Chương : 18
Thầy giáo thấy thế vẻ mặt lại kỳ quái, ông liếc nhìn Dư Hạc một cái rồi khẽ hít một hơi, “Dư Hạc, vừa rồi thầy nhận được một cuốc điện thoại, em không được kích động mà hãy nghe thầy nói…”
Lại đến giờ tan học, Giản Quân Khải vẫn như thường đến cửa lớp học của Dư Hạc chờ, anh tùy ý lấy ra một quyển sách, tựa vào trên tường vừa xem vừa lẳng lặng chờ.
Đến khi thầy của bọn họ rốt cục cho ra về, các học sinh tốp năm tốp ba đi ra, trong đó Lý Y Hiểu khi đi qua còn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, có điều Quân Khải thì ngay cả một ánh mắt cũng không buồn cho nàng.
Đám người càng lúc càng thưa thớt, Quân Khải rốt cục cũng cất quyển sách trên tay vào, nhịn không được đứng thẳng người lại, tại sao Dư Hạc giờ này còn chưa ra ? Anh cau mày đi đến cửa phòng học, bên trong còn có vài người lẻ loi đang vừa thu dọn đồ đạc vừa trò chuyện, nhưng lại không có thân ảnh Dư Hạc đâu.
“Thật xin lỗi.” Quân Khải mở miệng hỏi, “Xin hỏi Dư Hạc đã đi chưa ?”
Mấy tháng nay, anh ngày nào cũng đến tìm Dư Hạc, mà bản thân lại là thành tích rất tốt trong trường, ngoại hình tuấn tú, nên tất nhiên người trong lớp Dư Hạc đều biết anh. Nghe vậy bọn họ nhìn nhau một chút, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, “Hình như từ trưa đã không thấy người rồi! Bọn này cũng không rõ.”
Dư Hạc vốn dĩ luôn giống như không tồn tại, bọn họ hiển nhiên sẽ không để ý cậu là biến mất từ khi nào.
“Giữa trưa ?” Giản Quân Khải nhíu nhíu mày, đáy lòng không hiểu sao cảm thấy bất an, “Sẽ không a, hồi trưa tớ còn ở cùng cậu ấy mà! Cậu ấy buổi chiều có đến lớp không ?”
Bọn họ thu thập xong các thứ nên vội vã muốn rời đi, không muốn nhiều lời với anh, trả lời cũng cho có lệ, “Có thể đến, cũng có thể không, ai mà rảnh rỗi đi chú ý cậu ta a !”
Tim Quân Khải đập thật sự nhanh, lần trước đột nhiên không thấy cậu là bởi vì trách anh lúc sáng không chờ cậu, coi như là có nguyên nhân, nhưng lúc này đây là vì sao, như thế nào lại…
Tim của anh đập vô cùng nhanh, các dây thần kinh đông cứng lại, anh lăng lăng đứng tại chỗ, những người kia đi ra ngoài lướt qua anh cũng không phản ứng gì. Các loại ý niệm khác nhau trong đầu cứ dây dưa thành một đoàn rối tung, làm cho tâm tình anh bất giác khẩn trương.
Rốt cục, anh đột nhiên ngước mắt lên, trong đầu một tia sáng chợt lóe. Anh đứng lặng tại chỗ hai giây, sau đó đột ngột xoay người chạy vội đi.
Anh tại sao lại có thể quên, thời điểm gần đến nghỉ hè năm lớp 11, cha của Dư Hạc bởi vì uống rượu say mà một đêm kia dưới trời mưa tầm tã, đã bị một chiếc BMWS vượt đèn đỏ đâm chết. Nơi đó là ở đầu một con đường khá phồn hoa, đám đông vây xem thì chỉ có thể ép người tài xế đã gây tai nạn bắc đắc dĩ đi tự thú, bởi vì lúc ấy Dư Khánh Nghiêm trên người không có mang gì để chứng minh thân phận của mình, cũng không có di động này nọ để liên lạc với người nhà, cho nên cảnh sát phải tìm mấy ngày mới liên lạc được với Dư Hạc. Cái người kia chính là một người có tiền, đã dùng ba mươi vạn để bồi thường riêng cho Dư Hạc…
Dư Hạc bình tĩnh lạnh nhạt tiếp nhận số tiền kia, cậu vừa gật đầu một cái cảnh sát lập tức đem thi thể cha đi hỏa táng, sau đó giúp đỡ cậu đem cha đi chôn cất, thời gian tổng cộng cũng bất quá chỉ là một buổi chiều, hành động nhanh chóng như thế giống như cố ý muốn che giấu điều gì đó vậy. Dư Hạc cũng không so đo làm gì, cậu cũng không muốn biết số tiền mình có được là nhiều hay ít, cậu cái gì cũng không muốn xen vào nữa, chỉ ở trước mộ cha quỳ suốt một đêm, đến chiều tối thì trời bắt đầu hạ một cơn mưa, Dư Hạc ngã xuống trước mộ cha, mãi cho đến khi người quản lý mộ viên phát hiện mới đưa cậu đi bệnh viện.
Sau đó, cậu bởi vì phát sốt còn chuyển sang viêm phổi, nằm trên giường hơn nửa tháng mới có thể quay lại trường học.
Giản Quân Khải giơ cổ tay nhìn đồng hồ một chút, tại trước cửa trường ngăn một chiếc taxi lại, “Đến mộ viên ở phía Bắc.”
Tài xế hơi sửng sốt, thời tiết thế này, bầu trời đã bắt đầu rớt mấy hạt mưa nhỏ rồi, “Hôm nay có vẻ sẽ mưa lớn đấy, cháu là đi mộ viên thắp nhang cho ai sao ?”
Quân Khải hơi mím môi, anh nhìn thoáng qua những hạt mưa đang rơi xuống từ bầu trời, vẻ mặt có phần lo lắng, “Xin lỗi, trước tiên dừng ở siêu thị đi ạ !”
Anh vào siêu thị mua dù, lúc này mua đã bắt đầu lớn, vì thế nỗi lo âu trên mặt anh càng sâu hơn, rồi lại không thể lập tức bay đến bên người Dư Hạc, chỉ có thể không ngừng thúc giục tài xế taxi nhanh hơn một chút.
Hiện tại anh phi thường ghét bản thân mình, Dư Hạc không có di động, dưới loại tình huống này đương nhiên cũng vô pháp liên hệ với mình, anh rõ ràng đã điều tra thông tin về Dư Hạc từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất rồi, vì sao vào thời điểm mấu chốt này lại quên mất không còn một mảnh.
Anh không phải hối hận đã không ngăn chặn cái chết của cha Dư Hạc, tuy rằng nghe có vẻ rất máu lạnh, nhưng anh đâu phải Dư Hạc, anh không có loại tình cảm phức tạp trong hận ý vẫn mang theo thân tình đối với Dư Khánh Nghiêm. Anh chỉ là một người muốn sủng ái mỗi mình Dư Hạc thôi, cái chết của Dư Khánh Nghiêm đối với anh mà nói, sẽ không hề khiến cho tâm hồn anh có bất kì một gợn sóng, thậm chí thành thật mà nói, việc đó kỳ thực chính là một bước ngoặt của vận mệnh cả đời Dư Hạc. Nếu cha cậu không chết, Dư Hạc sẽ không lấy được ba mươi vạn bồi thường kia; nếu cha cậu không chết, tiền bồi thường khi nhà cậu bị phá bỏ và dời đi nơi khác cũng sẽ không hoàn toàn rơi vào tay cậu, cậu sẽ như trước mỗi ngày ra ngoài làm công, cậu sẽ như trước ngay cả cơm cũng thỉnh thoảng ăn không đủ no, mà cha của cậu sẽ không cho cậu một phân tiền nào, hắn có thể cho cậu, chỉ là từng trận thương tổn, bất kể là trên thân xác hay là tâm hồn.
Cho nên thật may là Quân Khải đã quên bẵng đi, nếu không anh có lẽ sẽ vì việc có nên ngăn chặn cái chết của Dư Khánh Nghiêm mà rối rắm vô cùng.
Giờ khắc này, anh cực kỳ hối hận là vì sao ngay thời điểm này mình lại không thể bồi bên cạnh Dư Hạc, anh đã để Dư Hạc một mình đến cục cảnh sát, một mình nhìn thi thể cha, một mình quỳ gối dưới trời mưa, thế nhưng không một ai có thể mang đến ấm áp hay làm bạn cùng cậu.
Thật vất vả cuối cùng cũng tới mục đích.
“Xin lỗi, chú tài xế, chú có thể đợi cháu ở đây một lát không ?” Nói xong câu đó, anh gần như vội vã chạy vọt đi, mưa đã hạ thật lớn, tạt vào trên kính xe phát ra tiếng rào rào. Anh ở trong mộ viên tìm quanh một vòng, cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ trong màn mưa nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu.
Giản Quân Khải bất giác thả chậm bước chân, giống như sợ hãi sẽ quấy rầy đến thiếu niên đang im lặng hai mắt vô thần kia, anh lẳng lặng đi đến bên Dư Hạc, che cả người cậu dưới tán ô, rồi cùng quỳ xuống với cậu.
Trên người Dư Hạc đã hoàn toàn ướt đẫm, anh lúc này chỉ biết nhìn chăm chăm vào con người trước tấm bia mộ… người kia, giống như đã mất đi hết thảy phản ứng đối với người khác. Vẻ mặt cậu dị thường bình tĩnh, ánh mắt lại trống rỗng, làm cho người ta không thể không sợ hãi.
Vì thế, đến tận bây giờ, Giản Quân Khải mới đột nhiên phát hiện, có lẽ địa vị của Dư Khánh Nghiêm trong lòng tiểu Hạc, so với tưởng tượng của anh còn trọng yếu hơn nhiều. Anh đã cho là lòng mình sẽ không hối hận mà giờ khắc này lại trở nên dao động, cho dù Dư Khánh Nghiêm đối xử với Dư Hạc ác liệt bao nhiêu, hắn vẫn là cha của cậu, vẫn là người duy nhất trên thế gian này có quan hệ với Dư Hạc, vẫn là người mà Dư Hạc phải mang nặng hai chữ tình thân này.
Anh nghĩ như vậy, rồi vươn một tay nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu.
“Tiểu Hạc, cậu đừng như vậy, muốn khóc thì cứ khóc đi !”
Dư Hạc vừa nghe thấy lời anh nói, cổ họng cũng đồng thời bật ra một tiếng nấc, cậu cả người run rẩy, cơ hồ muốn cắn đến môi mình xuất huyết.
Giản Quân Khải rốt cục nhịn không được nữa, anh nhẹ nhàng buông tay, chiếc ô liền chậm rãi rơi vào dưới cơn mưa, nước mưa rơi vào trên mặt phát những tiếng lách tách. Hai tay anh ôm lấy mặt Dư Hạc, trân trọng mà lại thâm sâu hôn lên.
Trong cổ họng lập tức truyền tới một mùi máu tươi, trong lòng Quân Khải đau xót, động tác mềm nhẹ dùng đầu lưỡi một tấc một tấc liếm lên cánh môi đã bị cắn rách da của Dư Hạc, sau đó chậm rãi khiêu mở hai hàm răng của cậu mà xâm nhập vào, không để ý chuyện máu tươi mà triền miên dây dưa.
Dư Hạc ban đầu hơi ngơ ngác, cậu sửng sốt hai giây, sau đó động tác trúc trắc đáp lại.
Mùi máu tươi thoang thoảng kia xâm nhiễm vào khắp ngõ ngách trong miệng mỗi người, đầu lưỡi hai người bọn họ quấn quít một chỗ, hơi thở đôi bên cũng dây dưa cùng nhau. Giống như kể từ giờ khắc này, cuộc đời của bọn họ cũng sẽ dây dưa một chỗ như thế này, không bao giờ tách rời nữa.
“Tớ sẽ vĩnh viễn bên cạnh cậu, vĩnh viễn làm người thân của cậu, cho nên, đừng tiếp tục đau buồn nữa có được không ?” Giản Quân Khải cậu ra, hai tay vẫn như cũ ôm lấy mặt cậu, chóp mũi kề vào nhau.
Đầu lưỡi của Dư Hạc đã mất hết cảm giác, cậu đờ đẫn nhìn Quân Khải, vô số giọt nước mưa từ trên trán chảy xuống, làm tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, người trước mắt này, trông ánh mắt của cậu ấy kiên định như thế, giống như xem cậu là một trân bảo quan trọng nhất thế gian này vậy. Trong lòng cậu rung động một hồi, rồi nước mắt đột ngột chảy ra.
Quân Khải nhẹ nhàng hít vào một hơi, không biết vì sao, tuy rằng trên mặt Dư Hạc tràn đầy nước mưa, nhưng trong nháy mắt kia anh có thể nhận thấy được, Dư Hạc khóc.
Anh ôm Dư Hạc vào lồng ngực, càng không ngừng ghé vào tai cậu thì thầm, “Không sao không sao, tớ sẽ vĩnh viễn ở bên cậu, chúng ta về nhà có được không ?”
Qua hồi lâu, Dư Hạc rốt cục nhẹ nhàng gật đầu. Cậu hơi lảo đảo đứng lên, Giản Quân Khải cầm lên chiếc ô bên cạnh, che lên đỉnh đầu Dư Hạc, sau đó gắt gao ôm vai cậu.
Bọn họ lên chiếc xe taxi lúc đi tới để về nhà Giản Quân Khải.
Anh lập tức lấy bộ đồ lần trước Dư Hạc để lại đưa cho cậu, “Tắm trước đi, nếu không lát nữa cảm lạnh là không xong đấy.”
Dư Hạc ánh mắt phức tạp nhìn anh một cái, cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhận lấy quần áo, ngoan ngoãn vào phòng tắm.
Giản Quân Khải biết, kỳ thật trong lòng Dư Hạc có rất nhiều nghi vấn, rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng hiện tại tiểu Hạc không có tâm tư để hỏi hay nói bất cứ thứ gì nữa.
Lại đến giờ tan học, Giản Quân Khải vẫn như thường đến cửa lớp học của Dư Hạc chờ, anh tùy ý lấy ra một quyển sách, tựa vào trên tường vừa xem vừa lẳng lặng chờ.
Đến khi thầy của bọn họ rốt cục cho ra về, các học sinh tốp năm tốp ba đi ra, trong đó Lý Y Hiểu khi đi qua còn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, có điều Quân Khải thì ngay cả một ánh mắt cũng không buồn cho nàng.
Đám người càng lúc càng thưa thớt, Quân Khải rốt cục cũng cất quyển sách trên tay vào, nhịn không được đứng thẳng người lại, tại sao Dư Hạc giờ này còn chưa ra ? Anh cau mày đi đến cửa phòng học, bên trong còn có vài người lẻ loi đang vừa thu dọn đồ đạc vừa trò chuyện, nhưng lại không có thân ảnh Dư Hạc đâu.
“Thật xin lỗi.” Quân Khải mở miệng hỏi, “Xin hỏi Dư Hạc đã đi chưa ?”
Mấy tháng nay, anh ngày nào cũng đến tìm Dư Hạc, mà bản thân lại là thành tích rất tốt trong trường, ngoại hình tuấn tú, nên tất nhiên người trong lớp Dư Hạc đều biết anh. Nghe vậy bọn họ nhìn nhau một chút, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, “Hình như từ trưa đã không thấy người rồi! Bọn này cũng không rõ.”
Dư Hạc vốn dĩ luôn giống như không tồn tại, bọn họ hiển nhiên sẽ không để ý cậu là biến mất từ khi nào.
“Giữa trưa ?” Giản Quân Khải nhíu nhíu mày, đáy lòng không hiểu sao cảm thấy bất an, “Sẽ không a, hồi trưa tớ còn ở cùng cậu ấy mà! Cậu ấy buổi chiều có đến lớp không ?”
Bọn họ thu thập xong các thứ nên vội vã muốn rời đi, không muốn nhiều lời với anh, trả lời cũng cho có lệ, “Có thể đến, cũng có thể không, ai mà rảnh rỗi đi chú ý cậu ta a !”
Tim Quân Khải đập thật sự nhanh, lần trước đột nhiên không thấy cậu là bởi vì trách anh lúc sáng không chờ cậu, coi như là có nguyên nhân, nhưng lúc này đây là vì sao, như thế nào lại…
Tim của anh đập vô cùng nhanh, các dây thần kinh đông cứng lại, anh lăng lăng đứng tại chỗ, những người kia đi ra ngoài lướt qua anh cũng không phản ứng gì. Các loại ý niệm khác nhau trong đầu cứ dây dưa thành một đoàn rối tung, làm cho tâm tình anh bất giác khẩn trương.
Rốt cục, anh đột nhiên ngước mắt lên, trong đầu một tia sáng chợt lóe. Anh đứng lặng tại chỗ hai giây, sau đó đột ngột xoay người chạy vội đi.
Anh tại sao lại có thể quên, thời điểm gần đến nghỉ hè năm lớp 11, cha của Dư Hạc bởi vì uống rượu say mà một đêm kia dưới trời mưa tầm tã, đã bị một chiếc BMWS vượt đèn đỏ đâm chết. Nơi đó là ở đầu một con đường khá phồn hoa, đám đông vây xem thì chỉ có thể ép người tài xế đã gây tai nạn bắc đắc dĩ đi tự thú, bởi vì lúc ấy Dư Khánh Nghiêm trên người không có mang gì để chứng minh thân phận của mình, cũng không có di động này nọ để liên lạc với người nhà, cho nên cảnh sát phải tìm mấy ngày mới liên lạc được với Dư Hạc. Cái người kia chính là một người có tiền, đã dùng ba mươi vạn để bồi thường riêng cho Dư Hạc…
Dư Hạc bình tĩnh lạnh nhạt tiếp nhận số tiền kia, cậu vừa gật đầu một cái cảnh sát lập tức đem thi thể cha đi hỏa táng, sau đó giúp đỡ cậu đem cha đi chôn cất, thời gian tổng cộng cũng bất quá chỉ là một buổi chiều, hành động nhanh chóng như thế giống như cố ý muốn che giấu điều gì đó vậy. Dư Hạc cũng không so đo làm gì, cậu cũng không muốn biết số tiền mình có được là nhiều hay ít, cậu cái gì cũng không muốn xen vào nữa, chỉ ở trước mộ cha quỳ suốt một đêm, đến chiều tối thì trời bắt đầu hạ một cơn mưa, Dư Hạc ngã xuống trước mộ cha, mãi cho đến khi người quản lý mộ viên phát hiện mới đưa cậu đi bệnh viện.
Sau đó, cậu bởi vì phát sốt còn chuyển sang viêm phổi, nằm trên giường hơn nửa tháng mới có thể quay lại trường học.
Giản Quân Khải giơ cổ tay nhìn đồng hồ một chút, tại trước cửa trường ngăn một chiếc taxi lại, “Đến mộ viên ở phía Bắc.”
Tài xế hơi sửng sốt, thời tiết thế này, bầu trời đã bắt đầu rớt mấy hạt mưa nhỏ rồi, “Hôm nay có vẻ sẽ mưa lớn đấy, cháu là đi mộ viên thắp nhang cho ai sao ?”
Quân Khải hơi mím môi, anh nhìn thoáng qua những hạt mưa đang rơi xuống từ bầu trời, vẻ mặt có phần lo lắng, “Xin lỗi, trước tiên dừng ở siêu thị đi ạ !”
Anh vào siêu thị mua dù, lúc này mua đã bắt đầu lớn, vì thế nỗi lo âu trên mặt anh càng sâu hơn, rồi lại không thể lập tức bay đến bên người Dư Hạc, chỉ có thể không ngừng thúc giục tài xế taxi nhanh hơn một chút.
Hiện tại anh phi thường ghét bản thân mình, Dư Hạc không có di động, dưới loại tình huống này đương nhiên cũng vô pháp liên hệ với mình, anh rõ ràng đã điều tra thông tin về Dư Hạc từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất rồi, vì sao vào thời điểm mấu chốt này lại quên mất không còn một mảnh.
Anh không phải hối hận đã không ngăn chặn cái chết của cha Dư Hạc, tuy rằng nghe có vẻ rất máu lạnh, nhưng anh đâu phải Dư Hạc, anh không có loại tình cảm phức tạp trong hận ý vẫn mang theo thân tình đối với Dư Khánh Nghiêm. Anh chỉ là một người muốn sủng ái mỗi mình Dư Hạc thôi, cái chết của Dư Khánh Nghiêm đối với anh mà nói, sẽ không hề khiến cho tâm hồn anh có bất kì một gợn sóng, thậm chí thành thật mà nói, việc đó kỳ thực chính là một bước ngoặt của vận mệnh cả đời Dư Hạc. Nếu cha cậu không chết, Dư Hạc sẽ không lấy được ba mươi vạn bồi thường kia; nếu cha cậu không chết, tiền bồi thường khi nhà cậu bị phá bỏ và dời đi nơi khác cũng sẽ không hoàn toàn rơi vào tay cậu, cậu sẽ như trước mỗi ngày ra ngoài làm công, cậu sẽ như trước ngay cả cơm cũng thỉnh thoảng ăn không đủ no, mà cha của cậu sẽ không cho cậu một phân tiền nào, hắn có thể cho cậu, chỉ là từng trận thương tổn, bất kể là trên thân xác hay là tâm hồn.
Cho nên thật may là Quân Khải đã quên bẵng đi, nếu không anh có lẽ sẽ vì việc có nên ngăn chặn cái chết của Dư Khánh Nghiêm mà rối rắm vô cùng.
Giờ khắc này, anh cực kỳ hối hận là vì sao ngay thời điểm này mình lại không thể bồi bên cạnh Dư Hạc, anh đã để Dư Hạc một mình đến cục cảnh sát, một mình nhìn thi thể cha, một mình quỳ gối dưới trời mưa, thế nhưng không một ai có thể mang đến ấm áp hay làm bạn cùng cậu.
Thật vất vả cuối cùng cũng tới mục đích.
“Xin lỗi, chú tài xế, chú có thể đợi cháu ở đây một lát không ?” Nói xong câu đó, anh gần như vội vã chạy vọt đi, mưa đã hạ thật lớn, tạt vào trên kính xe phát ra tiếng rào rào. Anh ở trong mộ viên tìm quanh một vòng, cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ trong màn mưa nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu.
Giản Quân Khải bất giác thả chậm bước chân, giống như sợ hãi sẽ quấy rầy đến thiếu niên đang im lặng hai mắt vô thần kia, anh lẳng lặng đi đến bên Dư Hạc, che cả người cậu dưới tán ô, rồi cùng quỳ xuống với cậu.
Trên người Dư Hạc đã hoàn toàn ướt đẫm, anh lúc này chỉ biết nhìn chăm chăm vào con người trước tấm bia mộ… người kia, giống như đã mất đi hết thảy phản ứng đối với người khác. Vẻ mặt cậu dị thường bình tĩnh, ánh mắt lại trống rỗng, làm cho người ta không thể không sợ hãi.
Vì thế, đến tận bây giờ, Giản Quân Khải mới đột nhiên phát hiện, có lẽ địa vị của Dư Khánh Nghiêm trong lòng tiểu Hạc, so với tưởng tượng của anh còn trọng yếu hơn nhiều. Anh đã cho là lòng mình sẽ không hối hận mà giờ khắc này lại trở nên dao động, cho dù Dư Khánh Nghiêm đối xử với Dư Hạc ác liệt bao nhiêu, hắn vẫn là cha của cậu, vẫn là người duy nhất trên thế gian này có quan hệ với Dư Hạc, vẫn là người mà Dư Hạc phải mang nặng hai chữ tình thân này.
Anh nghĩ như vậy, rồi vươn một tay nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu.
“Tiểu Hạc, cậu đừng như vậy, muốn khóc thì cứ khóc đi !”
Dư Hạc vừa nghe thấy lời anh nói, cổ họng cũng đồng thời bật ra một tiếng nấc, cậu cả người run rẩy, cơ hồ muốn cắn đến môi mình xuất huyết.
Giản Quân Khải rốt cục nhịn không được nữa, anh nhẹ nhàng buông tay, chiếc ô liền chậm rãi rơi vào dưới cơn mưa, nước mưa rơi vào trên mặt phát những tiếng lách tách. Hai tay anh ôm lấy mặt Dư Hạc, trân trọng mà lại thâm sâu hôn lên.
Trong cổ họng lập tức truyền tới một mùi máu tươi, trong lòng Quân Khải đau xót, động tác mềm nhẹ dùng đầu lưỡi một tấc một tấc liếm lên cánh môi đã bị cắn rách da của Dư Hạc, sau đó chậm rãi khiêu mở hai hàm răng của cậu mà xâm nhập vào, không để ý chuyện máu tươi mà triền miên dây dưa.
Dư Hạc ban đầu hơi ngơ ngác, cậu sửng sốt hai giây, sau đó động tác trúc trắc đáp lại.
Mùi máu tươi thoang thoảng kia xâm nhiễm vào khắp ngõ ngách trong miệng mỗi người, đầu lưỡi hai người bọn họ quấn quít một chỗ, hơi thở đôi bên cũng dây dưa cùng nhau. Giống như kể từ giờ khắc này, cuộc đời của bọn họ cũng sẽ dây dưa một chỗ như thế này, không bao giờ tách rời nữa.
“Tớ sẽ vĩnh viễn bên cạnh cậu, vĩnh viễn làm người thân của cậu, cho nên, đừng tiếp tục đau buồn nữa có được không ?” Giản Quân Khải cậu ra, hai tay vẫn như cũ ôm lấy mặt cậu, chóp mũi kề vào nhau.
Đầu lưỡi của Dư Hạc đã mất hết cảm giác, cậu đờ đẫn nhìn Quân Khải, vô số giọt nước mưa từ trên trán chảy xuống, làm tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, người trước mắt này, trông ánh mắt của cậu ấy kiên định như thế, giống như xem cậu là một trân bảo quan trọng nhất thế gian này vậy. Trong lòng cậu rung động một hồi, rồi nước mắt đột ngột chảy ra.
Quân Khải nhẹ nhàng hít vào một hơi, không biết vì sao, tuy rằng trên mặt Dư Hạc tràn đầy nước mưa, nhưng trong nháy mắt kia anh có thể nhận thấy được, Dư Hạc khóc.
Anh ôm Dư Hạc vào lồng ngực, càng không ngừng ghé vào tai cậu thì thầm, “Không sao không sao, tớ sẽ vĩnh viễn ở bên cậu, chúng ta về nhà có được không ?”
Qua hồi lâu, Dư Hạc rốt cục nhẹ nhàng gật đầu. Cậu hơi lảo đảo đứng lên, Giản Quân Khải cầm lên chiếc ô bên cạnh, che lên đỉnh đầu Dư Hạc, sau đó gắt gao ôm vai cậu.
Bọn họ lên chiếc xe taxi lúc đi tới để về nhà Giản Quân Khải.
Anh lập tức lấy bộ đồ lần trước Dư Hạc để lại đưa cho cậu, “Tắm trước đi, nếu không lát nữa cảm lạnh là không xong đấy.”
Dư Hạc ánh mắt phức tạp nhìn anh một cái, cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhận lấy quần áo, ngoan ngoãn vào phòng tắm.
Giản Quân Khải biết, kỳ thật trong lòng Dư Hạc có rất nhiều nghi vấn, rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng hiện tại tiểu Hạc không có tâm tư để hỏi hay nói bất cứ thứ gì nữa.