Chương : 25
Dư Hạc ho khan hai tiếng, hô hấp của cậu có chút nặng nề, trong lòng Giản Quân Khải đau xót, vội vàng buông cậu ra, “Tiểu Hạc, em không sao chứ.”
Dư Hạc vừa mở miệng liền hiện ra một dấu răng nhợt nhạt, cậu nhìn Quân Khải, khẽ lộ ra một nụ cười ôn nhu, lắc lắc đầu, “Không sao.”
Đến khi Quân Khải kéo tiểu Hạc vào nhà rồi, anh đến nhà bếp rót một chén trà nóng đưa cho cậu, sau đó ngồi bên cạnh xoa xoa đầu cậu.
“Quả nhiên em vẫn yêu anh hơn đúng không ?” Quân Khải nhẹ nhàng cười, bỗng nhiên cảm thấy mình đã quá mức để ý chuyện kiếp trước.
“Ưm ?” Dư Hạc ngước mắt nhìn anh, đáy mắt toát lên một tia nghi hoặc, “Không thể so sánh được, chỉ có yêu anh thôi a !”
Quân Khải sửng sốt, sau đó ha ha phá lên cười, anh nhịn không được véo véo mặt Dư Hạc, “Tiểu Hạc, anh yêu em quá.”
Tai Dư Hạc đỏ lên, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn anh, “Quân Khải ?”
“Hửm ?”
“Anh vừa rồi… rốt cuộc là làm sao vậy ?” Dư Hạc lẳng lặng nhìn anh, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, “Anh nổi giận, rốt cuộc là vì sao ?”
“À…” Quân Khải nhất thời cứng họng, anh biết, đối với Dư Hạc hiện tại mà nói, phản ứng vừa rồi của anh đích xác là quá kịch liệt. Nhưng anh không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói cho cậu biết, bởi vì cái người vừa mới ở cùng em là người mà kiếp trước em yêu nhất, bởi vì ông trời đã cho anh thêm một cơ hội nhưng anh vẫn không tin tưởng mình có thể… đánh bại định mệnh ?
“Là vì…” Dư Hạc mấp máy môi, “Người lúc nãy sao ?”
Cậu ngẩng đầu nhìn Quân Khải, sắc mặt hơi hồng lên, “Anh ghen à ?”
“Khụ…” Quân Khải gượng gạo cười hai tiếng, “Đúng vậy, là ghen. Với lại, em gọi hắn là Tiểu Hạo, nhưng chưa bao giờ gọi anh như vậy a ?” Anh ngại ngùng nói, biểu tình có hơi mất tự nhiên.
Dư Hạc nhịn không được nhẹ nhàng cười, “Đó là tại thói quen trước kia không sửa được, nếu anh thích thì em gọi là Tiểu Khải…” (=)) )
“Ấy, hay là thôi đi.” Giản Quân Khải vừa nghe liền lên tiếng phủ nhận, anh cũng không muốn mình giống cái tên kia. Nhưng đồng thời, trong lòng anh cũng chợt động, trước kia ?
Dư Hạc tiếp tục cười cười, không nói gì. Cậu chỉ nhìn chằm chằm Quân Khải, cười tươi rói.
Quân Khải nhịn không được bĩu môi, “Sao thế, cười vui vẻ như vậy.”
Dư Hạc thường ngày rất ít nói, sau khi hai người bọn họ xác định quan hệ rồi cậu mới cười nhiều hơn trước mặt Quân Khải, nhưng lần nào cũng chỉ là mỉm cười thoáng qua. Bây giờ lại hé ra nụ cười vui sướng, làm cho Quân Khải hơi bất ngờ.
“Anh ghen tị.” Dư Hạc lặp lại một lần.
“Đừng có nói lại.” Quân Khải vừa nghe liền xấu hổ quay mặt đi.
“Em thật cao hứng.”
Quân Khải hơi sửng sốt, sau đó quay mặt lại nhìn cậu, nụ cười của Dư Hạc lần này không chỉ ở khóe miệng, mà mắt của cậu cũng cong lên, tràn ngập ấm áp.
Dư Hạc hơi rũ mi mắt, “Về chuyện Kiều Tân Hạo, vừa rồi em đi lấy tập sách, sau đó trên đường về nhìn thấy hắn hình như bị chặn đánh ở góc đường, rồi đột nhiên em nhớ tới chuyện trước đây, hồi đó em đã từng quen hắn…”
Nghe đến đó Quân Khải hơi ngẩn người, quả nhiên, bọn họ đã quen từ trước. Nhưng mà, những tư liệu anh điều tra về Dư Hạc chưa từng nói tới chuyện tiểu Hạc có quen biết Kiều Tân Hạo, anh vẫn nghĩ là bọn họ gặp nhau lần đầu khi tiểu Hạc học lớp 11.
Nghĩ đến đây tròng mắt anh lóe lóe, sau đó tiếp tục chăm chú nghe.
“Em hồi đó học cùng tiểu học với hắn, hắn đã giúp đỡ em, khi đó có một đàn anh sai đàn em khi dễ em, hắn đi đến đánh cho bọn họ một trận. Hắn là người duy nhất đã giúp đỡ em trong đoạn thời gian kia, tuy rằng không lâu sau hắn chuyển trường đi. Nhưng mà, em vẫn chưa cảm ơn hắn. Cho nên, lần này gặp được hắn, hắn hỏi nhà em có thuốc trị thương không, em liền gật đầu, sau đó…” Nói rồi cậu thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quân Khải, “Thì anh trở về.”
Nói xong cậu lại nhịn không được cắn cắn môi, “Còn không thèm quay đầu mà bỏ đi…”
Giản Quân Khải lại bắt đầu thấy có chút xấu hổ, “Đừng nói chuyện đó nữa, cũng tại anh quá mức để tâm em.” Nói xong anh rướn người qua hôn lên khóe miệng Dư Hạc, “Bởi vì anh luôn lo lắng tiểu Hạc nhà ta một ngày nào đó sẽ đột nhiên không cần anh a! Đến lúc đó, chắc anh khóc chết mất, ô ô ô.”
Dư Hạc cười liếc anh một cái, sau đó biểu tình trở nên chân thành, “Em mới là người lo lắng hơn !” Cậu nhìn Quân Khải, ánh đèn chiếu vào con ngươi đen nhánh của cậu càng làm cho chúng thêm sáng ngời, “Bởi vì Quân Khải ưu tú như vậy, thành tích tốt, ngoại hình cũng thu hút con gái, gia cảnh lại tốt.”
Nói rồi cậu khẽ cười, “Anh như vậy, nhìn thế nào cũng ưu tú hơn em nhiều, anh như vậy, mà lại yêu người như em, hơn nữa, em vẫn chưa thể nào hoàn toàn tin tưởng chuyện này. Cứ như là một đoạn mộng đẹp, một giấc mộng tràn ngập ánh mặt trời ấm áp, em thấy thật hạnh phúc, nhưng lại sợ hãi một ngày bất kì nào đó sẽ tỉnh giấc, em sợ hãi một khi tỉnh lại, mình lại lần nữa trở về với góc tối dơ bẩn và u ám kia, mọi người sẽ vẫn bày ra vẻ mặt khinh thường mà cười nhạo mình, sẽ không nguyện ý tiếp cận mình. Em…”
Cậu vẫn chưa nói xong, Quân Khải đã hôn thật sâu lên môi cậu, hơi thở của anh trong nháy mắt ngăn chặn hoàn toàn cửa miệng của cậu, làm cho cậu ngẩn người, sau đó cậu nhịn không được nheo nheo mắt.
Một nụ hôn triền miên.
Đến khi Quân Khải buông cậu ra, Dư Hạc bắt đầu thở hổn hển.
“Khì !” Quân Khải nở nụ cười, “Em đã hôn anh bao nhiêu lần rồi a, vẫn vụng về như vậy.”
Dư Hạc vẫn còn thở phì phò, trừng mắt với anh một cái, vì thế Quân Khải càng cười tươi hơn.
Cười xong, Quân Khải đột nhiên ngừng lại, hai tay anh giữ lấy mặt Dư Hạc, chăm chú nhìn vào mắt cậu, “Dư Hạc, Giản Quân Khải anh hôm nay nói cho em biết, trừ khi em chủ động chia tay anh, còn không thì vĩnh viễn anh cũng sẽ không rời bỏ em…” Giản Quân Khải nguy hiểm híp mắt, “Cho dù một ngày nào đó em yêu người khác, anh cũng sẽ giành em lại, sau đó nhốt bên cạnh anh, mãi mãi không để em rời đi. Hừ !”
Tiếng “hừ” cuối cùng của Quân Khải nghe thì vậy nhưng không hề có chút giận dữ. Anh cũng biết, nếu quả thật có một ngày như thế, anh không biết được mình sẽ làm ra chuyện gì xúc phạm Dư Hạc hay không.
Dư Hạc ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm, nhớ kỹ rồi. Ý anh nói, có phải nghĩa là em vĩnh viễn không cần lo lắng bị anh rời bỏ ?”
Giản Quân Khải bất đắc dĩ la lớn, “Người lo lắng bị bỏ rơi chính là anh được chưa !”
“Bộp” Dư Hạc dùng hai tay chụp lấy mặt Quân Khải, sau đó học theo động tác vừa rồi của Quân Khải mà giữ mặt anh, ngữ khí cũng kiên định hệt như vậy, “Vậy em cũng thề, vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ anh, trừ phi là anh bỏ em. Khi đó, em sẽ…”
Trong lòng Quân Khải đột nhiên căng thẳng, “Sẽ sao ?”
Dư Hạc cười cười, “Khóc cho anh coi !”
Giản Quân Khải phụt một tiếng bật cười, anh giải thoát khuôn mặt mình khỏi tay Dư Hạc, “Em được lắm. Còn nữa, anh sẽ không cho em có cơ hội khóc đâu, khóc xấu chết đi.”
Dư Hạc mất hứng bĩu môi.
Quân Khải lại vươn tay xoa đầu cậu tới rối bù lên, trên mặt mang nụ cười vui sướng, “Mặt không biểu cảm cũng xấu chết. Thế này chẳng phải tốt hơn sao, có đủ mọi biểu tình khác nhau, lúc vui vẻ sẽ cười, lúc không vui sẽ bĩu môi, tiểu Hạc như vậy khiến anh thích nhất.”
Dư Hạc xấu hổ ho khan hai tiếng, hai má đột nhiên hồng hồng, cậu nhìn Quân Khải, đôi mắt to ươn ướt.
Dư Hạc vừa mở miệng liền hiện ra một dấu răng nhợt nhạt, cậu nhìn Quân Khải, khẽ lộ ra một nụ cười ôn nhu, lắc lắc đầu, “Không sao.”
Đến khi Quân Khải kéo tiểu Hạc vào nhà rồi, anh đến nhà bếp rót một chén trà nóng đưa cho cậu, sau đó ngồi bên cạnh xoa xoa đầu cậu.
“Quả nhiên em vẫn yêu anh hơn đúng không ?” Quân Khải nhẹ nhàng cười, bỗng nhiên cảm thấy mình đã quá mức để ý chuyện kiếp trước.
“Ưm ?” Dư Hạc ngước mắt nhìn anh, đáy mắt toát lên một tia nghi hoặc, “Không thể so sánh được, chỉ có yêu anh thôi a !”
Quân Khải sửng sốt, sau đó ha ha phá lên cười, anh nhịn không được véo véo mặt Dư Hạc, “Tiểu Hạc, anh yêu em quá.”
Tai Dư Hạc đỏ lên, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn anh, “Quân Khải ?”
“Hửm ?”
“Anh vừa rồi… rốt cuộc là làm sao vậy ?” Dư Hạc lẳng lặng nhìn anh, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, “Anh nổi giận, rốt cuộc là vì sao ?”
“À…” Quân Khải nhất thời cứng họng, anh biết, đối với Dư Hạc hiện tại mà nói, phản ứng vừa rồi của anh đích xác là quá kịch liệt. Nhưng anh không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói cho cậu biết, bởi vì cái người vừa mới ở cùng em là người mà kiếp trước em yêu nhất, bởi vì ông trời đã cho anh thêm một cơ hội nhưng anh vẫn không tin tưởng mình có thể… đánh bại định mệnh ?
“Là vì…” Dư Hạc mấp máy môi, “Người lúc nãy sao ?”
Cậu ngẩng đầu nhìn Quân Khải, sắc mặt hơi hồng lên, “Anh ghen à ?”
“Khụ…” Quân Khải gượng gạo cười hai tiếng, “Đúng vậy, là ghen. Với lại, em gọi hắn là Tiểu Hạo, nhưng chưa bao giờ gọi anh như vậy a ?” Anh ngại ngùng nói, biểu tình có hơi mất tự nhiên.
Dư Hạc nhịn không được nhẹ nhàng cười, “Đó là tại thói quen trước kia không sửa được, nếu anh thích thì em gọi là Tiểu Khải…” (=)) )
“Ấy, hay là thôi đi.” Giản Quân Khải vừa nghe liền lên tiếng phủ nhận, anh cũng không muốn mình giống cái tên kia. Nhưng đồng thời, trong lòng anh cũng chợt động, trước kia ?
Dư Hạc tiếp tục cười cười, không nói gì. Cậu chỉ nhìn chằm chằm Quân Khải, cười tươi rói.
Quân Khải nhịn không được bĩu môi, “Sao thế, cười vui vẻ như vậy.”
Dư Hạc thường ngày rất ít nói, sau khi hai người bọn họ xác định quan hệ rồi cậu mới cười nhiều hơn trước mặt Quân Khải, nhưng lần nào cũng chỉ là mỉm cười thoáng qua. Bây giờ lại hé ra nụ cười vui sướng, làm cho Quân Khải hơi bất ngờ.
“Anh ghen tị.” Dư Hạc lặp lại một lần.
“Đừng có nói lại.” Quân Khải vừa nghe liền xấu hổ quay mặt đi.
“Em thật cao hứng.”
Quân Khải hơi sửng sốt, sau đó quay mặt lại nhìn cậu, nụ cười của Dư Hạc lần này không chỉ ở khóe miệng, mà mắt của cậu cũng cong lên, tràn ngập ấm áp.
Dư Hạc hơi rũ mi mắt, “Về chuyện Kiều Tân Hạo, vừa rồi em đi lấy tập sách, sau đó trên đường về nhìn thấy hắn hình như bị chặn đánh ở góc đường, rồi đột nhiên em nhớ tới chuyện trước đây, hồi đó em đã từng quen hắn…”
Nghe đến đó Quân Khải hơi ngẩn người, quả nhiên, bọn họ đã quen từ trước. Nhưng mà, những tư liệu anh điều tra về Dư Hạc chưa từng nói tới chuyện tiểu Hạc có quen biết Kiều Tân Hạo, anh vẫn nghĩ là bọn họ gặp nhau lần đầu khi tiểu Hạc học lớp 11.
Nghĩ đến đây tròng mắt anh lóe lóe, sau đó tiếp tục chăm chú nghe.
“Em hồi đó học cùng tiểu học với hắn, hắn đã giúp đỡ em, khi đó có một đàn anh sai đàn em khi dễ em, hắn đi đến đánh cho bọn họ một trận. Hắn là người duy nhất đã giúp đỡ em trong đoạn thời gian kia, tuy rằng không lâu sau hắn chuyển trường đi. Nhưng mà, em vẫn chưa cảm ơn hắn. Cho nên, lần này gặp được hắn, hắn hỏi nhà em có thuốc trị thương không, em liền gật đầu, sau đó…” Nói rồi cậu thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quân Khải, “Thì anh trở về.”
Nói xong cậu lại nhịn không được cắn cắn môi, “Còn không thèm quay đầu mà bỏ đi…”
Giản Quân Khải lại bắt đầu thấy có chút xấu hổ, “Đừng nói chuyện đó nữa, cũng tại anh quá mức để tâm em.” Nói xong anh rướn người qua hôn lên khóe miệng Dư Hạc, “Bởi vì anh luôn lo lắng tiểu Hạc nhà ta một ngày nào đó sẽ đột nhiên không cần anh a! Đến lúc đó, chắc anh khóc chết mất, ô ô ô.”
Dư Hạc cười liếc anh một cái, sau đó biểu tình trở nên chân thành, “Em mới là người lo lắng hơn !” Cậu nhìn Quân Khải, ánh đèn chiếu vào con ngươi đen nhánh của cậu càng làm cho chúng thêm sáng ngời, “Bởi vì Quân Khải ưu tú như vậy, thành tích tốt, ngoại hình cũng thu hút con gái, gia cảnh lại tốt.”
Nói rồi cậu khẽ cười, “Anh như vậy, nhìn thế nào cũng ưu tú hơn em nhiều, anh như vậy, mà lại yêu người như em, hơn nữa, em vẫn chưa thể nào hoàn toàn tin tưởng chuyện này. Cứ như là một đoạn mộng đẹp, một giấc mộng tràn ngập ánh mặt trời ấm áp, em thấy thật hạnh phúc, nhưng lại sợ hãi một ngày bất kì nào đó sẽ tỉnh giấc, em sợ hãi một khi tỉnh lại, mình lại lần nữa trở về với góc tối dơ bẩn và u ám kia, mọi người sẽ vẫn bày ra vẻ mặt khinh thường mà cười nhạo mình, sẽ không nguyện ý tiếp cận mình. Em…”
Cậu vẫn chưa nói xong, Quân Khải đã hôn thật sâu lên môi cậu, hơi thở của anh trong nháy mắt ngăn chặn hoàn toàn cửa miệng của cậu, làm cho cậu ngẩn người, sau đó cậu nhịn không được nheo nheo mắt.
Một nụ hôn triền miên.
Đến khi Quân Khải buông cậu ra, Dư Hạc bắt đầu thở hổn hển.
“Khì !” Quân Khải nở nụ cười, “Em đã hôn anh bao nhiêu lần rồi a, vẫn vụng về như vậy.”
Dư Hạc vẫn còn thở phì phò, trừng mắt với anh một cái, vì thế Quân Khải càng cười tươi hơn.
Cười xong, Quân Khải đột nhiên ngừng lại, hai tay anh giữ lấy mặt Dư Hạc, chăm chú nhìn vào mắt cậu, “Dư Hạc, Giản Quân Khải anh hôm nay nói cho em biết, trừ khi em chủ động chia tay anh, còn không thì vĩnh viễn anh cũng sẽ không rời bỏ em…” Giản Quân Khải nguy hiểm híp mắt, “Cho dù một ngày nào đó em yêu người khác, anh cũng sẽ giành em lại, sau đó nhốt bên cạnh anh, mãi mãi không để em rời đi. Hừ !”
Tiếng “hừ” cuối cùng của Quân Khải nghe thì vậy nhưng không hề có chút giận dữ. Anh cũng biết, nếu quả thật có một ngày như thế, anh không biết được mình sẽ làm ra chuyện gì xúc phạm Dư Hạc hay không.
Dư Hạc ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm, nhớ kỹ rồi. Ý anh nói, có phải nghĩa là em vĩnh viễn không cần lo lắng bị anh rời bỏ ?”
Giản Quân Khải bất đắc dĩ la lớn, “Người lo lắng bị bỏ rơi chính là anh được chưa !”
“Bộp” Dư Hạc dùng hai tay chụp lấy mặt Quân Khải, sau đó học theo động tác vừa rồi của Quân Khải mà giữ mặt anh, ngữ khí cũng kiên định hệt như vậy, “Vậy em cũng thề, vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ anh, trừ phi là anh bỏ em. Khi đó, em sẽ…”
Trong lòng Quân Khải đột nhiên căng thẳng, “Sẽ sao ?”
Dư Hạc cười cười, “Khóc cho anh coi !”
Giản Quân Khải phụt một tiếng bật cười, anh giải thoát khuôn mặt mình khỏi tay Dư Hạc, “Em được lắm. Còn nữa, anh sẽ không cho em có cơ hội khóc đâu, khóc xấu chết đi.”
Dư Hạc mất hứng bĩu môi.
Quân Khải lại vươn tay xoa đầu cậu tới rối bù lên, trên mặt mang nụ cười vui sướng, “Mặt không biểu cảm cũng xấu chết. Thế này chẳng phải tốt hơn sao, có đủ mọi biểu tình khác nhau, lúc vui vẻ sẽ cười, lúc không vui sẽ bĩu môi, tiểu Hạc như vậy khiến anh thích nhất.”
Dư Hạc xấu hổ ho khan hai tiếng, hai má đột nhiên hồng hồng, cậu nhìn Quân Khải, đôi mắt to ươn ướt.