quyết định, hắn không nói gì, kỳ thực trong lòng còn có những ý nghĩ khác, chẳng qua hắn cảm thấy còn chưa đến lúc, cần phải suy xét thêm, hi vọng sau này sẽ bắt được thời cơ thích hợp. Nói quá nhiều hiệu quả sẽ không tốt, nhất định phải để cho Phương quản sự và Thành chưởng quỹ tiếp thu cái đã.
Ba người lại thảo luận xem thực đơn nên chế tác thế nào, còn phải sử dụng giấy mềm một chút. Phương quản sự đề nghị làm kiểu gấp lại, viết tên món ở chính giữa, lại vẽ thêm một bức tranh tao nhã lịch sự. Vì vậy, thực đơn giao cho Phương quản sự phụ trách, sạn bài treo ở quầy hàng thì sau khi rượu và món ăn được quyết định chính thức sẽ do Thành chưởng quỹ lo.
Hạ Việt lại hỏi tên mấy món ăn của Hỉ Cửu Túy, nhất nhất nhớ kỹ, chọn lựa vài loại rượu tạm thời phối hợp, bao giờ ăn thử thì sẽ chỉnh sửa sau.
Trong phòng ấm áp, cũng không mở cửa sổ, ba người hồn nhiên quên hết cả giờ giấc, mãi đến khi người đánh xe gõ cửa hỏi Hạ Việt có muốn về nhà ăn tối không, bọn họ mới giật mình, ra là đã đến giờ cơm.
Hạ Việt tuy rằng không cần uống cháo thuốc nữa, Thẩm đại phu lại an bài cho hắn mỗi bữa một phần dược thiện, hắn tự nhiên không thể ăn ở ngoài.
Phương quản sự thu thập đồ trên bàn, giục Hạ Việt nhanh đi về.
“A, đúng rồi Phương quản sự, ngươi có biết bình làm bằng vật liệu gì thì cách nhiệt tốt không?”
Hạ Việt mặc áo choàng vào, làm như lơ đãng hỏi.
“Cách nhiệt?” Phương quản sự cúi đầu suy nghĩ, “Ta không rõ lắm, bất quá chất liệu làm tường của phòng thành thân cách nhiệt cũng rất tốt đấy, đốt than một canh giờ, cả đêm cũng không bị lạnh.”
“Phòng thành thân?” Hạ Việt nhớ tới phòng ngủ của mình, quyết định quay về xem thử, thuận tiện tra cứu sách vở một chút.
Phương quản sự hiếu kỳ: “Sao tự dưng thiếu gia lại hỏi cái này?”
Hạ Việt cười cười không trả lời, Phương quản sự thấy thế cũng không hỏi nữa, mở cửa ra, cùng Thành chưởng quỹ tiễn Hạ Việt ra khỏi hậu viện, nhìn hắn bước lên xe ngựa rời đi.
————————————————
(1) Lò sưởi: Thực chất nó là cái này, dạng cầm tay, nhỏ nhỏ thôi cầm cho ấm.